Thấy người mình yêu khóc thảm thương, Cảnh Luân tung cửa chạy tới hai người.
Hiểu Lam hoảng hồn thấy Cảnh Luân tóc tai không vào nếp, cúc áo bung ra, đang tiến tới gần “Anh đừng tới đây!!!!!”.
Cảnh Luân lo lắng đứng lại, mắt nhìn cô rồi lại chuyển sang tay cô, quát”Bỏ tay cô ấy ra cho tôi!!!”
Căng rồi, căng thiệt rồi,Sở Thiên Mặc toác mồ hôi, giựt tay ra như bị điện giật, làm lưu manh vẫn phải kiêng nể người đã có chồng.
Cổ tay Hiểu Lam bầm tím đi vì nãy giờ giãy giụa, Sở Thiên Mặc còn cách nào đâu.
Hiểu Lam nhân cơ hội hai người đàn ông không để ý, lùi về sau mấy bước rồi quay lưng chạy thụt mạng.
Cảnh Luân chạy xéo chặn cô lại, giữ cô trong ngực, mặc kệ cô, đã trong tay anh rồi thì còn lâu mới thoát.
“Đừng chạy trốn anh nữa”.
Sở Thiên Mặc rút lui, cho hai vợ chồng riêng tư.
“Thả em”.Hiểu Lam đánh vào ngực anh những vẫn không xoay chuyển.
“Không thả”.Cảnh Luân nói cứng rắn, cúi đầu thấp xuống ôm cô chặt hơn”Anh làm sai ở đâu, em nói đi!”
“Anh không sai gì cả, em muốn được yên tĩnh một mình”.Hiểu Lam hít sâu một hơi, từ từ đẩy anh ra, không chạy nữa, lấy hai tay lau nước mắt, ngước mặt lên đối diện với anh.
“Anh về đi, được không?? Để em chuyên tâm quay phim xong trở về với anh”.Hiểu Lam năn nỉ anh, giọng nói yếu ớt không còn chút sức.
Cảnh Luân đờ người ra, ảm đạm”Nếu em về cùng với anh, anh sẽ cho em đi quay.Ngược lại, em đừng có hòng đi quay bộ phim chết tiệt nào cả!!!”.
Đúng vậy, cô nghĩ cô là ai, anh là Cảnh Luân, giả sử cô có đi được thì đạo diễn cũng không cho cô quay,người nào dám đắc tội anh, người đó lãnh hậu quả tàn khốc.
“Anh đang dùng quyền lực uy hiếp em phải không???”.Mắt cô không chớp.
Cảnh Luân thở dài bất lực “Anh không dùng thì với tư cách là chồng em, em có chịu về không?.Về với anh đi mà”.
Hiểu Lam cười nhạt “Được, về thì về.”
Cô quay lại đi về phía xe mình lấy túi xách,Sở Thiên Mặc lấy hai ngón tay cầm xâu chìa khóa xe, nhẹ nhàng đưa cho Hiểu Lam,lúc nãy thà cô la lối đi còn đỡ, bây giờ trở nên im lặng càng đáng sợ.
“ Anh chạy trước đi, tôi chạy sau, không trốn nữa”.Nói với Cảnh Luân rồi ngồi vào xe, khởi động máy, chờ người nào đó.
Cảnh Luân vẫn không yên tâm, kêu Sở Thiên Mặc chạy phía sau cùng.
Tới khu an ninh biệt thự Cảnh gia
Sở Thiên Mặc xong nhiệm vụ, về trước.Bảo vệ mở cổng cho Cảnh Luân với Hiểu Lam chạy vào sân.Cô mở cửa xe, cầm túi xách đi thẳng một mạch lên lầu, không chào hỏi ai.Cảnh Luân đi vào sau, mắt vẫn dán lên người cô đang lên cầu thang.
Cảnh Ly hỏi” Chị hai sao vậy anh??”. Anh lắc đầu”Lần này giận thiệt rồi”.
Lệ Văn nghiến răng”Hồi sáng tôi đã thấy con bé không vui, anh lại còn chọc cho nó giận như vậy, đáng đời.Đi lên dỗ con bé đi!!”
Cảnh Luân không còn cách nào khác lên phòng coi cô thế nào.
Hết chương 36
Hiểu Lam hoảng hồn thấy Cảnh Luân tóc tai không vào nếp, cúc áo bung ra, đang tiến tới gần “Anh đừng tới đây!!!!!”.
Cảnh Luân lo lắng đứng lại, mắt nhìn cô rồi lại chuyển sang tay cô, quát”Bỏ tay cô ấy ra cho tôi!!!”
Căng rồi, căng thiệt rồi,Sở Thiên Mặc toác mồ hôi, giựt tay ra như bị điện giật, làm lưu manh vẫn phải kiêng nể người đã có chồng.
Cổ tay Hiểu Lam bầm tím đi vì nãy giờ giãy giụa, Sở Thiên Mặc còn cách nào đâu.
Hiểu Lam nhân cơ hội hai người đàn ông không để ý, lùi về sau mấy bước rồi quay lưng chạy thụt mạng.
Cảnh Luân chạy xéo chặn cô lại, giữ cô trong ngực, mặc kệ cô, đã trong tay anh rồi thì còn lâu mới thoát.
“Đừng chạy trốn anh nữa”.
Sở Thiên Mặc rút lui, cho hai vợ chồng riêng tư.
“Thả em”.Hiểu Lam đánh vào ngực anh những vẫn không xoay chuyển.
“Không thả”.Cảnh Luân nói cứng rắn, cúi đầu thấp xuống ôm cô chặt hơn”Anh làm sai ở đâu, em nói đi!”
“Anh không sai gì cả, em muốn được yên tĩnh một mình”.Hiểu Lam hít sâu một hơi, từ từ đẩy anh ra, không chạy nữa, lấy hai tay lau nước mắt, ngước mặt lên đối diện với anh.
“Anh về đi, được không?? Để em chuyên tâm quay phim xong trở về với anh”.Hiểu Lam năn nỉ anh, giọng nói yếu ớt không còn chút sức.
Cảnh Luân đờ người ra, ảm đạm”Nếu em về cùng với anh, anh sẽ cho em đi quay.Ngược lại, em đừng có hòng đi quay bộ phim chết tiệt nào cả!!!”.
Đúng vậy, cô nghĩ cô là ai, anh là Cảnh Luân, giả sử cô có đi được thì đạo diễn cũng không cho cô quay,người nào dám đắc tội anh, người đó lãnh hậu quả tàn khốc.
“Anh đang dùng quyền lực uy hiếp em phải không???”.Mắt cô không chớp.
Cảnh Luân thở dài bất lực “Anh không dùng thì với tư cách là chồng em, em có chịu về không?.Về với anh đi mà”.
Hiểu Lam cười nhạt “Được, về thì về.”
Cô quay lại đi về phía xe mình lấy túi xách,Sở Thiên Mặc lấy hai ngón tay cầm xâu chìa khóa xe, nhẹ nhàng đưa cho Hiểu Lam,lúc nãy thà cô la lối đi còn đỡ, bây giờ trở nên im lặng càng đáng sợ.
“ Anh chạy trước đi, tôi chạy sau, không trốn nữa”.Nói với Cảnh Luân rồi ngồi vào xe, khởi động máy, chờ người nào đó.
Cảnh Luân vẫn không yên tâm, kêu Sở Thiên Mặc chạy phía sau cùng.
Tới khu an ninh biệt thự Cảnh gia
Sở Thiên Mặc xong nhiệm vụ, về trước.Bảo vệ mở cổng cho Cảnh Luân với Hiểu Lam chạy vào sân.Cô mở cửa xe, cầm túi xách đi thẳng một mạch lên lầu, không chào hỏi ai.Cảnh Luân đi vào sau, mắt vẫn dán lên người cô đang lên cầu thang.
Cảnh Ly hỏi” Chị hai sao vậy anh??”. Anh lắc đầu”Lần này giận thiệt rồi”.
Lệ Văn nghiến răng”Hồi sáng tôi đã thấy con bé không vui, anh lại còn chọc cho nó giận như vậy, đáng đời.Đi lên dỗ con bé đi!!”
Cảnh Luân không còn cách nào khác lên phòng coi cô thế nào.
Hết chương 36