Khi Sophie và Chad cùng với Ðại tướng Lee xuất hiện vào buổi sáng hôm ấy, cả bọn được chào đón bởi những dải băng vàng của cảnh sát bao bọc lấy khu vườn cùng với một chiếc xe cứu thương đang chờ ở góc đường.
“A, kiều nữ,” Chad nói khi tôi gặp cả bọn tại cổng vườn. “Có phải nàng đã làm gì Jack rồi phải không?”
“Không,” tôi trả lời với nụ cười nửa miệng. “Nhưng mà giờ đây khi tôi đã biết cách che giấu xác chết trong gần tám mươi năm trời, thì tôi có thể sẽ xem xét việc ấy đấy.”
Sophie chạm vào cánh tay tôi. “Vậy là cậu đã tìm ra bà ấy à?”
Mũi của nó đỏ lựng và sưng vù, và tôi cố không nhìn vào đó khi trả lời nó. “Phải. Ðó là một câu chuyện dài, nhưng cả Louisa và Joseph đều được chôn trong khu vườn. Mình sẽ kể cho cậu nghe chi tiết cụ thể sau nhé - mọi việc hiện giờ cứ rối beng lên đây này.”
Sophie chớp mắt với tôi qua cặp mắt kính kiểu John Lennon chẳng chút duyên dáng nào hết. “Mình nghĩ rằng cậu đã thành công tốt đẹp trong chuyến đi Vermont vừa rồi thì phải.”
“Rất nhiều thành công nữa là khác. Bọn mình cũng đã tìm thấy những viên kim cương nữa đấy.”
Sophie cột lại chiếc khăn quàng cổ bảy sắc cầu vồng của nó - vốn đồng bộ với dây đeo quần cùng màu đang mắc vào cái quần kiểu thợ sơn rộng thùng thình mà nó đang mặc. “Tuyệt quá phải không? Như thế có nghĩa là chúng ta sẽ có thể hoàn tất công việc trùng tu cho ngôi nhà này.”
Ba tôi đang hướng dẫn đội đào đất của cảnh sát để tránh đào xới quá nhiều khu vườn yêu của ông. Từ vị trí quan sát thuận lợi của tôi, có vẻ như những cái xẻng đào đất của cảnh sát đang chiếm ưu thế trong sự giằng co này. “Mình cũng hy vọng thế. Mình sẽ thuê luật sư để đảm bảo rằng mình sẽ giữ được những viên kim cương ấy, nhưng với những gì Jack đã nói với mình, khi mình sở hữu ngôi nhà này thì đương nhiên chúng cũng thuộc về mình. Mình đang nghĩ sẽ làm từ thiện, mình sẽ đóng góp thật nhiều vào quỹ bảo trợ Hội Phụ nữ Cựu Liên bang miền Nam, bởi vì cựu tổng thống liên bang miền Nam Jefferson Davis đã muốn gửi gắm số tiền này đến những góa phụ và trẻ mồ côi của các binh sĩ. Nhưng đừng lo. Bọn mình sẽ còn lại rất nhiều tiền để phục vụ cho công tác trùng tu ngôi nhà này.”
Chad giơ tay lên và vỗ vào tay Sophie. “Tuyệt,” nó nói và gỡ sợi dây xích cổ Ðại tướng Lee ra khỏi cổ tay nó rồi đưa cho tôi. “Giờ đây cậu đã đủ tiền thuê người trông chó rồi.”
Tôi nhìn Chad đầy bối rối và anh chàng nhún vai. “Soph đây bị dị ứng nên cu cậu Lee không thể theo tôi khi tôi dọn vào ở nhà Sophie.”
“Anh dọn vào ở chung với Sophie à?”
Sophie lại vỗ nhẹ vào cánh tay tôi. “Chỉ là tạm thời- và bọn mình chỉ ở chung để chia tiền nhà thôi. Mình cố giúp anh ấy vì hợp đồng thuê nhà của anh ấy sẽ hết hạn vào cuối tháng này, và cậu vẫn chưa tìm ra được ngôi nhà ưng ý cho anh ấy.”
Tôi muốn chỉ ra rằng lý do mà tôi vẫn chưa tìm được nhà ưng ý cho anh ta là bởi vì anh ta cứ hủy các cuộc hẹn đi xem nhà với tôi, nhưng vì tôi vẫn đang nhìn thấy khả năng mình sẽ trở thành mẹ đỡ đầu cho con đầu lòng của hai người này nên tôi chẳng màng đề cập đến. Thay vào đấy, tôi lại hỏi, “Nhưng mình sẽ làm gì với con chó này bây giờ?”
“Dễ thôi,” Chad nói, và thảy một bịch đồ ăn của chó cho tôi. “Nó sẽ cho cậu biết nó cần những gì.”
“Tuyệt quá,” tôi nói và nhìn xuống đôi mắt nâu có hồn và cái đuôi vẫy vẫy của nó. “Có lẽ Jack sẽ cần một con chó cũng nên.”
Ðại tướng Lee nhìn lên tôi, và tôi thề là nó vừa chau mày trước khi sủa nhẹ.
Sophie lại nhảy mũi. “Bọn mình sắp bị trễ lớp yoga mất thôi - mình sẽ gọi cho cậu sau nhé. Hay là bọn mình thử đi ăn sáng ở tiệm ăn mới mở City Lights xem sao, rồi cậu kể cho mình nghe mọi việc, và mình cũng sẽ cho cậu biết về các dự án sắp tới của mình cho ngôi nhà.”
“Ðược thôi,” tôi nói. “Nhưng việc đầu tiên bọn mình phải làm là sửa chữa cái đài phun nước và khu vườn. Mình nghĩ ba mình sẽ khóc mất thôi nếu phải chứng kiến hiện trạng của khu vườn như thế này quá lâu.”
“Thế cũng được,” Sophie nói. “Vậy mình sẽ gọi cho cậu sau nhé.”
Tôi nhìn hai người đi ra, cứ cách vài bước thì Sophie phải kéo quần lên còn Chad thì dắt tay nó để tránh những vết nứt trên vỉa hè cùng những chướng ngại vật khác.
Nụ cười của tôi nhạt đi khi tôi nhận ra chiếc xe của Marc vừa tạt vào góc đường. Tôi muốn quay người lại và co chân chạy ngược hướng anh vừa đến, nhưng rồi tôi nhớ lại rằng Louisa đã hiên ngang đối mặt với cả một khẩu súng, thế là tôi lại hội đủ can đảm để ở lại mà chống trả.
Gương mặt của Marc có vẻ nghiêm trang khi anh bước đến gần. Chắc chắn anh ta đã nhìn ra được rằng tôi không vui khi nhìn thấy anh ta. Marc liếc nhìn cảnh tượng các cảnh sát đang làm nhiệm vụ trong khu vườn. “Em có sao không? Việc gì thế này?”
“Bọn tôi đang đào tìm xác ông nội của anh và của Louisa Vanderhorst đấy. Cảnh sát sẽ cho anh biết thêm chi tiết. Giờ thì, tôi phải đưa chó đi dạo.” Tôi đặt gói thức ăn cho chó trên vỉa hè sát bên cạnh cái cổng và quấn lấy sợi dây xích quanh bàn tay.
Ðại tướng Lee bắt đầu gầm gừ với Marc, cố hết sức để trông có vẻ dữ tợn nhưng cuối cùng, nhìn cu cậu chỉ giống như một quả bóng đầy lông và có răng.
Marc lần tìm cánh tay tôi để giữ tôi lại, và tôi giật tay ra. “Có chuyện gì thế, Melanie?”
Tôi cố trát một nụ cười lên mặt mình. “Chuyến đi Vermont thế nào, Marc? Anh có đi ngắm cảnh trong khi anh ở đó không, hay là anh chỉ cố công tìm hiểu xem Susannah Barnsley có giữ những viên kim cương hay không?”
Anh buông thõng tay xuống. “Ồ. Vậy ra em đã biết.”
“Phải, Marc ạ. Tôi biết đấy. Tôi biết rằng anh đã và đang lừa dối tôi kể từ lần đầu chúng ta gặp mặt. Ít ra thì Jack cũng khảng khái mà thừa nhận việc ấy khi tôi chất vấn anh ấy. Còn anh thì vẫn tiếp tục lừa dối tôi.” Giọng tôi vẫn mạnh mẽ một cách đáng ngạc nhiên, và tôi đã ngăn được những giọt nước mắt vốn chỉ chực chờ tuôn ra ngoài.
Trông anh có vẻ rất ăn năn và thành khẩn. “Anh xin lỗi. Em không thể tưởng tượng nổi là anh thật lòng hối hận đến mức nào.” Anh tiến đến một bước, rồi dừng lại. “Anh thật lòng rất quan tâm đến em, Mellanie à. Anh quan tâm lo lắng cho em rất sâu sắc. Xin em... em có thể cho anh giải thích được không?”
Ðại tướng Lee tiếp tục gầm gừ, nên tôi phải bế nó lên. “Tôi cho anh hai phút, nhưng rồi anh phải đi ngay.”
Có vẻ như anh định kèo nài để xin thêm chút thời gian nhưng lại thôi. “Ðược thôi. Cách đây chừng một năm, anh có nhìn thấy một cái két sắt của ông nội anh, trong đó có một bài báo cũ về những viên kim cương của phe miền Nam và một thông cáo báo chí về lễ rửa tội của Nevin Vanderhorst. Trong thông cáo ấy có đăng hình mẹ của Nevin và bà ấy đang đeo một chiếc vòng cổ kim cương. Anh tìm cách liên kết hai sự kiện ấy và thấy rằng chắc chắn Robert Vanderhorst đã từng sở hữu những viên kim cương ấy.” Anh gãi sau gáy. “Gần đây anh gặp phải vài khó khăn về tài chính, và anh nghĩ nếu mình có thể tìm được những viên kim cương này thì anh sẽ có thể trả được một số nợ và tự chủ lại mọi việc.”
“Và đó là khi anh mua đồn điền Magnolia Ridge bởi vì ngôi nhà này vẫn còn thuộc quyền sở hữu tư nhân. Không may cho anh, tất cả những gì còn sót lại của Magnolia Ridge chỉ là những tàn dư của một cái lò nấu rượu cũ. Rồi Vanderhorst qua đời và để lại ngôi nhà cho anh, cũng là lúc anh nhìn thấy cơ hội cho mình.”
Một nét đau khổ thoảng qua trên gương mặt anh, và điều đó làm cho tôi cảm thấy đỡ hơn. “Nhưng đó không phải là toàn bộ câu chuyện, Melanie à. Phải, lúc đầu thì anh chỉ vì mấy viên kim cương ấy. Nhưng rồi khi anh hiểu em nhiều hơn thì mọi việc đã thay đổi.”
Tôi chợt hiểu ra thêm một điều khác nữa. “Và cả vụ phá hoại và đột nhập vào nhà - tất cả cũng là do anh, đúng không?”
Anh nhắm mắt lại. “Những việc ấy không nhằm làm hại bất cứ ai cả. Và lẽ ra em đã không nên có mặt ở nhà khi em gây ngạc nhiên cho kẻ đột nhập ấy. Em thấy đấy, anh thật ngu ngốc nhưng vì anh đã ở bước đường cùng. Nhưng anh không còn là kẻ ấy nữa. Em đã thay đổi con người anh.”
Từ góc mắt mình, tôi nhận ra Jack đang lừng lững bước đến từ cửa trước và thấy Marc và tôi đang đứng trên vỉa hè. Với một chút biểu cảm trên mặt, anh băng qua khu vườn và tiến đến chúng tôi, cố tránh các hoạt động của cảnh sát ở nơi ấy.”
“Matt này, rất vui được gặp lại anh. Ði Vermont thế nào rồi ông bạn?”
Marc nhíu mày. “Nếu ông không phiền, Melanie và tôi đây đang nói chuyện riêng với nhau.”
“Thật ra,” tôi nói, “Tôi nghĩ chúng ta đã xong việc tại đây.” Tôi đặt Ðại tướng Lee xuống đất và bắt đầu băng qua đường.
“Chờ đã, Melanie, làm ơn đi mà. Cho anh cơ hội để cho em tự phán xét và quyết định.” Marc nắm lấy cánh tay tôi, và khi tôi cố giằng ra, anh vẫn không buông.
“Nếu ông biết cái gì sẽ tốt cho ông, Matt, thì ông nên thả cánh tay của cô ấy ra.” Giọng của Jack mang một âm hưởng cứng rắn mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.
Marc tiếp tục kéo tôi lại. “Anh xin em, Melanie, hãy cho anh thêm một cơ hội.”
Jack kiên nhẫn nhìn chòng chọc lên trời. “Tôi cảnh cáo ông đó. Tôi sẽ không yêu cầu ông thêm một lần nữa. Nào, bây giờ hãy thả cánh tay cô ấy ra.”
Marc vẫn không buông. “Melanie?” anh van nài.
“Ðừng nói là tôi đã không cảnh cáo ông nhé.” Jack kéo cánh tay ra sau, và với một chuyển động nhanh, anh đấm nắm tay vào quai hàm của Marc. Marc mất thăng bằng và ngã xuống đất. Anh ta ngồi yên đấy, xoa tay lên hàm nhưng vẫn không đứng lên.
Ðại tướng Lee bắt đầu sủa vang một cách nghiêm chỉnh, và tôi thấy có một cảnh sát viên đang cố nhìn xem điều gì đã gây ra vụ chấn động này. Jack cầm lấy dây xích cổ Ðại tướng Lee. “Ði nào, Melanie. Tôi nghĩ cô cần xem cái này.”
Không liếc nhìn lại sau lưng, tôi đi theo Jack vào trong nhà. Ðã rồi, không khí trong nhà dường như sáng sủa hơn, ánh nắng tràn vào những ô cửa sổ cũng sáng hơn, như thể một bức màn đen tối đã được gỡ bỏ. Tiếng thì thầm cũng đã chấm dứt, và tôi chào đón sự yên ắng trong nhà. Tôi đi theo Jack vào phòng khách, và anh dừng lại trước bức tường cạnh chiếc đồng hồ quả lắc.
“Ðêm qua, khi bọn mình đang ngủ, tôi nghe thêm nhiều tiếng cào sột soạt trên tường. Nó chỉ kéo dài chưa đến một phút, và có lẽ tôi đã thiếp đi lúc ấy, và khi bọn mình thức giấc sáng nay thì tôi quên bẵng đi việc ấy. Cách đây chừng một tiếng, tôi chợt nhớ ra nên quay lại để xem.”
Anh bước lùi lại cho tôi nhìn. Tôi ngồi xổm xuống để mắt mình ngang tầm với cái biểu đồ đằng sau tấm kính nhựa. Khi tôi vừa định hỏi Jack rằng anh định chỉ cho tôi xem gì thì tôi chợt nhận ra những chữ được viết nguệch ngoạc trên cùng, bên trên những chữ viết tắt MBG bằng nét chữ của một đứa trẻ. Cám ơn.
Mắt tôi bỗng cay xè. Tôi đưa tay lên chạm vào những chữ này, và nhìn chúng một cách kinh ngạc. “Nhưng chúng nằm dưới lớp kính nhựa?”
Jack gật đầu. “Ðây lại là một trong những khoảnh khắc ‘chào mừng đến với thế giới ngầm của cô’, có phải thế không?”
Tôi hít mũi và dùng tay quẹt ngang mắt rồi đứng dậy. “À, nếu anh còn muốn làm việc với tôi để phá một vụ án xưa nào nữa thì anh sẽ phải tập quen dần với những thứ như thế này đấy.”
“Ồ, vậy ra cô đã thay đổi ý định rồi sao?” Một bên mày vừa nhướn lên.
“Không hề. Chỉ là cho anh thêm một lý do để làm anh chùn bước thôi.”
Jack lại nở nụ cười sành điệu trên trang bìa sách lần nữa, và tôi phải quay mặt đi. “Biết đâu tôi còn cho rằng khả năng có thể nói chuyện với người chết thật là quyến rũ nữa đấy.”
Ðến lượt tôi nhướn một bên mày lên. Một cái bóng vừa lướt qua khung cửa sổ trông ra khu vườn khiến tôi phải bước về hướng ấy. Jack đi theo, bàn tay anh chạm nhẹ vào lưng tôi. Mắt tôi đảo nhìn về hướng cây sồi già gần cái đài phun nước đã hỏng, những tán lá của nó đung đưa trong gió tựa như tiếng cười của một đứa trẻ. Chiếc xích đu bằng gỗ treo bằng dây thừng trống không, nhẹ nhàng lắc lư như thể có ai đó đã ngồi trên ấy và vừa đứng dậy. Ðằng sau chiếc xích đu là Louisa và Nevin, họ đứng đấy và nhìn chúng tôi thật chăm chú.
“Anh có nhìn thấy họ không?” tôi thì thầm.
Jack gật đầu. “Cô có biết tại sao họ ở đây không?”
“Họ đang nói lời tạm biệt.” Không gian trong tim tôi tràn ngập buồn vui lẫn lộn khi tôi lặng lẽ nói lời chia tay. “Hiện không còn gì giữ họ ở lại đây nữa.”
Chúng tôi nhìn họ quay mặt và bắt đầu bước đi về hướng cổng, nơi lần đầu tôi nhìn thấy họ, rồi bóng họ mờ dịu dần như những sắc màu của đất trời vào lúc hoàng hôn, cho đến khi gió cuốn họ đi và tất cả hòa quyện vào không khí. Không còn gì sót lại ngoài hương hoa hồng thoảng nhẹ.
Tôi và Jack im lặng trong một lúc lâu, nhìn chằm chặp vào tâm điểm nơi mẹ con nhà Vanderhorst vừa tan biến đi. Cuối cùng, Jack quay lại nhìn tôi, mặt anh rất gần. “Thế thì, sắp tới sẽ là gì nào?”
Tôi nhún vai, giả vờ hờ hững. “Có lẽ tôi sẽ phải dọn vào đây ở dài hạn rồi. Thật là điên khi phải đóng tiền thuê căn hộ mà mình không ở. Với lại ban quản lý tòa nhà không cho phép nuôi chó.”
Cả hai cùng liếc nhìn Ðại tướng Lee, lúc này đã nằm bẹp dưới chân chúng tôi và đang nhìn lên một cách ngây thơ.
Jack cúi người xuống và gãi dưới tai của nó. “Ờ, con chó này cũng là lý do chính đáng để mình phải dọn nhà đấy.”
“Còn anh thì sao? Anh dự định sẽ làm gì?”
“À, giờ đây tôi đã hoàn tất việc tìm tòi về những viên kim cương của phe miền Nam thì tôi cũng cần hoàn tất quyển sách đang viết. Có lẽ tôi cần quay lại ngôi nhà và có thể là gặp cô thêm vài lần nữa để lấy thêm tư liệu chi tiết. Dĩ nhiên, nếu cô đồng ý với việc này.”
Tôi cố che giấu sự nhẹ nhõm trong lòng khi nghe anh nói điều ấy. Jack đã trở thành một phần rất lớn trong cuộc sống của tôi đến nỗi thật khó mà tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có anh. Thậm chí khi anh là kẻ ngạo mạn và hầu như lúc nào cũng làm tôi bực bội. “Tất nhiên rồi, tôi không phiền đâu.”
Anh mỉm cười. “Có lẽ cô sẽ không muốn tìm thêm một vài con ma với những bí mật của nó nữa hả? Chỉ là vì tôi thì cứ luôn nghĩ đến đề tài mới cho quyển sách tiếp theo của mình đấy mà.”
“Chạy rông và trần như nhộng còn thích hơn. Tôi nghĩ như thế này đã là quá đủ cho tôi rồi, tôi còn cả một đời để phá án và nói chuyện với những con ma đấy. Sắp tới anh sẽ phải tự tìm tòi nghiên cứu theo cách truyền thống thôi. Ðây là nghề không bền, tôi về hưu đây.”
Jack cười phá lên. “Trời ơi, Mellie, hãy cho tôi biết cô thật sự cảm thấy như thế nào về vụ này nhé.” Rồi mặt anh nghiêm lại. “Nhưng tôi hiểu mà. Toàn bộ vụ này thật không dễ dàng cho cô chút nào.” Anh nhìn những người đang làm việc trong khu vườn. “Ðể tôi đi ra ngoài ấy xem họ đã đào xới được đến đâu rồi. Tôi sẽ báo cáo tình hình cho cô nhé.”
“Cám ơn anh,” tôi nói, mặt anh lúc này đang vờn rất gần tôi. “Và cám ơn vì đã bảo vệ danh dự cho tôi khi nãy.”
Anh nháy mắt. “Ðó là điều nhỏ nhặt mà tôi có thể làm thôi, xem ra hành vi của tôi cũng không được gương mẫu cho lắm so với một quý ông lịch lãm nhỉ.” Anh vẫn nhìn chằm chằm vào mắt tôi không rời, và không bước lùi lại.
“Không, chẳng hề gương mẫu chút nào.” Tôi đồng ý, mắt tôi khép hờ khi anh bắt đầu thu nhỏ khoảng cách giữa hai người.
Khi chúng tôi chưa kịp chạm môi nhau thì điện thoại tôi reo lên, và anh bước lùi lại. Tôi chọc tay vào túi sau của quần jeans và lôi điện thoại ra nhìn, không rõ mã vùng của số gọi đến.
“A lô?” tôi nói.
“Chào con, Mellie.”
Tôi sững người. Chỉ có một người khác gọi tôi bằng cái tên ấy ngoài Jack. “Chào mẹ.”
“Mẹ thấy rằng nếu mẹ cứ chờ con gọi lại thì mẹ sẽ không bao giờ có cơ hội nói chuyện với con. Cho nên mẹ đã hỏi ba con để xin số của con.”
Tôi không thể nghĩ ra điều gì để nói.
“Mẹ nghe nói rằng ngôi nhà của bà ngoại con trên đường Legare đang được đăng bán, và mẹ muốn con làm người môi giới và giúp mẹ mua lại ngôi nhà ấy.” Có một khoảng lặng ngắn. “Mẹ sẽ về nhà, Mellie ạ. Mẹ sẽ dọn về lại Charleston.”
Tôi áp chặt điện thoại bên tai, nghe huyết quản mình đang sôi ùng ục trong đầu. “Ðừng, mẹ à. Xin đừng. Con sống ổn đã lâu mà không có mẹ. Xin đừng quay lại.”
Bà vội vã nói, như thể bà biết rằng tôi sẽ không cho bà đủ thời gian để nói tất cả những gì bà muốn nói với tôi. “Mẹ không trách khi con nói như thế. Nhưng Mellie à, có những điều con cần biết trước khi quá trễ, đó là về bà ngoại của con. Về ngôi nhà của bà ấy và vì sao mẹ phải buông xuôi tất cả. Trong gia tộc mình có những bí mật mà con cần biết...”
Tôi cắt ngang lời bà, vì tôi đã nghe quá đủ những bí mật gia đình trong vòng bốn tháng qua, nó như đã kéo dài cả đời tôi vậy. Khi nghĩ đến những trải nghiệm gần đây của mình, trong đó có việc bị một con ma bóp cổ đến suýt chết ngạt, tôi thấy ngạc nhiên về sự sợ hãi lẫn tức giận mà tôi cảm thấy khi chỉ cần nghe tiếng nói của mẹ mình. Nhưng rồi, tôi tự viện dẫn, rõ ràng là những con ma này đã không thể làm hại tôi bởi vì tôi mạnh hơn chúng nó. Tôi đã chứng minh điều ấy. Nhưng những người mẹ thì lại có khả năng làm đau con mình mà những con ma ấy thì không.
“Ðừng, mẹ ơi. Con xin lỗi. Con không thể.” Trước khi bà kịp trả lời, tôi đã đóng máy điện thoại và tắt máy.
Jack nhướn cả hai bên mày. “Chắc không phải là tin tốt?”
Tôi cố kéo dài thời gian nhét điện thoại trở lại vào túi. “Bà ta muốn dọn nhà trở về Charleston và mua lại nhà của bà ngoại tôi. Bà ấy còn nói trong gia tộc của tôi có vài điều bí mật mà tôi nên biết. Vụ gì đấy về bà ngoại của tôi.”
“Và?” anh ngắt lời.
“Tôi bảo bà ấy tôi không quan tâm.”
“À ha,” anh nói. “Có lẽ quyển sách sắp tới của tôi tự nó đã có đề tài cho tôi rồi.”
“Ðừng hy vọng hão huyền quá,” tôi cười khìn khịt, cố che giấu sự thật là người tôi đã run rẩy thế nào khi nhận được cú điện thoại của mẹ tôi.
Jack nhặt sợi dây xích của Ðại tướng Lee lên rồi đưa nó ra ngoài, và tôi đi theo sát từ phía sau.
Rồi không quay lại nhìn tôi, Jack nói, “Tôi cho rằng vừa rồi là lần thứ ba chúng ta suýt hôn nhau đấy. Nếu mình cứ tiếp tục thế này, có lẽ bọn mình sẽ lập được kỷ lục thế giới cũng nên.”
Anh hướng xuống khu vườn trước khi tôi kịp nghĩ ra một câu trả miếng thật khôn ngoan. Tôi vẫn đứng trên bậc thang trên cùng, nhìn bao quát cả khu vườn đã tơi tả của Louisa và lại tự hỏi mình liệu nó có bao giờ được hồi phục hay không. Tôi khoanh hai tay, nhớ lại cuộc nói chuyện với mẹ tôi khi nãy với cùng tâm trạng không chắc chắn như khi tôi nghĩ đến khu vườn này. Cỏ dại thì ta có thể nhổ đi và gieo hạt mới, đất cứng thì sẽ được cào xới và tưới nước để làm nền màu mỡ cho cây trồng sau này. Nước có thể được dẫn vào đài phun qua hệ thống ống và sẽ phun xối xả như thác lần đầu tiên trong đời. Có lẽ mối quan hệ với mẹ tôi cũng có thể được chăm sóc theo cách tương tự, với sự kiên trì và chăm nom cần có để tái tạo nền tảng tình mẫu tử vốn đã bị phá vỡ cách đây đã gần ba mươi ba năm.
Hoặc không thể, tôi thầm nghĩ khi nhìn thấy chiếc xe ủi đất vừa xúc đi một đống gạch vừa được lát bao quanh chiếc đài phun nước. Tượng tiểu thiên sứ như vừa nháy mắt với tôi, và tôi nheo mắt, tự hỏi không biết đó có phải là do tác động của ánh sáng hay không.
Tôi quay người lại và đi về phía cửa chính qua hành lang có mái vòm. Mình đã về nhà. Ý nghĩ này ập đến trong tôi từ đâu chẳng biết, chỉ biết rằng khi nghĩ đến nó, tôi nhận ra rằng nó rất thật. Tôi vặn cái nắm của cánh cửa hoành tráng, với những ô cửa Tiffany diễm lệ và đẩy cửa vào, để ý rằng lần này thì chẳng có gì cố ngăn cản tôi nữa. Tôi hít hà mùi sáp ong và nước sơn bóng gỗ, và tự mỉm cười một mình trong khi nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại sau lưng.
Khi Sophie và Chad cùng với Ðại tướng Lee xuất hiện vào buổi sáng hôm ấy, cả bọn được chào đón bởi những dải băng vàng của cảnh sát bao bọc lấy khu vườn cùng với một chiếc xe cứu thương đang chờ ở góc đường.
“A, kiều nữ,” Chad nói khi tôi gặp cả bọn tại cổng vườn. “Có phải nàng đã làm gì Jack rồi phải không?”
“Không,” tôi trả lời với nụ cười nửa miệng. “Nhưng mà giờ đây khi tôi đã biết cách che giấu xác chết trong gần tám mươi năm trời, thì tôi có thể sẽ xem xét việc ấy đấy.”
Sophie chạm vào cánh tay tôi. “Vậy là cậu đã tìm ra bà ấy à?”
Mũi của nó đỏ lựng và sưng vù, và tôi cố không nhìn vào đó khi trả lời nó. “Phải. Ðó là một câu chuyện dài, nhưng cả Louisa và Joseph đều được chôn trong khu vườn. Mình sẽ kể cho cậu nghe chi tiết cụ thể sau nhé - mọi việc hiện giờ cứ rối beng lên đây này.”
Sophie chớp mắt với tôi qua cặp mắt kính kiểu John Lennon chẳng chút duyên dáng nào hết. “Mình nghĩ rằng cậu đã thành công tốt đẹp trong chuyến đi Vermont vừa rồi thì phải.”
“Rất nhiều thành công nữa là khác. Bọn mình cũng đã tìm thấy những viên kim cương nữa đấy.”
Sophie cột lại chiếc khăn quàng cổ bảy sắc cầu vồng của nó - vốn đồng bộ với dây đeo quần cùng màu đang mắc vào cái quần kiểu thợ sơn rộng thùng thình mà nó đang mặc. “Tuyệt quá phải không? Như thế có nghĩa là chúng ta sẽ có thể hoàn tất công việc trùng tu cho ngôi nhà này.”
Ba tôi đang hướng dẫn đội đào đất của cảnh sát để tránh đào xới quá nhiều khu vườn yêu của ông. Từ vị trí quan sát thuận lợi của tôi, có vẻ như những cái xẻng đào đất của cảnh sát đang chiếm ưu thế trong sự giằng co này. “Mình cũng hy vọng thế. Mình sẽ thuê luật sư để đảm bảo rằng mình sẽ giữ được những viên kim cương ấy, nhưng với những gì Jack đã nói với mình, khi mình sở hữu ngôi nhà này thì đương nhiên chúng cũng thuộc về mình. Mình đang nghĩ sẽ làm từ thiện, mình sẽ đóng góp thật nhiều vào quỹ bảo trợ Hội Phụ nữ Cựu Liên bang miền Nam, bởi vì cựu tổng thống liên bang miền Nam Jefferson Davis đã muốn gửi gắm số tiền này đến những góa phụ và trẻ mồ côi của các binh sĩ. Nhưng đừng lo. Bọn mình sẽ còn lại rất nhiều tiền để phục vụ cho công tác trùng tu ngôi nhà này.”
Chad giơ tay lên và vỗ vào tay Sophie. “Tuyệt,” nó nói và gỡ sợi dây xích cổ Ðại tướng Lee ra khỏi cổ tay nó rồi đưa cho tôi. “Giờ đây cậu đã đủ tiền thuê người trông chó rồi.”
Tôi nhìn Chad đầy bối rối và anh chàng nhún vai. “Soph đây bị dị ứng nên cu cậu Lee không thể theo tôi khi tôi dọn vào ở nhà Sophie.”
“Anh dọn vào ở chung với Sophie à?”
Sophie lại vỗ nhẹ vào cánh tay tôi. “Chỉ là tạm thời- và bọn mình chỉ ở chung để chia tiền nhà thôi. Mình cố giúp anh ấy vì hợp đồng thuê nhà của anh ấy sẽ hết hạn vào cuối tháng này, và cậu vẫn chưa tìm ra được ngôi nhà ưng ý cho anh ấy.”
Tôi muốn chỉ ra rằng lý do mà tôi vẫn chưa tìm được nhà ưng ý cho anh ta là bởi vì anh ta cứ hủy các cuộc hẹn đi xem nhà với tôi, nhưng vì tôi vẫn đang nhìn thấy khả năng mình sẽ trở thành mẹ đỡ đầu cho con đầu lòng của hai người này nên tôi chẳng màng đề cập đến. Thay vào đấy, tôi lại hỏi, “Nhưng mình sẽ làm gì với con chó này bây giờ?”
“Dễ thôi,” Chad nói, và thảy một bịch đồ ăn của chó cho tôi. “Nó sẽ cho cậu biết nó cần những gì.”
“Tuyệt quá,” tôi nói và nhìn xuống đôi mắt nâu có hồn và cái đuôi vẫy vẫy của nó. “Có lẽ Jack sẽ cần một con chó cũng nên.”
Ðại tướng Lee nhìn lên tôi, và tôi thề là nó vừa chau mày trước khi sủa nhẹ.
Sophie lại nhảy mũi. “Bọn mình sắp bị trễ lớp yoga mất thôi - mình sẽ gọi cho cậu sau nhé. Hay là bọn mình thử đi ăn sáng ở tiệm ăn mới mở City Lights xem sao, rồi cậu kể cho mình nghe mọi việc, và mình cũng sẽ cho cậu biết về các dự án sắp tới của mình cho ngôi nhà.”
“Ðược thôi,” tôi nói. “Nhưng việc đầu tiên bọn mình phải làm là sửa chữa cái đài phun nước và khu vườn. Mình nghĩ ba mình sẽ khóc mất thôi nếu phải chứng kiến hiện trạng của khu vườn như thế này quá lâu.”
“Thế cũng được,” Sophie nói. “Vậy mình sẽ gọi cho cậu sau nhé.”
Tôi nhìn hai người đi ra, cứ cách vài bước thì Sophie phải kéo quần lên còn Chad thì dắt tay nó để tránh những vết nứt trên vỉa hè cùng những chướng ngại vật khác.
Nụ cười của tôi nhạt đi khi tôi nhận ra chiếc xe của Marc vừa tạt vào góc đường. Tôi muốn quay người lại và co chân chạy ngược hướng anh vừa đến, nhưng rồi tôi nhớ lại rằng Louisa đã hiên ngang đối mặt với cả một khẩu súng, thế là tôi lại hội đủ can đảm để ở lại mà chống trả.
Gương mặt của Marc có vẻ nghiêm trang khi anh bước đến gần. Chắc chắn anh ta đã nhìn ra được rằng tôi không vui khi nhìn thấy anh ta. Marc liếc nhìn cảnh tượng các cảnh sát đang làm nhiệm vụ trong khu vườn. “Em có sao không? Việc gì thế này?”
“Bọn tôi đang đào tìm xác ông nội của anh và của Louisa Vanderhorst đấy. Cảnh sát sẽ cho anh biết thêm chi tiết. Giờ thì, tôi phải đưa chó đi dạo.” Tôi đặt gói thức ăn cho chó trên vỉa hè sát bên cạnh cái cổng và quấn lấy sợi dây xích quanh bàn tay.
Ðại tướng Lee bắt đầu gầm gừ với Marc, cố hết sức để trông có vẻ dữ tợn nhưng cuối cùng, nhìn cu cậu chỉ giống như một quả bóng đầy lông và có răng.
Marc lần tìm cánh tay tôi để giữ tôi lại, và tôi giật tay ra. “Có chuyện gì thế, Melanie?”
Tôi cố trát một nụ cười lên mặt mình. “Chuyến đi Vermont thế nào, Marc? Anh có đi ngắm cảnh trong khi anh ở đó không, hay là anh chỉ cố công tìm hiểu xem Susannah Barnsley có giữ những viên kim cương hay không?”
Anh buông thõng tay xuống. “Ồ. Vậy ra em đã biết.”
“Phải, Marc ạ. Tôi biết đấy. Tôi biết rằng anh đã và đang lừa dối tôi kể từ lần đầu chúng ta gặp mặt. Ít ra thì Jack cũng khảng khái mà thừa nhận việc ấy khi tôi chất vấn anh ấy. Còn anh thì vẫn tiếp tục lừa dối tôi.” Giọng tôi vẫn mạnh mẽ một cách đáng ngạc nhiên, và tôi đã ngăn được những giọt nước mắt vốn chỉ chực chờ tuôn ra ngoài.
Trông anh có vẻ rất ăn năn và thành khẩn. “Anh xin lỗi. Em không thể tưởng tượng nổi là anh thật lòng hối hận đến mức nào.” Anh tiến đến một bước, rồi dừng lại. “Anh thật lòng rất quan tâm đến em, Mellanie à. Anh quan tâm lo lắng cho em rất sâu sắc. Xin em... em có thể cho anh giải thích được không?”
Ðại tướng Lee tiếp tục gầm gừ, nên tôi phải bế nó lên. “Tôi cho anh hai phút, nhưng rồi anh phải đi ngay.”
Có vẻ như anh định kèo nài để xin thêm chút thời gian nhưng lại thôi. “Ðược thôi. Cách đây chừng một năm, anh có nhìn thấy một cái két sắt của ông nội anh, trong đó có một bài báo cũ về những viên kim cương của phe miền Nam và một thông cáo báo chí về lễ rửa tội của Nevin Vanderhorst. Trong thông cáo ấy có đăng hình mẹ của Nevin và bà ấy đang đeo một chiếc vòng cổ kim cương. Anh tìm cách liên kết hai sự kiện ấy và thấy rằng chắc chắn Robert Vanderhorst đã từng sở hữu những viên kim cương ấy.” Anh gãi sau gáy. “Gần đây anh gặp phải vài khó khăn về tài chính, và anh nghĩ nếu mình có thể tìm được những viên kim cương này thì anh sẽ có thể trả được một số nợ và tự chủ lại mọi việc.”
“Và đó là khi anh mua đồn điền Magnolia Ridge bởi vì ngôi nhà này vẫn còn thuộc quyền sở hữu tư nhân. Không may cho anh, tất cả những gì còn sót lại của Magnolia Ridge chỉ là những tàn dư của một cái lò nấu rượu cũ. Rồi Vanderhorst qua đời và để lại ngôi nhà cho anh, cũng là lúc anh nhìn thấy cơ hội cho mình.”
Một nét đau khổ thoảng qua trên gương mặt anh, và điều đó làm cho tôi cảm thấy đỡ hơn. “Nhưng đó không phải là toàn bộ câu chuyện, Melanie à. Phải, lúc đầu thì anh chỉ vì mấy viên kim cương ấy. Nhưng rồi khi anh hiểu em nhiều hơn thì mọi việc đã thay đổi.”
Tôi chợt hiểu ra thêm một điều khác nữa. “Và cả vụ phá hoại và đột nhập vào nhà - tất cả cũng là do anh, đúng không?”
Anh nhắm mắt lại. “Những việc ấy không nhằm làm hại bất cứ ai cả. Và lẽ ra em đã không nên có mặt ở nhà khi em gây ngạc nhiên cho kẻ đột nhập ấy. Em thấy đấy, anh thật ngu ngốc nhưng vì anh đã ở bước đường cùng. Nhưng anh không còn là kẻ ấy nữa. Em đã thay đổi con người anh.”
Từ góc mắt mình, tôi nhận ra Jack đang lừng lững bước đến từ cửa trước và thấy Marc và tôi đang đứng trên vỉa hè. Với một chút biểu cảm trên mặt, anh băng qua khu vườn và tiến đến chúng tôi, cố tránh các hoạt động của cảnh sát ở nơi ấy.”
“Matt này, rất vui được gặp lại anh. Ði Vermont thế nào rồi ông bạn?”
Marc nhíu mày. “Nếu ông không phiền, Melanie và tôi đây đang nói chuyện riêng với nhau.”
“Thật ra,” tôi nói, “Tôi nghĩ chúng ta đã xong việc tại đây.” Tôi đặt Ðại tướng Lee xuống đất và bắt đầu băng qua đường.
“Chờ đã, Melanie, làm ơn đi mà. Cho anh cơ hội để cho em tự phán xét và quyết định.” Marc nắm lấy cánh tay tôi, và khi tôi cố giằng ra, anh vẫn không buông.
“Nếu ông biết cái gì sẽ tốt cho ông, Matt, thì ông nên thả cánh tay của cô ấy ra.” Giọng của Jack mang một âm hưởng cứng rắn mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.
Marc tiếp tục kéo tôi lại. “Anh xin em, Melanie, hãy cho anh thêm một cơ hội.”
Jack kiên nhẫn nhìn chòng chọc lên trời. “Tôi cảnh cáo ông đó. Tôi sẽ không yêu cầu ông thêm một lần nữa. Nào, bây giờ hãy thả cánh tay cô ấy ra.”
Marc vẫn không buông. “Melanie?” anh van nài.
“Ðừng nói là tôi đã không cảnh cáo ông nhé.” Jack kéo cánh tay ra sau, và với một chuyển động nhanh, anh đấm nắm tay vào quai hàm của Marc. Marc mất thăng bằng và ngã xuống đất. Anh ta ngồi yên đấy, xoa tay lên hàm nhưng vẫn không đứng lên.
Ðại tướng Lee bắt đầu sủa vang một cách nghiêm chỉnh, và tôi thấy có một cảnh sát viên đang cố nhìn xem điều gì đã gây ra vụ chấn động này. Jack cầm lấy dây xích cổ Ðại tướng Lee. “Ði nào, Melanie. Tôi nghĩ cô cần xem cái này.”
Không liếc nhìn lại sau lưng, tôi đi theo Jack vào trong nhà. Ðã rồi, không khí trong nhà dường như sáng sủa hơn, ánh nắng tràn vào những ô cửa sổ cũng sáng hơn, như thể một bức màn đen tối đã được gỡ bỏ. Tiếng thì thầm cũng đã chấm dứt, và tôi chào đón sự yên ắng trong nhà. Tôi đi theo Jack vào phòng khách, và anh dừng lại trước bức tường cạnh chiếc đồng hồ quả lắc.
“Ðêm qua, khi bọn mình đang ngủ, tôi nghe thêm nhiều tiếng cào sột soạt trên tường. Nó chỉ kéo dài chưa đến một phút, và có lẽ tôi đã thiếp đi lúc ấy, và khi bọn mình thức giấc sáng nay thì tôi quên bẵng đi việc ấy. Cách đây chừng một tiếng, tôi chợt nhớ ra nên quay lại để xem.”
Anh bước lùi lại cho tôi nhìn. Tôi ngồi xổm xuống để mắt mình ngang tầm với cái biểu đồ đằng sau tấm kính nhựa. Khi tôi vừa định hỏi Jack rằng anh định chỉ cho tôi xem gì thì tôi chợt nhận ra những chữ được viết nguệch ngoạc trên cùng, bên trên những chữ viết tắt MBG bằng nét chữ của một đứa trẻ. Cám ơn.
Mắt tôi bỗng cay xè. Tôi đưa tay lên chạm vào những chữ này, và nhìn chúng một cách kinh ngạc. “Nhưng chúng nằm dưới lớp kính nhựa?”
Jack gật đầu. “Ðây lại là một trong những khoảnh khắc ‘chào mừng đến với thế giới ngầm của cô’, có phải thế không?”
Tôi hít mũi và dùng tay quẹt ngang mắt rồi đứng dậy. “À, nếu anh còn muốn làm việc với tôi để phá một vụ án xưa nào nữa thì anh sẽ phải tập quen dần với những thứ như thế này đấy.”
“Ồ, vậy ra cô đã thay đổi ý định rồi sao?” Một bên mày vừa nhướn lên.
“Không hề. Chỉ là cho anh thêm một lý do để làm anh chùn bước thôi.”
Jack lại nở nụ cười sành điệu trên trang bìa sách lần nữa, và tôi phải quay mặt đi. “Biết đâu tôi còn cho rằng khả năng có thể nói chuyện với người chết thật là quyến rũ nữa đấy.”
Ðến lượt tôi nhướn một bên mày lên. Một cái bóng vừa lướt qua khung cửa sổ trông ra khu vườn khiến tôi phải bước về hướng ấy. Jack đi theo, bàn tay anh chạm nhẹ vào lưng tôi. Mắt tôi đảo nhìn về hướng cây sồi già gần cái đài phun nước đã hỏng, những tán lá của nó đung đưa trong gió tựa như tiếng cười của một đứa trẻ. Chiếc xích đu bằng gỗ treo bằng dây thừng trống không, nhẹ nhàng lắc lư như thể có ai đó đã ngồi trên ấy và vừa đứng dậy. Ðằng sau chiếc xích đu là Louisa và Nevin, họ đứng đấy và nhìn chúng tôi thật chăm chú.
“Anh có nhìn thấy họ không?” tôi thì thầm.
Jack gật đầu. “Cô có biết tại sao họ ở đây không?”
“Họ đang nói lời tạm biệt.” Không gian trong tim tôi tràn ngập buồn vui lẫn lộn khi tôi lặng lẽ nói lời chia tay. “Hiện không còn gì giữ họ ở lại đây nữa.”
Chúng tôi nhìn họ quay mặt và bắt đầu bước đi về hướng cổng, nơi lần đầu tôi nhìn thấy họ, rồi bóng họ mờ dịu dần như những sắc màu của đất trời vào lúc hoàng hôn, cho đến khi gió cuốn họ đi và tất cả hòa quyện vào không khí. Không còn gì sót lại ngoài hương hoa hồng thoảng nhẹ.
Tôi và Jack im lặng trong một lúc lâu, nhìn chằm chặp vào tâm điểm nơi mẹ con nhà Vanderhorst vừa tan biến đi. Cuối cùng, Jack quay lại nhìn tôi, mặt anh rất gần. “Thế thì, sắp tới sẽ là gì nào?”
Tôi nhún vai, giả vờ hờ hững. “Có lẽ tôi sẽ phải dọn vào đây ở dài hạn rồi. Thật là điên khi phải đóng tiền thuê căn hộ mà mình không ở. Với lại ban quản lý tòa nhà không cho phép nuôi chó.”
Cả hai cùng liếc nhìn Ðại tướng Lee, lúc này đã nằm bẹp dưới chân chúng tôi và đang nhìn lên một cách ngây thơ.
Jack cúi người xuống và gãi dưới tai của nó. “Ờ, con chó này cũng là lý do chính đáng để mình phải dọn nhà đấy.”
“Còn anh thì sao? Anh dự định sẽ làm gì?”
“À, giờ đây tôi đã hoàn tất việc tìm tòi về những viên kim cương của phe miền Nam thì tôi cũng cần hoàn tất quyển sách đang viết. Có lẽ tôi cần quay lại ngôi nhà và có thể là gặp cô thêm vài lần nữa để lấy thêm tư liệu chi tiết. Dĩ nhiên, nếu cô đồng ý với việc này.”
Tôi cố che giấu sự nhẹ nhõm trong lòng khi nghe anh nói điều ấy. Jack đã trở thành một phần rất lớn trong cuộc sống của tôi đến nỗi thật khó mà tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có anh. Thậm chí khi anh là kẻ ngạo mạn và hầu như lúc nào cũng làm tôi bực bội. “Tất nhiên rồi, tôi không phiền đâu.”
Anh mỉm cười. “Có lẽ cô sẽ không muốn tìm thêm một vài con ma với những bí mật của nó nữa hả? Chỉ là vì tôi thì cứ luôn nghĩ đến đề tài mới cho quyển sách tiếp theo của mình đấy mà.”
“Chạy rông và trần như nhộng còn thích hơn. Tôi nghĩ như thế này đã là quá đủ cho tôi rồi, tôi còn cả một đời để phá án và nói chuyện với những con ma đấy. Sắp tới anh sẽ phải tự tìm tòi nghiên cứu theo cách truyền thống thôi. Ðây là nghề không bền, tôi về hưu đây.”
Jack cười phá lên. “Trời ơi, Mellie, hãy cho tôi biết cô thật sự cảm thấy như thế nào về vụ này nhé.” Rồi mặt anh nghiêm lại. “Nhưng tôi hiểu mà. Toàn bộ vụ này thật không dễ dàng cho cô chút nào.” Anh nhìn những người đang làm việc trong khu vườn. “Ðể tôi đi ra ngoài ấy xem họ đã đào xới được đến đâu rồi. Tôi sẽ báo cáo tình hình cho cô nhé.”
“Cám ơn anh,” tôi nói, mặt anh lúc này đang vờn rất gần tôi. “Và cám ơn vì đã bảo vệ danh dự cho tôi khi nãy.”
Anh nháy mắt. “Ðó là điều nhỏ nhặt mà tôi có thể làm thôi, xem ra hành vi của tôi cũng không được gương mẫu cho lắm so với một quý ông lịch lãm nhỉ.” Anh vẫn nhìn chằm chằm vào mắt tôi không rời, và không bước lùi lại.
“Không, chẳng hề gương mẫu chút nào.” Tôi đồng ý, mắt tôi khép hờ khi anh bắt đầu thu nhỏ khoảng cách giữa hai người.
Khi chúng tôi chưa kịp chạm môi nhau thì điện thoại tôi reo lên, và anh bước lùi lại. Tôi chọc tay vào túi sau của quần jeans và lôi điện thoại ra nhìn, không rõ mã vùng của số gọi đến.
“A lô?” tôi nói.
“Chào con, Mellie.”
Tôi sững người. Chỉ có một người khác gọi tôi bằng cái tên ấy ngoài Jack. “Chào mẹ.”
“Mẹ thấy rằng nếu mẹ cứ chờ con gọi lại thì mẹ sẽ không bao giờ có cơ hội nói chuyện với con. Cho nên mẹ đã hỏi ba con để xin số của con.”
Tôi không thể nghĩ ra điều gì để nói.
“Mẹ nghe nói rằng ngôi nhà của bà ngoại con trên đường Legare đang được đăng bán, và mẹ muốn con làm người môi giới và giúp mẹ mua lại ngôi nhà ấy.” Có một khoảng lặng ngắn. “Mẹ sẽ về nhà, Mellie ạ. Mẹ sẽ dọn về lại Charleston.”
Tôi áp chặt điện thoại bên tai, nghe huyết quản mình đang sôi ùng ục trong đầu. “Ðừng, mẹ à. Xin đừng. Con sống ổn đã lâu mà không có mẹ. Xin đừng quay lại.”
Bà vội vã nói, như thể bà biết rằng tôi sẽ không cho bà đủ thời gian để nói tất cả những gì bà muốn nói với tôi. “Mẹ không trách khi con nói như thế. Nhưng Mellie à, có những điều con cần biết trước khi quá trễ, đó là về bà ngoại của con. Về ngôi nhà của bà ấy và vì sao mẹ phải buông xuôi tất cả. Trong gia tộc mình có những bí mật mà con cần biết...”
Tôi cắt ngang lời bà, vì tôi đã nghe quá đủ những bí mật gia đình trong vòng bốn tháng qua, nó như đã kéo dài cả đời tôi vậy. Khi nghĩ đến những trải nghiệm gần đây của mình, trong đó có việc bị một con ma bóp cổ đến suýt chết ngạt, tôi thấy ngạc nhiên về sự sợ hãi lẫn tức giận mà tôi cảm thấy khi chỉ cần nghe tiếng nói của mẹ mình. Nhưng rồi, tôi tự viện dẫn, rõ ràng là những con ma này đã không thể làm hại tôi bởi vì tôi mạnh hơn chúng nó. Tôi đã chứng minh điều ấy. Nhưng những người mẹ thì lại có khả năng làm đau con mình mà những con ma ấy thì không.
“Ðừng, mẹ ơi. Con xin lỗi. Con không thể.” Trước khi bà kịp trả lời, tôi đã đóng máy điện thoại và tắt máy.
Jack nhướn cả hai bên mày. “Chắc không phải là tin tốt?”
Tôi cố kéo dài thời gian nhét điện thoại trở lại vào túi. “Bà ta muốn dọn nhà trở về Charleston và mua lại nhà của bà ngoại tôi. Bà ấy còn nói trong gia tộc của tôi có vài điều bí mật mà tôi nên biết. Vụ gì đấy về bà ngoại của tôi.”
“Và?” anh ngắt lời.
“Tôi bảo bà ấy tôi không quan tâm.”
“À ha,” anh nói. “Có lẽ quyển sách sắp tới của tôi tự nó đã có đề tài cho tôi rồi.”
“Ðừng hy vọng hão huyền quá,” tôi cười khìn khịt, cố che giấu sự thật là người tôi đã run rẩy thế nào khi nhận được cú điện thoại của mẹ tôi.
Jack nhặt sợi dây xích của Ðại tướng Lee lên rồi đưa nó ra ngoài, và tôi đi theo sát từ phía sau.
Rồi không quay lại nhìn tôi, Jack nói, “Tôi cho rằng vừa rồi là lần thứ ba chúng ta suýt hôn nhau đấy. Nếu mình cứ tiếp tục thế này, có lẽ bọn mình sẽ lập được kỷ lục thế giới cũng nên.”
Anh hướng xuống khu vườn trước khi tôi kịp nghĩ ra một câu trả miếng thật khôn ngoan. Tôi vẫn đứng trên bậc thang trên cùng, nhìn bao quát cả khu vườn đã tơi tả của Louisa và lại tự hỏi mình liệu nó có bao giờ được hồi phục hay không. Tôi khoanh hai tay, nhớ lại cuộc nói chuyện với mẹ tôi khi nãy với cùng tâm trạng không chắc chắn như khi tôi nghĩ đến khu vườn này. Cỏ dại thì ta có thể nhổ đi và gieo hạt mới, đất cứng thì sẽ được cào xới và tưới nước để làm nền màu mỡ cho cây trồng sau này. Nước có thể được dẫn vào đài phun qua hệ thống ống và sẽ phun xối xả như thác lần đầu tiên trong đời. Có lẽ mối quan hệ với mẹ tôi cũng có thể được chăm sóc theo cách tương tự, với sự kiên trì và chăm nom cần có để tái tạo nền tảng tình mẫu tử vốn đã bị phá vỡ cách đây đã gần ba mươi ba năm.
Hoặc không thể, tôi thầm nghĩ khi nhìn thấy chiếc xe ủi đất vừa xúc đi một đống gạch vừa được lát bao quanh chiếc đài phun nước. Tượng tiểu thiên sứ như vừa nháy mắt với tôi, và tôi nheo mắt, tự hỏi không biết đó có phải là do tác động của ánh sáng hay không.
Tôi quay người lại và đi về phía cửa chính qua hành lang có mái vòm. Mình đã về nhà. Ý nghĩ này ập đến trong tôi từ đâu chẳng biết, chỉ biết rằng khi nghĩ đến nó, tôi nhận ra rằng nó rất thật. Tôi vặn cái nắm của cánh cửa hoành tráng, với những ô cửa Tiffany diễm lệ và đẩy cửa vào, để ý rằng lần này thì chẳng có gì cố ngăn cản tôi nữa. Tôi hít hà mùi sáp ong và nước sơn bóng gỗ, và tự mỉm cười một mình trong khi nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại sau lưng.