Sản nghiệp chủ yếu của Cố thị là du lịch và bất động sản. Kỳ nghỉ hè đang đến gần, Cố Hà ngày càng bận rộn. Công việc của Thẩm Tịch cứ đều đặn sáng đi chiều về. Một khi bận rộn lên, Cố Hà làm việc sẽ không có quy luật. Anh là người nghiêm túc, một khi bắt tay vào làm cái gì đều sẽ tận lực làm hết khả năng. Kết quả là thời gian nghỉ ngơi của anh và Thẩm Tịch lệch nhau. Cố Hà thường không về nhà cho đến tận mười giờ tối. Lúc này, Thẩm Tịch đã ngủ say. Sáng sớm tám giờ anh đến công ty, Thẩm Tịch vừa mới tỉnh lại.
Vài ngày đầu, Thẩm Tịch không cảm thấy gì, sau một tuần chẳng gặp Cố Hà được mấy lần, cuối cùng nhịn không được mà hỏi dì Tống, “Cố Hà đã đi đâu vậy? Tại sao anh ấy không cùng con ăn cơm?”
Dì Tống coi cậu như con ruột của mình, mỉm cười trả lời: “Thiếu gia đang bận, tất cả đều là vì công việc.”
“Ồ.” Thẩm Tịch đáp, cúi đầu, có chút không vui xoay xoay bát cơm, thấy dì Tống trở lại phòng bếp, trong phòng ăn chỉ còn cậu cùng Bailly, Thẩm Tịch sờ sờ đầu con chó, buồn bã hỏi: “Mày nói xem có phải tao lại chọc giận Cố Hà nữa hay không?”
Con chó lớn ngoác mồm giả điếc, nhìn chằm chằm miếng thịt trên bàn cơm kêu một tiếng “Gâu”, nhìn Thẩm Tịch bằng đôi mắt ướt át, Thẩm Tịch nhìn nó thích thú, liếc mắt vào phòng bếp, nhanh chóng gắp một miếng thịt gà ném cho nó.
Cố Hà đã bận rộn gần nửa tháng. Hôm nay là thứ sáu, hồ bơi đóng cửa sớm. Thẩm Tịch về nhà lúc bốn giờ và đã xem TV được một giờ. Cậu nghe tiếng dì Tống đang bận trong bếp nên tò mò đi tới. Khi nhìn thấy con cá chiên xèo xèo trên chảo, mắt cậu tràn đầy vẻ mới lạ.
Dì Tống thích cậu nên để cho cậu nhìn, dặn: “Đừng lại gần, bỏng đấy, dì cắt hành lá, đừng để Bailly nhảy lên.” Thẩm Tịch bị con cá trong nồi hấp dẫn, mắt không chớp gật gật đầu, ngửi được mùi dầu cá trong không khí, sờ sờ lỗ tai của con chó lớn, “Bailly, nghe lời.”
Không ai nghĩ rằng hôm nay Cố Hà lại nghỉ làm sớm như vậy. Người và chó vẫn đang ở trong phòng bếp, nghe được tiếng động, Bailly xông ra ngoài trước, vẫy đuôi muốn nhảy lên người Cố Hà, Thẩm Tịch quay đầu lại, phát hiện chó lớn mất tích, liền từ phòng bếp đi ra phòng khách tìm kiếm, đúng lúc gặp Cố Hà đang ôm Bailly vào, tây trang trên người anh vẫn chưa cởi, vô cùng nghiêm túc. Thẩm Tịch không ngờ rằng hôm nay được gặp Cố Hà, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong mắt ẩn hiện vài tia tủi thân. Nắm tay anh, trong đầu cậu không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình lúc này, vừa vui mừng nhưng lại có chút khổ sở.
Cố Hà ngồi xuống ghế sô pha, một tay ôm con chó, tay kia xoa xoa đôi mày mệt mỏi, Thẩm Tịch vẫn siết chặt lấy tay anh, nhưng không nhìn anh cũng không gọi tên anh.
Cố Hà nhìn bộ dạng ấm ức của cậu, thấp giọng nói nhẹ nhàng: “Vừa rồi em vào bếp làm gì?”
Nếu là bình thường, Thẩm Tịch nhất định sẽ mỉm cười gật đầu kể cho anh nghe về món cá rán mà cậu nhìn thấy trong bếp, nhưng nay Thẩm Tịch lại cúi đầu, đếm từng ngón tay của anh, từ chối trả lời.
Tâm tư của Tiểu Thổ Bao rất dễ đoán, Cố Hà thậm chí không cần quay đầu lại cũng biết cậu đang khó chịu, anh thả tay ôm con chó lớn, con chó lớn lao đến góc phòng khách, Cố Hà ôm Thẩm Tịch vào lòng. Anh rất mệt, chỉ muốn ôm Tiểu Thổ Bao ấm áp, thấp giọng nói: “Tôi mệt quá, buồn ngủ quá.” Nói xong liền nhắm mắt lại.
Cố Hà biết Thẩm Tịch ngẩng đầu trong vòng tay anh, cái cằm mềm mại tựa vào ngực, Cố Hà mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu, nghe cậu nghẹn ngào: “Dì Tống nói anh rất bận rộn, có đúng không?” Nói xong, cậu dùng lòng bàn tay chạm nhẹ vào lông mày của anh, nghe anh nói rất mệt, cậu càng buồn hơn, cậu biết cảm giác này rất khó chịu, khi cậu dọn dẹp thật nhiều bể bơi mới có cảm giác này.
Cố Hà chạm vào đôi mắt đỏ hoe, ôm người chặt hơn, môi chạm vào mái tóc mềm mại của Thẩm Tịch, nở một nụ cười: “Nếu em nói chuyện với tôi, tôi sẽ không mệt nữa, thật đấy.”
Thẩm Tịch khịt mũi rồi ngoan ngoãn gật đầu, mang theo giọng mũi trả lời cộc lốc: “Được rồi …”, tựa hồ xen lẫn chút uỷ khuất và không tình nguyện, Cố Hà bị cậu làm cho buồn cười, hỏi: “Em mới vào bếp làm gì vậy? Cùng Bailly quậy phá trong đấy à?”
“Không phải.” Thẩm Tịch lắc đầu, dùng ngón tay xoa xoa lông mày của Cố Hà, không phục mà phản bác: “Chỉ là em đói bụng thôi, Bailly cũng vậy. ”
Cố Hà nắm lấy tay cậu, khoác lên cổ anh, bâng quơ hỏi: “Trưa nay em không ăn à? Hả?”, Cố Hà nhớ lại ngày ấy Tiểu Thổ Bao nhìn người khác ăn, thu lại ý cười, “Buổi trưa em ăn cơm chưa?”
Tay Thẩm Tịch sờ sờ cổ anh, càng sờ càng vui vẻ, nghe được câu hỏi của amh, cậu ngẩng đầu lên, mờ mịt đáp: “Không có, nhưng A Ngôn cho em kẹo.”
Cố Hà nhất thời tức giận lại đau lòng, bóp bóp mặt cậu, “Kẹo do người khác cho có thể ăn một cách tùy tiện à?!”
“Nhưng A Ngôn là bạn, không phải ai khác.” Thẩm Tịch lo lắng giải thích với anh, cánh tay trắng nõnvẫy vẫy, sợ Cố Hà sẽ tức giận, cậu nằm đè lên ngực anh, lông mi cụp xuống.
“Tôi sẽ bảo dì Tống làm cho, em không được ăn kẹo của người khác, biết chưa?” Cố Hà có chút hung hăng ra lệnh.
Thẩm Tịch không ngừng gật gật đầu, má trái bị Cố Hà xoa xoa đến đỏ ửng, anh lại nói: “Đến đây.” Cậu ngoan ngoãn đến gần, ôm ngực Cố Hà, sợi tóc rũ xuống sắp chạm vào mặt anh. Cậu không hiểu Cố Hà định làm gì nên rụt rè gọi, “Cố Hà.” Vừa dứt lời, Cố Hà đã hôn lên khuôn mặt ửng hồng của cậu, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai: “Từ giờ trở đi em muốn ăn kẹo, anh sẽ mua cho em, biết chưa? ”
Thẩm Tịch cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nơi mà Cố Hà chạm vào trở nên nóng bỏng, nhất thời, vành tai đỏ bừng, ngây thơ mờ mịt gật đầu, nói với anh, “Em sẽ không ăn kẹo của A Ngôn nữa.” Thẩm Tịch không hiểu, rõ ràng Cố Hà đang cười, nhưng giọng nói lại rất hung dữ, lại còn thơm thơm cậu.
Nhưng Cố Hà không biết Thẩm Tịch không chỉ ăn kẹo mà còn ăn cả thịt A Ngôn cho.
Hộp cơm của Lâm Ngôn hôm nay có gà cay, rất thơm, Thẩm Tịch trông mong mà nhìn nhưng không dám nói là muốn ăn, Lâm Ngôn nhìn bộ dạng ấy thì cảm thấy cậu thật dễ thương và buồn cười nên đưa cho cậu hai miếng.
Nó rất cay, hai mắt Thẩm Tịch trong phút chốc đã đỏ hoe, đôi mắt như hạt thủy tinh dính một tầng nước, Lâm Ngôn vừa định cười hỏi cậu có muốn thêm không, thì lập tức choáng váng, trên quần lao động màu xanh của cậu có hai viên ngọc trai nhỏ, hơn nữa theo cậu chớp mắt, hai viên nữa lại rớt xuống. Lâm Ngôn nhìn chằm chằm khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, giật mình mở miệng: “Cậu…”
Thẩm Tịch vất vả lắm mới nín khóc được, hai mắt hồng hồng, cả người ngẩn ra, nhìn thức ăn trong bát Lâm Ngôn, không biết Lâm Ngôn đưa cho mình cái gì, cổ họng như muốn bốc hỏa. Theo ánh mắt của hắn nhìn sang thì thấy bốn viên ngọc trai nhỏ màu trắng, cậu mím môi cười, nắm ngọc trai nhỏ trong lòng bàn tay, hỏi hắn: “Anh có muốn ngọc trai nhỏ không?”
Lâm Ngôn phục hồi tinh thần, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Tịch, ngơ ngác gật đầu.
Thẩm Tịch nhét bốn viên ngọc trai vào tay hắn, lông mi ướt át, cười nói: “Nếu như anh thích, tôi sẽ cho anh.”
~Hết chương ~