Chiều thứ tư có tiết thể dục, học được nửa tiết trời bắt đầu đổ mưa, phần lớn mọi người đều quay về lớp lén chơi điện thoại, chỉ có mấy nam sinh vẫn đội mưa chơi bóng, Tống Châm cầm theo bóng của mình vọt về hướng nhà vệ sinh, lúc quay lại phát hiện Quan Vô Kiều đang đứng trước cửa lớp.
Cậu xoay người định đi, Quan Vô Kiều bước nhanh tới chặn lại,
"Đi đâu vậy?"
Tông Châm căng thẳng cực kỳ.
Từ sau lần bị Quan Vô Kiều hôn đó, hai người vẫn luôn trong trạng thái đoản mạch gián tiếp, cậu không rõ tại sao Quan Vô Kiều lại làm vậy, càng không hiểu tại sao mình lại ngoan ngoãn đứng đó để hắn hôn lâu như vậy, tóm lại chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đối với cậu, sau khi Chúc Hạo bị dọa chạy té khói thì cậu không nói được chữ nào, không bao lâu cũng ù chạy.
Quan Vô Kiều hôm qua không có tìm cậu, cậu cứ nghĩ Quan Vô Kiều sẽ không tới, không ngờ hôm nay hai lớp có chung một tiết thể dục, hành lang không có mấy người, nếu cậu bỏ chạy có lẽ sẽ rất kỳ quặc.
Cậu đáp qua loa: "Về lớp."
"Không đến tìm tôi sao? Bài thi vẫn chưa giảng xong đó." Quan Vô Kiều rất tự nhiên mà nói.
Tống Châm cảm thấy cái tên này rất giỏi giả vờ, nhưng cậu lại không dám hỏi gì, đành phải lại trả lời hàm hồ một câu: "Tớ không đi."
Quan Vô Kiều gõ nhẹ ngón trỏ lên trán cậu, "Cậu nên nghĩ cho kỹ, thành tích không được cải thiện, ba cậu sẽ cho cậu thôi học, đây là chính cậu nói."
Tống Châm nói: "Ò."
Cậu ôm bóng rổ xoay người vào lớp, sợ Quan Vô Kiều túm lấy cổ áo mình xách ra ngoài, cũng may Quan Vô Kiều không làm vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
.
Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!
.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng " Năm Ngứa"
.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Tống Châm tạm thời thoát khỏi Quan Vô Kiều, rồi lại có chuyện phải lo mới, cậu cảm thấy thành tích của mình có lẽ phải nên nâng cao hơn chút, vì vậy cậu quyết định học thêm bên ngoài, cậu gọi điện cho ba xin tiền, ba cậu vô cùng hào phóng chuyển tiền.
Điểm này cũng giống như những lần trước, là một học sinh cấp ba, tài sản nhỏ của Tống Châm vô cùng khả quan, cậu đã từng nghiêm túc cân nhắc nếu không đi học thì cậu sẽ mua một chiếc xe đẩy rồi bán đồ ăn sáng ở trước cổng trường.
Học thêm bên ngoài được hơn nửa tháng, Tống Châm cảm thấy học đến nhão cả não ra, cái hiểu cái không, nhưng cậu lạc quan nghĩ tiền tiêu bao giờ cũng có lãi, nếu không chẳng lẽ lại bị mất trắng?
Trong thời gian này Quan Vô Kiều không đi tìm cậu, chỉ là thỉnh thoảng hai người gặp nhau ở nhà ăn hoặc ký túc xá, Quan Vô Kiều đều sẽ chào hỏi với cậu, rất thân thiết hỏi thăm việc học thêm của cậu thế nào rồi.
Tống Châm đáp lời bằng sự im lặng.
-
Lại một lần thi tháng nữa, thành tích của Tống Châm vẫn thảm không nỡ nhìn, cậu gọi điện báo cáo với ba, ba cậu vẫn không mắng, chỉ nói: "Ừm, ba biết rồi, con vẫn nên chuẩn bị tốt tâm lý tạm nghỉ học đi, sức khỏe dạo này thế nào?"
Tống Châm đáp: "Vẫn ổn ạ."
Tống Sùng Châu nói: "Vậy thì tốt, sức khỏe là vốn quý nhất của mỗi người."
Cúp máy, Tống Châm vô cùng tuyệt vọng, cậu còn có chút khủng hoảng, cậu không muốn tạm nghỉ học, cậu cảm thấy đi học cũng khá tốt, ở cạnh bạn cùng tuổi vẫn rất vui, cơ sở vật chất của Lục Trung rất tốt, hoàn cảnh cũng tốt, môi trường cởi mở, đồ ăn ở nhà ăn ngon, nếu cậu tạm nghỉ học thì sẽ trật đường ray so với mọi người, cậu không muốn khác biệt với bạn bè.
Suốt một buổi trưa Tống Châm đều thất thần, cậu lật giở bài thi của mình, phát hiện điểm toán tốt hơn một chút so với lần thi trước, bởi vì cậu làm đúng một câu hỏi lớn, câu này là lần trước Quan Vô Kiều giảng cho cậu, điều này khiến Tống Châm rất khó chịu, đi tìm Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều thoạt nhìn rất nguy hiểm, không đi tìm hắn, bản thân mình sẽ bị nguy hiểm, thật giống như bạn nhặt được một cái đèn thần, có thể thực hiện được một nguyện vọng, nhưng cái giá phải trả là thần đèn sẽ đánh đến chết.
Trạng thái tiến thoái lưỡng nan này khiến người ta rất khó chịu.
Tan học, Tống Châm không đi ăn mà chạy đến sân thể dục dạo một vòng, cậu tưởng tượng đến cảnh mình phải tạm nghỉ học thì vô cùng đau khổ, vô cùng khủng hoảng, vô cùng mờ mịt, vì thế cậu hít sâu mấy hơi, móc điện thoại nhìn tài sản nhỏ của mình, đi về phía ký túc xá.
Cậu gõ cửa phòng Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều mở cửa ra, hỏi: "Sao vậy?"
Tống Châm nói: "Cậu có thiếu tiền không."
Quan Vô Kiều đáp: "Tôi vừa mới mua một đôi giày, tốn hơn ."
Tống Châm chờ mong nhìn hắn, "Vậy có phải cậu đang thiếu tiền đúng không?"
Quan Vô Kiều đáp: "Đúng vậy, tôi cũng chỉ thiếu chút tiền ấy."
Hắn móc điện thoại cho Tống Châm xem số dư wechat của mình, Tống Châm tức khắc trở nên tuyệt vọng, cậu cảm thấy cái giá mình đưa ra căn bản không đả động nổi Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều không thiếu tiền, đã vô dục tắc cương.
(Không có dục vọng ham muốn thì ắt sẽ mạnh mẽ kiên cường)
"Vậy thôi." Tống Châm cố gắng an ủi bản thân tạm nghỉ học cũng khá tốt, có thể dắt chó đi dạo mỗi ngày, còn có thể nấu cơm, có thể giúp dì giúp việc chia sẻ một ít việc nhà.
Không ngờ Quan Vô Kiều đã kéo cậu lại, đóng cửa, nói: "Cậu nếu đồng ý với tôi một điều kiện, tôi đảm bảo sẽ kéo thành tích của cậu lên."
Tống Châm cảnh giác mà nói: "Điều kiện gì?"
Quan Vô Kiều đột nhiên đẩy cậu lên tường, hai tay đè ở hai bên bả vai cậu, cúi đầu nói: "Cậu hôn tôi một chút, tôi sẽ dạy bổ túc cho cậu một ngày, nếu không đủ sẽ dạy bổ sung, tính tình của tôi rất tốt, còn rất kiên nhẫn, một kèm một như các bé mẫu giáo, đảm bảo sẽ dạy cậu thật tốt."
Tống Châm lắc đầu kịch liệt, "Không được, không được."
"Vậy thôi." Quan Vô Kiều nói: "Tạm nghỉ học thì có lẽ cậu sẽ bị chuyển đến chỗ khác, trường học tốt như Lục Trung không nhiều lắm, cậu có biết trường nội trú chuyên dành cho những học sinh có vấn đề không, dùng cách xử phạt thể xác mà không ai quản, mỗi ngày ăn cải trắng khoai tây, tắm rửa còn quy định thời gian, tất cả học sinh trong đó đều có vấn đề, cậu nói xem lỡ cậu chọc phải ai sẽ ra sao?"
Tống Châm nói: "Cậu đừng làm tớ sợ."
"Tôi nói thật, cậu không tin thì có thể tự tra."
Tống Châm cúi người chui khỏi cánh tay hắn, sau khi quay về phòng mình thì lập tức móc điện thoại ra tìm kiếm, càng tìm càng kinh hãi, suýt chút nữa đã tự dọa chết mình, cậu đứng ngồi không yên, hơn một tiếng sau lấy điện thoại ra xem tiếp vẫn bị tin tức trên màn hình họa cho khiếp vía.
Cậu hấp tấp đứng lên chạy lộc cộc đến gõ cửa phòng Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều mở cửa ra, cho cậu vào, dáng vẻ không chút ngạc nhiên, "Nghĩ kỹ rồi sao? Vậy tính từ hôm nay trở đi nhé."
Tống Châm nói: "Tính cái gì."
Quan Vô Kiều nhéo mặt cậu, ngón cái xoa xoa trên môi cậu, "Tính phí học thêm đó, dựa theo tiêu chuẩn lần trước của tôi, hôn đủ giây, không được ăn bớt, nghe chưa?".