Chương 24: Xử phạt.
Dịch: Vivian Nhinhi
Sư phụ là tiên thai, vậy Tiêu Lãng cũng là tiên thai sao?
Cẩm Huyền tiên tử không chịu nói tỉ mỉ, lại để cho ta tự mình ngẫm lại.
Ta sững sờ nhìn mặt hồ xuất hiện một đầu cá chép béo mập nhảy lên, lại đến một đầu cá chép béo mập khác nhảy lên...
Cá rơi xuống mặt nước, sóng lăn tăn khắp mặt hồ.
Ta rốt cục cũng hiểu rồi, kinh ngạc hỏi: "Vậy... sư phụ với Tiêu Lãng là huynh đệ?"
"Thân mang thiên cơ, không thể tiết lộ." Cẩm Huyền tiên tử vô tình nói.
Ở thế gian, mỗi khi Bạch Quản với Nguyệt Đồng không hiểu cái gì hỏi lại, ta cuối cùng chỉ toàn lấy "tiên cơ bất khả lộ" mà qua loa lấp liếm cho xong, hôm nay gặp báo ứng rồi, đúng là báo ứng mà. Ta vẫn không từ bỏ ý định, hỏi lại: "Mẫu thân của Tiêu Lãng là ai? Bà ấy ở đâu?"
Khuôn mặt lạnh băng của Cẩm Huyền tiên tử hiện lên một tia thương cảm, nàng cúi đầu nói: "Là Diệu Âm tiên tử, nàng là bạn tốt nhiều năm của ta, cũng là chiến tướng của Thiên Giới, hơn một vạn năm trước, chiến bại mà rơi vào tay địch, chịu sự giam cầm của Nguyên Ma Thiên Quân, sau khi sinh hạ ma thai Tiêu Lãng thì phát điên, cự tuyệt mọi việc trị liệu, cuối cùng, hơn ba ngàn năm trước đã tự hủy nguyên thần mà chết đi..."
Kí ức thời ấu thơ đã quá mơ hồ, nhưng ta vẫn nhớ khi sư phụ phát hiện ta có dị năng bổ hồn đã vui mừng như điên, đợi đến khi năng lực này ổn định, hắn liền dẫn ta tới thung lũng Hoa Đào này, nói là phải gặp một người rất quan trọng. Ta ngoan ngoãn ngồi trong đình, gật gà gật gù đợi rất lâu, đợi đến khi sư phụ trở về lại dẫn ta rời đi, sau đó liên tục vài ngày sư phụ không nói không rằng, ta còn tưởng là mình gây chuyện làm sư phụ giận, thấp thỏm không yên rất lâu, tìm cách trêu đùa cho hắn vui vẻ.
Sư phụ ôm ta dưới gốc lê, ôm rất chặt rất chặt, giống như cây cỏ kí sinh quấn lấy gốc lê, như muốn khắc vào trong xương tủy, không phân li, từng giọt nước rơi xuống trên vai, ta ngu ngốc cười nói: "Sư phụ nhìn kìa. sương trên cây lê đã rơi xuống kìa..."
Sư phụ không ngẩng đầu, nhẹ giọng phụ họa: "Đúng rồi, sương sớm nay đặc biệt dày..."
Từ đó về sau, hắn không nhắc tới thung lũng Hoa Đào thêm một lần nào nữa, cũng không bao giờ ôm ta chặt như thế nữa.
Tên của Diệu Âm tiên tử như là cấm kị, biến mất khỏi Thiên Giới mãi mãi.
Có lẽ là bởi vì bà đã sinh ra con trai của Nguyên Ma, trở thành sỉ nhục của Thiên Giới. Trong lịch sử Thiên Giới mà ta học cũng chỉ vẻn vẹn nói nàng chiến bại bỏ mình, không có gì đặc biệt cả.
Về sau, Thiên Giới lại bắt đầu náo động, sư phụ xưa nay luôn lười nhác lại liên tục xuất môn, tham gia cuộc chiến Tru Ma, ta thừa lúc hắn trở về quấn quýt lấy hắn khẩn cầu: "Sư phụ, người dẫn con đi chiến trường, đừng bỏ lại con một mình "độc thủ không khuê" (*)mà!"
Sư phụ bị sặc nước trà, thần sắc quỷ dị nhìn ta thật lâu, bỏ một câu: "Vớ vẩn!", sau đó lấy "Thiên Tự Văn" với "Kinh Thi" ra quẳng trước mặt ta, phạt ta ngồi trong phòng chép mười lần. Chép đến tay ta mỏi nhủ, mắt cũng hoa rồi, mệt đến nổi không thể nghĩ ngợi thêm gì nữa, còn phải đến báo cáo cho hắn ý nghĩa chính xác cũng như văn cảnh áp dụng của cái thành ngữ: "Độc thủ không khuê" này thật trôi chảy, hắn mới thôi.
Ba tháng sau, U Minh Ma Quân chiến bại, bị giam ở Cửu Lôi Đảo.
Toàn bộ Thiên Giới đều vui vẻ, tiệc tùng ăn mừng suốt ba ngày ba đêm, chỉ mỗi sư phụ ta không thích náo nhiệt, một mình dẫn ta về Giải Ưu Phong uống rượu giải sầu, ta không hiểu chuyện chiến quả lắm, hỏi: "Vì sao không giết chết U Minh Ma Quân, nhất lao vĩnh dật? Có phải sư phụ không đánh lại hắn không?"
"Không phải", sư phụ đang khắc búp bê bằng gỗ cho ta chơi, bỗng nhiên trong mắt xẹt qua một tia tàn khốc: "Thiện ác song sinh, tiên bất tử, ma bất diệt!"
Những lời này thật thâm sâu và ảo diệu, ta chẳng hiểu tí gì.
Sư phụ thấy ta không hiểu, giải thích: "Đạo từ tâm dậy, ma từ tâm sinh. Hồn thể của U Minh Ma Quân là do Nguyên Ma Thiên Quân hóa ra "Si". Chỉ cần lòng người trong thiên hạ còn tồn tại một chút ý niệm là "Si", hắn liền có thể không ngừng tái sinh, không bao giờ giết chết được, cùng lắm chỉ có thể phong ấn."
Ta sợ hãi hỏi: "Thiên Giới chẳng phải không thắng được sao?"
Sư phụ lắc đầu, lại nói thêm một câu càng thâm sâu hơn: "Thiện ác song sinh, không có triệt để thắng, cũng không có triệt để thua."
"Mặc kệ" ta chẳng có tí hứng thú nào với chuyện tranh chấp giữa Tiên và Ma, chỉ chăm chăm nghĩ đến tìm con tướng công lông mềm như nhung kia ở đâu bây giờ, cho nên mấy câu nói khó hiểu của sư phụ ấy ta cũng không để trong lòng, thuận miệng nói: "Dù sao sư phụ là người tốt, A Dao cũng là người tốt, thế là đủ rồi!"
Sư phụ nở nụ cười, cũng thuận miệng đáp: "Có lẽ vậy, A Dao sau này phải làm người tốt nhé, người tốt mới có tốt báo."
Ta rất thành thực nhận lời, cả đời cũng kiên quyết thực hiện nguyên tắc này.
Cuối cùng, người tốt gặp xui xẻo...
Người xấu Tiêu Lãng thì cười sung sướng...
Cẩm Huyền tiên tử tỏ vẻ an ủi sâu sắc với ta.
Ta lặp đi lặp lại những tin đồn mình nghe được kia, nàng tựa hồ lại không biết gì về chuyện sư phụ rơi vào tay Tiêu lãng, thật sự là hỏi không được chút manh mối nào. Bất đắc dĩ, đành phải tạ ơn tiên tử, dắt Nguyệt Đồng lủi thủi rời đi.
Trên đường, Nguyệt Đồng hỏi: "Người đang thương tâm chuyện Cẩn Du thượng tiên với Tiêu Lãng ma quân là huynh đệ sao?"
"Ừ" Ta thở phào một cái, nói: "Nhưng mà ta đã nghĩ cẩn thận rồi, cho dù sư phụ với Tiêu Lãng là huynh đệ thì sư phụ vẫn là sư phụ mà ta yêu thích nhất.
Trầm mặc một lát, Nguyệt Đồng có chút chờ mong hỏi: "Nếu sư phụ là người ngươi thích nhất, vậy ta trong lòng ngươi xếp thứ mấy?"
Ta không cần nghĩ ngợi nói: "Thứ ba"
Nguyệt Đồng có chút kì quái, sau lại buông tay tỏ vẻ không sao cả nói: "Dù sao ta cũng chỉ là một con vật lông mềm như nhung, không có bản lãnh gì, ngươi không thích cũng là bình thường... Cơ mà người mà ngươi thích thứ hai là một kẻ thế nào?"
Ta khó hiểu liếc nó một cái, nói: "Đương nhiên là Đằng Hoa tiên tử rồi, ta với nàng quen biết nhiều năm như vậy cơ mà, yêu thích cũng phải bàn về tư lịch đấy..."
Nguyệt Đồng chẳng hiểu sao đã vui sướng trở lại, lúc đi đường đuôi cũng vểnh cao hơn mấy lần.
Ta nhắc nhở nó bao lần: "Chúng ta bây giờ là đang đi tự thú đấy!"
Nguyệt Đồng rất có phong phạm trưởng bối mà xoa đầu ta, nói: "Ờ, đừng lo lắng quá, nói mọi chuyện cho Thiên Giới để bọn họ đi cứu sư phụ ngươi nha!"
Bọn ta mang theo tâm lí hồi hộp lo lắng cùng đi đến Thiên Cung. Đã thấy bên trong vô cùng hỗn loạn, tướng sĩ với tiên nhân cứ ra ra vào vào, tựa hồ bận đến mức không kịp thở, ngay cả đám thị nữ bình thường rất dịu dàng nhàn nhã cũng tỏ ra hấp tấp vội vã, ai nấy đều chạy như ma đuổi, nói chuyện cũng to tiếng hơn rất nhiều, những mệnh lệnh kiểu như: "Phổ Đà bồ tát ở đâu?" "Mau đi mời Lạc Hà tiên ông..." liên tục được truyền xuống.
Ta ngăn một tiên nữ quen biết lại, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tiên nữ kia nhìn ta như nhìn yêu quái, hỏi với giọng không dám tin: "Ngươi đang đùa có phải không? Chẳng lẽ không biết nữ thần Thương Quỳnh đã dẫn Thập Phương La Sát, Bát Đại Ma tướng tới tập kích biên giới. Hồ Thiên Vương trước trận đã bị nàng một đao chém đầu, chiến tuyến bức lui ba trăm dặm, hôm nay toàn bộ quân đội Thiên Giới đã được điều đi cứu viện rồi đây này.:
Năm xưa khi Hồ Thiên Vương đánh phản loạn Lang Tộc đã từng chém không ít yêu ma, là hãn tướng nổi danh Thiên Giới, hôm nay lại bị một chiêu của Thương Quỳnh mà bỏ mạng, thật không thể tưởng tượng.
Ngắn ngủi vài ngài, chiến tuyến bại lui đến tận đây rồi.
Thiên hạ còn ai có thể kháng cự lại bước tấn công của chiến thần đệ nhất Ma Giới chứ.
Vạn năm trước, lúc ấy thống soái ba quân là Thái Hư tiên ông thông minh tuyệt đỉnh, Phục Ma tướng quân võ công cái thế, hai người bọn họ một văn một võ, ai nấy đều phẩm đức xuất chúng, năng lực siêu quần. Hai người làm việc thập toàn thập mĩ, cúc cung tận tụy, khiến cho Ma Giới khó có thể xâm chiếm. Tất cả quân sĩ dưới mệnh lệnh của bọn họ đều như thiên lôi sai đâu đánh đó, không rõ chi tiết, tất cả đều nghe theo chỉ huy, tất cả đều hoàn mĩ. Thế lực Thiên Giới cường thịnh, Ma Giới khó có thể xâm nhập mảy may. Cho đến tận chiến dịch phong ấn Nguyên Ma Thiên Quân kia, khổ chiến hai trăm ba mươi bảy ngày, Thái Hư tiên ông và Phục Ma tướng quân trả một cái giá là một chết một trọng thương mới giành được thắng lợi, khiến Ma giới không dám xâm phạm, thiên giới vui mừng khôn xiết.
Đợi đến khi Thương Quỳnh kế thừa chí hướng phụ thân mình xuất hiện, mọi người mới phát hiện Thiên Giới đã không còn nhân tài nào có thể dùng, Thái Hư tiên ông với Phục Ma tướng quân vô cùng hoàn mỹ, điều này cũng khiến tầm mắt bọn họ quá cao, luôn ôm hi vọng tìm được nhân tài hoàn mĩ như mình, ngược lại khó có thể bồi dưỡng được bộ hạ ưu tú.
Ma giới mất đi sự lãnh đạo của Nguyên Ma thiên quân, lúc đầu hỗn loạn vô cùng, nội chiến liên miên, về sau Thương Quỳnh cầm đầu phái vũ lực đã nổi lên, lấy huyết tinh và bạo lực áp chế tất cả, dưới trướng của nàng nàng toàn là những kẻ lấy máu tẩy máu, mạng đổi mạng, thời thế loạn lạc kẻ mạnh chiến thắng, bất kể là âm hiểm xảo trá, ác độc tàn nhẫn, bất cứ thủ đoạn hạ lưu nào cũng dám dùng, đánh cho các tướng lĩnh vốn thừa hưởng sự giáo dục chân thiện mỹ của Thiên Giới phải luống cuống tay chân.
Đến lúc này thì vinh quang ngày xưa của Thiên Giới đã hoàn toàn biến mất rồi.
Thiên Đế rất tức giận.
Các tướng lĩnh chịu không nổi khuất nhục, trên đại điện nhao nhao yêu cầu ra trận, ồn ào không ngừng.
Thiên Đế nhìn trái một cái, lắc đầu. Nhìn phải một cái, lắc đầu. Đến lúc nhìn vào giữa lại thấy ta với Nguyệt Đồng đang ngơ ngác đứng ở cửa vào đại điện.
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng quăng tới, mặc dù trầm mặc không nói gì, lại mang theo nỗi tức giận khi đang tranh luận bị chen ngang, hận không thể ném kẻ gây sự là ta ra ngoài.
Ta kiên trì, từ từ tiến lên, hành lễ với Thiên Đế.
Thiên Đế hơi nhíu mày, chốc lát, đã nhớ ra ta đã từng bổ hồn cho con trai ông ta, nếp nhăn trên trán hơi giãn ra, yêu thương hỏi: "Ngọc Dao tiên tử, ngươi không phải hạ phàm đi chơi sao? Sao lại trở về rồi?"
Ta khách sáo nói: "Thế gian hiểm ác, không bằng một góc của Thiên Giới!"
Thiên Đế cười nói: "Là lòng người hiểm ác, dọa sợ tiên tử rồi đi!"
Ta cúi đầu: "Vâng!"
Thiên Đế mỏi mệt thở dài, phất phất tay với ta: "Ngươi đi Dao Trì tìm Thiên Hậu đi, hôm nay tình hình chiến đấu bận rộn, không nên ở trong này làm gì!"
Ta không dời bước, đang tự cân nhắc xem như thế nào để có thể uyển chuyển nói ra chuyện thân thể Nguyên Ma Thiên Quân bị trộm kia, để bớt tội vào thân.
Không ngờ, Nguyệt Đồng vượt lên trước quỳ xuống, mở miệng nói thẳng ra:"Bệ ha, ta là truyền nhân của Linh Miêu Tộc, ngày trước bị kẻ gian che mắt, ép Ngọc Dao tien tử biến trở lại nguyên hình, mở Thiên Lộ ra, khiến thân thể của Nguyên Ma Thiên Quân bị trộm mất, tự biết nghiệp chướng nặng nề, nay để tiên tử dân ta tới chịu đòn nhận tội, tùy Thiên Đế xử phạt."
Văn võ toàn triều khiếp sợ.
Thiên Đế cũng bị tin này dọa cho nhảy dựng khỏi bảo tọa, kinh hãi hỏi: "Đây... rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đợi một chút!" Ta phát hiện bản khẩu cung này không giống với những gì đã thương lượng trước đó, đích thị là con mèo trắng này lại nói năng hồ đồ rồi.
Có điều, vì đầu óc ta trời sinh đã xoay chuyển chậm chạm, nói chuyện cũng tương đối chậm, Nguyệt Đồng lại là đứa lắm mồm, giọng cũng to, nó thở cũng không thèm, chặn họng ta, bắn liên thanh: "Linh Miêu Tộc nhận ủy thác trông giữ Thiên Lộ, bị Ma giới tru sát. ta vất vả lắm mới chạy ra được tìm đường sống, lại bị Tiêu Lãng Ma Quân bức bách, vây khốn trong Lạc Thủy Trấn, ngày đêm tra tấn. Năm trước vừa nhìn thấy Ngọc Dao tiên tử là hóa thân của khóa ngọc năm xưa hạ phàm, liền muốn mượn Thiên Lộ thừa cơ chạy trốn, cũng lại dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt nàng đồng ý giúp đỡ, không ngờ lại rơi vào bẫy của Tiêu Lãng Ma Quân, bị hắn đoạt trước một bước tiến vào Thiên Lộ, cướp thân thể của Nguyên Ma Thiên Quân đi mất. Hôm nay thấy thẹn trong lòng, tự biết khó tránh khỏi cái chết, cố tình đến xin tự thú!"
Thiên Đế nhìn ta, chán nản ngồi xuống, thần sắc âm trầm bất định, mệt mỏi nói: "Thì ra ngươi chính là cái chìa khóa ngọc đó, trách không được năm xưa tìm thế nào cũng không ra, cây giấu trong rừng. Cẩn Du à Cẩn Du, ngươi đúng là biết giấu diếm..."
Các tướng lĩnh vốn đã bị chiến sự hành đến sứt đầu mẻ trán tay đã nắm chặt bảo kiếm, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể hành quyết Nguyệt Đồng với ta ngay tại chỗ.
Ta xua xua tay, không ngừng giải thích: "Nó nói không đúng đầu, kẻ bị Tiêu Lãng cưỡng ép là ta, kẻ muốn mở Thiên Lộ cũng là ta!"
Nguyệt Đồng nhìn ta thở dài, hai tai rũ xuống, giống như một trưởng lão đã nhìn thấu thế gian hiểm ác, như tín đồ đang sám hối về hành vi phạm tội của mình, nói với giọng ai oán vô cùng: "A Dao, vô dụng thôi, ta biết rõ nàng yêu thích ta, nhưng nàng không cần phải che giấu cho ta. Sai thì cũng đã sai rồi, Nguyệt Đồng ta mặc dù là con mèo, nhưng cũng đường đường là nam nhi bảy thước, không lý nào lại để cho một nữ hài tử gánh tội thay.." (Ta chết với con mèo ngốc này... ))))))))
Ta nổi giận: "Ai gánh tội thay chứ? Rõ ràng đã nói chuyện này cứ để ta gánh chịu mà!"
Nguyệt Đồng nhìn ta, trên mặt tỏ cái vẻ "chuyện chính là như vậy, ngươi đừng giải thích nữa" rất chi là kiên định.
Ta càng nói nhanh càng lắp bắp: "Không phải như thế, ngay từ lúc bắt đầu hạ phàm, Tiêu Lãng đã tính kế ta rồi, hắn... hắn vây khốn ta, dùng các loại thủ đoạn hù dọa ta, ta chịu không nổi, trong lòng sợ hãi, cho nên..."
Giải thích nửa ngày, ánh mắt mọi người nhìn ta lại thêm vài phần hồ nghi...
Nguyệt Đồng cười khổ nói: "A Dao, đủ rồi đó. Ngươi như nàng, có thể không tuân thủ quy củ không?"
Chư tiên bừng tỉnh, Phụng Thiên tướng quân trước kia đã từng được ta bổ hồn cho lập tức đứng ra, chắp tay cầu tình: "Ai chẳng biết Ngọc Dao tiên tử là người thành thực nổi danh, ngốc nghếch, tuân thủ quy củ gần như tới mức không luận tình lý. Thần dám dùng tánh mạng đảm bảo, dù cho kề đao vào cổ nàng thì nàng cũng sẽ không làm chuyện không tuân theo quy củ đâu!"
Đúng vậy, nếu như biết bên trong Thiên Lộ có cất giấu thân thể của Nguyên Ma Thiên Quân, cũng như không phải lo lắng cho đồ nhi bên người, nếu như không phải bị Tiêu Lãng dùng công tâm thuật ép sát từng bước, nếu như biết rõ Bạch Quản là Tiêu Lãng, ta cho dù có chết cũng sẽ không dám mở Thiên Lộ.
Thanh Hư Tiên Nhân - người theo đuổi Đằng Hoa tiên tử ba ngàn năm không có kết quả cũng đứng ra khỏi hàng nói: "Linh Miêu tộc xưa nay giỏi nhất là mê hoặc người, chắc chắn là do nó dùng hoa ngôn xảo ngữ dụ dỗ Ngọc Dao tiên tử."
Ta dốc sức liều mạng phủ nhận: "Không không, là Tiêu Lãng quá giảo hoạt, kẻ làm trái quy củ thực sự chính là ta, không liên quan đến Nguyệt Đồng đâu..."
Nguyệt Đồng cười nhạo ta: "Chuyện đã đến nước nay, ta cũng không muốn lề mề với ngươi nữa, tất cả những gì ta nói với ngươi trước kia chỉ là dụ dỗ thôi, ngươi còn cho là thực à? Ngươi tưởng ta thực sự yêu thương kẻ quái dị như ngươi sao?"
Nó từng dụ dỗ ta cái gì vậy?
Ta chần chờ một chút, từ từ nhớ lại xem...
Những người khác phản ứng nhanh hơn ta rất nhiều, tất cả nhìn ta bằng ánh mắt "chỉ tiếc sắt không thành thép", sau đó châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán. Ta có thể tưởng tưởng, ba ngàn năm nữa, chủ đề bàn tán nóng nhất Thiên Giới khi trà dư tửu hậu sẽ là: "Truyền thuyết kể rằng, có một tiên nữ hạ phàm đi loạn, bị yêu quái lừa gạt tình cảm, đinh thay yêu quái gánh tội, kết quả..."
Thủ phạm chính với tòng phạm khác nhau rất nhiều, rất có thể là một cái mạng.
Ta giờ đã phát hiện Nguyệt Đồng có ý đồ thay ta gánh chịu toàn bộ tội lỗi, phấn khởi phản kích.
Không biết làm sao, hình tượng ta quá mức bảo thủ, không chịu thay đổi lại "đi vào lòng người" quá mức như vậy, Nguyệt Đồng lại nhanh mồm nhanh miệng, diễn kịch quá xuất sắc, đơn giản chỉ cần nói dối đã khiến tất cả mọi người cho rằng, việc ta kể rõ chân tướng kia lại chính là vì muốn giúp người yêu gánh tội thay.
Nhao nhao hơn nửa cảnh giờ, Trấn Ma tướng quân nhìn không nổi nữa, bước ra khỏi hàng giận dữ hét: "Đại quân Ma Giới đã áp sát, thân thể của Nguyên Ma Thiên Quân bị Tiêu Lãng trộm mất, có thể thấy được mục đích trận chiến này của nữ ma đầu Thương Quỳnh chính là để cướp lại đầu của phụ thân ả, cho Nguyên Ma Thiên Quân lại phục sinh. Nếu để ả thực hiện được mục đích, cha con liên thủ, Thiên Giới chắc chắn sẽ máu chảy thành sông, biến thành thuộc địa của Ma Giới, đây mới là chuyện mà chúng ta phải lo lắng nhất. Còn về chuyện xử phạt hai tên tội nhân này, cần gì phải lãng phí thời gian tranh luận? Kéo hết lên Tru Tiên Đài mà phạt. Chấn hưng quân tâm!"
Cả đại điện lặng ngắt như tờ, trên mặt mọi người đều lộ vẻ hổ thẹn.
Nguyệt Đồng sắc mặt trắng bệch, tim ta cũng ngừng đập.
Thiên Đế biến sắc, hạ lệnh: "Giải hai người vào thiên lao!"
=================
(*) Độc thủ không khuê: đại khái là cảnh thê tử bị trượng phu vứt bỏ lại một mình thui thủi.
A Dao ngốc dùng sai thành ngữ mới khiến Cẩn Du phạt. ))