Chương 27: Ma Giới
Dịch Vivian Nhinhi
Ta trực tiếp né sang bên cạnh tay Tiêu Lãng đang duỗi ra, đi thẳng, mắt cũng không thèm liếc hắn lấy một cái.
Đám ma tướng ăn mặc kì quái dùng ánh mắt nghẹn cười nhìn sau lưng ta, bầu không khí trở nên đặc biệt sống sượng. Viêm Hồ vẫn im lặng đứng phía sau quan sát thu quạt sắt trong tay lại, thay chủ nhân gỡ chút thể diện, nói: "Nha đầu kia bị hoảng sợ đến choáng váng đầu rồi, mau đưa long xa của Tiêu Lãng đại nhân đến đây, đường sá xa xôi, đừng dọa chạy mỹ nhân."
Long xa dài rộng chừng ba thước, làm bằng tơ vàng gỗ lim, treo rèm trân châu Đông Hải, kéo xe là một con Độc Long có một thân vảy giáp cực dày, miệng phun hỏa diễm, khí thế hung hang càn quấy, hình như đang diễu võ giương oai với ta. Có ma binh tiến lên phía trước, đặt tấm kê chân đỡ ta lên xe.
Chưa bước được bước nào, một bàn tay to đã chặn ngang ôm lấy ta, trời đất chao đảo quay cuồng một cái xong ta rơi vào một vòng tay lạnh buốt. Ngẩng đầu nhìn lên, áo giáp đen nhánh lấp lánh của Tiêu Lãng lóe lên hàn quang đập vào mắt, sắc mặt của hắn so với áo giáp còn lạnh hơn, hơi híp mắt nói: "Con tin chiến bại lấy đâu ra tư cách đón rước? Tất nhiên là phải diễu phố thị chúng, để cho con dân ma giới thấy được uy phong thắng lợi chứ."
Xích Hổ gãi gãi đầu, khó hiểu nói: "Cơ mà, cơ mà chính miệng ngài. . ."
Y còn chưa dứt lời, Tiêu Lãng đã cười nhạo nói: "Xích Hổ ơi là Xích Hổ, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, còn phân không rõ câu nào nói thật câu nào nói chơi à?"
Xích Hổ lắc đầu, đáp rất thành thật: "Phân không rõ."
"Hành sự phải biết tùy cơ ứng biến. Ngươi đúng là trẻ con không dễ dạy." Tiêu Lãng tiếc rẻ thở dài, lại vỗ đầu ta, dạy dỗ: "Hành sự không nên quá câu nệ, hiểu không?"
Những thứ mà người xấu nói là tốt chắc chắn là không tốt, ta lắc đầu theo trực giác
"Lại thêm một đứa khó dạy nữa!" Tiêu Lãng giáo dục thất bại, tâm tình có vẻ càng thêm buồn chán, hắn không để ý đến ta nữa, sai người điều tọa kỵ đến.
Một con voi đen to lớn chậm rãi đi từ trong bầy ma tới, nó cao chừng mười trượng, khoác lên mình tầng tầng lớp lớp Tỏa Tử Giáp, hai mắt trừng lớn đỏ như màu máu, lộ ra răng nanh còn sắc hơn lưỡi đao, đạp bước nào trời đất rung chuyển bước đấy. Đến khi đi tới trước mặt chủ nhân, nó cung kính quỳ hai chân trước xuống, cúi người mời hắn lên lưng.
Tiêu Lãng bẻ hai tay ta bắt chéo sau lưng rồi ôm lấy tung về phía trước một cái, thân mình ta bay lên không trung nhẹ như mây khói, hơi quay người đã lên đến trên lưng voi, giống như đang ở trên một cái lương đình, treo màn che, bên trong là một bộ bàn ghế bằng gỗ lễ vạn năm tuổi điêu khắc tinh xảo, Linh Lung các là bút mực, bên cạnh là ngọc như ý điêu khắc hoa văn đẹp đẽ còn có một tủ sách nhỏ kiểu dáng tương tự, chất đầy sách đủ loại.
Trên lưng voi, đứng cao nhìn xa, gió mát bốn phía, có thể thấy cảnh núi sông gấm vóc.
Tên này đi đánh trận hay đi du sơn ngoạn thủy đây?
Ta nghĩ nghĩ nửa khắc đồng hồ đột nhiên nghĩ tới một vấn đề còn nghiêm trọng hơn nữa. Bàn ghế chỉ có một bộ, Tiêu Lãng bắt ta đi lên chẳng lẽ muốn cột ta ở bên ngoài lương đình để thị uy?
Tiêu Lãng hình như cũng rất "khổ não", hắn cân nhắc một lát làm ra quyết định trực tiếp đặt ta lên trên đùi mình, sau đó dùng vẻ mặt khiêu khích nhìn ta, tựa hồ đang đơi ta thét lên phản kháng, đợi mãi không có kết quả liền thò tay kéo lọn tóc ta chơi, cười hỏi: "Tức giận à?"
Ma tướng phía dưới tí lại dùng ánh mắt mập mờ liếc bọn ta, bị hắn trừng mắt lại rụt hết cổ về.
Ta không nói chuyện.
Con voi nâng mình đứng dậy, bắt đầu bước đi bằng những bước chậm rãi mà vững vàng
Hắn lấy từ trong Linh Lung các ra mấy khối bánh ngọt, trước tiên đưa ra trước mũi ta vòng hai vòng, thấy ta vẫn nhìn chằm chằm về phía xa không phản ứng thì bỏ vào miệng, sau đó lấy sách ra đọc, đọc không được mấy trang lại hít sâu mấy hơi, giống như phải đang hi sinh gì đó ghê gớm lắm mà mèm giọng hỏi ta: "A Dao, nàng thực sự không muốn nói chuyện với ta à?"
Ta có chết cũng không muốn nói chuyện với cái loại người xấu, ác ôn, lừa đảo khốn kiếp này đâu.
Tiêu Lãng nhướng mày, nở nụ cười, dường như lại đang nghĩ đến mấy chuyện xấu xa.
Ta tiên hạ thủ vi cường, thừa dịp hắn còn chưa phong bế pháp lực của ta lập tức biến thẳng về nguyên hình.
Một khối ngọc xinh đẹp óng ánh rơi trên gối hắn, nhắm mắt ngủ, kệ hắn muốn thế nào thì thế ấy, kể cả có lấy làm vòng đeo cổ cho chó ta cũng mặc kệ.
Mơ mơ màng màng ngủ không biết đã bao lâu, đợi đến khi ma khí nồng đậm dày đặc xâm nhập ngọc khiếu, ta giật mình tỉnh giấc, cảm thấy không ổn vội lặng lẽ thả ra ba sợi tơ hồn để điều tra, phát hiện mình bị buộc vào một sợ dây đỏ lên mũi voi lớn, bị hất lên hất xuống thị chúng, chung quanh là đám ma nhân, bọn họ đang ồn ào hoan hô ca tụng. . .
Ta trầm ngâm một lát, quyết định giả chết.
Tiêu Lãng chậm rì rì khép quyển sách trên tay lại, lại bảo voi lớn đưa mũi qua, xách ta trở về. Lấy ngón trỏ nhấc ta lên, quay mấy vòng trong không trung rồi đặt trong lòng bàn tay, ra vẻ ôn nhu hỏi: "Nàng tỉnh rồi à?"
Ta gắng sức giả chết.
Tiêu Lãng: "Đập nát nàng ra! ! !"
Ta lại càng gắng sức giả chết.
Tiêu Lãng: "Ném nàng vào bồn cầu!"
Ta tỉnh.
Tiêu Lãng ngẩn người, tỉnh ngộ: "Lại còn sĩ khả sát bất khả nhục nữa cơ à?"
)))
Ta cúi đầu không lên tiếng, lén nhìn cảnh sắc ma giới, càng nhìn càng thấy mới lạ.
Cả bầu trời bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, lạnh lẽo hệt như lúc tuyết tan, ảm đạm nữa. Thật giống như cái khoảnh khắc vừa rơi vào một cái hồ, nước tràn ngập, trong âm u lại có một vẻ đẹp quỷ dị. Đèn lồng đặc biệt treo trên cột, chiếu sáng khắp con đường, thỉnh thoảng lại truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt hoặc mùi xác thối, người đi đường ai cũng cầm đao kiếm, cách ăn mặc cũng rất tùy tiện, quần áo hở hang lộ liễu cũng có, quần áo phiêu dật như tiên cũn có, áo giáp dày thật dày cũng có, tạo hình thực có thể thách thức đến cực hạn trí tưởng tượng. Tiếng vui cười tức giận rồi âm thanh dâm mị từ khắp các ngõ ngách truyền đến. Đối lập hoàn toàn với hoàn cảnh trên Thiên Giới, tại đây luôn tràn ngập một sức sống tự do, mặc kệ người ở đâu đến đây đều có cảm giác muốn phóng túng hoàn toàn dục vọng. . .
Quá tự do và phóng túng, tạo nên thế giới mà ở đó, kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết.
Voi lớn thả chậm bước chân, ta trơ mắt trông thấy một tiểu nữ hài xinh đẹp mười hai mười ba tuổi bị mấy đại hán kéo đến ngõ tối bên đường, lúc ta đang chuẩn bị lo lắng đã thấy nàng ta toàn thân là máu, mặt tươi cười trở về, tùy ý lấy góc áo lau lau thanh dao găm mấy lần, lại tiếp tục ngồi cạnh bà lão bán trà xem đội ngũ ma quân trở về, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Ở nơi này, tất cả đều là kẻ ác, không phân biệt già trẻ, trai gái, phụ nữ trẻ em.
Đội ngũ rẽ hai lần thì thấy trước mắt xuất hiện một cây cầu cực lớn, nối với một hòn đảo lẻ, dưới chân cầu dung nham cuồn cuộn, hàn phong thổi tới, trên đảo là một cung điện bị mây đen che phủ, bên trong ẩn ẩn truyền ra tiếng rên.
Theo tiếng thông báo, đại môn bằng đồng chậm rãi mở ra hai bên, Tiêu Lãng nắm chặt lấy tay ta nhảy xuống khỏi lưng voi, để mọi người lại, sải bước đi vào trong cung điện. Trong cung điện lại có thêm một cây cầu lớn, rộng chừng bốn trượng, dưới chân cầu bị sương mù phủ kín, nhìn không ra cảnh sắc, chỉ nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt, không giống tiếng nước chảy.
"Đây là chính điện, là trụ sở của tỷ tỷ." Tiêu Lãng thấy ta cố thò đầu ra nhìn, vội ngăn lại: "Nàng có biết dưới chân cầu là gì không?"
Cùng lắm thì là núi đao biển lửa thôi.
Tiêu Lãng phất tay ba luồng gió mát tới xua tan đi sương mù hôi tanh. Ta nhìn thấy vô số độc xà bò đầy dưới gầm cầu, thè ra lưỡi máu, quấn quít lấy nhau, tầng tầng lớp lớp, chao đảo như sông, lớp vảy lóng lánh di chuyển, dưới ánh sáng ngọn đèn phản xạ lên như ánh trăng trên mặt sông, bên trong còn xen lẫn từng đống xương trắng.
Hắn hỏi: "A Dao, nàng có sợ không?"
Ta nhíu nhíu mày.
Tiêu Lạng chỉ vào một cây cầu gỗ rộng chưa đủ một trượng phía xa xa, giải thích: "Tỷ tỷ thích giết người, ngày nào không giết thì ngày đó tâm trạng cực kì khó chịu, hơn nữa lại thích nhất vừa uống rượu vừa nghe tiếng người kêu thảm thiết, hơn trăm nghìn năm trước, có hồ yêu hiến kế, dùng độc xà làm sông, đên trên xây một cái cầu độc mộc, cho phàm nhân đi ở bên trên, nhìn bọn chúng rơi xuống tiêu khiển."
Chuyện Thương Quỳnh tạn bạo cũng không phải mới nghe lần đầu, tộc trưởng Thương tộc từng có ý đồ phản kháng, Thương Quỳnh liền giết chết năm đứa con của hắn, nấu chín ngay trước mặt mọi người sau đó thưởng cho thuộc hạ xé xác ăn thịt, khi việc này truyền đến tai Thiên Giới, giận đến mức tất cả Tiên nhân đều nghiến răng.
Nếu cho ta cơ hội, dù có phải liều mạng cũng phải trừ bỏ người đàn bà độc ác nhất thiên hạ này.
Nghĩ quá tập trung, bên tai Tiêu Lãng còn lải nhải gì đó, nhưng một chữ cũng không nghe vào. . .
Bước lên thềm đá đen, giữa vô số thị vệ cầm đao, ta đi vào chính điện. Bên trong đã có rất nhiều ma tướng cùng lúc quay đầu nhìn chằm chằm vào ta, toàn trường lặng ngắt như tờ. Chỉ có Thương Quỳnh lười biếng ngồi ở trên nhuyễn tháp bằng ngọc bích lót da lông dị thú, thị nữ đang giúp ả tô vẽ móng tay, đầu cũng không ngẩng lên lấy một cái. Đảo mắt một cái, sắc đẹp khuynh thành, mẫu đơn rực rỡ nhất, tường vi vũ mị nhất, hoa đào phong lưu nhất, hoa sen diễm lệ nhất cũng khó bằng một phần vạn của ả.
Ma tướng đi theo đều hành đại lễ.
Trong lòng ta cực kì không muốn cúi mình trước nữ nhân ác độc đáng hận nhất này, lại sợ làm hỏng đại kế trừ ma của Thiên Giới, giữa lúc cân nhắc, đầu óc cũng hoạt động chậm một chút, hành lễ cũng chậm.
Thương Quỳnh vẫn không ngẩng đầu, giống như chẳng thèm để ý đến hết thảy xung quanh, đợi sau khi một cái móng tay đã được tô vẽ chỉnh sửa xong, ả rút tay về săm soi thật kĩ, đến khi hài lòng rồi mới đưa lên không trung quơ quơ, nhẹ giọng ra lệnh: "Ném nữ nhân phía dưới kia vào biển rắn đi!"
Cái đứa nào xui xẻo đắc tội ả vậy? ?
Ta hoang mang nhìn chung quanh
Phát hiện tất cả mọi người đang nhìn ta. . .