Tống Châm rất khi được người khác khen, nhưng trực giác cậu nói đây cũng chẳng phải lời hay gì, đặc biệt là được nói từ miệng Quan Vô Kiều thì càng phải cảnh giác, vậy nên cậu cẩn thận gật đầu, không tiếp lời.
Cậu gật đầu một cái, Quan Vô Kiều cười phá lên: "Xem ra cậu còn rất thích được khen.
".
T????ải ????ghiệm đọc ????????u????ệ???? số ????ại ﹍ T ???? ???? m T ???? u ???? ệ ????.
????N ﹍
Tống Châm cảm thấy cãi nhau với hắn thì chỉ tự chuốc lấy nhục, kiên định với mục tiêu của mình, cậu chỉ điện thoại, nhả một từ đơn tóm gọn nội dung:c"Tiền.
"
Quan Vô Kiều nói: "Cái này hả! "
Tống Châm nheo mắt lại, "Chính cậu nói tớ trả lời thì sẽ trả tiền lại cho tớ, đừng mà nói không giữ lời!"
Quan Vô Kiều nói: "Ui, cậu dữ quá, trả cậu là được chứ gì.
"
Hắn móc điện thoại ra bấm bấm, điện thoại Tống Châm rung lên một cái, phát hiện Quan Vô Kiều chuyển cho cậu tệ.
"Tôi nói trả cho cậu, nhưng chưa nói trả bao nhiêu.
" Quan Vô Kiều lịch sự dạy, "Bạn học Tống Châm, chuyện quan trọng như thế này, lần sau nhớ phải hỏi trước cho rõ ràng nhé.
"
Tống Châm im lặng.
Hồng Hoang chi lực trong cơ thể cậu bùng lên rồi lại tắt, tắt rồi lại bùng lên, chưa đến nửa phút ngắn ngủi đã luân hồi đến hai, ba lần, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng, biến mất không thấy tăm hơi.
Vì thế Tống Châm tuyệt vọng nhưng vẫn ra vẻ lạnh lùng, nói: "Vậy tớ không cần nữa, dù sao từ nay về sau tớ không muốn nhìn thấy cậu nữa, hừ.
"
Cậu cố ý ngân chữ hừ kia một cách vô cùng khinh miệt, vô tình, cố gắng đẩy hơi từ trong mũi, như thể cậu thật sự chẳng quan tâm đến tài sản nhỏ kia của mình, sau đó lòng đau như cắt quay người rời đi.
Tống Châm ngày hôm nay chẳng hoàn thành được một nhiệm vụ học tập nào, buổi sáng cậu phải suy nghĩ phải làm cách nào để đòi lại tiền từ trong tay Quan Vô Kiều, buổi chiều cậu lại phải suy nghĩ làm cách nào để xin tiền từ ba mình, sinh hoạt phí tháng này mới gửi tới chưa được mấy ngày, cậu nhất định phải tìm được một lý do chính đáng.
Không đợi cậu nghĩ ra, điện thoại đã nhận được một tin nhắn, cậu mở ra thấy là Lâm Ảnh, Lâm Ảnh vô cùng khách sáo hỏi cậu buổi tối tan học gặp mình được không, hai người cùng ăn một bữa cơm.
Sau khi tan học, Tống Châm lên xe của Lâm Ảnh, trong xe rất thơm rất sạch sẽ, giống như con người Lâm Ảnh, công bằng mà nói, Lâm Ảnh là một người tốt, tính cách dịu dàng nhã nhặn, rất dễ ở chung, nhưng có lẽ bởi vì cảm thấy mình là mẹ kế, sợ làm nhiều sai nhiều nên rất ít khi nhúng tay vào chuyện của Tống Châm, Tống Châm vẫn đi học ở bên ngoài, chỉ có ngày nghỉ mới gặp cô.
Tống Châm không phải là đứa trẻ nổi loạn, cậu cảm thấy Lâm Ảnh khá tốt, thỉnh thoảng hai người còn cùng dắt chó đi dạo hoặc chạy bộ buổi tối gì đó.
Lâm Ảnh dẫn Tống Châm đến một nhà hàng có đồ ăn rất ngon, Tống Châm thầm nghĩ tiền còn chưa kiếm về tay, được bữa miễn phí không ăn không được, vậy nên đồ ăn vừa mới đưa lên cậu đã cúi đầu ăn, Lâm Ảnh đưa đồ uống cho cậu, dịu dàng nói: "Tiểu Châm, con với Kiều Kiều là bạn tốt hả?"
Tống Châm lập tức ho khan đến chết đi sống lại.
Ho xong rồi, cậu che lương tâm lại đáp: À, ừm, vâng, cũng tạm.
"
Lâm Ảnh lấy một hộp quà nhỏ ra đưa cho Tống Châm, nói: "Dì nhờ con một chuyện có được không? Nếu có cơ hội, con có thể chuyển món quà này cho Kiều Kiều giúp dì không, nếu dì đưa, chắc chắn nó sẽ không nhận.
"
Tống Châm uống một hơi hết nửa ly nước, bắt đầu nghĩ làm sao để từ chối, nhưng chưa kịp nói gì đã thấy vành mắt Lâm Ảnh đỏ hồng, dường như xúc động khi nhìn thấy món quà, Tống Châm lập tức hốt hoảng, cậu nghĩ Lâm Ảnh dù sao cũng coi như là một nửa bạn của cậu, tặng quà cho con trai bạn bè lại không phải là chuyện lớn lao gì, đó cũng xem như là cháu trai ngoại của mình vậy!
Vì thế Tống Châm cầm lấy hộp quà, ôm tâm tình thảm thiết tiếp tục ăn cơm, ăn xong, Lâm Ảnh chở cậu về lại trường, trước khi xuống xe, Lâm Ảnh chuyển cho cậu tệ, nói là trời nóng cho cậu mua mấy bộ quần áo mới, Tống Châm cảm thấy Lâm Ảnh thật sự hoàn mỹ, Quan Vô Kiều không để ý đến người mẹ ruột như thế này thật đúng là không biết tốt xấu.
Cậu cầm hộp quà đi đến phòng Quan Vô Kiều, trước khi đi còn thay đổi mật khẩu mở khóa lẫn mật khẩu thanh toán, chuẩn bị xong hết thảy,Tống Châm gõ cửa phòng ngủ Quan Vô Kiều.
Quan Vô Kiều mới vừa tắm xong, nửa người dưới mặc một chiếc quần đùi, nửa người trên để trần, đang lau tóc, vừa nhìn thấy cậu, Quan Vô Kiều rất vui vẻ, "Tống Châm, tôi phát hiện cậu là người mạnh miệng, nhớ tôi thì cứ nói thẳng, đừng tìm cớ gõ cửa, nói đi, muốn tôi ôm cậu ngủ hay là muốn tôi ôm cậu chơi game?"