Sáng hôm sau
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ,có chút làm người khác chói mắt,đánh thức người đàn ông đang nằm ngủ trên giường.
Cảnh Luân nhăn mày ngồi dậy,xoa xoa ấn đường rồi như chợt nhớ gì đó,ngày hôm qua anh vậy mà nháo cả một ngày với Tô Hiểu Lam,ai đã đưa anh về,cô có đang ở đây không.
Ngay lập tức anh tung chăn thả chân xuống sàn,mở cửa phòng chạy xuống phòng khách.
Từ ngoài cửa,cô Lưu giúp việc đi vào,thấy ông chủ đang đảo mắt tìm kiếm gì đó,mở miệng hỏi.
“Chào buổi sáng,ông chủ,ông chủ tìm cô gái hôm qua sao?”.
Bị nói trúng tim đen,Cảnh Luân che giấu sự mất tự nhiên xen lẫn thất vọng của mình,hừ một tiếng rồi đi lên lầu,vệ sinh cá nhân,thay đồ đơn giản.
Khi ăn sáng xong,Cảnh Luân nhận một mảnh giấy nhỏ,trên đó có số điện thoại của Tô Hiểu Lam,hỏi cô Lưu đang đứng kế bên.
“Hôm qua,cô ta không ở đây sao?”.
“Tôi cũng không rõ nữa,tôi cứ tưởng cô gái ấy sẽ ở đây,lúc nãy tôi vào nhà bếp thấy ly cà phê đã uống gần hết một nửa…”.
Cô Lưu giúp việc cảm thấy cô gái này thật kì lạ,không lẽ trời còn chưa mọc mà đã đi về rồi sao.
Cảnh Luân đứng dậy,lấy áo khoác đang vắt trên ghế,cầm chìa khóa xe đi ra cửa.
Dường như trong lòng anh đã âm thầm quyết định điều gì đó,lái xe chạy thẳng một mạch về hướng nhà mẹ anh,nơi mà anh để chiếc hộp,trong đó cất giữ nhẫn cưới cùng sợi dây chuyền.
Ở ngoại ô.
Khi Hiểu Lam về tới đã gần 6h sáng,mệt mỏi rã rời,tối hôm qua cô không tài nào chợp mắt nổi,ngồi ở phòng khách coi bản tin cả đêm,pha cho mình một ly cà phê đậm đặc.
Tô Hiểu Lam cô rất sợ anh tỉnh dậy,sẽ không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Liếc sơ qua vườn dâu ảm đạm,thở dài một hơi,đẩy cổng bước vào,cô lên tầng lấy đồ tắm rửa rồi thả mình xuống giường,nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Oắt con,mới sáng ra đã chạy tới đây chỉ để lấy chiếc hộp này thôi hả,trong đó chứa cái gì quan trọng sao?”.Lệ Văn thắc mắc,đứng kế bên con trai,khoanh hai tay trước ngực khó hiểu.
“Đã từng rất quan trọng”.Cảnh Luân trả lời qua loa,một tay cầm hộp,một tay dùng khăn lau tỉ mỉ xung quanh,để trong ngăn tủ lâu như vậy cũng đóng không ít bụi.
“Mấy ngày trước,mẹ có nhận cuộc gọi của người nhà Tô gia,họ bảo con dẫn con gái họ về đó,họ muốn nói chuyện về hôn nhân của hai đứa.Hừm,cũng không biết dạy dỗ đứa con gái ra gì,để nó gây họa rồi bỏ trốn,chắc chắn bọn họ chỉ muốn biết khi con li hôn sẽ chia tài sản như thế nào!”.
Lệ Văn bà đã sống hơn nửa đời người,những thể loại này đã quá quen thuộc trong cuộc sống xung quanh bà rồi,ngoài mặt thì quan tâm,nghĩ đến con cái,bên trong thì ngược lại.
Tuyệt đối,bà sẽ không để cho bọn họ khi dễ con trai bà.
Li hôn…
Cảnh Luân đang lau liền dừng động tác,nhìn xa xăm.
Bản thân anh lúc trước cũng từng nghĩ đến,dù chỉ là một lần,cuộc hôn nhân thất bại của anh,anh muốn nó kết thúc nhưng không phải theo chiều hướng này,Cảnh Luân anh không cho phép người khác tự ý phán quyết chuyện riêng tư của anh,vả lại,Tô Hiểu Lam đã xuất hiện,anh sao có thể dễ dàng đặt dấu chấm hết cho cô được?
“Này,có nghe mẹ nói gì không?”.
“Con nghe rất rõ,con sẽ về đó một chuyến”.
Cảnh Luân thấy chiếc hộp đã sạch sẽ,hài lòng cho vào chiếc túi nhỏ,gật đầu trả lời mẹ anh.
Lệ Văn nghe xong,quả quyết phản đối việc anh sắp làm,lỡ như họ làm anh bị thương hay gì gì đó.
Cảnh Luân bật cười,không tranh cãi nữa,kéo mẹ đi ra khỏi phòng.
Nếu không phải tiếng nhạc chuông điện thoại liên tục quấy rầy giấc ngủ thì Hiểu Lam sẽ không khó chịu mà thẳng thừng quát lớn người đầu dây bên kia.Nghe được tiếng của mẹ,cô liền choàng tỉnh,bật ngồi dậy,cô đang nghe lầm phải không?.
Người mẹ độc nhất của cô,chưa từng gọi hỏi thăm con gái một lần,vậy mà hôm nay lại đích thân gọi tới.
Bà nói cô là đứa con gái,đứa cháu bất hiếu,trước giờ vẫn như vậy,không biết lo cho gia đình,luôn thích làm theo ý mình,đã kết hôn với người có tiền còn không biết giữ…
“Tóm lại,mục đích mẹ gọi con là gì?”.Hiểu Lam không thích vòng vo, chán nản vuốt trán,vẻ mặt còn chưa tỉnh.
“Mẹ muốn con ngay bây giờ về đây,cuộc hôn nhân của con đã thối nát mục rữa như vậy còn muốn níu kéo tình cảm nữa hay sao,li hôn,con lập tức về đ…”.Bên này,bà Tô liên tục hối thúc,bà sắp hết kiên nhẫn với đứa con gái rồi.
Tha thứ cho sự ích kỷ,mặc dù trước giờ bà mặc kệ Hiểu Lam sống chết ra sao,cũng không quan tâm việc nó kết hôn với ai,hiện tại lại xuất hiện tin đồn rằng cặp vợ chồng diễn viên Tô Hiểu Lam đã từng hạnh phúc nhất đến mức khiến người ngoài nhìn vào đều phải đố kỵ nay lại sắp đổ vỡ,đường ai nấy đi.
Trong đầu bà Tô đột nhiên nảy ra một ý,nếu đã như vậy thì sớm hay muộn thì hai người cũng sẽ li hôn thôi mà li hôn thì sẽ có phần chia tài sản cho người vợ…
Bà là mẹ của Tô Hiểu Lam,ít nhiều gì thì nó cũng phải nghĩ đến người đã mang nặng đẻ đau,đã cho nó mạng sống.
Gia sản nhà chồng nó kếch xù như thế,phải bắt con gái bà chủ động moi một khoảng lớn trong phần chia tài sản chứ.
Nghĩ đến đây,bà Tô lại muốn tiếp tục nói nhưng cái đứa con gái này lại dám ngang nhiên cúp máy trước bà.
Bên kia đầu dây,Hiểu Lam như bị mẹ mình hút hết sức lực,còn chẳng buồn lo lắng mẹ cô sẽ tức giận,tự nhấn chấm dứt cuộc gọi.
Những lời bà ấy vừa nói có ám chỉ gì,giữa cô và Cảnh Luân vẫn còn bị trói buộc với nhau sao,sao mẹ lại đứng ra đề nghị cô mau chóng li hôn với anh?
Hừ,từ lúc cô còn rất trẻ,cãi nhau với gia đình để đi theo nghề diễn viên,từ đó Tô gia đã sớm muốn cắt đứt quan hệ với cô,đến khi cô kết hôn,họ vẫn không thay đổi ý định,hiện tại lại có được số điện thoại của cô,quan tâm chuyện li hôn,chắc chắn phải có lý do gì đó.
Rất nhiều khúc mắc cô không hiểu,mẹ cô đang tính toán cái gì,trong thâm tâm cô có dự cảm rất xấu,cô phải về đó,hỏi mẹ cho ra lẽ.
Nhưng điều cô chưa từng nghĩ tới,khi cô về tới khu nhà Tô gia,người đầu tiên mà cô gặp không phải mẹ,cũng không phải ai khác,là anh,là Cảnh Luân một thân tay trang nghiêm chỉnh,tay phải anh giơ lên xem đồng hồ trên cổ tay,đứng hơi dựa vào vách tường trắng xóa làm nổi bật bộ vest đen của anh,ánh chiều tà soi rọi vào một bên sườn mặt anh.
Cảm giác có ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mình,Cảnh Luân ngước đầu lên nhìn về phía cổng,Hiểu Lam bắt được tia ngạc nhiên trong đôi mắt kia,nhịn không được,hỏi.
“Sao anh lại ở đây?”.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ,có chút làm người khác chói mắt,đánh thức người đàn ông đang nằm ngủ trên giường.
Cảnh Luân nhăn mày ngồi dậy,xoa xoa ấn đường rồi như chợt nhớ gì đó,ngày hôm qua anh vậy mà nháo cả một ngày với Tô Hiểu Lam,ai đã đưa anh về,cô có đang ở đây không.
Ngay lập tức anh tung chăn thả chân xuống sàn,mở cửa phòng chạy xuống phòng khách.
Từ ngoài cửa,cô Lưu giúp việc đi vào,thấy ông chủ đang đảo mắt tìm kiếm gì đó,mở miệng hỏi.
“Chào buổi sáng,ông chủ,ông chủ tìm cô gái hôm qua sao?”.
Bị nói trúng tim đen,Cảnh Luân che giấu sự mất tự nhiên xen lẫn thất vọng của mình,hừ một tiếng rồi đi lên lầu,vệ sinh cá nhân,thay đồ đơn giản.
Khi ăn sáng xong,Cảnh Luân nhận một mảnh giấy nhỏ,trên đó có số điện thoại của Tô Hiểu Lam,hỏi cô Lưu đang đứng kế bên.
“Hôm qua,cô ta không ở đây sao?”.
“Tôi cũng không rõ nữa,tôi cứ tưởng cô gái ấy sẽ ở đây,lúc nãy tôi vào nhà bếp thấy ly cà phê đã uống gần hết một nửa…”.
Cô Lưu giúp việc cảm thấy cô gái này thật kì lạ,không lẽ trời còn chưa mọc mà đã đi về rồi sao.
Cảnh Luân đứng dậy,lấy áo khoác đang vắt trên ghế,cầm chìa khóa xe đi ra cửa.
Dường như trong lòng anh đã âm thầm quyết định điều gì đó,lái xe chạy thẳng một mạch về hướng nhà mẹ anh,nơi mà anh để chiếc hộp,trong đó cất giữ nhẫn cưới cùng sợi dây chuyền.
Ở ngoại ô.
Khi Hiểu Lam về tới đã gần 6h sáng,mệt mỏi rã rời,tối hôm qua cô không tài nào chợp mắt nổi,ngồi ở phòng khách coi bản tin cả đêm,pha cho mình một ly cà phê đậm đặc.
Tô Hiểu Lam cô rất sợ anh tỉnh dậy,sẽ không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Liếc sơ qua vườn dâu ảm đạm,thở dài một hơi,đẩy cổng bước vào,cô lên tầng lấy đồ tắm rửa rồi thả mình xuống giường,nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Oắt con,mới sáng ra đã chạy tới đây chỉ để lấy chiếc hộp này thôi hả,trong đó chứa cái gì quan trọng sao?”.Lệ Văn thắc mắc,đứng kế bên con trai,khoanh hai tay trước ngực khó hiểu.
“Đã từng rất quan trọng”.Cảnh Luân trả lời qua loa,một tay cầm hộp,một tay dùng khăn lau tỉ mỉ xung quanh,để trong ngăn tủ lâu như vậy cũng đóng không ít bụi.
“Mấy ngày trước,mẹ có nhận cuộc gọi của người nhà Tô gia,họ bảo con dẫn con gái họ về đó,họ muốn nói chuyện về hôn nhân của hai đứa.Hừm,cũng không biết dạy dỗ đứa con gái ra gì,để nó gây họa rồi bỏ trốn,chắc chắn bọn họ chỉ muốn biết khi con li hôn sẽ chia tài sản như thế nào!”.
Lệ Văn bà đã sống hơn nửa đời người,những thể loại này đã quá quen thuộc trong cuộc sống xung quanh bà rồi,ngoài mặt thì quan tâm,nghĩ đến con cái,bên trong thì ngược lại.
Tuyệt đối,bà sẽ không để cho bọn họ khi dễ con trai bà.
Li hôn…
Cảnh Luân đang lau liền dừng động tác,nhìn xa xăm.
Bản thân anh lúc trước cũng từng nghĩ đến,dù chỉ là một lần,cuộc hôn nhân thất bại của anh,anh muốn nó kết thúc nhưng không phải theo chiều hướng này,Cảnh Luân anh không cho phép người khác tự ý phán quyết chuyện riêng tư của anh,vả lại,Tô Hiểu Lam đã xuất hiện,anh sao có thể dễ dàng đặt dấu chấm hết cho cô được?
“Này,có nghe mẹ nói gì không?”.
“Con nghe rất rõ,con sẽ về đó một chuyến”.
Cảnh Luân thấy chiếc hộp đã sạch sẽ,hài lòng cho vào chiếc túi nhỏ,gật đầu trả lời mẹ anh.
Lệ Văn nghe xong,quả quyết phản đối việc anh sắp làm,lỡ như họ làm anh bị thương hay gì gì đó.
Cảnh Luân bật cười,không tranh cãi nữa,kéo mẹ đi ra khỏi phòng.
Nếu không phải tiếng nhạc chuông điện thoại liên tục quấy rầy giấc ngủ thì Hiểu Lam sẽ không khó chịu mà thẳng thừng quát lớn người đầu dây bên kia.Nghe được tiếng của mẹ,cô liền choàng tỉnh,bật ngồi dậy,cô đang nghe lầm phải không?.
Người mẹ độc nhất của cô,chưa từng gọi hỏi thăm con gái một lần,vậy mà hôm nay lại đích thân gọi tới.
Bà nói cô là đứa con gái,đứa cháu bất hiếu,trước giờ vẫn như vậy,không biết lo cho gia đình,luôn thích làm theo ý mình,đã kết hôn với người có tiền còn không biết giữ…
“Tóm lại,mục đích mẹ gọi con là gì?”.Hiểu Lam không thích vòng vo, chán nản vuốt trán,vẻ mặt còn chưa tỉnh.
“Mẹ muốn con ngay bây giờ về đây,cuộc hôn nhân của con đã thối nát mục rữa như vậy còn muốn níu kéo tình cảm nữa hay sao,li hôn,con lập tức về đ…”.Bên này,bà Tô liên tục hối thúc,bà sắp hết kiên nhẫn với đứa con gái rồi.
Tha thứ cho sự ích kỷ,mặc dù trước giờ bà mặc kệ Hiểu Lam sống chết ra sao,cũng không quan tâm việc nó kết hôn với ai,hiện tại lại xuất hiện tin đồn rằng cặp vợ chồng diễn viên Tô Hiểu Lam đã từng hạnh phúc nhất đến mức khiến người ngoài nhìn vào đều phải đố kỵ nay lại sắp đổ vỡ,đường ai nấy đi.
Trong đầu bà Tô đột nhiên nảy ra một ý,nếu đã như vậy thì sớm hay muộn thì hai người cũng sẽ li hôn thôi mà li hôn thì sẽ có phần chia tài sản cho người vợ…
Bà là mẹ của Tô Hiểu Lam,ít nhiều gì thì nó cũng phải nghĩ đến người đã mang nặng đẻ đau,đã cho nó mạng sống.
Gia sản nhà chồng nó kếch xù như thế,phải bắt con gái bà chủ động moi một khoảng lớn trong phần chia tài sản chứ.
Nghĩ đến đây,bà Tô lại muốn tiếp tục nói nhưng cái đứa con gái này lại dám ngang nhiên cúp máy trước bà.
Bên kia đầu dây,Hiểu Lam như bị mẹ mình hút hết sức lực,còn chẳng buồn lo lắng mẹ cô sẽ tức giận,tự nhấn chấm dứt cuộc gọi.
Những lời bà ấy vừa nói có ám chỉ gì,giữa cô và Cảnh Luân vẫn còn bị trói buộc với nhau sao,sao mẹ lại đứng ra đề nghị cô mau chóng li hôn với anh?
Hừ,từ lúc cô còn rất trẻ,cãi nhau với gia đình để đi theo nghề diễn viên,từ đó Tô gia đã sớm muốn cắt đứt quan hệ với cô,đến khi cô kết hôn,họ vẫn không thay đổi ý định,hiện tại lại có được số điện thoại của cô,quan tâm chuyện li hôn,chắc chắn phải có lý do gì đó.
Rất nhiều khúc mắc cô không hiểu,mẹ cô đang tính toán cái gì,trong thâm tâm cô có dự cảm rất xấu,cô phải về đó,hỏi mẹ cho ra lẽ.
Nhưng điều cô chưa từng nghĩ tới,khi cô về tới khu nhà Tô gia,người đầu tiên mà cô gặp không phải mẹ,cũng không phải ai khác,là anh,là Cảnh Luân một thân tay trang nghiêm chỉnh,tay phải anh giơ lên xem đồng hồ trên cổ tay,đứng hơi dựa vào vách tường trắng xóa làm nổi bật bộ vest đen của anh,ánh chiều tà soi rọi vào một bên sườn mặt anh.
Cảm giác có ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mình,Cảnh Luân ngước đầu lên nhìn về phía cổng,Hiểu Lam bắt được tia ngạc nhiên trong đôi mắt kia,nhịn không được,hỏi.
“Sao anh lại ở đây?”.