Dịch: Vivian Nhinhi
Nguyệt Đồng cùng Chu Thiều không biết vì sao lại đánh một trận, lúc chạy trở về quần áo xộc xệch trên đầu còn dính mấy cọng cỏ, mặt mũi lại cười hì hì không nghiêm túc gì cả, bọn nó hình như cũng nhận ra mọi chuyện đều đã kết thúc rồi cho nên tâm trạng rất tốt. Ta liền hỏi bọn nó sau này có tính toán gì không? Muốn ở mãi trên Thiên Giới hay là xuống thế gian sống?
Chu Thiều nhìn ta một cái, lại nhìn Giải Ưu Phong lúc nào cũng quạnh quẽ tịch mịch, nghĩ ngợi hồi lâu mới cười đùa tí tửng đáp: "Đồ nhi tất nhiên là muốn ở lại làm bạn mãi với sư phụ mỹ nhân rồi, nhưng mà Thiên giới quá không thú vị, sống không quen, hiện giờ Ma giới đã được bình định, ra ngoài hành tẩu cũng an toàn hơn rất nhiều rồi. Ta có thể ở trên Thiên Giới, sau đó cách một vài năm lại xuống trần chơi không?"
Nguyệt Đồng phỉ nhổ nó:"A Dao, nàng tuyệt đối đừng tin tên dê xồm này, hắn ta muốn dựa vào mấy chiêu tạp nham vớ vẩn để hạ phàm đóng giả thần tiên đi trộm đạo lừa gạt những cô nương xinh đẹp thôi."
Chu Thiều cũng không thấy xấu hổ, vỗ vai nó mấy cái bày ra khí thế của đại ca, nói: "Đừng có giả vờ đứng đắn! Dù sao sư phụ mỹ nhân cũng không thèm thích ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn qua lại với một muội tử mèo yêu xinh đẹp? Yên tâm, đừng thẹn thùng, đến lúc đó huynh đệ này sẽ dạy cho ngươi như thế nào dỗ dành nữ nhân nha!"
Nguyệt Đồng mặt cũng đỏ hết lên rồi, vội vàng chạy đến cho ta phân bua: "Tất nhiên là không rồi! Ta không phải sắc lang bại hoại."
Chu Thiều cười xấu xa hỏi: "Dù sao ta cũng muốn hạ phàm làm thần tiên sống, ngươi có theo không đây?"
Nguyệt Đồng cứng cổ nói: "Ta tất nhiên phải đi xem ngươi mất mặt xấu hổ! Chứ chuyện tán tỉnh những... muội tử mèo yêu xinh đẹp kia, ta không thèm nghĩ đến đâu..."
Được rồi, ta xác định bọn nó muốn kết thành một tổ hai người chuyên xuống thế gian trộm đạo với lừa gạt rồi. Có Chu Thiều làm thủ lĩnh thì những mỹ nữ nhân gian với yêu tinh xinh đẹp dưới kia, bọn họ tự cầu nhiều phúc đi thôi....
Ta đồng ý lựa chọn của bọn nó, chưa nói đến chuyện Thiên Đế muốn cấm cung ta cả đời, chỉ nói là bế quan tu hành có khả năng sẽ rất lâu nữa cũng không xuất quan. Lại bảo bọn nó có việc gì thì đến tìm Đằng Hoa, tuyệt đối đừng làm chuyện xấu, gặp phải yêu quái lợi hại thì phải chạy trốn thật nhanh. Bởi vì ta nhắc nhở quá dài dòng, bọn nó chỉ gật gật đầu như băm tỏi, không biết nghe vào tai được bao nhiêu nữa.
Chu Thiều lôi kéo Nguyệt Đồng mà thương lượng; "Tối nay cùng đến ngọc đài, cạy trên mấy cây cột ra hai khối bảo thạch thế là khỏi phải lo đến chi phí cho chúng ta tiêu dưới trần gian."
Con tặc miêu Nguyệt Đồng kia liên tục gật đầu khen hay.
Ta bị dọa đến mức da đầu run lên, lập tức xoay người vào bảo khố lấy hết đám đồ chơi ta sưu tầm từ bé đến nay ra, trâm bảo thạch, vòng ngọc, rèm châu, bình phỉ thúy gì đó đưa hết cho hai đứa to gan lớn mật này, dặn đi dặn lại hai đứa nó không được gây án ăn trộm trên Thiên giới, tránh bị đưa đi cùng ta bế quan tu luyện.
Chu Thiều cùng Nguyệt Đồng lại nói muốn theo ta một hồi.
Ta chết cũng không chấp nhận, đạp cho mỗi đứa một cước xuống Nam Thiên Môn, cũng để thư lại cho Đằng Hoa tiên tử, lại để cho nàng qua vài trăm năm nữa, đợi sau khi hai đứa này sinh nghi hẵng nói chân tướng cho bọn nó. Lại bắt buộc hai đứa không được phép náo loạn, cùng lắm là van cầu ân điển của Thiên Đế xem có thể trao đổi mấy phong thư nữa không. Bởi vì ta không quan tâm chuyện cô đơn hay không cô đơn, thậm chí còn chờ mong loại cuộc sống cấm túc cô độc này, ta trước kia ở Giải Ưu Phong vốn đã không thích có người lui tới, Ma giới lại mang đến cho ta qua nhiều vết thương, chẳng bằng thanh thanh đạm đạm lặng lẽ sống qua ngày.
Huống chi, còn có hắn cùng ta.
Trong cái ống bạch ngọc óng ánh này có cất giấu một mảnh hồn phách, khí tức của sư phụ và Tiêu Lãng giao tạp một chỗ, suy yếu nhưng không cách nào tách rời, điều này khiến ta mâu thuẫn rất lâu.
Đang cân nhắc thì Thiên Đế đã phái lực sĩ Khăn Vàng tới, nâng cả tòa Giải Ưu Phong bay qua núi sông hồ biển, đi đến tận một cái bờ biển rất xa, vào một hòn đảo lởm chởm những hòn đá hình thù kì quái, ầm ầm rơi xuống đất. Ta ngẩng đầu, đã thấy Thần Phật đầy trời, bọn họ chăm chú niệm chú ngữ, để cho lôi điện giăng xuống bốn phương tám hướng, hội tụ thành một tấm lưới khổng lồ, bao phủ lấy hòn đảo. Bầy cá nhao nhao né tránh bơi đi, hải âu bị chấn kinh vỗ cánh, chạy trốn bốn phía, có con hải âu không cẩn thận rơi vào tấm lưới, mắt thấy nó lập tức bị đốt cháy thì may mắn được Phổ Hiền Chân Nhân nhanh tay lẹ mắt mở tay áo Càn Khôn thu về.
Trận pháp bày ra trong suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày đêm, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Trên tiên đảo chỉ có tiếng nước suối chảy róc rách cùng tiếng cánh hoa rơi bay bay theo gió, còn có chim sẻ, chim quyên trên tàng cây Giải Ưu Phong cùng đi với ta, đang nghiêng nghiêng đầu nhỏ hỏi han nhau vì không biết đã phát sinh chuyện gì.
Ta ngồi lặng dưới tán hoa lê đã ba ngày.
Ta suy nghĩ cẩn thận lại rất nhiều chuyện.
Tiêu Lãng là một ác ma cực kì thông minh, hắn có lẽ đã sớm đoán ra kế hoạch của Thiên Giới. Cho dù hắn hiệp trợ Ma giới phá kế hoạch này thì đao của Thương Quỳnh sớm muộn gì cũng sẽ chỉ vào cổ hắn. Bởi vì có huyết thống của Thiên Giới nên thế lực dưới Ma giới của hắn cũng không thể nói là mạnh, nếu như cứng rắn đối đầu với Thương Quỳnh, hắn sẽ chịu thiệt, có lẽ còn bị Thiên giới đục nước béo cò một mẻ bắt hết. Nếu như hắn trợ giúp Thiên giới tiến hành kế hoạch này, Thiên giới thắng lợi, nhưng hắn dù thế nào vẫn mang huyết thống Ma giới, cả hai bên đều không cách nào dàn xếp ổn thỏa, vẫn không thể có kết cục tốt.
Hắn như con dơi, không phải chim cũng không phải thú, vô luận đi bước đường nào cũng sẽ lâm vào đường cùng, không bằng chết một lần rồi tái sinh, sống một cuộc sống mới.
Đợi đến khi mất đi sự áp chế của Thương Quỳnh, Ma giới đại loạn, đội ngũ vốn đoàn kết lại chia năm xẻ bảy, hắn lại để Xích Hổ che giấu đi lực lượng mạnh nhất, hoàn toàn có thể trở thành bậc chúa tể mới. Hồn phách bị đánh tan phong bế trong ống bạch ngọc trên trăm triệu năm, không có ý thức, không thể luân hồi, nếu không có người trợ giúp, vậy còn bết bát hơn cả cái chết. Hắn lựa chọn dung hợp với hồn phách của sư phụ ta, chính là vì hắn tính được Thiên Đế dù thế nào cũng niệm ba phần nhân tình, không đành lòng giết chết Cẩn Du, mà ta cũng sẽ không thể nào từ bỏ hồn phách sư phụ.
Kết cục tốt nhất là nhốt cả hai bọn họ lại.
Thiên Đế tốn nhiều công sức như vậy để giam giữ người, không chỉ là kẻ bị nhìn chằm chằm, bị Ma giới tranh giành là ta đây mà còn là Tiêu Lãng dã tâm bừng bừng.
Nếu như ta phục sinh cho hồn phách của sư phụ, mượn ống ngọc hóa thành thân người, có khả năng cũng sẽ đưa cả Tiêu Lãng ra ngoài.
Ta do dự suốt ba năm, rốt cục cũng quyết định.
Ánh sáng và cái bóng là một thể, ái và dục cũng là một thể, yêu cùng hận cũng là một thể.
Từng người mà mình yêu, hoặc nhiều hoặc ít đều có lúc làm mình thương tổn, làm mình phẫn hận.
Nếu mình yêu hắn, thì phải chấp nhận cả chỗ thiếu hụt của hắn.
Ta yêu sư phụ bao nhiêu, thì cũng có thể chấp nhận bấy nhiêu căm hận mà Tiêu Lãng mang đến cho ta.
Vì vậy, ta mỗi ngày ôm ống ngọc ngồi ở nơi tiên khí dồi dào nhất trên đảo, từng chút từng chút lấp đầy, dùng tơ hồn tu bổ hồn phách cho nó, giống hệt như năm xưa sư phụ từng làm với ta.
Tiên đảo tịch liêu, sáng sớm quét hoa rơi, hoàng hôn thổi sáo, đêm ngắm sao, ngẫu nhiên nhìn thấy cá chép trong nước chơi đùa, hồ điệp bay múa, lẳng lặng ngồi yên bên gốc lê đọc sách, viết chữ, cứ như vậy, nội tâm ta đã từng nóng giận, căm hận dưới Ma giới cũng dần dần mà chậm rãi bình tĩnh trở lại, chuyện cũ như giấc mộng, cuối cùng cũng trở lại những năm tháng xưa.
Ta kiên nhẫn chờ đời.
Chờ đợi ngày ống ngọc hóa thành người.
Một trăm năm, một ngàn năm...
Chỉ cần có hi vọng, dù chờ đợi buồn chán bao lâu cũng không thấy cô đơn, thời gian có trôi qua bao lâu cũng không quan trọng.
Ta biết rõ ngày đó thế nào cũng sẽ đến.
Rất nhanh, rất nhanh thôi...
Nguyệt phiếu, nguyệt phiếu, các tình yêu ơi đừng quên mà.... huhu