“Mẹ nhảy đi!” Tống Mộ Thanh chợt kêu lên. Chỉ vào Tống Bình: “ Mẹ cho rằng mẹ nhảy xuống thì có thể giải quyết mọi chuyện, tất cả mọi vấn đề sẽ được giải quyết bằng cái chết cúa mẹ? Ông ta có thể hối hận về sai lầm của mình đã nuôi dưỡng tiểu tam ở bên ngoài, trong coi tro cốt của mẹ nửa đời còn lại không? Mẹ cảm thấy nhiều năm qua mình mẹ chịu bực tức, chúng ta không cho mẹ yên tĩnh phải không? Con nói cho mẹ biết, người nên bực tức là con, là hai người kết hợp đốt hỏa khiến cho con chua từng được thoải mái!”
“Bây giờ liền muốn chết không lời từ biệt ư? Chẳng qua con nói cho mẹ biết, hôm nay nếu mẹ nhảy xuống, sáng mai con sẽ để cho họ Tóng cùng người đàn bà kia chon theo. Không tin mẹ cứ thử, xem xuống dưới nền đất kia rồi có thể thấy được hai người bọn họ song túc song phi không!”
Cô kích động vung tay một cái, kệ toan chi mộc bị chấn động nghiêng về một bên, bình hoa mai Nguyên Thanh Hoa Vân Long ứng tiếng mà rơi xuống. Tiếng đồ sứ vỡ vụn thanh thúy ở trong phòng an tĩnh nghe chói tai khác thường.
Tống Bình giật mình một cái, mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, trợn mắt một lát, nhìn người vợ kết tóc đang đứng trên lan can vừa sợ vừa không kiên nhẫn.
“Còn không xuống mau, để cho người khác nhìn thấy giống cái gì!”
Nét mặt bình tĩnh của Tô Thanh bởi vì những lời này của ông ta có chút biến hóa. Nhìn Tống Mộ Thanh một chút, lại híp mắt nhìn đoàn người ở ngoài đường, rốt cuộc lộ vẻ tức giận đi xuống.
Tống Bình thở phào nhẹ nhõm, chân Tống Mộ Thanh cũng mềm nhũn, trên lưng có một tầng mồ hôi lạnh.
Chuyện sau đó cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rằng sau khi nhìn thấy Tô Thanh ngồi sững ở trên sân thượng cô liền chống vách tường trở về phòng, xụi lơ ở trên giường. Cũng không biết đã nằm bao lâu mới phát giác được đầu óc đã tê cứng, đến phòng tắm tắm rửa một lần. Sau khi đi ra ngoài cô liền nghe thấy tiếng điện thoại chói tai, Tô Thanh thét lên một tiếng cùng với tiếng phá cửa dồn dập.
“Có lẽ là lời em nguyền rủa ông ta ứng nghiệm, ông ta bị tai nạn xe cộ. Cùng gặp chuyện không may còn có người đàn bà kia.”
Nói xong cô chăm chú nhìn vẻ mặt Lận Khiêm, lại sợ từ trong mắt anh nhìn ra tâm tình cô không muốn thấy, vội vàng thoáng nhìn rồi cúi đầu xuống.
Thời gian rất lâu cũng không nghe thấy anh mở miệng nói chuyện, vì vậy cô buồn buồn, không xác định hỏi: “Có phải anh đột nhiên cảm thấy em rất đáng ghét không? Không sao, tự em cũng cho là như thế!”
“Hả? Sao anh lại không cảm thấy?”
Âm thanh hài hước vang lên, Tống Mộ Thanh thấy ý cười trên mặt anh nhất thời lông mày dựng đứng lên, thẹn quá hóa gận bổ nhào về phía anh, dùng sức bóp cổ: “Trêu chọc em rất vui đúng không? Bóp chết anh bóp chết anh…”
Mặc dù quấy nhiễu anh, nhưng rốt cuộc là đau lòng không hạ thủ được. Dùng một chút sức lực đủ để nghiền chết một con kiến, không hề tạo thành một chút tổn thương đối với thân thể cường tráng của Lận Khiêm
Tay Lận Khiêm dùng sức ở trên eo cô, Tống Mộ Thanh lập tức không thể không ngã ngồi trên đùi anh. Đụng phải ánh mắt dịu dàng, thoáng chốc liền yên tĩnh lại, khóe léo vùi vào trong ngực anh.
“Em không thích ông ta, oán giận mẹ em, anh đều có thể hiểu được. Nhưng em đã từng nói mẹ em có quá nhiều nhu nhược, lúc này em để bọn họ ở bệnh viện, sợ rằng bà ấy không ứng phó được.” Anh một tay đặt lên vai, một tai luồn vào trong tóc cô.
Tống Mộ Thanh không nói lời nào. Khi cô ở trog bệnh viện chạy ra đã biết trước kế tiếp trong đó có cảnh tượng hỗn loạn như thế nào.
Tô Thanh có thể nói là kiều *** được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng mà lớn lên, mấy năm ban đầu gả cho Tống Bình cũng chỉ là việc gia đình có chút khổ sở, một chút xã giao với bên ngoài cũng không có. Chỉ cần có chút khẩn cấp bà sẽ hấp tấp vội vàng không có chủ kiến. Mà Tống Bình bị thương cùng với người đàn bà kia, con gái người đàn bà kia cũng không phải là người hiền lành, chắc hẳn đã được báo tin, trờ vừa sáng sẽ chạy tới. Đến lúc đó lại muốn gây chuyện mọi người đều biết.
Tống Mộ Thanh đã biết trước mấy canh giờ này Tô Thanh sẽ bất lực đến cỡ nào, nhưng bản thân cô không muốn giúp bà giải quyết những phiền phức này.
Tùy hứng cũng tốt, trả thù cũng được. Hiện tại cô chỉ muốn yên lặng nằm trong ngực anh, ngủ một giấc thật ngon.
“Tay của anh khỏi chưa?” Cô sờ tới cánh tay bị gãy kia của anh, lo lắng hỏi.
Lâu như vậy cũng không hỏi tới thương thế của anh, với tính tình không ngại rèn luyện của anh, khi về doanh trại chỉ sợ sẽ coi mình như chưa từng bị thương.
“Không sai biệt lắm, một thời gian ngắn nữa coi như chưa từng bị thương.” Anh nói, giật giật cánh tay cho cô xem, ý bảo anh đã không có việc gì.
“Vết thương ngang hông của anh thì sao? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, anh đừng nói là việc không đáng lo. Gây chuyện không tốt sau này lưu lại di chứng là sẽ đi cùng anh cả đời.” Cô oán trách nói. Lại cảm thấy không yên lòng, vòng tay qua eo anh sờ sờ. Nhưng cũng không phải là ngoại thương, sờ cũng không thấy được.
Trong lúc vô tình cả người cô dựa chặt vào anh hơn, trong mũi Lận Khiêm tất cả đều là hương thơm nhàn nhạt trên người cô.
“Không có việc gì, toàn bộ tốt lắm.” Vỗ vỗ tay cô đặt trên thắt lưng mình, buông cô ra.
Tống Mộ Thanh bất mãn với việc đột nhiên rời khỏi ngực anh, nghi hoặc nhìn anh xuống giường, đặt hai cái ghế lại gần, ngồi xuống một cái, gác chân lên một cái.
“Ngủ đi một chút. Sau hai giờ nữa anh đưa em đi, khi đó không có nhiều người.” Nói xong hai tay ôm ngực, cứ như vậy ngồi ngủ.
Tống Mộ Thanh trợn mắt há mồm nhìn Lận Khiêm như lão tăng nhập định.
Ý của anh là gì, sợ cô ăn sạch sành sanh anh, cho nên mới đi xa, tình nguyện ngủ ngồi cũng không nguyện ý chung giường chung gối với cô?
Ánh mắt của cô như phun lửa, ‘thiết tha’ nhìn anh chằm chằm. Trợn mắt hồi lâu, cảm thấy mình nhìn như thế anh cũng không có một chút phản ứng, phát giác được rất không thú vị. Đành mở chăn ra, đi lên giường. Cố ý làm ra bóng lớn, lại thấy mí mắt nhắm chặt của anh chưa từng động, bực mình nhắm mắt lại.
Tống Mộ Thanh mơ mơ màng màng cảm thấy mình bay lên, còn là bay ngang. Nhưng cổ và chân cúi xuống dập vào thứ cứng rắn như mấy cọc gỗ khiến cho cô rất khó chịu, không an phận hơn vặn vẹo lại nghe được âm thanh của Lận Khiêm.
“Đừng cử động nữa, em ngã bây giờ!”
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã nhìn thấy khuôn mặt như băng của Lận Khiêm, hết sức nghiêm túc.
Thật là không có chút đáng yêu nào. Ý vị mười phần cảnh cáo dọa cho cô tỉnh, bỗng chốc hai mắt trợn to, thì ra cái này không phải là nằm mơ? Ở trong mộng, không phải là Lận Khiêm nũng nịu với cô sao, làm sao có con người rắn rỏi như thiếc này?
“Ha ha, tiểu Tống tỉnh ngủ. Sớm như vậy Khiêm Tử muốn đi đâu? Nơi này nhiệt độ buổi tối không cao, cẩn thận không bị cảm.”
Trên mặt Lận Khiêm không có biểu cảm gì, nhưng Tống Mộ Thanh rõ ràng cảm thấy áp suất thấp tới cực điểm rồi……