Sau khi dùng bữa, Bạch phu nhân và Bạch lão gia yêu cầu: “Nhược Phong, cũng trễ rồi, con đưa Bảo Tú về đi.
Thân con gái một mình đi sẽ không an toàn.”
Tiểu Bảo không đồng ý.
Nếu có đi cậu bé sẽ đi cùng Bạch Nhược Phong.
“Tiểu Bảo, con ở lại đây với ông bà.”
Tiểu Bảo buồn bã bỏ lên phòng khách.
Với yêu cầu của Bạch phu nhân, Bạch Nhược Phong và Từ Bảo Tú đã rời khỏi biệt thự nhà họ Bạch cùng nhau.
Trên đường đi, Từ Bảo Tú bắt chuyện để nói với Bạch Nhược Phong rất nhiều.
Nhưng tất cả đều nhận lại sự lạnh lùng và thờ ơ từ anh.
Từ Bảo Tú cảm thấy rất lạc lõng ngay lúc này.
Hơn phút lái xe, cũng đã đến nhà Từ Bảo Tú.
“Nhược Phong, cũng đã đến nhà em rồi.
Hay là anh vào nhà em uống nước một lát rồi hẵng về.”
“Tôi còn có việc phải đi.”
Bạch Nhược Phong đã từ chối và lái xe rời đi.
Từ Bảo Tú rất tức giận và cô thề rằng: “Lần này trở lại, tôi nhất định sẽ làm mọi cách để vào Bạch gia.
Đến lúc đó xem anh và thằng nhóc ranh kia có còn ngó lơ tôi như bây giờ không.”
Từ Bảo Tú đi vào trong nhà.
Ngày hôm sau.
Công ty Sáng tạo Mới.
Phòng kế hoạch hôm nay có tổ chức một cuộc họp về việc hợp tác với tập đoàn Yunshang và yêu cầu nhân viên phải đưa ra một kế hoạch tốt nhất.
Sau cuộc họp, mọi người ai cũng tập trung chuẩn bị vào kế hoạch mới.
Không ngoại trừ Tô Ngọc Nhi.
Tô Ngọc Nhi đang tập trung hết năng lực vào kế hoạch này, cô đang suy nghĩ cách để quảng bá kế hoạch như thế nào và kinh phí là bao nhiêu.
Tô Ngọc Nhi bận đến tối tăm mặt mày, cô quên luôn cả Tiểu Bảo đang hằng ngày chờ cô, cô quên luôn cả những bữa ăn.
Reng! Reng! Reng!
Tô Ngọc Nhi đang tập trung làm việc, tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi đến không ai khác chính là Tiểu Bảo.
“Alo, Tiểu Bảo.”
“Có phải chị đang làm việc ngoài ngờ không?”
Lúc này, Tô Ngọc Nhi nhìn đồng hồ đã giờ tối, cô nhìn xung quanh, mọi người đã về từ lúc nào.
Văn phòng rộng lớn chỉ còn duy nhất mình cô.
“Tiểu Bảo đừng lo.
Chị phải lên kế hoạch cho dự án sắp tới.”
Tiểu Bảo tắt máy, cậu bé rất muốn đến gặp Tô Ngọc Nhi nhưng đã quá trễ cậu không thể tự ý rời khỏi nhà một mình.
Sau khi làm việc, Tô Ngọc Nhi bước ra khỏi công ty.
Cô đi tìm một quán ăn gần đó để lót bụng.
Tô Ngọc Nhi nhìn thấy Bạch Nhược Phong ở phía trước mặt, cô rất muốn gặp anh.
Nhưng…
Vài giây sau đó, Từ Bảo Tú bước ra từ trong xe đã làm cho Tô Ngọc Nhi hiểu lầm, suy nghĩ gặp Bạch Nhược Phong liền bị dập tắt.
Cô cảm thấy hai người họ thật xứng đôi, thật đẹp.
Tô Ngọc Nhi có chút buồn bã.
Tô Ngọc Nhi ghé vào quán ăn gần đó dùng bữa rồi trở về nhà.
Bên kia đường, Từ Bảo Tú muốn mời Bạch Nhược Phong đi ăn tối nhưng đã bị anh từ chối, một chút tức giận xen lẫn một chút thất vọng.
“Nhược Phong, em mời anh ăn tối có được không?”
“Xin lỗi, tôi còn có việc.”
Sau khi từ chối, Bạch Nhược Phong đã rời đi.
Khu chung cư Phú Mỹ.
Tô Ngọc Nhi quay trở về nhà, cô thả người trong bồn tắm và suy nghĩ với đống suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
Tô Ngọc Nhi cảm thấy dạo gần đây cuộc đời đối xử với cô quá khắc nghiệt, hết chuyện này lại đến chuyện kia.
Cô chia thể giải quyết ổn thỏa một việc nào.
Tô Ngọc Nhi bừng tỉnh khỏi một mớ suy nghĩ hỗn độn, cô vùi đầu vào công việc để giết chết thời gian.
Cả một đêm dài cô không thể chợp mắt, cô làm việc đến gần sáng lại ngủ gục trên bàn làm việc.
Ngày hôm sau.
Một ngày làm việc mới lại bắt đầu, Tô Ngọc Nhi đến công ty làm việc như mọi ngày.
Tô Ngọc Nhi cố gắng làm thật nhiều việc để không có thời gian nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua.
“Ngọc Nhi, cô có làm sao không đấy?” Tú Ái nhìn sắc mặt Tô Ngọc Nhi không được tốt nên hỏi.
Buổi trưa, vì quá buồn ngủ, Tô Ngọc Nhi đi pha một tách trà để giúp cô tỉnh táo hơn nhưng không để ý trà đã tràn ra ngoài.
“Tôi xin lỗi.
Tôi sơ ý quá.
Tôi sẽ dọn dẹp lại sạch sẽ.” Tô Ngọc Nhi đáp lại trong sự bối rối.
“Không cần đâu.
Tôi thấy sắc mặt cô không được tốt cho lắm.
Có chuyện gì sao?”
“Tôi không sao.
Tú Ái, cảm ơn chị đã quan tâm.
Tôi quay về tiếp tục công việc đây.”
Tô Ngọc Nhi nói rồi rời đi.
Sau giờ làm việc.
Tô Ngọc Nhi trở về nhà đã nhìn thấy Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo đợi sẵn cô ở trước nhà.
“Lại đến sao.” Tô Ngọc Nhi lẩm nhẩm rồi tiến lại.
Tiểu Bảo nhìn thấy Tô Ngọc Nhi, cậu bé liền chạy đến ôm cô bằng vòng tay nhỏ bé của cậu.
“Chị về rồi.”
“Tiểu Bảo, em đến chơi với chị sao?”
Tiểu Bảo mỉm cười gật đầu.
“Đi, chị bế em vào trong nhà.”
Tô Ngọc Nhi bế Tiểu Bảo đi vào trong nhà, cô bỏ qua sự tồn tại của Bạch Nhược Phong.
Anh cũng nhanh chân đi vào trong.
Tô Ngọc Nhi chuẩn bị bữa tối, Bạch Nhược Phong vào bếp phụ giúp nhưng đã bị từ chối.
“Ngọc Nhi, tôi giúp cô chuẩn bị bữa tối.”
“Không cần.” Tô Ngọc Nhi lạnh lùng nói.
Bạch Nhược Phong xắn tay áo vào bếp phụ giúp nhưng lại bị từ chối.
Nói xem, anh có còn giống tư cách Tổng tài mà bao nhiêu cô gái yêu thích không đây.
Bao nhiêu cô gái vây quanh Bạch Nhược Phong, anh không để ý tới nhưng anh lại say đắm Tô Ngọc Nhi.
Rốt cuộc Tô Ngọc Nhi có chỗ nào để anh say đắm như vậy chứ?
Trong bữa ăn, Tô Ngọc Nhi không một tiếng nói, cô im lặng như người xa lạ.
“Ngọc Nhi, cô ăn cái này đi.” Bạch Nhược Phong gắp thức ăn bỏ vào chén cho Tô Ngọc Nhi.
“Không cần anh gắp.
Tôi tự mình gắp được.”
Tô Ngọc Nhi đã từ chối ý tốt của anh.
Bạch Nhược Phong nhìn thấy được Tô Ngọc Nhi đang cố tình xa lánh và thờ ơ với anh.
Tiểu Bảo hồn nhiên không nhận ra được điều này.
“Chị, chúng ta đi dạo đi.”
“Tiểu Bảo, chị còn rất nhiều việc phải giải quyết.
Hôm khác chị sẽ đưa em đi bù nhé!”
Điều này làm cho Tiểu Bảo rất buồn.
Tô Ngọc Nhi tiễn Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo xuống dưới cầu thang.
“Tiểu Bảo ngoan, hôm khác chị sẽ dẫn Tiểu Bảo đi dạo bù nhé!”
Tiểu Bảo gật đầu đồng ý, còn đưa tay móc ngoéo với Tô Ngọc Nhi..