Mất khoảng một khắc, hai người mới đi tới doanh trại trên đồi. Chỗ của Man quân và công tử Xuất đều ở giữa đồi.
Ngọc Tử đến rồi, người kia dặn dò: “Ở đây đợi một lát, ta vào báo cho Man quân”.
“Vâng.”
Người kia đi rồi, Ngọc Tử liền nhìn bốn phía xung quanh. Tất cả những trướng bồng và những đống lửa các kiếm khách đang nằm đều lấy ngọn đồi này làm trung tâm, bố trí theo vòng tròn.
Trước chỗ Ngọc Tử đứng, mười mấy võ sĩ đang ngồi dưới đất, vừa đốt lửa vừa uống sữa, vừa nói chuyện phiếm. Trường kích của bọn họ đặt bên chân, trên người vẫn mặc áo giáp trúc, bội kiếm lại càng không rời khỏi người.
Đó hẳn là hộ vệ của Man quân?
Ngọc Tử đứng một lúc, chân đã hơi mỏi, nàng đi lại vài bước, nhìn trướng của Man quân cách nàng khoảng năm mươi bước thầm nghĩ: “Sao còn chưa ra?”
Dường như chỉ trong nháy mắt, bầu trời hiện lên vô số ánh sao không thể đếm xuể, những đám mây bay như những dải lụa vắt ngang bầu trời.
Vào hạ cũng đã được hai mươi mấy ngày rồi.
Đến đêm, gió thổi mơn man khiến người man mát, chỉ là mát được một lúc thì muỗi cũng bắt đầu kéo đến.
“Bốp” một tiếng, Ngọc Tử vỗ mạnh vào má, sau đó nhìn qua ánh lửa, tay trống trơn, căn bản không đánh chết con muỗi.
Lại “Bốp” một tiếng, lần này một con muỗi nhỏ nằm gọn trong bàn tay Ngọc Tử. Nàng bực bội vứt con muỗi đi, Ngọc Tử có chút nóng lòng: “Gần được một giờ rồi, sao Man quân kia còn không gọi nàng vào?”
Man quân không triệu kiến cũng khiến Ngọc Tử thoải mái hơn một chút, cái này cũng chỉ là kéo dài thời gian xử lý thôi. Chỉ là kiểu kéo dài này cũng khiến người ta lo lắng.
Lúc này nàng dậm chân cho bớt ngứa, dậm được một lúc thì bắt đầu nhảy loạn.
“Bốp, bốp, bốp”, những tiếng đập muỗi vang lên liên tục.
Ngọc Tử vừa xua muỗi trên người vừa nhìn trướng bồng của Man quân, thầm nghĩ: “Đến giờ cũng đã hơn hai giờ rồi, sao còn chưa có người ra gọi ta?”
Ánh trăng đã leo lên giữa bầu trời, vô số đốm lửa đã tắt, người gọi nàng đến vẫn không xuất hiện.
Ngọc Tử suy nghĩ một chút, đi đến bên một võ sĩ, chắp tay nói: “Nghe nói Man quân triệu kiến nên đến, nhưng mãi không được gặp Man quân, việc này là sao vậy?”
Võ sĩ kia liếc nàng rồi miễn cưỡng nói: “Không biết.”
Ngọc Tử cúi đầu thật sâu thi lễ với hắn, đang định hỏi một tiếng nữa thì vút một tiếng, gió lạnh vụt tới, cũng chính là võ sĩ nọ vung tay lên, trường kích lạnh băng trong tay hắn chỉ vào mặt của nàng.
Ngọc Tử vội lui về phía sau vài bước. Thấy nàng lui ra, võ sĩ kia cười lạnh một cái rồi buông trường kích, cũng chẳng buồn nhìn nàng một cái.
Ngọc Tử nhíu mày mím môi, nhìn chằm chằm vào trướng bồng của Man quân.
Bên trong thoáng có tiếng cười của phụ nữ.
Nàng nhìn lên trời, ánh trăng đã đến giữa trời, sắp đến giờ Tý rồi?
Nàng suy nghĩ một chút rồi xoay người đi về. Động tác của nàng rất dứt khoát, khi nàng đi được hai mươi bước thì võ sĩ vừa vung kích khi nãy quát nàng: “Tên kia, ngươi dám tự tiện rời đi?”
Ngọc Tử quay đầu.
Nàng nhưkhông thấy sự vô lễ của võ sĩ kia, vái chào hắn thật cung kính, bình thản trả lời: “Đêm đã khuya, trăng treo giữa trời, vạn vật đều ngủ, không dám quấy rầy Man quân nghỉ ngơi. Xin cho ta đi”.
Dứt lời, nàng vung tay áo, xoay người nhanh chóng bước đi.
Đám võ sĩ hai mặt nhìn nhau, bọn họ trừng mắt nhìn bóng Ngọc Tử càng đi càng xa, thật lâu không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, từ trong bóng tối có một thiếu nữ bước ra.
Thiếu nữ này là người trong đám ca nữ kia, cũng chính là người đưa cuộn trúc giản, ra lệnh cho nàng đọc thơ.
Đám võ sĩ thấy nàng đi ra thì đều quay đầu, vẻ mặt bọn họ từ giận chuyển thành cười, ánh mắt của bọn họ vô cùng nóng bỏng.
Thiếu nữ kia nhìn Ngọc Tử đang bước vội đi, nhíu mày nghi hoặc nói: “Công tử Xuất nói, biết chữ có thể khiến con người trở nên cao quý, thanh bạch. Ta cũng không tin. Không ngờ, đứa bé chỉ làm việc nặng nhọc cùng đám người tạp vụ kia lại có thể không sợ không hoảng, tiến lùi thoải mái. Đây là nhờ biết chữ?”
Một võ sĩ đứng lên, hắn vươn tay sờ soạng vạt áo của ca nữ này, miệng lại cười nói: “Biết chữ thì sao? Sao cơ* không ở lại vui vẻ cùng ta một đêm.”
Bàn tay thô của hắn sắp sờ đến ngực của ca nữ kia.
Ca nữ kia né đi. Nàng tái mặt lườm võ sĩ kia một cái, hừ nhẹ nói: “Ngươi thật to gan, người của công tử Xuất mà cũng dám động?”
Võ sĩ kia cười hề hề, chắp tay nhìn ca nữ kia, nuốt nước miếng nói: “Công tử Xuất là công tử của nước lớn, có tiếng hiền tài. Người như vậy sẽ không vì một ca nữ mà nổi giận với tráng sĩ”.
Ca nữ kia nghe vậy thì dậm mạnh chân, nàng dùng đôi mắt quyến rũ liếc qua mọi người, giọng nói có chút lạnh lùng: “Ca nữ? Sẽ có một ngày ngươi phải gọi ta là phu nhân!”
Dứt lời, nàng lắc mông quay về trướng bồng của mình. Vừa đi vừa nghĩ, từ mai trở đi, nàng sẽ theo người kia học chữ. Ta cũng có thể trở nên cao quý, thanh bạch, công tử Xuất nhất định sẽ yêu thương ta, chưa biết chừng sẽ lấy ta làm thê tử. Nghĩ tới đây, nàng bưng má, vẻ mặt si mê.
Ngọc Tử bước vội đi cũng không biết chuyện này từ đầu tới cuối chỉ là một trò đùa mà thôi. Khi nàng quay về, Cung đang ngẩng cao đầu nhìn chăm chú ra ngoài, thấy nàng xuất hiện, Cung vội bước đến trước người Ngọc Tử.
“Sao vậy?”
Cung có hơi vội vã, cũng như ông, người chờ Ngọc Tử trả lời cũng không ít.
Ngọc Tử mím môi, từ tốn nói: “Người kia truyền lệnh dẫn con tới cửa trướng bồng của Man quân rồi không thấy đâu nữa. Con đứng đó chờ hai giờ nhưng không có ai gọi vào, hỏi võ sĩ cũng không ai để ý. Dỏng tai lắng nghe thì nghe thấy trong trướng của Man quân có tiếng cười đùa của nữ tử. Con thấy đêm đã khuya, nghĩ chắc cũng không sao nên về trước, đợi lần sau triệu kiến”.
Những lời này của nàng, câu từ cẩn thận, không chỉ nói cho Cung nghe mà còn nói cho mọi người nghe.
Ngọc Tử vừa nói xong, một tiếng vỗ tay “Bốp bốp” thanh thúy vang lên.
Trong tiếng vỗ tay, Á đứng bên cạnh đống lửa nhìn Cung cười nói: “Cung, con của ông có phong thái như ông”.
Cung cũng cười ha hả, ông ngẩng cao đầu, vỗ mạnh vào kiếm, lớn tiếng nói: “Bất kể là đối mặt với ai, nếu ta không sai thì luôn đứng thẳng lưng. Con ta làm việc rất thỏa đáng, rất thỏa đáng. Ha ha”.
Bất kể là Cung hay Á đều là những người có chút kiến thức, mọi người xung quanh thấy họ nói vậy thì ánh mắt nhìn Ngọc Tử từ vui sướng khi người gặp họa lại trở thành tôn kính.
Trong tiếng cười vui vẻ, hai cha con lại quay về bên đống lửa.
Mãi cho đến lúc phụ thân ngủ rồi, Ngọc Tử vẫn chưa ngủ. Nàng nhìn ngọn lửa một lúc lâu mới thở dài, thầm nghĩ: “Về cũng đã về rồi, nghĩ chuyện đó làm gì? Mình nên nghĩ xem phải làm sao mới kiếm được đao tệ đây.”
Chú thích:
*Cơ: Chỉ những người con gái thời xưa, nhất là con gái xinh đẹp
Ngọc Tử đến rồi, người kia dặn dò: “Ở đây đợi một lát, ta vào báo cho Man quân”.
“Vâng.”
Người kia đi rồi, Ngọc Tử liền nhìn bốn phía xung quanh. Tất cả những trướng bồng và những đống lửa các kiếm khách đang nằm đều lấy ngọn đồi này làm trung tâm, bố trí theo vòng tròn.
Trước chỗ Ngọc Tử đứng, mười mấy võ sĩ đang ngồi dưới đất, vừa đốt lửa vừa uống sữa, vừa nói chuyện phiếm. Trường kích của bọn họ đặt bên chân, trên người vẫn mặc áo giáp trúc, bội kiếm lại càng không rời khỏi người.
Đó hẳn là hộ vệ của Man quân?
Ngọc Tử đứng một lúc, chân đã hơi mỏi, nàng đi lại vài bước, nhìn trướng của Man quân cách nàng khoảng năm mươi bước thầm nghĩ: “Sao còn chưa ra?”
Dường như chỉ trong nháy mắt, bầu trời hiện lên vô số ánh sao không thể đếm xuể, những đám mây bay như những dải lụa vắt ngang bầu trời.
Vào hạ cũng đã được hai mươi mấy ngày rồi.
Đến đêm, gió thổi mơn man khiến người man mát, chỉ là mát được một lúc thì muỗi cũng bắt đầu kéo đến.
“Bốp” một tiếng, Ngọc Tử vỗ mạnh vào má, sau đó nhìn qua ánh lửa, tay trống trơn, căn bản không đánh chết con muỗi.
Lại “Bốp” một tiếng, lần này một con muỗi nhỏ nằm gọn trong bàn tay Ngọc Tử. Nàng bực bội vứt con muỗi đi, Ngọc Tử có chút nóng lòng: “Gần được một giờ rồi, sao Man quân kia còn không gọi nàng vào?”
Man quân không triệu kiến cũng khiến Ngọc Tử thoải mái hơn một chút, cái này cũng chỉ là kéo dài thời gian xử lý thôi. Chỉ là kiểu kéo dài này cũng khiến người ta lo lắng.
Lúc này nàng dậm chân cho bớt ngứa, dậm được một lúc thì bắt đầu nhảy loạn.
“Bốp, bốp, bốp”, những tiếng đập muỗi vang lên liên tục.
Ngọc Tử vừa xua muỗi trên người vừa nhìn trướng bồng của Man quân, thầm nghĩ: “Đến giờ cũng đã hơn hai giờ rồi, sao còn chưa có người ra gọi ta?”
Ánh trăng đã leo lên giữa bầu trời, vô số đốm lửa đã tắt, người gọi nàng đến vẫn không xuất hiện.
Ngọc Tử suy nghĩ một chút, đi đến bên một võ sĩ, chắp tay nói: “Nghe nói Man quân triệu kiến nên đến, nhưng mãi không được gặp Man quân, việc này là sao vậy?”
Võ sĩ kia liếc nàng rồi miễn cưỡng nói: “Không biết.”
Ngọc Tử cúi đầu thật sâu thi lễ với hắn, đang định hỏi một tiếng nữa thì vút một tiếng, gió lạnh vụt tới, cũng chính là võ sĩ nọ vung tay lên, trường kích lạnh băng trong tay hắn chỉ vào mặt của nàng.
Ngọc Tử vội lui về phía sau vài bước. Thấy nàng lui ra, võ sĩ kia cười lạnh một cái rồi buông trường kích, cũng chẳng buồn nhìn nàng một cái.
Ngọc Tử nhíu mày mím môi, nhìn chằm chằm vào trướng bồng của Man quân.
Bên trong thoáng có tiếng cười của phụ nữ.
Nàng nhìn lên trời, ánh trăng đã đến giữa trời, sắp đến giờ Tý rồi?
Nàng suy nghĩ một chút rồi xoay người đi về. Động tác của nàng rất dứt khoát, khi nàng đi được hai mươi bước thì võ sĩ vừa vung kích khi nãy quát nàng: “Tên kia, ngươi dám tự tiện rời đi?”
Ngọc Tử quay đầu.
Nàng nhưkhông thấy sự vô lễ của võ sĩ kia, vái chào hắn thật cung kính, bình thản trả lời: “Đêm đã khuya, trăng treo giữa trời, vạn vật đều ngủ, không dám quấy rầy Man quân nghỉ ngơi. Xin cho ta đi”.
Dứt lời, nàng vung tay áo, xoay người nhanh chóng bước đi.
Đám võ sĩ hai mặt nhìn nhau, bọn họ trừng mắt nhìn bóng Ngọc Tử càng đi càng xa, thật lâu không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, từ trong bóng tối có một thiếu nữ bước ra.
Thiếu nữ này là người trong đám ca nữ kia, cũng chính là người đưa cuộn trúc giản, ra lệnh cho nàng đọc thơ.
Đám võ sĩ thấy nàng đi ra thì đều quay đầu, vẻ mặt bọn họ từ giận chuyển thành cười, ánh mắt của bọn họ vô cùng nóng bỏng.
Thiếu nữ kia nhìn Ngọc Tử đang bước vội đi, nhíu mày nghi hoặc nói: “Công tử Xuất nói, biết chữ có thể khiến con người trở nên cao quý, thanh bạch. Ta cũng không tin. Không ngờ, đứa bé chỉ làm việc nặng nhọc cùng đám người tạp vụ kia lại có thể không sợ không hoảng, tiến lùi thoải mái. Đây là nhờ biết chữ?”
Một võ sĩ đứng lên, hắn vươn tay sờ soạng vạt áo của ca nữ này, miệng lại cười nói: “Biết chữ thì sao? Sao cơ* không ở lại vui vẻ cùng ta một đêm.”
Bàn tay thô của hắn sắp sờ đến ngực của ca nữ kia.
Ca nữ kia né đi. Nàng tái mặt lườm võ sĩ kia một cái, hừ nhẹ nói: “Ngươi thật to gan, người của công tử Xuất mà cũng dám động?”
Võ sĩ kia cười hề hề, chắp tay nhìn ca nữ kia, nuốt nước miếng nói: “Công tử Xuất là công tử của nước lớn, có tiếng hiền tài. Người như vậy sẽ không vì một ca nữ mà nổi giận với tráng sĩ”.
Ca nữ kia nghe vậy thì dậm mạnh chân, nàng dùng đôi mắt quyến rũ liếc qua mọi người, giọng nói có chút lạnh lùng: “Ca nữ? Sẽ có một ngày ngươi phải gọi ta là phu nhân!”
Dứt lời, nàng lắc mông quay về trướng bồng của mình. Vừa đi vừa nghĩ, từ mai trở đi, nàng sẽ theo người kia học chữ. Ta cũng có thể trở nên cao quý, thanh bạch, công tử Xuất nhất định sẽ yêu thương ta, chưa biết chừng sẽ lấy ta làm thê tử. Nghĩ tới đây, nàng bưng má, vẻ mặt si mê.
Ngọc Tử bước vội đi cũng không biết chuyện này từ đầu tới cuối chỉ là một trò đùa mà thôi. Khi nàng quay về, Cung đang ngẩng cao đầu nhìn chăm chú ra ngoài, thấy nàng xuất hiện, Cung vội bước đến trước người Ngọc Tử.
“Sao vậy?”
Cung có hơi vội vã, cũng như ông, người chờ Ngọc Tử trả lời cũng không ít.
Ngọc Tử mím môi, từ tốn nói: “Người kia truyền lệnh dẫn con tới cửa trướng bồng của Man quân rồi không thấy đâu nữa. Con đứng đó chờ hai giờ nhưng không có ai gọi vào, hỏi võ sĩ cũng không ai để ý. Dỏng tai lắng nghe thì nghe thấy trong trướng của Man quân có tiếng cười đùa của nữ tử. Con thấy đêm đã khuya, nghĩ chắc cũng không sao nên về trước, đợi lần sau triệu kiến”.
Những lời này của nàng, câu từ cẩn thận, không chỉ nói cho Cung nghe mà còn nói cho mọi người nghe.
Ngọc Tử vừa nói xong, một tiếng vỗ tay “Bốp bốp” thanh thúy vang lên.
Trong tiếng vỗ tay, Á đứng bên cạnh đống lửa nhìn Cung cười nói: “Cung, con của ông có phong thái như ông”.
Cung cũng cười ha hả, ông ngẩng cao đầu, vỗ mạnh vào kiếm, lớn tiếng nói: “Bất kể là đối mặt với ai, nếu ta không sai thì luôn đứng thẳng lưng. Con ta làm việc rất thỏa đáng, rất thỏa đáng. Ha ha”.
Bất kể là Cung hay Á đều là những người có chút kiến thức, mọi người xung quanh thấy họ nói vậy thì ánh mắt nhìn Ngọc Tử từ vui sướng khi người gặp họa lại trở thành tôn kính.
Trong tiếng cười vui vẻ, hai cha con lại quay về bên đống lửa.
Mãi cho đến lúc phụ thân ngủ rồi, Ngọc Tử vẫn chưa ngủ. Nàng nhìn ngọn lửa một lúc lâu mới thở dài, thầm nghĩ: “Về cũng đã về rồi, nghĩ chuyện đó làm gì? Mình nên nghĩ xem phải làm sao mới kiếm được đao tệ đây.”
Chú thích:
*Cơ: Chỉ những người con gái thời xưa, nhất là con gái xinh đẹp