Edit: Thanh Hưng
Bên trong "Trái phải địa sản", Chu Kiều ngồi trên ghế sa lon trong phòng làm việc của Tả Sâm, bắp chân mảnh khảnh tà tà khép lại, nhìn qua hết sức thon dài. "Anh gần đây, thật sự không được xem là một ông chủ tốt." Chu Kiều khẽ lắc đầu một cái. Tả Sâm không yên lòng tháo bút và nắp bút ra, hợp hủy đi: "Thế nào? Tôi phát thiếu tiền lương cho cô rồi sao?" Chu Kiều biếng nhác tựa vào trên ghế sa lon: "Tôi là nói, anh cũng không phải ông chủ tốt của “Trái phải địa sản”. Anh không cảm thấy gần đây anh quá chậm trễ công tác sao?" Thật ra thì, Chu Kiều cũng không thích vượt quyền, chỉ là, mấy ngày liên tiếp Tả Sâm như đi vào cõi thần tiên, thật là làm cô ta vì hoàn cảnh trước mắt của "Trái phải địa sản" mà toát mồ hôi. Có câu nói, dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, chỉ có công ty phát triển không ngừng, hà bao của Chu Kiều mới có thể căng phồng.
"Ý của cô là mảnh đất Đông Giao kia?" Tả Sâm điều chỉnh thân thể, ném bút vào ống đựng bút.
"Anh thật giống như cũng không quan tâm đến mảnh đất kia, vừa rồi lúc đi họp ông cụ hỏi anh mười câu, anh đáp tha;nhh;lwd;ưng mười chữ, ừ, à, hả? Anh không thấy ông cụ giận đến tay cũng run lên sao? Thật là bất hiếu mà." Chu Kiều cởi giày, chân nhỏ trắng noãn bao trong tất mềm ưu nhã cuộn tại trên ghế sa lon, giống như con mèo lười biếng.
"Có cái gì cần quan tâm? Người trả giá cao thì được, chỉ đơn giản như vậy. Thế nào, chúng ta không đấu lại “Vạn Tượng” sao?" Tả Sâm đi về phía Chu Kiều.
"Anh không phải là muốn “cứng đối cứng” chứ? Tôi thấy, mới vừa như vậy thật sự là bạch khai, chúng ta ở phía dưới nói khô cả họng, anh đều mắt điếc tai ngơ. Mấy năm gần đây, “Vạn Tượng” vẫn không có gì phát triển, lần này bọn họ chắc hẳn sẽ được ăn cả ngã về không, nhưng đối với “Trái phải địa sản” chúng ta mà nói, nếu giá tiền mảnh đất này cao hơn tám tỷ thì nhất định sẽ đối với phân phối tiền bạc của chúng ta sinh ra tác dụng phụ, đến lúc đó có lẽ sẽ được không bù nổi mất đâu." Đối với kế hoạch "Liều mạng" của Tả Sâm, Chu Kiều không thể không thuật lại nội dung lúc đi họp một lần nữa.
Tả Sâm ngồi xuống bên người Chu Kiều, ngón tay dài nhọn xẹt qua bắp chân của cô ta: "Tốt lắm, tốt lắm, tôi biết rồi." Chu Kiều quay người tựa sát vào: "Gần đây anh thật thần bí nha." Tả Sâm cười còn khó coi hơn khóc: "Thần bí? Tôi thấy tôi là mọi chuyện không thuận." "Buổi tối tới tìm tôi, như thế nào? Tôi thay anh đổi vận." Chu Kiều đi giày vào, đứng thẳng người. Cô ta không phải người công tư bất phân, hiểu được chừng mực đắn đo "Quyến rũ". Thật ra thì, nhớ nhung của cô ta với Tả Sâm kém châu báu xa tít tắp, chỉ là, nếu như Tả Sâm không đến thân cận với cô ta thì làm sao có thể tặng cô ta châu báu được.
***
Buổi tối, Đinh Lạc Lạc và Trịnh Âu Dương y theo “diệu kế" của Nguyên Vi đi bộ tới đi bộ lui ở đường mòn trong "Thiên Viên", mà con đường mòn này chính là con đường mà nếu Tả Sâm muốn trở về phải đi qua. Đinh Lạc Lạc và Trịnh Âu Dương song song im lặng không lên tiếng, cúi đầu nhìn mũi chân mình, bây giờ đã là mười giờ tối rồi, hai người bốn chân đã đến gần trình độ mất cảm giác rồi.
Đinh Lạc Lạc nhất thời không để ý, chân nhỏ trẹo một cái, cả người ngã xuống Trịnh Âu Dương bên cạnh. Mà Trịnh Âu Dương đang mất hồn cho nên mới không kịp phản ứng, mặc cho Đinh Lạc Lạc đụng phải bắp thịt rối rắm trên cánh tay anh. Người bị đụng một ít chuyện không có, ngược lại người đụng lại đau đến ngao một tiếng: má ơi, đó là cánh tay người sao? Quả thực là cục sắt mà. Trịnh Âu Dương phục hồi tinh thần lại, thân sĩ nói: "Cô không có chuyện gì chứ?"
Lúc này, Nguyên Vi vẫn mai phục ở lân cận giống như pháo đạn bắn tới. Không sai, đúng, bình dấm chua Nguyên Vi vẫn mai phục ở phụ cận. "Này, hai người các người làm sao vậy? Bàn luận xôn xao cái gì đấy? Tớ không phải đã nói rồi sao, không cho có tiếp xúc tứ chi." Đinh Lạc Lạc khoát tay lia lịa: "Không tiếp xúc, tớ trẹo chân."
Nguyên Vi kéo cánh tay Trịnh Âu Dương: "Tớ thấy, hôm nay họ Tả này sẽ không trở về đâu, chúng ta à, kết thúc công việc." Trơ mắt nhìn Nguyên Vi và cục sắt dính sát rời đi, Đinh Lạc Lạc cũng đành phải cà thọt đi trở về phủ. Cô bước một bước lại quay đầu lại: hôm nay Tả Sâm thật sự không trở về sao? Anh đang ở đâu vậy? Anh thật như Nguyên Vi từng nói, bản tính khó dời sao?
***
Lúc này Tả Sâm, mới vừa cùng Chu Kiều ở bên ngoài uống xoàng mấy chén, đang say sưa ngâm nga tiểu khúc. Chu Kiều dìu Tả Sâm lên xe, tự mình làm tài xế. Tả Sâm lại một lần nữa lấy điện die,nda,nl,equ,ydo;n thoại di động ra, đây là lần thứ mười lăm hoặc lần thứ mười sáu trong tối nay: Tiểu nói lắp không dám điện thoại tới rồi chứ? Sợ chưa? Cái này là đúng rồi, mình đường đường là người họ Tả, là chim nhỏ tự do tự tại.
Chu Kiều chạy xe, Tả Sâm hét lớn: "Đợi chút." Chu Kiều một cước đạp thắng xe: "Thế nào?" "Điện thoại di động của tôi có phải hỏng rồi hay không, làm sao lại không vang lên?" "Sao lại không vang? Anh không phải là vừa mới nhận một cuộc điện thoại sao?" Tả Sâm nhíu mày: À, đúng, vừa mới nhận được điện thoại của Hách Tuấn, nói kế hoạch mua nhà, muốn anh giới thiệu cho một chỗ. Như vậy, theo như cái này thì, cô nhóc cà lăm kia là thiên chân vạn xác chưa cho gọi điện thoại cho mình sao. Tả Sâm buồn buồn nghĩ.
Bên trong "Trái phải địa sản", Chu Kiều ngồi trên ghế sa lon trong phòng làm việc của Tả Sâm, bắp chân mảnh khảnh tà tà khép lại, nhìn qua hết sức thon dài. "Anh gần đây, thật sự không được xem là một ông chủ tốt." Chu Kiều khẽ lắc đầu một cái. Tả Sâm không yên lòng tháo bút và nắp bút ra, hợp hủy đi: "Thế nào? Tôi phát thiếu tiền lương cho cô rồi sao?" Chu Kiều biếng nhác tựa vào trên ghế sa lon: "Tôi là nói, anh cũng không phải ông chủ tốt của “Trái phải địa sản”. Anh không cảm thấy gần đây anh quá chậm trễ công tác sao?" Thật ra thì, Chu Kiều cũng không thích vượt quyền, chỉ là, mấy ngày liên tiếp Tả Sâm như đi vào cõi thần tiên, thật là làm cô ta vì hoàn cảnh trước mắt của "Trái phải địa sản" mà toát mồ hôi. Có câu nói, dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, chỉ có công ty phát triển không ngừng, hà bao của Chu Kiều mới có thể căng phồng.
"Ý của cô là mảnh đất Đông Giao kia?" Tả Sâm điều chỉnh thân thể, ném bút vào ống đựng bút.
"Anh thật giống như cũng không quan tâm đến mảnh đất kia, vừa rồi lúc đi họp ông cụ hỏi anh mười câu, anh đáp tha;nhh;lwd;ưng mười chữ, ừ, à, hả? Anh không thấy ông cụ giận đến tay cũng run lên sao? Thật là bất hiếu mà." Chu Kiều cởi giày, chân nhỏ trắng noãn bao trong tất mềm ưu nhã cuộn tại trên ghế sa lon, giống như con mèo lười biếng.
"Có cái gì cần quan tâm? Người trả giá cao thì được, chỉ đơn giản như vậy. Thế nào, chúng ta không đấu lại “Vạn Tượng” sao?" Tả Sâm đi về phía Chu Kiều.
"Anh không phải là muốn “cứng đối cứng” chứ? Tôi thấy, mới vừa như vậy thật sự là bạch khai, chúng ta ở phía dưới nói khô cả họng, anh đều mắt điếc tai ngơ. Mấy năm gần đây, “Vạn Tượng” vẫn không có gì phát triển, lần này bọn họ chắc hẳn sẽ được ăn cả ngã về không, nhưng đối với “Trái phải địa sản” chúng ta mà nói, nếu giá tiền mảnh đất này cao hơn tám tỷ thì nhất định sẽ đối với phân phối tiền bạc của chúng ta sinh ra tác dụng phụ, đến lúc đó có lẽ sẽ được không bù nổi mất đâu." Đối với kế hoạch "Liều mạng" của Tả Sâm, Chu Kiều không thể không thuật lại nội dung lúc đi họp một lần nữa.
Tả Sâm ngồi xuống bên người Chu Kiều, ngón tay dài nhọn xẹt qua bắp chân của cô ta: "Tốt lắm, tốt lắm, tôi biết rồi." Chu Kiều quay người tựa sát vào: "Gần đây anh thật thần bí nha." Tả Sâm cười còn khó coi hơn khóc: "Thần bí? Tôi thấy tôi là mọi chuyện không thuận." "Buổi tối tới tìm tôi, như thế nào? Tôi thay anh đổi vận." Chu Kiều đi giày vào, đứng thẳng người. Cô ta không phải người công tư bất phân, hiểu được chừng mực đắn đo "Quyến rũ". Thật ra thì, nhớ nhung của cô ta với Tả Sâm kém châu báu xa tít tắp, chỉ là, nếu như Tả Sâm không đến thân cận với cô ta thì làm sao có thể tặng cô ta châu báu được.
***
Buổi tối, Đinh Lạc Lạc và Trịnh Âu Dương y theo “diệu kế" của Nguyên Vi đi bộ tới đi bộ lui ở đường mòn trong "Thiên Viên", mà con đường mòn này chính là con đường mà nếu Tả Sâm muốn trở về phải đi qua. Đinh Lạc Lạc và Trịnh Âu Dương song song im lặng không lên tiếng, cúi đầu nhìn mũi chân mình, bây giờ đã là mười giờ tối rồi, hai người bốn chân đã đến gần trình độ mất cảm giác rồi.
Đinh Lạc Lạc nhất thời không để ý, chân nhỏ trẹo một cái, cả người ngã xuống Trịnh Âu Dương bên cạnh. Mà Trịnh Âu Dương đang mất hồn cho nên mới không kịp phản ứng, mặc cho Đinh Lạc Lạc đụng phải bắp thịt rối rắm trên cánh tay anh. Người bị đụng một ít chuyện không có, ngược lại người đụng lại đau đến ngao một tiếng: má ơi, đó là cánh tay người sao? Quả thực là cục sắt mà. Trịnh Âu Dương phục hồi tinh thần lại, thân sĩ nói: "Cô không có chuyện gì chứ?"
Lúc này, Nguyên Vi vẫn mai phục ở lân cận giống như pháo đạn bắn tới. Không sai, đúng, bình dấm chua Nguyên Vi vẫn mai phục ở phụ cận. "Này, hai người các người làm sao vậy? Bàn luận xôn xao cái gì đấy? Tớ không phải đã nói rồi sao, không cho có tiếp xúc tứ chi." Đinh Lạc Lạc khoát tay lia lịa: "Không tiếp xúc, tớ trẹo chân."
Nguyên Vi kéo cánh tay Trịnh Âu Dương: "Tớ thấy, hôm nay họ Tả này sẽ không trở về đâu, chúng ta à, kết thúc công việc." Trơ mắt nhìn Nguyên Vi và cục sắt dính sát rời đi, Đinh Lạc Lạc cũng đành phải cà thọt đi trở về phủ. Cô bước một bước lại quay đầu lại: hôm nay Tả Sâm thật sự không trở về sao? Anh đang ở đâu vậy? Anh thật như Nguyên Vi từng nói, bản tính khó dời sao?
***
Lúc này Tả Sâm, mới vừa cùng Chu Kiều ở bên ngoài uống xoàng mấy chén, đang say sưa ngâm nga tiểu khúc. Chu Kiều dìu Tả Sâm lên xe, tự mình làm tài xế. Tả Sâm lại một lần nữa lấy điện die,nda,nl,equ,ydo;n thoại di động ra, đây là lần thứ mười lăm hoặc lần thứ mười sáu trong tối nay: Tiểu nói lắp không dám điện thoại tới rồi chứ? Sợ chưa? Cái này là đúng rồi, mình đường đường là người họ Tả, là chim nhỏ tự do tự tại.
Chu Kiều chạy xe, Tả Sâm hét lớn: "Đợi chút." Chu Kiều một cước đạp thắng xe: "Thế nào?" "Điện thoại di động của tôi có phải hỏng rồi hay không, làm sao lại không vang lên?" "Sao lại không vang? Anh không phải là vừa mới nhận một cuộc điện thoại sao?" Tả Sâm nhíu mày: À, đúng, vừa mới nhận được điện thoại của Hách Tuấn, nói kế hoạch mua nhà, muốn anh giới thiệu cho một chỗ. Như vậy, theo như cái này thì, cô nhóc cà lăm kia là thiên chân vạn xác chưa cho gọi điện thoại cho mình sao. Tả Sâm buồn buồn nghĩ.