Chuyện xảy ra như thế này….
Triệu Nghị hết sức phỉ nhổ với tư tưởng “trên thế giới này chỉ có một người phụ nữ là Tống Mộ Thanh” của Triệu Tam thiếu gia, cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Đàn ông nhà họ Triệu họ có thế không tiền đồ như vậy sao, lại thua người khác ở mặt phụ nữ? Vì vậy sau khi Tam Tử bị Lận Khiêm giải quyết, làm mất thể diện đàn ông họ Triệu, Triệu Nghị hạ độc thủ, chuẩn bị tự tay bắt cậu ta giải quyết cho xong.
Triệu Tam thiếu gia tận mắt thấy người mình yêu được người khác ôm trong ngực, ngữ điệu dịu dàng, một màn khanh khanh ta ta.
Nhất thời không chịu được đả kích mượn rượu giải sầu, vì ái sinh hận. nhìn lên trời xanh thao thao bất tuyệt, đem những lời nói giấu trong bụng nhiều năm nói đi nói lại mười mấy lần. Là cậu gặp “Thanh Thanh trước” lại không được nói một lời, không khỏi hóa thân thành oán nam khuê phòng, giận dữ mắng mot cô có người mới quên người cũ.
Trần Mặc Mặc nghe xong trong cơn giận dữ, can đảm được sinh ra, dưới sự kích động liền khẳng khái phân trần.
“Mình không phải là đói bụng ăn quàng, hơn nữa đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ*, …..Ha ha…..” Trần Mặc Mặc ngượng ngùng, hai tay gắt gao ôm lấy tay của Tống Mộ Thanh.
*Đồng ngôn vô kỵ: Lời của trẻ nỏ không có cố kỵ
Tống Mộ Thanh ở trong lòng tự giễu nở nụ cười. Những năm gần đây cô đã thành thói quen Trần Mặc Mặc thỉnh thoảng vì Tam Tử mà bộc phát, trong nháy mắt từ con cừu non biến thân thành sói đội lốt cừu. Cũng giống như cô đã thành thói quen nhìn Tô Thanh coi chừng Tống Bình sống qua ngày rồi.
Những lời nói này giống như bàn ủi, cô không có ngu đến mức người khác ném tới cô phải tiếp nhận rồi còn phải ôm chặt vào ngực, dầu gì cũng sẽ nóng đến mất một lớp da. Cô cầm bàn tay của Trần Mặc Mặc đưa lên trước mặt.
Nụ cười trên mặt Trần Mặc Mặc cũng cứng dần, chân chó cuộn năm đầu ngón tay lên.
“Chúng ta là chị em tốt, tại sao có thể vì tiền mà tổn thương tình cảm? Cậu không phải là của mình, mình không phải là của cậu sao? Toàn nói tiền.”
“Được, mình không nói đến tiền nữa.” Trần Mặc Mặc mừng thầm, ngay sau đó Tống Mộ Thanh nói: “Trước thanh toán một xấp hóa đơn thiếu nợ của mình là xong.”
Trần Mặc Mặc trợn mắt há mồm, nháy nháy mắt, nhìn trộm vẻ mặt của Tống Mộ Thanh. Thấy khóe miệng của cô cong lên một đường tảng đá trong lòng liền rơi xuống đất, lập tức hả hê quên hình tượng.
“Đừng nha…. Mình không phải cũng là bất đắc dĩ sao? Nếu không phải là tên Triệu Nghị khốn kiếp kia ra tiện chiêu, khiến cho mình không cẩn thận ở trước mặt cha mình nói chuyện mình uống rượu say đi nhầm phòng, thiếu chút nữa vạch trần chuyện lên giường ra, mình làm sao đến mức luân lạc đến nỗi cần cậu tiếp tế?” Nói xong cô con không cam lòng mắng khốn kiếp đôi câu.
Tống Mộ Thanh không cần nghĩ cũng biết, chuyện cô uống say là do Triệu Nghị thiết kế, chỉ là Trần Mặc Mặc chưa tỉnh ngộ mà thôi.
Cô dùng ánh mắt tự cầu phúc nhìn Trần Mặc Mặc một cái, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng Trần Mặc Mặc còn chưa đạt được mục đích làm sao có thể dễ dàng cho đi.
Vì vậy cô xuất tất cả vốn liếng ra, vừa uy bức lợi dụ vừa làm nũng ăn vạ, chỉ kém chưa lăn lộn xuống đất, thu hút nhiều ánh mắt của người khác. Trần Mặc Mặc một chút cũng không thu lại, ngược lại còn có xu thế ngày càng nghiêm trọng.
Tỏng khi cô còn nghĩ dùng mỹ nhân kế hay kế phản gián liền cảm thấy tay Tống Mộ Thanh cứng đờ, cả người dâng lên một loại khí thế nhân sĩ võ lâm khi quyết đấu, làm cho người ta hít thở không thông, sát khí của người giang hồ a!
Trần Mặc Mặc rét lạnh, nhìn theo ánh mắt của Tống Mộ Thanh, thế nhưng nhìn thấy hai bóng lưng lén lút.
Có JQ!! Nhìn kỹ, bóng lưng người đàn ông kia thậm chí có chút quen mắt: “Mẹ kiếp! Tống Mộ Thanh, đó không phải là cha cậu sao?”
Chuyện xảy ra như thế này….
Triệu Nghị hết sức phỉ nhổ với tư tưởng “trên thế giới này chỉ có một người phụ nữ là Tống Mộ Thanh” của Triệu Tam thiếu gia, cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Đàn ông nhà họ Triệu họ có thế không tiền đồ như vậy sao, lại thua người khác ở mặt phụ nữ? Vì vậy sau khi Tam Tử bị Lận Khiêm giải quyết, làm mất thể diện đàn ông họ Triệu, Triệu Nghị hạ độc thủ, chuẩn bị tự tay bắt cậu ta giải quyết cho xong.
Triệu Tam thiếu gia tận mắt thấy người mình yêu được người khác ôm trong ngực, ngữ điệu dịu dàng, một màn khanh khanh ta ta.
Nhất thời không chịu được đả kích mượn rượu giải sầu, vì ái sinh hận. nhìn lên trời xanh thao thao bất tuyệt, đem những lời nói giấu trong bụng nhiều năm nói đi nói lại mười mấy lần. Là cậu gặp “Thanh Thanh trước” lại không được nói một lời, không khỏi hóa thân thành oán nam khuê phòng, giận dữ mắng mot cô có người mới quên người cũ.
Trần Mặc Mặc nghe xong trong cơn giận dữ, can đảm được sinh ra, dưới sự kích động liền khẳng khái phân trần.
“Mình không phải là đói bụng ăn quàng, hơn nữa đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ, …..Ha ha…..” Trần Mặc Mặc ngượng ngùng, hai tay gắt gao ôm lấy tay của Tống Mộ Thanh.
Đồng ngôn vô kỵ: Lời của trẻ nỏ không có cố kỵ
Tống Mộ Thanh ở trong lòng tự giễu nở nụ cười. Những năm gần đây cô đã thành thói quen Trần Mặc Mặc thỉnh thoảng vì Tam Tử mà bộc phát, trong nháy mắt từ con cừu non biến thân thành sói đội lốt cừu. Cũng giống như cô đã thành thói quen nhìn Tô Thanh coi chừng Tống Bình sống qua ngày rồi.
Những lời nói này giống như bàn ủi, cô không có ngu đến mức người khác ném tới cô phải tiếp nhận rồi còn phải ôm chặt vào ngực, dầu gì cũng sẽ nóng đến mất một lớp da. Cô cầm bàn tay của Trần Mặc Mặc đưa lên trước mặt.
Nụ cười trên mặt Trần Mặc Mặc cũng cứng dần, chân chó cuộn năm đầu ngón tay lên.
“Chúng ta là chị em tốt, tại sao có thể vì tiền mà tổn thương tình cảm? Cậu không phải là của mình, mình không phải là của cậu sao? Toàn nói tiền.”
“Được, mình không nói đến tiền nữa.” Trần Mặc Mặc mừng thầm, ngay sau đó Tống Mộ Thanh nói: “Trước thanh toán một xấp hóa đơn thiếu nợ của mình là xong.”
Trần Mặc Mặc trợn mắt há mồm, nháy nháy mắt, nhìn trộm vẻ mặt của Tống Mộ Thanh. Thấy khóe miệng của cô cong lên một đường tảng đá trong lòng liền rơi xuống đất, lập tức hả hê quên hình tượng.
“Đừng nha…. Mình không phải cũng là bất đắc dĩ sao? Nếu không phải là tên Triệu Nghị khốn kiếp kia ra tiện chiêu, khiến cho mình không cẩn thận ở trước mặt cha mình nói chuyện mình uống rượu say đi nhầm phòng, thiếu chút nữa vạch trần chuyện lên giường ra, mình làm sao đến mức luân lạc đến nỗi cần cậu tiếp tế?” Nói xong cô con không cam lòng mắng khốn kiếp đôi câu.
Tống Mộ Thanh không cần nghĩ cũng biết, chuyện cô uống say là do Triệu Nghị thiết kế, chỉ là Trần Mặc Mặc chưa tỉnh ngộ mà thôi.
Cô dùng ánh mắt tự cầu phúc nhìn Trần Mặc Mặc một cái, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng Trần Mặc Mặc còn chưa đạt được mục đích làm sao có thể dễ dàng cho đi.
Vì vậy cô xuất tất cả vốn liếng ra, vừa uy bức lợi dụ vừa làm nũng ăn vạ, chỉ kém chưa lăn lộn xuống đất, thu hút nhiều ánh mắt của người khác. Trần Mặc Mặc một chút cũng không thu lại, ngược lại còn có xu thế ngày càng nghiêm trọng.
Tỏng khi cô còn nghĩ dùng mỹ nhân kế hay kế phản gián liền cảm thấy tay Tống Mộ Thanh cứng đờ, cả người dâng lên một loại khí thế nhân sĩ võ lâm khi quyết đấu, làm cho người ta hít thở không thông, sát khí của người giang hồ a!
Trần Mặc Mặc rét lạnh, nhìn theo ánh mắt của Tống Mộ Thanh, thế nhưng nhìn thấy hai bóng lưng lén lút.
Có JQ!! Nhìn kỹ, bóng lưng người đàn ông kia thậm chí có chút quen mắt: “Mẹ kiếp! Tống Mộ Thanh, đó không phải là cha cậu sao?”