Người bên trong quán Vũ Cầu nhiều đến mức không có chỗ trống, Triệu Nghị dùng mỹ nam kế khiến hai nữ sinh nhường một nửa chỗ cho bọn họ. Hai nữ sinh kia không đành lòng buông tha cho cơ hội ngắm trai đẹp nên họ chỉ có một nửa chỗ chơi.
Trần Mặc Mặc nhìn chằm chằm Triệu Nghị, mắt nhìn khinh thường, hừ hừ hai tiếng: “Ngụy quân tử! Tiểu nhân! Hèn hạ!”
“Cậu khi nào thì to gan như vậy? Dám mắng hắn?” Tống Mộ Thanh nghi ngờ nhìn Trần Mặc Mặc. Trước kia đừng nói là mắng Triệu Nghị, hắn chỉ đứng trước mặt lớn tiếng một câu cũng sợ đến run cầm cập, thấy hắn như gà con nhìn chuột vàng* vậy.(???)
*Trong bản convert là hoàng thử.
“Hắn chính là ngụy quân tử!” Trần Mặc Mặc vừa giận dữ nói, vừa ẩn núp Triệu Nghị, chỉ sợ hắn nghe thấy được.
“Chuyện này mọi người đều biết, đừng nói ra ngoài.”
Nếu nói về giả bộ, Tống Mộ Thanh được coi là cao thủ thì Triệu Nghị chính là tổ sư gia. Người này ở trước mặt người khác nhất là phái nữ luôn là bộ dạng khiêm tốn, không giống đối với em trai ruột của mình thì chiêu gì cũng tung ra được.
Nhưng Tống Mộ Thanh cũng rất bội phục hắn, không có nguyên nhân nào khác, người ta là có khả năng!
Lận Khiêm và Triệu Nghị tại chỗ thử tay một chút, nhìn tư thế hai người liền biết thật sự có tài.
Trương Thiến Thiến ghé vào tai Tống Mộ Thanh thì thầm, đại khái là khen anh họ cô có nhiều tài năng.
Tống Mộ Thanh đảo quanh người anh. Động tác vung chụp kia thật đẹp mắt, giống như lúc ông ngoại viết bút lông, khác hẳn với lúc viết bằng bút bình thường. Có lẽ do thường huấn luyện nên thể lực anh rất tốt, lực đánh bóng rất lớn, một lần cô nghe thấy tiếng bóng chạm vợt quả bong kia rất nhanh bay đi. Mặc dù thể lực Triệu Nghị không bằng Lận Khiêm, cũng không thường chơi bóng, nhưng kỹ cảo cũng không tệ. Cho nên hai người ngươi tới ta lui cũng không ai rơi vào thế hạ phong, cũng không ai chiếm được tiện nghi.
Chỉ thấy Lận Khiêm đánh cầu cao, Triệu Nghị khinh xảo lấy tay đỡ, đánh theo đường vòng cung. Không biết hai người bọn họ nói cái gì, sau đó Triệu Nghị vẫy tay gọi cô.
Tống Mộ Thanh không hiểu, mờ mịt nhìn bọn họ. Lận Khiêm chỉ nhìn một cái, liền trở lại vị trí cũ, dáng vẻ không quan tâm.
“Cùng anh đánh một trận, rất lâu rồi không đánh với em rồi.” Triệu Nghị nói.
Tống Mộ Thanh lúc này mới hiểu ra, Nhưng ba người, còn một nửa sân, đánh như thế nào?
“Mặc Mặc chơi được không?”
Tống Mộ Thanh sáng tỏ. Cô rất muốn biết tại sao Triệu Nghị phi thường nhiệt tình như vậy, vừa vào quán cà phê liền chặn bọn họ, lại còn chuẩn bị đầy đủ mọi đồ đạc thậm chí còn gọi Tam Tử đến. Hắn tột cùng là muốn cái gì? Chỉ là, kỹ thuật dẫn bóng của Trần Mặc Mặc không nói làm gì, nhưng đầu óc của cô ấy……
Nhìn sang Lận Khiêm không một chút để ý cần vợt bóng bàn, sau đó cô quay đầu lại hỏi Trần Mặc Mặc.
Ban đầu Trần Mặc Mặc có chút sợ, nhưng bị ánh mắt “Em không dám!” của Triệu Nghị kích, một chút phản nghịch trong lòng như lửa lan trên đồng cỏ, khiến cô muốn ăn thua với Triệu Nghị. Kinh nghiệm “Cùng đấu với Triệu Nghị, tự tìm đường chết” cháy sạch không còn một mống. Nâng bộ ngực nhỏ, thở sâu một hơi, cổ cứng lên.
“Đánh thì đánh, ai sợ ai!”
Vừa nói liền nhặt vợt bóng ở bên cạnh, nhảy lên sân.
Tống Mộ Thanh nhìn bóng lưng hí ha hí hửng của cô thở dài. Đây cũng không phải là cô không giúp nha, là đầu óc Trần Mặc Mặc đần mà thôi. Một chiêu này của Triệu Nghị dùng nhiều năm như vậy vẫn không đổi, nhưng cô ấy vẫn luôn trúng chiêu.
Trần Mặc Mặc trong nháy mắt như tràn đầy năng lượng, nhìn Triệu Nghị như kẻ ddihcj, ngẩng đầu đi đến bên cạnh Lận Khiêm.
Triệu Nghị sờ sờ mũi, cho Lận Khiêm ánh mắt “bản thân mình tự cầu phúc.” Tống Mộ Thanh nhún nhún vai, không cần phải ở cùng bên với Trần Mặc Mặc, cô như thế nào cũng được.
Cái gọi là “Không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ bằng hữu giống như lợn”, Trần Mặc Mặc chính là bằng chứng thuyết phục nhất cho câu này.
Bốn người đánh nửa sân, nói quy tắc xong liền đánh. Không có chạy khởi động, tất cả đều trực tiếp đánh. Tốc độ nhanh, đứng tại chỗ uốn éo vài cái là có thể đánh cầu. Trước kia Tống Mộ Thanh thường đánh tennis cùng Triệu Nghị, mặc dù đã lâu không hợp tác nhưng khi phối hợp cũng coi như là ăn ý. Cô phát cầu ở phía trước rồi cúi người, không ảnh hưởng đến Triệu Nghị ở phía sau, chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò trên đỉnh đầu.
Trần Mặc Mặc hết sức thể hiện mình không phải là không dám, cho nên rất tích cực cứu cầu. Nhưng cô thuộc loại người có thể đem thái cực hai bốn giờ thành tập thể dục theo đài, còn chưa đánh vào cầu liền va vào người Lận Khiêm. Một lần hai lần, Lận Khiêm xem cô không có thế tốt, nhưng tám chín lần ánh mắt anh không thể không hoài nghi nhìn cô.
Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Tống Mộ Thanh hả hê nhìn mình, thì ra là có chuyện như vậy. Anh nén một hơi đối với Trần Mặc Mặc lần nữa đụng vào người mình, còn hung hăng đạp cho mình một cước, gầm nhẹ: “Ngồi yên một chỗ, đừng cử động!”
Trần Mặc Mặc bị sát khí của anh hù dọa, sau đó ngoan ngoãn chạy đến trước vạch trắng ngồi một chỗ. Vì vậy tình cảnh biến thành hai đánh môt, nhưng Lận Khiêm không hề lộ ra vẻ cật lực.
Tống Mộ Thanh nhìn trên trán anh có một tầng mồ hôi mỏng, quay đầu nói với Triệu Nghị: “Thay đổi vị trí.”
“Đang có ý đó.” Triệu Nghị nói, sau đó trao đổi với Tống Mộ Thanh. Vóc dáng quá cao, nếu không ảnh hưởng tới Tống Mộ Thanh hắn định ngồi xuống đất, trừng mắt to mắt nhỏ với Trần Mặc Mặc.
Vì vậy trận đấu biến thành Tống Mộ Thanh đấu với lận đoàn trưởng.
Vừa nhìn trận đấu này, Trương Thiến Thiến liền biij kích động. Một chốc hô to tên Lận Khiêm, một chốc lại hô Tống Mộ Thanh cố lên, đứng ở trên ghế băng gọi tới gọi lui. Tam Tử ngồi ở bên cạnh nhìn phụ tá vạn năng cho Triệu Nghị đưa nước uống cho hắn từng ngụm từng ngụm uống.
Tống Mộ Thanh chống lại ánh mắt của Lận Khiêm, giật giật tay trái cầm vợt, cong khóe miện lên cười rực rỡ với anh. Thấy Lận Khiêm ngây người một lúc, cô nhanh chóng ra tay.
Lận Khiêm phản ứng rất nhanh, sức lực trở tay không nhỏ hơn trước. Tống Mộ Thanh dần dần bị buộc tới ranh giới cuối cùng, cầu đánh rơi trước lưới, cố tình mười quả tình năm quả rơi trên đỉnh đầu Trần Mặc Mặc. Khiến cho Lận Khiêm rõ ràng có năng lục phản kích nhưng lại sợ Trần Mặc Mặc bị thương.
Mặc dù không ghi điểm nhưng cũng có lợi thế cầm hòa. Từ khi Trần Mặc Mặc vừa vào sân, tính theo số bóng người thua là Lận Khiêm.
Mấy vòng kế tiếp, tóc Tống Mộ Thanh đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, ngực và lưng áo cũng đã ướt đẫm mồ hôi, dần dần ứng phó bằng hết sức lực. Nhưng Lận Khiêm vẫn còn dáng vẻ thoải mái kia. Thể lực nam nữ vốn cách biệt, huống chi Lận Khiêm thường huấn luyện giống người sắt. Nhưng trong lòng cô nghĩ phải thắng được anh, ánh mắt có chút ác độc nhìn chằm chằm vào bóng. Thấy vậy Trần Mặc Mặc run sợ, chỉ sợ quả cầu nhỏ màu trắng kia sẽ rơi vào đầu mình.
Ánh mắt Lận Khiêm nhìn Tống Mộ Thanh đánh cầu có chút biến hóa, tay cũng không khỏi buông lỏng. Tống Mộ Thanh nhìn thấy cơ hội, chuẩn bị đánh vào góc chết. Cánh tay vung lên, nhảy lấy đà, nhưng đột nhiên mắt cá chân nháy một cái, cả cơ thể nghiêng đi té nhào xuống đất.
“Không sao chứ?” Triệu Nghị ở gần cô nhất, lập tức tới dìu cô.
“Ai…. Chân đau rồi!” Chân phải Tống Mộ Thanh hơi nhích liền hít vào một hơi lạnh.
Trần Mặc Mặc cấp tốc hầm hừ kêu đưa cô đi bệnh viện, Trương Thiến Thiến lôi chặt áo của Lận Khiêm. Lận Khiêm cau mày, ánh mắt sâu không lường được, Tam Tử khập khiễng chạy tới, đi theo sau Triệu Nghị hô to gọi nhỏ phụ tá phải cẩn thận. Mà khóe miệng Triệu Nghị giơ lên nụ cười đùa giỡn không dễ nhận ra nhìn cô.
“Cũng không nghiêm trọng, trước đỡ mình qua bên kia ngồi xuống đã.” Tống Mộ Thanh vươn tay khoác lên vai Trần Mặc Mặc. Vừa nhúc nhích liền đau không tưởng, không dám cử động nữa.
Triệu Nghị hoàn toàn buông tay lui về phía sau mọi người như có điều gì suy nghĩ. Trần Mặc Mặc đỡ thật cẩn thận, chỉ sợ cô té, di chuyển một bước cũng thật chậm. Đột nhiên từ bên cạnh vươn ra một cánh tay, kéo lấy tay của Tống Mộ Thanh.
“Lận Khiêm, anh đem móng vuốt lấy ra cho tôi.” Tam Tử rống to.
Lận Khiêm không để ý đến cậu ta, trực tiếp đặt tay Tống Mộ Thanh lên vai, sau đó cúi người, một tay khác vòng qua chân cô, rất dễ dàng ôm cô lên, sải bước đi đến ghế băng.
“Lận Khiêm, tôi nói anh buông cô ấy ra! Anh có nghe thấy không?” Tam Tử khoa chân múa tay ở sau bóng lưng của anh rống to, thiếu chút nữa nhảy lên. Không có ai để ý đến cậu ta, chỉ có phụ tá của Triệu Nghị lo lắng nhìn cậu, hai tay mở ra. Trong lòng âm thầm kêu khổ: “Tổ tông này sao không yên tĩnh một chút chứ?”
Tống Mộ Thanh được đặt lên ghế trong lúc đầu óc còn mơ hồ, thái độ cũng có chút kỳ quái. Cho đến kji Lận Khiêm đứng ở trước mặt cởi giày của cô, nắm chặt mắt cá chân bị đau của cô, cô mới từ trong cơn đau hồi phục lại tinh thần.
“Anh làm gì vậy?” Cô đau đến nhíu mặt, chỉ có thể hít không khí.
“Không nghiêm trọng, không tổn thương đến xương. Tốt nhất là nên đến bệnh viện kiểm tra.” Anh nhìn mắt cá chân sưng của cô, ấn,sau đó nói.
“Không cần……”
“Sao lại không cần, cậu bây giờ đi cũng không thể đi nha. Đã phế cánh tay phải, cậu còn muốn chân phải cũng bị phế hay sao?” Trần Mặc Mặc ngăt lời cô, rống lên, Trước mặt Tống Mộ Thanh cô chưa từng có khí thế như vậy.
Lận Khiêm sững sờ, nhìn về tay phải của Tống Mộ Thanh. Bây giờ anh mới chú ý tới, bình thường cô cầm cái gì cũng bằng tay phải nhưng khi vung vợt lại là tay trái. Chắc là trước kia từng bị thương, nên không thể vận động mạnh.
“Không có nghiêm trọng như cậu nói.” Thấy Tam Tử rũ đầu, Tống Mộ Thanh nói với Trần Mặc Mặc.
“Đừng cãi, đi bệnh viện.” Triệu Nghị giải quyết dứt khoát: “Khiêm tử, cậu rảnh rỗi thì phiền cậu. Trong công ty có chút việc.”
Tống Mộ Thanh kinh ngạc nhìn Triệu Nghị, nghiên cứu tìm tòi ánh mắt của hắn, không hiểu hắn làm như vậy là có ý gì. Nhưng vừa nhìn vào ánh mắt kia, trong lòng liền hốt hoảng, cảm giác anh nhìn thấu lòng cô như thuộc bảng cửu chương vậy.
Nghe lời này, Lận Khiêm không nhìn về phía Triệu Nghị mà ngược lại nhìn Tống Mộ Thanh một cái, không lên tiếng. Tam Tử lại náo loạn lên, bị Triệu Nghị trừng lộ vẻ tức giận lập tức ngậm miệng.
Qua một lúc lâu, Tống Mộ Thanh tâm thần bất định, thái độ cũng biến thành lúng túng. Khi muốn bật lên câu “Không cần” liền nghe thấy anh nói: “Được.”
Người bên trong quán Vũ Cầu nhiều đến mức không có chỗ trống, Triệu Nghị dùng mỹ nam kế khiến hai nữ sinh nhường một nửa chỗ cho bọn họ. Hai nữ sinh kia không đành lòng buông tha cho cơ hội ngắm trai đẹp nên họ chỉ có một nửa chỗ chơi.
Trần Mặc Mặc nhìn chằm chằm Triệu Nghị, mắt nhìn khinh thường, hừ hừ hai tiếng: “Ngụy quân tử! Tiểu nhân! Hèn hạ!”
“Cậu khi nào thì to gan như vậy? Dám mắng hắn?” Tống Mộ Thanh nghi ngờ nhìn Trần Mặc Mặc. Trước kia đừng nói là mắng Triệu Nghị, hắn chỉ đứng trước mặt lớn tiếng một câu cũng sợ đến run cầm cập, thấy hắn như gà con nhìn chuột vàng vậy.(???)
Trong bản convert là hoàng thử.
“Hắn chính là ngụy quân tử!” Trần Mặc Mặc vừa giận dữ nói, vừa ẩn núp Triệu Nghị, chỉ sợ hắn nghe thấy được.
“Chuyện này mọi người đều biết, đừng nói ra ngoài.”
Nếu nói về giả bộ, Tống Mộ Thanh được coi là cao thủ thì Triệu Nghị chính là tổ sư gia. Người này ở trước mặt người khác nhất là phái nữ luôn là bộ dạng khiêm tốn, không giống đối với em trai ruột của mình thì chiêu gì cũng tung ra được.
Nhưng Tống Mộ Thanh cũng rất bội phục hắn, không có nguyên nhân nào khác, người ta là có khả năng!
Lận Khiêm và Triệu Nghị tại chỗ thử tay một chút, nhìn tư thế hai người liền biết thật sự có tài.
Trương Thiến Thiến ghé vào tai Tống Mộ Thanh thì thầm, đại khái là khen anh họ cô có nhiều tài năng.
Tống Mộ Thanh đảo quanh người anh. Động tác vung chụp kia thật đẹp mắt, giống như lúc ông ngoại viết bút lông, khác hẳn với lúc viết bằng bút bình thường. Có lẽ do thường huấn luyện nên thể lực anh rất tốt, lực đánh bóng rất lớn, một lần cô nghe thấy tiếng bóng chạm vợt quả bong kia rất nhanh bay đi. Mặc dù thể lực Triệu Nghị không bằng Lận Khiêm, cũng không thường chơi bóng, nhưng kỹ cảo cũng không tệ. Cho nên hai người ngươi tới ta lui cũng không ai rơi vào thế hạ phong, cũng không ai chiếm được tiện nghi.
Chỉ thấy Lận Khiêm đánh cầu cao, Triệu Nghị khinh xảo lấy tay đỡ, đánh theo đường vòng cung. Không biết hai người bọn họ nói cái gì, sau đó Triệu Nghị vẫy tay gọi cô.
Tống Mộ Thanh không hiểu, mờ mịt nhìn bọn họ. Lận Khiêm chỉ nhìn một cái, liền trở lại vị trí cũ, dáng vẻ không quan tâm.
“Cùng anh đánh một trận, rất lâu rồi không đánh với em rồi.” Triệu Nghị nói.
Tống Mộ Thanh lúc này mới hiểu ra, Nhưng ba người, còn một nửa sân, đánh như thế nào?
“Mặc Mặc chơi được không?”
Tống Mộ Thanh sáng tỏ. Cô rất muốn biết tại sao Triệu Nghị phi thường nhiệt tình như vậy, vừa vào quán cà phê liền chặn bọn họ, lại còn chuẩn bị đầy đủ mọi đồ đạc thậm chí còn gọi Tam Tử đến. Hắn tột cùng là muốn cái gì? Chỉ là, kỹ thuật dẫn bóng của Trần Mặc Mặc không nói làm gì, nhưng đầu óc của cô ấy……
Nhìn sang Lận Khiêm không một chút để ý cần vợt bóng bàn, sau đó cô quay đầu lại hỏi Trần Mặc Mặc.
Ban đầu Trần Mặc Mặc có chút sợ, nhưng bị ánh mắt “Em không dám!” của Triệu Nghị kích, một chút phản nghịch trong lòng như lửa lan trên đồng cỏ, khiến cô muốn ăn thua với Triệu Nghị. Kinh nghiệm “Cùng đấu với Triệu Nghị, tự tìm đường chết” cháy sạch không còn một mống. Nâng bộ ngực nhỏ, thở sâu một hơi, cổ cứng lên.
“Đánh thì đánh, ai sợ ai!”
Vừa nói liền nhặt vợt bóng ở bên cạnh, nhảy lên sân.
Tống Mộ Thanh nhìn bóng lưng hí ha hí hửng của cô thở dài. Đây cũng không phải là cô không giúp nha, là đầu óc Trần Mặc Mặc đần mà thôi. Một chiêu này của Triệu Nghị dùng nhiều năm như vậy vẫn không đổi, nhưng cô ấy vẫn luôn trúng chiêu.
Trần Mặc Mặc trong nháy mắt như tràn đầy năng lượng, nhìn Triệu Nghị như kẻ ddihcj, ngẩng đầu đi đến bên cạnh Lận Khiêm.
Triệu Nghị sờ sờ mũi, cho Lận Khiêm ánh mắt “bản thân mình tự cầu phúc.” Tống Mộ Thanh nhún nhún vai, không cần phải ở cùng bên với Trần Mặc Mặc, cô như thế nào cũng được.
Cái gọi là “Không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ bằng hữu giống như lợn”, Trần Mặc Mặc chính là bằng chứng thuyết phục nhất cho câu này.
Bốn người đánh nửa sân, nói quy tắc xong liền đánh. Không có chạy khởi động, tất cả đều trực tiếp đánh. Tốc độ nhanh, đứng tại chỗ uốn éo vài cái là có thể đánh cầu. Trước kia Tống Mộ Thanh thường đánh tennis cùng Triệu Nghị, mặc dù đã lâu không hợp tác nhưng khi phối hợp cũng coi như là ăn ý. Cô phát cầu ở phía trước rồi cúi người, không ảnh hưởng đến Triệu Nghị ở phía sau, chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò trên đỉnh đầu.
Trần Mặc Mặc hết sức thể hiện mình không phải là không dám, cho nên rất tích cực cứu cầu. Nhưng cô thuộc loại người có thể đem thái cực hai bốn giờ thành tập thể dục theo đài, còn chưa đánh vào cầu liền va vào người Lận Khiêm. Một lần hai lần, Lận Khiêm xem cô không có thế tốt, nhưng tám chín lần ánh mắt anh không thể không hoài nghi nhìn cô.
Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Tống Mộ Thanh hả hê nhìn mình, thì ra là có chuyện như vậy. Anh nén một hơi đối với Trần Mặc Mặc lần nữa đụng vào người mình, còn hung hăng đạp cho mình một cước, gầm nhẹ: “Ngồi yên một chỗ, đừng cử động!”
Trần Mặc Mặc bị sát khí của anh hù dọa, sau đó ngoan ngoãn chạy đến trước vạch trắng ngồi một chỗ. Vì vậy tình cảnh biến thành hai đánh môt, nhưng Lận Khiêm không hề lộ ra vẻ cật lực.
Tống Mộ Thanh nhìn trên trán anh có một tầng mồ hôi mỏng, quay đầu nói với Triệu Nghị: “Thay đổi vị trí.”
“Đang có ý đó.” Triệu Nghị nói, sau đó trao đổi với Tống Mộ Thanh. Vóc dáng quá cao, nếu không ảnh hưởng tới Tống Mộ Thanh hắn định ngồi xuống đất, trừng mắt to mắt nhỏ với Trần Mặc Mặc.
Vì vậy trận đấu biến thành Tống Mộ Thanh đấu với lận đoàn trưởng.
Vừa nhìn trận đấu này, Trương Thiến Thiến liền biij kích động. Một chốc hô to tên Lận Khiêm, một chốc lại hô Tống Mộ Thanh cố lên, đứng ở trên ghế băng gọi tới gọi lui. Tam Tử ngồi ở bên cạnh nhìn phụ tá vạn năng cho Triệu Nghị đưa nước uống cho hắn từng ngụm từng ngụm uống.
Tống Mộ Thanh chống lại ánh mắt của Lận Khiêm, giật giật tay trái cầm vợt, cong khóe miện lên cười rực rỡ với anh. Thấy Lận Khiêm ngây người một lúc, cô nhanh chóng ra tay.
Lận Khiêm phản ứng rất nhanh, sức lực trở tay không nhỏ hơn trước. Tống Mộ Thanh dần dần bị buộc tới ranh giới cuối cùng, cầu đánh rơi trước lưới, cố tình mười quả tình năm quả rơi trên đỉnh đầu Trần Mặc Mặc. Khiến cho Lận Khiêm rõ ràng có năng lục phản kích nhưng lại sợ Trần Mặc Mặc bị thương.
Mặc dù không ghi điểm nhưng cũng có lợi thế cầm hòa. Từ khi Trần Mặc Mặc vừa vào sân, tính theo số bóng người thua là Lận Khiêm.
Mấy vòng kế tiếp, tóc Tống Mộ Thanh đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, ngực và lưng áo cũng đã ướt đẫm mồ hôi, dần dần ứng phó bằng hết sức lực. Nhưng Lận Khiêm vẫn còn dáng vẻ thoải mái kia. Thể lực nam nữ vốn cách biệt, huống chi Lận Khiêm thường huấn luyện giống người sắt. Nhưng trong lòng cô nghĩ phải thắng được anh, ánh mắt có chút ác độc nhìn chằm chằm vào bóng. Thấy vậy Trần Mặc Mặc run sợ, chỉ sợ quả cầu nhỏ màu trắng kia sẽ rơi vào đầu mình.
Ánh mắt Lận Khiêm nhìn Tống Mộ Thanh đánh cầu có chút biến hóa, tay cũng không khỏi buông lỏng. Tống Mộ Thanh nhìn thấy cơ hội, chuẩn bị đánh vào góc chết. Cánh tay vung lên, nhảy lấy đà, nhưng đột nhiên mắt cá chân nháy một cái, cả cơ thể nghiêng đi té nhào xuống đất.
“Không sao chứ?” Triệu Nghị ở gần cô nhất, lập tức tới dìu cô.
“Ai…. Chân đau rồi!” Chân phải Tống Mộ Thanh hơi nhích liền hít vào một hơi lạnh.
Trần Mặc Mặc cấp tốc hầm hừ kêu đưa cô đi bệnh viện, Trương Thiến Thiến lôi chặt áo của Lận Khiêm. Lận Khiêm cau mày, ánh mắt sâu không lường được, Tam Tử khập khiễng chạy tới, đi theo sau Triệu Nghị hô to gọi nhỏ phụ tá phải cẩn thận. Mà khóe miệng Triệu Nghị giơ lên nụ cười đùa giỡn không dễ nhận ra nhìn cô.
“Cũng không nghiêm trọng, trước đỡ mình qua bên kia ngồi xuống đã.” Tống Mộ Thanh vươn tay khoác lên vai Trần Mặc Mặc. Vừa nhúc nhích liền đau không tưởng, không dám cử động nữa.
Triệu Nghị hoàn toàn buông tay lui về phía sau mọi người như có điều gì suy nghĩ. Trần Mặc Mặc đỡ thật cẩn thận, chỉ sợ cô té, di chuyển một bước cũng thật chậm. Đột nhiên từ bên cạnh vươn ra một cánh tay, kéo lấy tay của Tống Mộ Thanh.
“Lận Khiêm, anh đem móng vuốt lấy ra cho tôi.” Tam Tử rống to.
Lận Khiêm không để ý đến cậu ta, trực tiếp đặt tay Tống Mộ Thanh lên vai, sau đó cúi người, một tay khác vòng qua chân cô, rất dễ dàng ôm cô lên, sải bước đi đến ghế băng.
“Lận Khiêm, tôi nói anh buông cô ấy ra! Anh có nghe thấy không?” Tam Tử khoa chân múa tay ở sau bóng lưng của anh rống to, thiếu chút nữa nhảy lên. Không có ai để ý đến cậu ta, chỉ có phụ tá của Triệu Nghị lo lắng nhìn cậu, hai tay mở ra. Trong lòng âm thầm kêu khổ: “Tổ tông này sao không yên tĩnh một chút chứ?”
Tống Mộ Thanh được đặt lên ghế trong lúc đầu óc còn mơ hồ, thái độ cũng có chút kỳ quái. Cho đến kji Lận Khiêm đứng ở trước mặt cởi giày của cô, nắm chặt mắt cá chân bị đau của cô, cô mới từ trong cơn đau hồi phục lại tinh thần.
“Anh làm gì vậy?” Cô đau đến nhíu mặt, chỉ có thể hít không khí.
“Không nghiêm trọng, không tổn thương đến xương. Tốt nhất là nên đến bệnh viện kiểm tra.” Anh nhìn mắt cá chân sưng của cô, ấn,sau đó nói.
“Không cần……”
“Sao lại không cần, cậu bây giờ đi cũng không thể đi nha. Đã phế cánh tay phải, cậu còn muốn chân phải cũng bị phế hay sao?” Trần Mặc Mặc ngăt lời cô, rống lên, Trước mặt Tống Mộ Thanh cô chưa từng có khí thế như vậy.
Lận Khiêm sững sờ, nhìn về tay phải của Tống Mộ Thanh. Bây giờ anh mới chú ý tới, bình thường cô cầm cái gì cũng bằng tay phải nhưng khi vung vợt lại là tay trái. Chắc là trước kia từng bị thương, nên không thể vận động mạnh.
“Không có nghiêm trọng như cậu nói.” Thấy Tam Tử rũ đầu, Tống Mộ Thanh nói với Trần Mặc Mặc.
“Đừng cãi, đi bệnh viện.” Triệu Nghị giải quyết dứt khoát: “Khiêm tử, cậu rảnh rỗi thì phiền cậu. Trong công ty có chút việc.”
Tống Mộ Thanh kinh ngạc nhìn Triệu Nghị, nghiên cứu tìm tòi ánh mắt của hắn, không hiểu hắn làm như vậy là có ý gì. Nhưng vừa nhìn vào ánh mắt kia, trong lòng liền hốt hoảng, cảm giác anh nhìn thấu lòng cô như thuộc bảng cửu chương vậy.
Nghe lời này, Lận Khiêm không nhìn về phía Triệu Nghị mà ngược lại nhìn Tống Mộ Thanh một cái, không lên tiếng. Tam Tử lại náo loạn lên, bị Triệu Nghị trừng lộ vẻ tức giận lập tức ngậm miệng.
Qua một lúc lâu, Tống Mộ Thanh tâm thần bất định, thái độ cũng biến thành lúng túng. Khi muốn bật lên câu “Không cần” liền nghe thấy anh nói: “Được.”