Buổi tối
Sở Thiên Mặc gài bẫy tình Minh Đan thành công,dù cô vẫn còn hơi giận nhưng cũng muốn xí xóa cho qua.Thằng chả như được uống thuốc tăng lực, rủ cả đám kéo qua nhà cha Việt chơi,vì cha nào đó không thấy đường nên không đi đâu được.
Biệt thự Lâm gia
Cảnh Luân ngồi đối diện Lâm Việt, hỏi thăm thằng bạn.
“Việt,mắt bị gì vậy??”.Lại lòi thêm một đồng chí hỏi.
“Sáng lấy chai keo xịt tóc mà lấy lộn bình xịt hơi cay, lỡ xịt vào mắt, được chưa??.Quen biết ba thằng, ba thằng đều hỏi một câu y chang nhau!”.Lâm Việt đành nói dối, nhiều lúc quan tâm hóa bạn bè, anh cũng thấy mệt, chả biết nói sao.
Sở Thiên Mặc cười thiếu chút bật ghế ra đằng sau,Lục Quân thì ôm bụng cười.
Lăng Huyên đứng gần đó vuốt vuốt ngực, nén cười vì ông chồng của mình nói tự mình xịt lộn chai.
Bốn cặp tề tựu đông đủ,ăn uống một hồi thì Lục Quân nghĩ ra chơi trò chơi nói thật, lúc nãy vô tình nhìn thấy mấy chai rượu rỗng của Lâm Việt để trong góc,lấy làm đồ xoay vậy.
Cả đám ngồi hết xuống sàn,đặt chai rượu chính giữa,Sở Thiên Mặc tự nhiên tắt hết đèn trong phòng khách,hại Diên Vỹ với Lăng Huyên bản tính đã sợ ma, la lên.
“Huhu!!Việt,em sợ ma!!!”.Lăng Huyên nhào qua trái ôm chồng.Lâm Việt làm gì thấy, nghe vợ la như vậy,sốt sắng quát.
“Sở Thiên Mặc!! Tôi biết người tắt đèn là cậu, bật lên lại cho tôi!!”.Giang hai tay ôm vợ thật chặt, bảo vệ cho vợ.
“QUÂN!!!!”.Diên Vỹ còn sợ dữ dội hơn, hét lên rồi nhảy vào người Lục Quân đang ngồi xếp bằng, hại Lục Quân bị bất ngờ, cũng la vì đau.
Hiểu Lam tựa đầu vào vai Cảnh Luân im lặng coi mấy con người đang nháo.Minh Đan hết biết nói gì.
Lại một lần nữa, con mắt thứ ba của cha Việt lại biết hung thủ là Sở Thiên Mặc anh.Đành bật đèn lên, cả căn phòng sáng lại bình thường.
“Bật hết lại chưa thằng kia??Huyên, em coi phòng sáng chưa??”.Lâm Việt cúi đầu xuống hỏi vợ.
Lăng Huyên hé một mắt ra, thấy đã sáng thì thoát ra khỏi chồng,bò qua kế bên.
“Phòng sáng lại rồi Việt,anh đừng lo!”.Lâm Việt nhẹ nhõm, mò tay phải qua kiếm tay vợ đan vào nhau.
“Diên Vỹ, làm gì đu người anh như con khỉ con thế??Có con ma nào ghé thăm em đâu??”.Lục Quân cầm hai vai bạn gái đẩy nhẹ ra chọc.
“Chơi trò chơi nói thật chứ có phải chơi cầu cơ đâu mà tắt đèn.Anh có bị hâm không Sở Thiên Mặc??”.Minh Đan liếc thằng cha nào đó.
“Tắt đèn chơi mới vui”.Sở Thiên Mặc giả ngu, ngồi xuống kế bên Minh Đan, xung phong quay vỏ chai.
Vỏ chai rượu được lực đẩy vô cùng “nhẹ” của Sở Thiên Mặc quay không biết chừng nào dừng, 14 con mắt liên tục nhìn trừ hai con mắt của Lâm Việt.
Quay một hồi khoảng một phút thì đầu miệng chai chỉa thẳng vào người Cảnh Luân.
“Nói thật hoặc bị phạt!!”.Sở Thiên Mặc hả hê.
“Sống không thẹn với lòng, tôi chọn nói thật!”.Cảnh Luân tự hào về bản thân.
“Tôi hỏi cậu.Cậu yêu Tô Hiểu Lam ở điểm nào?!!”.
Hiểu Lam nghe thằng chả hỏi anh về cô thì hồi hộp nhìn qua anh, chờ anh trả lời.Cả đám cũng tò mò muốn biết.
Hết chương 77
Sở Thiên Mặc gài bẫy tình Minh Đan thành công,dù cô vẫn còn hơi giận nhưng cũng muốn xí xóa cho qua.Thằng chả như được uống thuốc tăng lực, rủ cả đám kéo qua nhà cha Việt chơi,vì cha nào đó không thấy đường nên không đi đâu được.
Biệt thự Lâm gia
Cảnh Luân ngồi đối diện Lâm Việt, hỏi thăm thằng bạn.
“Việt,mắt bị gì vậy??”.Lại lòi thêm một đồng chí hỏi.
“Sáng lấy chai keo xịt tóc mà lấy lộn bình xịt hơi cay, lỡ xịt vào mắt, được chưa??.Quen biết ba thằng, ba thằng đều hỏi một câu y chang nhau!”.Lâm Việt đành nói dối, nhiều lúc quan tâm hóa bạn bè, anh cũng thấy mệt, chả biết nói sao.
Sở Thiên Mặc cười thiếu chút bật ghế ra đằng sau,Lục Quân thì ôm bụng cười.
Lăng Huyên đứng gần đó vuốt vuốt ngực, nén cười vì ông chồng của mình nói tự mình xịt lộn chai.
Bốn cặp tề tựu đông đủ,ăn uống một hồi thì Lục Quân nghĩ ra chơi trò chơi nói thật, lúc nãy vô tình nhìn thấy mấy chai rượu rỗng của Lâm Việt để trong góc,lấy làm đồ xoay vậy.
Cả đám ngồi hết xuống sàn,đặt chai rượu chính giữa,Sở Thiên Mặc tự nhiên tắt hết đèn trong phòng khách,hại Diên Vỹ với Lăng Huyên bản tính đã sợ ma, la lên.
“Huhu!!Việt,em sợ ma!!!”.Lăng Huyên nhào qua trái ôm chồng.Lâm Việt làm gì thấy, nghe vợ la như vậy,sốt sắng quát.
“Sở Thiên Mặc!! Tôi biết người tắt đèn là cậu, bật lên lại cho tôi!!”.Giang hai tay ôm vợ thật chặt, bảo vệ cho vợ.
“QUÂN!!!!”.Diên Vỹ còn sợ dữ dội hơn, hét lên rồi nhảy vào người Lục Quân đang ngồi xếp bằng, hại Lục Quân bị bất ngờ, cũng la vì đau.
Hiểu Lam tựa đầu vào vai Cảnh Luân im lặng coi mấy con người đang nháo.Minh Đan hết biết nói gì.
Lại một lần nữa, con mắt thứ ba của cha Việt lại biết hung thủ là Sở Thiên Mặc anh.Đành bật đèn lên, cả căn phòng sáng lại bình thường.
“Bật hết lại chưa thằng kia??Huyên, em coi phòng sáng chưa??”.Lâm Việt cúi đầu xuống hỏi vợ.
Lăng Huyên hé một mắt ra, thấy đã sáng thì thoát ra khỏi chồng,bò qua kế bên.
“Phòng sáng lại rồi Việt,anh đừng lo!”.Lâm Việt nhẹ nhõm, mò tay phải qua kiếm tay vợ đan vào nhau.
“Diên Vỹ, làm gì đu người anh như con khỉ con thế??Có con ma nào ghé thăm em đâu??”.Lục Quân cầm hai vai bạn gái đẩy nhẹ ra chọc.
“Chơi trò chơi nói thật chứ có phải chơi cầu cơ đâu mà tắt đèn.Anh có bị hâm không Sở Thiên Mặc??”.Minh Đan liếc thằng cha nào đó.
“Tắt đèn chơi mới vui”.Sở Thiên Mặc giả ngu, ngồi xuống kế bên Minh Đan, xung phong quay vỏ chai.
Vỏ chai rượu được lực đẩy vô cùng “nhẹ” của Sở Thiên Mặc quay không biết chừng nào dừng, 14 con mắt liên tục nhìn trừ hai con mắt của Lâm Việt.
Quay một hồi khoảng một phút thì đầu miệng chai chỉa thẳng vào người Cảnh Luân.
“Nói thật hoặc bị phạt!!”.Sở Thiên Mặc hả hê.
“Sống không thẹn với lòng, tôi chọn nói thật!”.Cảnh Luân tự hào về bản thân.
“Tôi hỏi cậu.Cậu yêu Tô Hiểu Lam ở điểm nào?!!”.
Hiểu Lam nghe thằng chả hỏi anh về cô thì hồi hộp nhìn qua anh, chờ anh trả lời.Cả đám cũng tò mò muốn biết.
Hết chương 77