Edit: Thanh Hưng
"Là anh biến nhà em thành như vậy sao?" Lúc này Đinh Lạc Lạc mới để ý đến gian phòng lộn xộn lung tung.
"Đúng vậy, là anh làm." Tả Sâm vẫn đúng lý hợp tình.
"Tại sao?" Đinh Lạc Lạc hỏi.
"Không tại sao, anh rảnh rỗi." Tả Sâm đáp. Chỉ là, thật ra thì chân tướng là: anh nghĩ muốn lục soát trong gian phòng này một chút xem có chứng cứ đàn ông tới cửa hay không. May mà không có, nếu không, Tả Sâm anh thật đúng là không nghĩ ra biện pháp ứng phó.
Đinh Lạc Lạc lầu bầu: "Anh thật đúng là kỳ quái. Nếu mà quá rảnh rỗi, anh đi rèn luyện thân thể tốt lên một chút là được." Đây là lý luận của Nguyên Vi: ở trước mặt đàn ông, phải khen tha.lqd.nhh.ưng một người đàn ông khác. Chỉ là, Nguyên Vi là nói một đằng làm một kiểu: cho tới bây giờ cô (NV) chưa từng khen ngợi người đàn ông khác trước mặt Trịnh Âu Dương.
"Anh, thân thể anh thế nào? Anh không bảo vệ được em à, hay là không thỏa mãn được em?" Tả Sâm gần như chảy máu não rồi.
Đinh Lạc Lạc bắt đầu dọn dẹp phòng: "Tốt lắm tốt lắm, em không muốn nói chuyện với anh." Nhìn gương mặt sinh động của Tả Sâm, Đinh Lạc Lạc đột nhiên ủ rũ cúi đầu. Tả Sâm yêu hoặc không yêu cô, đột nhiên mất đi ý nghĩa. Nguyên Vi và Trịnh Âu Dương dốc sức giúp đỡ, mặc dù thấy được Tả Sâm luống cuống, thế nhưng thế thì như thế nào chứ? Đinh Lạc Lạc cô chẳng qua là muốn một người yêu có thể đồng tâm hiệp lực, muốn một đoạn tình thuận buồm xuôi gió, trong lòng hai người có lẫn nhau, xem phim ăn cơm, yêu đương kết hôn, tương lai sinh ra mấy đứa con nít mập mạp. Chỉ là, cái mà Tả Sâm muốn là gì chứ?
Tả Sâm lại dựa vào ghế sofa, anh cũng không muốn nói chuyện. Đinh Lạc Lạc rốt cuộc là thần thánh phương nào? Nhìn giống như từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, vừa trong sạch mà không lẳng lơ, nhưng trên thực tế trong xương cũng là kẹo mè xửng một khắc cũng không thể rời bỏ đàn ông, lần trước là cá vàng Trương Gia Minh, lần này lại là một kẻ cơ bắp. Đúng, cô hoàn toàn không phải không thể rời bỏ anh, cô là không thể rời bỏ đàn ông. Tả Sâm nắm tóc: đáng chết, vạn vật trong thiên địa này, toàn bộ đều đáng chết.
Đinh Lạc Lạc đưa lưng về phía Tả Sâm, khom lưng nhặt quần áo trên đất, cả người gần như bò lên mặt đất. Tả Sâm hơi đưa tay về phía Đinh Lạc Lạc, nhưng mới duỗi một nửa lại thu về. Anh bước nhanh đi về phía cửa, ý đồ không quay đầu lại rời đi, chỉ là, Đinh Lạc Lạc thấy thế không nói hai lời đuổi theo, ôm lấy anh từ phía sau lưng: "Đừng đi." Nhịp tim Tả Sâm đập thình thịch, thứ nhất là vì Đinh Lạc Lạc "hạ tiện": thế nào? Không giữ được kẻ cơ bắp thì cần phải giữ được anh sao? Mà thứ hai, là bởi vì Đinh Lạc Lạc mảnh khảnh này cánh tay lại có lực như thế, quật cường vòng ôm anh như thế giống như anh thật sự là trân bảo của cô. Tả Sâm thường thường bị phụ nữ ôm lấy từ phía sau lưng, thường thường nghe giữ lại, chỉ là trước đây, anh chỉ cảm nhận được bộ ngực bành trướng của những người phụ nữ kia đè lên lưng của anh, không còn gì khác. Anh cúi đầu, nhìn thấy mười ngón tay Đinh Lạc Lạc cũng dùng sức như vậy, cho tới khi nhìn thấy dưới da thịt trắng noãn cũng nổi lên gân xanh rồi.
"Không, anh đi đi." Bỗng dưng Đinh Lạc Lạc lại buông tay ra. Tội gì phải giữ anh lại? Hôm nay giữ anh lại, vậy ngày mai thì sao? Anh vẫn sẽ không chút tin tức như cũ, sẽ bình tĩnh cự tuyệt như cũ chứ? Anh sẽ như cũ trải qua cuộc sống mà anh muốn.
Tả Sâm đi, giống như oán phụ cắn môi rời đi. Anh nghĩ muốn Đinh Lạc Lạc, chỉ là, chỉ muốn cô trở thành một phần trong cuộc đời của anh, mà không phải toàn bộ. Cho nên Đinh Lạc Lạc muốn anh đi, anh chỉ có thể nói tạm biệt. Anh không muốn bị Đinh Lạc Lạc trói buộc nên không thể làm gì khác hơn là cũng không cần cầu xin Đinh Lạc Lạc. Cái này lại không giống với quá khứ. Nhớ ngày đó, chỉ cần anh muốn, đại khái anh có thể quản phụ nữ đến ngoan ngoan ngoãn ngoãn, mà mình cũng vẫn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng đến Đinh Lạc Lạc thì không thể thực hiện được. Anh nghĩ: nếu như mà mình không muốn bị cô ấy bắt được, vậy thì cũng đừng bắt cô ấy thôi. Nếu như mà mình không cho được thứ cô ấy muốn, vậy thì cho cô ấy tự do.
Tả Sâm lại một lần nữa ngủ ở bên cạnh Trần Môi, về chuyện Trần Môi đi Hongkong, bọn họ cũng không nhắc tới nữa. Tả Sâm die,nda,nl;equ.ydo,n là thật sự vứt sự kiện này ra sau đầu, chỉ là Trần Môi tự mình nghĩ: anh ấy là không muốn mình đi thôi? Cho nên mới làm bộ quên.
Về phần Đinh Lạc Lạc, lần đầu tiên cô ngủ ở trong một căn phòng ngủ lung tung lộn xộn, lần đầu trừ ngủ ra thì cái gì cũng không muốn làm. Cô và Tả Sâm không phù hợp, so với việc Tả Sâm không yêu cô thì cô càng không biết phải làm sao. Yêu dễ dàng, phù hợp là quá khó khăn, cô là chuyện phải làm, bên Tả Sâm xem ra đều vì miễn cưỡng. Cô thật sự không biết, bước kế tiếp nên đi như thế nào đây.
"Là anh biến nhà em thành như vậy sao?" Lúc này Đinh Lạc Lạc mới để ý đến gian phòng lộn xộn lung tung.
"Đúng vậy, là anh làm." Tả Sâm vẫn đúng lý hợp tình.
"Tại sao?" Đinh Lạc Lạc hỏi.
"Không tại sao, anh rảnh rỗi." Tả Sâm đáp. Chỉ là, thật ra thì chân tướng là: anh nghĩ muốn lục soát trong gian phòng này một chút xem có chứng cứ đàn ông tới cửa hay không. May mà không có, nếu không, Tả Sâm anh thật đúng là không nghĩ ra biện pháp ứng phó.
Đinh Lạc Lạc lầu bầu: "Anh thật đúng là kỳ quái. Nếu mà quá rảnh rỗi, anh đi rèn luyện thân thể tốt lên một chút là được." Đây là lý luận của Nguyên Vi: ở trước mặt đàn ông, phải khen tha.lqd.nhh.ưng một người đàn ông khác. Chỉ là, Nguyên Vi là nói một đằng làm một kiểu: cho tới bây giờ cô (NV) chưa từng khen ngợi người đàn ông khác trước mặt Trịnh Âu Dương.
"Anh, thân thể anh thế nào? Anh không bảo vệ được em à, hay là không thỏa mãn được em?" Tả Sâm gần như chảy máu não rồi.
Đinh Lạc Lạc bắt đầu dọn dẹp phòng: "Tốt lắm tốt lắm, em không muốn nói chuyện với anh." Nhìn gương mặt sinh động của Tả Sâm, Đinh Lạc Lạc đột nhiên ủ rũ cúi đầu. Tả Sâm yêu hoặc không yêu cô, đột nhiên mất đi ý nghĩa. Nguyên Vi và Trịnh Âu Dương dốc sức giúp đỡ, mặc dù thấy được Tả Sâm luống cuống, thế nhưng thế thì như thế nào chứ? Đinh Lạc Lạc cô chẳng qua là muốn một người yêu có thể đồng tâm hiệp lực, muốn một đoạn tình thuận buồm xuôi gió, trong lòng hai người có lẫn nhau, xem phim ăn cơm, yêu đương kết hôn, tương lai sinh ra mấy đứa con nít mập mạp. Chỉ là, cái mà Tả Sâm muốn là gì chứ?
Tả Sâm lại dựa vào ghế sofa, anh cũng không muốn nói chuyện. Đinh Lạc Lạc rốt cuộc là thần thánh phương nào? Nhìn giống như từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, vừa trong sạch mà không lẳng lơ, nhưng trên thực tế trong xương cũng là kẹo mè xửng một khắc cũng không thể rời bỏ đàn ông, lần trước là cá vàng Trương Gia Minh, lần này lại là một kẻ cơ bắp. Đúng, cô hoàn toàn không phải không thể rời bỏ anh, cô là không thể rời bỏ đàn ông. Tả Sâm nắm tóc: đáng chết, vạn vật trong thiên địa này, toàn bộ đều đáng chết.
Đinh Lạc Lạc đưa lưng về phía Tả Sâm, khom lưng nhặt quần áo trên đất, cả người gần như bò lên mặt đất. Tả Sâm hơi đưa tay về phía Đinh Lạc Lạc, nhưng mới duỗi một nửa lại thu về. Anh bước nhanh đi về phía cửa, ý đồ không quay đầu lại rời đi, chỉ là, Đinh Lạc Lạc thấy thế không nói hai lời đuổi theo, ôm lấy anh từ phía sau lưng: "Đừng đi." Nhịp tim Tả Sâm đập thình thịch, thứ nhất là vì Đinh Lạc Lạc "hạ tiện": thế nào? Không giữ được kẻ cơ bắp thì cần phải giữ được anh sao? Mà thứ hai, là bởi vì Đinh Lạc Lạc mảnh khảnh này cánh tay lại có lực như thế, quật cường vòng ôm anh như thế giống như anh thật sự là trân bảo của cô. Tả Sâm thường thường bị phụ nữ ôm lấy từ phía sau lưng, thường thường nghe giữ lại, chỉ là trước đây, anh chỉ cảm nhận được bộ ngực bành trướng của những người phụ nữ kia đè lên lưng của anh, không còn gì khác. Anh cúi đầu, nhìn thấy mười ngón tay Đinh Lạc Lạc cũng dùng sức như vậy, cho tới khi nhìn thấy dưới da thịt trắng noãn cũng nổi lên gân xanh rồi.
"Không, anh đi đi." Bỗng dưng Đinh Lạc Lạc lại buông tay ra. Tội gì phải giữ anh lại? Hôm nay giữ anh lại, vậy ngày mai thì sao? Anh vẫn sẽ không chút tin tức như cũ, sẽ bình tĩnh cự tuyệt như cũ chứ? Anh sẽ như cũ trải qua cuộc sống mà anh muốn.
Tả Sâm đi, giống như oán phụ cắn môi rời đi. Anh nghĩ muốn Đinh Lạc Lạc, chỉ là, chỉ muốn cô trở thành một phần trong cuộc đời của anh, mà không phải toàn bộ. Cho nên Đinh Lạc Lạc muốn anh đi, anh chỉ có thể nói tạm biệt. Anh không muốn bị Đinh Lạc Lạc trói buộc nên không thể làm gì khác hơn là cũng không cần cầu xin Đinh Lạc Lạc. Cái này lại không giống với quá khứ. Nhớ ngày đó, chỉ cần anh muốn, đại khái anh có thể quản phụ nữ đến ngoan ngoan ngoãn ngoãn, mà mình cũng vẫn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng đến Đinh Lạc Lạc thì không thể thực hiện được. Anh nghĩ: nếu như mà mình không muốn bị cô ấy bắt được, vậy thì cũng đừng bắt cô ấy thôi. Nếu như mà mình không cho được thứ cô ấy muốn, vậy thì cho cô ấy tự do.
Tả Sâm lại một lần nữa ngủ ở bên cạnh Trần Môi, về chuyện Trần Môi đi Hongkong, bọn họ cũng không nhắc tới nữa. Tả Sâm die,nda,nl;equ.ydo,n là thật sự vứt sự kiện này ra sau đầu, chỉ là Trần Môi tự mình nghĩ: anh ấy là không muốn mình đi thôi? Cho nên mới làm bộ quên.
Về phần Đinh Lạc Lạc, lần đầu tiên cô ngủ ở trong một căn phòng ngủ lung tung lộn xộn, lần đầu trừ ngủ ra thì cái gì cũng không muốn làm. Cô và Tả Sâm không phù hợp, so với việc Tả Sâm không yêu cô thì cô càng không biết phải làm sao. Yêu dễ dàng, phù hợp là quá khó khăn, cô là chuyện phải làm, bên Tả Sâm xem ra đều vì miễn cưỡng. Cô thật sự không biết, bước kế tiếp nên đi như thế nào đây.