18h55
Minh Đan nghĩ đi ăn gà bình thường thôi nên không cần trang điểm hay về nhà thay đồ gì cả,cứ cái đầm cô đang mặc đi ăn cho rồi,lịch sự quá cũng mệt mỏi.
Sở Thiên Mặc lái xe từ đằng xa đã thấy người yêu đang đứng chờ anh,trong lòng hào hứng không thôi,đạp mạnh chân ga.
Két!!!
“Hết cả hồn,anh đi ăn trộm sao??”.Minh Đan lấy tay ôm ngực, nhíu mày, khi không chạy vụt tới trước mặt mình,thắng cái két thật lớn.
“Đi tiêu diệt gà thôi cô bé!.Hí hí!”.Sở Thiên Mặc rướn người ra cười tươi với Minh Đan.
Mr.Duck’s Restaurant
Sở Thiên Mặc nắm tay Minh Đan vào nhà hàng,kêu cô lựa chỗ trước,anh đi gọi món.Minh Đan gật đầu,lựa chỗ hai người gần cuối,chỗ đó cũng mát mẻ,có Tivi treo trên tường với gần bồn rửa tay,tiện nghi đến thế là cùng,vả lại cô cũng không muốn ai thấy cô cầm hai tay ăn gà đâu,kinh dị lắm.
“Hai cái voucher này, mỗi vé chỉ được hai miếng gà với một ly nước vừa thôi,anh đổi nước lớn luôn không??”.Nhân viên nữ thấy trai là nhiệt tình tăng level max.
“Ô?Thế không có khoai tây chiên hả cô gái??”.Thằng cha nào đó thắc mắc.
“Ấy chết,em quên,có hai khoai tây chiên vừa,hihi”.Nhiệt tình quá đâm ra quên tới quên lui.
Cái cô nhân viên này mới vào làm à??.Sở Thiên Mặc anh mà không thắc mắc chắc lỗ hai cái voucher,hờn rồi.
“Tôi kêu thêm bốn miếng gà cay nữa,đổi nước lớn,khoai lớn hết,bao nhiêu tiền??!!”.Nghỉ lịch sự.
Nhân viên nữ bị trai nạt nên đành ậm ừ nhìn vào bảng máy tính, chạm chạm nhấn nhấn,Sở Thiên Mặc nhìn vào cái bảng hiện tổng số tiền thì móc thẻ ra, đưa cho cô ả quẹt một cái.
“Anh cầm số với bill ra ngồi đợi nha,khoảng 20 phút là có,anh cầm hai ly nước ngọt lớn ra trước dùm em!”.Nhân viên nữ nói xong quay lưng lấy hai cái ly múc đá vào,nhấn nút cho nước chảy xuống,đặt lên mâm, quay lại để trên bàn, nhấn cái hộp ra hai cái ống hút để vào mâm đưa cho Sở Thiên Mặc.
Sở Thiên Mặc giơ hai tay ra cầm, hứ cũng lười hứ, hất cằm đi kiếm chỗ Minh Đan ngồi.
Minh Đan đang chơi game trên điện thoại,thằng cha nào đó đặt cái mâm xuống,vẻ mặt hờn cả thế giới.Minh Đan tắt điện thoại, nhìn lên hỏi.
“Anh bị gì vậy??”.Phút trước cười tươi, phút sau mặt hờn.
“Lúc nãy anh mà không hỏi lại là mất hai cái khoai tây chiên vừa!.Làm ăn gì mà gian dối!Hừ!”.Sở Thiên Mặc dựa lưng vào ghế,khoanh hai tay trước ngực,rủa.
Minh Đan nghe anh tường trình lại thì phá lên cười.
“Haha,thế là anh tức quá kêu thêm bốn miếng gà nữa??”.Đúng là con nít mà.
“Chứ gì nữa, đổi lớn hết,tức quá mà!!”.Sở Thiên Mặc rủa xong đứng dậy đi xịt tương ớt để chấm.
20 phút sau
Sở Thiên Mặc cúi xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói đợi 20 phút mà tới giờ chưa thấy gà đâu, anh ngồi chờ uống hết nửa ly nước ngọt,định bật ghế đứng dậy đi đòi gà thì cái cô nhân viên ấy cười trừ bưng mâm gà từ đằng xa đi tới.
“Xin lỗi hai anh chị,tại khách vào đông quá,em mém quên,chúc hai anh chị dùng ngon miệng”.Nhân viên nữ đặt mâm xuống, lấy số lại, chúc ngon miệng rồi lật đật về quầy.
Sở Thiên Mặc anh chỉ vì hai cái voucher miễn phí mới đi ăn thôi,chắc từ nay nghỉ ăn chỗ này luôn,đã gian dối còn chậm chạp.
Hai người làm thủ tục rửa tay xà bông đầy đủ các bước rồi ngồi đối diện nhau tiệu diệt gà.Minh Đan lúc đầu cũng muốn cầm dao với nĩa ăn mà thôi,ăn gà phải ăn bằng hai tay mình cầm mới ngon.Còn thằng cha nào đó ngồi đối diện thì nghỉ bàn dao nĩa,mới rửa tay xong đặt mông xuống đã cầm xơi gần hết miếng ức.
Hên là ngồi chỗ cuối, khuất tầm mắt người ta chứ không ngồi phía trước, người ta vào nhà hàng kêu món, dòm qua hai con người đang ăn chắc xấu hổ chết,đã vậy nếu biết một người làm tổng giám đốc, một người là người mẫu tay không ăn nguyên mâm gà lúc đó có chui xuống đất cũng không hết ngại.
Nhiều khi không cần phải đi ăn những nhà hàng sang trọng,tốn tiền mà chẳng no,ăn uống làm gì cũng phải lịch sự, rất mệt mỏi.Thà đi ăn với người yêu ở những chỗ này hay ngồi lề đường ăn những món ăn đường phố còn thấy vui vẻ,tình cảm hơn vì thể hiện tính tình của mình rõ nhất.
Hết chương 89
Minh Đan nghĩ đi ăn gà bình thường thôi nên không cần trang điểm hay về nhà thay đồ gì cả,cứ cái đầm cô đang mặc đi ăn cho rồi,lịch sự quá cũng mệt mỏi.
Sở Thiên Mặc lái xe từ đằng xa đã thấy người yêu đang đứng chờ anh,trong lòng hào hứng không thôi,đạp mạnh chân ga.
Két!!!
“Hết cả hồn,anh đi ăn trộm sao??”.Minh Đan lấy tay ôm ngực, nhíu mày, khi không chạy vụt tới trước mặt mình,thắng cái két thật lớn.
“Đi tiêu diệt gà thôi cô bé!.Hí hí!”.Sở Thiên Mặc rướn người ra cười tươi với Minh Đan.
Mr.Duck’s Restaurant
Sở Thiên Mặc nắm tay Minh Đan vào nhà hàng,kêu cô lựa chỗ trước,anh đi gọi món.Minh Đan gật đầu,lựa chỗ hai người gần cuối,chỗ đó cũng mát mẻ,có Tivi treo trên tường với gần bồn rửa tay,tiện nghi đến thế là cùng,vả lại cô cũng không muốn ai thấy cô cầm hai tay ăn gà đâu,kinh dị lắm.
“Hai cái voucher này, mỗi vé chỉ được hai miếng gà với một ly nước vừa thôi,anh đổi nước lớn luôn không??”.Nhân viên nữ thấy trai là nhiệt tình tăng level max.
“Ô?Thế không có khoai tây chiên hả cô gái??”.Thằng cha nào đó thắc mắc.
“Ấy chết,em quên,có hai khoai tây chiên vừa,hihi”.Nhiệt tình quá đâm ra quên tới quên lui.
Cái cô nhân viên này mới vào làm à??.Sở Thiên Mặc anh mà không thắc mắc chắc lỗ hai cái voucher,hờn rồi.
“Tôi kêu thêm bốn miếng gà cay nữa,đổi nước lớn,khoai lớn hết,bao nhiêu tiền??!!”.Nghỉ lịch sự.
Nhân viên nữ bị trai nạt nên đành ậm ừ nhìn vào bảng máy tính, chạm chạm nhấn nhấn,Sở Thiên Mặc nhìn vào cái bảng hiện tổng số tiền thì móc thẻ ra, đưa cho cô ả quẹt một cái.
“Anh cầm số với bill ra ngồi đợi nha,khoảng 20 phút là có,anh cầm hai ly nước ngọt lớn ra trước dùm em!”.Nhân viên nữ nói xong quay lưng lấy hai cái ly múc đá vào,nhấn nút cho nước chảy xuống,đặt lên mâm, quay lại để trên bàn, nhấn cái hộp ra hai cái ống hút để vào mâm đưa cho Sở Thiên Mặc.
Sở Thiên Mặc giơ hai tay ra cầm, hứ cũng lười hứ, hất cằm đi kiếm chỗ Minh Đan ngồi.
Minh Đan đang chơi game trên điện thoại,thằng cha nào đó đặt cái mâm xuống,vẻ mặt hờn cả thế giới.Minh Đan tắt điện thoại, nhìn lên hỏi.
“Anh bị gì vậy??”.Phút trước cười tươi, phút sau mặt hờn.
“Lúc nãy anh mà không hỏi lại là mất hai cái khoai tây chiên vừa!.Làm ăn gì mà gian dối!Hừ!”.Sở Thiên Mặc dựa lưng vào ghế,khoanh hai tay trước ngực,rủa.
Minh Đan nghe anh tường trình lại thì phá lên cười.
“Haha,thế là anh tức quá kêu thêm bốn miếng gà nữa??”.Đúng là con nít mà.
“Chứ gì nữa, đổi lớn hết,tức quá mà!!”.Sở Thiên Mặc rủa xong đứng dậy đi xịt tương ớt để chấm.
20 phút sau
Sở Thiên Mặc cúi xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói đợi 20 phút mà tới giờ chưa thấy gà đâu, anh ngồi chờ uống hết nửa ly nước ngọt,định bật ghế đứng dậy đi đòi gà thì cái cô nhân viên ấy cười trừ bưng mâm gà từ đằng xa đi tới.
“Xin lỗi hai anh chị,tại khách vào đông quá,em mém quên,chúc hai anh chị dùng ngon miệng”.Nhân viên nữ đặt mâm xuống, lấy số lại, chúc ngon miệng rồi lật đật về quầy.
Sở Thiên Mặc anh chỉ vì hai cái voucher miễn phí mới đi ăn thôi,chắc từ nay nghỉ ăn chỗ này luôn,đã gian dối còn chậm chạp.
Hai người làm thủ tục rửa tay xà bông đầy đủ các bước rồi ngồi đối diện nhau tiệu diệt gà.Minh Đan lúc đầu cũng muốn cầm dao với nĩa ăn mà thôi,ăn gà phải ăn bằng hai tay mình cầm mới ngon.Còn thằng cha nào đó ngồi đối diện thì nghỉ bàn dao nĩa,mới rửa tay xong đặt mông xuống đã cầm xơi gần hết miếng ức.
Hên là ngồi chỗ cuối, khuất tầm mắt người ta chứ không ngồi phía trước, người ta vào nhà hàng kêu món, dòm qua hai con người đang ăn chắc xấu hổ chết,đã vậy nếu biết một người làm tổng giám đốc, một người là người mẫu tay không ăn nguyên mâm gà lúc đó có chui xuống đất cũng không hết ngại.
Nhiều khi không cần phải đi ăn những nhà hàng sang trọng,tốn tiền mà chẳng no,ăn uống làm gì cũng phải lịch sự, rất mệt mỏi.Thà đi ăn với người yêu ở những chỗ này hay ngồi lề đường ăn những món ăn đường phố còn thấy vui vẻ,tình cảm hơn vì thể hiện tính tình của mình rõ nhất.
Hết chương 89