Một ngày sau gần 6 tháng sống trong mơ, tôi đột ngột bị đẩy xuống địa ngục lần nữa.
Một buổi tối chồng tôi đang dùng máy tính thì bỗng nhiên bị ngộ độc thức ăn phải đi cấp cứu. Đưa chồng vào viện, em chồng vào trông chồng, tôi trở về nhà với các con. Máy tính của chồng vẫn bật, tôi chỉ ý định là tắt máy cất cho chồng, thì trời ơi, những dòng chat của người đàn bà đó hiện ra:
- Anh ơi, mai có thích ăn cá rô nấu cải không em nấu?
- Thôi em bày đặt làm gì, mua cái gì ăn nhanh nhanh thôi, có tí buổi trưa em cứ lục cục nấu cực lắm.
- Hihi, em thích mà, anh không thích sao?
- Em hỏi như hâm, cái gì em làm cho anh mà anh không thích. Nhưng trưa được có tí thời gian, để làm việc khác :P
-.......
-........ Nếu lần trước tôi sốc đến mức phát sốt, thì lần này tôi chỉ thấy tê tái. Tôi cố giương mắt lên đọc những dòng tiếp theo nhưng mắt tôi mờ mịt, chữ nghĩa nhảy múa loạn xạ. Tôi cứ ngồi như thế, trân trân nhìn vào màn hình cho đến lúc nghe tiếng con bé khóc mơ trong phòng. Tôi chợt tỉnh, đứng dậy tắt máy tính, không quên copy đoạn chat còn lại vào file word và lưu vào email của tôi. Tôi tìm thêm trong archive xem còn sót lại đoạn nào không thì trống trơn. Thôi thế cũng đủ, hay quá đủ rồi, tôi cần gì thêm nữa đâu.
Tôi đi vào phòng hai con gái, nhìn các con ngủ bình yên, lòng tôi dịu lại. Tôi nằm xuống cạnh các con, nước mắt lăn dài, ướt đãm cả chiếc gối của con. Tôi cố nghĩ, cố phân tích, cố hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra lần nữa, khi tôi đã cố gắng như thế, khi anh đã chân thành như thế, khi gia đình đã trở lại hạnh phúc như thế, thậm chí hạnh phúc hơn sau sự thay đổi của tôi??? Tôi không thể tìm được câu trả lời, và có lẽ anh cũng sẽ không tìm được câu trả lời nếu tôi hỏi anh.
Giờ anh đang nằm ở bệnh viện, chắc anh đã qua được các cơn nôn mửa, tháo chạy nhờ thuốc, và có khi giờ anh đã ngủ ngon rồi.
Còn tôi, đang nhức nhối với hàng trăm, hàng nghìn, hàng tỉ câu hỏi mà biết chắc không có câu trả lời. Rồi như cái máy, tôi ngồi dậy đi nấu một nồi cháo suông mai mang vào cho anh, bác sĩ dặn thế, bụng anh rất yêu nên phải ăn cháo suông. Bác sĩ còn bảo là ngoài cửa viện cũng có cháo sạch, ra đó mua, nhưng tôi đã bảo là tôi sẽ nấu mang vào sớm.
Tôi vừa nấu cháo vừa khóc. Xong nồi cháo tôi đi lấy quần áo của anh, của tôi ra là để mai còn đi làm, rồi tôi sắp xếp mấy cái cà vạt của anh lại cho ngay ngắn vì cũng lâu lâu rồi anh quẳng lung tung mà tôi chưa xếp lại đc... Tôi cứ làm hết việc nọ đến việc kia, vừa làm vừa khóc, lòng chỉ mong trời sáng để nghĩ rằng tôi đang nằm ngủ và mơ. TRời sáng thì tôi tỉnh giấc, cơn ác mộng này sẽ kết thúc.
Và rồi trời cũng sáng sau khi nhà cửa tôi tươm tất như không có gì tươm tất sạch sẽ hơn. Nhưng cơn ác mộng không kết thúc, tôi nhìn cặp lồng cháo và nghĩ đến anh. Nếu tôi mang cặp lồng cháo này vào cho anh, có khi tôi ném nó vào mặt anh mất. Tôi có nên thế không? Hay gọi điện cho em chồng mua cháo đâu đấy cho anh? Cuối cùng thì tôi gọi bà giúp việc đến trông hai con và mang cháo vào cho anh.
Trên đường đi, tay lái tôi lạng đi mấy lần. Tôi phải dừng lại một vài nơi để cố tĩnh lòng lại. Khi vào đến viện, thấy anh mệt mỏi xanh xao nằm trên giường, sao tôi muốn vùi mặt vào đó, để ngửi thấy mùi hương quen thuộc, và quên đi đoạn chát lúc nãy như tôi đã từng quên những tin nhắn cách đây gần 8 tháng.
Anh nhìn thấy tôi thì bảo: Em nấu làm gì cho mệt, ở nhà với các con, lát anh ăn cháo ở ngoài cũng được mà. Các con ở nhà với ai em? Giọng của anh vẫn thế, nhẹ nhàng và yêu thương. Lẽ nào anh nói được cái giọng đó với bất kỳ ai sao??? Lúc này tôi lại muốn ném tung cả cái cặp lồng cháo nóng hổi vào mặt anh sau đó ra sao thì ra, để anh có thể bộc lộ bản chất xâu xa ra cho tôi nhìn thấu, để tôi không bị lừa lần nữa. Nhưng lạ lùng thay, tôi mang cháo múc ra bát cho anh, cúi đầu không nhìn anh và nói: Em gọi cô Bắc đến, các con ở nhà với cô. Hôm nay chắc em cho chúng nó nghỉ, em cũng ở đây với anh. "Tôi sẽ ở đây với anh, anh đừng mong cô ta đến lúc tôi đi làm, từ giờ cuộc sống của anh sẽ nằm trong vòng kiềm tỏa của tôi, từ trưa, sáng, chiều, tối..., tôi hứa đấy". Hình như tôi lẩm nhẩm như thế và anh quay sang hỏi là em nói gì. Tôi cười giả lả bảo là em đang nghĩ ko biết hai đứa ở nhà cô Bắc có trông nổi không. Rồi anh trêu tôi: Sợ anh chết hay sao mà khóc sưng mắt lên thế? Chả sợ à, anh chết bỏ mẹ con em lai cho ai. "Sao anh không chết đi lúc đó để giờ tôi ngồi khóc thương anh mà không phải căm hận anh thế này???" Đó là điều tôi nghĩ.
- À mà em tắt máy tính cho anh chưa đấy? Tôi cảm nhận được, hay tôi tưởng tượng ra giọng anh run run lo sợ.
- Úi giời, máy anh tắt từ đời nào rồi, anh có cắm xạc vào máy đâu.
Anh thấy chưa, anh sẽ phải chịu đựng tôi, tôi ghê gớm lắm, tôi thủ đoạn lắm, tôi sẽ giết anh mà không ai biết tôi giết anh.
Lần đầu xảy ra tin nhắn thì tôi bị ốm, cả hai nghỉ ở nhà, tuy không nói với nhau câu nào nhưng cả hai đều biết chuyện gì đã xảy ra nên cư xử của người này tự người kia biết. Lần này xảy ra chuyện thì chồng tôi ốm, cả hai cũng nghỉ ở nhà, nhưng chỉ tôi biết chuyện còn chồng tôi thì không, nên tôi cứ như bị tra tấn. Trong đầu bây giờ chỉ có tức giận và thù hận, làm sao có thể vui vẻ như mọi ngày, mà tỏ thái độ thì tôi chưa muốn vì chồng đang ốm, một phần là tôi đang nghĩ cách trừng trị anh nên chưa muốn để anh biết là đã bị phát hiện. Đúng là cực hình, tôi nghĩ là khó mà kéo dài được giai đoạn này, tôi chỉ cố gắng trong vài ngày tìm ra sự thật và để giải quyết vấn đề.
Tôi đọc nhiều trên wtt này, đọc các trang báo mạng và các diễn đàn khác, đã tự rút ra được một điều: đàn ông ngoại tình hiếm có người nào muốn bỏ gia đình để theo người tình. Những người vợ trong trường hợp này đừng bao giờ sợ mất chồng về thể xác mà hãy nghĩ họ đã mất một người chồng đúng nghĩa thôi. Chồng tôi cũng thế, tôi biết chắc 100% không bao giờ anh bỏ gia đình, nhưng có % khả năng nào là anh sẽ từ bỏ chuyện trăng hoa này không?
Từ bao năm nay, tôi đã có hai quan điểm sai lầm
- Chồng tôi là mẫu người đàn ông chân thật và nghiêm túc
- Chỉ có đàn ông giả dối và lăng nhăng mới ngoại tình.
Vì vậy mà ở lần thứ nhất, tôi đã nghĩ lỗi của việc ngoại tình này là do tôi nên tôi đã dễ dàng tha thứ cho chồng. Tôi nghĩ do cuộc hôn nhân của tôi quá bình lặng, nhàm chán, bản thân tôi vốn khô khan và tẻ nhạt, lại chỉ chăm chăm vào việc phục vụ chồng con mà quên mất sự hấp dẫn chồng từ bản thân và những thứ gia vị cho tình yêu, nên chồng tôi đã đi tìm những điều đó ở người đàn bà khác. Vì suy nghĩ đó, cộng với thái độ rất đáng nể của chồng khi nói về cô bồ, tôi tin là anh chỉ lạc bước, bản chất anh không thay đổi, là người chân thật và nghiêm túc.
Thời điểm đó cũng là lúc tôi đang sống trong thiên đường, bỗng nhiên bị lôi vào địa ngục, tôi bị sốc nặng, tôi không chịu chấp nhận điều đó nên điều duy nhất tôi nghĩ đến là li dị. Tôi nghĩ đến mất mát tình yêu nhiều hơn là nghĩ đến việc giữ gia đình, giữ bố cho con hay những khó khăn mà tôi sẽ gặp khi làm mẹ đơn thân, nói chung chỉ quanh quẩn quanh chữ "tình" để suy xét, nên khi anh dùng "tình" để đối lại, tôi đã quên đi lỗi lầm của anh dễ dàng.
Còn lần này, tôi đã biết thiên đường là thế nào, địa ngục là thế nào, tôi đã tỉnh ra nhiều, tôi suy nghĩ thực tế hơn, nên anh sẽ phải chịu đòn đau của tôi đấy.
Đúng là chuyện gì rồi cũng có thể thành thói quen được.
Ngoại tình thành thói quen,
Đau đớn vì chồng ngoại tình cũng thành thói quen.
Vì thế lần này có đau gấp trăm gấp nghìn lần trước tôi cũng không thấy sốc, và chấp nhận sự thật này mỗi cách dễ dàng, đầu óc tỉnh táo chứ không mất phương hướng như lần trước. Việc đầu tiên tôi biết tôi cần phải làm đó là tìm hiểu ngọn nguồn mọi chuyện, từ việc chồng tôi đã bắt đầu như thế nào, cô ta là ai, và tại sao họ không chấm dứt được sau lần tha thứ thứ nhất của tôi... Tôi cần phải biết nút thắt ở chỗ nào để gỡ, kể cả là không gỡ được thì tôi cũng có thể mạnh tay cắt phăng nó đi.
Dành cho chồng một ngày trọn vẹn bình yên sau cơn ốm, không lạnh lùng cáu giận, bình thản đến đáng sợ, thì sáng hôm sau tôi lên cơ quan và mang đoạn chat của chồng ra đọc. Dù đã chuẩn bị tinh thần rồi tôi vẫn choáng váng với tình cảm họ dành cho nhau. Chỉ qua đoạn chat này tôi đủ biết mối quan hệ của họ thân thiết đến mức độ nào, thân thiết như vợ chồng chứ không phải là những câu hoa mĩ của những kẻ tình nhân. Chồng tôi lo lắng, chăm sóc cô ta đủ thứ, từ việc học của con cô ta, công việc của cô ta, nhà cửa của cô ta, ngược lại cô ta việc gì cũng chia sẻ với chồng tôi, coi chồng tôi như nghiễm nhiên phải lo những việc đó cho cô ta. Không hiểu sao tôi thấy phục chồng tôi thât, sao anh có thể sống như thế với hai người đàn bà được. Thông thường yêu người này sẽ ghẻ lạnh với người kia dù không muồn, còn chồng tôi, anh có thể yêu, chăm lo một cách rất "chân thành" với cả hai chúng tôi. Tôi chợt tự hỏi, có khi nào cô ta cũng bị lừa dối giống tôi không nhỉ??? Vì cuộc sống vợ chồng tôi, nếu không phát hiện ra chuyện này thì cực kỳ viên mãn về mọi mặt, tình cảm, tình dục, trách nhiệm với nhau và với con cái.
Dù sao cũng không thể ngồi đó để suy đoán được. Tôi sẽ tìm hiểu đến nơi đến chốn, nếu cô ta cũng là một nạn nhận thì tôi cũng nên cứu giúp cô ta ra khỏi sự lừa dối đáng khinh bỉ này.
Tôi ghi lại ID của cô ta, bắt đầu lên mạng search mấy dòng: "cách lấy pass yahoo". Tôi bắt đầu từ việc này vì qua đoạn chát ít ỏi tôi có được, tôi biết họ liên lạc với nhau bằng kênh này là nhiều nhất, hàng ngày luôn. Từ kênh thông tin này, tôi có thể may mắn tìm ra được thêm các kênh khác để có thể đi đến được tận cùng sự việc. Cuối cùng tôi cũng tìm được một hacker, với yêu cầu: lấy được pass yahoo của cô ta nhưng tuyệt đối không được thay pass và không để cho cô ta biết được pass đã mất, với chi phí 3.000.000 đ.
Cám ơn yahoo vì đã có thêm tính năng Conversation, cảm ơn cái tình cảm nồng sâu của hai người trước khi yahoo có tính năng đó để tôi đã nhận được toàn bộ các đoạn chat từ ngày họ bắt đầu quen nhau cho đến lúc này. Tôi lưu tất cả lại thành một folder, để dành lúc nào có đủ năng lượng mới mang ra đọc. Cứ từ từ, không đi đâu mà vội, anh ả cứ sướng nốt đoạn dở này đi đã nhé.
Về nhà, nhìn thấy mặt chồng và những câu hỏi quan tâm của chồng sao tôi chẳng còn thấy thù hận gì cả, chỉ còn lại cảm giác nhạt nhẽo như nước ốc. Tôi vẫn cư xử bình thường với anh và các con, chỉ có điều cố gắng đến mấy tôi cũng không tình cảm thắm thiết với anh như mấy ngày trước. Tôi kêu mệt và đang stress một số chuyện ở công ty, lúc nào giải quyết xong thì sẽ nói với anh.
Tối hôm đó chỉ còn hai vợ chồng, tôi vờ hỏi chồng:
- Anh có thương em không?
Chồng tôi như chột dạ, bật dậy hỏi:
- Lại có chuyện gì à? Thái độ của em là lạ, giờ lại hỏi anh thế. Không thương em thì yêu em, lấy em, sinh con cái với em làm gì?
Đấy, tôi cũng muốn hỏi anh như thế đấy, anh thấy có trả lời nổi không mà hỏi ngược lại tôi.
- Không, em chỉ hỏi thế thôi. Dạo này em thấy cuộc đời nhiều chuyện trái ngang quá, nếu không thương nhau thật lòng thì sợ rồi khi gặp chuyện, không đủ sức tha thứ hoặc cùng nhau vượt qua được thì tội các con.
- Rõ ràng là em có chuyện gì mà, nói cho anh biết được không? Đừng làm anh lo.
Anh cứ ngồi đó mà lo đi, tôi chưa bắt đầu đâu.
- Sao mà anh phải lo? Anh lại làm chuyện gì có lỗi với em à?
- À không, chỉ là anh sợ em suy nghĩ lung tung rồi lại bệnh tật ra, khổ anh và các con.
- Thế thì anh không phải lo, giờ chả có chuyện gì làm em ngã bệnh cả, em chỉ làm người khác ngã bệnh vì em thôi.
Một đòn đã đưa ra, chồng ơi, anh lo sợ dần đi là vừa đấy.
Rồi tôi ôm chồng ngủ chưa như chưa có chuyện gì.Tôi giỏi thật, nếu đây mà là lần đầu thì tôi thậm chí không muốn chồng chạm vào người chứ đừng nói chuyện ôm chồng ngủ ngon lành thế này.
Tôi đã qua một đêm ngủ ngon lành trong vòng tay chồng - người đàn ông giả dối mà tôi thấy ghê tởm nhất- tôi thật phục tôi ghê cơ. Như thế này thì tôi biết tôi đủ năng lượng để phục vụ cho việc nghiên cứu cuốn tiểu thuyết dài kỳ của hai người rồi. Các người cứ chờ đòn của tôi nhé.
Thì ra họ quen nhau qua một diễn đàn nghệ thuật. Vì chồng tôi có những bài viết hay về âm nhạc, phim ảnh nhưng lại rất thực tế trong chuyện tình cảm khi khuyên một thành viên trên diễn đang đang vướng mắc chuyện gia đình, nên cô ta rất phục chồng tôi và gửi PM làm quen. Từ đó họ bắt đầu chat chit với nhau, chồng tôi bắt đầu làm quen với chat là từ việc quen biết cô ta. Khi cô ta kể chuyện cô ta đã li dị vì chồng ngoại tình, thì chồng tôi cũng khoe luôn: anh cũng có bồ đấy, em có ghét người như anh không. Không ngờ cô ta trả lời chả việc gì phải ghét vì chuyện này xã hội đầy, vấn đề là ai chấp nhận được đến mức nào. Chồng tôi từ đó như bị thôi miên bởi cô ta, ngày nào họ cũng chat, toàn những chuyện linh tinh, trêu đùa nhau, kể cho nhau nghe chuyện cuộc sống bên ngoài của họ. Lúc đầu họ xác định là không gặp nhau, chỉ chat chit cho vui thế thôi, rồi đến một giai đoạn cô ta bị ốm, chồng tôi không có cách nào liên lạc được với cô ta vì chỉ biết mỗi cái ID chat và ID trên diễn đàn hai người sinh hoạt chung, anh ngồi search thông tin về cô ta bằng nhiều cách nhưng vô ích. Khi cô ta online trở lại, anh đã kể anh lo cho cô ta thế nào, cô ta cảm động và cho chồng tôi số điện thoại. Ơn trời, tôi lại có được số điện thoại của cô ta một cách dễ dàng thế này.
Rồi họ hết chat ở cơ quan vào giờ hành chính thì bắt đầu nhắn tin cho nhau hàng ngày, đến một hôm chồng tôi gợi ý mời cô ta đi cafe thì cô ta từ chối, rồi chính sau đó cô ta mời chồng tôi đi ăn trưa. Sau bữa ăn trưa được gặp nhau ngoài đời thực, họ càng say nhau hơn, bắt đầu nói với nhau những lời yêu thương nhưng còn dè dặt vì chồng tôi vẫn là một người đàn ông có gia đình. Và thật không ngờ, cao trào của tình cảm là chính cô ta rủ chồng tôi vào khách sạn. Chuyện tiếp diễn từ đó cho đến giờ.
Tôi phải công nhận là họ rất yêu thương nhau, chia sẻ với nhau từ chuyện vụt vãnh đến chuyện lớn lao, còn có một vài vụ cãi nhau để chứng minh cho nhau thấy là cả hai yêu nhau như thế nào. Cô ta khẳng định là chỉ yêu chồng tôi, không có ý định làm vợ chồng tôi, vì cô ta quá hiểu người đàn ông như chồng tôi, hơn nữa cô không muốn lấy chồng vì sợ con cô khổ, nên bảo chồng tôi là phải cố gắng giữ gia đình, nếu chẳng may chuyện lộ ra thì cô ta sẽ bỏ chồng tôi ngay lập tức. Lúc nhà tôi có chuyện bất hòa, chồng tôi kể với cô ta thì cô ta lên tiếng bênh tôi chằm chặp và lên án chồng tôi, thế nào mà chồng tôi cũng nghe theo lời cô ta nói để về làm hòa với tôi trước.
Trong câu chuyện của cả hai họ ít nhắc đến tôi. Chỉ có đoạn đâu đó là chồng tôi bảo nếu không có cô ấy thì cuộc sống của vợ chồng tôi cứ trôi đi bình lặng như thế, tuy nhiên đời sống tình dục của hai vợ chồng thì "nhạt như nước ốc từ lâu rồi". Còn với cô ta chồng bảo như bị nghiện, mặc dù cô ta không phải là kiểu người xinh đẹp hay lẳng lơ, có kỹ thuật làm tình giỏi, mà chỉ là cô ta thích thú và hưởng ứng với chồng tôi nhiệt tình, còn tôi thì thụ động và làm cho xong chuyện
Về mặt kinh tế cô ta không hề đòi hỏi gì ở chồng tôi, ngược lại cô ta còn chăm chút cho chồng tôi rất kỹ. Mua áo quần, mua điện thoại tặng nhân dịp sinh nhật chồng, mua quà sinh nhật, quà 1-6 cho các con tôi, buổi trưa nào về với nhau thì cô ta cặm cụi nấu những món chồng tôi thích...
Trong câu chuyện của họ tôi phát hiện ra một câu chuyện nữa của chồng tôi. Trước khi tôi mang bầu bé thứ 2, lúc hai vợ chồng còn ở hai nơi, chồng tôi có cặp với một cô gái chưa chồng sinh năm 79, cùng công tác với chồng nhưng trong lúc làm việc thì không có gì, mãi đến lúc cô này chuyển đi, đến làm thủ tục thì mới nói chuyện nhiều với nhau, rồi nhắn tin mấy ngày là cô này đổ. Cô này cũng xác định là chồng tôi chỉ qua đường không bao giờ bỏ vợ con. Họ cặp với nhau một thời gian thì tôi có bầu. Lúc đó chồng tôi chăm về với vợ con hơn, cô này thấy chồng tôi lơ là nên tự động rút lui nhưng mãi không lấy ai. Chồng tôi giải thích là cô này có bố bị nhiễm chất độc màu da cam nên khó lấy chồng. Lúc quen với cô bồ hiện giờ thì chồng nhận được tin cô này chuẩn bị lấy chồng người Pháp, có gọi cho chồng tôi và gửi tặng cây đàn nhân dịp sinh nhât chồng. Vì vụ này mà hai bạn ý cãi nhau một trân tan tành hoa lá, còn tôi thì chạ biết gì
Cũng thời gian đó chồng tôi bắt đầu gặp khó khăn trong công việc khi công ty chồng tôi làm - một công ty viễn thông lớn của nước ngoài đang có khả năng lớn bị chuyên giao cho một ông chủ khác, bộ phận chồng tôi làm là bộ phận dễ bị thay thế nhất. Tôi chỉ nghe chồng nói thế, còn cô ta thì biết từng việc chồng việc chồng dự định như thế nào, diễn biến ở đó ra sao, cô ta còn giới thiệu cho chồng một vài nơi, chồng đi phỏng vấn rồi về kể kết quả với cô ta... Tóm lại, tôi giống tình nhân còn cô ta mới là vợ thì đúng hơn.
Rồi ngày tôi phát hiện ra tin nhắn của cả hai qua điện thoại. Chồng tôi đã ngay lập tức báo cho cô ta. Cô ta bảo là cô ta đã chuẩn bị tinh thần cho việc này xảy ra, và đúng như cô ta nói lúc đầu, cô ta đề nghị chồng tôi chia tay. Chồng tôi đã nài nỉ cô ta, là sẽ hạn chế gặp nhau thôi, nhưng hãy để cho chồng tôi giữ liên lạc, và lúc nào chồng tôi nhớ quá thì cho chồng tôi gặp. Phải nói giai đoạn đó là giai đoạn cả hai giằng xé, cô ta có vẻ cứng rắn và cương quyết nhưng thỉnh thoảng không chịu được thì lại nhắn một tin nhắn offline cho chồng tôi. Còn chồng tôi thì làm mọi cách để cô ta mủi lòng mà không chia tay với anh. Và giai đoạn đó đúng là họ không gặp nhau, chỉ chat hàng ngày và thỉnh thoảng có điện thoại cho nhau. Cô ta còn khuyên chồng tôi làm những gì, nói những gì, ca ngợi tôi là người vợ cần cho chồng tôi, nói về cảnh các con tôi nếu không có bố sẽ thế nào bla.. bla... Đến chồng tôi còn không hiểu tại sao cô ta lại cố hàn gắn hai vợ chồng tôi mà không bắt chồng tôi lựa chọn như những người đàn bà khác.
Sau khi vợ chồng tôi trở lại bình thường, chồng tôi vẫn không thôi nhớ cô ta. Chồng tôi bảo là rất thương tôi, thương các con, không muốn làm tôi đau, không muốn làm các con khổ vì thiếu bố hoặc mẹ, nhất là hai con của chúng tôi là con gái, nhưng anh cũng không chịu đựng được khi không có cô ta bên cạnh. Anh đã phải cố gắng để xây dựng lại lòng tin với gia đình, cố gắng quên cô ta như cô ta mong muốn nhưng không làm được. Mỗi lần anh ta nói như thế cô ta bảo anh đừng nói nữa, nếu không cô ta cũng sẽ yếu lòng theo anh. Nói chung là nghe họ vật vờ, nâng lên đặt xuống đủ các kiểu được đâu tầm 1 tháng sau đó thì cô ta bảo cô ta ốm, chồng tôi lao đến và mọi chuyện lại tiếp tục như cũ.
Mệt nhoài sau một ngày tôi cũng đọc xong quyển tiểu thuyết diễm lệ của hai người, không hiểu sao lòng chợt thấy nhẹ nhàng hẳn. Cuối cùng thì tôi cũng biết toàn bộ sự thật mà chẳng phải cần thêm bất cứ kênh thông tin nào. Nhưng tôi phải làm gì tiếp theo với hai người, với chồng tôi đây???
Một ngày sau gần tháng sống trong mơ, tôi đột ngột bị đẩy xuống địa ngục lần nữa.
Một buổi tối chồng tôi đang dùng máy tính thì bỗng nhiên bị ngộ độc thức ăn phải đi cấp cứu. Đưa chồng vào viện, em chồng vào trông chồng, tôi trở về nhà với các con. Máy tính của chồng vẫn bật, tôi chỉ ý định là tắt máy cất cho chồng, thì trời ơi, những dòng chat của người đàn bà đó hiện ra:
- Anh ơi, mai có thích ăn cá rô nấu cải không em nấu?
- Thôi em bày đặt làm gì, mua cái gì ăn nhanh nhanh thôi, có tí buổi trưa em cứ lục cục nấu cực lắm.
- Hihi, em thích mà, anh không thích sao?
- Em hỏi như hâm, cái gì em làm cho anh mà anh không thích. Nhưng trưa được có tí thời gian, để làm việc khác :P
-.......
-........ Nếu lần trước tôi sốc đến mức phát sốt, thì lần này tôi chỉ thấy tê tái. Tôi cố giương mắt lên đọc những dòng tiếp theo nhưng mắt tôi mờ mịt, chữ nghĩa nhảy múa loạn xạ. Tôi cứ ngồi như thế, trân trân nhìn vào màn hình cho đến lúc nghe tiếng con bé khóc mơ trong phòng. Tôi chợt tỉnh, đứng dậy tắt máy tính, không quên copy đoạn chat còn lại vào file word và lưu vào email của tôi. Tôi tìm thêm trong archive xem còn sót lại đoạn nào không thì trống trơn. Thôi thế cũng đủ, hay quá đủ rồi, tôi cần gì thêm nữa đâu.
Tôi đi vào phòng hai con gái, nhìn các con ngủ bình yên, lòng tôi dịu lại. Tôi nằm xuống cạnh các con, nước mắt lăn dài, ướt đãm cả chiếc gối của con. Tôi cố nghĩ, cố phân tích, cố hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra lần nữa, khi tôi đã cố gắng như thế, khi anh đã chân thành như thế, khi gia đình đã trở lại hạnh phúc như thế, thậm chí hạnh phúc hơn sau sự thay đổi của tôi??? Tôi không thể tìm được câu trả lời, và có lẽ anh cũng sẽ không tìm được câu trả lời nếu tôi hỏi anh.
Giờ anh đang nằm ở bệnh viện, chắc anh đã qua được các cơn nôn mửa, tháo chạy nhờ thuốc, và có khi giờ anh đã ngủ ngon rồi.
Còn tôi, đang nhức nhối với hàng trăm, hàng nghìn, hàng tỉ câu hỏi mà biết chắc không có câu trả lời. Rồi như cái máy, tôi ngồi dậy đi nấu một nồi cháo suông mai mang vào cho anh, bác sĩ dặn thế, bụng anh rất yêu nên phải ăn cháo suông. Bác sĩ còn bảo là ngoài cửa viện cũng có cháo sạch, ra đó mua, nhưng tôi đã bảo là tôi sẽ nấu mang vào sớm.
Tôi vừa nấu cháo vừa khóc. Xong nồi cháo tôi đi lấy quần áo của anh, của tôi ra là để mai còn đi làm, rồi tôi sắp xếp mấy cái cà vạt của anh lại cho ngay ngắn vì cũng lâu lâu rồi anh quẳng lung tung mà tôi chưa xếp lại đc... Tôi cứ làm hết việc nọ đến việc kia, vừa làm vừa khóc, lòng chỉ mong trời sáng để nghĩ rằng tôi đang nằm ngủ và mơ. TRời sáng thì tôi tỉnh giấc, cơn ác mộng này sẽ kết thúc.
Và rồi trời cũng sáng sau khi nhà cửa tôi tươm tất như không có gì tươm tất sạch sẽ hơn. Nhưng cơn ác mộng không kết thúc, tôi nhìn cặp lồng cháo và nghĩ đến anh. Nếu tôi mang cặp lồng cháo này vào cho anh, có khi tôi ném nó vào mặt anh mất. Tôi có nên thế không? Hay gọi điện cho em chồng mua cháo đâu đấy cho anh? Cuối cùng thì tôi gọi bà giúp việc đến trông hai con và mang cháo vào cho anh.
Trên đường đi, tay lái tôi lạng đi mấy lần. Tôi phải dừng lại một vài nơi để cố tĩnh lòng lại. Khi vào đến viện, thấy anh mệt mỏi xanh xao nằm trên giường, sao tôi muốn vùi mặt vào đó, để ngửi thấy mùi hương quen thuộc, và quên đi đoạn chát lúc nãy như tôi đã từng quên những tin nhắn cách đây gần tháng.
Anh nhìn thấy tôi thì bảo: Em nấu làm gì cho mệt, ở nhà với các con, lát anh ăn cháo ở ngoài cũng được mà. Các con ở nhà với ai em? Giọng của anh vẫn thế, nhẹ nhàng và yêu thương. Lẽ nào anh nói được cái giọng đó với bất kỳ ai sao??? Lúc này tôi lại muốn ném tung cả cái cặp lồng cháo nóng hổi vào mặt anh sau đó ra sao thì ra, để anh có thể bộc lộ bản chất xâu xa ra cho tôi nhìn thấu, để tôi không bị lừa lần nữa. Nhưng lạ lùng thay, tôi mang cháo múc ra bát cho anh, cúi đầu không nhìn anh và nói: Em gọi cô Bắc đến, các con ở nhà với cô. Hôm nay chắc em cho chúng nó nghỉ, em cũng ở đây với anh. "Tôi sẽ ở đây với anh, anh đừng mong cô ta đến lúc tôi đi làm, từ giờ cuộc sống của anh sẽ nằm trong vòng kiềm tỏa của tôi, từ trưa, sáng, chiều, tối..., tôi hứa đấy". Hình như tôi lẩm nhẩm như thế và anh quay sang hỏi là em nói gì. Tôi cười giả lả bảo là em đang nghĩ ko biết hai đứa ở nhà cô Bắc có trông nổi không. Rồi anh trêu tôi: Sợ anh chết hay sao mà khóc sưng mắt lên thế? Chả sợ à, anh chết bỏ mẹ con em lai cho ai. "Sao anh không chết đi lúc đó để giờ tôi ngồi khóc thương anh mà không phải căm hận anh thế này???" Đó là điều tôi nghĩ.
- À mà em tắt máy tính cho anh chưa đấy? Tôi cảm nhận được, hay tôi tưởng tượng ra giọng anh run run lo sợ.
- Úi giời, máy anh tắt từ đời nào rồi, anh có cắm xạc vào máy đâu.
Anh thấy chưa, anh sẽ phải chịu đựng tôi, tôi ghê gớm lắm, tôi thủ đoạn lắm, tôi sẽ giết anh mà không ai biết tôi giết anh.
Lần đầu xảy ra tin nhắn thì tôi bị ốm, cả hai nghỉ ở nhà, tuy không nói với nhau câu nào nhưng cả hai đều biết chuyện gì đã xảy ra nên cư xử của người này tự người kia biết. Lần này xảy ra chuyện thì chồng tôi ốm, cả hai cũng nghỉ ở nhà, nhưng chỉ tôi biết chuyện còn chồng tôi thì không, nên tôi cứ như bị tra tấn. Trong đầu bây giờ chỉ có tức giận và thù hận, làm sao có thể vui vẻ như mọi ngày, mà tỏ thái độ thì tôi chưa muốn vì chồng đang ốm, một phần là tôi đang nghĩ cách trừng trị anh nên chưa muốn để anh biết là đã bị phát hiện. Đúng là cực hình, tôi nghĩ là khó mà kéo dài được giai đoạn này, tôi chỉ cố gắng trong vài ngày tìm ra sự thật và để giải quyết vấn đề.
Tôi đọc nhiều trên wtt này, đọc các trang báo mạng và các diễn đàn khác, đã tự rút ra được một điều: đàn ông ngoại tình hiếm có người nào muốn bỏ gia đình để theo người tình. Những người vợ trong trường hợp này đừng bao giờ sợ mất chồng về thể xác mà hãy nghĩ họ đã mất một người chồng đúng nghĩa thôi. Chồng tôi cũng thế, tôi biết chắc % không bao giờ anh bỏ gia đình, nhưng có % khả năng nào là anh sẽ từ bỏ chuyện trăng hoa này không?
Từ bao năm nay, tôi đã có hai quan điểm sai lầm
- Chồng tôi là mẫu người đàn ông chân thật và nghiêm túc
- Chỉ có đàn ông giả dối và lăng nhăng mới ngoại tình.
Vì vậy mà ở lần thứ nhất, tôi đã nghĩ lỗi của việc ngoại tình này là do tôi nên tôi đã dễ dàng tha thứ cho chồng. Tôi nghĩ do cuộc hôn nhân của tôi quá bình lặng, nhàm chán, bản thân tôi vốn khô khan và tẻ nhạt, lại chỉ chăm chăm vào việc phục vụ chồng con mà quên mất sự hấp dẫn chồng từ bản thân và những thứ gia vị cho tình yêu, nên chồng tôi đã đi tìm những điều đó ở người đàn bà khác. Vì suy nghĩ đó, cộng với thái độ rất đáng nể của chồng khi nói về cô bồ, tôi tin là anh chỉ lạc bước, bản chất anh không thay đổi, là người chân thật và nghiêm túc.
Thời điểm đó cũng là lúc tôi đang sống trong thiên đường, bỗng nhiên bị lôi vào địa ngục, tôi bị sốc nặng, tôi không chịu chấp nhận điều đó nên điều duy nhất tôi nghĩ đến là li dị. Tôi nghĩ đến mất mát tình yêu nhiều hơn là nghĩ đến việc giữ gia đình, giữ bố cho con hay những khó khăn mà tôi sẽ gặp khi làm mẹ đơn thân, nói chung chỉ quanh quẩn quanh chữ "tình" để suy xét, nên khi anh dùng "tình" để đối lại, tôi đã quên đi lỗi lầm của anh dễ dàng.
Còn lần này, tôi đã biết thiên đường là thế nào, địa ngục là thế nào, tôi đã tỉnh ra nhiều, tôi suy nghĩ thực tế hơn, nên anh sẽ phải chịu đòn đau của tôi đấy.
Đúng là chuyện gì rồi cũng có thể thành thói quen được.
Ngoại tình thành thói quen,
Đau đớn vì chồng ngoại tình cũng thành thói quen.
Vì thế lần này có đau gấp trăm gấp nghìn lần trước tôi cũng không thấy sốc, và chấp nhận sự thật này mỗi cách dễ dàng, đầu óc tỉnh táo chứ không mất phương hướng như lần trước. Việc đầu tiên tôi biết tôi cần phải làm đó là tìm hiểu ngọn nguồn mọi chuyện, từ việc chồng tôi đã bắt đầu như thế nào, cô ta là ai, và tại sao họ không chấm dứt được sau lần tha thứ thứ nhất của tôi... Tôi cần phải biết nút thắt ở chỗ nào để gỡ, kể cả là không gỡ được thì tôi cũng có thể mạnh tay cắt phăng nó đi.
Dành cho chồng một ngày trọn vẹn bình yên sau cơn ốm, không lạnh lùng cáu giận, bình thản đến đáng sợ, thì sáng hôm sau tôi lên cơ quan và mang đoạn chat của chồng ra đọc. Dù đã chuẩn bị tinh thần rồi tôi vẫn choáng váng với tình cảm họ dành cho nhau. Chỉ qua đoạn chat này tôi đủ biết mối quan hệ của họ thân thiết đến mức độ nào, thân thiết như vợ chồng chứ không phải là những câu hoa mĩ của những kẻ tình nhân. Chồng tôi lo lắng, chăm sóc cô ta đủ thứ, từ việc học của con cô ta, công việc của cô ta, nhà cửa của cô ta, ngược lại cô ta việc gì cũng chia sẻ với chồng tôi, coi chồng tôi như nghiễm nhiên phải lo những việc đó cho cô ta. Không hiểu sao tôi thấy phục chồng tôi thât, sao anh có thể sống như thế với hai người đàn bà được. Thông thường yêu người này sẽ ghẻ lạnh với người kia dù không muồn, còn chồng tôi, anh có thể yêu, chăm lo một cách rất "chân thành" với cả hai chúng tôi. Tôi chợt tự hỏi, có khi nào cô ta cũng bị lừa dối giống tôi không nhỉ??? Vì cuộc sống vợ chồng tôi, nếu không phát hiện ra chuyện này thì cực kỳ viên mãn về mọi mặt, tình cảm, tình dục, trách nhiệm với nhau và với con cái.
Dù sao cũng không thể ngồi đó để suy đoán được. Tôi sẽ tìm hiểu đến nơi đến chốn, nếu cô ta cũng là một nạn nhận thì tôi cũng nên cứu giúp cô ta ra khỏi sự lừa dối đáng khinh bỉ này.
Tôi ghi lại ID của cô ta, bắt đầu lên mạng search mấy dòng: "cách lấy pass yahoo". Tôi bắt đầu từ việc này vì qua đoạn chát ít ỏi tôi có được, tôi biết họ liên lạc với nhau bằng kênh này là nhiều nhất, hàng ngày luôn. Từ kênh thông tin này, tôi có thể may mắn tìm ra được thêm các kênh khác để có thể đi đến được tận cùng sự việc. Cuối cùng tôi cũng tìm được một hacker, với yêu cầu: lấy được pass yahoo của cô ta nhưng tuyệt đối không được thay pass và không để cho cô ta biết được pass đã mất, với chi phí .. đ.
Cám ơn yahoo vì đã có thêm tính năng Conversation, cảm ơn cái tình cảm nồng sâu của hai người trước khi yahoo có tính năng đó để tôi đã nhận được toàn bộ các đoạn chat từ ngày họ bắt đầu quen nhau cho đến lúc này. Tôi lưu tất cả lại thành một folder, để dành lúc nào có đủ năng lượng mới mang ra đọc. Cứ từ từ, không đi đâu mà vội, anh ả cứ sướng nốt đoạn dở này đi đã nhé.
Về nhà, nhìn thấy mặt chồng và những câu hỏi quan tâm của chồng sao tôi chẳng còn thấy thù hận gì cả, chỉ còn lại cảm giác nhạt nhẽo như nước ốc. Tôi vẫn cư xử bình thường với anh và các con, chỉ có điều cố gắng đến mấy tôi cũng không tình cảm thắm thiết với anh như mấy ngày trước. Tôi kêu mệt và đang stress một số chuyện ở công ty, lúc nào giải quyết xong thì sẽ nói với anh.
Tối hôm đó chỉ còn hai vợ chồng, tôi vờ hỏi chồng:
- Anh có thương em không?
Chồng tôi như chột dạ, bật dậy hỏi:
- Lại có chuyện gì à? Thái độ của em là lạ, giờ lại hỏi anh thế. Không thương em thì yêu em, lấy em, sinh con cái với em làm gì?
Đấy, tôi cũng muốn hỏi anh như thế đấy, anh thấy có trả lời nổi không mà hỏi ngược lại tôi.
- Không, em chỉ hỏi thế thôi. Dạo này em thấy cuộc đời nhiều chuyện trái ngang quá, nếu không thương nhau thật lòng thì sợ rồi khi gặp chuyện, không đủ sức tha thứ hoặc cùng nhau vượt qua được thì tội các con.
- Rõ ràng là em có chuyện gì mà, nói cho anh biết được không? Đừng làm anh lo.
Anh cứ ngồi đó mà lo đi, tôi chưa bắt đầu đâu.
- Sao mà anh phải lo? Anh lại làm chuyện gì có lỗi với em à?
- À không, chỉ là anh sợ em suy nghĩ lung tung rồi lại bệnh tật ra, khổ anh và các con.
- Thế thì anh không phải lo, giờ chả có chuyện gì làm em ngã bệnh cả, em chỉ làm người khác ngã bệnh vì em thôi.
Một đòn đã đưa ra, chồng ơi, anh lo sợ dần đi là vừa đấy.
Rồi tôi ôm chồng ngủ chưa như chưa có chuyện gì.Tôi giỏi thật, nếu đây mà là lần đầu thì tôi thậm chí không muốn chồng chạm vào người chứ đừng nói chuyện ôm chồng ngủ ngon lành thế này.
Tôi đã qua một đêm ngủ ngon lành trong vòng tay chồng - người đàn ông giả dối mà tôi thấy ghê tởm nhất- tôi thật phục tôi ghê cơ. Như thế này thì tôi biết tôi đủ năng lượng để phục vụ cho việc nghiên cứu cuốn tiểu thuyết dài kỳ của hai người rồi. Các người cứ chờ đòn của tôi nhé.
Thì ra họ quen nhau qua một diễn đàn nghệ thuật. Vì chồng tôi có những bài viết hay về âm nhạc, phim ảnh nhưng lại rất thực tế trong chuyện tình cảm khi khuyên một thành viên trên diễn đang đang vướng mắc chuyện gia đình, nên cô ta rất phục chồng tôi và gửi PM làm quen. Từ đó họ bắt đầu chat chit với nhau, chồng tôi bắt đầu làm quen với chat là từ việc quen biết cô ta. Khi cô ta kể chuyện cô ta đã li dị vì chồng ngoại tình, thì chồng tôi cũng khoe luôn: anh cũng có bồ đấy, em có ghét người như anh không. Không ngờ cô ta trả lời chả việc gì phải ghét vì chuyện này xã hội đầy, vấn đề là ai chấp nhận được đến mức nào. Chồng tôi từ đó như bị thôi miên bởi cô ta, ngày nào họ cũng chat, toàn những chuyện linh tinh, trêu đùa nhau, kể cho nhau nghe chuyện cuộc sống bên ngoài của họ. Lúc đầu họ xác định là không gặp nhau, chỉ chat chit cho vui thế thôi, rồi đến một giai đoạn cô ta bị ốm, chồng tôi không có cách nào liên lạc được với cô ta vì chỉ biết mỗi cái ID chat và ID trên diễn đàn hai người sinh hoạt chung, anh ngồi search thông tin về cô ta bằng nhiều cách nhưng vô ích. Khi cô ta online trở lại, anh đã kể anh lo cho cô ta thế nào, cô ta cảm động và cho chồng tôi số điện thoại. Ơn trời, tôi lại có được số điện thoại của cô ta một cách dễ dàng thế này.
Rồi họ hết chat ở cơ quan vào giờ hành chính thì bắt đầu nhắn tin cho nhau hàng ngày, đến một hôm chồng tôi gợi ý mời cô ta đi cafe thì cô ta từ chối, rồi chính sau đó cô ta mời chồng tôi đi ăn trưa. Sau bữa ăn trưa được gặp nhau ngoài đời thực, họ càng say nhau hơn, bắt đầu nói với nhau những lời yêu thương nhưng còn dè dặt vì chồng tôi vẫn là một người đàn ông có gia đình. Và thật không ngờ, cao trào của tình cảm là chính cô ta rủ chồng tôi vào khách sạn. Chuyện tiếp diễn từ đó cho đến giờ.
Tôi phải công nhận là họ rất yêu thương nhau, chia sẻ với nhau từ chuyện vụt vãnh đến chuyện lớn lao, còn có một vài vụ cãi nhau để chứng minh cho nhau thấy là cả hai yêu nhau như thế nào. Cô ta khẳng định là chỉ yêu chồng tôi, không có ý định làm vợ chồng tôi, vì cô ta quá hiểu người đàn ông như chồng tôi, hơn nữa cô không muốn lấy chồng vì sợ con cô khổ, nên bảo chồng tôi là phải cố gắng giữ gia đình, nếu chẳng may chuyện lộ ra thì cô ta sẽ bỏ chồng tôi ngay lập tức. Lúc nhà tôi có chuyện bất hòa, chồng tôi kể với cô ta thì cô ta lên tiếng bênh tôi chằm chặp và lên án chồng tôi, thế nào mà chồng tôi cũng nghe theo lời cô ta nói để về làm hòa với tôi trước.
Trong câu chuyện của cả hai họ ít nhắc đến tôi. Chỉ có đoạn đâu đó là chồng tôi bảo nếu không có cô ấy thì cuộc sống của vợ chồng tôi cứ trôi đi bình lặng như thế, tuy nhiên đời sống tình dục của hai vợ chồng thì "nhạt như nước ốc từ lâu rồi". Còn với cô ta chồng bảo như bị nghiện, mặc dù cô ta không phải là kiểu người xinh đẹp hay lẳng lơ, có kỹ thuật làm tình giỏi, mà chỉ là cô ta thích thú và hưởng ứng với chồng tôi nhiệt tình, còn tôi thì thụ động và làm cho xong chuyện
Về mặt kinh tế cô ta không hề đòi hỏi gì ở chồng tôi, ngược lại cô ta còn chăm chút cho chồng tôi rất kỹ. Mua áo quần, mua điện thoại tặng nhân dịp sinh nhật chồng, mua quà sinh nhật, quà - cho các con tôi, buổi trưa nào về với nhau thì cô ta cặm cụi nấu những món chồng tôi thích...
Trong câu chuyện của họ tôi phát hiện ra một câu chuyện nữa của chồng tôi. Trước khi tôi mang bầu bé thứ , lúc hai vợ chồng còn ở hai nơi, chồng tôi có cặp với một cô gái chưa chồng sinh năm , cùng công tác với chồng nhưng trong lúc làm việc thì không có gì, mãi đến lúc cô này chuyển đi, đến làm thủ tục thì mới nói chuyện nhiều với nhau, rồi nhắn tin mấy ngày là cô này đổ. Cô này cũng xác định là chồng tôi chỉ qua đường không bao giờ bỏ vợ con. Họ cặp với nhau một thời gian thì tôi có bầu. Lúc đó chồng tôi chăm về với vợ con hơn, cô này thấy chồng tôi lơ là nên tự động rút lui nhưng mãi không lấy ai. Chồng tôi giải thích là cô này có bố bị nhiễm chất độc màu da cam nên khó lấy chồng. Lúc quen với cô bồ hiện giờ thì chồng nhận được tin cô này chuẩn bị lấy chồng người Pháp, có gọi cho chồng tôi và gửi tặng cây đàn nhân dịp sinh nhât chồng. Vì vụ này mà hai bạn ý cãi nhau một trân tan tành hoa lá, còn tôi thì chạ biết gì
Cũng thời gian đó chồng tôi bắt đầu gặp khó khăn trong công việc khi công ty chồng tôi làm - một công ty viễn thông lớn của nước ngoài đang có khả năng lớn bị chuyên giao cho một ông chủ khác, bộ phận chồng tôi làm là bộ phận dễ bị thay thế nhất. Tôi chỉ nghe chồng nói thế, còn cô ta thì biết từng việc chồng việc chồng dự định như thế nào, diễn biến ở đó ra sao, cô ta còn giới thiệu cho chồng một vài nơi, chồng đi phỏng vấn rồi về kể kết quả với cô ta... Tóm lại, tôi giống tình nhân còn cô ta mới là vợ thì đúng hơn.
Rồi ngày tôi phát hiện ra tin nhắn của cả hai qua điện thoại. Chồng tôi đã ngay lập tức báo cho cô ta. Cô ta bảo là cô ta đã chuẩn bị tinh thần cho việc này xảy ra, và đúng như cô ta nói lúc đầu, cô ta đề nghị chồng tôi chia tay. Chồng tôi đã nài nỉ cô ta, là sẽ hạn chế gặp nhau thôi, nhưng hãy để cho chồng tôi giữ liên lạc, và lúc nào chồng tôi nhớ quá thì cho chồng tôi gặp. Phải nói giai đoạn đó là giai đoạn cả hai giằng xé, cô ta có vẻ cứng rắn và cương quyết nhưng thỉnh thoảng không chịu được thì lại nhắn một tin nhắn offline cho chồng tôi. Còn chồng tôi thì làm mọi cách để cô ta mủi lòng mà không chia tay với anh. Và giai đoạn đó đúng là họ không gặp nhau, chỉ chat hàng ngày và thỉnh thoảng có điện thoại cho nhau. Cô ta còn khuyên chồng tôi làm những gì, nói những gì, ca ngợi tôi là người vợ cần cho chồng tôi, nói về cảnh các con tôi nếu không có bố sẽ thế nào bla.. bla... Đến chồng tôi còn không hiểu tại sao cô ta lại cố hàn gắn hai vợ chồng tôi mà không bắt chồng tôi lựa chọn như những người đàn bà khác.
Sau khi vợ chồng tôi trở lại bình thường, chồng tôi vẫn không thôi nhớ cô ta. Chồng tôi bảo là rất thương tôi, thương các con, không muốn làm tôi đau, không muốn làm các con khổ vì thiếu bố hoặc mẹ, nhất là hai con của chúng tôi là con gái, nhưng anh cũng không chịu đựng được khi không có cô ta bên cạnh. Anh đã phải cố gắng để xây dựng lại lòng tin với gia đình, cố gắng quên cô ta như cô ta mong muốn nhưng không làm được. Mỗi lần anh ta nói như thế cô ta bảo anh đừng nói nữa, nếu không cô ta cũng sẽ yếu lòng theo anh. Nói chung là nghe họ vật vờ, nâng lên đặt xuống đủ các kiểu được đâu tầm tháng sau đó thì cô ta bảo cô ta ốm, chồng tôi lao đến và mọi chuyện lại tiếp tục như cũ.
Mệt nhoài sau một ngày tôi cũng đọc xong quyển tiểu thuyết diễm lệ của hai người, không hiểu sao lòng chợt thấy nhẹ nhàng hẳn. Cuối cùng thì tôi cũng biết toàn bộ sự thật mà chẳng phải cần thêm bất cứ kênh thông tin nào. Nhưng tôi phải làm gì tiếp theo với hai người, với chồng tôi đây???
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một ngày sau gần 6 tháng sống trong mơ, tôi đột ngột bị đẩy xuống địa ngục lần nữa.
Một buổi tối chồng tôi đang dùng máy tính thì bỗng nhiên bị ngộ độc thức ăn phải đi cấp cứu. Đưa chồng vào viện, em chồng vào trông chồng, tôi trở về nhà với các con. Máy tính của chồng vẫn bật, tôi chỉ ý định là tắt máy cất cho chồng, thì trời ơi, những dòng chat của người đàn bà đó hiện ra:
- Anh ơi, mai có thích ăn cá rô nấu cải không em nấu?
- Thôi em bày đặt làm gì, mua cái gì ăn nhanh nhanh thôi, có tí buổi trưa em cứ lục cục nấu cực lắm.
- Hihi, em thích mà, anh không thích sao?
- Em hỏi như hâm, cái gì em làm cho anh mà anh không thích. Nhưng trưa được có tí thời gian, để làm việc khác :P
-.......
-........ Nếu lần trước tôi sốc đến mức phát sốt, thì lần này tôi chỉ thấy tê tái. Tôi cố giương mắt lên đọc những dòng tiếp theo nhưng mắt tôi mờ mịt, chữ nghĩa nhảy múa loạn xạ. Tôi cứ ngồi như thế, trân trân nhìn vào màn hình cho đến lúc nghe tiếng con bé khóc mơ trong phòng. Tôi chợt tỉnh, đứng dậy tắt máy tính, không quên copy đoạn chat còn lại vào file word và lưu vào email của tôi. Tôi tìm thêm trong archive xem còn sót lại đoạn nào không thì trống trơn. Thôi thế cũng đủ, hay quá đủ rồi, tôi cần gì thêm nữa đâu.
Tôi đi vào phòng hai con gái, nhìn các con ngủ bình yên, lòng tôi dịu lại. Tôi nằm xuống cạnh các con, nước mắt lăn dài, ướt đãm cả chiếc gối của con. Tôi cố nghĩ, cố phân tích, cố hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra lần nữa, khi tôi đã cố gắng như thế, khi anh đã chân thành như thế, khi gia đình đã trở lại hạnh phúc như thế, thậm chí hạnh phúc hơn sau sự thay đổi của tôi??? Tôi không thể tìm được câu trả lời, và có lẽ anh cũng sẽ không tìm được câu trả lời nếu tôi hỏi anh.
Giờ anh đang nằm ở bệnh viện, chắc anh đã qua được các cơn nôn mửa, tháo chạy nhờ thuốc, và có khi giờ anh đã ngủ ngon rồi.
Còn tôi, đang nhức nhối với hàng trăm, hàng nghìn, hàng tỉ câu hỏi mà biết chắc không có câu trả lời. Rồi như cái máy, tôi ngồi dậy đi nấu một nồi cháo suông mai mang vào cho anh, bác sĩ dặn thế, bụng anh rất yêu nên phải ăn cháo suông. Bác sĩ còn bảo là ngoài cửa viện cũng có cháo sạch, ra đó mua, nhưng tôi đã bảo là tôi sẽ nấu mang vào sớm.
Tôi vừa nấu cháo vừa khóc. Xong nồi cháo tôi đi lấy quần áo của anh, của tôi ra là để mai còn đi làm, rồi tôi sắp xếp mấy cái cà vạt của anh lại cho ngay ngắn vì cũng lâu lâu rồi anh quẳng lung tung mà tôi chưa xếp lại đc... Tôi cứ làm hết việc nọ đến việc kia, vừa làm vừa khóc, lòng chỉ mong trời sáng để nghĩ rằng tôi đang nằm ngủ và mơ. TRời sáng thì tôi tỉnh giấc, cơn ác mộng này sẽ kết thúc.
Và rồi trời cũng sáng sau khi nhà cửa tôi tươm tất như không có gì tươm tất sạch sẽ hơn. Nhưng cơn ác mộng không kết thúc, tôi nhìn cặp lồng cháo và nghĩ đến anh. Nếu tôi mang cặp lồng cháo này vào cho anh, có khi tôi ném nó vào mặt anh mất. Tôi có nên thế không? Hay gọi điện cho em chồng mua cháo đâu đấy cho anh? Cuối cùng thì tôi gọi bà giúp việc đến trông hai con và mang cháo vào cho anh.
Trên đường đi, tay lái tôi lạng đi mấy lần. Tôi phải dừng lại một vài nơi để cố tĩnh lòng lại. Khi vào đến viện, thấy anh mệt mỏi xanh xao nằm trên giường, sao tôi muốn vùi mặt vào đó, để ngửi thấy mùi hương quen thuộc, và quên đi đoạn chát lúc nãy như tôi đã từng quên những tin nhắn cách đây gần 8 tháng.
Anh nhìn thấy tôi thì bảo: Em nấu làm gì cho mệt, ở nhà với các con, lát anh ăn cháo ở ngoài cũng được mà. Các con ở nhà với ai em? Giọng của anh vẫn thế, nhẹ nhàng và yêu thương. Lẽ nào anh nói được cái giọng đó với bất kỳ ai sao??? Lúc này tôi lại muốn ném tung cả cái cặp lồng cháo nóng hổi vào mặt anh sau đó ra sao thì ra, để anh có thể bộc lộ bản chất xâu xa ra cho tôi nhìn thấu, để tôi không bị lừa lần nữa. Nhưng lạ lùng thay, tôi mang cháo múc ra bát cho anh, cúi đầu không nhìn anh và nói: Em gọi cô Bắc đến, các con ở nhà với cô. Hôm nay chắc em cho chúng nó nghỉ, em cũng ở đây với anh. "Tôi sẽ ở đây với anh, anh đừng mong cô ta đến lúc tôi đi làm, từ giờ cuộc sống của anh sẽ nằm trong vòng kiềm tỏa của tôi, từ trưa, sáng, chiều, tối..., tôi hứa đấy". Hình như tôi lẩm nhẩm như thế và anh quay sang hỏi là em nói gì. Tôi cười giả lả bảo là em đang nghĩ ko biết hai đứa ở nhà cô Bắc có trông nổi không. Rồi anh trêu tôi: Sợ anh chết hay sao mà khóc sưng mắt lên thế? Chả sợ à, anh chết bỏ mẹ con em lai cho ai. "Sao anh không chết đi lúc đó để giờ tôi ngồi khóc thương anh mà không phải căm hận anh thế này???" Đó là điều tôi nghĩ.
- À mà em tắt máy tính cho anh chưa đấy? Tôi cảm nhận được, hay tôi tưởng tượng ra giọng anh run run lo sợ.
- Úi giời, máy anh tắt từ đời nào rồi, anh có cắm xạc vào máy đâu.
Anh thấy chưa, anh sẽ phải chịu đựng tôi, tôi ghê gớm lắm, tôi thủ đoạn lắm, tôi sẽ giết anh mà không ai biết tôi giết anh.
Lần đầu xảy ra tin nhắn thì tôi bị ốm, cả hai nghỉ ở nhà, tuy không nói với nhau câu nào nhưng cả hai đều biết chuyện gì đã xảy ra nên cư xử của người này tự người kia biết. Lần này xảy ra chuyện thì chồng tôi ốm, cả hai cũng nghỉ ở nhà, nhưng chỉ tôi biết chuyện còn chồng tôi thì không, nên tôi cứ như bị tra tấn. Trong đầu bây giờ chỉ có tức giận và thù hận, làm sao có thể vui vẻ như mọi ngày, mà tỏ thái độ thì tôi chưa muốn vì chồng đang ốm, một phần là tôi đang nghĩ cách trừng trị anh nên chưa muốn để anh biết là đã bị phát hiện. Đúng là cực hình, tôi nghĩ là khó mà kéo dài được giai đoạn này, tôi chỉ cố gắng trong vài ngày tìm ra sự thật và để giải quyết vấn đề.
Tôi đọc nhiều trên wtt này, đọc các trang báo mạng và các diễn đàn khác, đã tự rút ra được một điều: đàn ông ngoại tình hiếm có người nào muốn bỏ gia đình để theo người tình. Những người vợ trong trường hợp này đừng bao giờ sợ mất chồng về thể xác mà hãy nghĩ họ đã mất một người chồng đúng nghĩa thôi. Chồng tôi cũng thế, tôi biết chắc 100% không bao giờ anh bỏ gia đình, nhưng có % khả năng nào là anh sẽ từ bỏ chuyện trăng hoa này không?
Từ bao năm nay, tôi đã có hai quan điểm sai lầm
- Chồng tôi là mẫu người đàn ông chân thật và nghiêm túc
- Chỉ có đàn ông giả dối và lăng nhăng mới ngoại tình.
Vì vậy mà ở lần thứ nhất, tôi đã nghĩ lỗi của việc ngoại tình này là do tôi nên tôi đã dễ dàng tha thứ cho chồng. Tôi nghĩ do cuộc hôn nhân của tôi quá bình lặng, nhàm chán, bản thân tôi vốn khô khan và tẻ nhạt, lại chỉ chăm chăm vào việc phục vụ chồng con mà quên mất sự hấp dẫn chồng từ bản thân và những thứ gia vị cho tình yêu, nên chồng tôi đã đi tìm những điều đó ở người đàn bà khác. Vì suy nghĩ đó, cộng với thái độ rất đáng nể của chồng khi nói về cô bồ, tôi tin là anh chỉ lạc bước, bản chất anh không thay đổi, là người chân thật và nghiêm túc.
Thời điểm đó cũng là lúc tôi đang sống trong thiên đường, bỗng nhiên bị lôi vào địa ngục, tôi bị sốc nặng, tôi không chịu chấp nhận điều đó nên điều duy nhất tôi nghĩ đến là li dị. Tôi nghĩ đến mất mát tình yêu nhiều hơn là nghĩ đến việc giữ gia đình, giữ bố cho con hay những khó khăn mà tôi sẽ gặp khi làm mẹ đơn thân, nói chung chỉ quanh quẩn quanh chữ "tình" để suy xét, nên khi anh dùng "tình" để đối lại, tôi đã quên đi lỗi lầm của anh dễ dàng.
Còn lần này, tôi đã biết thiên đường là thế nào, địa ngục là thế nào, tôi đã tỉnh ra nhiều, tôi suy nghĩ thực tế hơn, nên anh sẽ phải chịu đòn đau của tôi đấy.
Đúng là chuyện gì rồi cũng có thể thành thói quen được.
Ngoại tình thành thói quen,
Đau đớn vì chồng ngoại tình cũng thành thói quen.
Vì thế lần này có đau gấp trăm gấp nghìn lần trước tôi cũng không thấy sốc, và chấp nhận sự thật này mỗi cách dễ dàng, đầu óc tỉnh táo chứ không mất phương hướng như lần trước. Việc đầu tiên tôi biết tôi cần phải làm đó là tìm hiểu ngọn nguồn mọi chuyện, từ việc chồng tôi đã bắt đầu như thế nào, cô ta là ai, và tại sao họ không chấm dứt được sau lần tha thứ thứ nhất của tôi... Tôi cần phải biết nút thắt ở chỗ nào để gỡ, kể cả là không gỡ được thì tôi cũng có thể mạnh tay cắt phăng nó đi.
Dành cho chồng một ngày trọn vẹn bình yên sau cơn ốm, không lạnh lùng cáu giận, bình thản đến đáng sợ, thì sáng hôm sau tôi lên cơ quan và mang đoạn chat của chồng ra đọc. Dù đã chuẩn bị tinh thần rồi tôi vẫn choáng váng với tình cảm họ dành cho nhau. Chỉ qua đoạn chat này tôi đủ biết mối quan hệ của họ thân thiết đến mức độ nào, thân thiết như vợ chồng chứ không phải là những câu hoa mĩ của những kẻ tình nhân. Chồng tôi lo lắng, chăm sóc cô ta đủ thứ, từ việc học của con cô ta, công việc của cô ta, nhà cửa của cô ta, ngược lại cô ta việc gì cũng chia sẻ với chồng tôi, coi chồng tôi như nghiễm nhiên phải lo những việc đó cho cô ta. Không hiểu sao tôi thấy phục chồng tôi thât, sao anh có thể sống như thế với hai người đàn bà được. Thông thường yêu người này sẽ ghẻ lạnh với người kia dù không muồn, còn chồng tôi, anh có thể yêu, chăm lo một cách rất "chân thành" với cả hai chúng tôi. Tôi chợt tự hỏi, có khi nào cô ta cũng bị lừa dối giống tôi không nhỉ??? Vì cuộc sống vợ chồng tôi, nếu không phát hiện ra chuyện này thì cực kỳ viên mãn về mọi mặt, tình cảm, tình dục, trách nhiệm với nhau và với con cái.
Dù sao cũng không thể ngồi đó để suy đoán được. Tôi sẽ tìm hiểu đến nơi đến chốn, nếu cô ta cũng là một nạn nhận thì tôi cũng nên cứu giúp cô ta ra khỏi sự lừa dối đáng khinh bỉ này.
Tôi ghi lại ID của cô ta, bắt đầu lên mạng search mấy dòng: "cách lấy pass yahoo". Tôi bắt đầu từ việc này vì qua đoạn chát ít ỏi tôi có được, tôi biết họ liên lạc với nhau bằng kênh này là nhiều nhất, hàng ngày luôn. Từ kênh thông tin này, tôi có thể may mắn tìm ra được thêm các kênh khác để có thể đi đến được tận cùng sự việc. Cuối cùng tôi cũng tìm được một hacker, với yêu cầu: lấy được pass yahoo của cô ta nhưng tuyệt đối không được thay pass và không để cho cô ta biết được pass đã mất, với chi phí 3.000.000 đ.
Cám ơn yahoo vì đã có thêm tính năng Conversation, cảm ơn cái tình cảm nồng sâu của hai người trước khi yahoo có tính năng đó để tôi đã nhận được toàn bộ các đoạn chat từ ngày họ bắt đầu quen nhau cho đến lúc này. Tôi lưu tất cả lại thành một folder, để dành lúc nào có đủ năng lượng mới mang ra đọc. Cứ từ từ, không đi đâu mà vội, anh ả cứ sướng nốt đoạn dở này đi đã nhé.
Về nhà, nhìn thấy mặt chồng và những câu hỏi quan tâm của chồng sao tôi chẳng còn thấy thù hận gì cả, chỉ còn lại cảm giác nhạt nhẽo như nước ốc. Tôi vẫn cư xử bình thường với anh và các con, chỉ có điều cố gắng đến mấy tôi cũng không tình cảm thắm thiết với anh như mấy ngày trước. Tôi kêu mệt và đang stress một số chuyện ở công ty, lúc nào giải quyết xong thì sẽ nói với anh.
Tối hôm đó chỉ còn hai vợ chồng, tôi vờ hỏi chồng:
- Anh có thương em không?
Chồng tôi như chột dạ, bật dậy hỏi:
- Lại có chuyện gì à? Thái độ của em là lạ, giờ lại hỏi anh thế. Không thương em thì yêu em, lấy em, sinh con cái với em làm gì?
Đấy, tôi cũng muốn hỏi anh như thế đấy, anh thấy có trả lời nổi không mà hỏi ngược lại tôi.
- Không, em chỉ hỏi thế thôi. Dạo này em thấy cuộc đời nhiều chuyện trái ngang quá, nếu không thương nhau thật lòng thì sợ rồi khi gặp chuyện, không đủ sức tha thứ hoặc cùng nhau vượt qua được thì tội các con.
- Rõ ràng là em có chuyện gì mà, nói cho anh biết được không? Đừng làm anh lo.
Anh cứ ngồi đó mà lo đi, tôi chưa bắt đầu đâu.
- Sao mà anh phải lo? Anh lại làm chuyện gì có lỗi với em à?
- À không, chỉ là anh sợ em suy nghĩ lung tung rồi lại bệnh tật ra, khổ anh và các con.
- Thế thì anh không phải lo, giờ chả có chuyện gì làm em ngã bệnh cả, em chỉ làm người khác ngã bệnh vì em thôi.
Một đòn đã đưa ra, chồng ơi, anh lo sợ dần đi là vừa đấy.
Rồi tôi ôm chồng ngủ chưa như chưa có chuyện gì.Tôi giỏi thật, nếu đây mà là lần đầu thì tôi thậm chí không muốn chồng chạm vào người chứ đừng nói chuyện ôm chồng ngủ ngon lành thế này.
Tôi đã qua một đêm ngủ ngon lành trong vòng tay chồng - người đàn ông giả dối mà tôi thấy ghê tởm nhất- tôi thật phục tôi ghê cơ. Như thế này thì tôi biết tôi đủ năng lượng để phục vụ cho việc nghiên cứu cuốn tiểu thuyết dài kỳ của hai người rồi. Các người cứ chờ đòn của tôi nhé.
Thì ra họ quen nhau qua một diễn đàn nghệ thuật. Vì chồng tôi có những bài viết hay về âm nhạc, phim ảnh nhưng lại rất thực tế trong chuyện tình cảm khi khuyên một thành viên trên diễn đang đang vướng mắc chuyện gia đình, nên cô ta rất phục chồng tôi và gửi PM làm quen. Từ đó họ bắt đầu chat chit với nhau, chồng tôi bắt đầu làm quen với chat là từ việc quen biết cô ta. Khi cô ta kể chuyện cô ta đã li dị vì chồng ngoại tình, thì chồng tôi cũng khoe luôn: anh cũng có bồ đấy, em có ghét người như anh không. Không ngờ cô ta trả lời chả việc gì phải ghét vì chuyện này xã hội đầy, vấn đề là ai chấp nhận được đến mức nào. Chồng tôi từ đó như bị thôi miên bởi cô ta, ngày nào họ cũng chat, toàn những chuyện linh tinh, trêu đùa nhau, kể cho nhau nghe chuyện cuộc sống bên ngoài của họ. Lúc đầu họ xác định là không gặp nhau, chỉ chat chit cho vui thế thôi, rồi đến một giai đoạn cô ta bị ốm, chồng tôi không có cách nào liên lạc được với cô ta vì chỉ biết mỗi cái ID chat và ID trên diễn đàn hai người sinh hoạt chung, anh ngồi search thông tin về cô ta bằng nhiều cách nhưng vô ích. Khi cô ta online trở lại, anh đã kể anh lo cho cô ta thế nào, cô ta cảm động và cho chồng tôi số điện thoại. Ơn trời, tôi lại có được số điện thoại của cô ta một cách dễ dàng thế này.
Rồi họ hết chat ở cơ quan vào giờ hành chính thì bắt đầu nhắn tin cho nhau hàng ngày, đến một hôm chồng tôi gợi ý mời cô ta đi cafe thì cô ta từ chối, rồi chính sau đó cô ta mời chồng tôi đi ăn trưa. Sau bữa ăn trưa được gặp nhau ngoài đời thực, họ càng say nhau hơn, bắt đầu nói với nhau những lời yêu thương nhưng còn dè dặt vì chồng tôi vẫn là một người đàn ông có gia đình. Và thật không ngờ, cao trào của tình cảm là chính cô ta rủ chồng tôi vào khách sạn. Chuyện tiếp diễn từ đó cho đến giờ.
Tôi phải công nhận là họ rất yêu thương nhau, chia sẻ với nhau từ chuyện vụt vãnh đến chuyện lớn lao, còn có một vài vụ cãi nhau để chứng minh cho nhau thấy là cả hai yêu nhau như thế nào. Cô ta khẳng định là chỉ yêu chồng tôi, không có ý định làm vợ chồng tôi, vì cô ta quá hiểu người đàn ông như chồng tôi, hơn nữa cô không muốn lấy chồng vì sợ con cô khổ, nên bảo chồng tôi là phải cố gắng giữ gia đình, nếu chẳng may chuyện lộ ra thì cô ta sẽ bỏ chồng tôi ngay lập tức. Lúc nhà tôi có chuyện bất hòa, chồng tôi kể với cô ta thì cô ta lên tiếng bênh tôi chằm chặp và lên án chồng tôi, thế nào mà chồng tôi cũng nghe theo lời cô ta nói để về làm hòa với tôi trước.
Trong câu chuyện của cả hai họ ít nhắc đến tôi. Chỉ có đoạn đâu đó là chồng tôi bảo nếu không có cô ấy thì cuộc sống của vợ chồng tôi cứ trôi đi bình lặng như thế, tuy nhiên đời sống tình dục của hai vợ chồng thì "nhạt như nước ốc từ lâu rồi". Còn với cô ta chồng bảo như bị nghiện, mặc dù cô ta không phải là kiểu người xinh đẹp hay lẳng lơ, có kỹ thuật làm tình giỏi, mà chỉ là cô ta thích thú và hưởng ứng với chồng tôi nhiệt tình, còn tôi thì thụ động và làm cho xong chuyện
Về mặt kinh tế cô ta không hề đòi hỏi gì ở chồng tôi, ngược lại cô ta còn chăm chút cho chồng tôi rất kỹ. Mua áo quần, mua điện thoại tặng nhân dịp sinh nhật chồng, mua quà sinh nhật, quà 1-6 cho các con tôi, buổi trưa nào về với nhau thì cô ta cặm cụi nấu những món chồng tôi thích...
Trong câu chuyện của họ tôi phát hiện ra một câu chuyện nữa của chồng tôi. Trước khi tôi mang bầu bé thứ 2, lúc hai vợ chồng còn ở hai nơi, chồng tôi có cặp với một cô gái chưa chồng sinh năm 79, cùng công tác với chồng nhưng trong lúc làm việc thì không có gì, mãi đến lúc cô này chuyển đi, đến làm thủ tục thì mới nói chuyện nhiều với nhau, rồi nhắn tin mấy ngày là cô này đổ. Cô này cũng xác định là chồng tôi chỉ qua đường không bao giờ bỏ vợ con. Họ cặp với nhau một thời gian thì tôi có bầu. Lúc đó chồng tôi chăm về với vợ con hơn, cô này thấy chồng tôi lơ là nên tự động rút lui nhưng mãi không lấy ai. Chồng tôi giải thích là cô này có bố bị nhiễm chất độc màu da cam nên khó lấy chồng. Lúc quen với cô bồ hiện giờ thì chồng nhận được tin cô này chuẩn bị lấy chồng người Pháp, có gọi cho chồng tôi và gửi tặng cây đàn nhân dịp sinh nhât chồng. Vì vụ này mà hai bạn ý cãi nhau một trân tan tành hoa lá, còn tôi thì chạ biết gì
Cũng thời gian đó chồng tôi bắt đầu gặp khó khăn trong công việc khi công ty chồng tôi làm - một công ty viễn thông lớn của nước ngoài đang có khả năng lớn bị chuyên giao cho một ông chủ khác, bộ phận chồng tôi làm là bộ phận dễ bị thay thế nhất. Tôi chỉ nghe chồng nói thế, còn cô ta thì biết từng việc chồng việc chồng dự định như thế nào, diễn biến ở đó ra sao, cô ta còn giới thiệu cho chồng một vài nơi, chồng đi phỏng vấn rồi về kể kết quả với cô ta... Tóm lại, tôi giống tình nhân còn cô ta mới là vợ thì đúng hơn.
Rồi ngày tôi phát hiện ra tin nhắn của cả hai qua điện thoại. Chồng tôi đã ngay lập tức báo cho cô ta. Cô ta bảo là cô ta đã chuẩn bị tinh thần cho việc này xảy ra, và đúng như cô ta nói lúc đầu, cô ta đề nghị chồng tôi chia tay. Chồng tôi đã nài nỉ cô ta, là sẽ hạn chế gặp nhau thôi, nhưng hãy để cho chồng tôi giữ liên lạc, và lúc nào chồng tôi nhớ quá thì cho chồng tôi gặp. Phải nói giai đoạn đó là giai đoạn cả hai giằng xé, cô ta có vẻ cứng rắn và cương quyết nhưng thỉnh thoảng không chịu được thì lại nhắn một tin nhắn offline cho chồng tôi. Còn chồng tôi thì làm mọi cách để cô ta mủi lòng mà không chia tay với anh. Và giai đoạn đó đúng là họ không gặp nhau, chỉ chat hàng ngày và thỉnh thoảng có điện thoại cho nhau. Cô ta còn khuyên chồng tôi làm những gì, nói những gì, ca ngợi tôi là người vợ cần cho chồng tôi, nói về cảnh các con tôi nếu không có bố sẽ thế nào bla.. bla... Đến chồng tôi còn không hiểu tại sao cô ta lại cố hàn gắn hai vợ chồng tôi mà không bắt chồng tôi lựa chọn như những người đàn bà khác.
Sau khi vợ chồng tôi trở lại bình thường, chồng tôi vẫn không thôi nhớ cô ta. Chồng tôi bảo là rất thương tôi, thương các con, không muốn làm tôi đau, không muốn làm các con khổ vì thiếu bố hoặc mẹ, nhất là hai con của chúng tôi là con gái, nhưng anh cũng không chịu đựng được khi không có cô ta bên cạnh. Anh đã phải cố gắng để xây dựng lại lòng tin với gia đình, cố gắng quên cô ta như cô ta mong muốn nhưng không làm được. Mỗi lần anh ta nói như thế cô ta bảo anh đừng nói nữa, nếu không cô ta cũng sẽ yếu lòng theo anh. Nói chung là nghe họ vật vờ, nâng lên đặt xuống đủ các kiểu được đâu tầm 1 tháng sau đó thì cô ta bảo cô ta ốm, chồng tôi lao đến và mọi chuyện lại tiếp tục như cũ.
Mệt nhoài sau một ngày tôi cũng đọc xong quyển tiểu thuyết diễm lệ của hai người, không hiểu sao lòng chợt thấy nhẹ nhàng hẳn. Cuối cùng thì tôi cũng biết toàn bộ sự thật mà chẳng phải cần thêm bất cứ kênh thông tin nào. Nhưng tôi phải làm gì tiếp theo với hai người, với chồng tôi đây???