Hiểu Lam chuẩn bị ngã xuống hồ bơi,sợ hãi nhắm tịt hai mắt,thôi tiêu rồi.
Cảnh Luân chạy nhanh tới, giơ một tay ra nắm lấy tay cô lôi ngược ra sau anh, lực anh hơi mạnh nên đã kịp thời kéo cô vào lại,chính mình lại không có điểm tựa, nhào xuống hồ bơi.
Bùm!!
Mọi người trong đại sảnh đều nghe tiếng nước rất lớn, như mới thả trái bom xuống mặt đất vậy, hiếu kỳ chạy ra bể bơi.
Hiểu Lam chống hai tay xuống đất, không hiểu chuyện gì, quay đầu lại đã thấy Cảnh Luân nhảy xuống hồ bơi thay cô rồi.
Hiểu Lam bụm miệng, không phải chồng cô đã cứu cô đấy chứ?.
“Mau nhảy xuống cứu đi mấy thằng này!”.Lâm Việt la lên, định cởi áo vest ra nhảy xuống cứu bạn.
Minh Đan, Diên Vỹ,Lăng Huyên cũng không ngờ tiếng động lớn như vậy xuất phát từ bể bơi, mà người tạo ra lại là Cảnh Luân.
Cảnh Luân ngóc đầu lên mặt nước, thở một hơi,bơi vào thành bể,mọi người thở phào nhẹ nhõm, hên là cậu ta cũng biết bơi.
Hiểu Lam đứng dậy đi tới bể bơi định kéo anh lên thì anh phất tay, nắm hai tay lên cầu thang bể bơi đi lên.
Gương mặt nam tính dính nước,cả thân mặc vest ướt sũng,anh vuốt tóc ra đằng sau cho bớt nước,đi lại chỗ Hiểu Lam.
“Có bị thương ở đâu không?”. Dù anh là người té nhưng anh lôi cô vào như vậy chắc chắn cũng phải bị trầy nhẹ.
Đến giờ này còn quan tâm cho cô,Hiểu Lam cay xè sóng mũi, nhào vào lòng ôm anh khóc nức nở.
Lục Quân kêu nhân viên đưa khăn cho anh rồi đi tới chỗ Cảnh Luân quấn người.
“Luân,có sao không đấy??”.Sở Thiên Mặc thám thính.
Cảnh Luân gật đầu, nghiêng đầu qua một bên né Hiểu Lam hắt xì một cái.
Buổi tối sương đầy, gió lạnh như vậy còn nhảy xuống hồ bơi, không muốn cảm cũng khó.
Cả đám khuyên ở lại thay quần áo rồi về, Cảnh Luân lắc đầu không chịu, đòi đi về nhà luôn.Hiểu Lam đành im lặng nghe theo anh, chào tạm biệt mọi người, ôm anh đi ra xe.
Buổi tiệc vì sự việc ngoài ý muốn như vậy xảy ra, cũng tan sớm.
Trên xe, Cảnh Luân hắt xì liên tục,Hiểu Lam ngồi phía cửa phụ, vẻ mặt lo lắng vô cùng bởi vì anh đã cứu cô, thay thế cô ngã xuống hồ bơi.
“Luân,em xin lỗi!”.Mũi bắt đầu thấy chua xót.
Cảnh Luân quay qua nhìn cô đồng thời cũng thắc mắc, người đứng đằng sau đẩy vợ anh là ai??.Ai lại biết được vợ anh sợ nước,nhẫn tâm hãm hại người con gái anh yêu.Nếu anh không thấy cô chạy ra với vẻ mặt sợ sệt như vậy,không chạy theo sau cô, chắc chắn anh sẽ hận con người anh suốt cả đời.
“Em không sao là tốt rồi, đâu phải em đẩy anh xuống đâu?”.Vợ anh từ khi nào mít ướt như vậy?.
Hiểu Lam không biết phải miêu tả cảm xúc của mình bây giờ như thế nào,chỉ biết khóc trước mặt người chồng đã xả thân cứu cô thôi.
“LUÂN,EM XIN LỖI!!HUHUHU!!”.Hiểu Lam gào khóc thật lớn.
Cảnh Luân hoảng hồn cho xe tấp vào lề,tháo dây an toàn ra, mặc kệ quần áo anh đang ướt, rướn người qua, luồn tay anh ra đằng sau ót cô đẩy tới trước vai anh.
“Đừng khóc,Lam nhi ngoan, anh không sao, ngoan”.Cảnh Luân bật cười, vỗ vỗ lưng cô.
Dù có ra sao, anh sẽ dùng cả mạng sống của anh để bảo vệ em, Lam nhi.
Hết chương 104
Cảnh Luân chạy nhanh tới, giơ một tay ra nắm lấy tay cô lôi ngược ra sau anh, lực anh hơi mạnh nên đã kịp thời kéo cô vào lại,chính mình lại không có điểm tựa, nhào xuống hồ bơi.
Bùm!!
Mọi người trong đại sảnh đều nghe tiếng nước rất lớn, như mới thả trái bom xuống mặt đất vậy, hiếu kỳ chạy ra bể bơi.
Hiểu Lam chống hai tay xuống đất, không hiểu chuyện gì, quay đầu lại đã thấy Cảnh Luân nhảy xuống hồ bơi thay cô rồi.
Hiểu Lam bụm miệng, không phải chồng cô đã cứu cô đấy chứ?.
“Mau nhảy xuống cứu đi mấy thằng này!”.Lâm Việt la lên, định cởi áo vest ra nhảy xuống cứu bạn.
Minh Đan, Diên Vỹ,Lăng Huyên cũng không ngờ tiếng động lớn như vậy xuất phát từ bể bơi, mà người tạo ra lại là Cảnh Luân.
Cảnh Luân ngóc đầu lên mặt nước, thở một hơi,bơi vào thành bể,mọi người thở phào nhẹ nhõm, hên là cậu ta cũng biết bơi.
Hiểu Lam đứng dậy đi tới bể bơi định kéo anh lên thì anh phất tay, nắm hai tay lên cầu thang bể bơi đi lên.
Gương mặt nam tính dính nước,cả thân mặc vest ướt sũng,anh vuốt tóc ra đằng sau cho bớt nước,đi lại chỗ Hiểu Lam.
“Có bị thương ở đâu không?”. Dù anh là người té nhưng anh lôi cô vào như vậy chắc chắn cũng phải bị trầy nhẹ.
Đến giờ này còn quan tâm cho cô,Hiểu Lam cay xè sóng mũi, nhào vào lòng ôm anh khóc nức nở.
Lục Quân kêu nhân viên đưa khăn cho anh rồi đi tới chỗ Cảnh Luân quấn người.
“Luân,có sao không đấy??”.Sở Thiên Mặc thám thính.
Cảnh Luân gật đầu, nghiêng đầu qua một bên né Hiểu Lam hắt xì một cái.
Buổi tối sương đầy, gió lạnh như vậy còn nhảy xuống hồ bơi, không muốn cảm cũng khó.
Cả đám khuyên ở lại thay quần áo rồi về, Cảnh Luân lắc đầu không chịu, đòi đi về nhà luôn.Hiểu Lam đành im lặng nghe theo anh, chào tạm biệt mọi người, ôm anh đi ra xe.
Buổi tiệc vì sự việc ngoài ý muốn như vậy xảy ra, cũng tan sớm.
Trên xe, Cảnh Luân hắt xì liên tục,Hiểu Lam ngồi phía cửa phụ, vẻ mặt lo lắng vô cùng bởi vì anh đã cứu cô, thay thế cô ngã xuống hồ bơi.
“Luân,em xin lỗi!”.Mũi bắt đầu thấy chua xót.
Cảnh Luân quay qua nhìn cô đồng thời cũng thắc mắc, người đứng đằng sau đẩy vợ anh là ai??.Ai lại biết được vợ anh sợ nước,nhẫn tâm hãm hại người con gái anh yêu.Nếu anh không thấy cô chạy ra với vẻ mặt sợ sệt như vậy,không chạy theo sau cô, chắc chắn anh sẽ hận con người anh suốt cả đời.
“Em không sao là tốt rồi, đâu phải em đẩy anh xuống đâu?”.Vợ anh từ khi nào mít ướt như vậy?.
Hiểu Lam không biết phải miêu tả cảm xúc của mình bây giờ như thế nào,chỉ biết khóc trước mặt người chồng đã xả thân cứu cô thôi.
“LUÂN,EM XIN LỖI!!HUHUHU!!”.Hiểu Lam gào khóc thật lớn.
Cảnh Luân hoảng hồn cho xe tấp vào lề,tháo dây an toàn ra, mặc kệ quần áo anh đang ướt, rướn người qua, luồn tay anh ra đằng sau ót cô đẩy tới trước vai anh.
“Đừng khóc,Lam nhi ngoan, anh không sao, ngoan”.Cảnh Luân bật cười, vỗ vỗ lưng cô.
Dù có ra sao, anh sẽ dùng cả mạng sống của anh để bảo vệ em, Lam nhi.
Hết chương 104