Long Phong đi trên đường Trường An, cầm túi tiền vừa mượn của một vị công tử, trong lòng không ngừng chán ghét vì cái gì chính mình hôm qua lại ngồi cùng bàn với hai nữ nhân, có thể là muốn nhìn bộ dáng tức giận của Chung Thực đi. Vì thế có lẽ Chung Thực đối với hai tỷ tỷ của hắn hẳn là có luyến tỷ tình kết.
Bất quá ta chỉ là lạc thú mà thôi, trôi qua nhưng không mang lại cảm giác thành tựu, thật không biết khi nào thì mới có thể trở về, ít nhất trong tương lai còn có vài người không sợ chết bồi hắn ngoạn.
Bất tri bất giác Long Phong đã đi ra cửa thành, đi vào trong rừng rậm ngoài thành. Bỗng nhiên nghe được một trận binh khí đánh nhau, người nào không sợ chết mới đi qua.
“Nga?”
Long Phong không khỏi lắp bắp kinh hãi, hai nữ tử văn nhược ngày hôm qua, hiện tại cư nhiên cầm kiếm, cùng với Chung Thực hung thần ác sát đối phó một nam tử đang bị thương. Nam tử kia tóc dài khoát trường bào, xa xa thấy không rõ bộ dáng, cả người đều là máu tươi, một kiện y bào màu xám đều biến thành huyết sắc.
“Các ngươi vẫn là không chịu buông tha ta sao? Nương ta đã tự sát. Nợ chúng ta đã trả cho các ngươi rồi
“Hừ, hồ ly tinh, ta nói cho ngươi, mẫu thân ta đối với nương đê tiện của ngươi là không thể tha thứ. Các ngươi tất cả đều chết, nương ta mới giải được mối hận trong lòng. Hơn nữa ngươi người không phải người, quỷ không phải quỷ, sao không cùng với nương ngươi cùng nhau xuống địa ngục?” Chung Trinh vẻ mặt ngoan độc nói.
“Vốn là cùng là người, dung mạo thì sao, mặc dù không phải đồng mẫu sở sinh, ngươi….. Ngươi…. ta và ngươi là cùng cha a!” Nam tử thống khổ nói, phun ra một bún máu.
Chung Thực dính đầy máu tươi,“Ta mới không có huynh đệ giống quỷ như ngươi! Còn có không cần gọi bậy, cha ta mới không phải cha ngươi đâu!”
Lại thêm một kiếm, nam tử lại phun máu tươi, giống như đã chết dần dần ngã xuống.
Chung Trinh ba người dò xét hơi thở hắn, mới rút kiếm ra, đá một chút rồi mới bỏ đi.
“Thật sự là độc nhất phụ nhân tâm, xem ra nữ nhân hiên đại so với nữ nhân cổ đại ngoan hơn.” Vừa nói vừa hướng tử thi đi tới, một bên tự nhủ nói, Long Phong xem xét nam tử kia một chút, phát hiện vẫn có một tia hơi thở mỏng manh,
“Coi như là mang một món đồ chơi về đi.” Long Phong ôm lấy nam tử, hướng chỗ sâu trong rừng rậm đi tới.
Suy yếu mở to mắt, Huyễn Thế nhìn căn phòng xa lạ, trong phòng dược hương xông vào mũi, phòng ở không lớn, trừ bỏ giường mình đang ngủ, chỉ có một bàn gỗ cùng hai ghế dựa, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa, thập phần nhu hòa.
“Ta còn không có chết sao?” nghi hoặc nhìn băng vải trên người, Huyễn Thế giãy dụa đứng lên.
“Ngươi đang làm cái gì, thương đều không có hảo, lại muốn bị thương sau? Ta cũng không nhàn nhã mà chiếu cố ngươi.” Một âm thanh lạnh lùng truyền đến.
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, ánh mặt trời tựa hồ như chiếu vào tiên tử, tóc đen không dài, trên gương mặt tuyết trắng có chứa một tia quyện sắc, nhưng không chút tổn hại đến vẻ xinh đẹp của nàng, Huyễn Thế có chút ngây ngốc nhìn tiên tử. Bỗng nhiên nhớ tới khuôn mặt của mình, lập tức quay đi, không dám tổn hại ánh mắt tiên tử.
“Còn giấu cái gì, muốn xem ta đã sớm xem qua.” âm thanh từ tính không hờn không giận truyền đến. âm thanh tiên tử như thế nào lại giống nam tử bình thường, Huyễn Thế có chút kỳ quái.
“Còn có, ta là nam, không cần mơ chuyện tình vô vị.” Long Phong nhìn ra nghi hoặc trong mắt hắn, khó được hảo tâm vì hắn giải thích.
“Ngươi là nam.” nhẹ nhàng thở ra, dường như có điểm tiếc nuối.
Long Phong không hề để ý đến hắn, chính là cầm lấy dược cho hắn uống.“Uống nó, ta sống hai mươi lăm năm, vẫn là lần đầu tiên vì người khác mà sắc dược. Nhanh uống nó.”
Huyễn Thế không hề nói, lẳng lặng uống dược, chậm rãi ngủ.
Khi tỉnh lại, đã là lúc mặt trời lặn, trên bàn thấp nến, Long Phong đang ăn cơm,“Xin hỏi ân công tôn tính đại danh, Huyễn Thế nhất định báo đáp ân công.”
Long Phong vẻ mặt bình tĩnh, cũng không bị Huyễn Thế dột nhiên lên tiếng doạ.“Ngươi kêu Huyễn Thế, tên thực kỳ lạ. Ta gọi là Long Phong, ngươi không cần gọi ta ân công ân công, ta cứu ngươi là có mục đích.”
“Huyễn Thế đã là người vô dụng, ta nghĩ không có khả năng giúp được ân công.”
“Đã bảo ngươi không cần gọi bậy, ngươi có thể bảo ta Long Phong, bất quá ta nói cho ngươi, ta cứu ngươi, chẳng qua là ta vừa vặn thiếu một cái người hầu, lại nhìn ngươi thuận mắt, mới cứu ngươi. Ngươi không cần cảm kích ta.”
“Chỉ cần công tử nguyện ý, Huyễn Thế nguyện ý dùng cả đời trả ân công tử” Huyễn Thế một ngụm đáp ứng. Từ nhỏ đã cực khổ, nương đã qua đời, còn có cái gì đáng giá để ý đâu.
“Hảo, chờ ngươi thương thế tốt lên, ngươi chính là người hầu của ta.”
Tuỳ ý đi trên đường, Long Phong không để ý tới ánh mắt kinh diễm của người khác, dù sao trời sinh hắn đã có mỹ mạo như vậy cũng là không có biện pháp, nếu có người nào ngốc một chút cũng tốt.
Trở lại nơi ở, Huyễn Thế đã sửa sang lại hành lý, sau khi Long Phong tính tiền, hai người đi ở trên đường cái, bất đồng với ánh mắt kinh diễm lúc nãy, người khác nhìn nam tử này với ánh mắt hoảng sợ, Huyễn Thế cúi đầu, tuyệt không dám nhìn về phía trước. Long Phong nhìn phản ứng bất đồng của người đi đường, tâm tình trở nên khoái trá, chưa ai nhìn hắn với con mắt như vậy.
Ơ trên đường Lạc Dương, Long Phong cẩn thận nhìn Huyễn Thế, nói thật ra, Huyễn Thế kỳ thật cũng không xấu, ngũ quan giống đao khắc sâu, dáng người cường tráng hữu lực, thân thể cao thẳng, hai người chiều cao cũng tương đồng, nếu nói thật, hắn thấp hơn một chút.
So sánh hai người, Huyễn Thế tràn ngập khí khái nam tử, bất đồng với mỹ mạo trung tính của mình, tin tưởng hắn là hình mẫu trong lòng nữ tử. Đáng tiếc là, trên mặt hắn đầy vết thương, có đao thương, cũng có vết bỏng, khuôn mặt tốt như vậy lại bị huỷ diệt. Hơn nữa lòng tự trọng của hắn cũng giống như bị huỷ. Một đại nam nhân lại ăn nói khép nép, một chút cũng không có tâm.
Đối ánh mắt đánh giá của Long Phong, Huyễn Thế tận lực như nhìn không thấy, chính mình xấu tự mình biết, kỳ thật hắn thật sự không xứng đứng bên cạnh Long Phong, nhưng Long Phong giống như thật sự không để ý vẻ xấu xí của mình. Hắn đối đãi mình giống như chủ tử bình thường. Từ nhỏ mình đã bị chán ghét, oán hận, e ngại, hắn biết Long Phong cũng có một ngày ghét hắn, nếu bây giờ còn chưa có, hắn nhất định phải hảo hảo hầu hạ Long Phong
Bất quá ta chỉ là lạc thú mà thôi, trôi qua nhưng không mang lại cảm giác thành tựu, thật không biết khi nào thì mới có thể trở về, ít nhất trong tương lai còn có vài người không sợ chết bồi hắn ngoạn.
Bất tri bất giác Long Phong đã đi ra cửa thành, đi vào trong rừng rậm ngoài thành. Bỗng nhiên nghe được một trận binh khí đánh nhau, người nào không sợ chết mới đi qua.
“Nga?”
Long Phong không khỏi lắp bắp kinh hãi, hai nữ tử văn nhược ngày hôm qua, hiện tại cư nhiên cầm kiếm, cùng với Chung Thực hung thần ác sát đối phó một nam tử đang bị thương. Nam tử kia tóc dài khoát trường bào, xa xa thấy không rõ bộ dáng, cả người đều là máu tươi, một kiện y bào màu xám đều biến thành huyết sắc.
“Các ngươi vẫn là không chịu buông tha ta sao? Nương ta đã tự sát. Nợ chúng ta đã trả cho các ngươi rồi
“Hừ, hồ ly tinh, ta nói cho ngươi, mẫu thân ta đối với nương đê tiện của ngươi là không thể tha thứ. Các ngươi tất cả đều chết, nương ta mới giải được mối hận trong lòng. Hơn nữa ngươi người không phải người, quỷ không phải quỷ, sao không cùng với nương ngươi cùng nhau xuống địa ngục?” Chung Trinh vẻ mặt ngoan độc nói.
“Vốn là cùng là người, dung mạo thì sao, mặc dù không phải đồng mẫu sở sinh, ngươi….. Ngươi…. ta và ngươi là cùng cha a!” Nam tử thống khổ nói, phun ra một bún máu.
Chung Thực dính đầy máu tươi,“Ta mới không có huynh đệ giống quỷ như ngươi! Còn có không cần gọi bậy, cha ta mới không phải cha ngươi đâu!”
Lại thêm một kiếm, nam tử lại phun máu tươi, giống như đã chết dần dần ngã xuống.
Chung Trinh ba người dò xét hơi thở hắn, mới rút kiếm ra, đá một chút rồi mới bỏ đi.
“Thật sự là độc nhất phụ nhân tâm, xem ra nữ nhân hiên đại so với nữ nhân cổ đại ngoan hơn.” Vừa nói vừa hướng tử thi đi tới, một bên tự nhủ nói, Long Phong xem xét nam tử kia một chút, phát hiện vẫn có một tia hơi thở mỏng manh,
“Coi như là mang một món đồ chơi về đi.” Long Phong ôm lấy nam tử, hướng chỗ sâu trong rừng rậm đi tới.
Suy yếu mở to mắt, Huyễn Thế nhìn căn phòng xa lạ, trong phòng dược hương xông vào mũi, phòng ở không lớn, trừ bỏ giường mình đang ngủ, chỉ có một bàn gỗ cùng hai ghế dựa, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa, thập phần nhu hòa.
“Ta còn không có chết sao?” nghi hoặc nhìn băng vải trên người, Huyễn Thế giãy dụa đứng lên.
“Ngươi đang làm cái gì, thương đều không có hảo, lại muốn bị thương sau? Ta cũng không nhàn nhã mà chiếu cố ngươi.” Một âm thanh lạnh lùng truyền đến.
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, ánh mặt trời tựa hồ như chiếu vào tiên tử, tóc đen không dài, trên gương mặt tuyết trắng có chứa một tia quyện sắc, nhưng không chút tổn hại đến vẻ xinh đẹp của nàng, Huyễn Thế có chút ngây ngốc nhìn tiên tử. Bỗng nhiên nhớ tới khuôn mặt của mình, lập tức quay đi, không dám tổn hại ánh mắt tiên tử.
“Còn giấu cái gì, muốn xem ta đã sớm xem qua.” âm thanh từ tính không hờn không giận truyền đến. âm thanh tiên tử như thế nào lại giống nam tử bình thường, Huyễn Thế có chút kỳ quái.
“Còn có, ta là nam, không cần mơ chuyện tình vô vị.” Long Phong nhìn ra nghi hoặc trong mắt hắn, khó được hảo tâm vì hắn giải thích.
“Ngươi là nam.” nhẹ nhàng thở ra, dường như có điểm tiếc nuối.
Long Phong không hề để ý đến hắn, chính là cầm lấy dược cho hắn uống.“Uống nó, ta sống hai mươi lăm năm, vẫn là lần đầu tiên vì người khác mà sắc dược. Nhanh uống nó.”
Huyễn Thế không hề nói, lẳng lặng uống dược, chậm rãi ngủ.
Khi tỉnh lại, đã là lúc mặt trời lặn, trên bàn thấp nến, Long Phong đang ăn cơm,“Xin hỏi ân công tôn tính đại danh, Huyễn Thế nhất định báo đáp ân công.”
Long Phong vẻ mặt bình tĩnh, cũng không bị Huyễn Thế dột nhiên lên tiếng doạ.“Ngươi kêu Huyễn Thế, tên thực kỳ lạ. Ta gọi là Long Phong, ngươi không cần gọi ta ân công ân công, ta cứu ngươi là có mục đích.”
“Huyễn Thế đã là người vô dụng, ta nghĩ không có khả năng giúp được ân công.”
“Đã bảo ngươi không cần gọi bậy, ngươi có thể bảo ta Long Phong, bất quá ta nói cho ngươi, ta cứu ngươi, chẳng qua là ta vừa vặn thiếu một cái người hầu, lại nhìn ngươi thuận mắt, mới cứu ngươi. Ngươi không cần cảm kích ta.”
“Chỉ cần công tử nguyện ý, Huyễn Thế nguyện ý dùng cả đời trả ân công tử” Huyễn Thế một ngụm đáp ứng. Từ nhỏ đã cực khổ, nương đã qua đời, còn có cái gì đáng giá để ý đâu.
“Hảo, chờ ngươi thương thế tốt lên, ngươi chính là người hầu của ta.”
Tuỳ ý đi trên đường, Long Phong không để ý tới ánh mắt kinh diễm của người khác, dù sao trời sinh hắn đã có mỹ mạo như vậy cũng là không có biện pháp, nếu có người nào ngốc một chút cũng tốt.
Trở lại nơi ở, Huyễn Thế đã sửa sang lại hành lý, sau khi Long Phong tính tiền, hai người đi ở trên đường cái, bất đồng với ánh mắt kinh diễm lúc nãy, người khác nhìn nam tử này với ánh mắt hoảng sợ, Huyễn Thế cúi đầu, tuyệt không dám nhìn về phía trước. Long Phong nhìn phản ứng bất đồng của người đi đường, tâm tình trở nên khoái trá, chưa ai nhìn hắn với con mắt như vậy.
Ơ trên đường Lạc Dương, Long Phong cẩn thận nhìn Huyễn Thế, nói thật ra, Huyễn Thế kỳ thật cũng không xấu, ngũ quan giống đao khắc sâu, dáng người cường tráng hữu lực, thân thể cao thẳng, hai người chiều cao cũng tương đồng, nếu nói thật, hắn thấp hơn một chút.
So sánh hai người, Huyễn Thế tràn ngập khí khái nam tử, bất đồng với mỹ mạo trung tính của mình, tin tưởng hắn là hình mẫu trong lòng nữ tử. Đáng tiếc là, trên mặt hắn đầy vết thương, có đao thương, cũng có vết bỏng, khuôn mặt tốt như vậy lại bị huỷ diệt. Hơn nữa lòng tự trọng của hắn cũng giống như bị huỷ. Một đại nam nhân lại ăn nói khép nép, một chút cũng không có tâm.
Đối ánh mắt đánh giá của Long Phong, Huyễn Thế tận lực như nhìn không thấy, chính mình xấu tự mình biết, kỳ thật hắn thật sự không xứng đứng bên cạnh Long Phong, nhưng Long Phong giống như thật sự không để ý vẻ xấu xí của mình. Hắn đối đãi mình giống như chủ tử bình thường. Từ nhỏ mình đã bị chán ghét, oán hận, e ngại, hắn biết Long Phong cũng có một ngày ghét hắn, nếu bây giờ còn chưa có, hắn nhất định phải hảo hảo hầu hạ Long Phong