Dịch: Phượng Vũ
Biên: Vivian Nhinhi
Hương vị hoa lê cùng với cỏ xanh quen thuộc, ánh mặt trời tươi đẹp xuyên qua màn che màu sữa, ôn hòa vuốt ve gương mặt ta. Khí tức tươi mát thấm vào từng tấc da thịt, phảng phất những gì đã trải qua chỉ là một cơn ác mộng.
Ngoài cửa sổ vẳng vào hai thanh âm kêu la vui vẻ, ríu rít không ngừng.
"Bổn thiếu gia bút pháp thần kỳ, vẽ hết mỹ nhân thiên hạ! Há lại để cho cái con mèo không có tí tố chất nghệ thuật nào như ngươi bình loạn?"
"Phì, lông mi lệch so với mắt, mũi thì dán vào miệng, mặt tròn như cái bánh nướng, tóc thì không khác gì lông gà, nhà ngươi lại còn mặt mũi nói người quái dị này là Ngọc Dao sao?"
"Ai. . . Ai nói đây là sư phụ mỹ nhân? Đây là Thương Quỳnh nữ thần. Cho dù nàng tâm địa độc ác, nhưng ta vẫn muốn lưu lại mỹ mạo của nàng, từ từ thưởng thức, ghi nhớ trong lòng."
"Tên dê xồm đáng chết! Sắc tâm có chết cũng không hết. Ta tuyệt đối không cho ngươi tới gần A Dao nửa bước. Đừng nghĩ là sáng nay ta không thấy ngươi lén lút vào phòng của nàng, muốn hôn trộm nàng. Thật đáng ghét!"
"Không có. . . Không có chuyện này nha, con mèo ngươi mắt mờ nên nhìn lầm rồi!"
"Còn dám xằng bậy, coi chừng ta cho ngươi đẹp mắt."
"Hắc hắc, ta cũng thấy, Nguyệt Đồng mỹ nhân cũng rất xinh đẹp, nếu như ngươi là con gái, ta sẽ cưới về, mỗi ngày ngắm nhìn ngươi."
"Cút! #% $#%# $&%. . ."
Màn trình diễn ngoài cửa biến thành một màn đánh nhau tóe khói, Nguyệt Đồng biến về nguyên hình, đuổi đánh Chu Thiều. Chu Thiều tránh qua tránh lại, trong miệng không ngừng nói mò, kích cho đối phương nổi trận lôi đình, đôi con ngươi uyên ương như muốn phun ra lửa, há miệng đớp lấy cái bụng trắng trẻo của hắn. Ta sợ hãi, vội vàng lao ra quát bảo ngưng, đợi Nguyệt Đồng nhả ra, ta mới phát hiện hắn cũng không ra tay độc ác, chỉ cắn lên da của Chu Thiều, để lại mấy dấu răng nhỏ, trong lòng ta mới tạm yên tâm.
"Sư phụ mỹ nhân!"
"A Dao!"
Hai người đểu nhảy dựng lên khi thấy ta, vội vàng chỉnh trang lại quần áo, phủi đám lá cỏ dính trên người xuống, trung thực đứng yên trước mặt ta, mặt mũi ngượng nghịu, muốn nói gì nhưng lại thôi. Hai đứa đùn đẩy cho nhau, dường như chỉ muốn nói với ta rằng là do người kia khơi mào trước.
"Giải Ưu Phong, ta đã về rồi. . ." Ta vươn tay, xoa xoa lên thân cây lê thô ráp, cả người rướn lên, muốn cảm nhận hết tư vị ôn hòa này, chỉ sợ đây là mộng rồi sẽ tỉnh. Mở mắt ra, thấy ngàn vạn cây hoa trắng, nở khắp thung lũng, nước suối róc rách ca hát, mang theo những cánh hoa rơi, vòng khắp núi rừng. Tường màu xanh ôm ấp lấy căn phòng gỗ, thềm đá rêu xanh quạnh quẽ vẫn còn đây.
"Ta không nằm mơ." Ta thì thào tự nói: "Nhưng sư phụ đâu rồi?"
Nguyệt Đồng bị Chu Thiều đẩy ra, vội vàng cà lăm nói với ta: "Cái này. . . chuyện này. . . ta cũng không phải cố ý muốn đánh nàng ngất xỉu. Nhưng nếu không làm vậy thì. . ."
Chu Thiều xoa xoa tay, cười làm lành: "Đằng Hoa tiên tử rất nhớ người. Người đi rồi, nàng ấy thường xuyên tới đây quyết dọn, giữ gìn nơi này y như lúc người còn ở đây. Không bằng chúng ta làm một cái đu ở trong vườn, sẽ rất thú vị. . ."
Ta sững sờ trả lời: "Đúng vậy, sư phụ và Tiêu Lãng cùng bị đưa đi rồi, ta biết sẽ như thế. Ta sẽ tới chỗ Thiên đế cầu tình, đổi người trở về."
Nguyệt Đồng kéo ta, vội vàng nói: "A Dao, không kịp nữa rồi."
Ta ngây ngốc quay đầu nhìn hắn: "Sao lại không kịp?"
Nguyệt Đồng chần chừ không muốn lên tiếng, Chu Thiều đã lại nhanh nhảu: "Hôm qua sau khi chinh phạt quay về, hắn đã bị đưa lên Tru Tiên đài hành quyết ngay lập tức."
Nguyệt Đồng thấp giọng nói tiếp: "Trước khi đi, thần thái của Cẩn Du thượng tiên thật sự là cam tâm tình nguyện, sau đó còn bảo ta nói với nàng. . ."
"Nói gì?"
"Hắn nói hắn không xứng là sư phụ của nàng, không xứng là nam nhân của nàng, hôm nay bị trừng phạt là đúng tội, chỉ mong sau này nàng có thể vượt qua chính mình, tự chăm sóc chính mình."
"Nói xằng nói bậy. Tên vô liêm sỉ này. . . vô liêm sỉ!"
Ta từ lúc chào đời tới giờ cũng chưa từng mắng sư phụ mình một câu, muốn mắng cũng không biết cách nào mở miệng, thân thể vô lực ngồi phịch xuống đất, ngơ ngác nhìn hoa lên, trong lòng mờ mịt, nhưng ý niệm trong đầu chưa từng định hình, bây giờ đều chậm rãi hội tụ. Có rất nhiều, rất nhiều chuyện ta cần phải hỏi Thiên Đế.
Ta đứng lên, hăng hái định đi hưng sư vấn tội.
Thiên Đế vẫn mặc y phục hàng ngày, như một lão nhân bình thường, đang đi cùng Nguyên Thanh Thiên Quân ở trên lưng Thanh Loan chậm rãi đi tới Giải Ưu Phong, sau đó từ từ hạ xuống. Hắn vỗ vỗ tay Nguyên Thanh Thiên Quân, lại lắc đầu.
Nguyên Thanh Thiên Quân tiến lên, thi lễ với ta, muốn nói gì nhưng lại không thể mở lời, chỉ biết kéo Nguyệt Đồng và Chu Thiều lui đi, để lại nơi này chỉ còn ta và Thiên Đế.
Vẻ mỏi mệt trong mắt Thiên Đế vẫn không giảm đi.
Ta nhìn hắn đầy địch ý, không hành lễ, cũng không nói gì.
Thiên Đế đành mở miệng trước.
"Ta biết cô hận ta, hết thảy đều là cục diện do ta bố trí."
"Ta biết chính mình không nên hận, nhưng nỗi đau lại làm ta không thể không hận."
"Ta cũng là người mất đi con trai mình, đau khổ trong lòng cũng không ít hơn cô."
"Tự làm tự chịu!"
"Đúng vậy, cô có thể hận ta, ta chỉ có thể hận chính bản thân mình."
"Ngài rõ ràng có thể không làm vậy, vậy sao ngài vẫn làm?"
"Vì trẫm là Thiên Đế."
Ta hít sâu mấy lần để cố gắng bình ổn cảm xúc, rồi lại hỏi tiếp: "Không phải sư phụ tự nguyện giao ta cho Ma giới làm mồi nhử, đúng không?"
Thiên Đế nhàn nhạt đáp: "Đúng vậy, đều là quyết định của ta. Sau khi biết Tiêu Lãng muốn cô, ta liền tìm hắn, hy vọng hắn biết thời thế đưa cô đi Ma giới, mượn năng lực khống hồn của cô để lợi dụng thể xác Nguyên Ma Thiên Quân giết Thương Quỳnh. Sư phụ cô đã phản đối kịch liệt, nhưng ý ta đã quyết, hắn tranh luận cùng ta không được nên ngày hôm sau lập tức bỏ đi thân thể trong khi giao đấu, nhập vào thân Tiêu Lãng, trà trộn và Ma giới, ám sát Thương Quỳnh."
Yết hầu ta nghẹn tới phát đau: "Đúng là như vậy rồi."
Thiên Đế lại liếc ta: "Sau khi ám sát Thương Quỳnh thất bại, ta quyết định đưa cô vào Ma giới, đợi ván đã đóng thuyền thì cô cũng không có đường để trốn, Cẩn Du là nam nhân lý trí, hiểu phải trái đúng sai, sẽ không xử lý theo cảm tính. Trong tình huống này,hắn thấy rõ được mất, không thể nào vì cá nhân mà để ngươi phản bội lại Tam giới, cho nên chắc chắn sẽ thỏa hiệp, ra lệnh cho ngươi phối hợp với hành động của Thiên giới."
"Hắn đã ôm lấy tất cả trách nhiệm về mình."
"Vì hắn hy vọng cô sẽ hận hắn."
"Ta không hận, ta cũng không dám hận, đầu óc ta lúc đấy còn đang hoang mang không biết có phải thật sự đã bán ta đi, trong lòng ta rất khổ sở. Ta biết rõ tính tình của sư phụ, so với đạo đức thì thiên giới quan trọng hơn nhiều, nếu ta thực sự hận hắn thì lúc mọi chuyện kết thúc, hắn nhất định dùng cái chết để tạ tội với ta. . . Hắn thật cố chấp."
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng không tài nào chảy ra được
Thiên Đế thở dài, nói: "Cô có làm gì cũng vô dụng thôi. Hắn thích cô, nhưng không thể ở cùng một chỗ với cô, ngày tự nhập vào thân Tiêu Lãng thì hắn đã xác định cái chết rồi."
Ta cố gắng không dụi mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già nua của Thiên Đế: "Ta không rõ, tại sao hồn thuật của ta có thể đem linh hồn hai người ở chung một chỗ, cũng có thể tách ra, vì sao Thiên Giới vẫn phải phong ấn họ chung một chỗ? Chỉ là vì Tru Ma sao?"
Thiên Đế hỏi lại: "Chuyện tới bây giờ, có lẽ cô cũng đã đoán ra một chút gì rồi chứ?"
Nguyệt phiếu, nguyệt phiếu, các tình yêu ơi đừng quên mà.... huhu