Tiểu Thổ Bao (Đồ nhà quê)
Ăn xong thức ăn khách sạn đưa tới, Cố Hà ôm con chó của mình ra ban công, anh vừa uống một chai rượu vang đỏ, gió biển mát lạnh lướt qua hai má, trái tim cũng trở nên tê dại, âm thanh sóng biển va vào đá ngầm tựa như ngay bên tai, anh xoa đầu chú chó lông xù, lẩm bẩm, “Bailly, chúng ta ra bãi biển một lát.”
Bailly liếm liếm lòng bàn tay anh, Cố Hà đứng dậy mở cửa, tiếng sóng biển càng thêm rõ ràng, anh men theo kí ức ban ngày, từng bước chậm rãi đến bờ biển, những hạt cát thấm nước dính trên mắt cá chân lộ ra, thật ngứa. Bailly giãy giụa khỏi tay anh, nhảy xuống, trong chớp mắt không thấy bóng dáng, Cố Hà cũng chẳng lo lắng, chỉ quay người, hét lên, “Đừng xuống nước, tao sẽ không tắm cho mày nữa đâu”, xa xa truyền tới tiếng chó sủa, anh cười cười.
Gió biển mát mẻ, anh không khỏi nghĩ đến lão Trần, tên khốn kia còn ra vẻ đàng hoàng nói rượu khách sạn đưa tới là anh ta cố ý yêu cầu, là rượu ủ lâu năm. Ngồi trong gió biển một lúc, hơi rượu dần bốc lên. Hơn mười phút sau, Bailly trở lại, nó vẫn không nghe lời mà xuống biển, giũ ra một thân nước mặn, bắn đầy đầu đầy mặt Cố Hà, còn lớn gan mà trèo hai chân trước lên ngực anh, anh chỉ có thể bất đắc dĩ dạy bảo nó: “Bailly, xuống mau.”
Nó lại nhảy xuống, hai chân sau đạp nước hắt lên người anh rồi bỏ trốn, Cố Hà bất lực, nói câu tiếp theo, “Tao về đây, mày tự chơi đi”, nói xong thì đi dọc theo vùng nước cạn trở về.
Mắt cá chân vừa ngâm trong nước biển được phủ thêm một lớp cát mịn, nếu là ban ngày, phía sau sẽ có một loạt dấu chân, sau lưng vang lên tiếng động nhỏ, Cố Hà mím môi cười nhưng không quay đầu lại, chậm rãi bước về phía biệt thự.
Ánh sáng từ căn biệt thự xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn càng ngày càng rộng cho đến khi bao trùm toàn bộ cơ thể Cố Hà, anh mặc một chiếc áo khoác ngoài và một chiếc quần đùi mặc nhà bình thường. Tiếp đó, anh quay lại với một nụ cười, cứ tưởng Bailly ướt sũng sẽ nhảy phỗng lên người anh, nhưng khi nhìn vào trong bóng tối, Cố Hà thu lại nụ cười, đồng tử co lại.
Ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, có một người đang đứng, Cố Hà lập tức sa sầm mặt lại và buột miệng thốt lên: “Cậu là ai?”
Người trong bóng tối tiến lên một bước, hoàn toàn bị ánh sáng chiếu vào, bộ dáng của cậu ta đáng sợ hơn anh nghĩ. Mái tóc dài bị nước biển làm ướt, như rong biển dán chặt vào gò má trắng nõn, đôi mắt đen ướt át nhìn anh, rụt rè vươn đầu ngón tay trắng như ngọc về phía anh, định tiến lên một bước. Cố Hà vội nói, “Đừng nhúc nhích.” Giọng anh trầm thấp doạ người, vị khách này lập tức sợ hãi, ngón tay buông xuống, nắm chặt vạt áo phông, Cố Hà nhìn theo tay cậu ta xem xét y phục, nhíu mày, bộ quần áo này có vẻ như là nhặt được.
Cố Hà nhìn cậu, nhìn đôi mắt đen láy của cậu, thấy cậu rõ ràng muốn đến gần anh nhưng lại không dám, Bailly lúc này mới quay lại, chạy đến bên chân anh, lập tức ngửi được mùi của người lạ, lông toàn thân dựng đứng, trợn mắt nhìn chằm chằm, gâu gâu vài tiếng.
Cậu ta nhìn thấy Bailly, lập tức nhắm mắt lại, ngón tay cầm quần áo khẽ run lên, lén nhìn Cố Hà muốn cẩn thận bước về phía anh, nhưng Bailly lại sủa, cậu vấp phải cục đá dưới chân, ngã ngồi trên nền cát, hai mắt đỏ hoe.
“Bailly.” Cố Hà gọi con chó vẫn muốn tiến về phía trước, lấy điện thoại ra, gọi cho lão Trần, hắn kiếm đâu ra đồ quê mùa này cho anh, điện thoại vang lên vài lần mới được kết nối, đầu dây bên kia cợt nhả, “Mọi chuyện thế nào rồi, thế nào rồi?”
“Lão Trần, ông kiếm cho tôi một đồ nhà quê, hả?” Cố Hà liếc nhìn người trên mặt đất, hình như cậu rất đau, đầu gối đỏ bừng, không biết làm sao mà xoa xoa, đôi mắt đỏ hoe, rụt rè nhìn anh.
“Cái gì đồ nhà quê, này, tôi không tìm người cho ông. Tôi không làm chuyện này. Đừng có đổ cho tôi.” Lão Trần kêu oan, giả vờ khóc lóc.
Cố Hà hừ lạnh một tiếng, không muốn nghe nữa, cúp điện thoại, bình tĩnh gọi “Bailly”, rồi đi vào biệt thự.
Bailly còn muốn hù dọa cậu, nên thỉnh thoảng quay đầu chó nhìn cậu ta chằm chằm, cậu ta thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn.
Cố Hà khui thêm một chai rượu vang đỏ, mở một bộ phim tiếng Anh, Bailly mang một thân nước biển, bị Cố Hà ra lệnh ngồi một bên, không được phép lên ghế sô pha, chó ta chỉ có thể vẫy đuôi một cách đáng thương. Bộ phim này anh rất thích và xem một cách nghiêm túc, Bailly ở bên cạnh một lúc, sau đó lại quay ra ban công gâu gâu với người bên ngoài, Bailly là một chú chó chăn cừu Đức, dưới ánh đèn trông nó rất đáng sợ.
Cậu bé kia đang ngồi ở bên bậc thềm, Bailly chạy tới sủa, lập tức sợ hãi đứng lên, đứng ở trên cát mềm dưới bậc thang, cúi đầu.
Cố Hà bị ồn ào đến không yên nên quay đầu lại và gọi: “Bailly, quay lại, ngoan ngoãn.”
Bailly không nghe, sủa to hơn, nhe răng trợn mắt, Cố Hà chỉ có thể tắt phim và đến bên cửa sổ sát đất. Người nọ ngồi trên bậc thềm, quay lưng về phía anh, chiếc áo phông hiển nhiên không vừa vặn, rộng thùng thình, trên vai còn có sợi tơ, lộ ra một mảnh bả vai trắng nõn. Nghe thấy tiếng bước chân của Cố Hà, cậu quay đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, nhắm lại rồi mở ra, sắc đỏ nơi khóe mắt vẫn chưa biến mất, đôi môi tái nhợt, ngẩng đầu lên lộ ra hầu kết nhỏ nhắn.
Cậu rõ ràng muốn đến gần Cố Hà nhưng lại sợ Bailly, nên lặng lẽ tiến đến cửa sổ sát đất, cụp mi không dám nhìn Bailly. Cố Hà trong lòng thầm nguyền rủa lão Trần, hắn cũng thật khổ, tìm đâu ra được đồ quê mùa thế này? Nếu cậu ta muốn thì cho cậu ta vào, Cố Hà lạnh mặt mở cửa, nhìn chằm chằm người kia.
Bailly lẻn đến bên người nọ, khịt khịt mũi sát đầu gối cậu, cậu sợ hãi, vươn tay muốn nắm lấy tay Cố Hà nhưng anh tránh đi, nhìn hai mắt cậu dần ầng ậc nước mới nhàn nhạt gọi: “Bailly”, đánh một cái vào mông chó.
Một người một chó ngồi trên sô pha, Cố Hà quay đầu nhìn cậu, rõ ràng là đang sợ hãi, thật lâu sau mới định thần lại, vừa ngạc nhiên vừa rụt rè nhìn đồ đạc trong biệt thự, cậu ta duỗi ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào đèn tường, bị bỏng lập tức thu tay lại, Cố Hà cười nhạo, thong thả ung dung hỏi: “Lão Trần kêu cậu tới?”
Cố Hà vừa cất tiếng, cậu đã không dám nhúc nhích, học anh ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, nhìn chằm chằm vào mắt anh, ngơ ngác lắc đầu, nhưng nghĩ đến Cố Hà cho cậu vào, lại cong môi cười cười, bên má có lúm đồng tiền, trông vừa ngây thơ vừa thuần khiết.
Nội tâm Cố Hà thầm chế nhạo, lão Trần càng ngày càng vô dụng, đến chọn người cũng không biết, giả bộ hay là thật cũng không phân biệt được.
Cậu ta khoảng mười tám tuổi, thậm chí nhỏ hơn. Cố Hà nhìn đôi chân đang bất an run rẩy của cậu, chúng trắng nõn, giống cát trắng mịn ngoài bờ biển. Anh quay lại nhìn Bailly đáng sợ phía sau, nói với cậu, “Lại đây.”
~Hết chương ~