Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tô Ngọc Nhi đã gọi điện cho người cha tàn ác Tô Đại Thành của cô.
“Ông đã đem mẹ tôi đi đâu?” Tô Ngọc Nhi tức giận nói.
“Con khốn, đó là bên phía bệnh viện.
Tao không biết, mày đi mà hỏi bệnh viện.”
Nói xong, Tô Đại Thành liền tắt máy.
Tô Ngọc Nhi cảm thấy rất bất lực, cô không thể tìm được bất cứ thông tin nào của mẹ cô từ bệnh viện và Tô Đại Thành.
Cô ngồi gục xuống bên cửa bệnh viện, hai hàng nước mắt bắt đầu tuôn ra.
Phạm Diệc An sau khi dùng bữa, anh đã quay lại bệnh viện và nhìn thấy Tô Ngọc Nhi đang gục mặt ở trước cửa bệnh viện.
Anh nhanh chóng đến hỏi tình hình.
“Ngọc Nhi, chuyện gì xảy ra với cô sao?”
Tô Ngọc Nhi ngước mắt lên nhìn Phạm Diệc An.
“Là anh sao? Mẹ tôi đã bị bệnh viện các anh chuyển đi bệnh viện khác.”
“Ngọc Nhi, cô có thể vào hỏi thông tin mà.”
“Vô ích thôi! Tôi đã đến gặp bác sĩ Trương, ông ta nói không biết thông tin gì cả.”
Phạm Diệc An cảm thấy vô lý, giám đốc bệnh viện nhưng lại không biết bệnh nhân của bệnh viện chuyển đi đâu.
“Ngọc Nhi, cô đừng buồn.
Tôi sẽ đi tìm hiểu giúp cô.”
Tô Ngọc Nhi nghe vậy, hai mắt long lanh nước mắt nói cảm ơn Phạm Diệc An.
“Thật sao? Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
“Cô yên tâm.
Tôi sẽ giúp cô.
Tôi có việc phải đi trước.”
Tô Ngọc Nhi gật nhẹ đầu.
Sau khi biết được tình hình của Tô Ngọc Nhi, Phạm Diệc An đã gọi điện báo cáo với Bạch Nhược Phong.
“Anh Bạch, Ngọc Nhi đang đau khổ ở bệnh viện.”
“Xảy ra chuyện gì sao?” Bạch Nhược Phong lo lắng hỏi.
“Mẹ của cô ấy đã bị chuyển đến bệnh viện khác nhưng cô ấy không tìm được bất cứ thông tin nào từ bệnh viện.”
Bạch Nhược Phong cúp máy, anh vội vã đến bệnh viện.
Tô Ngọc Nhi lau đi nước mắt, cô biết bây giờ có ngồi đây khóc lóc đến mai, cô cũng chẳng thể tìm được thông tin gì.
Tô Ngọc Nhi quyết định đến cảnh sát và báo cáo về việc mất tích của Hà Tô Diệp.
“Tôi muốn tìm mẹ tôi.
Mẹ tôi đã bị bệnh viện chuyển đi nhưng họ không cho tôi biết bất kỳ lý do nào.” Tô Ngọc Nhi bình tĩnh nói với cảnh sát.
“Mẹ cô đã chuyển đi vào khi nào?”
“Tôi vừa biết khi nãy.”
“Xin lỗi cô.
Trường hợp mất tích của mẹ cô chưa được giờ nên chúng tôi không thể tiếp nhận sự việc này.”
Tô Ngọc Nhi nghe đến đây, cô cảm thấy cuộc sống vô cùng bế tắc, ngay cả mẹ cô, cô còn không lo lắng được thì hỏi cô có thể làm gì chứ?
Bạch Nhược Phong đứng sau lo liệu mọi chuyện, anh không trực tiếp ra mặt, anh sắp xếp Phạm Diệc An giúp anh lo liệu.
Bạch Nhược Phong biết rằng Tô Ngọc Nhi báo cảnh sát không thành công, anh đã gọi điện với cảnh sát trưởng.
Rất nhanh vụ án đã được tiếp nhận.
Cảnh sát đã đến bệnh viện và mời Trương Lý về đồn cảnh sát để lấy lời khai cho việc này.
Lúc đầu, Trương Lý khai rằng: “Hà Tô Diệp đã được chuyển viện theo như thủ tục của bệnh viện không có gì khác biệt.”
Nhưng lúc này, Phạm Diệc An đã đem một bức ảnh Trương Lý đã nhận hối lộ của Tô Đại Thành để chuyển Hà Tô Diệp đến nơi khác.
“Bác sĩ Trương nếu ông đã nói như vậy.
Tấm hình đây có nghĩa là gì?”
Trương Lý rất bất ngờ và lo lắng khi nhìn thấy tấm hình chụp được ông nhận hối lộ của Tô Đại Thành.
“Tôi..
Tôi…”
Cảnh sát biết được Trương Lý đã dối trá trong việc khai báo vụ án.
“Bác sĩ Trương, vậy đây là gì? Ông nên khai báo thành thật.”
Trương Lý không thể chối tội với bằng chứng trước mặt.
Ông thú tội với những gì ông đã làm.
“Cảnh sát trưởng, mong anh tha tội cho tôi.
Tôi đã nhận số tiền triệu nhân dân tệ từ Tô Đại Thành với đề nghị sẽ chuyển Hà Tô Diệp đi đến bệnh viện khác.”
“Tô Đại Thành là người đứng sau mọi chuyện sao?” Cảnh sát trưởng hỏi.
Trương Lý gật nhẹ đầu.
Cuối cùng với chứng cứ rõ ràng như vậy, Trương Lý đã thú nhận tội trước cảnh sát.
Cũng vì như vậy, ông đã mất đi chức Trưởng khoa và đã bị trục xuất khỏi bệnh viện.
Có ai làm việc ác mà không nhận lại hậu quả đâu chứ? Chỉ vì triệu nhân dân tệ mà Trương Lý mất đi chức Trưởng khoa đã vậy còn bị trục xuất khỏi bệnh viện.
Bây giờ, ai mà dám nhận ông ta vào làm nữa chứ?
Sau khi biết được chân tướng sự việc, Tô Ngọc Nhi cùng cảnh sát đến nhà họ Tô.
Không khí bên trong nhà họ Tô đang rất hài hòa, bọn họ đang rất vui vẻ nhưng không biết rằng điều tồi tệ sắp xảy ra.
Ting! Ting! Ting!
Tiếng chuông cửa nhà họ Tô vang lên.
Người giúp việc ra mở cửa.
“Xin chào, tôi là cảnh sát trưởng.
Tôi muốn gặp Tô Đại Thành.”
Người giúp việc tái xanh mặt mày khi nhìn thấy cảnh sát, bà ta mở cửa.
“Ông chủ đang ở bên trong nhà.”
Cánh cửa được mở, Tô Ngọc Nhi và cảnh sát bước vào trong nhà.
Cũng đã lâu rồi, Tô Ngọc Nhi không quay về nơi cô đã sinh ra và lớn lên.
Cô không nghĩ cô sẽ quay lại nơi đây với tình cảnh này.
“Chào ông! Ông có phải là Tô Đại Thành?” Cảnh sát trưởng bước vào trong rồi hỏi.
Tô Đại Thành đang ung dung uống trà đọc báo vui vẻ nhìn thấy Tô Ngọc Nhi đi cùng cảnh sát ông có chút lo lắng.
“Là tôi.
Cảnh sát trưởng có việc gì sao?” Tô Đại Thành lấy lại bình tĩnh rồi trả lời.
“Tôi được biết ông đã đứng đằng sau chỉ dẫn cho bác sĩ Trương chuyển viện Hà Tô Diệp.
Ông hãy nói địa chỉ đã giấu bà ấy cho chúng tôi biết.”
Tô Đại Thành nghe đến đây đã rối hết cả lên, nhưng lỡ rồi ông diễn cho tròn vai vậy.
“Cảnh sát trưởng, tôi có liên quan gì đến chuyện đó chứ?”
Tô Ngọc Nhi nhìn người cha tàn ác đang diễn kịch trước mặt mình.
Cô rất tức giận.
“Tô Đại Thành, tôi nói cho ông biết.
Bác sĩ Trương đã thừa nhận rằng ông ta đã nhận tiền hối lộ từ ông với mức giá triệu nhân dân tệ để chuyển viện Hà Tô Diệp.
Ông còn chối sao?” Cảnh sát trưởng lớn giọng nói.
Qua lời nói của cảnh sát trưởng, Tô Đại Thành biết được Trương Lý đã bị giam giữ và ông đã bị triệu nhân dân tệ cho việc này.
“Cảnh sát trưởng, anh có bằng chứng gì ép tội tôi chứ?”
Cảnh sát trưởng tức giận lấy tấm hình ông ta đưa tiền hối lộ cho Trương Lý giơ lên trước mặt rồi nói: “Mau nói ra địa chỉ.”
Tô Đại Thành không còn gì để chối tội.
Ông thành thật nói ra địa chỉ đã giam giữ Hà Tô Diệp.
“Ông hãy chờ quyết định từ chúng tôi!” Cảnh sát trưởng nói rồi rời đi cùng Tô Ngọc Nhi..