Không gian dường như trở nên im lặng, các giám khảo như bị bịt miệng không nói một lời gì, bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra, cô gái với ánh mắt chứa đầy những cảm xúc phức tạp bị sự thật đè ép
Thực chất lúc này đây Harumi thật sự rất sợ, cô sợ lắm, cô sợ bản thân phải nhận được một kết quả rằng bản thân sẽ bị một loại bệnh tật nào đó, thậm chí còn có khả năng không còn sống được bao lâu
“ Harumi san … cô …”
Hình ảnh người bác sĩ đang mở miệng ra nói, giọng nói có chút e ngại và khó khăn, nó như con dao đâm vào lòng của cô, sự tự tin và kiên cường ban đầu bị một cây búa vô hình gõ vào, đôi môi bắt đầu trở nên run rẫy
Bàn tay kia nắm chặt lại, bỗng dưng cô bật cười thật tươi, nụ cười giống như đóa hoa đầy diễm lệ nhưng lại yếu đuối làm người đau lòng, Harumi nhẹ nhàng nói
“ Không sao đâu … cho tôi biết sự thật đi”
Con mắt trở nên cay đục, nhắm chặt mắt lại để cảm xúc không đi quá đà, cô bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của đối phương
“ Harumi san, cô.. đã bị ung thư tổn thương phần gan … sợ rằng khó thể lành khỏi, nếu như mà không làm công việc nặng nề và ăn uống nghỉ ngơi hợp lý, có hi vọng có thể sống thêm được mười năm nữa..”
Hoàn thành nghĩa vụ của mình, người bác sĩ cũng không thể nói dối bệnh nhân trong tình trạng này, đặc biệt là trước cặp mắt đầy quyết tâm và sẵn sàng chịu đựng sự thật như thế, lời nói dối đôi lúc có thể mới là sự tổn thương đau đớn nhất dành cho cô
Harumi mở to mắt ra, cặp con ngươi trợn lên co giật thể hiện sự bàng hoàng của mình, đúng vậy, cô vốn đã biết trước, nhưng bản thân lại không tự chủ bị chấn động bởi những lời nói của đối phương, cái chết quả nhiên là đáng sợ
Cúi đầu xuống chậm rãi để phần tóc mái che kín khuôn mặt mình, suy nghĩ về những lời nói của đối phương, trong chốc lát, cô ngẩng mặt lên nhìn trực diện ông ấy bằng đôi mắt trong suốt của mình
“ Mười năm sao … e là.. tôi không thể sống dài được tới như vậy rồi..”
Dưới sự bất ngờ của đối phương, cô thản nhiên ngồi xuống, khuôn mặt có chút bất đắc dĩ, rồi sau đó bật cười nhẹ
“ Một con chim nếu như đã mất đi đôi cánh, vậy thì … không phải là đã chết rồi sao?”
Nghiêng đầu nhìn bác sĩ, cô nói thủ thi những âm vang rất nhẹ, chỉ đủ để cho hai người lắng nghe, giống như là cho ông, mà giống như đang tự vấn lòng mình
Cô còn muốn sống, cô còn chưa từng một được cảm nhận được tình yêu và hạnh phúc, nếu như phải sống 10 năm trong sự đau đớn kéo dài, vậy hãy để bản thân cô được tỏa sáng bằng chút sinh mệnh còn lại đó đi
Im lặng trong phút chốc, không gian trở nên lạnh ngắt, sau đó
“ Ah … đúng vậy nhỉ, … vậy thì, chúc cô may mắn, khi mọi thứ thật sự quá tệ, hãy đến đây …”
Thở ra một hơi dài, người bác sĩ gật gù trước cô gái bé nhỏ phía trước, nhìn vào thân hình kiên cường đấy, ông để lại một tờ giấy có ghi số điện thoại rồi nhanh chóng quay người rời đi, chậm rãi đóng cánh cửa lại
“ Cạch”
Harumi có chút bất cần nhìn lên trần nhà, cô đưa tay với lấy một trái táo gần đó, bóc lại gần đưa lên miệng cắn nhẹ một phát
Khuôn mặt lập tức nhăn nhó đau đớn như bị muôn vạn con bọ cắn xé, nhưng cô lại không nhả miếng táo ngòn ngọt trong miệng ra, mà cố gắng nhai lấy nó, không nuốt được thì ngậm được
Cho đến khi Harumi đưa tay lên cô bóp lấy họng mình, khó khăn nuốt xuống miếng táo mà cô vẫn thường thích ăn, tới tận phút cuối cùng Harumi vẫn cố diễn ra một khuôn mặt thật tươi, nhưng trong đó lại là nổi đau người khác khó có thể chạm tới
“ Đây... là”
Nước mắt đang rơi xuống, tấm mặt nạ giả dối bị lột ra một cách tự nhiên để lộ bản chất yếu đuối nhút nhác của người con gái, hai tay đưa lên hứng lấy từng giọt nước mắt rơi trên hai má
Cơ thể run lại, cô không hề kiên cường như mặt ngoài đã thể hiện, cô nhỏ bé và vô lực, giống như những thời gian đã trải qua, không thể nào chỉ vì một áp lực mà có thể trưởng thành đột ngột
Như bức tường mỏng manh chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể quật ngã, cô cuộn người lại ngồi dưới đất bật khóc nức nỡ, không phải là kỹ thuật cao siêu hay bất cứ thứ gì khó có thể với tới
Đối với một con người nhỏ bé như Harumi, Amu đã bật khóc cho cô gái ấy và cho chính cô, sinh mệnh trong cơ thể đang hao mòn, những giọt nước mắt chân thành nhất chứ không phải là giả tạo
“ Ahhhhh AAAAAAAAAAAAAAA ….”
Cấu lấy da thịt của mình, con mắt tuyệt vọng của Amu đang tìm kiếm một sự cứu rỗi, nó như thể đang nói “ Ai đó, làm ơn hãy cứu tôi đi, một ai đó, làm ơn, ai cũng được …”
Cặp mắt chứa đầy sự tuyệt vọng vô lực chợt lóe lên rồi vụt tắt, nhận ra bản thân sẽ không có ai tới kéo cô đứng dậy, vực cô ra khỏi nổi tuyệt vọng này.
Đứng lên, từng bước một, từng bước một, thật chậm, bằng toàn bộ sức lực và cơ thể run rẫy cô bước từng bước thoát ra khỏi cái lồng của mình
“ Không …
Không ….
Tôi … chưa thể bỏ cuộc bây giờ!!!!”
“ Ôm chầm”
Đột ngột một hình bóng xuất hiện trước mặt của Amu, to lớn và hiền lành, một người con trai xuất hiện phá tan mạch câu truyện của bản thân, cơ thể trở lại bình thường, lúc này Amu mới nhận ra
Đối phương không phải là top idol Hanno Akira sao, tại sao anh ta lại đột ngột lao vào ôm chầm lấy cô, nếu cô nhớ không nhầm thì đây là lần đầu bọn cô gặp nhau đi?
“ Ừm, có chuyện gì sao?”
“ Harumi, không sao đâu, không sao đâu, em.. sẽ không cô độc đâu”
Càng lúc ôm càng chặt như muốn đưa hình bóng của cô vào trong lòng ngực, là người đã tìm hiểu rất sâu nội tâm của Tetsu, khi nhìn thấy đàn em của mình trở nên tuyệt vọng đến vậy, anh đã chịu không nổi
Bị kéo theo nhập diễn, những giám khảo khác sớm đã cay cay hai con mắt, bọn họ không ngờ cô gái bé nhỏ Harumi ở trong cốt truyện lại tuyệt vọng và vô lực tới mức độ này, nhưng mà dù cho có thế, cô ấy vẫn bước đi
Hoàn hảo, không, đây không phải là hoàn hảo, mà nó là một thứ khác hơn, nó là sự chân thật, cảm xúc chân thật đánh động trái tim của người khác
“ À này, Akira san, anh có thể bỏ tôi ra được không?”
Bị lời nói của Amu kéo quay ngược trở lại thực tế, nhận ra bản thân vì quá xúc động mà lao tới ôm lấy đối phương, khuôn mặt của anh trở nên hơi đỏ, nói lời xin lỗi rồi quay trở lại ghế của mình
“ Đây là phần thử vai của em, hi vọng mọi người có xem xét, vậy thì, em sẽ vô phòng chờ”
Thở ra một hơi, những cảm xúc lúc nãy còn chưa phai nhạt, cô cần phải thật nhanh nắm bắt những cảm xúc và sự đau đớn này, không phải ai cũng có thể bước tới gần tới cảnh cửa tử môn như lúc nãy đâu
Cúi người chào rồi rời đi, để lại những giám khảo nhìn cô với cặp mắt khác biệt, đây là trình độ của người mới ư? Có cần phải chênh lệch như vậy không? Cô gái này, hoàn toàn khác xa với những người khác
Thực chất lúc này đây Harumi thật sự rất sợ, cô sợ lắm, cô sợ bản thân phải nhận được một kết quả rằng bản thân sẽ bị một loại bệnh tật nào đó, thậm chí còn có khả năng không còn sống được bao lâu
“ Harumi san … cô …”
Hình ảnh người bác sĩ đang mở miệng ra nói, giọng nói có chút e ngại và khó khăn, nó như con dao đâm vào lòng của cô, sự tự tin và kiên cường ban đầu bị một cây búa vô hình gõ vào, đôi môi bắt đầu trở nên run rẫy
Bàn tay kia nắm chặt lại, bỗng dưng cô bật cười thật tươi, nụ cười giống như đóa hoa đầy diễm lệ nhưng lại yếu đuối làm người đau lòng, Harumi nhẹ nhàng nói
“ Không sao đâu … cho tôi biết sự thật đi”
Con mắt trở nên cay đục, nhắm chặt mắt lại để cảm xúc không đi quá đà, cô bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của đối phương
“ Harumi san, cô.. đã bị ung thư tổn thương phần gan … sợ rằng khó thể lành khỏi, nếu như mà không làm công việc nặng nề và ăn uống nghỉ ngơi hợp lý, có hi vọng có thể sống thêm được mười năm nữa..”
Hoàn thành nghĩa vụ của mình, người bác sĩ cũng không thể nói dối bệnh nhân trong tình trạng này, đặc biệt là trước cặp mắt đầy quyết tâm và sẵn sàng chịu đựng sự thật như thế, lời nói dối đôi lúc có thể mới là sự tổn thương đau đớn nhất dành cho cô
Harumi mở to mắt ra, cặp con ngươi trợn lên co giật thể hiện sự bàng hoàng của mình, đúng vậy, cô vốn đã biết trước, nhưng bản thân lại không tự chủ bị chấn động bởi những lời nói của đối phương, cái chết quả nhiên là đáng sợ
Cúi đầu xuống chậm rãi để phần tóc mái che kín khuôn mặt mình, suy nghĩ về những lời nói của đối phương, trong chốc lát, cô ngẩng mặt lên nhìn trực diện ông ấy bằng đôi mắt trong suốt của mình
“ Mười năm sao … e là.. tôi không thể sống dài được tới như vậy rồi..”
Dưới sự bất ngờ của đối phương, cô thản nhiên ngồi xuống, khuôn mặt có chút bất đắc dĩ, rồi sau đó bật cười nhẹ
“ Một con chim nếu như đã mất đi đôi cánh, vậy thì … không phải là đã chết rồi sao?”
Nghiêng đầu nhìn bác sĩ, cô nói thủ thi những âm vang rất nhẹ, chỉ đủ để cho hai người lắng nghe, giống như là cho ông, mà giống như đang tự vấn lòng mình
Cô còn muốn sống, cô còn chưa từng một được cảm nhận được tình yêu và hạnh phúc, nếu như phải sống 10 năm trong sự đau đớn kéo dài, vậy hãy để bản thân cô được tỏa sáng bằng chút sinh mệnh còn lại đó đi
Im lặng trong phút chốc, không gian trở nên lạnh ngắt, sau đó
“ Ah … đúng vậy nhỉ, … vậy thì, chúc cô may mắn, khi mọi thứ thật sự quá tệ, hãy đến đây …”
Thở ra một hơi dài, người bác sĩ gật gù trước cô gái bé nhỏ phía trước, nhìn vào thân hình kiên cường đấy, ông để lại một tờ giấy có ghi số điện thoại rồi nhanh chóng quay người rời đi, chậm rãi đóng cánh cửa lại
“ Cạch”
Harumi có chút bất cần nhìn lên trần nhà, cô đưa tay với lấy một trái táo gần đó, bóc lại gần đưa lên miệng cắn nhẹ một phát
Khuôn mặt lập tức nhăn nhó đau đớn như bị muôn vạn con bọ cắn xé, nhưng cô lại không nhả miếng táo ngòn ngọt trong miệng ra, mà cố gắng nhai lấy nó, không nuốt được thì ngậm được
Cho đến khi Harumi đưa tay lên cô bóp lấy họng mình, khó khăn nuốt xuống miếng táo mà cô vẫn thường thích ăn, tới tận phút cuối cùng Harumi vẫn cố diễn ra một khuôn mặt thật tươi, nhưng trong đó lại là nổi đau người khác khó có thể chạm tới
“ Đây... là”
Nước mắt đang rơi xuống, tấm mặt nạ giả dối bị lột ra một cách tự nhiên để lộ bản chất yếu đuối nhút nhác của người con gái, hai tay đưa lên hứng lấy từng giọt nước mắt rơi trên hai má
Cơ thể run lại, cô không hề kiên cường như mặt ngoài đã thể hiện, cô nhỏ bé và vô lực, giống như những thời gian đã trải qua, không thể nào chỉ vì một áp lực mà có thể trưởng thành đột ngột
Như bức tường mỏng manh chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể quật ngã, cô cuộn người lại ngồi dưới đất bật khóc nức nỡ, không phải là kỹ thuật cao siêu hay bất cứ thứ gì khó có thể với tới
Đối với một con người nhỏ bé như Harumi, Amu đã bật khóc cho cô gái ấy và cho chính cô, sinh mệnh trong cơ thể đang hao mòn, những giọt nước mắt chân thành nhất chứ không phải là giả tạo
“ Ahhhhh AAAAAAAAAAAAAAA ….”
Cấu lấy da thịt của mình, con mắt tuyệt vọng của Amu đang tìm kiếm một sự cứu rỗi, nó như thể đang nói “ Ai đó, làm ơn hãy cứu tôi đi, một ai đó, làm ơn, ai cũng được …”
Cặp mắt chứa đầy sự tuyệt vọng vô lực chợt lóe lên rồi vụt tắt, nhận ra bản thân sẽ không có ai tới kéo cô đứng dậy, vực cô ra khỏi nổi tuyệt vọng này.
Đứng lên, từng bước một, từng bước một, thật chậm, bằng toàn bộ sức lực và cơ thể run rẫy cô bước từng bước thoát ra khỏi cái lồng của mình
“ Không …
Không ….
Tôi … chưa thể bỏ cuộc bây giờ!!!!”
“ Ôm chầm”
Đột ngột một hình bóng xuất hiện trước mặt của Amu, to lớn và hiền lành, một người con trai xuất hiện phá tan mạch câu truyện của bản thân, cơ thể trở lại bình thường, lúc này Amu mới nhận ra
Đối phương không phải là top idol Hanno Akira sao, tại sao anh ta lại đột ngột lao vào ôm chầm lấy cô, nếu cô nhớ không nhầm thì đây là lần đầu bọn cô gặp nhau đi?
“ Ừm, có chuyện gì sao?”
“ Harumi, không sao đâu, không sao đâu, em.. sẽ không cô độc đâu”
Càng lúc ôm càng chặt như muốn đưa hình bóng của cô vào trong lòng ngực, là người đã tìm hiểu rất sâu nội tâm của Tetsu, khi nhìn thấy đàn em của mình trở nên tuyệt vọng đến vậy, anh đã chịu không nổi
Bị kéo theo nhập diễn, những giám khảo khác sớm đã cay cay hai con mắt, bọn họ không ngờ cô gái bé nhỏ Harumi ở trong cốt truyện lại tuyệt vọng và vô lực tới mức độ này, nhưng mà dù cho có thế, cô ấy vẫn bước đi
Hoàn hảo, không, đây không phải là hoàn hảo, mà nó là một thứ khác hơn, nó là sự chân thật, cảm xúc chân thật đánh động trái tim của người khác
“ À này, Akira san, anh có thể bỏ tôi ra được không?”
Bị lời nói của Amu kéo quay ngược trở lại thực tế, nhận ra bản thân vì quá xúc động mà lao tới ôm lấy đối phương, khuôn mặt của anh trở nên hơi đỏ, nói lời xin lỗi rồi quay trở lại ghế của mình
“ Đây là phần thử vai của em, hi vọng mọi người có xem xét, vậy thì, em sẽ vô phòng chờ”
Thở ra một hơi, những cảm xúc lúc nãy còn chưa phai nhạt, cô cần phải thật nhanh nắm bắt những cảm xúc và sự đau đớn này, không phải ai cũng có thể bước tới gần tới cảnh cửa tử môn như lúc nãy đâu
Cúi người chào rồi rời đi, để lại những giám khảo nhìn cô với cặp mắt khác biệt, đây là trình độ của người mới ư? Có cần phải chênh lệch như vậy không? Cô gái này, hoàn toàn khác xa với những người khác