"Vy Vy" Thanh âm bật ra rất trầm rất thâm tình ánh mắt như chan chứa yêu thương,Hàn Thiếu nhận ra Vy Vy trong bóng tối,có thể là do cảm giác cũng có thể là do mắt vô tình quét qua thấy bất thường.
Hàn Thiếu dập thuốc không đi lại gần mà chỉ đứng chỗ cũ quay mình về hướng Vy Vy.
Vy Vy như muốn khóc nước mắt nghẹn ứ cổ.
Qua một thời gian rất lâu hai người họ chỉ đứng như thế không nói bất cứ một lời nào.
Rồi bỗng nhiên...
"Hàn...Lâm Tổng" Vy Vy tự khinh thường mình vì khả năng cự tuyệt quá kém"Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"
"Được!"
Hàn Thiếu không rõ là đang cười hay đang sợ chỉ biết bàn tay hơi run run trong túi quần đã lạnh ngắt,cơ hồ muốn nắm tay Vy Vy cô liền né,ánh mắt bỗng chốc u tối.
Nói chuyện?Bảo là như vậy nhưng mãi lâu sau mới có người lên tiếng:"Tiểu..Tiểu Vũ thế nào rồi?"
Đáng lẽ Hàn Thiếu cậu muốn hỏi Vy Vy chuyện về quan hệ của cô với Vũ Nam bây giờ,nhưng lại tự khổ trong lòng,bản thân làm gì còn tư cách đó; Muốn hỏi hiện tại cô đã đổi ý chưa...rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không dám nói.
"Thẩm Quyên đang chăm sóc nó,thường ngày em luôn đi làm rất bận,ở bên Nhật cũng là Thẩm Quyên giúp em,cô ấy là giáo viên cấp 3 nhưng trông trẻ con rất tốt nhất là những đứa trẻ nghịch ngợm như Vũ Vũ cô ấy chỉnh rất khiến em bội phục."
Vy Vy bỗng bật cười nói,nụ cười mặc dù chỉ là cô thức thời quen với ngày xưa một nụ cười lỡ nhưng Hàn Thiếu thấy bao đau khổ thấy bao thương nhớ dằn vặt hình như đã bị nụ cười đó cuốn bay đi.
Hàn Thiếu không biết Thẩm Quyên là ai không lẽ đó mới là chồng của cô ấy?:" Thẩm Quyên?"
"Ah"Vy Vy lúc nãy nhắc tới Thẩm Quyên là vì muốn Hàn Thiếu biết đó là con gái là vợ Vũ Nam hình như đã rất nhiều người biết rồi cô ấy rất nổi tiếng bây giờ hình như mới chuyển về Phong Vân cũng vì Vy Vy,nhưng hàn Thiếu sao anh lại không biết?:"Cô ấy là vợ Vũ Nam"Vy Vy nói tiếp:" Hai người bọn họ nói là cho nuôi ké Vũ Vũ vì sau này sẽ để Vũ Vũ có đất dụng thân hảo hảo mà nuôi con cho bọn họ,để bọn họ mặn nồng"
Hàn Thiếu và Vy Vy lúc này cùng bật cười. Hàn Thiếu cười là vì nỗi nặng trong lòng được hóa giải,Vy Vy cười là vì thực ra vợ chồng Vũ Nam chỉ là kiếm cớ để giúp đỡ cô, có những người bạn như vậy không vui sao được.
"Em những năm nay...... sống tốt không?"Hàn Thiếu tự cười khổ
Sống tốt? Hàn Thiếu những năm qua cả hai cùng không thể sống tốt anh chẳng lẽ không biết điều này.
Hàn Thiếu không phải không biết mà là bởi vì nghĩ bản thân đã cho cô lựa chọn nên hi vọng mặc dù hơi mất mát rằng Vy Vy sẽ sống hạnh phúc.
"Anh sống tốt không?"Vy Vy cô không biết trả lời kiểu gì đành nói vậy:"Vợ anh...cô...cô ấy chắc chăm sóc anh cũng rất tốt?"
Cái gì mà "vợ anh?"Vy Vy cô rõ ràng chỉ là đang tìm đề tài nói chuyện nhưng lại thất bại kiềm chế cảm xúc.
Hàn Thiếu hơi khựng lại:" Vy Vy!..."
"Thôi rồi! Muộn vậy rồi! Em phải về đây,anh về cẩn thận!" Vy Vy cô không muốn đối diện với Hàn Thiếu thêm nữa căn bản là không đủ dũng khí nghe tiếp.
Vy Vy quay lại định chạy đi nhưng Hàn Thiếu nắm cổ tay cô lại kéo cô vào lòng mình.
Hơi thở nóng ấm thả trên hõm cổ.
" Hàn Thiếu anh.."
" Vy Vy! Tôi nhớ em! Rất nhớ em! Tôi chưa có vợ nếu em muốn nhắc đến Lịch Hân thì cô ta không phải vợ anh chỉ là tin đồn nhảm cũng không có ai tin,Vy Vy anh vẫn đợi em!"
VY VY anh thực sự rất yêu em,thực sự rất nhớ em,thực sự rất muốn ôm em, thực sự...
Vy Vy không kìm chế được mà rơi nước mắt,khóc phát ra tiếng, ướt cả một mảnh áo trước ngực Hàn Thiếu.
"Em có phải cũng rất nhớ anh,cũng muốn ôm anh?Cũng muốn cưới anh?"
^
Vy Vy cật lực gật đầu mà không màng tới chính sự.
Hàn Thiếu bật cười Vy Vy vẫn như vậy, như một đứa trẻ,rất dễ nịnh, giá mà lúc đó cũng dễ nịnh thế này thì Hàn Thiếu đã không phải nặng lòng ôm cây đợi thỏ.
Vy Vy gật rồi mới biết mình dại,Hàn Thiếu hôn cô chà sát môi vào rồi cắn mút, Vy Vy nghe thấy sấm đánh bên tai " Cô bị bẫy rồi"
Vy Vy lơ đãng liền bị Hàn Thiếu hôn tới tắc thở.
Lúc sau khi được buông ra, mới hổn hển chống chế:" Lâm tổng bây giờ chúng ta chia tay được rồi!"
Chia tay ở đây không phải là không yêu nữa mà là ai về nhà người đấy nhưng Hàn Thiếu hiểu nhầm tác đánh thành tộ,nghĩ Vy Vy lại muốn đá cậu lần nữa nên cầm tay cô ghì chặt vào mình quát lên:"Vy Vy em dám làm không dám chịu? Anh chính là bông hoa của tổ quốc vậy mà em vùi dập xong lại muốn bỏ đi?Sao em lại thất đức thế?"
Vy Vy bị bức khí của Hàn Thiếu làm cho sợ sệt mãi mới thỏ thẻ nói ra một câu:"ý em chỉ là muốn về nhà thôi."
Đại hiệp là thế ngang bướng là thế,háo thắng là thế nhưng hễ chạm vào tình yêu thì dù Vy Vy có bao nhiêu cứng nhắc đều bị nó nung chảy....cô gái mền yếu này thực ra năm xưa do nghĩ Hàn Thiếu cũng khó xử nên mới ra đi như vậy,về sau mới biết không phải anh bị khó xử mà là toàn tâm toàn ý lo cho cô,lúc đó cảm động nhưng chả làm được gì,quay về không biết đối diện như thế nào,cũng không biết tâm tình đối phương kia liệu đã có thay đổi?
"Vậy chúng ta vào nhà thôi!" Hàn Thiếu ranh mãnh nói rất mờ ám.
....
Vy Vy mở cửa thấy Hàn Thiếu vẫn theo sau,vào nhà cũng thấy anh vào cùng....
" Hàn Thiếu! đây là nhà của nhân viên anh không thể chiếm dụng phi pháp."
" Ai chiếm dụng phi pháp?Anh không nhầm thì chìa khóa nhà này anh cũng có một chiếc tại sao lại phải chiếm dụng phi pháp"
Vy Vy im lặng tự khinh thường bản thân quá mức ngây thơ để cho kẻ phúc hắc kia lừa gạt lấy lòng dễ như vậy,lúc trước khi cô đi ôn nhu bao nhiêu thì bây giờ phúc hắc sảo quyệt bấy nhiêu,lặng lẽ chảy hai dòng lệ...
"Vy Vy chúng ta nói chuyện được không"Bỗng Hàn Thiếu trở nên cứng nhắc,nghiêm túc:"Về chuyện của anh anh và bố em mấy năm trước."
Nói tới đây giọng Hàn Thiếu quả thực có chút run rẩy sợ hãi trái tim đập vô cùng nhanh nhưng cậu vẫn phải nói vì Hàn Thiếu biết chấp niệm của Vy Vy rất lớn không thể nào dễ dàng mà xóa bỏ như vậy phải có lúc nói chuyện thật đàng hoàng nhưng cơ hội dường như là không có,qua hôm nay không biết có ngày mai không,hiểu lầm hoặc trắc trở nếu đã biết vẫn còn nếu đã biết sẽ có ngày gặp thì bây giờ phải dọn trước để đợi tương lại. Hàn Thiếu muốn cùng Vy Vy xóa bỏ rào cản giữa hai người muốn cho cô một danh phận Lâm phu nhân thật trọn vẹn chứ không phải là bù đắp sai lầm của Lâm gia. Anh muốn cho cô một hạnh phúc viên mãn nhất,một gia đình hoàn hảo nhất.
Hàn Thiếu dập thuốc không đi lại gần mà chỉ đứng chỗ cũ quay mình về hướng Vy Vy.
Vy Vy như muốn khóc nước mắt nghẹn ứ cổ.
Qua một thời gian rất lâu hai người họ chỉ đứng như thế không nói bất cứ một lời nào.
Rồi bỗng nhiên...
"Hàn...Lâm Tổng" Vy Vy tự khinh thường mình vì khả năng cự tuyệt quá kém"Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"
"Được!"
Hàn Thiếu không rõ là đang cười hay đang sợ chỉ biết bàn tay hơi run run trong túi quần đã lạnh ngắt,cơ hồ muốn nắm tay Vy Vy cô liền né,ánh mắt bỗng chốc u tối.
Nói chuyện?Bảo là như vậy nhưng mãi lâu sau mới có người lên tiếng:"Tiểu..Tiểu Vũ thế nào rồi?"
Đáng lẽ Hàn Thiếu cậu muốn hỏi Vy Vy chuyện về quan hệ của cô với Vũ Nam bây giờ,nhưng lại tự khổ trong lòng,bản thân làm gì còn tư cách đó; Muốn hỏi hiện tại cô đã đổi ý chưa...rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không dám nói.
"Thẩm Quyên đang chăm sóc nó,thường ngày em luôn đi làm rất bận,ở bên Nhật cũng là Thẩm Quyên giúp em,cô ấy là giáo viên cấp 3 nhưng trông trẻ con rất tốt nhất là những đứa trẻ nghịch ngợm như Vũ Vũ cô ấy chỉnh rất khiến em bội phục."
Vy Vy bỗng bật cười nói,nụ cười mặc dù chỉ là cô thức thời quen với ngày xưa một nụ cười lỡ nhưng Hàn Thiếu thấy bao đau khổ thấy bao thương nhớ dằn vặt hình như đã bị nụ cười đó cuốn bay đi.
Hàn Thiếu không biết Thẩm Quyên là ai không lẽ đó mới là chồng của cô ấy?:" Thẩm Quyên?"
"Ah"Vy Vy lúc nãy nhắc tới Thẩm Quyên là vì muốn Hàn Thiếu biết đó là con gái là vợ Vũ Nam hình như đã rất nhiều người biết rồi cô ấy rất nổi tiếng bây giờ hình như mới chuyển về Phong Vân cũng vì Vy Vy,nhưng hàn Thiếu sao anh lại không biết?:"Cô ấy là vợ Vũ Nam"Vy Vy nói tiếp:" Hai người bọn họ nói là cho nuôi ké Vũ Vũ vì sau này sẽ để Vũ Vũ có đất dụng thân hảo hảo mà nuôi con cho bọn họ,để bọn họ mặn nồng"
Hàn Thiếu và Vy Vy lúc này cùng bật cười. Hàn Thiếu cười là vì nỗi nặng trong lòng được hóa giải,Vy Vy cười là vì thực ra vợ chồng Vũ Nam chỉ là kiếm cớ để giúp đỡ cô, có những người bạn như vậy không vui sao được.
"Em những năm nay...... sống tốt không?"Hàn Thiếu tự cười khổ
Sống tốt? Hàn Thiếu những năm qua cả hai cùng không thể sống tốt anh chẳng lẽ không biết điều này.
Hàn Thiếu không phải không biết mà là bởi vì nghĩ bản thân đã cho cô lựa chọn nên hi vọng mặc dù hơi mất mát rằng Vy Vy sẽ sống hạnh phúc.
"Anh sống tốt không?"Vy Vy cô không biết trả lời kiểu gì đành nói vậy:"Vợ anh...cô...cô ấy chắc chăm sóc anh cũng rất tốt?"
Cái gì mà "vợ anh?"Vy Vy cô rõ ràng chỉ là đang tìm đề tài nói chuyện nhưng lại thất bại kiềm chế cảm xúc.
Hàn Thiếu hơi khựng lại:" Vy Vy!..."
"Thôi rồi! Muộn vậy rồi! Em phải về đây,anh về cẩn thận!" Vy Vy cô không muốn đối diện với Hàn Thiếu thêm nữa căn bản là không đủ dũng khí nghe tiếp.
Vy Vy quay lại định chạy đi nhưng Hàn Thiếu nắm cổ tay cô lại kéo cô vào lòng mình.
Hơi thở nóng ấm thả trên hõm cổ.
" Hàn Thiếu anh.."
" Vy Vy! Tôi nhớ em! Rất nhớ em! Tôi chưa có vợ nếu em muốn nhắc đến Lịch Hân thì cô ta không phải vợ anh chỉ là tin đồn nhảm cũng không có ai tin,Vy Vy anh vẫn đợi em!"
VY VY anh thực sự rất yêu em,thực sự rất nhớ em,thực sự rất muốn ôm em, thực sự...
Vy Vy không kìm chế được mà rơi nước mắt,khóc phát ra tiếng, ướt cả một mảnh áo trước ngực Hàn Thiếu.
"Em có phải cũng rất nhớ anh,cũng muốn ôm anh?Cũng muốn cưới anh?"
^
Vy Vy cật lực gật đầu mà không màng tới chính sự.
Hàn Thiếu bật cười Vy Vy vẫn như vậy, như một đứa trẻ,rất dễ nịnh, giá mà lúc đó cũng dễ nịnh thế này thì Hàn Thiếu đã không phải nặng lòng ôm cây đợi thỏ.
Vy Vy gật rồi mới biết mình dại,Hàn Thiếu hôn cô chà sát môi vào rồi cắn mút, Vy Vy nghe thấy sấm đánh bên tai " Cô bị bẫy rồi"
Vy Vy lơ đãng liền bị Hàn Thiếu hôn tới tắc thở.
Lúc sau khi được buông ra, mới hổn hển chống chế:" Lâm tổng bây giờ chúng ta chia tay được rồi!"
Chia tay ở đây không phải là không yêu nữa mà là ai về nhà người đấy nhưng Hàn Thiếu hiểu nhầm tác đánh thành tộ,nghĩ Vy Vy lại muốn đá cậu lần nữa nên cầm tay cô ghì chặt vào mình quát lên:"Vy Vy em dám làm không dám chịu? Anh chính là bông hoa của tổ quốc vậy mà em vùi dập xong lại muốn bỏ đi?Sao em lại thất đức thế?"
Vy Vy bị bức khí của Hàn Thiếu làm cho sợ sệt mãi mới thỏ thẻ nói ra một câu:"ý em chỉ là muốn về nhà thôi."
Đại hiệp là thế ngang bướng là thế,háo thắng là thế nhưng hễ chạm vào tình yêu thì dù Vy Vy có bao nhiêu cứng nhắc đều bị nó nung chảy....cô gái mền yếu này thực ra năm xưa do nghĩ Hàn Thiếu cũng khó xử nên mới ra đi như vậy,về sau mới biết không phải anh bị khó xử mà là toàn tâm toàn ý lo cho cô,lúc đó cảm động nhưng chả làm được gì,quay về không biết đối diện như thế nào,cũng không biết tâm tình đối phương kia liệu đã có thay đổi?
"Vậy chúng ta vào nhà thôi!" Hàn Thiếu ranh mãnh nói rất mờ ám.
....
Vy Vy mở cửa thấy Hàn Thiếu vẫn theo sau,vào nhà cũng thấy anh vào cùng....
" Hàn Thiếu! đây là nhà của nhân viên anh không thể chiếm dụng phi pháp."
" Ai chiếm dụng phi pháp?Anh không nhầm thì chìa khóa nhà này anh cũng có một chiếc tại sao lại phải chiếm dụng phi pháp"
Vy Vy im lặng tự khinh thường bản thân quá mức ngây thơ để cho kẻ phúc hắc kia lừa gạt lấy lòng dễ như vậy,lúc trước khi cô đi ôn nhu bao nhiêu thì bây giờ phúc hắc sảo quyệt bấy nhiêu,lặng lẽ chảy hai dòng lệ...
"Vy Vy chúng ta nói chuyện được không"Bỗng Hàn Thiếu trở nên cứng nhắc,nghiêm túc:"Về chuyện của anh anh và bố em mấy năm trước."
Nói tới đây giọng Hàn Thiếu quả thực có chút run rẩy sợ hãi trái tim đập vô cùng nhanh nhưng cậu vẫn phải nói vì Hàn Thiếu biết chấp niệm của Vy Vy rất lớn không thể nào dễ dàng mà xóa bỏ như vậy phải có lúc nói chuyện thật đàng hoàng nhưng cơ hội dường như là không có,qua hôm nay không biết có ngày mai không,hiểu lầm hoặc trắc trở nếu đã biết vẫn còn nếu đã biết sẽ có ngày gặp thì bây giờ phải dọn trước để đợi tương lại. Hàn Thiếu muốn cùng Vy Vy xóa bỏ rào cản giữa hai người muốn cho cô một danh phận Lâm phu nhân thật trọn vẹn chứ không phải là bù đắp sai lầm của Lâm gia. Anh muốn cho cô một hạnh phúc viên mãn nhất,một gia đình hoàn hảo nhất.