- Vâng.
“Ôi dào, lo cho bà xã thì tự thân đi mà làm, chuyên sai vặt người ta”, đấy chỉ là trong suy nghĩ thôi chứ ngoài miệng thì cậu vẫn nghe lời lắm nha, haiz… ai bảo mình chỉ là nhân viên quèn chứ.
Nhún vai bất lực, Sơn đặt tập tài liệu xuống bàn, tắt máy tính cẩn thận mới đi đến góc cuối hành lang.
Nhìn đồng hồ đã điểm 2h50’ cậu Sơn ko khỏi lo lắng, chẹp miệng bất an, có nên phá cửa xông vào ko nhỉ?
Chẳng là, khi nãy từ phòng tổng giám đốc đi ra, Hạ Dương hỏi anh WC ở đâu, ko ngờ đến nàng đã vào ngồi từ lúc đó chưa thấy ra.
Tốt nhất vẫn là trở về xin phép thì hơn.
- Sếp.
- Sao nhanh thế? Chưa đi à? Như Phong nhìn Sơn bực tức, có nên đổi trợ lí ko đây?
- Dạ, ko phải. Phu nhân khi nãy có đến Washington City nhưng mà giờ vẫn chưa đáp máy bay về ạ, em muốn hỏi anh là có thể …để em mở cửa đi vào ko?
Ko hết 3 giây sau khi dứt lời, đã thấy thân ảnh người kia bật dậy, nhanh chóng đi ra, Sơn ko khỏi rùng mình, may mắn là mình thông minh về báo cáo, nếu biết mình tự ý “ăn đậu hũ” của một số người dù là bị bắt buộc cũng sẽ toi đời với sếp tổng nha.
Sau khi đề nghị các chị em trong toilet đi ra, để Sơn ở ngoài trông chừng, Như Phong mới tự mình đi vào trong.
Đi qua hết một lượt 3 cánh cửa mở, Như Phong dừng lại trước cái cuối cùng, nếu chàng đoán ko sai thì…
Ha, biết ngay là sẽ thế này mà.
Nhìn Hạ Dương quần áo chỉnh tề, đầu ngả sang 1 bên, mắt dắm nghiền, nước miếng chảy một vệt đã sắp khô ko đành lòng cảm thán. Ngủ chảy nước miếng đã bẩn, tư thế ngủ lại càng xấu, có thể ngủ luôn trong nhà vệ sinh công cộng thì cũng chỉ có mình cô nhóc này làm được.
Lau miệng cho nàng xong, Như Phong ko kiêng nể chút gì vòng tay nàng qua bả vai mình, bồng nàng đi ra ngoài.
- Lấy xe.
- Dạ, vâng. Khởi động “mô tơ” Sơn co cẳng chạy thật nhanh về thang máy, nhìn qua cũng biết là phu nhân sếp ko nhẹ tí nào a.
Như Phong bế nàng trên tay chậm rãi bước từng bước. Hình ảnh này đập vào ko ít những cặp mắt cú xanh lét ở khắp nơi, một số người biết là vợ chàng thì ngưỡng mộ cùng ao ước, số ít ko biết là người phụ nữ nào vinh hạnh như thế kia thì ánh mắt muốn tóe lửa.
Bất quá thì Như Phong chàng ko quan tâm đến, đầu óc còn đang suy nghĩ “hình như là nhẹ hơn trước rồi”, ánh mắt chan chứa ôn nhu chiều chuộng, nha đầu ngốc nghếch, bây giờ đã biết phản kháng anh rồi, tình cảm của em thực sự là như thế nào?
Trợ lí Sơn một mực chăm chú lái xe về nhà Như Phong, thỉnh thoảng cũng ko nín nhịn được liếc mắt vào kính chiếu hậu, bộ mặt này của sếp tổng thực hiếm có, liệu mình có bị quáng gà mà nhìn nhầm hay ko nhỉ?
Trời ơi, hình như là…. hình như là khi nãy lại còn hôn trộm người ta nữa, hắc hắc, máu dồn hết lên mặt, ta đây còn chưa có người yêu a, huhu xấu hổ tự kỷ, tập trung lái xe đi nào.
- Chìa khóa ở trong ngăn nhỏ ở giữa đó, cậu mở cổng đi. Sau khi xe dừng, Như Phong vẫn đang ôm nàng trong tay ngồi ở băng ghế sau phân phó trợ lí.
Chậc, có muốn ko làm cũng ko được, Sơn cắn răng tìm chìa khóa trong đúng cái ngăn mà Như Phong chỉ định. Có biết vì sao phải cắn răng ko? Tại khi nãy thò tay vào, nghĩ là sẽ chỉ có chìa khóa thôi ko nghĩ đến là nàng còn để cùng với một số thứ linh tinh khác, trong đó có thêm miếng băng vệ sinh hằng ngày nữa. Con gái thật là phiền phức, lúc nào cũng phải chuẩn bị đồ dự phòng thế này ah, bảo sao các chị em đi đâu là cũng phải mang theo túi xách.
- Bên kia. Như Phong nói với Sơn đang hí hoáy tra khóa vào ổ.
- Sao ạ?
- Nếu mà mở cửa nhà anh thì việc gì phải lấy chìa khóa? Nhà bên cạnh.
À, ra vậy, sơn gật gù.
Thì ra là chiến tranh lạnh đến mức ly thân rồi cơ à? Khó trách mấy bữa nay tâm tình sếp ko tốt, nhà cũng ko về khiến anh chạy theo cũng mệt đứt hơi.
Biết thừa suy nghĩ linh tinh của cậu trợ lí nhưng Như Phong cũng chẳng thèm quản, ai bảo chàng giới thiệu với mọi người Hạ Dương là bà xã chứ, trực tiếp mang theo nàng vào nhà.
Cũng ko quá khó để tìm thấy phòng Hạ Dương trên lầu 2 vì trước cửa phòng nàng có treo 2 chữ Hạ Dương lủng liểng, được đính bằng những cái khuy áo màu sặc sỡ tạo thành, Như Phong khéo léo dùng tay vặn nắm đấm cửa tránh làm nàng tỉnh dậy, đỡ nàng đến tận bên giường.
“Thật là heo có khác, ngủ say như chết” Chẹp miệng nghĩ nghĩ, Như Phong kéo chăn đắp cho nàng, đứng nhìn nàng một lúc mới rời đi.
Lần đầu tiên ở trong phòng riêng của nàng, cảm xúc có chút rạo rực, nếu ko phải nàng là trẻ vị thành niên lại còn vừa “đá” mình thì có lẽ đã để nàng xong đời mất rồi.
Kiềm chế, kiềm chế.
- Về công ty luôn hả sếp? Sơn tròn măt nhìn Như Phong bước ra, “ko lẽ ko tranh thủ “làm hòa” sao mà nhanh vậy, chậc cơ hội tốt thế mà…?”, tất nhiên, nửa câu sau anh ko nói ra rồi.
- Thế cậu muốn đi đâu chơi nữa hả? Anh phê chuẩn đấy.
- Hic, em ko dám ah. Sơn lè lưỡi rụt cổ, nổ máy rời đi.
Khi Hạ Dương tỉnh lại, bên ngoài trời đã chuyển tối, Hà Nội đã lên đèn từ bao giờ.
Vì sao mình lại ở nhà nhỉ? Đứng ngoài ban công nàng ko hỏi thắc mắc, mình nhớ là sau đó mình đi vệ sinh, rồi ngồi khóc, tại sao bây giờ lại nằm ngủ trên giường được?
Haiz…, tự nhiên lại ko nhớ mình đã về nhà bằng cách nào. Hạ Dương vỗ vỗ mặt mình thở dài, bỏ đi, ko nhớ ra thì thôi, đói quá, đi ăn trước đã.
May quá, buổi trưa mẹ có về nấu cơm, còn ít đồ ăn phần nàng, hơi nguội 1 chút chỉ cần hâm lại là ăn được.
Đang lỉnh kỉnh trong bếp với nồi canh, nghe thấy tiếng chuông cửa, nàng vội vàng tắt bếp gas đi ra:
- Anh hỏi ai ạ? He hé cửa cổng, từ phía trong nàng e ngại hỏi vị khách lạ mặt.
- Anh đến giao đồ ăn, 1 Pizza Italia, 1 Spaghetti, em có phải là Hạ Dương ko?
- Ồ, vâng, nhưng em ko có gọi mà? Hạ Dương mở cánh cổng to hơn, đứng thẳng người nói.
Người kia ko chút phiền hà giải thích rõ:
- Trong địa chỉ đã ghi rõ, em xem này? Đã thanh toán, em chỉ cần kí vào đây là được.
Nhận lấy cái bút từ người đó, Hạ Dương kí tên mà chẳng hiểu ra sao cả, ai đó gọi cho mình chăng?
Nghĩ đến giả thuyết này, có lẽ ngoài người đó chắc chẳng còn ai thừa tiền mà phung phí như vậy. Đã chia tay rồi, quan tâm đến nàng vậy làm gì? Hứ
Dù cũng thèm ăn đó, nghe tên đã nuốt nước miếng rồi nhưng mà là của hắn nên nàng đành có lỗi, để 2 cái hộp lên bàn xong lại vào bếp ăn cơm nguội.
Cái tên già đáng ghét nhà ngươi, làm vậy là có ý gì chứ?
Người đã ko còn là của ta, đồ mặc nhiên cũng ko còn là của ta, Hạ Dương chẳng thèm đoái hoài đến chúng đang cô đơn, đi lên phòng mình lấy quần áo đi tắm.
Ha, cái váy này…, có lẽ là bộ váy đắt tiền nhất trong tủ đồ của nàng, biết làm sao đây, mày cũng ko phải là của ta.
Cứ như vậy, nàng quên mất ý định đi tắm rửa của mình, đem cái váy hồng đặt lên giường mình ngắm nhìn hồi lâu, nhớ lại kỉ niệm cùng Như Phong mà nhếch môi cười buồn, là bà xã sao, là vợ sắp cưới sao?
Ah, mà chị gái tên Tâm đó rốt cục là còn quan hệ gì với Như Phong mà nàng ko biết ko? Vì sao người ta phải đưa chị ta ra sân bay đây?
Ây, khoan đã.
Đã nói chia tay rồi, nghĩ đến những điều này làm gì nữa cho đau đầu, ta đây ko còn tình cảm gì với lão nữa cả, Hạ Dương tự thôi miên mình, chậm chạp gập chiếc váy lại.
Là kỉ niệm hay quá khứ?
Kỉ niệm ta sẽ lưu giữ trong suốt cuộc đời còn lại, là quá khứ thì sẽ có một ngày quá khứ ấy mờ nhạt.
Nhìn lần lượt một loạt những gì mình vừa bày ra, nàng lại băn khoăn liệu mình có nên làm như vậy hay ko?
Điện thoại – quà sinh nhật.
Dây chuyền – quà giáng sinh.
Váy dạ hội – coi như là trả công diễn kịch.
Dây chuyền + “nhẫn cưới” coi như là tín vật cầu hôn.
Hoa hồng tím – Quà 8/3
Khăn lụa + cài tóc, tặng cho nàng nhân dịp gì đây? Cùng đi dự tiệc cưới?
Tất cả là những gì của Như Phong giành cho nàng, có lẽ bây giờ đã đến lúc nàng nên trả nó về chủ cũ.
Nói rằng nàng ngu ngốc thiển cận cũng được, nhưng đối với những thứ này, nếu đã ko còn tình yêu thì nàng nghĩ mình thật ko nên giữ nữa, giữ lại sẽ làm nàng thêm đau.
Ngay từ đầu đã ko nên thuộc về mình.
Ah, còn bản kế hoạch nàng bóc lột lão mà có, trả lại luôn, haha ta là người sòng phẳng nhất quả đất này. Hạ Dương cười chua chát, mở ba lô tìm tờ giấy nhét luôn vào hộp giấy.
Tiện thể cầm theo 2 cái hộp dưới nhà, Hạ Dương nàng sang nhà hàng xóm nhấn chuông.
- Chà, đi đâu mà tay xách nay mang kinh vậy em? Như Tùng nhìn nàng cười.
- Hi, những cái này ko phải của em đâu, em mang trả người ta thôi, thầy Phong có nhà ko anh?
- Vào nhà đã, anh Phong đang ở công ty có lẽ cũng sắp về rồi, mấy ngày nay bận rộn quá, đáng sợ thiệt, em ko biết chứ anh Phong chạy điên chạy đảo mấy bữa nay mà ko xong, làm cả ngày lẫn đêm đó, may là có sự giúp đỡ của Tâm
- Dạ, thôi ạh, Hạ Dương đành cắt lời Như Tùng giữa chừng, khi nào thầy ấy về anh gửi những cái này cho thầy giùm em nha. Hạ Dương trao vào tay Như tùng nở nụ cười.
- Ờ, cũng được, mà anh gọi Pizza và Spaghetti cho em đó, em đã ăn chưa? Chà, để hôm nào có thời gian kêu Nguyệt làm cho em ăn, ngon tuyệt đỉnh luôn.
- Dạ? Hạ Dương có phần tròn mắt, là anh gọi cho em à? Chỉ tay vào mặt mình hỏi lại, chậc, xem ra là mất ăn rồi.
- Ừ, tại chiều đi qua nhà hàng, thấy cũng ngon mắt nên anh đặt cho em, sao hả?
- Dạ, ko có gì, Hạ Dương cười trừ, em ăn rồi, ngon lắm, chỗ này để lại cho thầy Phong. Nàng chẳng che giấu chỉ tay vào cái hộp bên dưới.
- Uầy, thiên vị nha, ko có phần của anh hả?
- Xì, ghẹo em gì nữa, thích ăn thì anh cứ lấy mà ăn thôi. Vậy nha, về nhớ giao lại cho thầy Phong đó, ko thì em giết anh ngàn lần. hừ hừ
- Rồi, biết rồi cô nương. Hôm nay lại bày đặt 1 câu thầy Phong, 2 câu thầy Phong, tưởng anh ko biết 2 người có quan hệ “lén lút” thế nào hả?
- Hừ? Em và thầy Phong làm sao mà có quan hệ lén lút gì được, hiểu lầm thôi. Em về nha.
Tạm biệt Như Tùng, Hạ Dương nhanh chân chạy thẳng về nhà, nuốt câu nói “Giữa em và anh ấy giờ chỉ còn là quan hệ thầy trò mà thôi” vào trong bụng.
Ở bên nhà hàng xóm, Như Tùng ko vội vã như nàng, chậm rãi đặt đồ vào tay anh trai:
- Trời ơi, em ko muốn làm người tốt nữa đâu đấy, hưm, gọi thì cứ nói là mình gọi sao lại để phần cho em vậy chứ?
Như Phong chỉ cúi đầu cười nhẹ, ko nói gì.
- Làm sao nữa hả anh? Hạ Dương còn chưa nghe em nói hết đã…
- Ko sao, anh nghe thấy hết rồi, cảm ơn em. Như Phong ko muốn nghe tiếp, dứt lời quay người lên tầng. Vốn dĩ muốn mượn lời Như Tùng để nàng biết giữa mình và Minh Tâm chẳng có quan hệ gì mờ ám cả, nhưng xem ra là ko được rồi. Cô nhóc này cũng ngang bướng, đã ngốc lại còn ương ngạnh, chậc, chỉ khổ cho anh. Muốn giận người ta ko xong lại còn khiến bị người ta giận đến nỗi giơ chân đá 1 phát đau.
- Thật ra thì anh cứ trực tiếp nói anh và chị Tâm ko có gì là được rồi, hay là để em tìm cơ hội giải thích cho Dương?
- Thôi đi, em có nhiều tinh lực thế để tâm vào chuyện công ty cho anh nhờ, cũng ko sao đâu chút thử thách tình yêu nho nhỏ ấy mà.
- Nhỏ hay ko chúa biết được. Như Tùng nhỏ giọng nói cho riêng mình nghe, nhìn anh trai từng bước đi về phòng ko kìm được đau lòng, đã ko còn trẻ mà vẫn bị tình yêu giày vò…
Như Phong đóng cửa phòng xong, lặng lẽ đặt những thứ của Hạ Dương gởi lên bàn, ngoài những thứ mình đoán được là gì kia, có một thứ khiến mình tròn mắt.
Một tờ giấy thơm, cắt thành hình giọt nước, trên đó viết mấy chữ: M (kí hiệu ko thuộc) N.