Tiếng chùm chìa khóa rơi xuống nền xi măng lạnh lẽo, khô khốc vang lên trong đêm tối.
Chỉ có điều, Hạ Dương nàng ko hề nghe thấy thanh âm ấy, nàng đứng bất động nhìn chằm chằm vào người hàng xóm nhà mình.
“Anh mặc áo khoác màu đen, quần jean xanh nhé, đầu đội mũ lưỡi trai đỏ nhé” Câu nói ấy… bất chợt hiện lên trong đầu.
Con người này… chẳng lẽ là trùng hợp?
Trùng hợp đến kì lạ.
Nàng vô phương nghĩ Như Phong chính là anh ấy, chỉ đứng lặng yên đó mà ko nghĩ đến việc nhặt chùm chìa khóa của mình lên, miệng lắp bắp:
- Th..ầy..yy, thầy…!
- Dương!
Như Phong đã có ý đến gần nàng, một tiếng gọi Dương trầm ấm khiến nàng giật mình.
Chưa bao giờ, thầy ấy gọi tên mình như thế.
Ngày đầu tiên vào lớp, chẳng đã bắt nạt mình, buộc mình phải xưng tên Hạ Dương hay sao?
Nhưng mà, để ý chuyện đó làm gì, thầy ấy đã chào mình như vậy, ko nên đáp lại sao?
- Dạ, em chào thầy! Nàng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu chào lễ phép. Thầy vừa đi chơi với lover về đấy à? Nàng ngẩng đầu cười thật tươi, cố gắng gạt suy nghĩ 2 người đó là 1 một ra khỏi đầu, nhân tiện dùng giọng hài hước trêu thầy giáo của mình.
Như Phong nhìn nàng trong chiếc áo vàng, một cái mũ hồng, cái khăn quàng lụa đen mềm mại, ánh mắt thoáng tia khó hiểu, rõ ràng là nàng ấy đã chuẩn bị để đến Dâu Tây, sao mình lại ko gặp?
Như Phong cũng ko đưa ra đáp án cuối cùng cho nghi hoặc của nàng, tay bỏ chiếc mũ lưỡi trai, nheo mắt:
- Em vừa đi đâu về hả? Giọng nói có vẻ tức giận một cách vô duyên hỏi nàng.
Hạ Dương ngạc nhiên vì giọng nói quan tâm của ông thầy, từ bỏ ý định bắt bẻ câu hỏi phi lý ấy, (thầy giáo mà còn định quản lý đời sống cá nhân của học sinh ư), giữ thái độ hòa hoãn, thêm chút có lỗi giống như con cái đi chơi về muộn, bị ba mẹ phát hiện mà nói:
- Em đi chơi với một người bạn. Nói xong, nàng vẫn kịp cúi đầu giấu kín một cái lè lưỡi, ko hi vọng thầy ấy sẽ tra khảo tiếp, bạn nào? Nam hay nữ? Thân hay ko? Xa hay gần? ....
Thật may mắn, Như Phong ko hỏi nàng những câu hỏi đó, nhấc chân, chầm chậm tiến sát gần nàng hơn, nín nhin ko nổi giận:
- Thật à?
- Dạ. Nàng gật đầu khẳng định, thâm tâm có chút lạ lùng, Như Phong cần nàng đính chính chuyện này làm gì nhỉ?
Hít một hơi dài, lấp đầy một bụng không khí, Như Phong thiếu kiên nhẫn trực tiếp hỏi nàng:
- Đi chơi ở đâu? Dâu Tây hả?
- Ah? Sao thầy biết? Nàng sửng sốt hỏi lại, không lẽ thầy cũng đến đó? Vậy thầy chính là… chính là…
- Ừ. Như Phong đáp lại nghi vẫn trong lòng nàng, tiếp nối câu nói còn dang dở của nàng, chính là khoai nướng.
- Khoai… khoai nướng? Nàng chưa kịp tiêu hóa hết, sợ mình nghe nhầm vô thức nhắc lại.
- Ừ. Ngày 9 tháng 1 là sinh nhật thầy. Như Phong kiên nhẫn nói cho nàng biết sau một cái gật đầu dứt khoát.
Khoai nướng? Sinh nhật 9/1 ? Hạ Dương ko nuốt ngay được những thông tin này, chỉ nghèn nghẹn một tiếng hỏi:
- Mưa?
- Ừ. Như Phong lúc này đã đến thật gần nàng, vòng tay ra sau, ôm nàng lại trong lòng mình, không nhanh ko chậm nói từng chữ bên tai nàng, Ngốc ah, anh yêu em.
- Thâ…y, thầy…… Nàng ko biết mình phải nói gì, nàng có thể nói gì đây? Đang định hỏi lại xem thầy vừa nói cái gì đã bị ổng cắt lời.
- Không cần nói, Như Phong ôm nàng chặt hơn, chỉ cần như thế này, để nàng nghe được nhịp đập trái tim của mình, để nàng hiểu, mình đã đợi giây phút này bao nhiêu năm..
Rốt cục, cũng tìm thấy tình yêu của mình.
Hạ Dương ko biết mình đang khóc, tự nhiên, nước cứ chảy ra từ khóe mắt, nàng thực cảm động về điều thầy ấy vừa nói?
Không! Không phải!
Nàng khóc vì biết, mình đã có thể tin vào tình yêu ngày ấy một lần.
Bản thân cũng nghe theo lời thầy giáo nhắc nhở, ko nói gì thêm, chỉ có đôi tay, chầm chậm đưa ra sau, chạm vào tấm lưng to lớn, mạnh mẽ mà ấm áp đó.
…
Nếu như ko có tiếng xe máy ầm ầm đầu phố, có lẽ Như Phong sẽ giữ nàng đứng như vậy mãi.
Buông nàng ra, chỉnh lại trang phục, nhìn khuôn mặt long lánh lệ trên má, Như Phong ko giữ nổi nụ cười ôn nhu, lau mặt cho nàng, miệng ko quên nói 1 tiếng:
- Ngốc!
Hạ Dương cũng chẳng hơi đâu mà vặn vẹo tiếng gọi yêu chiều đó, bố mẹ nàng đã về:
- Bố, mẹ.
- Cô, chú.
- Hai đứa đứng đây làm gì thế? Bà Xuân lướt mắt qua 2 người đứng đó, hỏi.
- Dạ, con đi chơi về, gặp thầy nên cùng đứng nói chuyện chút. Hạ Dương bẽn lẽn đáp, nếu để bố mẹ biết thì sẽ thế nào đây? Hic
- Ừm, có gì thì nói nhanh lên ko thì vào nhà mà ngồi, chứ đứng ngoài này lạnh lắm. Ông Kim vừa dắt xe vào nhà, vừa nói.
- Dạ, con biết rồi! Hạ Dương gật đầu đáp, đợi mẹ nàng cũng theo chân bố đi vào nhà mới thở phào, hú hồn. Quay sang Như Phong đang đứng đó trông bộ dạng nàng mà cười, chu môi thật đáng yêu, em vào nhà đây, thầy cũng về nghỉ đi nha.
- Khoan đã. Như Phong cũng ko bắt ép nàng thay đổi cách xưng hô ngay, đi về phía xe ô tô, lấy ra hộp quà, cái này… tặng em. Nói xong, khuôn mặt không tự chủ đỏ lên. Thật may lúc này Hạ Dương ko hề phát hiện ra điều đó.
- Ah, Hạ Dương giả bộ ngạc nhiên, nàng biết thừa cái này là cái gì đi, ko ngờ mình cũng có cơ hội trở thành Thúy Kiều, vui sướng nhận lấy, chúc thầy ngủ ngon nha.
- Ừm, ngủ ngon! Đôi mắt trìu mến, ấm áp theo bóng nàng đi vào nhà, còn đợi nàng quay đầu lại mới giơ tay làm động tác good bye.
Chúc là chúc như thế thôi, trời mới biết đêm ấy Như Phong chàng đã mất ngủ hàng canh giờ.
Trằn trọc ko ngủ được, Như Phong bất lực cầm điện thoại gọi cho nàng.
Sau một hồi lâu cũng thấy nàng nghe máy.
- Ngủ chưa? Chàng hỏi.
- Ừm, em đang chuẩn bị, sắp ngủ rồi. Giọng nàng có chút ngái ngủ, đảm bảo là đang yên giấc thì bị Phong ca lôi dậy bằng tiếng chuông dế ko ngứt.
Như Phong bật cười vì cách nói dối lộ liễu của nàng, nhưng ko hề có ý định buông tha cho nàng, mình thì mất ngủ mà nàng thì ngủ dễ dàng như vậy? Thật ko có công bằng mà.
- Thầy đang có một thắc mắc này.
- Gì? Thầy nói xem. Hạ Dương vẫn mơ mơ màng màng đáp chuyện rất ăn ý.
- Em đã ở đâu? Thầy đã đợi cả buổi tối, cứ tưởng em sẽ ko đến.
- Dâu Tây. Nàng ngắn gọn đáp, mắt vẫn díu chặt.
- Thầy cũng ở Dâu Tây mà? Như Phong thấy cực kì vô lí, sao lại ko gặp được em?
- Em cũng ko nhìn thấy thầy. Hạ Dương nàng muốn nói thêm câu khi đó em ngồi trong góc đợi thầy, nhưng mà bàn tay đã vô lực cầm chiếc điện thoại, rơi xuống gối thật êm.
- Thôi vậy, chuyện này sẽ nói sau, em ngủ đi. ( Thực ra nàng đã ngủ rồi, có nghe thấy quái gì đâu mà nói hả Phong ca? haha )
Như Phong nghe thấy tiếng nàng nhỏ dần thì chán nản, buồn bực nói rồi ngắt máy.
Kéo chăn lên trùm kín đầu, ép mình dắm mắt đi ngủ, Như Phong vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
Có một sự thật mà sau này Như Phong vẫn ko được biết, nó nghiễm nhiên trở thành điều khó lý giải nhất đối với chàng.
Mà đáp án thì Hạ Dương nàng là người rõ nhất.
Chẳng là…
Một ngày kia, Hạ Dương được Thùy Dương rủ đi ăn kem ở Dâu Tây.
Nàng mới phát hiện, mình được đưa đến một địa điểm hoàn toàn lạ lẫm.
Thì ra, Dâu Tây đã chuyển đến “định cư” ở một chố khác trên con phố này, mà nàng “ngựa quen đường cũ”, đã ngồi nhầm ở “Dâu Tây” đợi Như Phong cả tối Valentine.