Tống Châm bị hắn ôm, mặc dù rất thoải mái, nhưng càng nghĩ càng tức, chẳng qua bên ngoài mưa rền gió dữ, vô cùng khủng khiếp, cậu sợ chọc Quan Vô Kiều giận rồi, mình sẽ bị đuổi ra ngoài, đến lúc đó cúi đầu lần nữa chẳng phải sẽ rất mất mặt sao, nên chỉ đành chịu đựng.
Chịu nửa ngày, Tống Châm không chịu nổi nửa, mở miệng: "Này.
"
Quan Vô Kiều đã hơi buồn ngủ, thấp giọng đáp: "Cái gì?"
"Tớ muốn đi vệ sinh.
"
Tống Châm còn lo lắng Quan Vô Kiều sẽ phê bình mình lắm chuyện, nhưng không ngờ Quan Vô Kiều lại rất tốt tính tìm một chiếc áo khoác mặc cho cậu, dẫn cậu đi vệ sinh, đèn trong phòng vệ sinh màu trắng lạnh, khiến cho mưa gió bên ngoài càng thêm đáng sợ, cảm giác buồn tiểu của Tống Châm biến mất, đột nhiên thấy không muốn đi, nhưng cậu sợ lát nữa về giường còn phải đi nữa nên cứ đứng trước bồn cầu cố gắng xì.
Quan Vô Kiều nói: "Cậu đang làm gì vậy, tự thưởng thức hàng của mình hả?"
Tống Châm cạn lời: "Tớ chỉ là đột nhiên không xì xì được!"
Vậy về giường thôi.
"
"Nhưng nếu lát nữa tớ lại muốn thì làm sao giờ?"
"Vậy thì kêu tôi đi cùng.
" Quan Vô Kiều hết nói nổi.
"Ai biết lát nữa cậu còn muốn đi cùng tớ hay không, cậu đừng có cắt ngang tớ!" Tống Châm thẹn quá thành giận.
Quan Vô Kiều đứng ở phía sau cậu huýt gió giúp cậu tìm cảm giác, Tống Châm nói: "Cậu đừng có phá có được không?"
Quan Vô Kiều nói: "Phiền cậu đừng có khiêu khích tôi, quần cậu còn chưa mặc ngay ngắn đó.
"
Tống Châm quả thực phiền chết mất, kéo quần, xoay người đi rửa tay, trong vòng mười giây ngắn ngủi này, Quan Vô Kiều đã đi mất, Tống Châm nhanh chân chạy theo, nhỏ giọng nói: "Cậu làm gì mà đi trước vậy, chậm chút!"
Quan Vô Kiều nói: "Cậu chê tôi phiền, tôi đau lòng, tối nay tôi không muốn phải nhìn thấy cậu nữa.
"
Tống Châm quéo ngay, "Tớ cũng không phải có ý đó! "
Quan Vô Kiều nói: "Vậy cậu có ý gì? Tôi không hiểu.
"
Tống Châm đành phải nén giận mà nói: "Xin lỗi.
"
Hai người trở lại phòng ngủ, Quan Vô Kiều ngồi ở trên giường, nói: "Dù sao cũng không ngủ được, đến đây, hai ta nói về chuyện cá cược, lúc trước đã giao kèo, ai thua phải đưa hết tiền cho đối phương đúng không?"
Tống Châm đã sớm quên béng chuyện này, chột dạ nói: "Là cậu nói cậu thua sẽ đưa tiền cho tớ, cũng chưa nói tớ thua sẽ thế nào cả.
"
Quan Vô Kiều gật đầu, "Ừm, vậy được, cậu đi ra ngoài.
"
Tống Châm nhanh chóng cầm điện thoại lên, Quan Vô Kiều lấy điện thoại của cậu, nói: "Mật khẩu mở khóa?"
Tống Châm: "! Sáu số .
"
Quan Vô Kiều gõ mấy cái, "Mật khẩu thanh toán?"
Tống Châm: "! .
"
Quan Vô Kiều bấm một hồi, trả điện thoại cho Tống Châm.
Tống Châm vừa nhìn, tức khắc thiếu oxy.
"Tiền của tớ!" Cậu không thể tin nổi nói, "Sao cậu cũng không chừa một xu cho tớ với?"
"Bởi vì chúng ta đã thỏa thuận như vậy từ trước, thỏa thuận, hiểu không?" Quan Vô Kiều nói: "Tiền của cậu để chỗ tôi, tôi cũng không tiêu, tôi chẳng lẽ tham chút tiền này của cậu sao? Sau này cậu muốn ăn cơm hay muốn mua cái gì thì nói một tiếng với tôi là được, chờ khi nào tôi thấy cậu biểu hiện tốt, tôi sẽ trả lại tài sản nhỏ này cho cậu, đừng hòng lén xin tiền trong nhà đó, tôi sẽ kiểm tra.
"
Tống Châm nói: "Dựa vào cái gì chứ!"
Quan Vô Kiều chỉ cửa, không nói gì.
Tống Châm không tình nguyện bò lên trên giường nằm xuống cạnh hắn, Quan Vô Kiều vỗ đầu cậu, "Ngủ đi, ngày mai tỉnh lại lại là một ngày tươi đẹp.
"
Tống Châm thầm nghĩ, tươi đẹp cái rắm.
Ngày hôm sau Tống Châm thức dậy có hơi trễ, Quan Vô Kiều đã không thấy đâu nữa, cậu nhảy dựng lên rửa mặt soạn sửa cặp sách, bụng thì thầm kêu, chạy đến cầu thang vừa đúng lúc nhìn thấy Quan Vô Kiều xách theo bữa sáng đi lên, Quan Vô Kiều nói: "Cậu vội cái gì, không bị muộn đâu.
"
Hắn đưa sữa bò đã cắm ống hút cho Tống Châm, Tống Châm cầm lấy, Quan Vô Kiều nói: "Thế nào, có người quản tiền giúp cậu, còn mua bữa sáng cho, không lỗ đúng không.
"
Trời sáng ngời, Tống Châm cảm thấy mình lại sống rồi, cầm hộp sữa bò nói: "Quan Vô Kiều, cậu bớt mồm điêu lừa người đi, nhanh trả tiền lại cho tớ.
"
Quan Vô Kiều nói: "Tống Châm, cậu còn không tôn trọng tôi như vậy tôi có thể sẽ không cẩn thận quyên góp tiền của cậu đấy.
"
Hắn click mở một trang quyên góp, nhập số tiền của Tống Châm vào, Tống Châm kêu lên một tiếng thảm thiết: "Đừng quyên góp hết!"
"Hử?"
"Cậu có thể quyên góp một nửa.
" Tống Châm tuyệt vọng mà nói: "Tớ còn muốn ăn cơm nữa.
"
Quan Vô Kiều: "Quyên góp hết, hoặc tôi dùng tiền của mình quyên góp, nhưng với điều kiện cậu không được gọi thẳng tên của tôi, mà đổi một cách xưng hô khác, tự cậu chọn đi.
"
Tống Châm nói: "Cậu cũng đâu phải trưởng bối của tớ, tớ phải tôn trọng cậu thế nào.
"
Quan Vô Kiều nói: "Sau này cậu gọi tôi là anh, tôi cảm thấy chỉ có xưng hô này mới đủ tôn trọng.
"
Tống Châm hôn mê, "Cái gì chứ, cậu biến thái quá.
"
Quan Vô Kiều cho cậu xem điện thoại, "Quyên góp hết.
"
Tống Châm không thở nổi, nắm chặt hộp sữa bò, nhìn trái nhìn phải như tên trộm, sau đó ghé sát bên tai Quan Vô Kiều nói: "! Anh, được chưa?"
Quan Vô Kiều gật đầu vô cùng vừa lòng, lấy điện thoại Tống Châm, đổi tên của mình thành Anh, còn bỏ thêm hai cái trái tim.
Tống Châm uống một ngụm sữa bò, cảm giác chua chát giống như trái tim mình.