*Chú thích: Như đã nói, đây chỉ là đồng nhân ngoại truyện do fan viết nên nội dung có chỗ không khớp với nguyên tác.
Editor: Vân Hy
“Sam Sam, xong chưa?” Phong Đằng nhìn Sam Sam sắp xếp hành lý, lại nhìn ba cái vali hành lý đã sắp xếp xong, có chút cảm giác khóc không ra nước mắt.
“Sắp xong rồi.” Sam Sam trả lời, trong tay còn không ngừng nhét mấy thứ gì đó vào trong vali vốn đã cực kỳ chật chội. Phong Đằng kéo tay cản Sam Sam: “Tới lúc đó cần cái gì thì mua ở đấy luôn.”
Giải quyết dứt khoát, Sam Sam bắt đầu cuộc hành trình về nhà mẹ đẻ.
Đây là lần đầu tiên Phong Đằng đến nhà mẹ vợ, mặt ngoài điềm nhiên như mây gió*, thật ra trong lòng đã sớm sứt đầu mẻ trán** rồi.
[*Điềm nhiên như mây gió: Vân đạm phong khinh – 云淡风轻 = mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo - Xuân nhật ngẫu thành:
“Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên.
Thì nhân bất thức dư tâm nhạc, tương vị thâu nhàn học thiếu niên.”
Dịch nghĩa:
Gần trưa, trên bầu trời có mây trắng bay nhẹ nhè, gió xuân nhẹ nhàng phe phẩy
lướt qua mặt người, thả bước theo bụi hoa rặng liễu tới bên sông
Lúc ấy người ta nhìn vào đâu biết được niềm vui trong lòng ta, chỉ nói ta chăm
chăm đi học những thiếu niên rong chơi khắp nơi kia...
Từ “Vân đạm phong khinh” hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh, không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.]
[** Sứt đầu mẻ trán: Tiêu đầu lạn ngạch -焦头烂额 là thành ngữ Trung Quốc. Có ý nghĩa: Đầu trụi, trán tổn thương, ví von những tình huống vô cùng khó khăn chật vật, có khi cũng hình dung việc không biết làm thế nào cho phải.
Xuất phát từ Hán Thư của Hoắc Quang Truyền.]
Sam Sam vào thôn nhỏ của mình, thấy cha đang rao lớn bán trái cây, vội vã chạy tới giúp đỡ.
“Ô, Sam Sam đã trở về rồi. Chờ cha bán xong*, làm mấy món ngon cho các con.” Sam Sam có chút không biết nói gì, ngài vẫn đợi bán xong à, dọn dẹp quán, xong về nhà đi chứ.
[* Nguyên văn là Hạ ban = hết giờ làm. Nhưng chỗ này cha của Sam Sam bán hoa quả nên mình sửa thành bán xong.]
Ngay lúc này đương nhiên Phong Đằng không thể bỏ qua cơ hội thể hiện, “Cha, để con giúp.”
Cha Sam Sam vừa nghe lập tức nở nụ cười tươi, cầm mấy túi trái cây ba bốn kí đưa cho Phong Đằng, Phong Đằng thì bối rối không hiểu
“Túi này là của chị Lý ở đường 13 số 520..... Túi này là... Túi này là...” Càng nghe, mồ hôi trên trán Phong Đằng càng nhiều, “Nhiều như thế rồi, tiểu Phong đi giao đi.
“Ha ha ha ha.” Sam Sam nằm trên sạp không hề để ý mà cười to, còn Phong lại đứng ở đó đen mặt, trợn mắt trừng cô. Sam Sam được một tấc lại muốn tiến một thước, “Thế nào, ấm ức à, quầy hoa quả nhà chúng ta là hình thức quản lý kinh doanh hiện đại hóa, gaio hàng tận nơi, phục vụ dây chuyền.”
Hôm sau, Sam Sam thức dậy phát hiện boss không ở bên cạnh, chỉ dán một tờ giấy ghi chú:
Anh bán trái cây.
Rồng bay phượng múa, nét chữ mạnh mẽ có lực vừa nhìn là biết của boss nhà cô, nhưng từ được viết trên đó lại làm Sam Sam buồn cười.
Ngày hôm sau,
Ngày thứ ba,
...........................................................
Rõ ràng càng ngày Boss càng về sớm, Sam Sam tò mò nhưng không hỏi.
Ngày thứ tư, Sam Sam lặng lẽ theo đuôi boss đến sạp hoa quả, thấy ở đó đã có người xếp hàng từ lâu, dĩ nhiên, tất cả đều là nữ, Boss thì cứ đưa mỗi túi mỉm cười một cái, mỗi túi mỉm cười một cái.......
Tốt lắm, không ngờ lại bán nhan sắc! Nắm tay nhỏ của Sam Sam nắm lại, răng cắn chặt, đi về nhà.
Giữa trưa, Boss trở về, Sam Sam là một người có chuyện không giữ được lâu, kéo boss về phòng, chất vấn không chút khí thế: “Anh kinh doanh nhan sắc sau lưng em phải không?”
Thật ra, Phong Đằng đã thấy Sam Sam rời nhà đi theo anh từ sớm, chỉ là anh không nói ra.
“Có hả?”
“Có!”
“Phải không?”
“Phải!”
“Vậy được rồi!” Nói xong dán lên môi Sam Sam.
“Ô ô ô ô...”
Xong xuôi. Hai người đều thở hổn hển.
“Sam Sam, như vầy mới gọi là bán đứng nhan sắc.” Nói xong hôn môi Sam Sam lần nữa, có điều là lần này không đơn giản như vậy.
“Boss đại nhân rất vĩ đại!!! Á!!!!!”
3 Chương 3: Sam Sam trầm mê game online! Boss đại nhân rất tức giận!
Editor: Vân Hy
“Sam Sam, xong chưa?” Phong Đằng nhìn Sam Sam sắp xếp hành lý, lại nhìn ba cái vali hành lý đã sắp xếp xong, có chút cảm giác khóc không ra nước mắt.
“Sắp xong rồi.” Sam Sam trả lời, trong tay còn không ngừng nhét mấy thứ gì đó vào trong vali vốn đã cực kỳ chật chội. Phong Đằng kéo tay cản Sam Sam: “Tới lúc đó cần cái gì thì mua ở đấy luôn.”
Giải quyết dứt khoát, Sam Sam bắt đầu cuộc hành trình về nhà mẹ đẻ.
Đây là lần đầu tiên Phong Đằng đến nhà mẹ vợ, mặt ngoài điềm nhiên như mây gió*, thật ra trong lòng đã sớm sứt đầu mẻ trán** rồi.
[*Điềm nhiên như mây gió: Vân đạm phong khinh – 云淡风轻 = mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo - Xuân nhật ngẫu thành:
“Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên.
Thì nhân bất thức dư tâm nhạc, tương vị thâu nhàn học thiếu niên.”
Dịch nghĩa:
Gần trưa, trên bầu trời có mây trắng bay nhẹ nhè, gió xuân nhẹ nhàng phe phẩy
lướt qua mặt người, thả bước theo bụi hoa rặng liễu tới bên sông
Lúc ấy người ta nhìn vào đâu biết được niềm vui trong lòng ta, chỉ nói ta chăm
chăm đi học những thiếu niên rong chơi khắp nơi kia...
Từ “Vân đạm phong khinh” hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh, không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.]
[** Sứt đầu mẻ trán: Tiêu đầu lạn ngạch -焦头烂额 là thành ngữ Trung Quốc. Có ý nghĩa: Đầu trụi, trán tổn thương, ví von những tình huống vô cùng khó khăn chật vật, có khi cũng hình dung việc không biết làm thế nào cho phải.
Xuất phát từ Hán Thư của Hoắc Quang Truyền.]
Sam Sam vào thôn nhỏ của mình, thấy cha đang rao lớn bán trái cây, vội vã chạy tới giúp đỡ.
“Ô, Sam Sam đã trở về rồi. Chờ cha bán xong*, làm mấy món ngon cho các con.” Sam Sam có chút không biết nói gì, ngài vẫn đợi bán xong à, dọn dẹp quán, xong về nhà đi chứ.
[* Nguyên văn là Hạ ban = hết giờ làm. Nhưng chỗ này cha của Sam Sam bán hoa quả nên mình sửa thành bán xong.]
Ngay lúc này đương nhiên Phong Đằng không thể bỏ qua cơ hội thể hiện, “Cha, để con giúp.”
Cha Sam Sam vừa nghe lập tức nở nụ cười tươi, cầm mấy túi trái cây ba bốn kí đưa cho Phong Đằng, Phong Đằng thì bối rối không hiểu
“Túi này là của chị Lý ở đường 13 số 520..... Túi này là... Túi này là...” Càng nghe, mồ hôi trên trán Phong Đằng càng nhiều, “Nhiều như thế rồi, tiểu Phong đi giao đi.
“Ha ha ha ha.” Sam Sam nằm trên sạp không hề để ý mà cười to, còn Phong lại đứng ở đó đen mặt, trợn mắt trừng cô. Sam Sam được một tấc lại muốn tiến một thước, “Thế nào, ấm ức à, quầy hoa quả nhà chúng ta là hình thức quản lý kinh doanh hiện đại hóa, gaio hàng tận nơi, phục vụ dây chuyền.”
Hôm sau, Sam Sam thức dậy phát hiện boss không ở bên cạnh, chỉ dán một tờ giấy ghi chú:
Anh bán trái cây.
Rồng bay phượng múa, nét chữ mạnh mẽ có lực vừa nhìn là biết của boss nhà cô, nhưng từ được viết trên đó lại làm Sam Sam buồn cười.
Ngày hôm sau,
Ngày thứ ba,
...........................................................
Rõ ràng càng ngày Boss càng về sớm, Sam Sam tò mò nhưng không hỏi.
Ngày thứ tư, Sam Sam lặng lẽ theo đuôi boss đến sạp hoa quả, thấy ở đó đã có người xếp hàng từ lâu, dĩ nhiên, tất cả đều là nữ, Boss thì cứ đưa mỗi túi mỉm cười một cái, mỗi túi mỉm cười một cái.......
Tốt lắm, không ngờ lại bán nhan sắc! Nắm tay nhỏ của Sam Sam nắm lại, răng cắn chặt, đi về nhà.
Giữa trưa, Boss trở về, Sam Sam là một người có chuyện không giữ được lâu, kéo boss về phòng, chất vấn không chút khí thế: “Anh kinh doanh nhan sắc sau lưng em phải không?”
Thật ra, Phong Đằng đã thấy Sam Sam rời nhà đi theo anh từ sớm, chỉ là anh không nói ra.
“Có hả?”
“Có!”
“Phải không?”
“Phải!”
“Vậy được rồi!” Nói xong dán lên môi Sam Sam.
“Ô ô ô ô...”
Xong xuôi. Hai người đều thở hổn hển.
“Sam Sam, như vầy mới gọi là bán đứng nhan sắc.” Nói xong hôn môi Sam Sam lần nữa, có điều là lần này không đơn giản như vậy.
“Boss đại nhân rất vĩ đại!!! Á!!!!!”
3 Chương 3: Sam Sam trầm mê game online! Boss đại nhân rất tức giận!