Trước mắt tôi bây giờ chính là cung An Điện, là nơi ở thái tử, liệu có phải Dương Kinh Thiên đã trút hơi thở cuối cùng rồi không mà tại sao lại im ắng đến vậy? Ngoài cửa không hề có bóng dáng của lính canh gác, nhờ thế mà tôi dễ dàng vào trong không bị phát hiện.
Hắn kia rồi. Trên chiếc giường gỗ lớn được mạ vàng, hắn đang ngủ rất say, thở không đều và cũng yếu ớt như chính tình trạng bây giờ của hắn. Gương mặt xanh sao, gầy gò, không còn hồng hào, trắng sáng như trước. Nhìn hắn như vậy, tôi lại thấy rất hả hê. Tại sao ư? Bởi vì tôi ghét hắn, hận hắn. Từ chuyện gặp hắn ngoài chợ, va vào tôi cho tới chuyện bị ép hôn. Đối với tôi, hắn không xứng đáng làm thái tử. Hắn hèn mọn đến nỗi phải khiến hoàng hậu mạo danh thánh chỉ ban hôn; nhát gan đến nỗi gây nguy hiểm cho biểu ca; đáng ghét đến mức chỉ vì hắn tử tự mà khiến bao người đau khổ, liên luỵ theo.
Dương Kinh Thiên sống hay chết đều không liên quan tới tôi nhưng kỳ thật tôi không mong hắn sống, hít chung bầu không khí với tôi. Vậy nhưng vì biểu ca, tôi bắt buộc phải cứu sống hắn.
Tôi hít một hơi thật sâu, dần thả lỏng và sau đó lao nhanh về phía hắn đang nằm. Mọi uất ức, cơn giận, nỗi nhục nhã hay buồn tủi đều được dồn xuống bàn tay phải này. Chính bàn tay phải, tôi dùng nó để tát thẳng trực diện vào mặt hắn. Một tiếng "Bốp" rõ to phát ra, đau điếng người. Vừa tát tôi vừa mắng hắn:"Chẳng phải ngươi là thái tử hô mưa gọi gió sao, sao bây giờ lại nằm bất tỉnh như một cái xác không hồn. Ngươi mau tỉnh dậy cho ta."
Không có phản ứng, tôi thậm chí còn cảm nhận thấy hắn không còn thở. Lúc này tôi mất hết bình tĩnh, sự kiên nhẫn vốn có của mình, ra sức lay, goị hắn.
"Ngươi không được chết, ngươi phải sống, chỉ như thế biểu ca mới không sao."
"Ngươi có nghe thấy ta nói gì không? Dương Kinh Thiên, mau mở mắt ra cho ta."
......
Tôi như chết lặng, hắn không còn thở, cơ thể lạnh ngắt khiến đầu óc tôi như tê dại. Biểu ca? Muội, muội thất bại rồi. Hắn rốt cuộc vẫn bị Diêm Vương bắt đi. Muội phải làm sao đây? Thế rồi tôi chẳng còn chút lý trí nào, như bị thôi miên, tôi vô thức hôn môi hắn. Lạnh! Thực sự rất lạnh. Tôi mơn mớt môi hắn giống cái đêm đầu tiên của tôi và hắn. Kĩ thuật của hắn vô cùng tốt khiến một nữ nhân chưa biết yêu là gì như tôi phải nhớ mãi không quên.
"Buông thái tử ra." Lưu công công từ ngoài bước vào, rõ ràng ông ta đang rất phẫn nộ. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng tôi đang cưỡng gian xác của thái tử. Nghe có vẻ kinh tởm và biến thái nhưng tôi biết dù giải thích ra sao cũng không thể được minh oan. Vì vậy tôi im lặng, mặc kệ bị hai tên nô tài lôi xuống, tôi đang đợi phép màu, một phép màu sẽ xảy ra. Khi tôi sắp bị đưa ra ngoài bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét chói tay của Lưu công công.
"Thái tử thở rồi. Mau truyền thái y."
Quả nhiên phép màu luôn xảy ra vào lúc con người ta tuyệt vọng nhất. Thái tử tỉnh lại là một chuyện không tưởng. Do vậy hoàng thượng đã tổ chức yến tiệc linh đình ba ngày ba đêm, cho phép nhân dân được phép ra vào cung thoải mái trong ba ngày đó.
Hắn kia rồi. Trên chiếc giường gỗ lớn được mạ vàng, hắn đang ngủ rất say, thở không đều và cũng yếu ớt như chính tình trạng bây giờ của hắn. Gương mặt xanh sao, gầy gò, không còn hồng hào, trắng sáng như trước. Nhìn hắn như vậy, tôi lại thấy rất hả hê. Tại sao ư? Bởi vì tôi ghét hắn, hận hắn. Từ chuyện gặp hắn ngoài chợ, va vào tôi cho tới chuyện bị ép hôn. Đối với tôi, hắn không xứng đáng làm thái tử. Hắn hèn mọn đến nỗi phải khiến hoàng hậu mạo danh thánh chỉ ban hôn; nhát gan đến nỗi gây nguy hiểm cho biểu ca; đáng ghét đến mức chỉ vì hắn tử tự mà khiến bao người đau khổ, liên luỵ theo.
Dương Kinh Thiên sống hay chết đều không liên quan tới tôi nhưng kỳ thật tôi không mong hắn sống, hít chung bầu không khí với tôi. Vậy nhưng vì biểu ca, tôi bắt buộc phải cứu sống hắn.
Tôi hít một hơi thật sâu, dần thả lỏng và sau đó lao nhanh về phía hắn đang nằm. Mọi uất ức, cơn giận, nỗi nhục nhã hay buồn tủi đều được dồn xuống bàn tay phải này. Chính bàn tay phải, tôi dùng nó để tát thẳng trực diện vào mặt hắn. Một tiếng "Bốp" rõ to phát ra, đau điếng người. Vừa tát tôi vừa mắng hắn:"Chẳng phải ngươi là thái tử hô mưa gọi gió sao, sao bây giờ lại nằm bất tỉnh như một cái xác không hồn. Ngươi mau tỉnh dậy cho ta."
Không có phản ứng, tôi thậm chí còn cảm nhận thấy hắn không còn thở. Lúc này tôi mất hết bình tĩnh, sự kiên nhẫn vốn có của mình, ra sức lay, goị hắn.
"Ngươi không được chết, ngươi phải sống, chỉ như thế biểu ca mới không sao."
"Ngươi có nghe thấy ta nói gì không? Dương Kinh Thiên, mau mở mắt ra cho ta."
......
Tôi như chết lặng, hắn không còn thở, cơ thể lạnh ngắt khiến đầu óc tôi như tê dại. Biểu ca? Muội, muội thất bại rồi. Hắn rốt cuộc vẫn bị Diêm Vương bắt đi. Muội phải làm sao đây? Thế rồi tôi chẳng còn chút lý trí nào, như bị thôi miên, tôi vô thức hôn môi hắn. Lạnh! Thực sự rất lạnh. Tôi mơn mớt môi hắn giống cái đêm đầu tiên của tôi và hắn. Kĩ thuật của hắn vô cùng tốt khiến một nữ nhân chưa biết yêu là gì như tôi phải nhớ mãi không quên.
"Buông thái tử ra." Lưu công công từ ngoài bước vào, rõ ràng ông ta đang rất phẫn nộ. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng tôi đang cưỡng gian xác của thái tử. Nghe có vẻ kinh tởm và biến thái nhưng tôi biết dù giải thích ra sao cũng không thể được minh oan. Vì vậy tôi im lặng, mặc kệ bị hai tên nô tài lôi xuống, tôi đang đợi phép màu, một phép màu sẽ xảy ra. Khi tôi sắp bị đưa ra ngoài bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét chói tay của Lưu công công.
"Thái tử thở rồi. Mau truyền thái y."
Quả nhiên phép màu luôn xảy ra vào lúc con người ta tuyệt vọng nhất. Thái tử tỉnh lại là một chuyện không tưởng. Do vậy hoàng thượng đã tổ chức yến tiệc linh đình ba ngày ba đêm, cho phép nhân dân được phép ra vào cung thoải mái trong ba ngày đó.