“Xin hỏi công tử là Long Phong?” Một câu nói làm cước bộ của Long Phong dừng lại, Long Phong nghĩ rằng, tại cổ đại này, sẽ có ai nhận thức chính mình sao?
Nhìn lại, nguyên lai hai ngốc tử đã muốn hoàn hồn, còn hướng mình đặt câu hỏi.
“Chính là ta, có việc gì sao?” Long Phong tức giận trả lời.
“Tại hạ Chung Tân, đây là Nhị đệ Chung Thành, ta là ca ca của hắn, cũng là đại ca của Huyễn Thế.” Nghe thấy hắn là đại ca của Huyễn Thế, Long Phong nở nụ cười, cười tuy rằng rất đẹp, nhưng làm người ta mao cốt tủng nhiên.
“Nguyên lai các ngươi chính là ca ca đã hủy đi dung mạo của Huyễn Thế a! Thật ngưỡng mộ đại danh của các vị đã lâu. Còn có vị tiểu thư tên là Chung Thực, nàng đã giúp ta lĩnh giáo được câu ‘Độc nhất phụ nhân tâm’ là như thế nào.”
Bị Long Phong nói đến xấu hổ, nhưng vì tiểu đệ, hai người vẫn kiển trì hỏi: “Tiểu đệ đã nói với ngươi thân thế của hắn, có thể thấy được ngươi nhất định là người tiểu đệ rất tin cậy. Chúng ta muốn gặp tiểu đệ có được không?”
“Ta biết là bởi vì hắn đánh muội muội của ngươi nên ngươi muốn gặp, gặp ai cũng được nhưng hắn là không được? Ta có thể nói cho ngươi, khi ta còn chiếu cố hắn, sẽ không ai được gặp. Nhất là Huyễn Thế. Hắn là món đồ chơi tốt nhất của ta.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi cư nhiên đem tiểu đệ của chúng ta làm món đồ chơi, thật sự là rất đáng giận.” Chung Thành nổi giận đùng đùng xuất quyền về phía Long Phong.
Long Phong tao nhã tránh đi, hắn tuy rằng không có võ công cổ đại, nhưng từ nhỏ đã được học đủ các loại võ nghệ còn có kỹ xảo giết người cũng đủ cho hắn đấu với Chung Thành.
Chung Thành lại ra quyền, lại bị Chung Tân ngăn trở, “Tiểu đệ biết hắn là món đồ chơi của ngươi không?”
“Đương nhiên, thời điểm hắn được ta cứu sống, mạng của hắn chính là của ta, ta muốn như thế nào, hắn đều biết phối hợp, sẽ không nửa điểm oán hận.”
Chung Tân nghiêm khắc lớn tiếng nói: “Ta sẽ không để cho tiểu đệ của ta có loại kết cục này, chúng ta lần này tới là muốn cho Huyễn Thế nhận thức tổ về tông. Tuy rằng võ công của ngươi không tồi, nhưng chúng ta muốn giết ngươi vẫn là dễ như trở bàn tay, nếu ngươi còn muốn sống, liền đem đệ đệ ta giao ra đây.”
“Huyễn Thế vĩnh viễn đều là người của ta, ta sẽ không đưa hắn tặng cho các ngươi.” Khuôn mặt tuấn tú, “Ngọc diện diêm vương” của Long Phong khí thế áp đảo Chung Tân.
“Chúng ta quyết không tha cho ngươi.” nói lời cuối, huynh đệ Chung Tân quay đầu bước đi. Long Phong cũng không để ý tới uy hiếp của bọn họ, chính là đang nghĩ tâm chính mình vì sao khi nói Huyễn Thế là món đồ chơi lại cảm thấy đau lòng, trước đây luốn nghĩ như vậy, vì sao lúc này, tâm lại phản kháng lại ý nghĩ của chính mình?
Bị bọn chung tân kiên quyết muốn làm tới cùng, Long Phong cũng không có tâm tình đi nữa, mở cửa ra, lại thấy Huyễn Thế đứng ở sau cửa, biểu tình trên mặt vô cùng thống khổ, cả người giống bị chém một kiếm, mà này một kiếm này là chính giữa ngực. Huyễn Thế thấy Long Phong tiến vào, giả bộ như không có chuyện gì, giống như vừa rồi Long Phong nhìn thấy bộ dáng thống khổ của hắn chính là nhìn nhầm.
“Nhanh như vậy đã quay lại. Cơm còn chưa nấu xong. Công tử nghỉ ngơi một lát đi.”
Đã lâu chưa từng nghe Huyễn Thế gọi mình như vậy, từ lúc hai người cùng ngủ chung giường, Long Phong bắt Huyễn Thế gọi mình là “Phong”, Huyễn Thế cũng vẫn luôn gọi như vậy. Nhưng là hôm nay, Huyễn Thế gọi hắn “Công tử”, tựa hồ muốn phủ nhận quan hệ của hai người, Long Phong không thích loại ý tưởng này.
Chẳng lẽ vừa rồi hắn nghe thấy ta nói chuyện? Trực giác của Long Phong luôn luôn thập phần chuẩn xác. Đến buổi tối, Huyễn Thế yên lặng ngủ trên giường, đối với khiêu khích của Long Phong không có một chút phản ứng, ngược lại còn đưa ra đề nghị trở về phòng của mình.
Long Phong xác định chính mình phỏng đoán không có sai lầm, Huyễn Thế thật sự nghe thấy lời hắn nói.
Nhìn Huyễn Thế ngủ say, Long Phong cẩn thận phân tích tâm tình của mình.
Vừa rồi Huyễn Thế đẩy hắn ra, chính mình liền giận dữ cự tuyệt. Cảm xúc của chính mình còn chưa bao giờ mất khống chế như vậy, nhưng lúc nghe đề nghị của Huyễn Thế lại cảm thấy thật sự tức giận, đây là vì cái gì?
Hắn không thích người khác đem Huyễn Thế đi, vốn hắn luôn có thói quen một mình, mặc dù có bạn bè, nhưng là chưa từng vì việc bạn bè rời đi mà cảm thấy tức giận. Chưa bao giờ để ý đến tâm tình của người khác, nhưng hôm nay thấy biểu tình thống khổ của Huyễn Thế, tâm trạng của hắn cũng không hảo.
Nhìn vào khoảng không, Long Phong tùy ý khoác áo rời đi, đi vào hoa viên thưởng thức ánh trăng, một bên suy nghĩ lại tâm của. Đột nhiên một trận tinh quang lóng lánh, bỗng bầu trời đêm xuất hiện thanh âm của Vĩ.
“Phong, ngươi biết không? Ở đó có một nửa của ngươi, ngươi là vì tìm kiếm một nửa của ngươi mới đến đến thế giới kia, đến khi tìm được nàng, ngươi lại bị nàng mê hoặc, cho đến khi các ngươi lưỡng tình tương duyệt, chính là lúc ngươi trở về bên cạnh chúng ta. Nghe theo lời của trái tim. Chúng ta đều chờ gặp tân nương của ngươi. Tuy rằng ta không thực hiểu được duyên phận của các ngươi, nhưng có một người bên cạnh cả đời là chuyện vô cùng khoái trá, không cần bị đều gì cản trở, theo đuổi người trong lòng chính là chuyện vô cùng trọng yếu a.”
“Vĩ, ngươi ở đâu? Cám ơn những lời ngươi nói, ta biết nên làm như thế nào.” Đa tạ bạn tốt cổ vũ, Long Phong tâm môn đại khai.
Trong lòng đã sớm có một người, vì cái gì chính mình lại luôn không rõ. Nam nhân thì thế nào, dù sao chính mình là cô nhi, không có nhiệm vụ nối dõi tông đường, không có bất luận kẻ nào cản trở, hắn tin tưởng bạn bè cũng nhất định cũng chấp nhận Huyễn Thế. Xét những hành động của Huyễn Thế, hắn đối chính mình cũng không phải không có cảm tình. Điều hắn muốn trước giờ chưa có gì mà hắn không chiếm được. Long Phong vẫn kiên trì loại tâm niệm này.
Phát hiện chính mình đã yêu, Long Phong thầm nghĩ cần hoan hô vài tiếng.
Chờ ta, thế giới hiện đại, ta nhất định mang theo tình nhân của ta trở về. Tâm tình của Long Phong giống như ở thiên đường, Huyễn Thế lại giống như lọt vào địa ngục,
Vẫn luôn tự mình lừa gạt mình. Long Phong căn bản không có khả năng thích thượng một người nam nhân, một người cũng giống hắn là nam nhân, không có ôn ngọc hoài hương, không có thên thể mềm mại, có chính là gương mặt xấu xí, chính là tứ chi cường tráng, Long Phong như thế nào có khả năng thích ngươi?
Huyễn Thế không ngừng mà thầm nghĩ chính mình hết hy vọng, nhất định phải áp chế đoạn tình cảm xấu xí này, không thể để cho Long Phong biết. Không thể để cho Long Phong ghét bỏ chính mình, chỉ cần có thể bên người Long Phong là được, bất luận về sau Long Phong bên cạnh ai, hắn chỉ cần có thể chờ đợi ở bên người Long Phong là được. Thật sự chỉ có thể như vậy.
Như là ở thôi miên chính mình, không ngừng mà lặp lại những lời này, không để ý tâm đang chảy máu, Huyễn Thế liều mạng không ngừng mà nói. Ngày hôm sau, Long Phong tỉnh lại với một tâm tình khoái trá, vốn định trong hôm nay sẽ nói, nói cho Huyễn Thế biết tâm ý của mình, tuy biết ý trời không bằng ý người. Ngoài cửa lớn lại tới thêm vài vị khách
Nhìn lại, nguyên lai hai ngốc tử đã muốn hoàn hồn, còn hướng mình đặt câu hỏi.
“Chính là ta, có việc gì sao?” Long Phong tức giận trả lời.
“Tại hạ Chung Tân, đây là Nhị đệ Chung Thành, ta là ca ca của hắn, cũng là đại ca của Huyễn Thế.” Nghe thấy hắn là đại ca của Huyễn Thế, Long Phong nở nụ cười, cười tuy rằng rất đẹp, nhưng làm người ta mao cốt tủng nhiên.
“Nguyên lai các ngươi chính là ca ca đã hủy đi dung mạo của Huyễn Thế a! Thật ngưỡng mộ đại danh của các vị đã lâu. Còn có vị tiểu thư tên là Chung Thực, nàng đã giúp ta lĩnh giáo được câu ‘Độc nhất phụ nhân tâm’ là như thế nào.”
Bị Long Phong nói đến xấu hổ, nhưng vì tiểu đệ, hai người vẫn kiển trì hỏi: “Tiểu đệ đã nói với ngươi thân thế của hắn, có thể thấy được ngươi nhất định là người tiểu đệ rất tin cậy. Chúng ta muốn gặp tiểu đệ có được không?”
“Ta biết là bởi vì hắn đánh muội muội của ngươi nên ngươi muốn gặp, gặp ai cũng được nhưng hắn là không được? Ta có thể nói cho ngươi, khi ta còn chiếu cố hắn, sẽ không ai được gặp. Nhất là Huyễn Thế. Hắn là món đồ chơi tốt nhất của ta.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi cư nhiên đem tiểu đệ của chúng ta làm món đồ chơi, thật sự là rất đáng giận.” Chung Thành nổi giận đùng đùng xuất quyền về phía Long Phong.
Long Phong tao nhã tránh đi, hắn tuy rằng không có võ công cổ đại, nhưng từ nhỏ đã được học đủ các loại võ nghệ còn có kỹ xảo giết người cũng đủ cho hắn đấu với Chung Thành.
Chung Thành lại ra quyền, lại bị Chung Tân ngăn trở, “Tiểu đệ biết hắn là món đồ chơi của ngươi không?”
“Đương nhiên, thời điểm hắn được ta cứu sống, mạng của hắn chính là của ta, ta muốn như thế nào, hắn đều biết phối hợp, sẽ không nửa điểm oán hận.”
Chung Tân nghiêm khắc lớn tiếng nói: “Ta sẽ không để cho tiểu đệ của ta có loại kết cục này, chúng ta lần này tới là muốn cho Huyễn Thế nhận thức tổ về tông. Tuy rằng võ công của ngươi không tồi, nhưng chúng ta muốn giết ngươi vẫn là dễ như trở bàn tay, nếu ngươi còn muốn sống, liền đem đệ đệ ta giao ra đây.”
“Huyễn Thế vĩnh viễn đều là người của ta, ta sẽ không đưa hắn tặng cho các ngươi.” Khuôn mặt tuấn tú, “Ngọc diện diêm vương” của Long Phong khí thế áp đảo Chung Tân.
“Chúng ta quyết không tha cho ngươi.” nói lời cuối, huynh đệ Chung Tân quay đầu bước đi. Long Phong cũng không để ý tới uy hiếp của bọn họ, chính là đang nghĩ tâm chính mình vì sao khi nói Huyễn Thế là món đồ chơi lại cảm thấy đau lòng, trước đây luốn nghĩ như vậy, vì sao lúc này, tâm lại phản kháng lại ý nghĩ của chính mình?
Bị bọn chung tân kiên quyết muốn làm tới cùng, Long Phong cũng không có tâm tình đi nữa, mở cửa ra, lại thấy Huyễn Thế đứng ở sau cửa, biểu tình trên mặt vô cùng thống khổ, cả người giống bị chém một kiếm, mà này một kiếm này là chính giữa ngực. Huyễn Thế thấy Long Phong tiến vào, giả bộ như không có chuyện gì, giống như vừa rồi Long Phong nhìn thấy bộ dáng thống khổ của hắn chính là nhìn nhầm.
“Nhanh như vậy đã quay lại. Cơm còn chưa nấu xong. Công tử nghỉ ngơi một lát đi.”
Đã lâu chưa từng nghe Huyễn Thế gọi mình như vậy, từ lúc hai người cùng ngủ chung giường, Long Phong bắt Huyễn Thế gọi mình là “Phong”, Huyễn Thế cũng vẫn luôn gọi như vậy. Nhưng là hôm nay, Huyễn Thế gọi hắn “Công tử”, tựa hồ muốn phủ nhận quan hệ của hai người, Long Phong không thích loại ý tưởng này.
Chẳng lẽ vừa rồi hắn nghe thấy ta nói chuyện? Trực giác của Long Phong luôn luôn thập phần chuẩn xác. Đến buổi tối, Huyễn Thế yên lặng ngủ trên giường, đối với khiêu khích của Long Phong không có một chút phản ứng, ngược lại còn đưa ra đề nghị trở về phòng của mình.
Long Phong xác định chính mình phỏng đoán không có sai lầm, Huyễn Thế thật sự nghe thấy lời hắn nói.
Nhìn Huyễn Thế ngủ say, Long Phong cẩn thận phân tích tâm tình của mình.
Vừa rồi Huyễn Thế đẩy hắn ra, chính mình liền giận dữ cự tuyệt. Cảm xúc của chính mình còn chưa bao giờ mất khống chế như vậy, nhưng lúc nghe đề nghị của Huyễn Thế lại cảm thấy thật sự tức giận, đây là vì cái gì?
Hắn không thích người khác đem Huyễn Thế đi, vốn hắn luôn có thói quen một mình, mặc dù có bạn bè, nhưng là chưa từng vì việc bạn bè rời đi mà cảm thấy tức giận. Chưa bao giờ để ý đến tâm tình của người khác, nhưng hôm nay thấy biểu tình thống khổ của Huyễn Thế, tâm trạng của hắn cũng không hảo.
Nhìn vào khoảng không, Long Phong tùy ý khoác áo rời đi, đi vào hoa viên thưởng thức ánh trăng, một bên suy nghĩ lại tâm của. Đột nhiên một trận tinh quang lóng lánh, bỗng bầu trời đêm xuất hiện thanh âm của Vĩ.
“Phong, ngươi biết không? Ở đó có một nửa của ngươi, ngươi là vì tìm kiếm một nửa của ngươi mới đến đến thế giới kia, đến khi tìm được nàng, ngươi lại bị nàng mê hoặc, cho đến khi các ngươi lưỡng tình tương duyệt, chính là lúc ngươi trở về bên cạnh chúng ta. Nghe theo lời của trái tim. Chúng ta đều chờ gặp tân nương của ngươi. Tuy rằng ta không thực hiểu được duyên phận của các ngươi, nhưng có một người bên cạnh cả đời là chuyện vô cùng khoái trá, không cần bị đều gì cản trở, theo đuổi người trong lòng chính là chuyện vô cùng trọng yếu a.”
“Vĩ, ngươi ở đâu? Cám ơn những lời ngươi nói, ta biết nên làm như thế nào.” Đa tạ bạn tốt cổ vũ, Long Phong tâm môn đại khai.
Trong lòng đã sớm có một người, vì cái gì chính mình lại luôn không rõ. Nam nhân thì thế nào, dù sao chính mình là cô nhi, không có nhiệm vụ nối dõi tông đường, không có bất luận kẻ nào cản trở, hắn tin tưởng bạn bè cũng nhất định cũng chấp nhận Huyễn Thế. Xét những hành động của Huyễn Thế, hắn đối chính mình cũng không phải không có cảm tình. Điều hắn muốn trước giờ chưa có gì mà hắn không chiếm được. Long Phong vẫn kiên trì loại tâm niệm này.
Phát hiện chính mình đã yêu, Long Phong thầm nghĩ cần hoan hô vài tiếng.
Chờ ta, thế giới hiện đại, ta nhất định mang theo tình nhân của ta trở về. Tâm tình của Long Phong giống như ở thiên đường, Huyễn Thế lại giống như lọt vào địa ngục,
Vẫn luôn tự mình lừa gạt mình. Long Phong căn bản không có khả năng thích thượng một người nam nhân, một người cũng giống hắn là nam nhân, không có ôn ngọc hoài hương, không có thên thể mềm mại, có chính là gương mặt xấu xí, chính là tứ chi cường tráng, Long Phong như thế nào có khả năng thích ngươi?
Huyễn Thế không ngừng mà thầm nghĩ chính mình hết hy vọng, nhất định phải áp chế đoạn tình cảm xấu xí này, không thể để cho Long Phong biết. Không thể để cho Long Phong ghét bỏ chính mình, chỉ cần có thể bên người Long Phong là được, bất luận về sau Long Phong bên cạnh ai, hắn chỉ cần có thể chờ đợi ở bên người Long Phong là được. Thật sự chỉ có thể như vậy.
Như là ở thôi miên chính mình, không ngừng mà lặp lại những lời này, không để ý tâm đang chảy máu, Huyễn Thế liều mạng không ngừng mà nói. Ngày hôm sau, Long Phong tỉnh lại với một tâm tình khoái trá, vốn định trong hôm nay sẽ nói, nói cho Huyễn Thế biết tâm ý của mình, tuy biết ý trời không bằng ý người. Ngoài cửa lớn lại tới thêm vài vị khách