Hạng Bội Tâm nghe anh ta nói thế, biết mình luống cuống, tâm trạng trở lại bình thường quay ra nhìn hai người, "Boss, anh lý tưởng hóa quá, muốn một người không phải quân tử tỏ ra phong độ quân tử, vậy chẳng khác gì chó mèo bay trên trời, ban ngày nói chuyện ban đêm."
"Hạng Bội Tâm, cô ---" Dương Đông tức giận đến nỗi dựng râu trợn mắt.
"Tôi chỉ ăn ngay nói thật, không đúng ư?" Cô khiêu khích nhìn anh ta.
"Thôi thôi, mọi người đừng cãi nhau nữa, A Đông, vào sắp xếp phòng đi." Dương Duy nhanh chóng kéo Dương Đông rời khỏi chiến trường.
Dương Đông duỗi tay chỉ vào Hạng Bội Tâm, "Xem mặt mũi Duy thiếu gia, hôm nay tôi đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với cô."
"Tôi không cho rằng anh có tư cách tỏ ra kiến thức với tôi, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, những lời này anh chưa từng nghe sao? Cũng phải! Tuy anh là người Hoa, nhưng Trung Quốc có 5000 năm truyền thống tốt đẹp nhất định anh không hiểu, tốn nước miếng với loại người man di thiếu văn hóa như anh thật uổng công." Cô cay nghiệt đáp trả.
"Duy thiếu gia anh xem, anh xem cô ta kìa..." Nếu không phải Dương Duy kéo anh ta, Dương Đông thật muốn xông lên phân cao thấp với cô ta.
Thật vất vả cho hai người đàn ông đẩy đẩy kéo kéo vào phòng, bên ngoài trở nên yên tĩnh, chỉ còn Hạng Bội Tâm và tủ Gỗ sưa.
Hạng Bội Tâm thở ra một hơi, cô cũng không phải có ý định chọc giận Dương Đông, thật sự là do cái tên này không biết quan sát sắc mặt người khác, ngốc!
Bỏ đi sự khó chịu vừa rồi, tâm trạng cô quay về với tủ Gỗ sưa trước mặt.
"Mẹ, di vật của mẹ đã tìm được rồi, ngay lúc này con có thể đưa tay ra chạm đến nó." Cô kìm nén sự buồn bã tựa lên tủ, thời gian như quay trở lại lúc còn bé, cô dựa vào gối mẹ làm nũng, rất nhiều ký ức vui vẻ vụt qua khi nhắm mắt lại, vô cùng chân thực.
Cô kề sát vào chiếc tủ cố gắng ngửi, mong đợi nắm lấy mùi hương đã mất của mẹ, không nén nổi nghẹn ngào.
"Cô rất thích tủ Gỗ sưa này à?" Giọng nói của Dương Duy trở về không gian này không hề báo trước.
Hạng Bội Tâm nhanh chóng khống chế tâm trạng cuộn trào trong lòng, nhẫn nhịn nghẹn ngào nơi cổ họng, "Đây là chiếc tủ rất đặc biệt."
"Nghĩa là sao?"
"Chất gỗ thô cứng rắn từ thế kỷ 17, công nghệ tinh tế bào gọt mượt mà từng góc vuông, khóa đồng mang phong cách cổ xưa, khiến chiếc tủ toát ra tất cả hương vị cổ kính."
"Đúng thế! Hương vị cổ kính nồng đậm, tôi nghĩ một phần hẳn đến từ câu chuyện xưa của bản thân nó."
"Câu chuyện xưa gì?" Cô hỏi.
"Tâm nguyện của một cô bé, ánh mắt nhòe lệ, đến giờ tôi vẫn còn nhớ."
Hạng Bội Tâm quay đầu nhìn anh, "Tâm nguyện của cô bé?" Cô ngừng thở, thương cảm vừa rồi khiến khóe mắt cô ngưng tụ một giọt nước mắt, đọng trên mí mắt cô.
"Jessica..." Trái tim Dương Duy thắt lại, đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ấm áp, gợi lên một đợt sóng rung động trong lòng anh.
Giật mình lùi lại, từ chối ý tốt của anh, đôi mắt rực rỡ của cô thu lại ánh hào quang, "Các anh cứ từ từ thu dọn --- tôi về phòng trước."
Cô vội vàng xoay người đi, để lại Dương Duy và một bụng đầy thắc mắc.
Vì sao sự xuất hiện của tủ Gỗ sưa với cô lại giống như kỳ tích kinh thiên động địa như vậy? Vì sao trong mắt cô lại chứa đựng vẻ đau thương? Cô đang khóc ư?
Cúi nhìn ngón tay còn cảm giác thấm ướt, anh cảm thấy không đành lòng.
Bỗng một nghi ngờ nảy ra, làm sao cô biết chiếc tủ này là đồ cổ từ thế kỷ 17?
Dương Đông nói không sai, Hạng Bội Tâm có sự quan tâm đặc biệt với chiếc tủ Gỗ sưa, thậm chí còn hơn cả người sống cùng nó hơn hai mươi năm là anh.
Nhưng anh không dò xét gì cả, chỉ chôn sự hoài nghi này sâu trong lòng, anh muốn đợi đến thời gian thích hợp, chân tướng sẽ hiện ra.
Ngồi trong phòng, Hạng Bội Tâm cẩn thận nâng niu hộp trang sức, cầm lấy chìa khóa ở bên trong, thì thầm tự nói, "Dương Duy, chờ nhiệm vụ của tôi hoàn thành, trả lại ân tình cho anh, tôi sẽ cầm chìa khóa đến nhận lại tủ Gỗ sưa, chỉ cần chờ thêm chút nữa."
Cô siết chặt chìa khóa trước ngực.
"Cuối tháng sau khi hoàn thành đơn hàng của Đạt Á, chúng ta sẽ không còn đơn hàng nào nữa." Hạng Bội Tâm lo âu nặng nề nói.
Phòng sách nhỏ của cô trở thành phòng làm việc chung của họ, tiếp tục tích cực chiến đấu như lúc ban ngày ở công ty, hai người tập trung thảo luận dưới ánh đèn.
"Theo hai đợt cắt giảm nhân sự trên diện rộng, mặc dù có thể giảm bớt tiền lương chi tiêu, nhưng để đạt đến mức cân đối thu chi, tài chính vẫn thiếu thốn không đủ." Dương Duy cũng khổ não.
"Trước khi hết tuần, chúng ta nhất định phải có được hai đơn hàng có quy mô như Đạt Á, mới có thể trì hoãn tình hình."
"Nhưng với tình huống trước mắt của Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, những nhà máy hàng đầu không có đủ sự tin tưởng với chúng ta."
"Vậy nên, chúng ta buộc phải sử dụng thủ đoạn tâm ngoan thủ lạt thêm lần nữa." Hạng Bội Tâm nói.
"Tâm ngoan thủ lạt? Jessica, việc này khác hẳn với cắt giảm nhân sự đúng không? Bây giờ người phải cầu xin là chúng ta, phải tâm ngoan thủ lạt thế nào với những nhà máy hàng đầu đó?"
"Boss, bọn họ không muốn đặt hàng của chúng ta, cũng không có nghĩa chúng ta không thể ép bọn họ đặt hàng!" Lời lẽ Hạng Bội Tâm như chuyện đương nhiên.
"Ép đối phương đặt hàng? Chúng ta có lợi thế gì?" Bây giờ anh một nghèo hai trắng, người ngoài thấy anh đã muốn né tránh, sao có thể đặt hàng của anh?
"Lợi thế có thể tạo ra, cũng giống như cơ hội."
"Đợi đã, Jessica, cô hãy nói rõ ra xem nào." Dương Duy không hiểu hàm ý của cô.
Ép đối phương khuất phục, đó không phải thắng mà không dùng võ ư? Đạo đức của anh đang đấu tranh.
"Rất đơn giản, nắm lấy nhược điểm mà đối phương không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, uy hiếp họ đặt hàng của Khoa học Kỹ thuật Dương Thị."
"Trời ạ! Sao có thể như vậy?" Anh cảm thấy quá sức, "Đó không phải rất tiểu nhân ư? Không phù hợp với hành vi của thân sĩ chút nào."
Hạng Bội Tâm khinh bỉ, "Hành vi của quý ông? Boss, cạnh tranh trên thương trường không nói đến thân sĩ, chỉ có chiến thắng cuối cùng, anh mới có tư cách lộ ra cái thân sĩ của anh, mà điều kiện cơ bản nhất chính là thắng, chính là đánh bại đối thủ." Cô nỗ lực tiến hành tẩy não anh.
Chuẩn mực thân sĩ đã độc hại tâm trí Dương Duy quá lâu, khiến cô phải mất hết sức chín trâu hai hổ mới có thể truyền đạt quy tắc thương trường hiện thực vào đầu anh.
"Vậy... cô có rất nhiều cách?" Lời cô khiến nhận thức của Dương Duy chịu sự đả kích, trong tình huống mù mờ đành phải thử hỏi dò.
"Tất nhiên!" Cô trả lời khẳng định.
Anh tò mò tới gần, "Cô định làm gì? Nói nghe thử xem." Anh có linh cảm, Hạng Bội Tâm nhất định sẽ có cách nhìn kinh thiên động địa, bởi vì chính trong mắt cô ánh lên ánh sáng kỳ lạ đó.
Cô dịch máy tính sang một chút, chỉ vào số liệu trên đó cho anh xem, "Bây giờ, mục tiêu của chúng ta là đơn hàng hai triệu Đô la, vừa mới bắt đầu cũng không nên tham lam lớn quá, thế này là vừa, có thể giữ vững phần thắng, coi nó như búp măng non."
"Tôi khá tò mò, cô muốn lừa đảo thế nào?"
"Đàn ông, trong mười người thì đến tám kẻ háo sắc." Cô nói không đầu không đuôi.
"Còn hai người còn lại?" Dương Duy thấy tò mò.
"Một người là đồng tính, một người là không có năng lực. Vậy nên, ra tay từ cuộc sống cá nhân, nhất định rất dễ dàng nắm được nhược điểm, hoặc không thì, sự nghiệp của những người này có thể thành công, ít nhiều cũng có qua lại với ngân hàng để giành lấy lợi ích bất hợp pháp, chỉ cần tìm được dấu vết, lợi thế đó có thể lớn cũng có thể nhỏ."
"Chúng ta thật sự phải làm vậy sao?" Hình như có một số người, anh âm thầm gật gù.
"Boss, thủ đoạn độc ác, anh đã đồng ý với tôi rồi." Hạng Bội Tâm nói ra lời này khiến anh á khẩu không trả lời được.
"Này, Jessica, cô đang ép buộc Duy thiếu gia làm chuyện xấu xa nào phải không?" Dương Đông bưng điểm tâm tới, lòng đầy căm phẫn lên án.
Hạng Bội Tâm bị cắt ngang xem thường lườm anh ta một cái, "A Đông, anh có chút lễ phép căn bản nào không hả? Bây giờ tôi đang bàn chuyện với Boss, trước khi anh vào phải gõ cửa, sau khi vào thì phải giữ im lặng, không nên chen ngang vào, đây là quy tắc cơ bản của quản gia, chẳng lẽ anh không biết?"
"Hừ, tôi mà gõ cửa ư! Vậy thì làm sao nghe được có phải cô đang truyền bá những suy nghĩ xấu không tốt cho thiếu gia? Một mình cô xấu còn chưa đủ, sao phải kéo theo thiếu gia xuống nước?" Trong mắt anh ta, Hạng Bội Tâm là ác ma.
Không thể nhịn được nữa, "Bỏ điểm tâm xuống, sau đó cút ra khỏi thư phòng cho tôi ---" Gặp phải Dương Đông ngu dốt này, dù Hạng Bội Tâm có tu dưỡng tốt cũng bị hủy đi trong khoảnh khắc.
"Tôi chuẩn bị đồ ăn khuya cho thiếu gia, không cho cô đuổi tôi đi." Dương Đông đặt bát chè xuống trước mặt Dương Duy, "Thiếu gia, ăn chè sẽ tỉnh táo lại, đừng chơi thủ đoạn gì đó với người phụ nữ này, ngộ nhỡ thất bại, vậy sẽ vạn kiếp bất phục đó!"
"Jessica, cô ăn đi." Dương Duy để bát chè sang trước mặt Hạng Bội Tâm.
"Thiếu gia, anh ăn, cô ta có tư cách gì ăn chứ?"
Hạng Bội Tâm vốn không đói, nhưng vì chọc giận Dương Đông, cô liền cẩm cả bát chè lên, nở nụ cười cực kỳ rực rỡ, dưới cái nhìn tức giận nghẹn họng của Dương Đông, nhanh chóng uông hết cả bát.
Uống xong, cô còn chìa bát ra, "Canh đậu đỏ một giọt cũng không thừa, bây giờ đã ăn xong, anh có thể đi."
"Cô, cô, cô đúng là mụ la sát!" Dương Đông thở phì phò giật lấy cái bát, đá cửa ra ngoài.
"Dương Đông không có ác ý."
Hạng Bội Tâm nhún nhún vai, "Tôi biết, anh ta chỉ là gian ngoan mất linh chút, còn tôi cũng chỉ trêu anh ta thôi." Cô tinh nghịch nhướng mày, cong môi, chống bút lên nhân trung chơi đùa.
Dương Duy nhìn động tác nhỏ của cô, không biết sao lại muốn cười. Đôi lúc cô khôn khéo thạo đời làm anh bội phục từ tận đáy lòng, nhưng có những lúc lại lộ ra tính cách tinh nghịch, như một cô bé.
Giật lấy một tờ giấy ăn, anh muốn lau đi chè đậu đỏ còn dính lại ở cằm cô, dịu dàng như đang chăm sóc bảo bối.
Bút trên tay đột nhiên rơi xuống, Hạng Bội Tâm lùi về sau, trên khuôn mặt thông minh lanh lợi cũng không khỏi thấp thoáng nét ửng đỏ, "Boss, tôi, để tôi tự làm." Cô cúi đầu che đi vẻ bối rối của mình.
Ý thức được sự đường đột của mình, anh cũng rút tay về, "Xin lỗi."
"... Không sao." Tiếng cô nhỏ như muỗi kêu.
Trong nháy mắt, không khí trong căn phòng sách nhỏ tràn ngập sự mập mờ thoang thoảng, Dương Duy đột nhiên phát hiện ra mình rất lưu luyến bóng người trước mặt.
"Ừ, Jessica, nếu cô mệt, hôm nay chúng ta tạm dừng tại đây đã, tôi..." Vừa nói, anh vừa đứng dậy dọn dẹp tài liệu trên bàn, muốn rời khỏi không gian mờ ám này.
Giả vờ trấn tĩnh, Hạng Bội Tâm đưa tay ra ngăn cản, "Không, tôi không mệt, anh đừng đi vội, chúng ta còn chưa thống nhất, về chuyện kia!"
Hai người đang hết sức lúng túng, đột nhiên bộp một tiếng, thanh giữ giấy trên bàn rơi xuống đập mạnh lên bàn chân Dương Duy.
"Ư hừ!" Anh kêu lên, buông tài liệu trong tay ra, đau đến mức phải ngồi xổm xuống.
"A? Boss, anh không sao chứ?" Cô ngồi xuống nhìn thử.
Một tiếng cộp thanh thúy vang lên, trán và cằm hai người cùng đập vào nhau, không ai tránh được.
"Đau quá..."
"Đau!"
Dương Đông nghe tiếng chạy vào, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?"
"Không..." Hạng Bội Tâm xoa cái cằm tê rần. Trời ạ! Đầu anh ta làm từ đá à, sao cứng như vậy!
"Hạng Bội Tâm, cô đã làm gì Duy thiếu gia?"
"A Đông, anh không sao, không sao cả..." Chuyện ngoài ý muốn này thật muốn mạng người ta, Dương Duy vội vàng giải thích.
Hôm nay đúng là chuyện gì cũng không ăn ý!
Sáng sớm, sau khi thị trường cổ phiếu và thị trường ngoại hối mở sàn, giới tài chính chìm trong không khí kỳ dị, giao dịch trên thị trường luân phiên xuất hiện những luồng sóng chấn động khác thường, đặc biệt là giá cổ phiếu của tập đoàn Kael từ lúc mở sàn đã rớt xuống nghiêm trọng, hoàn toàn xáo trộn toàn bộ thị trường đầu tư, dẫn tới sự khủng hoảng, đến tận khi đóng sàn, giá cổ phiếu Kael đã rớt giá bi thảm.
“Hôm nay thị trường giao dịch có sự kỳ lạ trước nay chưa từng có, giá cổ phiếu tập đoàn Kael tụt giá bi thảm.” Con số thay đổi liên tục trên màn hình máy tính khiến mọi người làm việc trong văn phòng tràn đầy thắc mắc.
“Chết tiệt, sao lại vậy?” La Lâm giận dữ nhắc đi nhắc lại, “Tôi đã đầu tư hơn nửa số tiền tích góp được, đừng để tôi không lấy lại được cả vốn gốc chứ! Vì sao trước đó lại không nghe được chút tin tức nhỏ nào cả?”
Hạng Bội Tâm mới thoát ra từ hội nghị như chạy đua Marathon còn giữ được một hơi, không biết chút nào tham gia hàng ngũ thảo luận cùng mọi người, “Các cô nói hôm nay thị trường giao dịch thế nào?”
Mới sáng Hạng Bội Tâm đã vào phòng họp, ngay cả bữa ăn cũng giải quyết qua loa tại bàn họp, mãi đến nửa phút trước mới được ân chuẩn cho đi, mệt mỏi đến nỗi xương khớp như rụng rời mất một nửa, ngay cả tế bào não cũng chết hai phần ba.
“Bội Tâm, hôm nay giao dịch chứng khoán xuất hiện sự khác thường, cổ phiếu của tập đoàn Kael từ lúc mở sàn liên tục tụt giá.”
“Đúng vậy! Từ điểm đã xuống điểm thấp nhất.” Một người bên cạnh phụ họa.
“Cái gì? Tập đoàn Kael?” Còn chưa kịp ngồi xuống ghế, sự chú ý của Hạng Bội Tâm nháy mắt bị chặn lại, đứng bật dậy.
“Đúng thế! Rốt cuộc là vì sao? Có ai nghe được tin đồn gì không?” La Lâm cảm thấy rất vô lý, giá cổ phiếu Kael rớt bi thảm, làm sao trước đó ngay cả chút tin tức nhỏ cũng không có, việc này thật sự không tuân theo lẽ thường của ngành tài chính.
“Tập đoàn Kael...” Hạng Bội Tâm vội mở trang web nhập số hiệu, quả nhiên, giá cổ phiếu tập đoàn Kael giống như cầu trượt rớt xuống mức thấp nhất.
Mọi người ở đây liền trăm mối vẫn không có cách giải, một đồng nghiệp cầm cốc cà phê đã vơi hơn nửa chạy vào, “Mau mở ti vi, tập đoàn Kael đổi chủ, bây giờ đang mở họp báo.
“Cái gì!” Trong văn phòng xôn xao, phần lớn người bỏ hết công việc dang dở chen chúc nhau đến trước màn hình ti vi, tập trung xem cuộc họp báo đột ngột nhất trong lịch sử thương trường Mỹ.
Trước khi sự việc xảy ra không có chút dấu hiệu, tập đoàn to lớn như thế trong một đêm mưa gió đổi màu, mọi người trừ kinh ngạc ra thì vẫn là kinh ngạc.
“Quá kỳ lạ, nợ đến mười tỷ mà sao trước đó không có chút manh mối? Là do họ bảo mật quá tốt hay do mức độ nhạy bén của thị trường không bằng ngày trước?”
“Hết rồi, tiền của tôi...” La Lâm không nhịn được rên rỉ, “Việc này truyền ra ngoài, ai còn dám giao tiền cho tôi lập kế hoạch quản lý tài chính nữa? Xong rồi ---”
Hạng Bội Tâm mân môi không nói một câu, toàn bộ câu hỏi trong bụng gần như muốn nhảy ra khỏi miệng.
Rất lạ, tập đoàn Kael làm sao có thể đột ngột xảy ra chuyện như thế? Rất nhiều xí nghiệp gia đình phụ thuộc không hề báo trước gặp phải tình trạng phải bán thanh lý, những thành viên ban giám đốc ban đầu thì bị đuổi khỏi Hội đồng quản trị, chỉ để lại một người thường xuyên không ở nhà để bồi thường công ty? Vô cùng lạ lùng, đây cũng không phải một công ty nhỏ, mà là tập đoàn lớn có tài sản hàng triệu.
“Ơ, cả Kael đều chia đông xẻ tây, lại chỉ còn Xí nghiệp Khoa học kỹ thuật Dương Thị? Các cô nói xem Chủ tịch trước để một công ty rỗng lại làm gì?” Đồng nghiệp A nói.
“Khoa học kỹ thuật Dương Thị là công ty gì? Không có danh tiếng.” Đồng nghiệp B hỏi.
“Sao mà không có danh tiếng! Lúc trước khi còn làm kế toán viên cao cấp ở Phòng Kinh doanh, tôi từng xem báo cáo tài vụ của tập đoàn Kael, đây chính là công ty khoa học kỹ thuật năm nào cũng lỗ duy nhất của tập đoàn Kael, nếu không phải vì đó là công ty sáng lập của nhà họ Dương trên thị trường, nó đã sớm biến mất rồi.” Đồng nghiệp C giải thích.
“Ông chủ lớn ban đầu là ai?” La Lâm hỏi.
“Một người Hoa kiều, chỉ nhớ họ Dương, từ nhiều năm trước, sau khi cụ Dương đã qua đời, người nhà họ Dương chưa từng xuất hiện trên thương trường, công việc của tập đoàn đều do Hội đồng quản trị xử lý.” Đồng nghiệp A nói.
“Lần này tốt rồi, thành viên ban giám đốc tập đoàn khó giữ, còn bị đuổi khỏi Hội đồng quản trị, trong tay còn một công ty thua lỗ hàng năm phải đền bù, hơn nữa còn có khoản nợ tả tơi dưới mông, mắt thấy Hoàng tử sắp biến thành con ếch rồi!” Đồng nghiệp C thở dài.
“Dương Duy, anh ta tên là Dương Duy.” Hạng Bội Tâm đột nhiên nói.
Nhà họ Dương mưa gió đổi màu làm cô ưu tư nhớ lại hồi nhỏ, nhà họ Hạng bọn họ từng là nhà giàu một phương, thế nhưng buôn bán của bố thất bại, tất cả mọi thứ đều không còn thuộc về cô, ngay cả tủ Gỗ sưa di vật của mẹ cũng bất đắc dĩ bị đem đấu giá, cô có thể cảm nhận được tâm trạng lúc này của người nhà họ Dương.
“Ồ, cô biết anh ta à?” La Lâm quay qua cô hỏi.
Đúng rồi, tủ Gỗ sưa! Ngộ nhỡ ngân hàng quyết định niêm phong tài sản nhà họ Dương, tủ Gỗ sưa của cô làm sao bây giờ?
Tối qua dưới sự trợ giúp của Chí Hoằng cô mới biết tung tích của tủ Gỗ sưa, hôn lễ của họ mới bắt đầu chuẩn bị, lần này tập đoàn Kael lại đột nhiên xảy ra biến cố như thế, tủ Gỗ sưa của cô không biết có bị liên quan hay không?
Khi giàu có, mấy chục nghìn đồng người ta cũng không để vào mắt, đến khi nghèo túng, một sợi lông cũng so đo, không biết Dương Duy này có làm trái với lời hứa, cố ý bán tủ Gỗ sưa của cô lấy tiền không?
Đáng giận, sao mới có một tối thôi mà thay đổi đến vậy!
“Hôm qua vừa mới biết.” Hạng Bội Tâm nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có.
“Hôm qua? Cô biết trước rồi ư? Sao không tiết lộ gì cả, tốt xấu gì tôi cũng sẽ giảm bớt thiệt hại.”
“Tôi không biết đến biến cố đột ngột của tập đoàn Kael, nhưng mà, tôi biết trong nhà anh ta có tủ Gỗ sưa của tôi.”
“Cái gì? Tủ Gỗ sưa? Nhà cô?” La Lâm không hiểu chuyện gì cả.
Hạng Bội Tâm không trả lời, một lòng lo lắng đến tủ Gỗ sưa.
Nhà họ Dương không thể tuyên bố phá sản, bằng không tủ Gỗ sưa của cô sẽ không trở lại, không được!
Chậm, vẫn chậm, hai chủ tớ Dương Duy và Dương Đông ngàn dặm xa xôi từ Châu Phi chạy về Virginia, nhưng đã không còn cách nào cứu vãn xu hướng suy tàn của tập đoàn Kael, mọi thứ đã được quyết định.
Nhóm cổ đông liên hợp cướp lấy sản nghiệp của nhà họ Dương, không chỉ lợi dụng Hội đồng quản trị biển thủ hơn tỷ tài chính tập đoàn, trong âm mưu một tay che trời, đầu tiên là đuổi Dương Duy ra khỏi Hội đồng quản trị, còn lén lút đem hệ thống dự án kiếm lời của tập đoàn Kael hoặc bán hoặc thu vào làm sở hữu tư nhân, chỉ để lại Khoa học kỹ thuật Dương Thị liên lục lỗ vốn cho Dương Duy dọn dẹp.
Lần này hay rồi, một con gà bệnh chết với nợ nần sát đít, Dương Duy có năng lực thông thiên cũng không cách nào xoay chuyển trời đất, đừng nói trái quyền [] của ngân hàng ép tới cửa, ngay cả tiền lương tháng này của Khoa học kỹ thuật Dương Thị ở đâu còn không biết!
[] Trái quyền là quyền của một người, được phép yêu cầu một người khác thực hiện một nghĩa vụ tài sản đối với mình.
“Duy thiếu gia...” Nhìn ngôi nhà trống rỗng, Dương Đông cao lớn không nén nổi thương cảm.
Bản tính thiếu gia đơn thuần, không phải đối thủ của kẻ tiểu nhân gian trá, huống hồ đây là một đám lão già hồ ly xảo quyệt? Ông trời cũng thật là, tạm không nhớ đến công bằng chính nghĩa, cũng nên xem sự cố gắng của thiếu gia ở thế giới thứ ba, sao mà người tốt lại không có kết cục tốt như thế?
“A Đông, đừng buồn, con người luôn có cách tồn tại.” Dương Duy vỗ vai Dương Đông an ủi.
“Hự! Sống thế nào? Nợ nần hơn tỷ, còn có cái công ty rối rắm như sói đói ấy, mỗi ngày mở cửa đã mất đi một số tiền lớn, anh xem, các tác phẩm nghệ thuật khi còn sống cụ trân quý thế nào giờ đều bị đấu giá, sao em có thể không buồn? Dương Đông không nhịn được bực tức.
Không bác bỏ, Dương Duy im lặng nhìn người ra người vào trong nhà, bỗng chốc trong đầu lóe lên, “Đúng rồi, A Đông, sao mà từ lúc anh về vẫn không thấy tủ Gỗ sưa của anh?”
“Tủ Gỗ sưa gì?” Dương Đông tạm ngừng khóc, mặt tỏ ra ngạc nhiên.
“Cái tủ cũ đặt trong thư phòng của anh ấy!”
Nhăn mặt, anh ta lại tiếp tục đau lòng, “Thiếu gia, anh ngốc thế hả? Đồ đạc cỡ lớn hôm qua đã bị ngân hàng niêm phong chở đi rồi, em biết anh nhất định là bị đả kích nên mất trí nhớ.”
“Cái gì?! Chở đi rồi! Sao không có ai hỏi ý kiến của anh?” Khuôn mặt ấm áp của Dương Duy lần đầu xuất hiện nét giận dữ.
Hôm qua anh bận cùng nhân viên ngân hàng kiểm kê nợ nần, hoàn toàn quên mất chiếc tủ Gỗ sưa.
“Thiếu gia, họ là chủ nợ chịu oan, vật đáng giá có thể mang đi đều mang hết, đâu cần phải hỏi? Rất nhanh thôi, căn nhà này bất cứ lúc nào cũng sẽ bị ngân hàng lấy đi thế chấp nợ, ai cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, đâu còn quan tâm đến chúng ta.”
Bóp cổ tay! Lần này nguy rồi, chiếc tủ Gỗ sưa đi theo anh ta bao nhiêu năm, bên trong có không ít vật quý giá đó! Đòi mạng chính là, anh chỉ là người giữ hộ, ngộ nhỡ chủ đồ tìm tới cửa, anh lấy cái gì trả cho người ta?
Lòng bàn tay vỗ lên trán, “Không thể được! Đồ đạc nào trong nhà cũng có thể lấy, chỉ duy nhất tủ Gỗ sưa là tuyệt đối không thể!” Lần này anh thật sự nóng nảy.
Tủ Gỗ sưa có liên quan đến lời hứa hồi nhỏ, anh từng nhận lời một người giữ hộ, mặc dù vật đổi sao dời, anh vẫn không quên ước định đó, cho dù đối phương không còn nhớ đến nó nữa, bản thân là người nhà họ Dương, Dương Duy kiên trì giữ lời hứa, thế mới xứng đáng với tác phong quý ông trong miệng ông nội.
“Thật sự quan trọng như vậy?” Dương Đông nói thầm, đột nhiên cũng nghĩ ra, “Trời ạ! Thiếu gia, không phải anh coi lời hứa vui đùa lúc nhỏ là thật chứ?”
Còn nhớ từng nghe Duy thiếu gia đề cập, hồi nhỏ sau khi nhà họ Dương trở nên giàu có từng mua một món đồ cũ, vốn đứa con của người chủ vì nhớ mãi không quên cái tủ Gỗ sưa, Duy thiếu gia liền giao hẹn với cô bé ấy, chỉ cần sau khi trưởng thành, đối phương cầm theo tín vật đến nhà, chắc chắn sẽ trả lại tủ Gỗ sưa, lúc đó anh ta nghe được cảm thấy đúng là truyện cười, riêng Duy thiếu gia lại rất nghiêm túc.
“Đây không phải lời nói đùa!” Gương mặt hiền lành lộ ra sự nôn nóng chưa từng có, hai tay Dương Duy ma sát vào nhau, đột nhiên kéo lấy tay áo Dương Đông, “A Đông, em nói xem bây giờ anh phải đi đâu để tìm tủ Gỗ sưa?”
Nói không giữ lời là kẻ tiểu nhân nhất, ông nội tuyệt đối không cho phép anh phạm phải sai lầm ấy, bản thân anh cũng không thể.
“Em nghĩ, hẳn đồ đạc đều được bán cho Paul Pador? Đồ đã sử dụng của toàn bộ nước Mỹ có nhiều hơn nữa cũng bị bán đến đó, em đoán cái tủ Gỗ sưa của thiếu gia anh cũng vậy.”
Anh chìa tay ra trước mặt Dương Đông, “Mau, chìa khóa xe đâu? Địa chỉ của Paul Pador? Anh phải mau chóng lấy lại tủ Gỗ sưa.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hạng Bội Tâm nghe anh ta nói thế, biết mình luống cuống, tâm trạng trở lại bình thường quay ra nhìn hai người, "Boss, anh lý tưởng hóa quá, muốn một người không phải quân tử tỏ ra phong độ quân tử, vậy chẳng khác gì chó mèo bay trên trời, ban ngày nói chuyện ban đêm."
"Hạng Bội Tâm, cô ---" Dương Đông tức giận đến nỗi dựng râu trợn mắt.
"Tôi chỉ ăn ngay nói thật, không đúng ư?" Cô khiêu khích nhìn anh ta.
"Thôi thôi, mọi người đừng cãi nhau nữa, A Đông, vào sắp xếp phòng đi." Dương Duy nhanh chóng kéo Dương Đông rời khỏi chiến trường.
Dương Đông duỗi tay chỉ vào Hạng Bội Tâm, "Xem mặt mũi Duy thiếu gia, hôm nay tôi đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với cô."
"Tôi không cho rằng anh có tư cách tỏ ra kiến thức với tôi, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, những lời này anh chưa từng nghe sao? Cũng phải! Tuy anh là người Hoa, nhưng Trung Quốc có 5000 năm truyền thống tốt đẹp nhất định anh không hiểu, tốn nước miếng với loại người man di thiếu văn hóa như anh thật uổng công." Cô cay nghiệt đáp trả.
"Duy thiếu gia anh xem, anh xem cô ta kìa..." Nếu không phải Dương Duy kéo anh ta, Dương Đông thật muốn xông lên phân cao thấp với cô ta.
Thật vất vả cho hai người đàn ông đẩy đẩy kéo kéo vào phòng, bên ngoài trở nên yên tĩnh, chỉ còn Hạng Bội Tâm và tủ Gỗ sưa.
Hạng Bội Tâm thở ra một hơi, cô cũng không phải có ý định chọc giận Dương Đông, thật sự là do cái tên này không biết quan sát sắc mặt người khác, ngốc!
Bỏ đi sự khó chịu vừa rồi, tâm trạng cô quay về với tủ Gỗ sưa trước mặt.
"Mẹ, di vật của mẹ đã tìm được rồi, ngay lúc này con có thể đưa tay ra chạm đến nó." Cô kìm nén sự buồn bã tựa lên tủ, thời gian như quay trở lại lúc còn bé, cô dựa vào gối mẹ làm nũng, rất nhiều ký ức vui vẻ vụt qua khi nhắm mắt lại, vô cùng chân thực.
Cô kề sát vào chiếc tủ cố gắng ngửi, mong đợi nắm lấy mùi hương đã mất của mẹ, không nén nổi nghẹn ngào.
"Cô rất thích tủ Gỗ sưa này à?" Giọng nói của Dương Duy trở về không gian này không hề báo trước.
Hạng Bội Tâm nhanh chóng khống chế tâm trạng cuộn trào trong lòng, nhẫn nhịn nghẹn ngào nơi cổ họng, "Đây là chiếc tủ rất đặc biệt."
"Nghĩa là sao?"
"Chất gỗ thô cứng rắn từ thế kỷ 17, công nghệ tinh tế bào gọt mượt mà từng góc vuông, khóa đồng mang phong cách cổ xưa, khiến chiếc tủ toát ra tất cả hương vị cổ kính."
"Đúng thế! Hương vị cổ kính nồng đậm, tôi nghĩ một phần hẳn đến từ câu chuyện xưa của bản thân nó."
"Câu chuyện xưa gì?" Cô hỏi.
"Tâm nguyện của một cô bé, ánh mắt nhòe lệ, đến giờ tôi vẫn còn nhớ."
Hạng Bội Tâm quay đầu nhìn anh, "Tâm nguyện của cô bé?" Cô ngừng thở, thương cảm vừa rồi khiến khóe mắt cô ngưng tụ một giọt nước mắt, đọng trên mí mắt cô.
"Jessica..." Trái tim Dương Duy thắt lại, đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ấm áp, gợi lên một đợt sóng rung động trong lòng anh.
Giật mình lùi lại, từ chối ý tốt của anh, đôi mắt rực rỡ của cô thu lại ánh hào quang, "Các anh cứ từ từ thu dọn --- tôi về phòng trước."
Cô vội vàng xoay người đi, để lại Dương Duy và một bụng đầy thắc mắc.
Vì sao sự xuất hiện của tủ Gỗ sưa với cô lại giống như kỳ tích kinh thiên động địa như vậy? Vì sao trong mắt cô lại chứa đựng vẻ đau thương? Cô đang khóc ư?
Cúi nhìn ngón tay còn cảm giác thấm ướt, anh cảm thấy không đành lòng.
Bỗng một nghi ngờ nảy ra, làm sao cô biết chiếc tủ này là đồ cổ từ thế kỷ 17?
Dương Đông nói không sai, Hạng Bội Tâm có sự quan tâm đặc biệt với chiếc tủ Gỗ sưa, thậm chí còn hơn cả người sống cùng nó hơn hai mươi năm là anh.
Nhưng anh không dò xét gì cả, chỉ chôn sự hoài nghi này sâu trong lòng, anh muốn đợi đến thời gian thích hợp, chân tướng sẽ hiện ra.
Ngồi trong phòng, Hạng Bội Tâm cẩn thận nâng niu hộp trang sức, cầm lấy chìa khóa ở bên trong, thì thầm tự nói, "Dương Duy, chờ nhiệm vụ của tôi hoàn thành, trả lại ân tình cho anh, tôi sẽ cầm chìa khóa đến nhận lại tủ Gỗ sưa, chỉ cần chờ thêm chút nữa."
Cô siết chặt chìa khóa trước ngực.
"Cuối tháng sau khi hoàn thành đơn hàng của Đạt Á, chúng ta sẽ không còn đơn hàng nào nữa." Hạng Bội Tâm lo âu nặng nề nói.
Phòng sách nhỏ của cô trở thành phòng làm việc chung của họ, tiếp tục tích cực chiến đấu như lúc ban ngày ở công ty, hai người tập trung thảo luận dưới ánh đèn.
"Theo hai đợt cắt giảm nhân sự trên diện rộng, mặc dù có thể giảm bớt tiền lương chi tiêu, nhưng để đạt đến mức cân đối thu chi, tài chính vẫn thiếu thốn không đủ." Dương Duy cũng khổ não.
"Trước khi hết tuần, chúng ta nhất định phải có được hai đơn hàng có quy mô như Đạt Á, mới có thể trì hoãn tình hình."
"Nhưng với tình huống trước mắt của Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, những nhà máy hàng đầu không có đủ sự tin tưởng với chúng ta."
"Vậy nên, chúng ta buộc phải sử dụng thủ đoạn tâm ngoan thủ lạt thêm lần nữa." Hạng Bội Tâm nói.
"Tâm ngoan thủ lạt? Jessica, việc này khác hẳn với cắt giảm nhân sự đúng không? Bây giờ người phải cầu xin là chúng ta, phải tâm ngoan thủ lạt thế nào với những nhà máy hàng đầu đó?"
"Boss, bọn họ không muốn đặt hàng của chúng ta, cũng không có nghĩa chúng ta không thể ép bọn họ đặt hàng!" Lời lẽ Hạng Bội Tâm như chuyện đương nhiên.
"Ép đối phương đặt hàng? Chúng ta có lợi thế gì?" Bây giờ anh một nghèo hai trắng, người ngoài thấy anh đã muốn né tránh, sao có thể đặt hàng của anh?
"Lợi thế có thể tạo ra, cũng giống như cơ hội."
"Đợi đã, Jessica, cô hãy nói rõ ra xem nào." Dương Duy không hiểu hàm ý của cô.
Ép đối phương khuất phục, đó không phải thắng mà không dùng võ ư? Đạo đức của anh đang đấu tranh.
"Rất đơn giản, nắm lấy nhược điểm mà đối phương không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, uy hiếp họ đặt hàng của Khoa học Kỹ thuật Dương Thị."
"Trời ạ! Sao có thể như vậy?" Anh cảm thấy quá sức, "Đó không phải rất tiểu nhân ư? Không phù hợp với hành vi của thân sĩ chút nào."
Hạng Bội Tâm khinh bỉ, "Hành vi của quý ông? Boss, cạnh tranh trên thương trường không nói đến thân sĩ, chỉ có chiến thắng cuối cùng, anh mới có tư cách lộ ra cái thân sĩ của anh, mà điều kiện cơ bản nhất chính là thắng, chính là đánh bại đối thủ." Cô nỗ lực tiến hành tẩy não anh.
Chuẩn mực thân sĩ đã độc hại tâm trí Dương Duy quá lâu, khiến cô phải mất hết sức chín trâu hai hổ mới có thể truyền đạt quy tắc thương trường hiện thực vào đầu anh.
"Vậy... cô có rất nhiều cách?" Lời cô khiến nhận thức của Dương Duy chịu sự đả kích, trong tình huống mù mờ đành phải thử hỏi dò.
"Tất nhiên!" Cô trả lời khẳng định.
Anh tò mò tới gần, "Cô định làm gì? Nói nghe thử xem." Anh có linh cảm, Hạng Bội Tâm nhất định sẽ có cách nhìn kinh thiên động địa, bởi vì chính trong mắt cô ánh lên ánh sáng kỳ lạ đó.
Cô dịch máy tính sang một chút, chỉ vào số liệu trên đó cho anh xem, "Bây giờ, mục tiêu của chúng ta là đơn hàng hai triệu Đô la, vừa mới bắt đầu cũng không nên tham lam lớn quá, thế này là vừa, có thể giữ vững phần thắng, coi nó như búp măng non."
"Tôi khá tò mò, cô muốn lừa đảo thế nào?"
"Đàn ông, trong mười người thì đến tám kẻ háo sắc." Cô nói không đầu không đuôi.
"Còn hai người còn lại?" Dương Duy thấy tò mò.
"Một người là đồng tính, một người là không có năng lực. Vậy nên, ra tay từ cuộc sống cá nhân, nhất định rất dễ dàng nắm được nhược điểm, hoặc không thì, sự nghiệp của những người này có thể thành công, ít nhiều cũng có qua lại với ngân hàng để giành lấy lợi ích bất hợp pháp, chỉ cần tìm được dấu vết, lợi thế đó có thể lớn cũng có thể nhỏ."
"Chúng ta thật sự phải làm vậy sao?" Hình như có một số người, anh âm thầm gật gù.
"Boss, thủ đoạn độc ác, anh đã đồng ý với tôi rồi." Hạng Bội Tâm nói ra lời này khiến anh á khẩu không trả lời được.
"Này, Jessica, cô đang ép buộc Duy thiếu gia làm chuyện xấu xa nào phải không?" Dương Đông bưng điểm tâm tới, lòng đầy căm phẫn lên án.
Hạng Bội Tâm bị cắt ngang xem thường lườm anh ta một cái, "A Đông, anh có chút lễ phép căn bản nào không hả? Bây giờ tôi đang bàn chuyện với Boss, trước khi anh vào phải gõ cửa, sau khi vào thì phải giữ im lặng, không nên chen ngang vào, đây là quy tắc cơ bản của quản gia, chẳng lẽ anh không biết?"
"Hừ, tôi mà gõ cửa ư! Vậy thì làm sao nghe được có phải cô đang truyền bá những suy nghĩ xấu không tốt cho thiếu gia? Một mình cô xấu còn chưa đủ, sao phải kéo theo thiếu gia xuống nước?" Trong mắt anh ta, Hạng Bội Tâm là ác ma.
Không thể nhịn được nữa, "Bỏ điểm tâm xuống, sau đó cút ra khỏi thư phòng cho tôi ---" Gặp phải Dương Đông ngu dốt này, dù Hạng Bội Tâm có tu dưỡng tốt cũng bị hủy đi trong khoảnh khắc.
"Tôi chuẩn bị đồ ăn khuya cho thiếu gia, không cho cô đuổi tôi đi." Dương Đông đặt bát chè xuống trước mặt Dương Duy, "Thiếu gia, ăn chè sẽ tỉnh táo lại, đừng chơi thủ đoạn gì đó với người phụ nữ này, ngộ nhỡ thất bại, vậy sẽ vạn kiếp bất phục đó!"
"Jessica, cô ăn đi." Dương Duy để bát chè sang trước mặt Hạng Bội Tâm.
"Thiếu gia, anh ăn, cô ta có tư cách gì ăn chứ?"
Hạng Bội Tâm vốn không đói, nhưng vì chọc giận Dương Đông, cô liền cẩm cả bát chè lên, nở nụ cười cực kỳ rực rỡ, dưới cái nhìn tức giận nghẹn họng của Dương Đông, nhanh chóng uông hết cả bát.
Uống xong, cô còn chìa bát ra, "Canh đậu đỏ một giọt cũng không thừa, bây giờ đã ăn xong, anh có thể đi."
"Cô, cô, cô đúng là mụ la sát!" Dương Đông thở phì phò giật lấy cái bát, đá cửa ra ngoài.
"Dương Đông không có ác ý."
Hạng Bội Tâm nhún nhún vai, "Tôi biết, anh ta chỉ là gian ngoan mất linh chút, còn tôi cũng chỉ trêu anh ta thôi." Cô tinh nghịch nhướng mày, cong môi, chống bút lên nhân trung chơi đùa.
Dương Duy nhìn động tác nhỏ của cô, không biết sao lại muốn cười. Đôi lúc cô khôn khéo thạo đời làm anh bội phục từ tận đáy lòng, nhưng có những lúc lại lộ ra tính cách tinh nghịch, như một cô bé.
Giật lấy một tờ giấy ăn, anh muốn lau đi chè đậu đỏ còn dính lại ở cằm cô, dịu dàng như đang chăm sóc bảo bối.
Bút trên tay đột nhiên rơi xuống, Hạng Bội Tâm lùi về sau, trên khuôn mặt thông minh lanh lợi cũng không khỏi thấp thoáng nét ửng đỏ, "Boss, tôi, để tôi tự làm." Cô cúi đầu che đi vẻ bối rối của mình.
Ý thức được sự đường đột của mình, anh cũng rút tay về, "Xin lỗi."
"... Không sao." Tiếng cô nhỏ như muỗi kêu.
Trong nháy mắt, không khí trong căn phòng sách nhỏ tràn ngập sự mập mờ thoang thoảng, Dương Duy đột nhiên phát hiện ra mình rất lưu luyến bóng người trước mặt.
"Ừ, Jessica, nếu cô mệt, hôm nay chúng ta tạm dừng tại đây đã, tôi..." Vừa nói, anh vừa đứng dậy dọn dẹp tài liệu trên bàn, muốn rời khỏi không gian mờ ám này.
Giả vờ trấn tĩnh, Hạng Bội Tâm đưa tay ra ngăn cản, "Không, tôi không mệt, anh đừng đi vội, chúng ta còn chưa thống nhất, về chuyện kia!"
Hai người đang hết sức lúng túng, đột nhiên bộp một tiếng, thanh giữ giấy trên bàn rơi xuống đập mạnh lên bàn chân Dương Duy.
"Ư hừ!" Anh kêu lên, buông tài liệu trong tay ra, đau đến mức phải ngồi xổm xuống.
"A? Boss, anh không sao chứ?" Cô ngồi xuống nhìn thử.
Một tiếng cộp thanh thúy vang lên, trán và cằm hai người cùng đập vào nhau, không ai tránh được.
"Đau quá..."
"Đau!"
Dương Đông nghe tiếng chạy vào, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?"
"Không..." Hạng Bội Tâm xoa cái cằm tê rần. Trời ạ! Đầu anh ta làm từ đá à, sao cứng như vậy!
"Hạng Bội Tâm, cô đã làm gì Duy thiếu gia?"
"A Đông, anh không sao, không sao cả..." Chuyện ngoài ý muốn này thật muốn mạng người ta, Dương Duy vội vàng giải thích.