*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộng Xuân
Trên Thiên Giới, ta là tiên nữ tốt tuân theo kỉ cương luật pháp.
Chốn nhân gian, ta là dân lành lương thiện tuân thủ luật pháp kỷ cương.
Chu Thiều là người tốt được Thần Phật phù hộ, chuyện giết người diệt khẩu này, ta đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng hắn đã biết thân phận của ta, cho dù hắn không dám ép tiên nữ làm vợ, vạn nhất chuyện ồn ào truyền ra ngoài cũng là một phiền toái lớn...
Bạch Quản xem thường hắn: "Tên kia vì mỹ nữ, ngay cả chết còn không sợ, hắn còn sợ cái gì yêu quái?"
Một khi đã tuyệt vọng thì chuyện gì ta cũng có thể thử, gật đầu đồng ý cho Nhạc Thanh đi thử một chút.
Nhạc Thanh thuận thế lăn một vòng, toàn thân tỏa ra từng sợi khói đen, sương mù ngưng tụ, chậm rãi hiện ra một con chó mực thân cao ba thước, da lông đen nhẫy, trừng hai mắt đỏ như máy, nhe một miệng răng nanh, vẫy vẫy đuôi, hung dữ xông vào trong phòng, nhào vào trong ngực Chu Thiều, sủa to ba tiếng.
Một con chó dữ quá hung mãnh, ta thầm khen một tiếng, tàng hình với Bạch Quản trốn ở phía sau rèm nhìn lén.
Chu Thiều bị con chó xô ngã trên mặt đất, sững sờ trong chốc lát, lộ ra vẻ tươi cười xán lạn, sờ sờ đầu Nhạc Thanh, vuốt vuốt, khen: "Chó ngoan à, chó ngoan! Cao lớn uy mãnh, màu lông sáng bóng, nhìn qua đã biết chính là một con chó tốt ngàn dặm có một, có ngươi canh cổng cho mỹ nữ tỷ tỷ, đảm bảo không có trộm nào dám vào nhà..."
Nhạc Thanh tính cẩu quá nặng, được người khen hai câu lập tức lâng lâng, đuôi cũng bắt đầu ve vẩy, may mắn có ta ở sau cửa sổ làm bộ ám chỉ, hắn mới nhớ ra mục đích của việc này, lại gầm lên hung thần ác sát.
"Lão tử muốn ăn thịt ngươi!!" Nhạc Thanh vừa rống hết câu, liền hung hăng bổ nhào tới, móng vuốt sắc bén xé nát khăn trải giường thêu hoa, làm ta đau lòng muốn rớt nước mắt.
"Yêu quái! Mỹ nhân tỷ tỷ! Có yêu quái! Nàng chạy mau!" Chu Thiều rốt cuộc cũng bị dọa sợ rồi, hắn đứng dậy chạy về phía cửa ra vào hai bước, bỗng nhiên dừng bước lại, lùi về, run lẩy bẩy đi lên ôm lấy Nhạc Thanh, cao giọng kêu: "Yêu quái, thịt của ta ngon hơn, ngươi ăn ta là được rồi, đừng đụng vào mỹ nhân tỷ tỷ, nhá!"
Ta trợn tròn mắt: "Thằng nhãi này là tên ngốc thật à?"
Bạch Quản trợn tròn mắt: "Hắn chỉ cần mỹ nhân không cần mạng thật à?"
Nhạc Thanh cũng trợn tròn mắt, hắn duỗi móng vuốt chọc chọc Chu Thiều, Chu Thiều nhắm mắt, một bộ liều chết hi sinh. Nhạc Thanh bất đắc dĩ, chỉ phải sự dụng pháp thuật truyền âm lọt vào tai ta: "Ngọc Dao tiên tử, làm sao bây giờ? Ta không ăn thịt người..."
Chu Thiều thấy yêu quái chậm chạp bất động, nhanh chóng dang hai tay hai chân, hùng dũng nói: "Ăn ta đi!"
Nhạc Thanh: "Ta không ăn!"
Chu Thiều anh dũng nói: "Không nên thương tổn người khác, tùy ngươi ăn ta như thế nào cũng được!"
Nhạc Thanh lắc đầu quầy quậy: "Ta không ăn được! Ngọc Dao tiên tử, tiểu tử này..."
Chu Thiều nóng nảy, níu lấy lông của hắn kêu: "Đừng đụng đến mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi ăn ta đi, ta sẽ không kêu cứu đâu!"
Nhạc Thanh - vẻ mặt van xin, kêu rống lên: "Ngọc Dao tiên tử! Cứu mạng!! Ta không ăn hắn đâu..."
"...."
Đang ở trong hiểm cảnh, một người phàm nho nhỏ lại dám xả thân cứu giúp thế này, ta không thể không cảm động được. Đành phải từ một nơi bí mật gần đó hiện thân, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, bình tĩnh lại cảm xúc, cười nói: "Ngươi không phải sợ, đây chỉ là chút khảo nghiệm thôi, khảo nghiệm ấy mà.... xem có thể thu ngươi làm đồ đệ không."
Bạch Quản giận dữ, sắc mặt đều thay đổi, tức giận quay đi chỗ khác, không thèm để ý đến ta.
Ta khóc không ra nước mắt, phàm nhân này động thì không động được, dọa lại không sợ, trong tình cảnh khó xử này, ngoại trừ thu hắn làm đồ đệ, giữ hắn dưới mắt mình thì còn có thể làm cái gì? Huống chi, nếu đã có danh phận thầy trò rồi, có muốn nghĩ loạn thì ta cũng có thể dùng danh nghĩa sư phụ ngăn lại hắn.
Nhạc Thanh vội vàng biến trở lại nguyên hình, áy náy: "Ngọc Dao tiên tử, tại hạ vô năng, lại không thể..."
Chu Thiều mở mắt ra, thấy mình đang ôm ấp một đại nam nhân, tư thế mập mờ, vội vàng giãy ra, còn "phì" hai tiếng, nghiêm túc nói với ta: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ta toàn tâm toàn ý với người, tuyệt đối không thích nam nhân!"
Bạch Quản cười lạnh hai tiếng, hỏi: "Ngươi ở bên đường đùa giỡn sư phụ của sư phụ ta, còn dám nói mình toàn tâm toàn ý? Không thích nam nhân? Ta xem ngươi là có Long Dương chi chích*, bệnh đồng tính!"
Ta hoang mang: "Long dương chi thích là gì?"
Bạch Quản cướp lời giải thích: "Là không bình thường."
"Ai không bình thưởng hả, hả? Sư phụ của sư phụ ngươi quá dễ nhìn nên mới thế thôi!" Chu Thiều do dự một chút, kiên quyết nói: "Vẫn là mỹ nhân tỷ tỷ đẹp nhất, ta sẽ toàn tâm toàn ý đối với mỹ nhân tỷ tỷ, tuyệt không sửa đổi."
"Ngươi sai rồi!" Ta biến thành bộ dáng của sư phụ, ở trước mặt hắn dạo qua dạo lại một vòng, tỉ mỉ giải thích chuyện hạ phạm thu đồ đệ, sau đó thở dài: "Sư phụ ta là đệ nhất mỹ nam ở Thiên Giới, chỉ cần một lần ngoái nhìn đã khiến trái tim của tất cả tiên nữ trên Thiên Giới đập loạn suốt ba ngày, hắn thổi sáo ngọc, Phương Hoàng cũng nguyện đọa hạ bụi phàm, dáng vẻ và khí chất ấy, thật khó có thể miêu tả, chỉ tiếc các ngươi không có duyên chiêm ngưỡng."
Chu Thiều nghe được ngẩn người mê mẩn, cuối cùng lại cắn răng nói: "Sư phụ của sư phụ, dù có dễ nhìn, cũng là nam nhân, vẫn là mỹ nhân tỷ tỷ tốt nhất! Nàng đích thị là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Giới, ta không muốn nàng làm sư phụ, ta muốn nàng là..."
"Ngươi sai rồi!" Ta lắc đầu, ngắt lời: "Dung mạo của tiên nữ trên Thiên Giới đều đoan trang tú lệ, sàn sàn nhau khó phân biệt, Ngọc Dao thực không tính là cái gì..."
Lời còn chưa dứt, Chu Thiều lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu hô lớn: "Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đồ nhi."
Nhìn khuôn mặt sắc lang rành rành của hắn, ta hối hận không kịp, không biết sau khi những hảo hữu trên Thiên Giới bị sỗ sàng có mắng ta giáo đồ không nghiêm, trói ta lại đem đi cho sét đánh chết tại chỗ không?
Nhạc Thanh như không hiểu rõ tình huống, vẫn còn lấy lòng: "Ngọc Dao tiên tử quá khiêm tốn rồi. Ta ở dưới trần vẫn nghe được lời đồn về người, nói là da dẻ mịn màng hơn ngọc, thân thể hàm chứa hương thơm, quanh năm..."
Hai mắt Chu Thiều lại sáng quắc.
"Bậy bạ! Là ai nói huyên thuyên? Lấy những thứ không sạch sẽ bực này mà nhục nhã ta??" Ta mặt đỏ tới tận mang tai, vừa vội vừa giận, hận không thể lập tức phất tay áo rời đi.
Bạch Quản lặng lẽ duỗi ra ngón tay, trên mu bàn tay của ta sờ soạng thoáng một phát....
Chu Thiều cũng mê man đi theo muốn sờ, bị Bạch Quản một cước đá văng.
Nhạc Thanh cụp tai, không ngừng xin lỗi: "Ta là chó thành tiên, không hiểu lòng dạ nữ nhân. Lúc nam nhân chúng ta tụ họp một chỗ thường nói lung tung, không phải bình phẩm tiên nữ nào đẹp thì là hồ yêu nào mị, hoặc là trai ngọc tinh nào dưới Long cung có tư thái tốt... Ta rất ít được gặp tiên nữ, chỉ nói vài lời tán dương, tưởng nói ra thì người chắc chắn vui mừng..."
Tối kị của tu hành là tức giận, ta thanh tâm quả dục nhiều năm, không thể một lần là hủy hết.
"Thôi đi, việc này về sau cấm được nhắc lại lần nữa." Ta hít sâu, hòa hoãn khí tức, bình lại tâm tình, răn dạy: "Chu Thiều, ngươi phải nhớ kĩ, mỹ nhân không nhất định đã là ngươi tốt, có thể có kẻ tâm địa như rắn rết. Cách đối nhân xử thế phải lấy đức làm đầu." Ta thấy hắn không tin, lại đưa ra ví dụ: "Tỉ như đệ nhất mỹ nữ được Thập Thiên Bát Hoang công nhận là nữ thần Thương Quỳnh chốn Ma Giới, dung mạo của nàng đẹp tới mức câu hồn đoạt phách, lại vô tình tuyệt nghĩa, ham mê hành hạ người ta đến chết, bao nhiêu thế hệ tiên nhân trên Thiên Giới vì nàng mà liều mình chịu chết thảm, số đó không phải một ngàn thì cũng đến tám trăm...|
Chu Thiều lại ngẩn người: "Thiên hạ là có mỹ nhân như thế sao? Chỉ hận không thể gặp một lần!"
Ta thiếu chút nữa thì bị nghẹn chết, chẳng thèm quản phong độ thong dong, đập bàn giận dữ hỏi: "Nếu mỹ nhân bảo ngươi đi chết thì sao?"
Chu Thiều đáp: "Đích thị là vì tại hạ đáng chết!"
Ta hỏi: "Nếu như mỹ nhân để thỏa mãn thú vui, ném ngươi vào động rắn thì sao?"
Chu Thiều nghiêm mặt nói: "Vì một nụ cười mỹ nhân, vạn lần chết cũng chẳng từ!!!"
Ta: "..."
Bạch Quản ôm trán: "Sư phụ bỏ cuộc đi, tên dê xồm này hết thuốc chữa rồi!"
===============================
Chu Thiều có bất tài thì ta cũng phải thủ đức, đã nhận lời thu hắn làm đồ đệ, chắc chắn sẽ dùng cách mà sư phụ dạy ta năm xưa, không chê tối dạ, dốc lòng dạy bảo, nghĩ cách chậm rãi mài mòn bản tính háo sắc của hắn, nếu không lên Thiên Giới bị chúng tiên chế nhạo, ném mất mặt mũi sư phụ là chuyện nhỏ, vạn nhất hắn học Thiên Bồng nguyên soái đùa giỡn tiên tử, bị đày xuống phàm làm súc sinh, hoặc là bị đè dưới Ngũ Hành Sơn, Lục Hành Sơn, ta có thể không hổ thẹn, không day dứt hay sao?"
Bạch Quản thấy ta do dự, cười nói: "Cho dù người tận tâm dạy bảo, tính tình của hắn chưa chắc đã thay đổi được!"
Ta tỉnh ngộ, Chu Thiều năm nay mười lăm, lại là đích tôn nhà quyền quý, chẳng mấy chốc mà phải kết hôn. Khoảng ba mươi năm sau, người khác đã bước vào tuổi trung niên, có thê thiếp xinh đẹp, trai gái đầy đàn, tính tình cũng trầm ổn rồi, sao có thể bỏ lại phàm trần vinh hoa, huyết thống tình thân, theo ta lên Thiên Giới sống những tháng ngày cô đơn tịch mịch? Ta chỉ có thể cho hắn bí pháp của tiên gia, tu tâm dưỡng tính. Nếu như hắn không chịu được khổ, không có tạo hóa, thì đợi đến sau khi trở về Giải Ưu Phong, ta đi xin tiên đan trường xuân bất lão với quả trường sinh cho hắn, giúp hắn kéo dài tuổi thọ, dưới thế gian làm một người an nhàn, mỹ nhân đầy tay, được người tôn kính, cũng không uổng một đoạn tình thầy trò. Nếu như hắn có tạo hóa, liền dẫn hắn về Thiên Giới, thoát thai hoán cốt, phi tiên.
Quyết định xong, ta cẩn thận dặn dò Chu Thiều, không được đem thân phận tiên nhân của ta đi nói lung tung.
Chu Thiều không chút do dự, nói: " Ta lại không ngu như vậy, nếu mọi người đều biết đến dung mạo xinh đẹp của sư phụ, chắc chắn sẽ đi tranh với ta."
Ta nghe được khóe miệng cũng giật giật, lại phải niệm thêm ba lượt:"Thanh Tâm Kinh" nữa mới đem chuyện sư phụ Cẩn Du từng cái, từng cái nói tỉ mỉ, cũng dặn dò: "Sư phụ của sư phụ các ngươi, chính là sư công, các ngươi phải tôn sư trọng đạo, không cần biết sư công nói cái gì, các ngươi đều phải nghe, biết chưa?"
Chu Thiều vỗ ngực đáp ứng: "Mỹ nhân sư phụ cứ yên tâm, sư công có tiên nhân tư thái như thế, cam đoan người nói ta nhảy giếng là ta đi nhảy giếng, nói ta đi đâm tường ta cũng sẽ đi đâm tường, tuyệt không hai lời!"
Ánh mắt của hắn trong veo, ta quyết định tin tưởng hắn, phái ngũ quỷ vụng trộm đưa hắn về phòng.
Bạch Quản cực kì không hài lòng đối với sư đệ này, tức giận nói: "Cho dù hắn sắc đảm ngập trời, nguyện vì mỹ nhân mà xả thân, nhưng hắn ngu xuẩn như vậy, vạn nhất bị người ta lừa gạt vài câu, không cần thận để lộ ra thì sao?"
Ánh trăng dần bị mấy đen che khuất, trong nội viện đầy hương hoa lê thoang thoảng, theo cơn gió lạnh lẽo xuyên qua khe hở cửa sổ mà bao trùm lấy thân mình, lại khiến ta trong phút chốc phân không rõ là thiên thượng hay nhân gian. Ta nhớ tới lời sư phụ dạy bảo ngày xưa, ôn nhu kéo Bạch Quản lại, ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đứa nhỏ ngốc này, sư công của ngươi từng nói, vô luận là Thiên Giới, Trần Gian, Yêu tộc hay Ma Giới, làm cái gì cũng phải bỏ công mới có thu hoạch. Dung mạo của ta không sánh được với Thương Quỳnh, không thông minh như Bách Hoa, khí chất không bằng Hằng Nga, không quyền không thế, bạn bè phần lớn là rượu nhạt chi giao, sư phụ đi rồi, ngoài Đằng Hoa Tiên tử không quyền không thế như ta, ai còn quan tâm ta nữa? Cho dù có bị bắt cóc thì cũng không được lợi gì. Ta được Cẩn Du tiên nhân chân truyền, lại có Hồn Ti tuyệt kĩ, cho dù bị phong bế phần lớn pháp lực, thì ma tướng tầm thường cấp thấp cũng không phải đối thủ của ta, ma tướng cấp cao thì tất sẽ chẳng thèm đụng đến ta, cho dù ta có xui xẻo, gặp ma tướng có thực lực không chênh lệch lắm so với mình, ta sẽ chạy trốn. Cho nên, ngươi không cần lo lắng."
Bạch Quản vươn tay mơn trớn mặt của ta, thật lâu, cười khổ: "Sư phụ, người quá tự coi nhẹ bản thân mình rồi. Người thiện lương hơn Thương Quỳnh, ôn nhu hơn Bách Hoa, rộng lượng hơn Hằng Nga... Làm sao biết không có yêu quái hay ma tướng lợi hại nào nhìn trúng người?"
Ta sững sờ, nhíu mày hỏi: "Sao ngươi có thể loạn bình phẩm tiên tử trưởng bối? Sao ngươi biết các nàng không tốt?"
Mặt mũi Bạch Quản vô cùng ngây thơ, nắm chặt ngón tay, tự tin nói: "Người đã nói Thương Quỳnh tàn nhẫn, tính tình ác liệt, còn lại là ta đoán. Bách Hoa tiên tử kia là hoa thơm đứng đầu, được chúng tinh phủng nguyệt đã quen, tính tình chắc chắn là cao ngạo, cho dù nàng ta có nguyện ý cúi đầu cũng không thể giống như đám người Đằng Hoa tiên tử. Mà Hằng Nga vứt bỏ phu quân mình lên cung trăng, thiên hạ đều biết, nàng sống một mình ở cung Quảng Hàn, có thẹn trong lòng, sao có thể nói là rộng lượng? Nếu so sánh ra, ta vẫn cảm thấy tính tình sư phụ càng đáng yêu..."
"Ngươi đoán tuyệt không đúng chút nào!" Ta nhanh chóng ngắt lời của hắn, trách mắng: "Ngươi là lão vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi, sao có thể nói loạn sư phụ mình tốt? Sư công của ngươi thường nói: "chẳng ai hoàn mỹ, nhân quý tự tri" mà ta là trời sinh tối dạ, càng có tự mình hiểu lấy. Tuyệt đối không dám tranh phong cùng với chúng tiên. Ta là tôn kính từ đáy lòng đối với các nàng, ngươi không được tùy tiện nói bậy. Vạn nhất để người khác nghe thấy, chính là do ta vô lễ không biết quản giáo!"
"Không nói thì không nói!" Bạch Quản bẹt miệng: "Chẳng lẽ sư công cũng không tốt sao?"
"Nói bậy!" Ta nói như chém đinh chặt sắt: "Sư phụ của ta là tốt nhất trong thiên hạ!"
Ánh mắt của Bạch Quản nhìn ta rất kì quái, thật lâu sau, hắn bất đắc dĩ nói: "Này, sao có thể nói loạn sư phụ của mình tốt?"
Ta phát hiện tự mâu thuẫn, lắp bắp nói: "Sư phụ của ta, sư phụ của ta là khác, tất cả mọi người đều công nhận là hắn tốt, hắn cái gì cũng biết, ta chẳng biết cái gì, không thể đánh đồng..."
Bạch Quản quan tâm vuốt mặt ta, an ủi: "Không có việc gì, ta hiểu, về sau người khen sư phụ người, ta khen sư phụ ta, không ai liên quan đến ai."
Ta cắn môi, không biết phản bác thế nào.
Bạch Quản cười hì hì: "Ta thích nhất sư phụ, sư phụ của ta xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất!"
" Đừng nháo!!" Ta bị khen đến gò má cũng nóng lên, tay chân không biết để vào đâu.
Bạch Quản dụi đầu vào lòng ta, cười xấu xa: "Ta phát hiện sư phụ người tất cả mọi chuyện đều lấy lời sư công dạy mà làm, vì sao?"
Ta vất vả lắm mới bình tĩnh được, giải thích: "Sư công của ngươi mọi việc đều tinh thông, đối với đồ nhi lại sủng nịch vô cùng, làm việc chưa bao giờ phạm sai lầm, cho nên ta từ nhỏ đã nghe hắn nói, hắn bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó."
Bạch Quản mất hứng hỏi: "Mọi thứ đều nghe theo lời sư phụ, chẳng lẽ hắn bảo người đi chết, người cũng đi chết!"
Ta không chút do dự, đáp: "Nếu như sư phụ muốn ta đi chết, đích thị là ta có lý do đáng chết, đáng phạt."
Lời còn chưa dứt, Bạch Quản đã trợn mắt há mồm, hắn ngượng ngùng nói: "Sư phụ ngươi... lời này của người cùng lời của Chu Thiều có khác gì nhau?"
Hẳn là lòng ta đối với sư phụ, cũng giống như lòng Chu Thiều đối với mỹ nhân đi????
Quá vô sỉ rồi!
Ta nghĩ một hồi mới kịp phản ứng, quẫn đến mức muốn tìm lỗ nẻ để chui. Vội vàng giải thích cho Bạch Quản là sư phụ ôn như thế nào, tài giỏi ra sao...
Ta cho rằng hắn đã hiểu được, thấy đã là canh bốn, liền bảo hắn đi ngủ sớm chút.
Bạch Quản quay người rời đi, đi đến cửa lại bỗng nhiên quay đầu, hỏi: "Sư phụ, nếu như trong thiên hạ có người tài giỏi hơn, ôn nhu hơn, đối xử tốt hơn với người, người sẽ thích hắn như thích sư phụ chứ??"
Vấn đề này ta chưa bao giờ nghĩ tới, không khỏi á khẩu.
Nghĩ mãi, ta lắc đầu, miễn cưỡng cười, nói cực kì nhẹ: "Đêm đã khuya, đi ngủ một chút đi."
Bạch Quản không truy hỏi nữa, rảo bước về phòng.
Ta mệt mỏi ngã vào bên gối, lẳng lặng nhìn xà ngang trên nóc, trong đầu trống rỗng, cho đến khi ngọn nến đã cháy hết, mọi thứ chìm vào bóng đêm.
Khóe mắt ta chậm rãi chảy xuống một dòng nước mắt, lại lặng lẽ biến mất không thấy gì nữa.
Trong thiên hạ này, có lẽ sẽ có nam nhân tốt hơn sư phụ rất nhiều.
Nhưng bọn hắn đến tột cùng cũng không phải sư phụ mà ta thích nhất.
Co rúc trong chăn, dần dần thiếp đi... Trong lúc mơ hồ, có người nhẹ nhàng hôn mặt ta, mang theo khí tức nóng ấm, hôn tới vệt nước mắt, tựa như đang chạm vào cánh hoa yếu ớt nhất.
Là mộng sao?
Ta dần dần tỉnh lại, giãy dụa muốn động lại phát hiện toàn thân giống hệt như lần trước, giống như bị vô số sợi tơ mềm mại trói chặt trên giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy được.
Khí tức cường đại đáng sợ lại một lần nữa đập vào mặt, mái tóc dài của nam nhân lướt qua trán của ta, ẩn ẩn mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
Hắn nhẹ nhàng vén lên mái tóc dài của mình, khẽ nâng vai ta lên, hôn lên môi, nhấp nháp chút một, lại vươn đầu lưỡi như linh xà vào, cạy mở khớp hàm, tùy ý xâm chiếm, tay kia ôm lấy thắt lưng ta, luồn vào áo ngủ thăm dò, mang theo cảm giác lành lạnh, tùy ý chạy trên da thịt.
Ta tỉnh táo triệt để, há miệng định cắn.
Hàm răng vừa đụng phải lưỡi của hắn, hắn bỗng nhiên với lên ngực ta, thoáng xẹt qua, dùng sức véo một cái.
Chỗ mẫn cảm bị tấn công, ta không kịp nghĩ, điên cuồng la lên.
Hắn chậm rãi thu lại nụ hôn, dùng đầu ngón tay chặn lại tiếng kêu của ta, chậm rãi nói năm chữ: "Ta đợi được nàng rồi..."
Giọng nói khàn khàn trầm thấp kia, phảng phất như được truyền từ chốn sâu nhất của địa ngục, lại mang vẻ ôn nhu và sức hấp dẫn vô hạn.
Trong bóng tối, ta cảm nhận được ánh mắt của hắn như lửa cháy hừng hực, như con nhện giăng bẫy, như sói đói nhìn mồi.
Khiến ta sởn hết gai ốc, không ngừng run rẩy.
Hắn tỏ ra rất hài lòng với phản ứng của ta, cười khẽ hai tiếng, không nhanh không chậm mà vuốt ve khuôn mặt của ta, vô cùng kiên nhẫn. Cuối cùng, dùng đầu ngón tay lưu luyến vòng vo mấy lần chỗ xương quai xanh của ta, giúp ta kéo vạt áo có chút xốc xếch lại, đứng dậy, biến mất không thấy gì nữa.
=============================
(*)Long Dương chi thích: Cái này chắc ai cũng biết, ta chỉ chú thích cho người không biêt
Giống như đoạn tu, từ này chỉ chuyện nam nhân mà ham mê nam sắc, thích đam mỹ, boylove... :16:
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộng Xuân
Trên Thiên Giới, ta là tiên nữ tốt tuân theo kỉ cương luật pháp.
Chốn nhân gian, ta là dân lành lương thiện tuân thủ luật pháp kỷ cương.
Chu Thiều là người tốt được Thần Phật phù hộ, chuyện giết người diệt khẩu này, ta đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng hắn đã biết thân phận của ta, cho dù hắn không dám ép tiên nữ làm vợ, vạn nhất chuyện ồn ào truyền ra ngoài cũng là một phiền toái lớn...
Bạch Quản xem thường hắn: "Tên kia vì mỹ nữ, ngay cả chết còn không sợ, hắn còn sợ cái gì yêu quái?"
Một khi đã tuyệt vọng thì chuyện gì ta cũng có thể thử, gật đầu đồng ý cho Nhạc Thanh đi thử một chút.
Nhạc Thanh thuận thế lăn một vòng, toàn thân tỏa ra từng sợi khói đen, sương mù ngưng tụ, chậm rãi hiện ra một con chó mực thân cao ba thước, da lông đen nhẫy, trừng hai mắt đỏ như máy, nhe một miệng răng nanh, vẫy vẫy đuôi, hung dữ xông vào trong phòng, nhào vào trong ngực Chu Thiều, sủa to ba tiếng.
Một con chó dữ quá hung mãnh, ta thầm khen một tiếng, tàng hình với Bạch Quản trốn ở phía sau rèm nhìn lén.
Chu Thiều bị con chó xô ngã trên mặt đất, sững sờ trong chốc lát, lộ ra vẻ tươi cười xán lạn, sờ sờ đầu Nhạc Thanh, vuốt vuốt, khen: "Chó ngoan à, chó ngoan! Cao lớn uy mãnh, màu lông sáng bóng, nhìn qua đã biết chính là một con chó tốt ngàn dặm có một, có ngươi canh cổng cho mỹ nữ tỷ tỷ, đảm bảo không có trộm nào dám vào nhà..."
Nhạc Thanh tính cẩu quá nặng, được người khen hai câu lập tức lâng lâng, đuôi cũng bắt đầu ve vẩy, may mắn có ta ở sau cửa sổ làm bộ ám chỉ, hắn mới nhớ ra mục đích của việc này, lại gầm lên hung thần ác sát.
"Lão tử muốn ăn thịt ngươi!!" Nhạc Thanh vừa rống hết câu, liền hung hăng bổ nhào tới, móng vuốt sắc bén xé nát khăn trải giường thêu hoa, làm ta đau lòng muốn rớt nước mắt.
"Yêu quái! Mỹ nhân tỷ tỷ! Có yêu quái! Nàng chạy mau!" Chu Thiều rốt cuộc cũng bị dọa sợ rồi, hắn đứng dậy chạy về phía cửa ra vào hai bước, bỗng nhiên dừng bước lại, lùi về, run lẩy bẩy đi lên ôm lấy Nhạc Thanh, cao giọng kêu: "Yêu quái, thịt của ta ngon hơn, ngươi ăn ta là được rồi, đừng đụng vào mỹ nhân tỷ tỷ, nhá!"
Ta trợn tròn mắt: "Thằng nhãi này là tên ngốc thật à?"
Bạch Quản trợn tròn mắt: "Hắn chỉ cần mỹ nhân không cần mạng thật à?"
Nhạc Thanh cũng trợn tròn mắt, hắn duỗi móng vuốt chọc chọc Chu Thiều, Chu Thiều nhắm mắt, một bộ liều chết hi sinh. Nhạc Thanh bất đắc dĩ, chỉ phải sự dụng pháp thuật truyền âm lọt vào tai ta: "Ngọc Dao tiên tử, làm sao bây giờ? Ta không ăn thịt người..."
Chu Thiều thấy yêu quái chậm chạp bất động, nhanh chóng dang hai tay hai chân, hùng dũng nói: "Ăn ta đi!"
Nhạc Thanh: "Ta không ăn!"
Chu Thiều anh dũng nói: "Không nên thương tổn người khác, tùy ngươi ăn ta như thế nào cũng được!"
Nhạc Thanh lắc đầu quầy quậy: "Ta không ăn được! Ngọc Dao tiên tử, tiểu tử này..."
Chu Thiều nóng nảy, níu lấy lông của hắn kêu: "Đừng đụng đến mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi ăn ta đi, ta sẽ không kêu cứu đâu!"
Nhạc Thanh - vẻ mặt van xin, kêu rống lên: "Ngọc Dao tiên tử! Cứu mạng!! Ta không ăn hắn đâu..."
"...."
Đang ở trong hiểm cảnh, một người phàm nho nhỏ lại dám xả thân cứu giúp thế này, ta không thể không cảm động được. Đành phải từ một nơi bí mật gần đó hiện thân, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, bình tĩnh lại cảm xúc, cười nói: "Ngươi không phải sợ, đây chỉ là chút khảo nghiệm thôi, khảo nghiệm ấy mà.... xem có thể thu ngươi làm đồ đệ không."
Bạch Quản giận dữ, sắc mặt đều thay đổi, tức giận quay đi chỗ khác, không thèm để ý đến ta.
Ta khóc không ra nước mắt, phàm nhân này động thì không động được, dọa lại không sợ, trong tình cảnh khó xử này, ngoại trừ thu hắn làm đồ đệ, giữ hắn dưới mắt mình thì còn có thể làm cái gì? Huống chi, nếu đã có danh phận thầy trò rồi, có muốn nghĩ loạn thì ta cũng có thể dùng danh nghĩa sư phụ ngăn lại hắn.
Nhạc Thanh vội vàng biến trở lại nguyên hình, áy náy: "Ngọc Dao tiên tử, tại hạ vô năng, lại không thể..."
Chu Thiều mở mắt ra, thấy mình đang ôm ấp một đại nam nhân, tư thế mập mờ, vội vàng giãy ra, còn "phì" hai tiếng, nghiêm túc nói với ta: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ta toàn tâm toàn ý với người, tuyệt đối không thích nam nhân!"
Bạch Quản cười lạnh hai tiếng, hỏi: "Ngươi ở bên đường đùa giỡn sư phụ của sư phụ ta, còn dám nói mình toàn tâm toàn ý? Không thích nam nhân? Ta xem ngươi là có Long Dương chi chích, bệnh đồng tính!"
Ta hoang mang: "Long dương chi thích là gì?"
Bạch Quản cướp lời giải thích: "Là không bình thường."
"Ai không bình thưởng hả, hả? Sư phụ của sư phụ ngươi quá dễ nhìn nên mới thế thôi!" Chu Thiều do dự một chút, kiên quyết nói: "Vẫn là mỹ nhân tỷ tỷ đẹp nhất, ta sẽ toàn tâm toàn ý đối với mỹ nhân tỷ tỷ, tuyệt không sửa đổi."
"Ngươi sai rồi!" Ta biến thành bộ dáng của sư phụ, ở trước mặt hắn dạo qua dạo lại một vòng, tỉ mỉ giải thích chuyện hạ phạm thu đồ đệ, sau đó thở dài: "Sư phụ ta là đệ nhất mỹ nam ở Thiên Giới, chỉ cần một lần ngoái nhìn đã khiến trái tim của tất cả tiên nữ trên Thiên Giới đập loạn suốt ba ngày, hắn thổi sáo ngọc, Phương Hoàng cũng nguyện đọa hạ bụi phàm, dáng vẻ và khí chất ấy, thật khó có thể miêu tả, chỉ tiếc các ngươi không có duyên chiêm ngưỡng."
Chu Thiều nghe được ngẩn người mê mẩn, cuối cùng lại cắn răng nói: "Sư phụ của sư phụ, dù có dễ nhìn, cũng là nam nhân, vẫn là mỹ nhân tỷ tỷ tốt nhất! Nàng đích thị là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Giới, ta không muốn nàng làm sư phụ, ta muốn nàng là..."
"Ngươi sai rồi!" Ta lắc đầu, ngắt lời: "Dung mạo của tiên nữ trên Thiên Giới đều đoan trang tú lệ, sàn sàn nhau khó phân biệt, Ngọc Dao thực không tính là cái gì..."
Lời còn chưa dứt, Chu Thiều lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu hô lớn: "Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đồ nhi."
Nhìn khuôn mặt sắc lang rành rành của hắn, ta hối hận không kịp, không biết sau khi những hảo hữu trên Thiên Giới bị sỗ sàng có mắng ta giáo đồ không nghiêm, trói ta lại đem đi cho sét đánh chết tại chỗ không?
Nhạc Thanh như không hiểu rõ tình huống, vẫn còn lấy lòng: "Ngọc Dao tiên tử quá khiêm tốn rồi. Ta ở dưới trần vẫn nghe được lời đồn về người, nói là da dẻ mịn màng hơn ngọc, thân thể hàm chứa hương thơm, quanh năm..."
Hai mắt Chu Thiều lại sáng quắc.
"Bậy bạ! Là ai nói huyên thuyên? Lấy những thứ không sạch sẽ bực này mà nhục nhã ta??" Ta mặt đỏ tới tận mang tai, vừa vội vừa giận, hận không thể lập tức phất tay áo rời đi.
Bạch Quản lặng lẽ duỗi ra ngón tay, trên mu bàn tay của ta sờ soạng thoáng một phát....
Chu Thiều cũng mê man đi theo muốn sờ, bị Bạch Quản một cước đá văng.
Nhạc Thanh cụp tai, không ngừng xin lỗi: "Ta là chó thành tiên, không hiểu lòng dạ nữ nhân. Lúc nam nhân chúng ta tụ họp một chỗ thường nói lung tung, không phải bình phẩm tiên nữ nào đẹp thì là hồ yêu nào mị, hoặc là trai ngọc tinh nào dưới Long cung có tư thái tốt... Ta rất ít được gặp tiên nữ, chỉ nói vài lời tán dương, tưởng nói ra thì người chắc chắn vui mừng..."
Tối kị của tu hành là tức giận, ta thanh tâm quả dục nhiều năm, không thể một lần là hủy hết.
"Thôi đi, việc này về sau cấm được nhắc lại lần nữa." Ta hít sâu, hòa hoãn khí tức, bình lại tâm tình, răn dạy: "Chu Thiều, ngươi phải nhớ kĩ, mỹ nhân không nhất định đã là ngươi tốt, có thể có kẻ tâm địa như rắn rết. Cách đối nhân xử thế phải lấy đức làm đầu." Ta thấy hắn không tin, lại đưa ra ví dụ: "Tỉ như đệ nhất mỹ nữ được Thập Thiên Bát Hoang công nhận là nữ thần Thương Quỳnh chốn Ma Giới, dung mạo của nàng đẹp tới mức câu hồn đoạt phách, lại vô tình tuyệt nghĩa, ham mê hành hạ người ta đến chết, bao nhiêu thế hệ tiên nhân trên Thiên Giới vì nàng mà liều mình chịu chết thảm, số đó không phải một ngàn thì cũng đến tám trăm...|
Chu Thiều lại ngẩn người: "Thiên hạ là có mỹ nhân như thế sao? Chỉ hận không thể gặp một lần!"
Ta thiếu chút nữa thì bị nghẹn chết, chẳng thèm quản phong độ thong dong, đập bàn giận dữ hỏi: "Nếu mỹ nhân bảo ngươi đi chết thì sao?"
Chu Thiều đáp: "Đích thị là vì tại hạ đáng chết!"
Ta hỏi: "Nếu như mỹ nhân để thỏa mãn thú vui, ném ngươi vào động rắn thì sao?"
Chu Thiều nghiêm mặt nói: "Vì một nụ cười mỹ nhân, vạn lần chết cũng chẳng từ!!!"
Ta: "..."
Bạch Quản ôm trán: "Sư phụ bỏ cuộc đi, tên dê xồm này hết thuốc chữa rồi!"
===============================
Chu Thiều có bất tài thì ta cũng phải thủ đức, đã nhận lời thu hắn làm đồ đệ, chắc chắn sẽ dùng cách mà sư phụ dạy ta năm xưa, không chê tối dạ, dốc lòng dạy bảo, nghĩ cách chậm rãi mài mòn bản tính háo sắc của hắn, nếu không lên Thiên Giới bị chúng tiên chế nhạo, ném mất mặt mũi sư phụ là chuyện nhỏ, vạn nhất hắn học Thiên Bồng nguyên soái đùa giỡn tiên tử, bị đày xuống phàm làm súc sinh, hoặc là bị đè dưới Ngũ Hành Sơn, Lục Hành Sơn, ta có thể không hổ thẹn, không day dứt hay sao?"
Bạch Quản thấy ta do dự, cười nói: "Cho dù người tận tâm dạy bảo, tính tình của hắn chưa chắc đã thay đổi được!"
Ta tỉnh ngộ, Chu Thiều năm nay mười lăm, lại là đích tôn nhà quyền quý, chẳng mấy chốc mà phải kết hôn. Khoảng ba mươi năm sau, người khác đã bước vào tuổi trung niên, có thê thiếp xinh đẹp, trai gái đầy đàn, tính tình cũng trầm ổn rồi, sao có thể bỏ lại phàm trần vinh hoa, huyết thống tình thân, theo ta lên Thiên Giới sống những tháng ngày cô đơn tịch mịch? Ta chỉ có thể cho hắn bí pháp của tiên gia, tu tâm dưỡng tính. Nếu như hắn không chịu được khổ, không có tạo hóa, thì đợi đến sau khi trở về Giải Ưu Phong, ta đi xin tiên đan trường xuân bất lão với quả trường sinh cho hắn, giúp hắn kéo dài tuổi thọ, dưới thế gian làm một người an nhàn, mỹ nhân đầy tay, được người tôn kính, cũng không uổng một đoạn tình thầy trò. Nếu như hắn có tạo hóa, liền dẫn hắn về Thiên Giới, thoát thai hoán cốt, phi tiên.
Quyết định xong, ta cẩn thận dặn dò Chu Thiều, không được đem thân phận tiên nhân của ta đi nói lung tung.
Chu Thiều không chút do dự, nói: " Ta lại không ngu như vậy, nếu mọi người đều biết đến dung mạo xinh đẹp của sư phụ, chắc chắn sẽ đi tranh với ta."
Ta nghe được khóe miệng cũng giật giật, lại phải niệm thêm ba lượt:"Thanh Tâm Kinh" nữa mới đem chuyện sư phụ Cẩn Du từng cái, từng cái nói tỉ mỉ, cũng dặn dò: "Sư phụ của sư phụ các ngươi, chính là sư công, các ngươi phải tôn sư trọng đạo, không cần biết sư công nói cái gì, các ngươi đều phải nghe, biết chưa?"
Chu Thiều vỗ ngực đáp ứng: "Mỹ nhân sư phụ cứ yên tâm, sư công có tiên nhân tư thái như thế, cam đoan người nói ta nhảy giếng là ta đi nhảy giếng, nói ta đi đâm tường ta cũng sẽ đi đâm tường, tuyệt không hai lời!"
Ánh mắt của hắn trong veo, ta quyết định tin tưởng hắn, phái ngũ quỷ vụng trộm đưa hắn về phòng.
Bạch Quản cực kì không hài lòng đối với sư đệ này, tức giận nói: "Cho dù hắn sắc đảm ngập trời, nguyện vì mỹ nhân mà xả thân, nhưng hắn ngu xuẩn như vậy, vạn nhất bị người ta lừa gạt vài câu, không cần thận để lộ ra thì sao?"
Ánh trăng dần bị mấy đen che khuất, trong nội viện đầy hương hoa lê thoang thoảng, theo cơn gió lạnh lẽo xuyên qua khe hở cửa sổ mà bao trùm lấy thân mình, lại khiến ta trong phút chốc phân không rõ là thiên thượng hay nhân gian. Ta nhớ tới lời sư phụ dạy bảo ngày xưa, ôn nhu kéo Bạch Quản lại, ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đứa nhỏ ngốc này, sư công của ngươi từng nói, vô luận là Thiên Giới, Trần Gian, Yêu tộc hay Ma Giới, làm cái gì cũng phải bỏ công mới có thu hoạch. Dung mạo của ta không sánh được với Thương Quỳnh, không thông minh như Bách Hoa, khí chất không bằng Hằng Nga, không quyền không thế, bạn bè phần lớn là rượu nhạt chi giao, sư phụ đi rồi, ngoài Đằng Hoa Tiên tử không quyền không thế như ta, ai còn quan tâm ta nữa? Cho dù có bị bắt cóc thì cũng không được lợi gì. Ta được Cẩn Du tiên nhân chân truyền, lại có Hồn Ti tuyệt kĩ, cho dù bị phong bế phần lớn pháp lực, thì ma tướng tầm thường cấp thấp cũng không phải đối thủ của ta, ma tướng cấp cao thì tất sẽ chẳng thèm đụng đến ta, cho dù ta có xui xẻo, gặp ma tướng có thực lực không chênh lệch lắm so với mình, ta sẽ chạy trốn. Cho nên, ngươi không cần lo lắng."
Bạch Quản vươn tay mơn trớn mặt của ta, thật lâu, cười khổ: "Sư phụ, người quá tự coi nhẹ bản thân mình rồi. Người thiện lương hơn Thương Quỳnh, ôn nhu hơn Bách Hoa, rộng lượng hơn Hằng Nga... Làm sao biết không có yêu quái hay ma tướng lợi hại nào nhìn trúng người?"
Ta sững sờ, nhíu mày hỏi: "Sao ngươi có thể loạn bình phẩm tiên tử trưởng bối? Sao ngươi biết các nàng không tốt?"
Mặt mũi Bạch Quản vô cùng ngây thơ, nắm chặt ngón tay, tự tin nói: "Người đã nói Thương Quỳnh tàn nhẫn, tính tình ác liệt, còn lại là ta đoán. Bách Hoa tiên tử kia là hoa thơm đứng đầu, được chúng tinh phủng nguyệt đã quen, tính tình chắc chắn là cao ngạo, cho dù nàng ta có nguyện ý cúi đầu cũng không thể giống như đám người Đằng Hoa tiên tử. Mà Hằng Nga vứt bỏ phu quân mình lên cung trăng, thiên hạ đều biết, nàng sống một mình ở cung Quảng Hàn, có thẹn trong lòng, sao có thể nói là rộng lượng? Nếu so sánh ra, ta vẫn cảm thấy tính tình sư phụ càng đáng yêu..."
"Ngươi đoán tuyệt không đúng chút nào!" Ta nhanh chóng ngắt lời của hắn, trách mắng: "Ngươi là lão vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi, sao có thể nói loạn sư phụ mình tốt? Sư công của ngươi thường nói: "chẳng ai hoàn mỹ, nhân quý tự tri" mà ta là trời sinh tối dạ, càng có tự mình hiểu lấy. Tuyệt đối không dám tranh phong cùng với chúng tiên. Ta là tôn kính từ đáy lòng đối với các nàng, ngươi không được tùy tiện nói bậy. Vạn nhất để người khác nghe thấy, chính là do ta vô lễ không biết quản giáo!"
"Không nói thì không nói!" Bạch Quản bẹt miệng: "Chẳng lẽ sư công cũng không tốt sao?"
"Nói bậy!" Ta nói như chém đinh chặt sắt: "Sư phụ của ta là tốt nhất trong thiên hạ!"
Ánh mắt của Bạch Quản nhìn ta rất kì quái, thật lâu sau, hắn bất đắc dĩ nói: "Này, sao có thể nói loạn sư phụ của mình tốt?"
Ta phát hiện tự mâu thuẫn, lắp bắp nói: "Sư phụ của ta, sư phụ của ta là khác, tất cả mọi người đều công nhận là hắn tốt, hắn cái gì cũng biết, ta chẳng biết cái gì, không thể đánh đồng..."
Bạch Quản quan tâm vuốt mặt ta, an ủi: "Không có việc gì, ta hiểu, về sau người khen sư phụ người, ta khen sư phụ ta, không ai liên quan đến ai."
Ta cắn môi, không biết phản bác thế nào.
Bạch Quản cười hì hì: "Ta thích nhất sư phụ, sư phụ của ta xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất!"
" Đừng nháo!!" Ta bị khen đến gò má cũng nóng lên, tay chân không biết để vào đâu.
Bạch Quản dụi đầu vào lòng ta, cười xấu xa: "Ta phát hiện sư phụ người tất cả mọi chuyện đều lấy lời sư công dạy mà làm, vì sao?"
Ta vất vả lắm mới bình tĩnh được, giải thích: "Sư công của ngươi mọi việc đều tinh thông, đối với đồ nhi lại sủng nịch vô cùng, làm việc chưa bao giờ phạm sai lầm, cho nên ta từ nhỏ đã nghe hắn nói, hắn bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó."
Bạch Quản mất hứng hỏi: "Mọi thứ đều nghe theo lời sư phụ, chẳng lẽ hắn bảo người đi chết, người cũng đi chết!"
Ta không chút do dự, đáp: "Nếu như sư phụ muốn ta đi chết, đích thị là ta có lý do đáng chết, đáng phạt."
Lời còn chưa dứt, Bạch Quản đã trợn mắt há mồm, hắn ngượng ngùng nói: "Sư phụ ngươi... lời này của người cùng lời của Chu Thiều có khác gì nhau?"
Hẳn là lòng ta đối với sư phụ, cũng giống như lòng Chu Thiều đối với mỹ nhân đi????
Quá vô sỉ rồi!
Ta nghĩ một hồi mới kịp phản ứng, quẫn đến mức muốn tìm lỗ nẻ để chui. Vội vàng giải thích cho Bạch Quản là sư phụ ôn như thế nào, tài giỏi ra sao...
Ta cho rằng hắn đã hiểu được, thấy đã là canh bốn, liền bảo hắn đi ngủ sớm chút.
Bạch Quản quay người rời đi, đi đến cửa lại bỗng nhiên quay đầu, hỏi: "Sư phụ, nếu như trong thiên hạ có người tài giỏi hơn, ôn nhu hơn, đối xử tốt hơn với người, người sẽ thích hắn như thích sư phụ chứ??"
Vấn đề này ta chưa bao giờ nghĩ tới, không khỏi á khẩu.
Nghĩ mãi, ta lắc đầu, miễn cưỡng cười, nói cực kì nhẹ: "Đêm đã khuya, đi ngủ một chút đi."
Bạch Quản không truy hỏi nữa, rảo bước về phòng.
Ta mệt mỏi ngã vào bên gối, lẳng lặng nhìn xà ngang trên nóc, trong đầu trống rỗng, cho đến khi ngọn nến đã cháy hết, mọi thứ chìm vào bóng đêm.
Khóe mắt ta chậm rãi chảy xuống một dòng nước mắt, lại lặng lẽ biến mất không thấy gì nữa.
Trong thiên hạ này, có lẽ sẽ có nam nhân tốt hơn sư phụ rất nhiều.
Nhưng bọn hắn đến tột cùng cũng không phải sư phụ mà ta thích nhất.
Co rúc trong chăn, dần dần thiếp đi... Trong lúc mơ hồ, có người nhẹ nhàng hôn mặt ta, mang theo khí tức nóng ấm, hôn tới vệt nước mắt, tựa như đang chạm vào cánh hoa yếu ớt nhất.
Là mộng sao?
Ta dần dần tỉnh lại, giãy dụa muốn động lại phát hiện toàn thân giống hệt như lần trước, giống như bị vô số sợi tơ mềm mại trói chặt trên giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy được.
Khí tức cường đại đáng sợ lại một lần nữa đập vào mặt, mái tóc dài của nam nhân lướt qua trán của ta, ẩn ẩn mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
Hắn nhẹ nhàng vén lên mái tóc dài của mình, khẽ nâng vai ta lên, hôn lên môi, nhấp nháp chút một, lại vươn đầu lưỡi như linh xà vào, cạy mở khớp hàm, tùy ý xâm chiếm, tay kia ôm lấy thắt lưng ta, luồn vào áo ngủ thăm dò, mang theo cảm giác lành lạnh, tùy ý chạy trên da thịt.
Ta tỉnh táo triệt để, há miệng định cắn.
Hàm răng vừa đụng phải lưỡi của hắn, hắn bỗng nhiên với lên ngực ta, thoáng xẹt qua, dùng sức véo một cái.
Chỗ mẫn cảm bị tấn công, ta không kịp nghĩ, điên cuồng la lên.
Hắn chậm rãi thu lại nụ hôn, dùng đầu ngón tay chặn lại tiếng kêu của ta, chậm rãi nói năm chữ: "Ta đợi được nàng rồi..."
Giọng nói khàn khàn trầm thấp kia, phảng phất như được truyền từ chốn sâu nhất của địa ngục, lại mang vẻ ôn nhu và sức hấp dẫn vô hạn.
Trong bóng tối, ta cảm nhận được ánh mắt của hắn như lửa cháy hừng hực, như con nhện giăng bẫy, như sói đói nhìn mồi.
Khiến ta sởn hết gai ốc, không ngừng run rẩy.
Hắn tỏ ra rất hài lòng với phản ứng của ta, cười khẽ hai tiếng, không nhanh không chậm mà vuốt ve khuôn mặt của ta, vô cùng kiên nhẫn. Cuối cùng, dùng đầu ngón tay lưu luyến vòng vo mấy lần chỗ xương quai xanh của ta, giúp ta kéo vạt áo có chút xốc xếch lại, đứng dậy, biến mất không thấy gì nữa.
=============================
()Long Dương chi thích: Cái này chắc ai cũng biết, ta chỉ chú thích cho người không biêt
Giống như đoạn tu, từ này chỉ chuyện nam nhân mà ham mê nam sắc, thích đam mỹ, boylove... ::
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộng Xuân
Trên Thiên Giới, ta là tiên nữ tốt tuân theo kỉ cương luật pháp.
Chốn nhân gian, ta là dân lành lương thiện tuân thủ luật pháp kỷ cương.
Chu Thiều là người tốt được Thần Phật phù hộ, chuyện giết người diệt khẩu này, ta đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng hắn đã biết thân phận của ta, cho dù hắn không dám ép tiên nữ làm vợ, vạn nhất chuyện ồn ào truyền ra ngoài cũng là một phiền toái lớn...
Bạch Quản xem thường hắn: "Tên kia vì mỹ nữ, ngay cả chết còn không sợ, hắn còn sợ cái gì yêu quái?"
Một khi đã tuyệt vọng thì chuyện gì ta cũng có thể thử, gật đầu đồng ý cho Nhạc Thanh đi thử một chút.
Nhạc Thanh thuận thế lăn một vòng, toàn thân tỏa ra từng sợi khói đen, sương mù ngưng tụ, chậm rãi hiện ra một con chó mực thân cao ba thước, da lông đen nhẫy, trừng hai mắt đỏ như máy, nhe một miệng răng nanh, vẫy vẫy đuôi, hung dữ xông vào trong phòng, nhào vào trong ngực Chu Thiều, sủa to ba tiếng.
Một con chó dữ quá hung mãnh, ta thầm khen một tiếng, tàng hình với Bạch Quản trốn ở phía sau rèm nhìn lén.
Chu Thiều bị con chó xô ngã trên mặt đất, sững sờ trong chốc lát, lộ ra vẻ tươi cười xán lạn, sờ sờ đầu Nhạc Thanh, vuốt vuốt, khen: "Chó ngoan à, chó ngoan! Cao lớn uy mãnh, màu lông sáng bóng, nhìn qua đã biết chính là một con chó tốt ngàn dặm có một, có ngươi canh cổng cho mỹ nữ tỷ tỷ, đảm bảo không có trộm nào dám vào nhà..."
Nhạc Thanh tính cẩu quá nặng, được người khen hai câu lập tức lâng lâng, đuôi cũng bắt đầu ve vẩy, may mắn có ta ở sau cửa sổ làm bộ ám chỉ, hắn mới nhớ ra mục đích của việc này, lại gầm lên hung thần ác sát.
"Lão tử muốn ăn thịt ngươi!!" Nhạc Thanh vừa rống hết câu, liền hung hăng bổ nhào tới, móng vuốt sắc bén xé nát khăn trải giường thêu hoa, làm ta đau lòng muốn rớt nước mắt.
"Yêu quái! Mỹ nhân tỷ tỷ! Có yêu quái! Nàng chạy mau!" Chu Thiều rốt cuộc cũng bị dọa sợ rồi, hắn đứng dậy chạy về phía cửa ra vào hai bước, bỗng nhiên dừng bước lại, lùi về, run lẩy bẩy đi lên ôm lấy Nhạc Thanh, cao giọng kêu: "Yêu quái, thịt của ta ngon hơn, ngươi ăn ta là được rồi, đừng đụng vào mỹ nhân tỷ tỷ, nhá!"
Ta trợn tròn mắt: "Thằng nhãi này là tên ngốc thật à?"
Bạch Quản trợn tròn mắt: "Hắn chỉ cần mỹ nhân không cần mạng thật à?"
Nhạc Thanh cũng trợn tròn mắt, hắn duỗi móng vuốt chọc chọc Chu Thiều, Chu Thiều nhắm mắt, một bộ liều chết hi sinh. Nhạc Thanh bất đắc dĩ, chỉ phải sự dụng pháp thuật truyền âm lọt vào tai ta: "Ngọc Dao tiên tử, làm sao bây giờ? Ta không ăn thịt người..."
Chu Thiều thấy yêu quái chậm chạp bất động, nhanh chóng dang hai tay hai chân, hùng dũng nói: "Ăn ta đi!"
Nhạc Thanh: "Ta không ăn!"
Chu Thiều anh dũng nói: "Không nên thương tổn người khác, tùy ngươi ăn ta như thế nào cũng được!"
Nhạc Thanh lắc đầu quầy quậy: "Ta không ăn được! Ngọc Dao tiên tử, tiểu tử này..."
Chu Thiều nóng nảy, níu lấy lông của hắn kêu: "Đừng đụng đến mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi ăn ta đi, ta sẽ không kêu cứu đâu!"
Nhạc Thanh - vẻ mặt van xin, kêu rống lên: "Ngọc Dao tiên tử! Cứu mạng!! Ta không ăn hắn đâu..."
"...."
Đang ở trong hiểm cảnh, một người phàm nho nhỏ lại dám xả thân cứu giúp thế này, ta không thể không cảm động được. Đành phải từ một nơi bí mật gần đó hiện thân, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, bình tĩnh lại cảm xúc, cười nói: "Ngươi không phải sợ, đây chỉ là chút khảo nghiệm thôi, khảo nghiệm ấy mà.... xem có thể thu ngươi làm đồ đệ không."
Bạch Quản giận dữ, sắc mặt đều thay đổi, tức giận quay đi chỗ khác, không thèm để ý đến ta.
Ta khóc không ra nước mắt, phàm nhân này động thì không động được, dọa lại không sợ, trong tình cảnh khó xử này, ngoại trừ thu hắn làm đồ đệ, giữ hắn dưới mắt mình thì còn có thể làm cái gì? Huống chi, nếu đã có danh phận thầy trò rồi, có muốn nghĩ loạn thì ta cũng có thể dùng danh nghĩa sư phụ ngăn lại hắn.
Nhạc Thanh vội vàng biến trở lại nguyên hình, áy náy: "Ngọc Dao tiên tử, tại hạ vô năng, lại không thể..."
Chu Thiều mở mắt ra, thấy mình đang ôm ấp một đại nam nhân, tư thế mập mờ, vội vàng giãy ra, còn "phì" hai tiếng, nghiêm túc nói với ta: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ta toàn tâm toàn ý với người, tuyệt đối không thích nam nhân!"
Bạch Quản cười lạnh hai tiếng, hỏi: "Ngươi ở bên đường đùa giỡn sư phụ của sư phụ ta, còn dám nói mình toàn tâm toàn ý? Không thích nam nhân? Ta xem ngươi là có Long Dương chi chích*, bệnh đồng tính!"
Ta hoang mang: "Long dương chi thích là gì?"
Bạch Quản cướp lời giải thích: "Là không bình thường."
"Ai không bình thưởng hả, hả? Sư phụ của sư phụ ngươi quá dễ nhìn nên mới thế thôi!" Chu Thiều do dự một chút, kiên quyết nói: "Vẫn là mỹ nhân tỷ tỷ đẹp nhất, ta sẽ toàn tâm toàn ý đối với mỹ nhân tỷ tỷ, tuyệt không sửa đổi."
"Ngươi sai rồi!" Ta biến thành bộ dáng của sư phụ, ở trước mặt hắn dạo qua dạo lại một vòng, tỉ mỉ giải thích chuyện hạ phạm thu đồ đệ, sau đó thở dài: "Sư phụ ta là đệ nhất mỹ nam ở Thiên Giới, chỉ cần một lần ngoái nhìn đã khiến trái tim của tất cả tiên nữ trên Thiên Giới đập loạn suốt ba ngày, hắn thổi sáo ngọc, Phương Hoàng cũng nguyện đọa hạ bụi phàm, dáng vẻ và khí chất ấy, thật khó có thể miêu tả, chỉ tiếc các ngươi không có duyên chiêm ngưỡng."
Chu Thiều nghe được ngẩn người mê mẩn, cuối cùng lại cắn răng nói: "Sư phụ của sư phụ, dù có dễ nhìn, cũng là nam nhân, vẫn là mỹ nhân tỷ tỷ tốt nhất! Nàng đích thị là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Giới, ta không muốn nàng làm sư phụ, ta muốn nàng là..."
"Ngươi sai rồi!" Ta lắc đầu, ngắt lời: "Dung mạo của tiên nữ trên Thiên Giới đều đoan trang tú lệ, sàn sàn nhau khó phân biệt, Ngọc Dao thực không tính là cái gì..."
Lời còn chưa dứt, Chu Thiều lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu hô lớn: "Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đồ nhi."
Nhìn khuôn mặt sắc lang rành rành của hắn, ta hối hận không kịp, không biết sau khi những hảo hữu trên Thiên Giới bị sỗ sàng có mắng ta giáo đồ không nghiêm, trói ta lại đem đi cho sét đánh chết tại chỗ không?
Nhạc Thanh như không hiểu rõ tình huống, vẫn còn lấy lòng: "Ngọc Dao tiên tử quá khiêm tốn rồi. Ta ở dưới trần vẫn nghe được lời đồn về người, nói là da dẻ mịn màng hơn ngọc, thân thể hàm chứa hương thơm, quanh năm..."
Hai mắt Chu Thiều lại sáng quắc.
"Bậy bạ! Là ai nói huyên thuyên? Lấy những thứ không sạch sẽ bực này mà nhục nhã ta??" Ta mặt đỏ tới tận mang tai, vừa vội vừa giận, hận không thể lập tức phất tay áo rời đi.
Bạch Quản lặng lẽ duỗi ra ngón tay, trên mu bàn tay của ta sờ soạng thoáng một phát....
Chu Thiều cũng mê man đi theo muốn sờ, bị Bạch Quản một cước đá văng.
Nhạc Thanh cụp tai, không ngừng xin lỗi: "Ta là chó thành tiên, không hiểu lòng dạ nữ nhân. Lúc nam nhân chúng ta tụ họp một chỗ thường nói lung tung, không phải bình phẩm tiên nữ nào đẹp thì là hồ yêu nào mị, hoặc là trai ngọc tinh nào dưới Long cung có tư thái tốt... Ta rất ít được gặp tiên nữ, chỉ nói vài lời tán dương, tưởng nói ra thì người chắc chắn vui mừng..."
Tối kị của tu hành là tức giận, ta thanh tâm quả dục nhiều năm, không thể một lần là hủy hết.
"Thôi đi, việc này về sau cấm được nhắc lại lần nữa." Ta hít sâu, hòa hoãn khí tức, bình lại tâm tình, răn dạy: "Chu Thiều, ngươi phải nhớ kĩ, mỹ nhân không nhất định đã là ngươi tốt, có thể có kẻ tâm địa như rắn rết. Cách đối nhân xử thế phải lấy đức làm đầu." Ta thấy hắn không tin, lại đưa ra ví dụ: "Tỉ như đệ nhất mỹ nữ được Thập Thiên Bát Hoang công nhận là nữ thần Thương Quỳnh chốn Ma Giới, dung mạo của nàng đẹp tới mức câu hồn đoạt phách, lại vô tình tuyệt nghĩa, ham mê hành hạ người ta đến chết, bao nhiêu thế hệ tiên nhân trên Thiên Giới vì nàng mà liều mình chịu chết thảm, số đó không phải một ngàn thì cũng đến tám trăm...|
Chu Thiều lại ngẩn người: "Thiên hạ là có mỹ nhân như thế sao? Chỉ hận không thể gặp một lần!"
Ta thiếu chút nữa thì bị nghẹn chết, chẳng thèm quản phong độ thong dong, đập bàn giận dữ hỏi: "Nếu mỹ nhân bảo ngươi đi chết thì sao?"
Chu Thiều đáp: "Đích thị là vì tại hạ đáng chết!"
Ta hỏi: "Nếu như mỹ nhân để thỏa mãn thú vui, ném ngươi vào động rắn thì sao?"
Chu Thiều nghiêm mặt nói: "Vì một nụ cười mỹ nhân, vạn lần chết cũng chẳng từ!!!"
Ta: "..."
Bạch Quản ôm trán: "Sư phụ bỏ cuộc đi, tên dê xồm này hết thuốc chữa rồi!"
===============================
Chu Thiều có bất tài thì ta cũng phải thủ đức, đã nhận lời thu hắn làm đồ đệ, chắc chắn sẽ dùng cách mà sư phụ dạy ta năm xưa, không chê tối dạ, dốc lòng dạy bảo, nghĩ cách chậm rãi mài mòn bản tính háo sắc của hắn, nếu không lên Thiên Giới bị chúng tiên chế nhạo, ném mất mặt mũi sư phụ là chuyện nhỏ, vạn nhất hắn học Thiên Bồng nguyên soái đùa giỡn tiên tử, bị đày xuống phàm làm súc sinh, hoặc là bị đè dưới Ngũ Hành Sơn, Lục Hành Sơn, ta có thể không hổ thẹn, không day dứt hay sao?"
Bạch Quản thấy ta do dự, cười nói: "Cho dù người tận tâm dạy bảo, tính tình của hắn chưa chắc đã thay đổi được!"
Ta tỉnh ngộ, Chu Thiều năm nay mười lăm, lại là đích tôn nhà quyền quý, chẳng mấy chốc mà phải kết hôn. Khoảng ba mươi năm sau, người khác đã bước vào tuổi trung niên, có thê thiếp xinh đẹp, trai gái đầy đàn, tính tình cũng trầm ổn rồi, sao có thể bỏ lại phàm trần vinh hoa, huyết thống tình thân, theo ta lên Thiên Giới sống những tháng ngày cô đơn tịch mịch? Ta chỉ có thể cho hắn bí pháp của tiên gia, tu tâm dưỡng tính. Nếu như hắn không chịu được khổ, không có tạo hóa, thì đợi đến sau khi trở về Giải Ưu Phong, ta đi xin tiên đan trường xuân bất lão với quả trường sinh cho hắn, giúp hắn kéo dài tuổi thọ, dưới thế gian làm một người an nhàn, mỹ nhân đầy tay, được người tôn kính, cũng không uổng một đoạn tình thầy trò. Nếu như hắn có tạo hóa, liền dẫn hắn về Thiên Giới, thoát thai hoán cốt, phi tiên.
Quyết định xong, ta cẩn thận dặn dò Chu Thiều, không được đem thân phận tiên nhân của ta đi nói lung tung.
Chu Thiều không chút do dự, nói: " Ta lại không ngu như vậy, nếu mọi người đều biết đến dung mạo xinh đẹp của sư phụ, chắc chắn sẽ đi tranh với ta."
Ta nghe được khóe miệng cũng giật giật, lại phải niệm thêm ba lượt:"Thanh Tâm Kinh" nữa mới đem chuyện sư phụ Cẩn Du từng cái, từng cái nói tỉ mỉ, cũng dặn dò: "Sư phụ của sư phụ các ngươi, chính là sư công, các ngươi phải tôn sư trọng đạo, không cần biết sư công nói cái gì, các ngươi đều phải nghe, biết chưa?"
Chu Thiều vỗ ngực đáp ứng: "Mỹ nhân sư phụ cứ yên tâm, sư công có tiên nhân tư thái như thế, cam đoan người nói ta nhảy giếng là ta đi nhảy giếng, nói ta đi đâm tường ta cũng sẽ đi đâm tường, tuyệt không hai lời!"
Ánh mắt của hắn trong veo, ta quyết định tin tưởng hắn, phái ngũ quỷ vụng trộm đưa hắn về phòng.
Bạch Quản cực kì không hài lòng đối với sư đệ này, tức giận nói: "Cho dù hắn sắc đảm ngập trời, nguyện vì mỹ nhân mà xả thân, nhưng hắn ngu xuẩn như vậy, vạn nhất bị người ta lừa gạt vài câu, không cần thận để lộ ra thì sao?"
Ánh trăng dần bị mấy đen che khuất, trong nội viện đầy hương hoa lê thoang thoảng, theo cơn gió lạnh lẽo xuyên qua khe hở cửa sổ mà bao trùm lấy thân mình, lại khiến ta trong phút chốc phân không rõ là thiên thượng hay nhân gian. Ta nhớ tới lời sư phụ dạy bảo ngày xưa, ôn nhu kéo Bạch Quản lại, ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đứa nhỏ ngốc này, sư công của ngươi từng nói, vô luận là Thiên Giới, Trần Gian, Yêu tộc hay Ma Giới, làm cái gì cũng phải bỏ công mới có thu hoạch. Dung mạo của ta không sánh được với Thương Quỳnh, không thông minh như Bách Hoa, khí chất không bằng Hằng Nga, không quyền không thế, bạn bè phần lớn là rượu nhạt chi giao, sư phụ đi rồi, ngoài Đằng Hoa Tiên tử không quyền không thế như ta, ai còn quan tâm ta nữa? Cho dù có bị bắt cóc thì cũng không được lợi gì. Ta được Cẩn Du tiên nhân chân truyền, lại có Hồn Ti tuyệt kĩ, cho dù bị phong bế phần lớn pháp lực, thì ma tướng tầm thường cấp thấp cũng không phải đối thủ của ta, ma tướng cấp cao thì tất sẽ chẳng thèm đụng đến ta, cho dù ta có xui xẻo, gặp ma tướng có thực lực không chênh lệch lắm so với mình, ta sẽ chạy trốn. Cho nên, ngươi không cần lo lắng."
Bạch Quản vươn tay mơn trớn mặt của ta, thật lâu, cười khổ: "Sư phụ, người quá tự coi nhẹ bản thân mình rồi. Người thiện lương hơn Thương Quỳnh, ôn nhu hơn Bách Hoa, rộng lượng hơn Hằng Nga... Làm sao biết không có yêu quái hay ma tướng lợi hại nào nhìn trúng người?"
Ta sững sờ, nhíu mày hỏi: "Sao ngươi có thể loạn bình phẩm tiên tử trưởng bối? Sao ngươi biết các nàng không tốt?"
Mặt mũi Bạch Quản vô cùng ngây thơ, nắm chặt ngón tay, tự tin nói: "Người đã nói Thương Quỳnh tàn nhẫn, tính tình ác liệt, còn lại là ta đoán. Bách Hoa tiên tử kia là hoa thơm đứng đầu, được chúng tinh phủng nguyệt đã quen, tính tình chắc chắn là cao ngạo, cho dù nàng ta có nguyện ý cúi đầu cũng không thể giống như đám người Đằng Hoa tiên tử. Mà Hằng Nga vứt bỏ phu quân mình lên cung trăng, thiên hạ đều biết, nàng sống một mình ở cung Quảng Hàn, có thẹn trong lòng, sao có thể nói là rộng lượng? Nếu so sánh ra, ta vẫn cảm thấy tính tình sư phụ càng đáng yêu..."
"Ngươi đoán tuyệt không đúng chút nào!" Ta nhanh chóng ngắt lời của hắn, trách mắng: "Ngươi là lão vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi, sao có thể nói loạn sư phụ mình tốt? Sư công của ngươi thường nói: "chẳng ai hoàn mỹ, nhân quý tự tri" mà ta là trời sinh tối dạ, càng có tự mình hiểu lấy. Tuyệt đối không dám tranh phong cùng với chúng tiên. Ta là tôn kính từ đáy lòng đối với các nàng, ngươi không được tùy tiện nói bậy. Vạn nhất để người khác nghe thấy, chính là do ta vô lễ không biết quản giáo!"
"Không nói thì không nói!" Bạch Quản bẹt miệng: "Chẳng lẽ sư công cũng không tốt sao?"
"Nói bậy!" Ta nói như chém đinh chặt sắt: "Sư phụ của ta là tốt nhất trong thiên hạ!"
Ánh mắt của Bạch Quản nhìn ta rất kì quái, thật lâu sau, hắn bất đắc dĩ nói: "Này, sao có thể nói loạn sư phụ của mình tốt?"
Ta phát hiện tự mâu thuẫn, lắp bắp nói: "Sư phụ của ta, sư phụ của ta là khác, tất cả mọi người đều công nhận là hắn tốt, hắn cái gì cũng biết, ta chẳng biết cái gì, không thể đánh đồng..."
Bạch Quản quan tâm vuốt mặt ta, an ủi: "Không có việc gì, ta hiểu, về sau người khen sư phụ người, ta khen sư phụ ta, không ai liên quan đến ai."
Ta cắn môi, không biết phản bác thế nào.
Bạch Quản cười hì hì: "Ta thích nhất sư phụ, sư phụ của ta xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất!"
" Đừng nháo!!" Ta bị khen đến gò má cũng nóng lên, tay chân không biết để vào đâu.
Bạch Quản dụi đầu vào lòng ta, cười xấu xa: "Ta phát hiện sư phụ người tất cả mọi chuyện đều lấy lời sư công dạy mà làm, vì sao?"
Ta vất vả lắm mới bình tĩnh được, giải thích: "Sư công của ngươi mọi việc đều tinh thông, đối với đồ nhi lại sủng nịch vô cùng, làm việc chưa bao giờ phạm sai lầm, cho nên ta từ nhỏ đã nghe hắn nói, hắn bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó."
Bạch Quản mất hứng hỏi: "Mọi thứ đều nghe theo lời sư phụ, chẳng lẽ hắn bảo người đi chết, người cũng đi chết!"
Ta không chút do dự, đáp: "Nếu như sư phụ muốn ta đi chết, đích thị là ta có lý do đáng chết, đáng phạt."
Lời còn chưa dứt, Bạch Quản đã trợn mắt há mồm, hắn ngượng ngùng nói: "Sư phụ ngươi... lời này của người cùng lời của Chu Thiều có khác gì nhau?"
Hẳn là lòng ta đối với sư phụ, cũng giống như lòng Chu Thiều đối với mỹ nhân đi????
Quá vô sỉ rồi!
Ta nghĩ một hồi mới kịp phản ứng, quẫn đến mức muốn tìm lỗ nẻ để chui. Vội vàng giải thích cho Bạch Quản là sư phụ ôn như thế nào, tài giỏi ra sao...
Ta cho rằng hắn đã hiểu được, thấy đã là canh bốn, liền bảo hắn đi ngủ sớm chút.
Bạch Quản quay người rời đi, đi đến cửa lại bỗng nhiên quay đầu, hỏi: "Sư phụ, nếu như trong thiên hạ có người tài giỏi hơn, ôn nhu hơn, đối xử tốt hơn với người, người sẽ thích hắn như thích sư phụ chứ??"
Vấn đề này ta chưa bao giờ nghĩ tới, không khỏi á khẩu.
Nghĩ mãi, ta lắc đầu, miễn cưỡng cười, nói cực kì nhẹ: "Đêm đã khuya, đi ngủ một chút đi."
Bạch Quản không truy hỏi nữa, rảo bước về phòng.
Ta mệt mỏi ngã vào bên gối, lẳng lặng nhìn xà ngang trên nóc, trong đầu trống rỗng, cho đến khi ngọn nến đã cháy hết, mọi thứ chìm vào bóng đêm.
Khóe mắt ta chậm rãi chảy xuống một dòng nước mắt, lại lặng lẽ biến mất không thấy gì nữa.
Trong thiên hạ này, có lẽ sẽ có nam nhân tốt hơn sư phụ rất nhiều.
Nhưng bọn hắn đến tột cùng cũng không phải sư phụ mà ta thích nhất.
Co rúc trong chăn, dần dần thiếp đi... Trong lúc mơ hồ, có người nhẹ nhàng hôn mặt ta, mang theo khí tức nóng ấm, hôn tới vệt nước mắt, tựa như đang chạm vào cánh hoa yếu ớt nhất.
Là mộng sao?
Ta dần dần tỉnh lại, giãy dụa muốn động lại phát hiện toàn thân giống hệt như lần trước, giống như bị vô số sợi tơ mềm mại trói chặt trên giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy được.
Khí tức cường đại đáng sợ lại một lần nữa đập vào mặt, mái tóc dài của nam nhân lướt qua trán của ta, ẩn ẩn mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
Hắn nhẹ nhàng vén lên mái tóc dài của mình, khẽ nâng vai ta lên, hôn lên môi, nhấp nháp chút một, lại vươn đầu lưỡi như linh xà vào, cạy mở khớp hàm, tùy ý xâm chiếm, tay kia ôm lấy thắt lưng ta, luồn vào áo ngủ thăm dò, mang theo cảm giác lành lạnh, tùy ý chạy trên da thịt.
Ta tỉnh táo triệt để, há miệng định cắn.
Hàm răng vừa đụng phải lưỡi của hắn, hắn bỗng nhiên với lên ngực ta, thoáng xẹt qua, dùng sức véo một cái.
Chỗ mẫn cảm bị tấn công, ta không kịp nghĩ, điên cuồng la lên.
Hắn chậm rãi thu lại nụ hôn, dùng đầu ngón tay chặn lại tiếng kêu của ta, chậm rãi nói năm chữ: "Ta đợi được nàng rồi..."
Giọng nói khàn khàn trầm thấp kia, phảng phất như được truyền từ chốn sâu nhất của địa ngục, lại mang vẻ ôn nhu và sức hấp dẫn vô hạn.
Trong bóng tối, ta cảm nhận được ánh mắt của hắn như lửa cháy hừng hực, như con nhện giăng bẫy, như sói đói nhìn mồi.
Khiến ta sởn hết gai ốc, không ngừng run rẩy.
Hắn tỏ ra rất hài lòng với phản ứng của ta, cười khẽ hai tiếng, không nhanh không chậm mà vuốt ve khuôn mặt của ta, vô cùng kiên nhẫn. Cuối cùng, dùng đầu ngón tay lưu luyến vòng vo mấy lần chỗ xương quai xanh của ta, giúp ta kéo vạt áo có chút xốc xếch lại, đứng dậy, biến mất không thấy gì nữa.
=============================
(*)Long Dương chi thích: Cái này chắc ai cũng biết, ta chỉ chú thích cho người không biêt
Giống như đoạn tu, từ này chỉ chuyện nam nhân mà ham mê nam sắc, thích đam mỹ, boylove... :16: