Vừa đứng chờ vừa phải dỗ dành vợ yêu, đã vậy gọi còn không thèm nghe máy, Lâm Việt sốt ruột, vừa không biết có bị lừa không vừa không biết có chuyện gì xảy ra giữa đường không.Ba con người này muốn bức anh chết hay sao.
Đứng đợi gần 15 phút cuộc đời thì đã thấy ba chiếc xe nối đuôi nhau chạy vào bãi, anh thở một cái, coi như anh không bị lừa nhưng mà phải chữi thằng cha kia mới được. Sở Thiên Mặc như vừa được cứu rỗi, lại trở về trạng thái ban đầu, không quên nắm chặt tay dẫn Lina, đang định mở miệng thì thấy Lâm Việt hùng hổ bước như chạy tới trước mặt anh, nở nụ cười ác quỷ ”Sở thiếu hay nhỉ?”
What, Sở Thiên Mặc chả hiểu chuyện gì cả, trả lời lại “Hay? Hay gì cơ??”
Lâm Việt nhịn không được nữa, quát thẳng vào mặt Sở Thiên Mặc “Làm cái quái gì giờ mới tới,đã vậy gọi điện thoại còn không thèm bắt,vợ chồng tôi tưởng tới trễ, ai dè tới đây chả thấy ai,tôi còn tưởng bị lừa.Cậu đi chết đi cho tôi! “ Lâm Việt liền đạp Sở thiếu xấu số một phát mới vừa lòng hả dạ, người chồng thì bạo lực, người vợ thì hùa theo xúi người chồng ”Đạp tiếp cho em”.
Sở thiếu sau khi bị ăn đạp thì lại nghe Lăng Huyên kêu Lâm Việt đạp thêm thì hoảng hốt” Bậy, hai bạn vừa già vừa trẻ tạm thời đừng manh động.Nghe tôi giải thích đi chứ,chưa gì hai vợ chồng xúm lại chà đạp tôi giữa bầu trời đầy sao, phá vỡ không khí lãng mạn của các đôi uyên ương hết rồi!”
Sở thiếu hắng giọng một tiếng rồi bật chế độ quan trọng hóa lên giải thích hết toàn bộ sự việc xảy ra ban nãy.Hai vợ chồng manh động kia nghe xong thì lại cười như điên, muốn chọc tức anh đây mà.
Ba con người náo một hồi thì mới phát hiện hai vợ chồng Cảnh Luân với Lục Quân chơi đánh lẻ, bỏ bốn người còn lại đứng giữa sảnh bơ vơ bốn mình.Sở Thiên Mặc, Lâm Việt tranh thủ dắt 2 người con gái về phòng ngủ mà đã đặt trước từ lâu.
-------------------------------------------------------Chuyển cảnh-----------------------------------
Cảnh Luân dắt tay Hiểu Lam đi tới chỗ khúc quẹo thì lại đột nhiên cúi người xuống, bế cô lên cả hai tay, làm cho cô hoảng hồn la lên một tiếng”Luân,anh làm gì vậy?”
Anh không nói gì cả, chỉ mỉm cười im lặng bế vợ kiểu công chúa về phòng ngủ,tới nơi tay anh luồn thẻ từ lưng cô ra quẹt một cái.
Ting!
Cánh cửa tự động mở ra, Cảnh Luân nghiêng người để anh bế dễ dàng lọt qua hơn.Anh bế cô tới giường, nhẹ nhàng thả cô xuống, bắt đầu nhiệm vụ động phòng.Hiểu Lam thấy anh cởi áo sơ mi ra thì hoảng hốt”Anh cởi áo làm gì.Anh tính làm gì em?” Cô đưa hai tay bắt chéo bao lấy ngực,tư thế phòng bị bảo mật thấp như vậy sao làm khó được anh.
“Lam nhi, ngoan, tối nay là đêm động phòng của chúng ta, không phải đây là việc mà vợ chồng nào mới cưới đều làm hay sao??Em đây là sợ cái gì?” Cảnh Luân xông tới nhẹ nhàng hôn cô, từ từ mở khóa tư thế phòng bị bảo mật thấp, cởi áo quần ngoài của cô ra,lộ ra một tuyệt cảnh đẹp như ở trên thiên đường vậy.Làn da mượt mà,không tỳ vết,vòng hai thon gọn, vòng một đẫy đà, khắp cơ thể không hề có một chút thịt thừa nào, dục vọng bấy lâu nay đã thức tỉnh mãnh liệt, dưới ấy đã căng cứng sắp bung quần tây của anh mà nhào ra rồi, anh không chịu nổi nữa liền mạnh bạo xé áo ngực, quần trong của Hiểu Lam.Anh định xông vào nhưng một chút lý trí còn sót lại, hỏi xem cô có đồng ý không“ Lam nhi, cho phép anh được không?Anh không chịu nổi nữa”
Hiểu Lam cô biết nếu không đồng ý thì kết cục vẫn sẽ như vậy, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, cô nhắm mắt lại, gật đầu thay lời đồng ý.Cảnh Luân thấy cô đồng ý thì không còn kiêng dè gì nữa, xông phá vùng cấm địa.Hiểu Lam đau đớn không ngừng, 2 dòng nước mắt thi nhau chảy xuống, ướt cả ga giường,Cảnh Luân liền liếm những giọt nước mắt ấy, ghé sát vào hõm cổ cô thủ thỉ”Lam nhi,anh yêu em. Em nghe rõ chưa?”
Trong lòng cô hiện giờ ngổn ngang trăm mối,anh ấy thật lòng yêu mình bằng cả mạng sống,cô lại mang tham vọng của mình để lợi dụng tình cảm anh dành cho cô, tự nhiên cô có chút hối hận, tạm gạt kế hoạch ra sau đầu, toàn tâm toàn ý phó thác, vừa lòng anh.Hiểu Lam nghe xong chỉ càng khóc thêm, chỉ thấy anh thật đáng thương.
”Vâng,em nghe rõ rồi,Luân, em cũng yêu anh” từ sâu trong tim đã nhem nhóm khói của tình yêu mà Tô Hiểu Lam không hề dự đoán trước được.
Cả căn phòng tràn ngập hương vị tình yêu, càng ngày càng ái muội…………
Đứng đợi gần 15 phút cuộc đời thì đã thấy ba chiếc xe nối đuôi nhau chạy vào bãi, anh thở một cái, coi như anh không bị lừa nhưng mà phải chữi thằng cha kia mới được. Sở Thiên Mặc như vừa được cứu rỗi, lại trở về trạng thái ban đầu, không quên nắm chặt tay dẫn Lina, đang định mở miệng thì thấy Lâm Việt hùng hổ bước như chạy tới trước mặt anh, nở nụ cười ác quỷ ”Sở thiếu hay nhỉ?”
What, Sở Thiên Mặc chả hiểu chuyện gì cả, trả lời lại “Hay? Hay gì cơ??”
Lâm Việt nhịn không được nữa, quát thẳng vào mặt Sở Thiên Mặc “Làm cái quái gì giờ mới tới,đã vậy gọi điện thoại còn không thèm bắt,vợ chồng tôi tưởng tới trễ, ai dè tới đây chả thấy ai,tôi còn tưởng bị lừa.Cậu đi chết đi cho tôi! “ Lâm Việt liền đạp Sở thiếu xấu số một phát mới vừa lòng hả dạ, người chồng thì bạo lực, người vợ thì hùa theo xúi người chồng ”Đạp tiếp cho em”.
Sở thiếu sau khi bị ăn đạp thì lại nghe Lăng Huyên kêu Lâm Việt đạp thêm thì hoảng hốt” Bậy, hai bạn vừa già vừa trẻ tạm thời đừng manh động.Nghe tôi giải thích đi chứ,chưa gì hai vợ chồng xúm lại chà đạp tôi giữa bầu trời đầy sao, phá vỡ không khí lãng mạn của các đôi uyên ương hết rồi!”
Sở thiếu hắng giọng một tiếng rồi bật chế độ quan trọng hóa lên giải thích hết toàn bộ sự việc xảy ra ban nãy.Hai vợ chồng manh động kia nghe xong thì lại cười như điên, muốn chọc tức anh đây mà.
Ba con người náo một hồi thì mới phát hiện hai vợ chồng Cảnh Luân với Lục Quân chơi đánh lẻ, bỏ bốn người còn lại đứng giữa sảnh bơ vơ bốn mình.Sở Thiên Mặc, Lâm Việt tranh thủ dắt 2 người con gái về phòng ngủ mà đã đặt trước từ lâu.
-------------------------------------------------------Chuyển cảnh-----------------------------------
Cảnh Luân dắt tay Hiểu Lam đi tới chỗ khúc quẹo thì lại đột nhiên cúi người xuống, bế cô lên cả hai tay, làm cho cô hoảng hồn la lên một tiếng”Luân,anh làm gì vậy?”
Anh không nói gì cả, chỉ mỉm cười im lặng bế vợ kiểu công chúa về phòng ngủ,tới nơi tay anh luồn thẻ từ lưng cô ra quẹt một cái.
Ting!
Cánh cửa tự động mở ra, Cảnh Luân nghiêng người để anh bế dễ dàng lọt qua hơn.Anh bế cô tới giường, nhẹ nhàng thả cô xuống, bắt đầu nhiệm vụ động phòng.Hiểu Lam thấy anh cởi áo sơ mi ra thì hoảng hốt”Anh cởi áo làm gì.Anh tính làm gì em?” Cô đưa hai tay bắt chéo bao lấy ngực,tư thế phòng bị bảo mật thấp như vậy sao làm khó được anh.
“Lam nhi, ngoan, tối nay là đêm động phòng của chúng ta, không phải đây là việc mà vợ chồng nào mới cưới đều làm hay sao??Em đây là sợ cái gì?” Cảnh Luân xông tới nhẹ nhàng hôn cô, từ từ mở khóa tư thế phòng bị bảo mật thấp, cởi áo quần ngoài của cô ra,lộ ra một tuyệt cảnh đẹp như ở trên thiên đường vậy.Làn da mượt mà,không tỳ vết,vòng hai thon gọn, vòng một đẫy đà, khắp cơ thể không hề có một chút thịt thừa nào, dục vọng bấy lâu nay đã thức tỉnh mãnh liệt, dưới ấy đã căng cứng sắp bung quần tây của anh mà nhào ra rồi, anh không chịu nổi nữa liền mạnh bạo xé áo ngực, quần trong của Hiểu Lam.Anh định xông vào nhưng một chút lý trí còn sót lại, hỏi xem cô có đồng ý không“ Lam nhi, cho phép anh được không?Anh không chịu nổi nữa”
Hiểu Lam cô biết nếu không đồng ý thì kết cục vẫn sẽ như vậy, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, cô nhắm mắt lại, gật đầu thay lời đồng ý.Cảnh Luân thấy cô đồng ý thì không còn kiêng dè gì nữa, xông phá vùng cấm địa.Hiểu Lam đau đớn không ngừng, 2 dòng nước mắt thi nhau chảy xuống, ướt cả ga giường,Cảnh Luân liền liếm những giọt nước mắt ấy, ghé sát vào hõm cổ cô thủ thỉ”Lam nhi,anh yêu em. Em nghe rõ chưa?”
Trong lòng cô hiện giờ ngổn ngang trăm mối,anh ấy thật lòng yêu mình bằng cả mạng sống,cô lại mang tham vọng của mình để lợi dụng tình cảm anh dành cho cô, tự nhiên cô có chút hối hận, tạm gạt kế hoạch ra sau đầu, toàn tâm toàn ý phó thác, vừa lòng anh.Hiểu Lam nghe xong chỉ càng khóc thêm, chỉ thấy anh thật đáng thương.
”Vâng,em nghe rõ rồi,Luân, em cũng yêu anh” từ sâu trong tim đã nhem nhóm khói của tình yêu mà Tô Hiểu Lam không hề dự đoán trước được.
Cả căn phòng tràn ngập hương vị tình yêu, càng ngày càng ái muội…………