Hai vợ chồng Hiểu Lam bước vào đại sảnh, Cảnh Luân đã bị tổng giám đốc An Bình kéo đi.
“Lam nhi, em đợi anh mấy phút, anh đi rồi quay lại kiếm em ngay!”.Cảnh Luân bị lôi kéo, cố nói vọng cho vợ biết rồi không thấy anh đâu nữa.
Hiểu Lam nhìn qua nhìn lại, thấy đám Minh Đan đang đứng chỗ bàn để thức ăn.Cô nhấc váy đi lại chỗ chị em tốt.
“Huyên, em tới đây chơi hay tới đây ăn?”.Minh Đan khoanh hai tay, dòm cô bé mặc váy phồng đang cầm dĩa gắp đồ ăn lên dĩa.
“Đồ ăn ngon như vậy,em có thấy ai đụng vào đâu,em đang tiếc tiền dùm người ta đó!”.Lăng Huyên chu môi lên hờn, phản bác lại.
“Hiểu Lam tới rồi kìa!”.Diên Vỹ thấy Hiểu Lam đang đi tới đây, thông báo cho cả hai.
“Ba người tới lâu chưa?”.Hiểu Lam nhìn Minh Đan với Diên Vỹ.
“Bọn chị tới trước em, em là người tới trễ nhất đó!”.Diên Vỹ trả lời.
Lăng Huyên cuối cùng cũng gắp đầy đủ các món, hội tụ lại vào một dĩa, đứng thẳng người, cười tủm tỉm.
“Đi kiếm chỗ ngồi thôi các chị gái ơi ~~”.Lăng Huyên dẫn đầu đi trước.
Ba người nhìn cô bé mặc váy phồng cầm cái dĩa đồ ăn đi hiên ngang thì bật cười,đi theo sau.
Ở phía bên này, Cảnh Luân bị ép uống hai, ba ly rượu, vô tình Lục Quân, Lâm Việt cũng nhìn thấy anh bị ép uống.
“Nhiệt tình quá đâm ra cũng mệt, không biết phải từ chối như thế nào phải không Luân??.Haha”.Sở Thiên Mặc từ đâu chui ra trêu.
“Cảnh tổng, sắp tới công ty tôi có vài dự án phim mới, anh có thể xem xét một chút, đầu tư cho chúng tôi được không?”.An Bình vỗ vỗ lưng Cảnh Luân, thừa dịp chuốc anh ta say thì sẽ đồng ý dẽ dàng hơn.
“Để..tôi coi một chút đã”.Dù anh biết ông ta cố ý nhưng vẫn phải nể uống vài ly,muốn dụ anh đồng ý cũng không phải chuyện dễ dàng đâu.
“Về vụ đầu tư vào phim ảnh, sao chú không rủ tổng giám đốc Đại Lục,Lục Quân ấy,cậu ta dư tiền đầu tư cho chú.Haha”.Sở Thiên Mặc không ai mướn, giới thiệu thằng bạn dùm ông ta.
Lục Quân nghe xong, cũng muốn đạp một phát nhưng ở đây đông người, cậu ta lại mặc vest trắng nguyên cây, chỉ sợ đi ra cửa đã bị phóng viên chụp Sở Thiên Mặc bị ăn đạp, có dấu giày trên quần của cậu ta thôi.
An Bình hào hứng, bốn người đàn ông này toàn là nhân tài trên thương trường không thôi, mà tiếc một điều, không có anh nào có hứng thú với phim ảnh cả, muốn dụ dỗ đầu tư cũng là cả một quá trình.Ông suy nghĩ,diễn viên Tô Hiểu Lam là của công ty mình, mà cô ấy lại là vợ của Cảnh Luân.Nếu nói với cô ấy một tiếng, cô ấy có thể giúp ông mời chồng cô ấy đầu tư vào phim của ông.
Hiểu Lam đang ở chỗ đặt các loại nước, cầm ly nước trái cây uống thì một nhân viên phục vụ dúi vào tay cô một tờ giấy.Hiểu Lam chưa kịp mở miệng, đã không thấy người đó đâu nữa.Cô đặt ly xuống bàn, mở tờ giấy nhỏ ra xem:
{Nếu không muốn bị phanh phui bí mật cô đồng ý cưới Cảnh Luân thì ngay bây giờ đi ra chỗ hồ bơi gặp tôi!!}
Hiểu Lam trợn tròn hai mắt, gập tờ giấy, vo nó lại, hoảng hốt nhìn qua nhìn lại hòng kiếm được người nào đó đang theo dõi cô,là ai, là ai được chứ?!!.
Diên Vỹ ngồi gần đó thấy Hiểu Lam đứng như người mất hồn,kêu Lăng Huyên với Minh Đan đi lại chỗ cô.
“Hiểu Lam,sao thế?”.Nghe có người gọi tên cô, Hiểu Lam xoay người lại, lòng bàn tay cầm tờ giấy đã bị vò thành một cục giấu sau lưng.
“Em..em có sao đâu?!”.Hiểu Lam cười trừ với ba người Diên Vỹ.
“Chị Hiểu Lam không sao thật chứ??”.Lăng Huyên nuốt ực miếng bánh xuống, lo lắng hỏi.
Hiểu Lam nói không sao với ba người bọn họ, cũng dặn họ đừng lo lắng quá, cô đi ra ngoài hóng gió một chút, cả ba gật đầu xong, Hiểu Lam đã tức tốc hỏi nhân viên khu vực bể bơi ở đâu, được sự chỉ dẫn của nhân viên, Hiểu Lam lập tức tới đó.
Ai lại biết được Hiểu Lam cô lợi dụng Cảnh Luân?.Nghĩ hoài cũng không ra.
Cảnh Luân đứng gần đó bắt gặp vợ mình đứng hỏi nhân viên, anh không nghe được, lại thấy cô gật đầu, nhấc váy chạy ra phía bể bơi, anh có dự cảm không lành, chạy theo sau cô.
Hiểu Lam đã ra tới hồ bơi mà không có ai cả,rốt cuộc là ai?.
Trong lúc đang rối loạn tâm trí, Đào Anh từ trong bụi đằng sau Hiểu Lam, nhếch môi, đi từ từ ra, giơ hai tay trước mặt, chuẩn bị chạm vào lưng Hiểu Lam thì Cảnh Luân kịp chạy ra.
“NGƯỜI KIA!”.Đào Anh cắn môi một cái, chết tiệt, đã tới mức này rồi.
Hiểu Lam nghe tiếng anh, đang xoay người lại, vô tình đụng vào tay Đào Anh, chuẩn bị té xuống hồ bơi,Đào Anh lập tức chạy trốn ở lối thoát đã chuẩn bị sẵn.
Hiểu Lam loạng choạng, sợ run cả người, hoảng loạn đầu óc, cô không biết bơi,phải làm sao đây??!!.
“Lam nhi, em đợi anh mấy phút, anh đi rồi quay lại kiếm em ngay!”.Cảnh Luân bị lôi kéo, cố nói vọng cho vợ biết rồi không thấy anh đâu nữa.
Hiểu Lam nhìn qua nhìn lại, thấy đám Minh Đan đang đứng chỗ bàn để thức ăn.Cô nhấc váy đi lại chỗ chị em tốt.
“Huyên, em tới đây chơi hay tới đây ăn?”.Minh Đan khoanh hai tay, dòm cô bé mặc váy phồng đang cầm dĩa gắp đồ ăn lên dĩa.
“Đồ ăn ngon như vậy,em có thấy ai đụng vào đâu,em đang tiếc tiền dùm người ta đó!”.Lăng Huyên chu môi lên hờn, phản bác lại.
“Hiểu Lam tới rồi kìa!”.Diên Vỹ thấy Hiểu Lam đang đi tới đây, thông báo cho cả hai.
“Ba người tới lâu chưa?”.Hiểu Lam nhìn Minh Đan với Diên Vỹ.
“Bọn chị tới trước em, em là người tới trễ nhất đó!”.Diên Vỹ trả lời.
Lăng Huyên cuối cùng cũng gắp đầy đủ các món, hội tụ lại vào một dĩa, đứng thẳng người, cười tủm tỉm.
“Đi kiếm chỗ ngồi thôi các chị gái ơi ~~”.Lăng Huyên dẫn đầu đi trước.
Ba người nhìn cô bé mặc váy phồng cầm cái dĩa đồ ăn đi hiên ngang thì bật cười,đi theo sau.
Ở phía bên này, Cảnh Luân bị ép uống hai, ba ly rượu, vô tình Lục Quân, Lâm Việt cũng nhìn thấy anh bị ép uống.
“Nhiệt tình quá đâm ra cũng mệt, không biết phải từ chối như thế nào phải không Luân??.Haha”.Sở Thiên Mặc từ đâu chui ra trêu.
“Cảnh tổng, sắp tới công ty tôi có vài dự án phim mới, anh có thể xem xét một chút, đầu tư cho chúng tôi được không?”.An Bình vỗ vỗ lưng Cảnh Luân, thừa dịp chuốc anh ta say thì sẽ đồng ý dẽ dàng hơn.
“Để..tôi coi một chút đã”.Dù anh biết ông ta cố ý nhưng vẫn phải nể uống vài ly,muốn dụ anh đồng ý cũng không phải chuyện dễ dàng đâu.
“Về vụ đầu tư vào phim ảnh, sao chú không rủ tổng giám đốc Đại Lục,Lục Quân ấy,cậu ta dư tiền đầu tư cho chú.Haha”.Sở Thiên Mặc không ai mướn, giới thiệu thằng bạn dùm ông ta.
Lục Quân nghe xong, cũng muốn đạp một phát nhưng ở đây đông người, cậu ta lại mặc vest trắng nguyên cây, chỉ sợ đi ra cửa đã bị phóng viên chụp Sở Thiên Mặc bị ăn đạp, có dấu giày trên quần của cậu ta thôi.
An Bình hào hứng, bốn người đàn ông này toàn là nhân tài trên thương trường không thôi, mà tiếc một điều, không có anh nào có hứng thú với phim ảnh cả, muốn dụ dỗ đầu tư cũng là cả một quá trình.Ông suy nghĩ,diễn viên Tô Hiểu Lam là của công ty mình, mà cô ấy lại là vợ của Cảnh Luân.Nếu nói với cô ấy một tiếng, cô ấy có thể giúp ông mời chồng cô ấy đầu tư vào phim của ông.
Hiểu Lam đang ở chỗ đặt các loại nước, cầm ly nước trái cây uống thì một nhân viên phục vụ dúi vào tay cô một tờ giấy.Hiểu Lam chưa kịp mở miệng, đã không thấy người đó đâu nữa.Cô đặt ly xuống bàn, mở tờ giấy nhỏ ra xem:
{Nếu không muốn bị phanh phui bí mật cô đồng ý cưới Cảnh Luân thì ngay bây giờ đi ra chỗ hồ bơi gặp tôi!!}
Hiểu Lam trợn tròn hai mắt, gập tờ giấy, vo nó lại, hoảng hốt nhìn qua nhìn lại hòng kiếm được người nào đó đang theo dõi cô,là ai, là ai được chứ?!!.
Diên Vỹ ngồi gần đó thấy Hiểu Lam đứng như người mất hồn,kêu Lăng Huyên với Minh Đan đi lại chỗ cô.
“Hiểu Lam,sao thế?”.Nghe có người gọi tên cô, Hiểu Lam xoay người lại, lòng bàn tay cầm tờ giấy đã bị vò thành một cục giấu sau lưng.
“Em..em có sao đâu?!”.Hiểu Lam cười trừ với ba người Diên Vỹ.
“Chị Hiểu Lam không sao thật chứ??”.Lăng Huyên nuốt ực miếng bánh xuống, lo lắng hỏi.
Hiểu Lam nói không sao với ba người bọn họ, cũng dặn họ đừng lo lắng quá, cô đi ra ngoài hóng gió một chút, cả ba gật đầu xong, Hiểu Lam đã tức tốc hỏi nhân viên khu vực bể bơi ở đâu, được sự chỉ dẫn của nhân viên, Hiểu Lam lập tức tới đó.
Ai lại biết được Hiểu Lam cô lợi dụng Cảnh Luân?.Nghĩ hoài cũng không ra.
Cảnh Luân đứng gần đó bắt gặp vợ mình đứng hỏi nhân viên, anh không nghe được, lại thấy cô gật đầu, nhấc váy chạy ra phía bể bơi, anh có dự cảm không lành, chạy theo sau cô.
Hiểu Lam đã ra tới hồ bơi mà không có ai cả,rốt cuộc là ai?.
Trong lúc đang rối loạn tâm trí, Đào Anh từ trong bụi đằng sau Hiểu Lam, nhếch môi, đi từ từ ra, giơ hai tay trước mặt, chuẩn bị chạm vào lưng Hiểu Lam thì Cảnh Luân kịp chạy ra.
“NGƯỜI KIA!”.Đào Anh cắn môi một cái, chết tiệt, đã tới mức này rồi.
Hiểu Lam nghe tiếng anh, đang xoay người lại, vô tình đụng vào tay Đào Anh, chuẩn bị té xuống hồ bơi,Đào Anh lập tức chạy trốn ở lối thoát đã chuẩn bị sẵn.
Hiểu Lam loạng choạng, sợ run cả người, hoảng loạn đầu óc, cô không biết bơi,phải làm sao đây??!!.