Edit: Thanh Hưng
Nguyên Vi đã ở "Thiên Viên" được mấy ngày rồi, chẳng những hết ăn lại nằm, hơn nữa còn nghiễm nhiên tự cho mình là thân phận của một nhà vua. Tả Sâm vẫn như cũ phụ trách mua thức ăn, Đinh Lạc Lạc vẫn như cũ phụ trách nấu ăn, mà Nguyên Vi lại phụ trách gọi thức ăn, hôm nay là dấm đường thịt, ngày mai lại là cá chần nước sôi, đa dạng chồng chất. Tả Sâm ban ngày thì ở công ty chịu đựng tức giận với Tả Ấp, buổi tối trở về "Thiên Viên" thì chịu đựng tức giận với Nguyên Vi, cho nên vò đầu bứt tai đã là chuyện thường xảy ra. Nhất là buổi tối mỗi ngày, anh vừa rửa chén xong, thậm chí ngay cả tay còn không kịp lau, Nguyên Vi đã âm dương quái khí nói: "Đến thời gian văn nhân nhã sĩ chúng tôi sáng tác rồi, người rảnh rỗi xin đừng quấy rầy nữa."
Đinh Lạc Lạc liên tục trấn an Tả Sâm: "Anh cố gắng tha thứ đi, cậu ấy là người ngoài cứng trong mềm, lúc này, trong lòng của cậu ấy đang chảy máu đấy."
"Tại sao kẻ cơ bắp đâm cô ta một đao, cô ta lại trả thù lên trên người anh?" Tả Sâm túm Đinh Lạc Lạc vào trong tủ âm tường: "Đi, đi với anh sang bên kia, anh có chuyện muốn nói với em."
"Lạc Đà, tác phẩm mới của tớ đã được tám vạn chữ rồi đấy." Nguyên Vi cố làm ra vẻ nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, mười ngón tay gõ loạn xạ trên bàn phím: "Ai, tiếc là cậu không làm việc đàng hoàng, khó trách kỳ vọng của tớ với cậu chỉ có thể phủ bụi thôi."
Tả Sâm tiến lên phía trước nhét Đinh Lạc Lạc vào tủ âm tường, rồi sau đó nháy mắt với Nguyên Vi: "Tôi dẫn cô ấy đi, là vì không để cho cô ấy làm trễ nải chuyện tốt của cô. Hôm nào cô còn phải cám ơn tôi lần nữa đấy." Dứt lời, Tả Sâm cũng biến mất ở trong tủ âm tường.
Đang lúc Nguyên Vi hoang mang phân tích lời nói của Tả Sâm thì Trịnh Âu Dương tới. Sau khi Nguyên Vi (Di,Da,L,Qy,Do) nhìn qua mắt mèo thấy người đến là Trịnh Âu Dương thì vỗ bành bạch hai ba lần liền vào mặt của mình, sau đó cô mới mở cửa, đanh mặt nói: "Sao anh lại tới đây? Nơi này không hoan nghênh anh."
"Họ Tả kia gọi điện thoại cho anh, nói mấy ngày nay, em đều ở chỗ này lấy nước mắt rửa mặt." Trịnh Âu Dương đứng ở cửa, ngay cả ý tứ đi vào bên trong cũng không có.
Nguyên Vi thấy thế chỉ đành phải vội vàng xuống nước, vì vậy hai chân đạp một bước đã nhảy tót lên trên người Trịnh Âu Dương, hai tay câu cổ của anh, hai chân vòng hông của anh, mà lại còn giả mù sa mưa thút tha thút thít nói: "Ưmh, ưmh, em, em thật là khổ sở." Về phần tại sao lại khổ sở, Nguyên Vi không nói. Cho đến bây giờ, cô đã không hy vọng xa vời Trịnh Âu Dương có thể chịu đòn nhận tội với cô nữa, chỉ cần anh không so đo cô "Vượt quyền", chỉ cần anh có thể dẫn cô trở về, hai người có thể khôi phục hòa bình năm xưa thì cô đã A Di Đà phật cám ơn trời đất rồi.
***
"Trước đây anh có một người bạn, ừ, tên là Trần Môi." Bên kia, Tả Sâm đang tranh thủ thẳng thắn đước khoan hồng: "Ừ, phải nói, là bạn gái."
"A, chính là Trần Môi ba anh nói đó?" Đinh Lạc Lạc cười gượng: "Trần Môi làm cho ông ấy khắc sâu ấn tượng đó?"
"Đúng, cô ấy là nữ sinh học vũ điệu. Trước kia, quan hệ của bọn anh, còn có thể. Chỉ là Lạc Lạc, em phải tin tưởng anh, kể từ sau khi anh quyết định bắt đầu với em, anh đã không cùng cô ấy ở chung một chỗ nữa rồi." Tả Sâm cũng không rảnh bận tâm lựa lời nữa, có thế nào thì nói thẳng thế đó: "Anh không biết tại sao ba anh lại hài lòng với cô ấy như vậy, tựa như anh không biết tại sao ông ấy lại không hài lòng với em như thế, mà hôm nay anh muốn nói là, ông ấy nhận cô ấy làm con gái nuôi, cố ý tác hợp anh và cô ấy."
"Cô ấy rất đẹp đúng không?" Đinh Lạc Lạc ngắt lời Tả Sâm: "Học vũ điệu, nên đều rất đẹp. Hông của cô ấy rất mềm đi, có phải có thể là vòng eo 50 hay không? Còn có đá chân, có phải cô ấy nâng lên hạ xuống là có thể đưa chân lên đến trên đỉnh đầu không? Những thứ này, em đều không biết."
Tả Sâm ôm cổ Đinh Lạc Lạc, hôn cô, mỗi một nụ hôn lại nói một câu: "Nhưng em sẽ viết tiểu thuyết, tiểu thuyết rất hay, em còn có thể có được tim của anh, đây chính là tuyệt kỹ độc môn của em."
"Anh căn bản chưa từng xem tiểu thuyết của em, làm sao anh biết có được hay không?"
"Ai nói anh chưa từng xem? Nếu như mà anh nói, anh còn cắt ra từ báo, em tin hay không? Lý Giai Kỳ ngộ nhận Đổng Dịch là anh trai của cô ấy, cho nên nhường lại cho Cao Hiểu Hiểu, mà Cao Hiểu Hiểu lại lừa Quách Hiên xoay quanh."
Đinh Lạc Lạc ôm chặt Tả Sâm: "Sâm, em nên làm thế nào đây?"
"Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, nấu gạo sống thành cơm chín. Chúng ta kết hôn." Tả Sâm lui ra một bước, khiêm tốn nhìn Đinh Lạc Lạc: "Nếu như em không ngại kim cương quá nhỏ, hơn nữa nguyện ý tài trợ cho anh đây nửa tháng tiền mua thức ăn, chúng ta lập tức kết hôn. Anh bỏ ra tất cả tiền lương, mua chiếc nhẫn này, cho nên trong túi chỉ còn hơn mười đồng tiền."
"Nhưng là, chiếc nhẫn đâu?" Đinh Lạc Lạc mở to hai mắt.
"A." Tả Sâm hoảng hốt móc túi: "Anh cứ mãi gánh vác đoạn thoại kia thế nhưng lại quên không móc chiếc nhẫn ra."
"Em ngược lại hi vọng là anh đang trêu em, hi vọng anh không móc ra chiếc nhẫn này." Đinh Lạc Lạc tham luyến mà nhìn ánh sáng lóng lánh trong lòng bàn tay Tả Sâm, đưa hai tay ra sau lưng: "Em không muốn làm cho anh và ba anh đối nghịch, mà em lại rất muốn đeo nó lên."
"Muốn đeo thì đeo." Tả Sâm kéo tay Đinh Lạc Lạc qua, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô: "Đối nghịch với cha anh là do không còn cách nào, ngày mai chúng ta đi gặp ông ấy, cho ông ấy thêm một cơ hội cuối cùng đi chụp ảnh gia đình với chúng ta."
"Không đúng, là để cho ông ấy cho em thêm một cơ hội cuối cùng." Đinh Lạc Lạc dứt khoát kiên quyết tháo chiếc nhẫn ra, nhét vào trong tay Tả Sâm.
Cho đến sau khi Đinh Lạc Lạc đặt lên gò má của Tả Sâm một nụ hôn chào buổi tối, cũng chui về tủ âm tường, trở về nhà, Tả Sâm mới tỉnh cơn mơ: chiếc nhẫn bị trả lại? Cầu hôn của mình bị cự tuyệt? Tả Sâm vặn cổ thở ra hai ngụm oán khí, sau đó chạy về phía tủ âm tường: "Này, chiếc nhẫn này có phải quá rộng hay không? Ngày mai anh sẽ mang đi bóp lại, anh xem em có còn lá gan tháo xuống lần nữa hay không."
Trong nhà Đinh Lạc Lạc cũng là người đi nhà trống. Nguyên Vi đã sớm đeo laptop trên lưng, lại lấy ra một hộp cơm cá xông khói (l^q^d) từ trong tủ lạnh, hấp tấp đi theo Trịnh Âu Dương: "Con cá này Lạc Đà làm ăn rất ngon, trên đường chúng ta lại mua mấy chai bia, tối nay có đồ ăn khuya rồi." Trịnh Âu Dương không thể làm gì vuốt vuốt tóc Nguyên Vi: "Thật không biết nói em cái gì mới tốt."
"Cũng đừng nói gì nữa, em biết sai rồi. Hôm nay Vân Na gọi điện thoại cho em, nói cô ấy đã sắp xếp cho mẹ chồng cô ấy đi Ôn Tuyền hai ngày, đến lúc đó bố chồng cô ấy có thể tự do rồi." Nguyên Vi làm liền một mạch: "Đừng ngắt lời em, hãy nghe em nói hết. Em từ chối cô ấy, nói chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Âu Dương, anh nói đúng, em là người ngoài, em không nhúng tay nữa, xin anh đừng giận em nữa." Nói xong, Nguyên Vi nhào vào trong ngực Trịnh Âu Dương, hộp cơm cùng chìa khóa và những vật linh tinh trong túi xách kim loại phát ra tạp âm một hồi lâu.
"Thật xin lỗi." Lời này của Trịnh Âu Dương rất mơ hồ.
"Hả?" Nguyên Vi cũng không phải là người dễ dàng chấp nhận.
"Thật xin lỗi." Trịnh Âu Dương nói rõ ràng: "Em không phải là người ngoài, hơn nữa, chuyện này là anh sai, xin cứ sắp xếp cho mẹ anh và ông ta gặp mặt đi."
Nguyên Vi đã ở "Thiên Viên" được mấy ngày rồi, chẳng những hết ăn lại nằm, hơn nữa còn nghiễm nhiên tự cho mình là thân phận của một nhà vua. Tả Sâm vẫn như cũ phụ trách mua thức ăn, Đinh Lạc Lạc vẫn như cũ phụ trách nấu ăn, mà Nguyên Vi lại phụ trách gọi thức ăn, hôm nay là dấm đường thịt, ngày mai lại là cá chần nước sôi, đa dạng chồng chất. Tả Sâm ban ngày thì ở công ty chịu đựng tức giận với Tả Ấp, buổi tối trở về "Thiên Viên" thì chịu đựng tức giận với Nguyên Vi, cho nên vò đầu bứt tai đã là chuyện thường xảy ra. Nhất là buổi tối mỗi ngày, anh vừa rửa chén xong, thậm chí ngay cả tay còn không kịp lau, Nguyên Vi đã âm dương quái khí nói: "Đến thời gian văn nhân nhã sĩ chúng tôi sáng tác rồi, người rảnh rỗi xin đừng quấy rầy nữa."
Đinh Lạc Lạc liên tục trấn an Tả Sâm: "Anh cố gắng tha thứ đi, cậu ấy là người ngoài cứng trong mềm, lúc này, trong lòng của cậu ấy đang chảy máu đấy."
"Tại sao kẻ cơ bắp đâm cô ta một đao, cô ta lại trả thù lên trên người anh?" Tả Sâm túm Đinh Lạc Lạc vào trong tủ âm tường: "Đi, đi với anh sang bên kia, anh có chuyện muốn nói với em."
"Lạc Đà, tác phẩm mới của tớ đã được tám vạn chữ rồi đấy." Nguyên Vi cố làm ra vẻ nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, mười ngón tay gõ loạn xạ trên bàn phím: "Ai, tiếc là cậu không làm việc đàng hoàng, khó trách kỳ vọng của tớ với cậu chỉ có thể phủ bụi thôi."
Tả Sâm tiến lên phía trước nhét Đinh Lạc Lạc vào tủ âm tường, rồi sau đó nháy mắt với Nguyên Vi: "Tôi dẫn cô ấy đi, là vì không để cho cô ấy làm trễ nải chuyện tốt của cô. Hôm nào cô còn phải cám ơn tôi lần nữa đấy." Dứt lời, Tả Sâm cũng biến mất ở trong tủ âm tường.
Đang lúc Nguyên Vi hoang mang phân tích lời nói của Tả Sâm thì Trịnh Âu Dương tới. Sau khi Nguyên Vi (Di,Da,L,Qy,Do) nhìn qua mắt mèo thấy người đến là Trịnh Âu Dương thì vỗ bành bạch hai ba lần liền vào mặt của mình, sau đó cô mới mở cửa, đanh mặt nói: "Sao anh lại tới đây? Nơi này không hoan nghênh anh."
"Họ Tả kia gọi điện thoại cho anh, nói mấy ngày nay, em đều ở chỗ này lấy nước mắt rửa mặt." Trịnh Âu Dương đứng ở cửa, ngay cả ý tứ đi vào bên trong cũng không có.
Nguyên Vi thấy thế chỉ đành phải vội vàng xuống nước, vì vậy hai chân đạp một bước đã nhảy tót lên trên người Trịnh Âu Dương, hai tay câu cổ của anh, hai chân vòng hông của anh, mà lại còn giả mù sa mưa thút tha thút thít nói: "Ưmh, ưmh, em, em thật là khổ sở." Về phần tại sao lại khổ sở, Nguyên Vi không nói. Cho đến bây giờ, cô đã không hy vọng xa vời Trịnh Âu Dương có thể chịu đòn nhận tội với cô nữa, chỉ cần anh không so đo cô "Vượt quyền", chỉ cần anh có thể dẫn cô trở về, hai người có thể khôi phục hòa bình năm xưa thì cô đã A Di Đà phật cám ơn trời đất rồi.
***
"Trước đây anh có một người bạn, ừ, tên là Trần Môi." Bên kia, Tả Sâm đang tranh thủ thẳng thắn đước khoan hồng: "Ừ, phải nói, là bạn gái."
"A, chính là Trần Môi ba anh nói đó?" Đinh Lạc Lạc cười gượng: "Trần Môi làm cho ông ấy khắc sâu ấn tượng đó?"
"Đúng, cô ấy là nữ sinh học vũ điệu. Trước kia, quan hệ của bọn anh, còn có thể. Chỉ là Lạc Lạc, em phải tin tưởng anh, kể từ sau khi anh quyết định bắt đầu với em, anh đã không cùng cô ấy ở chung một chỗ nữa rồi." Tả Sâm cũng không rảnh bận tâm lựa lời nữa, có thế nào thì nói thẳng thế đó: "Anh không biết tại sao ba anh lại hài lòng với cô ấy như vậy, tựa như anh không biết tại sao ông ấy lại không hài lòng với em như thế, mà hôm nay anh muốn nói là, ông ấy nhận cô ấy làm con gái nuôi, cố ý tác hợp anh và cô ấy."
"Cô ấy rất đẹp đúng không?" Đinh Lạc Lạc ngắt lời Tả Sâm: "Học vũ điệu, nên đều rất đẹp. Hông của cô ấy rất mềm đi, có phải có thể là vòng eo 50 hay không? Còn có đá chân, có phải cô ấy nâng lên hạ xuống là có thể đưa chân lên đến trên đỉnh đầu không? Những thứ này, em đều không biết."
Tả Sâm ôm cổ Đinh Lạc Lạc, hôn cô, mỗi một nụ hôn lại nói một câu: "Nhưng em sẽ viết tiểu thuyết, tiểu thuyết rất hay, em còn có thể có được tim của anh, đây chính là tuyệt kỹ độc môn của em."
"Anh căn bản chưa từng xem tiểu thuyết của em, làm sao anh biết có được hay không?"
"Ai nói anh chưa từng xem? Nếu như mà anh nói, anh còn cắt ra từ báo, em tin hay không? Lý Giai Kỳ ngộ nhận Đổng Dịch là anh trai của cô ấy, cho nên nhường lại cho Cao Hiểu Hiểu, mà Cao Hiểu Hiểu lại lừa Quách Hiên xoay quanh."
Đinh Lạc Lạc ôm chặt Tả Sâm: "Sâm, em nên làm thế nào đây?"
"Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, nấu gạo sống thành cơm chín. Chúng ta kết hôn." Tả Sâm lui ra một bước, khiêm tốn nhìn Đinh Lạc Lạc: "Nếu như em không ngại kim cương quá nhỏ, hơn nữa nguyện ý tài trợ cho anh đây nửa tháng tiền mua thức ăn, chúng ta lập tức kết hôn. Anh bỏ ra tất cả tiền lương, mua chiếc nhẫn này, cho nên trong túi chỉ còn hơn mười đồng tiền."
"Nhưng là, chiếc nhẫn đâu?" Đinh Lạc Lạc mở to hai mắt.
"A." Tả Sâm hoảng hốt móc túi: "Anh cứ mãi gánh vác đoạn thoại kia thế nhưng lại quên không móc chiếc nhẫn ra."
"Em ngược lại hi vọng là anh đang trêu em, hi vọng anh không móc ra chiếc nhẫn này." Đinh Lạc Lạc tham luyến mà nhìn ánh sáng lóng lánh trong lòng bàn tay Tả Sâm, đưa hai tay ra sau lưng: "Em không muốn làm cho anh và ba anh đối nghịch, mà em lại rất muốn đeo nó lên."
"Muốn đeo thì đeo." Tả Sâm kéo tay Đinh Lạc Lạc qua, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô: "Đối nghịch với cha anh là do không còn cách nào, ngày mai chúng ta đi gặp ông ấy, cho ông ấy thêm một cơ hội cuối cùng đi chụp ảnh gia đình với chúng ta."
"Không đúng, là để cho ông ấy cho em thêm một cơ hội cuối cùng." Đinh Lạc Lạc dứt khoát kiên quyết tháo chiếc nhẫn ra, nhét vào trong tay Tả Sâm.
Cho đến sau khi Đinh Lạc Lạc đặt lên gò má của Tả Sâm một nụ hôn chào buổi tối, cũng chui về tủ âm tường, trở về nhà, Tả Sâm mới tỉnh cơn mơ: chiếc nhẫn bị trả lại? Cầu hôn của mình bị cự tuyệt? Tả Sâm vặn cổ thở ra hai ngụm oán khí, sau đó chạy về phía tủ âm tường: "Này, chiếc nhẫn này có phải quá rộng hay không? Ngày mai anh sẽ mang đi bóp lại, anh xem em có còn lá gan tháo xuống lần nữa hay không."
Trong nhà Đinh Lạc Lạc cũng là người đi nhà trống. Nguyên Vi đã sớm đeo laptop trên lưng, lại lấy ra một hộp cơm cá xông khói (l^q^d) từ trong tủ lạnh, hấp tấp đi theo Trịnh Âu Dương: "Con cá này Lạc Đà làm ăn rất ngon, trên đường chúng ta lại mua mấy chai bia, tối nay có đồ ăn khuya rồi." Trịnh Âu Dương không thể làm gì vuốt vuốt tóc Nguyên Vi: "Thật không biết nói em cái gì mới tốt."
"Cũng đừng nói gì nữa, em biết sai rồi. Hôm nay Vân Na gọi điện thoại cho em, nói cô ấy đã sắp xếp cho mẹ chồng cô ấy đi Ôn Tuyền hai ngày, đến lúc đó bố chồng cô ấy có thể tự do rồi." Nguyên Vi làm liền một mạch: "Đừng ngắt lời em, hãy nghe em nói hết. Em từ chối cô ấy, nói chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Âu Dương, anh nói đúng, em là người ngoài, em không nhúng tay nữa, xin anh đừng giận em nữa." Nói xong, Nguyên Vi nhào vào trong ngực Trịnh Âu Dương, hộp cơm cùng chìa khóa và những vật linh tinh trong túi xách kim loại phát ra tạp âm một hồi lâu.
"Thật xin lỗi." Lời này của Trịnh Âu Dương rất mơ hồ.
"Hả?" Nguyên Vi cũng không phải là người dễ dàng chấp nhận.
"Thật xin lỗi." Trịnh Âu Dương nói rõ ràng: "Em không phải là người ngoài, hơn nữa, chuyện này là anh sai, xin cứ sắp xếp cho mẹ anh và ông ta gặp mặt đi."