Vài giây sau.
“Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là hôm qua mình đã lưu lại file rồi cơ mà.”
Sắc mặt Tô Ngọc Nhi thay đổi độ, cô không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Ngọc Nhi, cậu có chuyện gì thế?” Linh Nhi lo lắng hỏi.
“Hôm qua, trước khi đi về, mình nhớ đã lưu lại bản dự án.
Sáng nay lại không thấy đâu.”
“Ngọc Nhi, cậu kiếm kỷ lại chưa đấy? Nửa tiếng nữa phải thuyết trình bản dự án này đấy.”
“Mình biết rồi, cậu làm việc đi.”
Tô Ngọc Nhi u sầu lục tìm từng file trong máy tính.
Chiều hôm qua.
Đường Ái Linh cũng giống như mọi người, đến giờ tan làm đều ra về.
Nhưng đó chỉ là diễn kịch, chờ đến khi phòng kế hoạch không còn ai, Đường Ái Linh quay trở lại và xóa file dự án mà Tô Ngọc Nhi đã mất cả ngày trời mới hoàn thành.
Bây giờ, chắc trong lòng Đường Ái Linh hả hê và vui lắm nhỉ?
“Ngọc Nhi, cô chuẩn bị đến đâu rồi?” Đường Ái Linh làm ra vẻ không có chuyện gì, quan tâm hỏi.
“Giám đốc Đường, rõ ràng hôm qua tôi đã hoàn thành bản dự án và đã lưu lại trong máy.
Nhưng…”
“Cô lại lý do gì nữa đây Ngọc Nhi?”
“Giám đốc Đường, tôi chắc chắn tôi đã hoàn thành bản dự án này rồi.”
“Tôi không nhiều lời với cô.
Đến phòng họp mau lên.”
Như vậy có phải đang ép Tô Ngọc Nhi vào đường cùng không chứ?
Tô Ngọc Nhi cũng không còn cách nào khác, đành phải đến phòng họp cùng nhân viên phòng kế hoạch.
Phòng họp.
Trong lúc mọi người trình bày dự án của riêng mình, Tô Ngọc Nhi rất lo sợ khi đến lượt cô.
Khoảnh khắc lo sợ nhất của Tô Ngọc Nhi, cuối cùng cũng đã tới.
“Ngọc Nhi, tới lượt cô trình bày dự án.” Lý Nam mời Tô Ngọc Nhi trình bày.
“Giám đốc Lý, tôi xin lỗi.” Tô Ngọc Nhi cúi mặt rồi nói.
Đường Ái Linh ngồi một bên cười thầm trong lòng.
“Tại sao lại xin lỗi?”
“Giám đốc Lý, bản kế hoạch của tôi đã bị mất.
Tôi chắc chắn hôm qua sau khi làm xong đã lưu lại bản file.”
“Ngọc Nhi, tôi nhắc cho cô nhớ.
Đừng nghĩ lấy lòng cậu chủ nhỏ là được.
Tôi cho cô thời gian đến ngày mai phải nộp lại dự án của cô.”
“Cảm ơn giám đốc Lý! Tôi sẽ cố gắng.”
Lý Nam không quan tâm tới Tô Ngọc Nhi, hắn ta đang rất tức giận.
“Cuộc họp đến đây là kết thúc.
Mọi người quay về làm việc tiếp đi.”
Cuộc họp đã kết thúc, mọi người đều rất thoải mái vui vẻ khi trình bày dự án một cách thật tốt.
Duy nhất Tô Ngọc Nhi đang rất tồi tệ.
Quay trở về bàn làm việc, cô cặm cụi làm, không nghỉ ngơi kể cả buổi trưa.
“Ngọc Nhi, ráng mà làm cho tốt vào.
Đừng nghĩ đến chức trở thành mợ chủ nhà họ Bạch.”
Đường Ái Linh nhắc nhở Tô Ngọc Nhi.
Tô Ngọc Nhi rất tức giận khi nghe những lời như vậy.
Nhưng đây là công ty, cô không thể làm bậy.
giờ tối.
“Tan làm rồi, chúng ta đi ăn đồ nướng đi.”
“Được đấy!”
“Giám đốc Đường, chị đi cùng tụi em luôn không?”
“Mọi người đi đi, tôi còn có việc.”
“Được! Vậy tụi em đi trước.”
Rõ ràng là có sự xuất hiện của Tô Ngọc Nhi nhưng không một ai nhắc đến tên cô ấy.
Tô Ngọc Nhi sực nhớ ra tối nay cô có hẹn đi ăn cùng Tiểu Bảo và Bạch Nhược Phong.
Cô thu xếp lại bàn làm việc rồi rời đi.
“Cô đi ăn đồ nướng cùng mọi người sao? Bọn họ có rủ cô đâu nhỉ?”
“Sếp Đường, chắc cô đang rảnh lắm nhỉ?”
Đường Ái Linh giơ tay cao định tát Tô Ngọc Nhi nhưng đã bị Tô Ngọc Nhi bắt tay lại.
“Sếp Đường, sau này đừng cứ hở chút lại động tay động chân.
Không ai hiền như tôi đâu.”
“Tô Ngọc Nhi cô dám sao?”
“Sao tôi lại không dám chứ?”
Nói rồi, Tô Ngọc Nhi lấy túi xách bỏ đi.
Để lại một mình Đường Ái Linh tức giận đứng đó.
Đường Ái Linh điên cuồng đập phá đồ trong phòng.
“Tiểu Bảo, chờ một chút nhé!”
Tiểu Bảo đang trông chờ sự xuất hiện của Tô Ngọc Nhi.
Từ đằng xa, Tiểu Bảo đã nhìn thấy được Tô Ngọc Nhi.
Cậu bé mở cửa chạy đến phía cô.
“Tiểu Bảo…”
Tô Ngọc Nhi dang rộng hai tay ôm chầm lấy Tiểu Bảo trong lòng.
“Lên xe thôi!”
Tô Ngọc Nhi bế Tiểu Bảo vào trong xe.
“Giám đốc Bạch, anh chờ có lâu không?”
“Mới đến.
Sao hôm nay lại tan làm trễ.”
“Tôi làm mất file dự án nên phải làm cho xong để mai trình bày với sếp Lý.”
“Cô không lưu sao?”
“Tôi nhớ sau khi làm xong tôi đã lưu lại nhưng đến sáng nay mở vào lại không tìm thấy.”
“Đi thôi!”
Ba người ổn định chỗ ngồi, Bạch Nhược Phong, khởi động xe, vững vàng tay lái, chạy một lúc đã đến nhà hàng.
Nhà hàng Festival.
Xe dừng trước cửa nhà hàng, quản lý nhà hàng đích thân ra tiếp đón ba người họ.
“Sếp Bạch, chào anh!”
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Sếp Bạch, tất cả anh giao tôi đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Quản lý nhà hàng đưa tay mời ba người họ vào trong và đi trước dẫn đường.
“Sếp Bạch, mời anh đi theo tôi!”
Bạch Nhược Phong xoay người bế Tiểu Bảo nhưng cậu bé lắc đầu và nhảy xà vào lòng Tô Ngọc Nhi.
Bạch Nhược Phong rất tức giận nhưng cũng chẳng thể làm gì khác.
Anh đi vào trong trước.
Tô Ngọc Nhi bế Tiểu Bảo rồi cũng đi vào trong.
“Sếp Bạch, đây là chỗ anh đã đặt.”
“Được!”
Bạch Nhược Phong vẻ mặt lạnh lùng, hiên ngang ngồi vào bàn ăn.
Cô gái bên cạnh anh đặt Tiểu Bảo vào chỗ ngồi rồi cũng ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ bày soạn đồ ăn ra.
Một lúc sau, trên bàn đã tràn ngập thức ăn.
Tô Ngọc Nhi thấy bàn ăn này rất đặc sắc, chắc chắn những món ăn này rất đắt tiền.
Đây cũng chính là nhà hàng mà cả đời cô mong ước có thể đến ăn được một lần.
Không ngờ hôm nay điều ước đó đã trở thành sự thật.
“Mau ăn đi.”
Là một con người đam mê đồ ăn sao mà có thể bỏ qua được chứ.
Cô vui vẻ đút súp cho Tiểu Bảo, sau đó gắp thức ăn bỏ vào chén của cô rồi thưởng thức.
“Wow! Ngon thật đấy!” Tô Ngọc Nhi vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon.
Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo nhìn cô như vậy liền phì cười.
“Sếp Bạch, Tiểu Bảo, hai người cười gì vậy chứ?”
Bạch Nhược Phong bị nhìn ra, anh lấy lại phong độ lạnh lùng rồi nói: “Không có gì, cô ăn đi!”
“Cứ như vậy có phải đáng yêu hơn không?”
Tô Ngọc Nhi nghe Bạch Nhược Phong đang lẩm bà lẩm bẩm gì đó, cô há hốc miệng.
“Hả?”
“À! À không có gì.
Cô cứ tiếp tục ăn đi.”
Tô Ngọc Nhi cứ thế mà cô vừa ăn vừa đút thức ăn cho Tiểu Bảo.
Bạch Nhược Phong nhìn Tô Ngọc Nhi không nháy mắt.
Tô Ngọc Nhi vô tình ngước mắt lên nhìn, vô tình lại đụng trúng ánh mắt đen sâu thẳm kia của anh ta nhìn cô.
Cứ như thế bốn con mắt nhìn nhau.
“Sếp Bạch, anh nhìn gì thế?”
Bạch Nhược Phong ngơ ngác nói: “À không có gì!”.