"Cô không thể đi làm." Dương Đông giậm chân đuổi theo Hạng Bội Tâm.
"Tôi muốn đi!" Cô dùng giọng khàn khàn, lấy hết sức lực toàn thân hét trả lại.
"Không được, lát nữa chúng ta hỏi thiếu gia, anh ấy nhất định không cho phép." Dương Duy đúng lúc mở cửa phòng, "A Đông, em đang bảo không cho phép chuyện gì vậy?"
"Hạng Bội Tâm lên cơn sốt, nhưng cô ta còn muốn đi làm."
Bước nhanh về phía cô, anh để tay lên trán cô, mặt nghiêm nghị.
"Đến nói còn không nổi, cô ta còn muốn giáo huấn em." Dương Đông không phục thêm vào.
"Tôi không sao." Cố sức đề cao giọng, vẫn vô cùng khó nghe nghe như con vịt chết, làm cô rất ảo não.
"A Đông, nếu cô ấy còn khăng khăng, lập tức đóng gói đưa cô ấy vào bệnh viện."
Dương Đông khiêu khích làm mặt quỷ với cô, cứ như đang nói, cô xem đi.
Hạng Bội Tâm gấp đến độ giậm chân, "Không được, cuộc họp hôm nay rất quan trọng, liên quan đến tương lai chúng ta xuất hiện lại trên thị trường, hơn nữa chúng ta còn phải..."
Dương Duy đưa tay ngăn lại, "Những việc này anh sẽ sắp xếp, giờ nếu em không về phòng nằm nghỉ thì phải lập tức đến bệnh viện." Anh bày ra vẻ uy nghiêm hiếm có.
"Nhưng em đã uống thuốc hạ sốt rồi." Sao cô có thể yên tâm? Chuyện này vô cùng quan trọng.
"Nếu em còn tiếp tục tranh luận với anh thế này, anh có thể yên tâm đến công ty không?"
"Nhưng mà việc này..." Cô nhíu mày.
Chết tiệt, tại sao lại ốm vào lúc này? Tức thật, nếu cô không thể làm việc, Dương Duy sẽ phải tự mình duy trì đại cục, cô không yên lòng!
"Được rồi, chuyện trong nhà do anh và Dương Đông làm chủ, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho anh, anh đi làm trước, sau khi về sẽ đưa bác sĩ Tần đến kiểm tra cho em."
"Bác sĩ Tần?" Cô yếu ớt không thay đổi kịp mạch suy nghĩ.
"À, đó là bác sĩ gia đình của nhà họ Dương, có tình cảm như bố con với Duy thiếu gia, liên quan đến chữa bệnh thì ông ấy là nhất."
Phiền chết, "Đừng nói nữa, còn nói tôi sẽ bất tỉnh luôn đây..." Cô vừa nói, cơ thể vừa đổ về phía sau.
"Bội Tâm!" Dương Duy bằng tốc độ kinh người ôm lấy cô, đỡ cô vào phòng.
Cô giãy dụa mấy lần muốn đứng dậy.
"Nếu em hi vọng anh hôn em như tối qua, em có thể tiếp tục khăng khăng đi làm, nếu không thì trước khi anh tan ca về, em không được phép xuống giường, mọi chuyện cần thiết A Đông sẽ sắp xếp thỏa đáng, em chỉ có phối hợp lựa chọn."
Nghe vậy, Hạng Bội Tâm quả nhiên không kiên trì nữa, ngoan ngoãn trốn vào ổ chăn.
Chết người, cô chính vì tối qua quá mất tâm mất sức suy nghĩ về quan hệ của bọn họ nên mới nghỉ ngơi không đủ dẫn đến bệnh nặng thế này.
Sau khi bỏ lại lời hung dữ, thấy cô không chống đối, Dương Duy lúc này mới mang theo trái tim lơ lửng ra cửa, bởi vì anh biết điều duy nhất có thể khiến cô yên tâm nghỉ ngơi, chính là mọi việc đều suôn sẻ, mà đó chính là trách nhiệm hôm nay của anh.
*
Trong Paul Pador hiếm có sự đoàn viên, Thiện Tỉ tràn ngập niềm vui vây quanh Thang Trấn Quyền.
"Bố, bố biến mất rất lâu, con sắp quên mất bố trông thế nào rồi." Cô nhóc làm nũng hết sức có thể.
"Sau đó thì sao?" Cách nói khoa trương như vậy khiến anh không biết nên khóc hay cười.
"Sau đó cảm thấy mình rất đáng thương! Ngày nào cũng trốn trong chăn khóc, nghĩ có phải bố đã quên con rồi không!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh quái làm bộ làm tịch.
"Trốn trong chăn?" Thang Trấn Quyền nhướng mày, "Sao bố nghe mẹ con nói, gần đây nửa đêm con hay trốn trong chăn ăn bánh quy, như một con chuột, crack crack..."
"Gì ạ? Sao mẹ lại đi nói với bố chuyện như thế?" Tiết mục bị vạch trần, Thiện Tỉ cảm thấy mất hết mặt mũi ủy khuất nhìn sang mẹ.
"Đừng nhìn mẹ, không biết ai mạnh miệng kháng nghị, nếu không nhắc con với bố, con sẽ bị bố bỏ quên, chính con muốn mẹ nói tình hình của mình với bố, cho nên tự gánh lấy hậu quả đi." Thiện Khả Vi cười chế nhạo, đẩy sạch trách nhiệm.
"Nhưng mà mỗi ngày con xảy ra nhiều chuyện như thế, sao mẹ lại chỉ nói chuyện tức cười này?" Thiện Tỉ hung hăng giậm chân.
"Cũng bởi vì buồn cười mẹ mới nhớ chứ!" Thiện Khả Vi nhéo một cái lên má con gái đang thở phì phò.
"Xì --- " Cô bé tức giận chu miệng nói thầm.
Hai mẹ con chính là như vậy, bình thường một đáp một hát đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, gặp Thang Trấn Quyền thì tranh giành tình cảm với nhau, thật khiến người ta đau đầu.
"Hai vị, chúng ta còn muốn ăn tối nữa không đây?" Thang Trấn Quyền một tay kéo Thiện Khả Vi, một tay kéo Thiện Tỉ.
"Tất nhiên là có ạ!" Thiện Tỉ cường lực tuyên bố.
"Vậy thì đừng đấu võ mồm với mẹ nữa."
"Là mẹ chứ!" Cô bé dẩu cao miệng.
Thiện Khả Vi nhún nhún vai, ra vẻ không muốn quản.
Thang Trấn Quyền đành phải cúi người ôm con gái, "Được rồi bảo bối, đừng hờn dỗi nữa."
"Được ạ! Vậy tối nay bố phải kể chuyện cho con." Cô nhóc nhân cơ hội bắt chẹt.
"Việc này..." Anh khó xử nhìn Thiện Khả Vi, "Nhưng bố còn một núi công việc chưa xong phải hoàn thành nữa!"
"Giao cho chú Matt đi ạ! Có chú Matt, kẻ xấu đều ngoan ngoãn, cho nên hôm nay bố nghỉ."
Thang Trấn Quyền cảm thấy không đúng, Thiện Tỉ ra sức diễn, Khả Vi lại không lao đến bên cạnh, hai mẹ con như đang có âm mưu gì đó vậy.
Bỗng nhiên, điện thoại ở thắt lưng vang lên, "Alo, tôi là Thang Trấn Quyền."
"Quyền, tôi là Matt, hơn một tiếng trước, trên đường Williamsburg xảy ra một vụ tan nạn, người lái xe chết ngay tại chỗ, người ngồi phía sau hiện được đưa đến bệnh viện cấp cứu, có điều tình huống không được tốt."
Thang Trấn Quyền cảm thấy kỳ lạ, "Tan nạn xe? Đó không phải việc cảnh sát bang đứng ra giải quyết sao?"
"Đáng nhẽ là vậy, nhưng bây giờ do chúng ta tiếp nhận."
"Nói thế nào?"
"Sau khi va chạm, người lái xe bị nổ súng bắn chết, trên xe tìm được mấy vết đạn, đã lấy đầu đạn đưa đi kiểm tra, cảnh sát bang đề nghị giúp đỡ, cục điều tra tôi phạm vũ trang hi vọng chúng ta điều tra rõ ràng."
"Thân phận hai người trên xe ra sao?"
"Người bị thương ngồi sau là Chủ tịch Dương Duy của Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, còn người lái xe là quản gia anh ta tên Dương Đông."
"Khoa học Kỹ thuật Dương Thị?" Anh lẩm bẩm, "Matt, bây giờ anh ở đâu? Tôi lập tức đến chỗ anh."
"Tôi còn đang ở hiện trường, vào đường Williamsburg đi thêm khoảng 15 km."
Nhìn anh kết thúc cuộc gọi, Thiện Khả Vi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Em nghe anh nói đến Khoa học Kỹ thuật Dương Thị."
"Ừ, xe mà Chủ tịch Khoa học Kỹ thuật Dương Thị ngồi lọt vào công kích, trước mắt đã được đưa đến bệnh viện. Sao thế, em quen anh ta à?"
"Là chú Duy, chú ấy từng làm việc ở Paul Pador." Thiện Tỉ cướp lời.
"Dương Duy thế nào? Tình trạng có nghiêm trọng không?" Thiện Khả Vi rất lo lắng.
"Trước mắt không rõ, anh phải đến hiện trường tìm hiểu tình hình. Khả Vi, chúng ta giữ liên lạc."
"Anh cũng phải cẩn thận." Cô ôm chặt lấy anh.
"Ừ."
Cơm còn chưa kịp ăn, Thang Trấn Quyền lại vội vàng rời đi, để lại hai mẹ con nhìn theo bóng lưng đó không biết làm gì.
"Mẹ, không phải nói như thế có thể giữ bố lại sao? Tại sao lại thất bại?"
"Con chưa nghe à? Kế hoạch vĩnh viễn không theo nổi biến hóa, ai bảo bố con là Cảnh sát Thang đại danh đỉnh đỉnh."
"Khụ, quả nhiên là người sợ nổi danh heo sợ mập."
Cô nhìn con gái, "Lời này là ai dạy con?"
"Patricia."
"Sau này không được nói chuyện điện thoại với con bé, đi thôi! Bữa cơm này vẫn là hai mẹ con chúng ta ăn với nhau."
Bên này, Hạng Bội Tâm nghe tin chạy tới gần như suy sụp, làm sao lại xảy ra chuyện ngay lúc này? Tất cả đều thuận lợi, dù là tài chính, thu mua cổ phần, thậm chí là kế hoạch hợp tác với những thành viên hội đồng khác, sau này đưa ra thị trường lần nữa vân vân, đều đã ở vào tiến độ hết sức suôn sẻ.
Chờ đã, những thành viên hội đồng khác... Một đám mây màu xám đen bao phủ lấy suy nghĩ của cô.
Cô không thể tin được, buổi sáng bọn họ còn đối thoại với nhau, Dương Đông còn tốt bụng đưa bác sĩ Tần đến chung cư khám bệnh cho cô, sao còn chưa tới một ngày, Dương Đông đã chết, Dương Duy cũng đang nằm trên giường bệnh giằng co sống chết?
Đi tới trước giường bệnh, nước mắt cố kìm nén cuối cùng như đê vỡ, đổ rào rào như mưa.
Dương Duy vừa ra khỏi phòng phẫu thuật nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi mím lại, đau đớn không nói nên lời, nhưng hàng lông mày nhíu lại vẫn để lộ tâm trạng anh.
Cô nắm chặt tay anh, cố gắng để bàn tay ấm áp này lại ấm lên lần nữa.
"Tình trạng A Đông thế nào?" Anh nhắm mắt yếu ớt hỏi.
Bỗng, một tiếng nghẹn ngào bật ra, cô chỉ lắc đầu, không nói ra nổi, cô không nói nổi sự thật, cô biết Dương Duy với trái tim nhân hậu sau khi nghe được sẽ buồn bã cỡ nào.
Không nghe thấy câu trả lời của cô, anh lại im lặng, trong lòng thở dài, nắm thật chặt tay cô, truyền lại đau đớn của anh.
Lại trong một đêm, anh nếm trải sự biến hóa không chịu nổi nhất của đời người, Dương Duy à Dương Duy, rốt cuộc mày đắc tội ông trời thế nào, để ông phải trừng phạt mày như thế?
*
"Trợ lý Hạng, người bên Long Đức tới." Trước khi tan ca, điện thoại lễ tân truyền tin tức đến.
"Để bọn họ lên đây." Hạng Bội Tâm dù giọng nói mệt mỏi nhưng vẫn giữ tinh thần mạnh mẽ.
Bác sĩ nói tình trạng vết thương của Dương Duy nghiêm trọng, phải ở lại bệnh viện một thời gian, nhưng mà Khoa học Kỹ thuật Dương Thị vừa lăn bánh không thể như con gấu không đầu, cô phải gánh trách nhiệm trên vai, tọa trấn ở văn phòng Chủ tịch.
Mấy ngày qua Long Đức năm lần bảy lượt chủ động giao thiệp, cô lo Long Đức đang như hổ rình mồi với Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, vì để hiểu rõ mưu đồ của Long Đức, lần này cô chấp nhận buổi gặp mặt hôm nay.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào." Hạng Bội Tâm ngẩng đầu lên, không ngờ, gương mặt phía trước khiến cô ngạc nhiên.
"Bội Tâm, đã lâu không gặp!" Vương Chí Hoằng đắc ý đi tới.
"Anh chính là đại diện của Long Đức?" Cô không sao tin nổi.
"Đúng vậy, anh là trợ lý đặc biệt mới của Chủ tịch Long Đức, hôm nay anh đến gặp Chủ tịch Dương của Khoa học Kỹ thuật Dương Thị."
"Chủ tịch Dương hiện đang điều dưỡng, mọi công việc do em thay mặt."
"Đang điều dưỡng?" Âm cuối của Vương Chí Hoằng mang theo sự châm biếm, "Khụ, thật sự muốn mạng người ta, vào lúc Kael sắp mở cuộc họp Hội đồng quản trị lại xảy ra chuyện, anh nghe nói tai nạn xe cộ lần này gây ra tổn thương rất lớn cho anh ta, không biết tình trạng Chủ tịch Dương hiện nay ra sao?" Giọng điệu dò hỏi không có chút chân thành.
"Hết thảy đều mạnh khỏe, trợ lý Vương hôm nay tới không phải chỉ để thảo luận tình huống của Chủ tịch chúng tôi chứ?" Hạng Bội Tâm nổi lên phòng bị, lạnh lùng đáp lại.
Người yêu trước kia giờ gặp lại biến thành cục diện này, cô cảm thấy rất buồn cười.
"Tất nhiên không phải, anh đại diện Chủ tịch Long Đức đến để hiệp đàm thương vụ."
"Thời gian quý giá, mời ngồi." Hạng Bội Tâm chỉ tay về phía ghế sofa.
"Anh biết Khoa học Kỹ thuật Dương Thị muốn trở lại Hội đồng quản trị của Kael, nhưng, anh đề nghị các em từ bỏ đi."
"Vì sao?"
"Bởi vì vị trí đứng đầu Hội đồng quản trị Kael trừ Long Đức ra không còn có thể là ai khác, trước mắt trong tay bọn anh có rất nhiều cổ phần, có tài chính dồi dào nhất, còn có hệ thống xí nghiệp vững chắc làm lá chắn hậu, không giống Khoa học Kỹ thuật Dương Thị đi bước nào nguy hiểm bước đó, thay vì uổng phí sức lực cạnh tranh với bọn anh, chi bằng sớm từ bỏ nhượng lại cổ phần, bọn anh bằng lòng đưa ra giá hậu đãi mua lại."
"Sẽ có đãi ngộ bao nhiêu?"
"Cao hơn giá thị trường hai thành."
"Hai thành?" Hạng Bội Tâm thiếu chút nữa phá lên cười, "Trợ lý Vương, nếu chỉ cao hơn hai thành, tôi không hiểu tại sao tôi phải từ bỏ?"
"Đừng xem thường hai thành này, Khoa học Kỹ thuật Dương Thị tràn ngập nguy cơ, dù chỉ là chút lợi nhỏ, cũng nảy sinh ảnh hưởng lớn lao với tình huống kinh doanh của các em, các em thiếu hụt tài chính nghiêm trọng."
"Anh cũng quá khinh thường Khoa học Kỹ thuật Dương Thị đấy."
"Bội Tâm, việc này cậy mạnh không phải chuyện tốt, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt."
"Chuyện này còn chưa ngã ngũ thì trước khi đậy nắp quan tài mới nói, giờ nói thì còn quá sớm, trợ lý Vương."
"Anh thật lòng hi vọng em có thể suy nghĩ cẩn thận, bằng không, chỉ sợ Khoa học Kỹ thuật Dương Thị cũng không phải đối thủ của Long Đức, bây giờ tình trạng vết thương của Chủ tịch Dương nghiêm trọng, Khoa học Kỹ thuật Dương Thị lại sắp ra thị trường, em còn sức đâu để tranh giành vị trí thành viên ban giám đốc?"
"Ai nói cho anh tình trạng vết thương của Chủ tịch nghiêm trọng?"
"Trên thương trường, đó cũng không phải tin tức, nghe nói Chủ tịch Dương còn có nguy cơ bại liệt, ngộ nhỡ tin này truyền đi, anh nghĩ Khoa học Kỹ thuật Dương Thị..."
"Nói bậy! Chủ tịch chỉ đang tạm thời tĩnh dưỡng, chờ vết thương hồi phục ổn định, anh ấy sẽ đứng ra điều hành."
"Tóm lại, anh chỉ thay mặt ông chủ của anh đưa ý kiến tới, bây giờ gác công việc sang một bên, chúc ta nói chuyện riêng của chúng ta với tư cách bạn bè."
"Tôi không biết chúng ta còn có chuyện gì để nói?" Không phải đã chia tay rồi sao? Hạng Bội Tâm cảm thấy nực cười.
"Bội Tâm, nếu bây giờ em bằng lòng từ bỏ công việc ở Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, anh sẽ rất cam tâm tình nguyện chấp nhận em trở lại bên cạnh anh, hôn lễ của chúng ta vẫn có thể tiến hành, hơn nữa anh còn bố trí công tác cho em ở Long Đức."
Cô mãi không lên tiếng, tỉ mỉ nhìn người đàn ông trước mặt thật lâu, "Chí Hoằng, vì sao anh lại đột nhiên đến Long Đức làm?" Cô tương đối tò mò về động cơ của anh ta.
"Bởi vì đây là một cơ hội tốt, với lại, lựa chọn của anh cũng có thể cho em thấy rõ sự thực, mơ mộng chỉ là mơ mộng, thực tế quan trọng hơn."
"Để tôi nhận rõ sự thực? Cho nên hôm nay anh xuất hiện là nhằm vào tôi, hay là nhằm vào Khoa học Kỹ thuật Dương Thị?"
"Anh nhằm vào Dương Duy." Anh ta bất mãn nói.
"Vì sao?"
"Anh muốn cho anh ta biết thời thế mạnh hơn con người. Bội Tâm, nếu em tiếp tục ở lại làm việc bên cạnh Dương Duy, kết cục sẽ là vạn kiếp bất phục, em là người thông minh, nên biết cái gì là lựa chọn tốt nhất."
"Tôi đương nhiên biết."
"Vậy anh chờ tin tốt của em." Trước khi đi, Vương Chí Hoằng nở nụ cười vui vẻ.
Cô gọi anh ta lại trong lúc anh ta nhấc bước, "Chí Hoằng, sẽ không có tin tốt nào nói cho anh, bởi vì, tôi vẫn ở lại Khoa học Kỹ thuật Dương Thị."
Anh ta tiu nghỉu biến sắc, "Cho dù sau này đối địch với anh?"
"Đây chính là thương trường." Cô trả lời rõ ràng.
Anh ta oán hận nhìn cô, "Em sẽ phải hối hận, anh chờ ngày đó."
Sau khi Vương Chí Hoằng rời đi, trong tim Hạng Bội Tâm dâng lên sự thất lạc nặng nề, dù là Vương Chí Hoằng gian ngoan chuyên chế, hay là Dương Duy nghịch cảnh trùng trùng điệp điệp, thậm chí là sự hoang mang và đau lòng của bản thân, những cảm xúc này gần như muốn cắn nuốt động lực tiến lên của cô.
Trên đường đến bệnh viện, Hạng Bội Tâm nhắm mắt lại, lắng xuống đáy cảm xúc thâm trầm nhất trong lòng.
Không chống đỡ tiếp là không được, chuyện cho tới bây giờ, đã sớm không còn đường quay lại.
Một giây trước khi đẩy cửa phòng bệnh, cô nở nụ cười vui vẻ lấy lại tinh thần.
"Boss, em tan ca rồi đây! Hôm nay anh thế nào?" Cô tung tăng đi tới cạnh anh.
Trên người quấn quanh các ống kim, Dương Duy im lặng nhìn cô, cứ nhìn như vậy, vết thương trên mặt đã hết sưng mà đóng vảy, nhưng suy nghĩ của anh lại lúc có lúc không, không thể nắm bắt.
"Sao vậy? Vì sao không nói gì?"Cô ngồi ở mép giường, lo lắng đặt tay lên gương mặt anh.
Anh vẫn không nói, chỉ duỗi tay ra nắm chặt tay cô.
"Đừng lo, mọi chuyện đều sẽ chuyển biến tốt đẹp, hôm nay mọi việc ở công ty đều thuận lợi, những việc cần làm đều đang theo kế hoạch, anh cũng đang dần hồi phục, tin tưởng em, tất cả sẽ tốt lên."
Anh chỉ nắm chặt tay cô, không muốn buông tay...
Đêm khuya, Hạng Bội Tâm mệt mỏi ngủ say bên giường, Dương Duy mới buông tay ra chỉ xoa nhẹ lên mái tóc xõa trên khuôn mặt cô.
"Vì em, vì Dương Đông, mặc kệ thủ đoạn độc ác cỡ nào, anh sẽ làm tất cả, nhất định sẽ làm..."
*
"Cái gì! Đang yên đang lành sao người lại biến mất khỏi bệnh viện ddowcj? Anh ấy hành động bất tiện có thể đi đâu?" Nhận được điện thoại từ bệnh viện, Hạng Bội Tâm rơi vào trạng thái kích động sợ hãi cùng cực.
Bất chấp lát nữa phải triệu tập cuộc họp nội bộ cấp cao, "Tôi lập tức tới ngay." Cô dặn dò, "Buổi họp lát nữa hủy bỏ, tùy ý tiến hành."
Không dám trì hoãn một giây, Hạng Bội Tâm một mình chạy tới bệnh viện, trong lòng không ngừng khẩn cầu, "Anh nhất định phải an toàn, nhất định phải an toàn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn..."
Hai tay cô run rẩy, trái tim quýnh lên, áp lực chịu đựng trong nhiều ngày qua trào dâng thành nước mắt, cô nức nở đau lòng.
Còn Dương Duy đã biến mất hai tiếng xuất hiện tại tang lễ của Dương Đông, anh điệu thấp im lặng đứng nhìn từ khoảng cách nhất định, hai tay dán băng giữ kim truyền nước siết chặt lại với nhau, tầm mắt bình tĩnh dõi nhìn phía trước, đây là một tang lễ quạnh quẽ, Dương Đông cứ vậy lẻ loi cô độc đi rồi.
"A Đông, anh sẽ không để em chết không nhắm mắt, nhất định phải bắt được kẻ thao túng phía sau để em được an ủi, còn về bác Dương, anh sẽ chăm sóc tốt cho ông ấy."
Tang lễ cuối cùng kết thúc, Dương Duy ra sức đẩy xe lăn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ như chưa bao giờ tới đây.
"Lúc này anh không nên đến, ít nhất là trước khi bắt được nghi phạm." Thang Trấn Quyền cản trước xe lăn của anh.
"Tôi tới tiễn Dương Đông, không ngờ lại để anh tìm được." Anh cười khổ.
Thang Trấn Quyền có thể hiểu nỗi buồn của anh, đón lấy, đẩy xe lăn giúp anh ra xe có Matt đang chờ, hai người hỗ trợ đưa anh lên xe.
"Làm phiền các anh đưa tôi về chung cư! Tôi không muốn về bệnh viện."
Thang Trấn Quyền không từ chối, lái xe nhanh về phía chung cư.
Trên đường đi, Dương Duy chủ động thảo luận tình tiết vụ án với bọn họ, lý trí đến nỗi như chỉ đang buôn chuyện trong nhà.
"Anh có nghĩ tới bất cứ ai không?"
"Không, lúc đó trời mưa, tôi ngồi trong xe xem tài liệu về các cổ đông nắm trong tay cổ phần, một chiếc xe con đột nhiên mất lái lao đến, tôi vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, ngay sau đó mấy tiếng súng vang lên, tôi nghe thấy giọng nói cầu cứu đau đớn của A Đông, đầu tôi đau nhức ngất đi ngay sau đấy, không phát hiện được ai." Anh luôn nhớ lại chuyện xảy ra ngày ấy, mỗi lần nhớ lại, trái tim lại đau đớn.
"Hiện trường tìm được đầu đạn rất đặc biệt, là đạn Khổng Tử kim loại KTW."
"Đạn Khổng Tử kim loại KTW?" Dương Duy không hiểu.
"Những viên đạn này làm từ nhựa teflon, xung quanh có nước sơn đỏ sáng không thấm nước, loại đạn Khổng Tử này là hàng cấm ở bang Virginia, lực sát thương rất lớn, cho dù trời mưa cũng không ảnh hưởng đến uy lực của nó."
"Gần đây nội bộ công ty bận rộn đưa ra thị trường, cũng đang chuẩn bị trở lại Hội đồng quản trị Kael, trừ những việc này có thể khiến người ngoài không hài lòng ra, tôi không nghĩ ra chuyện gì có thể kết thù kết oán với người khác."
"Vậy việc cắt giảm nhân sự?"
"Tôi không biết." Bình thường nhân viên vì cắt giảm nhân sự mà cho nghỉ việc dẫn đến trả thù, tại sao phải sử dụng vũ khí lạnh có hỏa lực lớn như thế? Dương Duy cho rằng có kẻ muốn cản trợ anh trở về Hội đồng quản trị có khả năng hơn.
"Matt, bây giờ những viên đạn KTW đó chính là đầu mối, có lẽ điều tra theo viên đạn có thể bắt giữ được phần tử khả nghi."
"Vâng, tôi biết rồi."
Hết chương 9
Sáng hôm sau, Hạng Bội Tâm đến nhà họ Dương từ rất sớm.
"Này, cô có biết giờ còn rất sớm không hả?" Dương Đông mở cửa, trông thấy cô liền kêu lên.
Đẩy Dương Đông ra tự bước vào, cô không có hứng thú lảm nhảm với anh ta.
Lần này cô cả gan làm loạn tự ôm phiền phức vào người, được ăn cả ngã về không, không có đường lui, nếu thất bại, vậy thì những thành tích tốt mà Hạng Bội Tâm cô cố gắng có được trong hai năm qua ở giới tài chính sẽ biến mất, sứ mệnh nhất định phải thành công vô cùng cấp bách, cô không có thời gian để thích ứng, chỉ có khoác chiến bào dũng cảm tiến lên.
"Jessica, sớm vậy." Dương Duy khiếp sợ thấy cô xuất hiện trước giờ hẹn.
"Boss, tôi tính nửa tiếng sau, chúng ta sẽ triệu tập cuộc họp giám đốc cấp một ở Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, do đó, nếu đi với tốc độ km/h, trễ nhất là mười phút sau chúng ta phải xuất phát."
"Cô là ma nữ hả! Duy thiếu gia còn chưa ăn sáng đâu!" Dương Đông lên tiếng kháng nghị.
"Jessica, chắc cô còn chưa ăn nhỉ? Tôi bảo Dương Đông cũng chuẩn bị cho cô một phần."
Nét mặt cô không chút cảm xúc, "Dương Đông, đóng gói bữa sáng lại cầm lên xe, Boss không có nhiều thời gian nhàn nhã như thế, bắt đầu từ bây giờ từng giây từng phút đều là tiền bạc đối với Boss."
"Cô khắt khe quá rồi đó! Ngộ nhỡ Duy thiếu gia bị đau bụng, tôi xem cô..."
Dương Duy ngăn anh ta lại, "A Đông, Jessica nói không sai, chúng ta lập tức đến công ty, nhờ em lái xe đưa bọn anh đi."
Mặc dù rất phê bình với sự quấy rối của Hạng Bội Tâm, nhưng nếu Duy thiếu gia đã nói, Dương Đông có không bằng lòng đi nữa thì vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Dương Đông quản gia kiêm lái xe tràn đầy tự tin ngồi lên ghế lái, chờ lát nữa phải cho con nhóc Hạng Bội Tâm kia kiến thức khả năng lái xe siêu việt của anh ta.
Sau khi cùng Dương Duy lên xe, Hạng Bội Tâm bỗng nhiên nói một câu, "Chiếc xe này xem ra rất tốt."
"Đó là điều đương nhiên, chiếc Rolls Royce thiết kế với kiểu dáng dài, nội thất bên trong xa hoa, tính năng tốt, mã lực mạnh mẽ, thân xe vững vàng, ngồi trong xe cảm giác như nằm trên mây." Dương Đông gật gù đắc ý nói.
Dương Duy có cảm giác không ổn, mặc dù anh và Hạng Bội Tâm biết nhau không lâu, nhưng anh có thể nắm được sơ sơ suy nghĩ của cô, cô tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là khen ngợi tính năng của chiếc xe này.
Quả nhiên, Hạng Bội Tâm rút ra một tấm danh thiếp, "Bán nó đi, tôi đã tìm được một công ty thu mua xe hơi tốt, chiếc xe này trông còn mới đến %, chắc có thể bán được giá tốt, với giai đoạn hiện nay của chúng ta mà nói thì không thể không có lợi."
Dương Đông ném tấm danh thiếp đi, "Cái gì? Bà điên cô đang nói gì thế hả? Lại muốn tôi bán xe đi? Vậy sau này Duy thiếu gia ra ngoài thì phải làm sao?"
"Thứ nhất, Boss không có nhiều thời gian ra khỏi Côn ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị; Thứ hai, trên thế giới này còn có thứ gọi là phương tiện giao thông công cộng, hơn nữa tôi không cho rằng sau này lúc công việc bận rộn, Boss còn có thể tự lái xe."
"Thành thật mà nói, tôi không hay lái xe, trước đó lần đầu tiên lái xe chính là đến Paul Pador, ô tô cũng bị đâm đến hỏng luôn rồi." Bằng lái của anh phải mạo hiểm mới nhận được, căn cứ vào lương tâm cũng căn cứ vào sự an toàn của người khác, anh ít khi tự lái xe, duy chỉ có lần trước đấy.
"Đúng thế, cho nên chuyện xe cộ, cô nên hỏi tài xế của Duy thiếu gia là tôi đây."
Hạng Bội Tâm không có trả lời, chỉ dõi đôi mắt lạnh lùng về phía Dương Duy.
Không biết thế nào, Dương Duy cảm thấy ánh mắt cô có sức thuyết phục rất mãnh liệt, cường thế mà kiên định, dường như chỉ cần cô nhìn qua ai đó, người ấy sẽ gật đầu đồng ý với yêu cầu của cô.
"A Đông, cứ làm theo ý của Jessica đi!" Dương Duy mê mẩn nói.
"Thiếu gia!" Dương Đông kêu thảm.
Dương Đông có dự cảm xấu, tương lai người chủ của anh ta có lẽ không chỉ có Dương Duy, rất có thể bao gồm cả cô nàng Jessica dã man này, hơn nữa quyền lực của cô ta nhất định vượt trên cả Duy thiếu gia.
"Tính cắt giảm bao nhiêu nhân sự?" Dương Duy hỏi.
"Ít nhất trên một nửa."
"Nhiều vậy sao?" Anh có chút kinh ngạc.
"Thông thường mà nói, với mười nhân viên công việc có thể hoàn thành, chúng ta không cần thuê tới nhân viên. Để thuê một nhân viên phải chi trả nghìn đồng, vì sao không chi ra nghìn cho mười nhân viên ban đầu, đề cao tinh thần của họ."
"Tôi đương nhiên biết điều đó, nhưng mà, làm vậy không phải đẩy giá lên sao?"
"Cho nên tôi mới cần anh phải thủ đoạn độc ác, tuy không cần đuổi tận giết tuyệt, nhưng tuyệt đối không nương tay, nhất là khi đối mặt với những nhân viên dư thừa kia."
"Được, tôi biết rồi." Dương Duy gật đầu.
Đây là sự thật, cũng là chuyện bất đắc dĩ, giống như cuộc sống ở thế giới thứ ba, thường phải đối mặt với lựa chọn tàn khốc, anh nên hiểu nó từ lâu rồi.
Khi Hạng Bội Tâm và Dương Duy cùng xuất hiện tại Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, nhìn chung cũng khiến công ty lờ đờ này có chút không khí căng thẳng, người đọc báo, người uống trà tán gẫu, người vội vàng trang điểm, không ngờ còn có người đang ngáy ngủ, tất cả đều tỉnh táo lại.
"Mấy người này hình như có vẻ nhàn nhã." Dương Duy đắn đo cách dùng từ.
Anh không hiểu, vì sao họ còn có thể sống thoải mái như thế? Nhớ lại lúc anh còn làm việc ở Tổ chức Viện trợ Nhân đạo Quốc tế, ngày nào cũng phải cùng đồng nghiệp loay hoay đến nỗi đầu đầy mồ hôi, cuộc sống phong phú, vội vã, chẳng lẽ họ hi vọng cuộc sống của mình cứ tẻ nhạt vậy ư?
"Không phải nhàn nhã, đó vốn là lười nhác! Thế mà anh còn phải bỏ ra một số tiền khổng lồ để chăm nuôi bọn họ, nuôi lợn còn có thể giết thịt, nuôi mấy kẻ vô dụng này, tôi không biết có thể làm được gì."
Lời lẽ sắc bén của Hạng Bội Tâm khiến Dương Duy bật cười, nhưng lại đưa tới cái nhìn khinh thường của cô.
"Từ giờ trở đi, khiến thần kinh của họ căng cứng là một trong những trách nhiệm của anh, quá khứ mù quáng chỉ khiến cuộc sống của họ càng ngày càng không có mục tiêu, khiến họ lãng phí ngày càng nhiều tài nguyên, đợi đến lúc có người cảnh tỉnh họ, khiến họ thức tỉnh thì sẽ không còn cách nào xoay chuyển." Ngôn từ cô sắc nhọn.
"Sorry, tôi luống cuống."
"Đi thôi! Nên vào họp, hi vọng những kẻ lão làng năm xưa đã xác định vị trí." Nói xong, Hạng Bội Tâm đi trước về phía thang máy.
Cửa thang máy mở ra, Dương Duy lịch sự nhường cô vào trước, tiếp đó cô thốt ra một câu, "Tầng ."
Anh bấm vào số tầng, đứng sóng vai với cô, "Về vấn đề này, tôi phát hiện cô còn quen thuộc hơn cả tôi."
"Tôi cũng không muốn, thế nhưng, từ hôm nay, tôi sẽ khiến anh cũng quen thuộc giống tôi."
Anh gật đầu. Ừ, trách nhiệm bây giờ của anh ngày càng rõ ràng, ít nhất là tiền lương của Hạng Bội Tâm, anh phải nghĩ cách, nếu anh muốn cứu giúp càng nhiều người hơn nữa, vậy thì, việc đầu tiên anh phải khiến bản thân lớn mạnh mới được.
"Jessica."
"Boss, mời nói."
"Tuy biểu hiện trước mắt của tôi không được như mong đợi của cô, nhưng tôi đồng ý với cô sẽ dùng thủ đoạn độc ác, tôi sẽ cố gắng làm được."
Giương mắt đón nhận dáng vẻ cao lớn của ông chủ, Hạng Bội Tâm lộ ra nụ cười không thể nhận rõ, "Tôi biết, lát nữa tôi sẽ cho anh thời gian thể hiện, xem như nghiệm thu thành quả."
Cửa thang máy mở ra kèm theo tiếng vang, cô đẩy Dương Duy lên trước, "Khí thế!"
Dương Duy hít sâu, ưỡn ngực, mở rộng bước chân đi về phía trước.
Dáng vẻ cố gắng tạo ra của anh tuy trông vụng về như con gấu lớn, nhưng cô lại thấy yên tâm, cô biết người trước mặt có sự quyết tâm.
Mới chớp mắt một cái, cô liền phát hiện anh chỉ lo đi thẳng về phía trước, vốn quên mất phải rẽ, cô vội gọi, "Boss, quay lại!"
Anh dừng bước, vô tội quay lại nhìn, trông thấy bảng tên phòng họp, cười xấu hổ, "Haizz, hình như tôi đi hơi quá rồi." Gãi đầu xoay người, lại ưỡn ngực, đẩy cánh cửa lớn phòng họp ra.
Hạng Bội Tâm không nhịn được cười, Dương Duy này hệt như một cậu bé mới lớn, người lương thiện muốn có chỗ đứng trên thương trường xảo trá sẽ rất cực khổ.
Nếu mọi người biết động cơ của cô thuần túy là vì tủ Gỗ sưa, nhất định sẽ nói cô ngốc, nhưng vậy thì sao? Ôm lấy nhiệm vụ mà trong mắt mọi người là điều không thể, chẳng phải đó cũng là một thử thách với cô ư?
Che đi nụ cười, cô bước nhanh đuổi theo bước chân Dương Duy, bởi vì trong phòng họp có một trận chiến phải đánh, muốn thắng thì phải có khí thế áp bức người khác.
"Cái gì! Cắt giảm nhân sự?" Trong phòng họp xôn xao.
Một đám người mang danh giám đốc ngồi không mà hưởng ôm lấy bụng bia, nhao nhao tỉnh lại từ trong cơn mê, nguyên nhân thì đều xuất phát từ mấy tiếng "cắt giảm nhân sự".
"Đúng vậy, cắt giảm nhân sự." Dương Duy nói khẳng định, "Tập đoàn Kael có sự thay đổi, Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị cũng không còn phụ thuộc tập đoàn Kael nữa, cần rút bớt nhân sự, cắt giảm chi tiêu, nâng cao tinh thần làm việc, cho nên, công ty quyết định cắt giảm nhân sự, chỉ giữ lại những nhân viên có năng lực chân chính, người không có lòng xin hãy rời khỏi công ty."
"Sao có thể đột nhiên cắt giảm nhân sự? Tôi đã làm việc ở đây từ khi công ty mới ra đời, không có công lao cũng có khổ lao." Tổng giám đốc lên tiếng.
"Với tình trạng khó khăn hiện nay của Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, việc cấp bách bây giờ là nhất định phải tiết kiệm hơn % chi tiêu, vậy thì mới có thể tạo ra lợi nhuận, cũng mới có thể tăng tốc độ đi đến tình huống thu chi cân đối." Dương Duy đưa ra những con số sắc bén, tính toán ra thiệt hại.
"Việc này quá khó khăn, làm sao có thể tiết kiệm chi phí %?"
"Không được, tôi còn hai năm nữa mới về hưu." Phó Tổng giám đốc cũng lên tiếng.
"Đột ngột cắt giảm nhân sự, công việc tăng lên, nhân viên sẽ không gánh nổi." Giám đốc Kinh doanh mở miệng.
"Chúng ta nên thuê thêm nhân viên để tăng năng suất mới phải." Phòng Nhân sự phát biểu ý kiến.
"Đúng, dùng cách tăng lương, hiệu suất của nhân viên nhất định sẽ tốt hơn."
"Nguy rồi, tôi còn khoản vay chưa trả."
"Cổ phiếu của tôi vừa mới bị bẫy giá."
Trong phòng họp mỗi người một câu, toàn bộ mấy giám đốc đều vì tư lợi và tương lai của bản thân, còn tiền đồ của công ty, trong đầu bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến.
Rầm! Lòng bàn tay Hạng Bội Tâm đột nhiên đập mạnh lên mặt bàn, phát ra âm thanh rung động.
Mấy giám đốc đó giật mình, giảm bớt âm lượng thì thầm to nhỏ, dần trở nên yên tĩnh.
"Tổng giám đốc, nếu không cắt giảm nhân sự, ông có đề nghị gì hay?" Dương Duy bình tĩnh hỏi.
"Tôi..." Tổng giám đốc nói quanh co không rõ lời.
"Giảm lương, giảm toàn bộ tiền lương." Vị giám đốc có cấp bậc thấp nhất ở đây đưa ra đề nghị, dẫn tới cái nhìn khinh bỉ của những giám đốc lớn khác.
"Có một điều phải nhắc nhở mọi người, Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị hiện tại như một con thuyền tràn đầy nguy cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể lật thuyền chìm xuống nước, cắt giảm nhân sự cũng xuất phát từ sự bất đắc dĩ, nếu không cắt giảm, kết cục thế nào các ông cũng có thể tưởng tượng ra, đến lúc đó đừng nói đến tiền lương, sau này vốn ban đầu, tiền lương hưu đều sẽ biến thành số không."
"Thế nhưng, tất cả mọi người đã làm việc ở đây nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, không thể nói đuổi là đuổi được!"
"Điều này cũng không thể xem là lý do, mọi người đều có khổ lao, nhưng nếu không thể mang lại lợi ích cho công ty, tất cả đều là không công." Dương Duy lý trí nói.
"Ông chủ, cả nhà tôi đều do tôi nuôi, tôi không thể bị đuổi được."
"Tôi cũng vậy."
"Tôi cũng vậy!" Hết người này đến người khác phụ họa.
"Hiển nhiên mọi người rất để ý đến tình huống của mình, hơn nữa còn hiểu rất rõ, nhưng, các ông có ý kiến gì về tương lai của Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị không?" Hạng Bội Tâm hỏi.
Ánh mắt cô lạnh lẽo quét qua những người được gọi là giám đốc trước mặt, trừ thất vọng ra thì chỉ có thất vọng.
"Tổng giám đốc?" Thấy không ai nói chuyện, cô chỉ đích danh.
"... Tôi, tôi cảm thấy, Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị đang phát triển trở lại, năm nay chúng ta có sự thay đổi sách lược, cho nên sự phát triển nửa quý đầu năm đã tốt hơn rõ ràng so với năm ngoái."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Cô không thể đi làm." Dương Đông giậm chân đuổi theo Hạng Bội Tâm.
"Tôi muốn đi!" Cô dùng giọng khàn khàn, lấy hết sức lực toàn thân hét trả lại.
"Không được, lát nữa chúng ta hỏi thiếu gia, anh ấy nhất định không cho phép." Dương Duy đúng lúc mở cửa phòng, "A Đông, em đang bảo không cho phép chuyện gì vậy?"
"Hạng Bội Tâm lên cơn sốt, nhưng cô ta còn muốn đi làm."
Bước nhanh về phía cô, anh để tay lên trán cô, mặt nghiêm nghị.
"Đến nói còn không nổi, cô ta còn muốn giáo huấn em." Dương Đông không phục thêm vào.
"Tôi không sao." Cố sức đề cao giọng, vẫn vô cùng khó nghe nghe như con vịt chết, làm cô rất ảo não.
"A Đông, nếu cô ấy còn khăng khăng, lập tức đóng gói đưa cô ấy vào bệnh viện."
Dương Đông khiêu khích làm mặt quỷ với cô, cứ như đang nói, cô xem đi.
Hạng Bội Tâm gấp đến độ giậm chân, "Không được, cuộc họp hôm nay rất quan trọng, liên quan đến tương lai chúng ta xuất hiện lại trên thị trường, hơn nữa chúng ta còn phải..."
Dương Duy đưa tay ngăn lại, "Những việc này anh sẽ sắp xếp, giờ nếu em không về phòng nằm nghỉ thì phải lập tức đến bệnh viện." Anh bày ra vẻ uy nghiêm hiếm có.
"Nhưng em đã uống thuốc hạ sốt rồi." Sao cô có thể yên tâm? Chuyện này vô cùng quan trọng.
"Nếu em còn tiếp tục tranh luận với anh thế này, anh có thể yên tâm đến công ty không?"
"Nhưng mà việc này..." Cô nhíu mày.
Chết tiệt, tại sao lại ốm vào lúc này? Tức thật, nếu cô không thể làm việc, Dương Duy sẽ phải tự mình duy trì đại cục, cô không yên lòng!
"Được rồi, chuyện trong nhà do anh và Dương Đông làm chủ, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho anh, anh đi làm trước, sau khi về sẽ đưa bác sĩ Tần đến kiểm tra cho em."
"Bác sĩ Tần?" Cô yếu ớt không thay đổi kịp mạch suy nghĩ.
"À, đó là bác sĩ gia đình của nhà họ Dương, có tình cảm như bố con với Duy thiếu gia, liên quan đến chữa bệnh thì ông ấy là nhất."
Phiền chết, "Đừng nói nữa, còn nói tôi sẽ bất tỉnh luôn đây..." Cô vừa nói, cơ thể vừa đổ về phía sau.
"Bội Tâm!" Dương Duy bằng tốc độ kinh người ôm lấy cô, đỡ cô vào phòng.
Cô giãy dụa mấy lần muốn đứng dậy.
"Nếu em hi vọng anh hôn em như tối qua, em có thể tiếp tục khăng khăng đi làm, nếu không thì trước khi anh tan ca về, em không được phép xuống giường, mọi chuyện cần thiết A Đông sẽ sắp xếp thỏa đáng, em chỉ có phối hợp lựa chọn."
Nghe vậy, Hạng Bội Tâm quả nhiên không kiên trì nữa, ngoan ngoãn trốn vào ổ chăn.
Chết người, cô chính vì tối qua quá mất tâm mất sức suy nghĩ về quan hệ của bọn họ nên mới nghỉ ngơi không đủ dẫn đến bệnh nặng thế này.
Sau khi bỏ lại lời hung dữ, thấy cô không chống đối, Dương Duy lúc này mới mang theo trái tim lơ lửng ra cửa, bởi vì anh biết điều duy nhất có thể khiến cô yên tâm nghỉ ngơi, chính là mọi việc đều suôn sẻ, mà đó chính là trách nhiệm hôm nay của anh.
*
Trong Paul Pador hiếm có sự đoàn viên, Thiện Tỉ tràn ngập niềm vui vây quanh Thang Trấn Quyền.
"Bố, bố biến mất rất lâu, con sắp quên mất bố trông thế nào rồi." Cô nhóc làm nũng hết sức có thể.
"Sau đó thì sao?" Cách nói khoa trương như vậy khiến anh không biết nên khóc hay cười.
"Sau đó cảm thấy mình rất đáng thương! Ngày nào cũng trốn trong chăn khóc, nghĩ có phải bố đã quên con rồi không!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh quái làm bộ làm tịch.
"Trốn trong chăn?" Thang Trấn Quyền nhướng mày, "Sao bố nghe mẹ con nói, gần đây nửa đêm con hay trốn trong chăn ăn bánh quy, như một con chuột, crack crack..."
"Gì ạ? Sao mẹ lại đi nói với bố chuyện như thế?" Tiết mục bị vạch trần, Thiện Tỉ cảm thấy mất hết mặt mũi ủy khuất nhìn sang mẹ.
"Đừng nhìn mẹ, không biết ai mạnh miệng kháng nghị, nếu không nhắc con với bố, con sẽ bị bố bỏ quên, chính con muốn mẹ nói tình hình của mình với bố, cho nên tự gánh lấy hậu quả đi." Thiện Khả Vi cười chế nhạo, đẩy sạch trách nhiệm.
"Nhưng mà mỗi ngày con xảy ra nhiều chuyện như thế, sao mẹ lại chỉ nói chuyện tức cười này?" Thiện Tỉ hung hăng giậm chân.
"Cũng bởi vì buồn cười mẹ mới nhớ chứ!" Thiện Khả Vi nhéo một cái lên má con gái đang thở phì phò.
"Xì --- " Cô bé tức giận chu miệng nói thầm.
Hai mẹ con chính là như vậy, bình thường một đáp một hát đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, gặp Thang Trấn Quyền thì tranh giành tình cảm với nhau, thật khiến người ta đau đầu.
"Hai vị, chúng ta còn muốn ăn tối nữa không đây?" Thang Trấn Quyền một tay kéo Thiện Khả Vi, một tay kéo Thiện Tỉ.
"Tất nhiên là có ạ!" Thiện Tỉ cường lực tuyên bố.
"Vậy thì đừng đấu võ mồm với mẹ nữa."
"Là mẹ chứ!" Cô bé dẩu cao miệng.
Thiện Khả Vi nhún nhún vai, ra vẻ không muốn quản.
Thang Trấn Quyền đành phải cúi người ôm con gái, "Được rồi bảo bối, đừng hờn dỗi nữa."
"Được ạ! Vậy tối nay bố phải kể chuyện cho con." Cô nhóc nhân cơ hội bắt chẹt.
"Việc này..." Anh khó xử nhìn Thiện Khả Vi, "Nhưng bố còn một núi công việc chưa xong phải hoàn thành nữa!"
"Giao cho chú Matt đi ạ! Có chú Matt, kẻ xấu đều ngoan ngoãn, cho nên hôm nay bố nghỉ."
Thang Trấn Quyền cảm thấy không đúng, Thiện Tỉ ra sức diễn, Khả Vi lại không lao đến bên cạnh, hai mẹ con như đang có âm mưu gì đó vậy.
Bỗng nhiên, điện thoại ở thắt lưng vang lên, "Alo, tôi là Thang Trấn Quyền."
"Quyền, tôi là Matt, hơn một tiếng trước, trên đường Williamsburg xảy ra một vụ tan nạn, người lái xe chết ngay tại chỗ, người ngồi phía sau hiện được đưa đến bệnh viện cấp cứu, có điều tình huống không được tốt."
Thang Trấn Quyền cảm thấy kỳ lạ, "Tan nạn xe? Đó không phải việc cảnh sát bang đứng ra giải quyết sao?"
"Đáng nhẽ là vậy, nhưng bây giờ do chúng ta tiếp nhận."
"Nói thế nào?"
"Sau khi va chạm, người lái xe bị nổ súng bắn chết, trên xe tìm được mấy vết đạn, đã lấy đầu đạn đưa đi kiểm tra, cảnh sát bang đề nghị giúp đỡ, cục điều tra tôi phạm vũ trang hi vọng chúng ta điều tra rõ ràng."
"Thân phận hai người trên xe ra sao?"
"Người bị thương ngồi sau là Chủ tịch Dương Duy của Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, còn người lái xe là quản gia anh ta tên Dương Đông."
"Khoa học Kỹ thuật Dương Thị?" Anh lẩm bẩm, "Matt, bây giờ anh ở đâu? Tôi lập tức đến chỗ anh."
"Tôi còn đang ở hiện trường, vào đường Williamsburg đi thêm khoảng 15 km."
Nhìn anh kết thúc cuộc gọi, Thiện Khả Vi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Em nghe anh nói đến Khoa học Kỹ thuật Dương Thị."
"Ừ, xe mà Chủ tịch Khoa học Kỹ thuật Dương Thị ngồi lọt vào công kích, trước mắt đã được đưa đến bệnh viện. Sao thế, em quen anh ta à?"
"Là chú Duy, chú ấy từng làm việc ở Paul Pador." Thiện Tỉ cướp lời.
"Dương Duy thế nào? Tình trạng có nghiêm trọng không?" Thiện Khả Vi rất lo lắng.
"Trước mắt không rõ, anh phải đến hiện trường tìm hiểu tình hình. Khả Vi, chúng ta giữ liên lạc."
"Anh cũng phải cẩn thận." Cô ôm chặt lấy anh.
"Ừ."
Cơm còn chưa kịp ăn, Thang Trấn Quyền lại vội vàng rời đi, để lại hai mẹ con nhìn theo bóng lưng đó không biết làm gì.
"Mẹ, không phải nói như thế có thể giữ bố lại sao? Tại sao lại thất bại?"
"Con chưa nghe à? Kế hoạch vĩnh viễn không theo nổi biến hóa, ai bảo bố con là Cảnh sát Thang đại danh đỉnh đỉnh."
"Khụ, quả nhiên là người sợ nổi danh heo sợ mập."
Cô nhìn con gái, "Lời này là ai dạy con?"
"Patricia."
"Sau này không được nói chuyện điện thoại với con bé, đi thôi! Bữa cơm này vẫn là hai mẹ con chúng ta ăn với nhau."
Bên này, Hạng Bội Tâm nghe tin chạy tới gần như suy sụp, làm sao lại xảy ra chuyện ngay lúc này? Tất cả đều thuận lợi, dù là tài chính, thu mua cổ phần, thậm chí là kế hoạch hợp tác với những thành viên hội đồng khác, sau này đưa ra thị trường lần nữa vân vân, đều đã ở vào tiến độ hết sức suôn sẻ.
Chờ đã, những thành viên hội đồng khác... Một đám mây màu xám đen bao phủ lấy suy nghĩ của cô.
Cô không thể tin được, buổi sáng bọn họ còn đối thoại với nhau, Dương Đông còn tốt bụng đưa bác sĩ Tần đến chung cư khám bệnh cho cô, sao còn chưa tới một ngày, Dương Đông đã chết, Dương Duy cũng đang nằm trên giường bệnh giằng co sống chết?
Đi tới trước giường bệnh, nước mắt cố kìm nén cuối cùng như đê vỡ, đổ rào rào như mưa.
Dương Duy vừa ra khỏi phòng phẫu thuật nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi mím lại, đau đớn không nói nên lời, nhưng hàng lông mày nhíu lại vẫn để lộ tâm trạng anh.
Cô nắm chặt tay anh, cố gắng để bàn tay ấm áp này lại ấm lên lần nữa.
"Tình trạng A Đông thế nào?" Anh nhắm mắt yếu ớt hỏi.
Bỗng, một tiếng nghẹn ngào bật ra, cô chỉ lắc đầu, không nói ra nổi, cô không nói nổi sự thật, cô biết Dương Duy với trái tim nhân hậu sau khi nghe được sẽ buồn bã cỡ nào.
Không nghe thấy câu trả lời của cô, anh lại im lặng, trong lòng thở dài, nắm thật chặt tay cô, truyền lại đau đớn của anh.
Lại trong một đêm, anh nếm trải sự biến hóa không chịu nổi nhất của đời người, Dương Duy à Dương Duy, rốt cuộc mày đắc tội ông trời thế nào, để ông phải trừng phạt mày như thế?
*
"Trợ lý Hạng, người bên Long Đức tới." Trước khi tan ca, điện thoại lễ tân truyền tin tức đến.
"Để bọn họ lên đây." Hạng Bội Tâm dù giọng nói mệt mỏi nhưng vẫn giữ tinh thần mạnh mẽ.
Bác sĩ nói tình trạng vết thương của Dương Duy nghiêm trọng, phải ở lại bệnh viện một thời gian, nhưng mà Khoa học Kỹ thuật Dương Thị vừa lăn bánh không thể như con gấu không đầu, cô phải gánh trách nhiệm trên vai, tọa trấn ở văn phòng Chủ tịch.
Mấy ngày qua Long Đức năm lần bảy lượt chủ động giao thiệp, cô lo Long Đức đang như hổ rình mồi với Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, vì để hiểu rõ mưu đồ của Long Đức, lần này cô chấp nhận buổi gặp mặt hôm nay.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào." Hạng Bội Tâm ngẩng đầu lên, không ngờ, gương mặt phía trước khiến cô ngạc nhiên.
"Bội Tâm, đã lâu không gặp!" Vương Chí Hoằng đắc ý đi tới.
"Anh chính là đại diện của Long Đức?" Cô không sao tin nổi.
"Đúng vậy, anh là trợ lý đặc biệt mới của Chủ tịch Long Đức, hôm nay anh đến gặp Chủ tịch Dương của Khoa học Kỹ thuật Dương Thị."
"Chủ tịch Dương hiện đang điều dưỡng, mọi công việc do em thay mặt."
"Đang điều dưỡng?" Âm cuối của Vương Chí Hoằng mang theo sự châm biếm, "Khụ, thật sự muốn mạng người ta, vào lúc Kael sắp mở cuộc họp Hội đồng quản trị lại xảy ra chuyện, anh nghe nói tai nạn xe cộ lần này gây ra tổn thương rất lớn cho anh ta, không biết tình trạng Chủ tịch Dương hiện nay ra sao?" Giọng điệu dò hỏi không có chút chân thành.
"Hết thảy đều mạnh khỏe, trợ lý Vương hôm nay tới không phải chỉ để thảo luận tình huống của Chủ tịch chúng tôi chứ?" Hạng Bội Tâm nổi lên phòng bị, lạnh lùng đáp lại.
Người yêu trước kia giờ gặp lại biến thành cục diện này, cô cảm thấy rất buồn cười.
"Tất nhiên không phải, anh đại diện Chủ tịch Long Đức đến để hiệp đàm thương vụ."
"Thời gian quý giá, mời ngồi." Hạng Bội Tâm chỉ tay về phía ghế sofa.
"Anh biết Khoa học Kỹ thuật Dương Thị muốn trở lại Hội đồng quản trị của Kael, nhưng, anh đề nghị các em từ bỏ đi."
"Vì sao?"
"Bởi vì vị trí đứng đầu Hội đồng quản trị Kael trừ Long Đức ra không còn có thể là ai khác, trước mắt trong tay bọn anh có rất nhiều cổ phần, có tài chính dồi dào nhất, còn có hệ thống xí nghiệp vững chắc làm lá chắn hậu, không giống Khoa học Kỹ thuật Dương Thị đi bước nào nguy hiểm bước đó, thay vì uổng phí sức lực cạnh tranh với bọn anh, chi bằng sớm từ bỏ nhượng lại cổ phần, bọn anh bằng lòng đưa ra giá hậu đãi mua lại."
"Sẽ có đãi ngộ bao nhiêu?"
"Cao hơn giá thị trường hai thành."
"Hai thành?" Hạng Bội Tâm thiếu chút nữa phá lên cười, "Trợ lý Vương, nếu chỉ cao hơn hai thành, tôi không hiểu tại sao tôi phải từ bỏ?"
"Đừng xem thường hai thành này, Khoa học Kỹ thuật Dương Thị tràn ngập nguy cơ, dù chỉ là chút lợi nhỏ, cũng nảy sinh ảnh hưởng lớn lao với tình huống kinh doanh của các em, các em thiếu hụt tài chính nghiêm trọng."
"Anh cũng quá khinh thường Khoa học Kỹ thuật Dương Thị đấy."
"Bội Tâm, việc này cậy mạnh không phải chuyện tốt, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt."
"Chuyện này còn chưa ngã ngũ thì trước khi đậy nắp quan tài mới nói, giờ nói thì còn quá sớm, trợ lý Vương."
"Anh thật lòng hi vọng em có thể suy nghĩ cẩn thận, bằng không, chỉ sợ Khoa học Kỹ thuật Dương Thị cũng không phải đối thủ của Long Đức, bây giờ tình trạng vết thương của Chủ tịch Dương nghiêm trọng, Khoa học Kỹ thuật Dương Thị lại sắp ra thị trường, em còn sức đâu để tranh giành vị trí thành viên ban giám đốc?"
"Ai nói cho anh tình trạng vết thương của Chủ tịch nghiêm trọng?"
"Trên thương trường, đó cũng không phải tin tức, nghe nói Chủ tịch Dương còn có nguy cơ bại liệt, ngộ nhỡ tin này truyền đi, anh nghĩ Khoa học Kỹ thuật Dương Thị..."
"Nói bậy! Chủ tịch chỉ đang tạm thời tĩnh dưỡng, chờ vết thương hồi phục ổn định, anh ấy sẽ đứng ra điều hành."
"Tóm lại, anh chỉ thay mặt ông chủ của anh đưa ý kiến tới, bây giờ gác công việc sang một bên, chúc ta nói chuyện riêng của chúng ta với tư cách bạn bè."
"Tôi không biết chúng ta còn có chuyện gì để nói?" Không phải đã chia tay rồi sao? Hạng Bội Tâm cảm thấy nực cười.
"Bội Tâm, nếu bây giờ em bằng lòng từ bỏ công việc ở Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, anh sẽ rất cam tâm tình nguyện chấp nhận em trở lại bên cạnh anh, hôn lễ của chúng ta vẫn có thể tiến hành, hơn nữa anh còn bố trí công tác cho em ở Long Đức."
Cô mãi không lên tiếng, tỉ mỉ nhìn người đàn ông trước mặt thật lâu, "Chí Hoằng, vì sao anh lại đột nhiên đến Long Đức làm?" Cô tương đối tò mò về động cơ của anh ta.
"Bởi vì đây là một cơ hội tốt, với lại, lựa chọn của anh cũng có thể cho em thấy rõ sự thực, mơ mộng chỉ là mơ mộng, thực tế quan trọng hơn."
"Để tôi nhận rõ sự thực? Cho nên hôm nay anh xuất hiện là nhằm vào tôi, hay là nhằm vào Khoa học Kỹ thuật Dương Thị?"
"Anh nhằm vào Dương Duy." Anh ta bất mãn nói.
"Vì sao?"
"Anh muốn cho anh ta biết thời thế mạnh hơn con người. Bội Tâm, nếu em tiếp tục ở lại làm việc bên cạnh Dương Duy, kết cục sẽ là vạn kiếp bất phục, em là người thông minh, nên biết cái gì là lựa chọn tốt nhất."
"Tôi đương nhiên biết."
"Vậy anh chờ tin tốt của em." Trước khi đi, Vương Chí Hoằng nở nụ cười vui vẻ.
Cô gọi anh ta lại trong lúc anh ta nhấc bước, "Chí Hoằng, sẽ không có tin tốt nào nói cho anh, bởi vì, tôi vẫn ở lại Khoa học Kỹ thuật Dương Thị."
Anh ta tiu nghỉu biến sắc, "Cho dù sau này đối địch với anh?"
"Đây chính là thương trường." Cô trả lời rõ ràng.
Anh ta oán hận nhìn cô, "Em sẽ phải hối hận, anh chờ ngày đó."
Sau khi Vương Chí Hoằng rời đi, trong tim Hạng Bội Tâm dâng lên sự thất lạc nặng nề, dù là Vương Chí Hoằng gian ngoan chuyên chế, hay là Dương Duy nghịch cảnh trùng trùng điệp điệp, thậm chí là sự hoang mang và đau lòng của bản thân, những cảm xúc này gần như muốn cắn nuốt động lực tiến lên của cô.
Trên đường đến bệnh viện, Hạng Bội Tâm nhắm mắt lại, lắng xuống đáy cảm xúc thâm trầm nhất trong lòng.
Không chống đỡ tiếp là không được, chuyện cho tới bây giờ, đã sớm không còn đường quay lại.
Một giây trước khi đẩy cửa phòng bệnh, cô nở nụ cười vui vẻ lấy lại tinh thần.
"Boss, em tan ca rồi đây! Hôm nay anh thế nào?" Cô tung tăng đi tới cạnh anh.
Trên người quấn quanh các ống kim, Dương Duy im lặng nhìn cô, cứ nhìn như vậy, vết thương trên mặt đã hết sưng mà đóng vảy, nhưng suy nghĩ của anh lại lúc có lúc không, không thể nắm bắt.
"Sao vậy? Vì sao không nói gì?"Cô ngồi ở mép giường, lo lắng đặt tay lên gương mặt anh.
Anh vẫn không nói, chỉ duỗi tay ra nắm chặt tay cô.
"Đừng lo, mọi chuyện đều sẽ chuyển biến tốt đẹp, hôm nay mọi việc ở công ty đều thuận lợi, những việc cần làm đều đang theo kế hoạch, anh cũng đang dần hồi phục, tin tưởng em, tất cả sẽ tốt lên."
Anh chỉ nắm chặt tay cô, không muốn buông tay...
Đêm khuya, Hạng Bội Tâm mệt mỏi ngủ say bên giường, Dương Duy mới buông tay ra chỉ xoa nhẹ lên mái tóc xõa trên khuôn mặt cô.
"Vì em, vì Dương Đông, mặc kệ thủ đoạn độc ác cỡ nào, anh sẽ làm tất cả, nhất định sẽ làm..."
*
"Cái gì! Đang yên đang lành sao người lại biến mất khỏi bệnh viện ddowcj? Anh ấy hành động bất tiện có thể đi đâu?" Nhận được điện thoại từ bệnh viện, Hạng Bội Tâm rơi vào trạng thái kích động sợ hãi cùng cực.
Bất chấp lát nữa phải triệu tập cuộc họp nội bộ cấp cao, "Tôi lập tức tới ngay." Cô dặn dò, "Buổi họp lát nữa hủy bỏ, tùy ý tiến hành."
Không dám trì hoãn một giây, Hạng Bội Tâm một mình chạy tới bệnh viện, trong lòng không ngừng khẩn cầu, "Anh nhất định phải an toàn, nhất định phải an toàn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn..."
Hai tay cô run rẩy, trái tim quýnh lên, áp lực chịu đựng trong nhiều ngày qua trào dâng thành nước mắt, cô nức nở đau lòng.
Còn Dương Duy đã biến mất hai tiếng xuất hiện tại tang lễ của Dương Đông, anh điệu thấp im lặng đứng nhìn từ khoảng cách nhất định, hai tay dán băng giữ kim truyền nước siết chặt lại với nhau, tầm mắt bình tĩnh dõi nhìn phía trước, đây là một tang lễ quạnh quẽ, Dương Đông cứ vậy lẻ loi cô độc đi rồi.
"A Đông, anh sẽ không để em chết không nhắm mắt, nhất định phải bắt được kẻ thao túng phía sau để em được an ủi, còn về bác Dương, anh sẽ chăm sóc tốt cho ông ấy."
Tang lễ cuối cùng kết thúc, Dương Duy ra sức đẩy xe lăn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ như chưa bao giờ tới đây.
"Lúc này anh không nên đến, ít nhất là trước khi bắt được nghi phạm." Thang Trấn Quyền cản trước xe lăn của anh.
"Tôi tới tiễn Dương Đông, không ngờ lại để anh tìm được." Anh cười khổ.
Thang Trấn Quyền có thể hiểu nỗi buồn của anh, đón lấy, đẩy xe lăn giúp anh ra xe có Matt đang chờ, hai người hỗ trợ đưa anh lên xe.
"Làm phiền các anh đưa tôi về chung cư! Tôi không muốn về bệnh viện."
Thang Trấn Quyền không từ chối, lái xe nhanh về phía chung cư.
Trên đường đi, Dương Duy chủ động thảo luận tình tiết vụ án với bọn họ, lý trí đến nỗi như chỉ đang buôn chuyện trong nhà.
"Anh có nghĩ tới bất cứ ai không?"
"Không, lúc đó trời mưa, tôi ngồi trong xe xem tài liệu về các cổ đông nắm trong tay cổ phần, một chiếc xe con đột nhiên mất lái lao đến, tôi vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, ngay sau đó mấy tiếng súng vang lên, tôi nghe thấy giọng nói cầu cứu đau đớn của A Đông, đầu tôi đau nhức ngất đi ngay sau đấy, không phát hiện được ai." Anh luôn nhớ lại chuyện xảy ra ngày ấy, mỗi lần nhớ lại, trái tim lại đau đớn.
"Hiện trường tìm được đầu đạn rất đặc biệt, là đạn Khổng Tử kim loại KTW."
"Đạn Khổng Tử kim loại KTW?" Dương Duy không hiểu.
"Những viên đạn này làm từ nhựa teflon, xung quanh có nước sơn đỏ sáng không thấm nước, loại đạn Khổng Tử này là hàng cấm ở bang Virginia, lực sát thương rất lớn, cho dù trời mưa cũng không ảnh hưởng đến uy lực của nó."
"Gần đây nội bộ công ty bận rộn đưa ra thị trường, cũng đang chuẩn bị trở lại Hội đồng quản trị Kael, trừ những việc này có thể khiến người ngoài không hài lòng ra, tôi không nghĩ ra chuyện gì có thể kết thù kết oán với người khác."
"Vậy việc cắt giảm nhân sự?"
"Tôi không biết." Bình thường nhân viên vì cắt giảm nhân sự mà cho nghỉ việc dẫn đến trả thù, tại sao phải sử dụng vũ khí lạnh có hỏa lực lớn như thế? Dương Duy cho rằng có kẻ muốn cản trợ anh trở về Hội đồng quản trị có khả năng hơn.
"Matt, bây giờ những viên đạn KTW đó chính là đầu mối, có lẽ điều tra theo viên đạn có thể bắt giữ được phần tử khả nghi."