Thứ năm mòn mỏi rốt cuộc cũng đến. Diệp Tri Thu háo hứng biết mấy khi được một lần nữa đặt chân lên mảnh đất đã nuôi lớn người cô yêu thương. Diệp Tri Thu phải mất hai ngày trời để xin phép dì và chú Trần. Vì lần trước cô đi mà dì Trần gọi điện thoại cô không bắt máy, dì vẫn còn giận chuyện đó lắm, nên lần này kiên quyết không cho cô đi nữa. Mặc dù cô đã “trình diễn” hết tất cả các kĩ thuật từ mê hoặc lòng người, đến nhõng nhẽo, rồi chuyển hẳn sang nằm vạ không chịu ăn cơm.
Cuối cùng người thương yêu cô cũng không đành lòng nhìn cô tự làm khó mình. Họ cho phép cô đi, nhưng dì Trần đích thân đến gặp cô Chu Lệ mà gửi gắm cô gái nhỏ, sau khi được Chu Lệ đảm bảo an toàn tuyệt đối thì dì Trần mới yên tâm phần nào. Vả lại có Điềm Mật “thông minh cơ trí”, “hào kiệt anh dũng” đi theo, Diệp Tri Thu mới được “phê chuẩn” cho đi lần này!
Diệp Tri Thu từ khi bước xuống máy bay đến giờ miệng cười không khép lại được. Con gái khi yêu là vậy, yêu rồi mơ mộng, mộng mà được thỏa mãn dù chỉ một chút cũng cười mãi không ngừng. Đến lúc bị người khác “góp ý” cô mới biết ra là biểu hiện tâm trạng mình quá mức rõ ràng.
Điềm Mật ngồi trong xe taxi cắn cắn ổ bánh mì kẹp thịt, vừa nói:
- Vui quá hé? Cười hoài à! Bạn làm như xa cách nhau lâu lắm vậy đó. Mới có mấy ngày không gặp mà…
Diệp Tri Thu chưa nói gì, cô nhìn lên cái kính chiếu hậu thấy bác tài xế cứ nhìn cô hoài, cô cũng thẹn thùng im lặng. Mà Chu Lệ lại là người lên tiếng:
- Em nói dư thừa rồi. Đối với người đang yêu thì chỉ cần mới quay mặt đi thôi cũng có thể phóng đại nỗi nhớ lên đến hàng nghìn lần rồi. Hừ, em chưa biết cảm giác đó mà, không trách được!
Điềm Mật bĩu môi:
- Em biết chớ, nhưng em lại không được người ta để mắt đến. Đi chơi chung cũng nhiều lần, nhưng trong lòng hay tầm mắt người ta đều trao đến một người vô tư… vô số tội rồi cô ơi.
Chu Lệ thở dài:
- Bởi vậy khi xem phim “Thần điêu đại hiệp” cô thích nhất bài thơ kinh điển Lý Mạc Sầu hay đọc ấy. “Hỏi thế gian tình là vật gì? Tình khiến sinh tử tương hứa. Trời Nam đất Bắc song phi nhạn. Cổ thụ mấy mùa hàn sương. Hoan lạc thú, biệt ly sầu. Nỗi khổ chứa đầy tình tương tư. Ngàn lời muốn nói đều trôi theo áng mây. Thiên sơn không băng giá, quân tử đi cùng ai?”
Điềm Mật cười ha hả:
- Cô ơi, xem ra cô dạy môn triết học mà tâm hồn cũng bay bổng lắm chớ. Nghe giọng cô đọc thơ hay quá hà.
Chu Lệ hất mặt khoe khoang:
- Hừ, nói không phải khoe chứ khi cô còn ở tuổi của mấy em cũng là một cây văn nghệ của trường đó nha. Nhớ lại thời kỳ đó… ôi, thời oanh liệt nay còn đâu!
Điềm Mật và Diệp Tri Thu đều bị vẻ mặt tức cười của Chu Lệ chọc cười. Hai cô phá lên cười to, đến bác tài xế ngoài trước cũng không nhịn được cười khụt khịt đến đỏ cả mặt. Không gian vui vẻ hài hòa lắm, mà dường như khi nào có mấy cô gái này xuất hiện đều mang lại sự vui tươi bằng những tiếng cười sảng khoái của tuổi trẻ, cùng với thật nhiều các câu nói khó đỡ hóm hĩnh.
Hôm nay Hà Thúy Bình và Hoa Vân Phong không đi mở tiệm bánh, bởi vì họ đứng đây đợi mọi người cùng đi “cúng chùa tạ lễ cuối năm”. Khi mọi người bàn bạc “âm mưu” đã sẵn sàng kế hoạch, chỉ cần Hoa Vân Phong đồng ý đi cùng thì bước quan trọng nhất đã hoàn thành. Nhưng khi Hà Thúy Bình thuyết phục con trai thì anh lại đưa ra các lí do thoái thác. Như đã dự đoán, bà cứ nằng nặc bắt anh phải đi cho bằng được. Nào là hết lời phân tích thiệt hơn của chuyện cúng tạ lễ, nào là mẹ già rồi đi một mình không ai chăm sóc trên đường… đủ mọi lý do!
Theo quan niệm của bà thì nhất định phải cầu xin cho anh được bình an, khỏe mạnh vì đứa con trai này là tất cả của bà; mặt khác bà còn cầu cho mình sớm có con dâu. Nay tất cả đều như nguyện, bà vui mừng lắm, thế nên bảo anh cũng phải cùng đi mới được. Mà đằng sau đó là muốn tạo cơ hội cho anh và Diệp Tri Thu có nhiều hơn không gian được tiếp xúc cũng như xây dựng tình cảm.
Hoa Vân Phong biết mẹ lo lắng cho mình, mọi năm mẹ anh đều không quản ngại vất vả để cầu phúc cho anh. Nhưng mấy năm nay, mọi việc cúng và tạ lễ đều do mẹ anh cùng hai bà cháu Phùng Kiến Quân đi thôi, chưa có lần nào mẹ bảo anh đi. Bình thường chuyện đi xa hoặc đến những nơi đông đúc mẹ anh đều tự hạn chế không bảo anh theo. Hoa Vân Phong không thể không nghĩ đến chuyện này nhất định có liên quan đến Diệp Tri Thu. Mẹ anh cứ luôn miệng kêu ca phải sớm có con dâu, rồi khen Diệp Tri Thu đủ điều tốt đẹp…
Và đúng như Hoa Vân Phong dự đoán, hai người đứng dưới lầu đợi không lâu thì nghe tiếng chào hỏi của Diệp Tri Thu và Điềm Mật khi họ đi đến điểm hẹn…
Còn Chu Lệ cũng đi theo, nhưng không dám lên tiếng. Đó là bởi vì Chu Lệ còn sợ rằng Hoa Vân Phong sẽ nhận ra mình, nên cô chọn cách “âm thầm” đi theo chứ tuyệt đối không phát ra âm thanh. Điều này cũng đã được báo trước cho mọi người nên không ai lật tẩy Chu Lệ cả.
Cả hai cô gái đều tươi cười như hoa đi càng gần đến chỗ hai mẹ con đang đứng. Điềm Mật vui vẻ chào hỏi trước:
- Chào dì Bình,… chào anh!
Hoa Vân Phong gật đầu chào lại, Hà Thúy Bình cũng cười tít mắt, bà kéo tay Diệp Tri Thu âu yếm:
- Đến rồi, đi sớm vậy có mệt không con?
Diệp Tri Thu lắc đầu, nhìn lén sang Hoa Vân Phong, thấy sắc mặt của anh cũng bình thường chứ không vì nghe tiếng cô mà có điều khó chịu gì hết. Cô mới thầm yên tâm. Từ hôm được Hà Thúy Bình báo cho biết chuyến đi có Hoa Vân Phong, cô cứ canh cánh trong lòng không biết anh có chịu đi khi biết có cô đi chung không nữa… Dì Bình dùng cách gì thuyết phục anh mà hay vậy?
Diệp Tri Thu trả lời tiếng nhỏ như mèo kêu:
- Dạ không mệt dì ơi, chỉ có một tiếng đồng hồ thôi mà!
Hà Thúy Bình cười cười:
- Đúng rồi, nhưng lát nữa thì mệt hơn đó nhe con. Ngồi xe phải hơn năm tiếng đồng hồ mới tới nghe con!
Diệp Tri Thu cũng chưa hình dung được chuyện đó có gì mệt mỏi, chỉ là ngồi trên xe cho người ta chở thôi mà… nhưng đến khi trải nghiệm cô mới biết cái gì là mệt mỏi, từ hồi cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ trải qua!
Trước khi đi mọi người được phân công chỗ ngồi cũng đã chứa đựng sẵn “âm mưu”! Xe là do tài xế của Phùng Kiến Quân lái đến đón mọi nguời, Hà Thúy Bình vốn đang đứng gần HoaVân Phong bỗng nhiên chuyển hướng lên xe trước, rồi phân phó:
- Bây giờ chúng ta cùng ngồi xe và khi đi đường cũng chia theo cặp để hỗ trợ lẫn nhau nhé! Dì tính vầy, dì ngồi ghế cuối cho, lát nữa ngồi chung với bà nội Kiến Quân. Điềm Mật con ngồi dãy ghế tiếp theo. Còn lại hai đứa tự biết rồi hé. Đi thôi!
Hoa Vân Phong đương nhiên biết “còn lại hai đứa” là ai. Chính là anh với Diệp Tri Thu thôi. Mẹ anh cũng thiệt là, phân phó kiểu gì vậy chứ? Lúc này cánh tay đột nhiên có người giật giật. Sau lưng anh đi tới, vang lên tiếng Diệp Tri Thu:
- Tôi với anh một nhóm đó. Được không?
Chưa bao giờ nói câu “Không được!” với cô, giờ phút này cũng không còn cách nào khác, đành chấp nhận thôi. Hoa Vân Phong gật gật đầu xem như đồng ý rồi. Cánh tay anh bị Diệp Tri Thu nắm chặt quá, thậm chí móng tay cô siết vào da thịt của anh. Đương nhiên sức của cô không làm anh đau được, nhưng như vậy đủ cho thấy cô gái rất căng thằng khi chung nhóm với anh. Hoa Vân Phong mới bước được hai bước đã dừng lại, Diệp Tri Thu không hiểu chuyện gì, cô hỏi:
- Sao anh không đi nữa?
Cô sợ anh đổi ý không chịu đi theo cô, hay là không muốn cô dẫn đường?
Hoa Vân Phong trả lời:
- Vì cô căng thẳng quá, thả lỏng đi. Khi dắt tay tôi cũng không cần nắm chặt như vậy!
Diệp Tri Thu lúc này mới nhìn xuống chỗ cô đang nắm khuỷu tay anh, tay áo đã nhăn nhúm một mảnh lớn. Chết rồi! - Diệp Tri Thu âm thầm kêu gào trong lòng. Cô lại làm chuyện anh không thích.
Hoa Vân Phong không nghe cô nói, cũng đoán biết suy nghĩ cô lúc này. Anh nói:
- Không phải cô làm không tốt, mà là như vậy vừa phí sức của cô, vừa khó di chuyển cho cả hai chúng ta. Từ từ đi, cô sẽ quen với cách dẫn đường thôi. Bây giờ tốt nhất là để tôi đặt tay lên vai cô nhé!
Diệp Tri Thu âm thầm gật đầu, lại quên mất anh nhìn không thấy. Hồi lâu sau Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Tri Thu, tôi nói vậy cô thấy có được không?
Ngữ khí nhẹ nhàng làm lòng dạ nào không mền nhũn cho được! Diệp Tri Thu cũng không phải đang giận hờn gì anh, mà cô đang tự trách mình và không biết đến khi nào cô mới làm tốt phận sự là “bạn gái” của người ta đây? Suy nghĩ vậy thôi mặt cô lại đỏ lựng lên hết. Mắc cỡ quá đi!
Diệp Tri Thu nhanh chóng phản hồi lại anh:
- Ờ, tôi nghe rồi.
Nói xong cô nắm tay anh đặt lên vai mình. Vì đã có lần ăn ý trước đó, nên lần này hai người lại phối hợp quá nhịp nhàng. Làm cho mấy người có âm mưu trên xe cũng trố mắt mà nhìn.
Diệp Tri Thu đi phía trước, lúc đến gần bậc thang để lên xe cô có nhắc nhở anh trước. Sau đó cô xoay người, hai tay đỡ tay anh cẩn thận từng tí một. Nhưng ai tinh mắt nhất định nhìn ra được cô gái đang khẩn trương. Diệp Tri Thu cũng bất tri bất giác không hề hay biết, hai lòng bàn tay cô đã ứa ra rất nhiều mồ hôi, ẩm ướt.
Hơi nóng từ lòng bàn tay cô xuyên qua vải áo mỏng manh làm Hoa Vân Phong có thể cảm nhận được hết điều gì đang xảy ra cho cô gái. Và cũng chính vì bận lo suy xét đến tâm trạng Diệp Tri Thu mà anh quên mất chiều cao của mình vốn vượt qua rất nhiều so với khung cửa của xe. Mặc dù đã khom người xuống nhưng lại không đủ thấp để tránh vật cản, cho nên đầu anh đụng mạnh vào khung cửa đến nỗi Hà Thúy Bình nghe mà còn giật cả mình.
Bà đau lòng chết mất, con trai bà chịu đau cũng như ai đang cắt máu trong tim bà vậy. Bà vừa định nhỏm dậy hỏi han thì Chu Lệ đã kéo bà ngồi xuống, cô không nói chỉ dùng vài cái nháy mắt để ra hiệu. Hà Thúy Bình hiểu ý, nên ngồi yên trở lại và tiếp tục quan sát…
Chỉ còn có Điềm Mật vẫn vô tâm không biết là bởi vì cô đang đeo tai nghe để nghe nhạc, còn mắt thì dán vào chiếc điện thoại mà đọc tiểu thuyết.
Phản ứng đầu tiên khi Hoa Van Phong va chạm vào đầu không phải tiếng rên rỉ của anh, vì cũng không đến mức quá đau mà lên tiếng, cũng không thể mất phong độ mà than thở trước mặt một cô gái. Mà trước đó là tiếng la lên đau đớn của Diệp Tri Thu như chính cô là người bị va chạm chứ không phải anh:
- Á…. Chết rồi!
Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Cô sao vậy?
Diệp Tri Thu nói:
- Cái này tôi hỏi anh mới đúng đó. Anh đau không? Xin lỗi nhe, tôi không…
Rối rắm quá cho nên câu giải thích cũng không rõ rang. Cô dường như toát nhiều mồ hôi hơn nữa, cả sống lưng cũng ẩm ướt lành lạnh và khỏi phải nói đôi tay đang nắm chặt trên cẳng tay Hoa Vân Phong càng lúc càng tăng lực lượng.
Hoa Vân Phong cười với cô:
- Không sao, không đau chút nào. Cô đừng lo!
Diệp Tri Thu dời một tay đưa về phía cái trán đang dần chuyển sang màu đỏ của anh định xoa xoa cho bớt đau, nhưng giữa chừng thì cô dừng lại. Phần lí trí còn sót lại nói với cô rằng: Ở đây còn nhiều người như vậy, cô không mắc cỡ thì cũng phải nghĩ cho anh, từ trước đến nay anh không thích người khác đụng chạm, hôm nay được tiếp xúc với anh thế này đã là may mắn cho cô lắm rồi, nếu cô vượt quá giới hạn có lẽ anh sẽ tìm cách tránh xa cô thì nguy.
Diệp Tri Thu hỏi như thì thầm:
- Không đau thật sao? Tôi thấy trán anh đỏ hết rồi kìa!
Hoa Vân Phong quả quyết với cô:
- Thật mà. Người nào va chạm mà không để lại vết đỏ đâu. Vả lại cô cũng thấy đó không có vết trầy xước phải không? Tôi không có lí do gì để phải nói dối cô cả!
Diệp Tri Thu đương nhiên biết làn da anh rất trắng và có vẻ mỏng manh nên mới dễ thấy ửng đỏ lên như vậy. Nhìn bề ngoài người khác rất dễ tưởng rằng anh là người yếu ớt, đôi khi ủy mị như con gái. Nhưng thật sự khi tiếp xúc với anh nhiều mới biết điều đó hoàn toàn ngược lại. Diệp Tri Thu nghĩ: Người ta đẹp trai thôi mà, đẹp đến từng “milimet” thì có gì sai chứ? Nhiều quan điểm lại cho rằng người như vậy thường có tính tình dễ dàng xao động, tâm trạng không ổn định, theo kiểu “sợ bóng sợ gió”, thua kém mọi người. Nhưng Diệp Tri Thu chắc chắn rằng tất cả đều sai khi nói về anh. Hơn nữa cô còn tự hào khi đi bên anh, vì có không ít những ánh mắt ghen tị đang nhìn về hướng này kia kìa!
Diệp Tri Thu nói:
- Ờ, thì tôi tin anh mà, nhưng có gì phải nói tôi biết nghe không? Đừng cố một mình chịu đựng đó. Tôi đôi khi khờ lắm, không tự đoán biết được đâu!
Hoa Vân Phong mỉm cười gật đầu:
- Được rồi, tôi nghe cô. Chúng ta mau vào chỗ ngồi thôi, đừng để mọi người đợi lâu.
Diệp Tri Thu nghưe anh nói “tôi nghe cô” thì lại có từng đợt sóng gợn trong tim. Người con gái nào không vui sướng đến chết mất khi nghe người mình yêu nói “Anh nghe lời em”! Hì… trường hợp này chẳng phải cũng tương tự thế thôi.
Diệp Tri Thu dẫn anh đến bên ghế. Hoa Vân Phong bảo cô vào trong ngồi gần cửa sổ. Ga-lăng thế còn gì!
Diệp Tri Thu cũng có ngồi qua xe hơi, nhưng chưa đi xe lớn như thế này mà còn với nhiều người nữa. Cô nghe dì Bình nói là đi cũng khá xa, ngồi xe liên tục mấy tiếng đồng hồ mới tới nơi. Diệp Tri Thu đương nhiên chưa từng trải nghiệm được sự mệt mỏi của chuyến đi dài là như thế nào. Vì bình thường cô chỉ quanh quẩn trong cái thành phố thơ mộng của mình, cho nên đây là lần đầu tiên.
Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, tài xế bắt đầu khởi động xe đến nhà Phùng Kiến Quân đón hai bà cháu của anh. Đến nơi, cửa xe vừa mở ra đã nghe tiếng nói rất to của bà nội anh:
- Chào mọi người. Ha… ha…! Vui quá, đi thôi, đi thôi!
Phùng Kiến Quân từ ngoài sau chạy vội đến, đưa vật nhỏ gì đó nhét vào tai bà nội, miệng thì không ngừng nói:
- Bà nội ơi, đã nói đi xa với mọi người cần có máy trợ thính mà. Bà muốn dọa người ta sợ chạy hết sao? Bà nói chuyện lớn đến trên lầu con còn nghe đó.
Bà nội anh mắng to:
- Thằng nhóc con, bà đánh mông mày. Dám nói bà vậy à? Biết vậy hồi đó bà nuôi con gà còn biết đẻ trứng cho bà ăn, còn con thiệt là… hừ. Mặc kệ luôn!
Phùng Kiến Quân vuốt ve lưng bà dỗ dành như đối với một đứa trẻ:
- Thôi mà, con xin lỗi bà được chưa nè. Mau lên xe thôi, người ta đợi mình kìa bà nội.
Bà nội nghe vậy cười móm mém:
- Ờ, đi thôi, đi chơi…
Bà nội là vậy, già cả nhưng tính tình rất vui vẻ, hễ ai nói đi đâu chơi là bà vui như vậy đó. Tính tình này cũng được di truyền thành công đến đời của Phùng Kiến Quân đây, nói anh còn trẻ con quả thật không sai chút nào.
Khi lên xe, bà nội được Phùng Kiến Quân đỡ xuống ngồi chung với Hà Thúy Bình cùng Chu Lệ. Còn anh thì hí hửng chạy đến ngồi kế Điềm Mật…
Phùng Kiến Quân nói:
- Điềm Mật, cô né sang bên cho tôi ngồi với!
Điềm Mật không nghe anh nói vì bận nghe nhạc rồi, nhưng cô cảm giác được bên cạnh có người xuất hiện, nên ngẩng đầu lên xem xét. Cô gỡ tai nghe và hỏi lại:
- Gì?
Nói chuyện với Phùng Kiến Quân cộc lốc như con trai đồng lứa, Điềm Mật cần gì phải thục nữ với anh ta?
Phùng Kiến Quân kiên nhẫn năn nỉ:
- Em gái yêu, em cho anh ngồi chung đi. Mọi người đều có cặp rồi, em kêu anh ngồi với ai đây?
Đôi mắt long lanh ướt át làm Điềm Mật nổi cả da gà. Cô quay mặt chỗ khác, hừ… đừng lấy sắc dụ dỗ cô nha, trái tim cô đã có chủ rồi đó. Không chịu thỏa hiệp!
Phùng Kiến Quân hết chuyện để nói rồi, người mà anh xem là anh em này quá cứng rắn, ha ha... nhưng anh thích biết làm sao bây giờ!
Phùng Kiến Quân đành phải cầu cứu binh:
- Bà nội, mẹ nuôi, cô… à không... Mọi người giúp con đi…
Anh vừa định gọi thêm Chu Lệ rồi bỗng nhớ ra không thể kêu, nên mới tìm cách lấp lửng cho qua. Cả ba người được đặt niềm tin đó dửng dưng mà cười ha ha, chỉ có Diệp Tri Thu lên tiếng trách móc:
- Ê, tôi là bạn thân của Điềm Mật đây nè. Sao anh không cầu xin tôi hả? Tôi nói là bạn ấy chịu liền mà!
Phùng Kiến Quân xoay người nhìn Diệp Tri Thu, nãy giờ tuy thấy nhưng không để ý nha, Phong ca của anh và cô gái này ngồi gần nhau như vầy giống một đôi tình lữ quá, thật là xứng đôi. Anh mỉm cười với Diệp Tri Thu rồi nói:
- Hì, chị dâu tương lai nhờ chị nhé!
Mới vừa nói xong Hoa Vân Phong mày kiếm nhíu lại, anh hắng giọng một cái, Phùng Kiến Quân lập tức im miệng. Diệp Tri Thu thì khoái chí cười toe toét nhưng cố gắng kiềm chế sợ Hoa Vân Phong nghe được đến nổi đỏ cả mặt.
Cô gật đầu đồng ý, sau đó cúi đầu câm điện thoại mà nhắn tin cho Điềm Mật. Điềm Mật sau khi nói chuyện với Phùng Kiến Quân xong thì lại đeo tai nghe vào. Chẳng cần quan tâm anh có giở trò cầu cứu ai thì cô cũng không lay động. Lúc này thấy tin nhắn của Diệp Tri Thu như sau:
“Mật Mật, xem như bạn giúp mình đi. Bạn cho anh ta ngồi gần bạn cho anh ta im miệng chút, nếu không anh ta phá hỏng chuyện tốt của mình đó. Như vậy mình sẽ rất buồn, mình không muốn đâu!”
Chẳng ai biết nội dung cuộc nói chuyện là như thế nào. Chỉ biết kết quả là Điềm Mật nói thì thầm trong miệng:
- Thôi được rồi. Hy sinh luôn là mình! Hừ…
Nói rồi liếc nhìn Phùng Kiến Quân giơ một ngón tay ra hiệu, ngoắc anh một cái, sau đó chỉ mạnh xuống chỗ ngồi, và cuối cùng là cô nàng ngoảnh mặt trở về trên màn hình di động tiếp tục đọc truyện.
Phùng Kiến Quân thấy được phép thì nhanh chóng ngồi. Nhưng tính tình vẫn còn trẻ con mà tắc lưỡi lầm bầm:
- Hừ. Con gái vầy là ế chắc!
Điềm Mật không biết đã vặn nhỏ tiếng nhạc trong máy nghe hồi nào, vì ngồi với một tên ngả ngớn không đàng hoàng này, cô phải đề cao cảnh giác! Nên câu vừa rồi của Phùng Kiến Quân cô nghe được. Cô quay sang hét lớn:
- Đứng lên! Đi ra!
Mọi người cũng ngơ ngác không biết chuyện gì, chỉ có Hoa Vân Phong bình tĩnh hơn hết, vì anh nghe được câu nói của Phùng Kiến Quân và cũng dự đoán đúng một điều, đó là nhất định với tính cách của Điềm Mật thì người anh em này của anh phải gặp thảm cảnh rồi…
Phùng Kiến Quân đột nhiên bị hét lớn cũng giật mình. Anh nhìn cô trợn tròn mắt, một lúc sau mới hồi tỉnh một tí. Anh cười hì hì năn nỉ:
- Điềm Mật dễ thương, dịu dàng nhất trần đời. Ai cưới được em là có đạo hạnh tu hiền từ mấy ngàn năm trước. Em bớt giận, em bớt giận. Giận mau già lắm đó! Hì.
Điềm Mật được dùng lời lẽ hay ho để vuốt đuôi chẳng những không vui mà còn thêm bực mình, cô gắt gỏng:
- Nịn bợ! Hừ…
Những người còn lại trong xe cùng òa cười, tài xế cũng không nhịn được mà hùa theo. Phùng Kiến Quân giận chó mắng mèo, mọi người ở đây đều là người đáng để anh tôn trọng, nên không mắng ai được. Chỉ duy có tài xế là cấp dưới của anh nên anh có quyền . Và thế là tài xế bị xui xẻo:
- Này, cười cái gì? Mau lái xe. Đến trễ là anh biến luôn đi!
Thật quá đau khổ mà, phận làm công là vậy. Ông chủ vui thì còn có sắc mặt tốt để xem, còn người ta mà bực bội thì mọi tội lỗi đều đổ lên đầu mình. Haiz!
Cuối cùng người thương yêu cô cũng không đành lòng nhìn cô tự làm khó mình. Họ cho phép cô đi, nhưng dì Trần đích thân đến gặp cô Chu Lệ mà gửi gắm cô gái nhỏ, sau khi được Chu Lệ đảm bảo an toàn tuyệt đối thì dì Trần mới yên tâm phần nào. Vả lại có Điềm Mật “thông minh cơ trí”, “hào kiệt anh dũng” đi theo, Diệp Tri Thu mới được “phê chuẩn” cho đi lần này!
Diệp Tri Thu từ khi bước xuống máy bay đến giờ miệng cười không khép lại được. Con gái khi yêu là vậy, yêu rồi mơ mộng, mộng mà được thỏa mãn dù chỉ một chút cũng cười mãi không ngừng. Đến lúc bị người khác “góp ý” cô mới biết ra là biểu hiện tâm trạng mình quá mức rõ ràng.
Điềm Mật ngồi trong xe taxi cắn cắn ổ bánh mì kẹp thịt, vừa nói:
- Vui quá hé? Cười hoài à! Bạn làm như xa cách nhau lâu lắm vậy đó. Mới có mấy ngày không gặp mà…
Diệp Tri Thu chưa nói gì, cô nhìn lên cái kính chiếu hậu thấy bác tài xế cứ nhìn cô hoài, cô cũng thẹn thùng im lặng. Mà Chu Lệ lại là người lên tiếng:
- Em nói dư thừa rồi. Đối với người đang yêu thì chỉ cần mới quay mặt đi thôi cũng có thể phóng đại nỗi nhớ lên đến hàng nghìn lần rồi. Hừ, em chưa biết cảm giác đó mà, không trách được!
Điềm Mật bĩu môi:
- Em biết chớ, nhưng em lại không được người ta để mắt đến. Đi chơi chung cũng nhiều lần, nhưng trong lòng hay tầm mắt người ta đều trao đến một người vô tư… vô số tội rồi cô ơi.
Chu Lệ thở dài:
- Bởi vậy khi xem phim “Thần điêu đại hiệp” cô thích nhất bài thơ kinh điển Lý Mạc Sầu hay đọc ấy. “Hỏi thế gian tình là vật gì? Tình khiến sinh tử tương hứa. Trời Nam đất Bắc song phi nhạn. Cổ thụ mấy mùa hàn sương. Hoan lạc thú, biệt ly sầu. Nỗi khổ chứa đầy tình tương tư. Ngàn lời muốn nói đều trôi theo áng mây. Thiên sơn không băng giá, quân tử đi cùng ai?”
Điềm Mật cười ha hả:
- Cô ơi, xem ra cô dạy môn triết học mà tâm hồn cũng bay bổng lắm chớ. Nghe giọng cô đọc thơ hay quá hà.
Chu Lệ hất mặt khoe khoang:
- Hừ, nói không phải khoe chứ khi cô còn ở tuổi của mấy em cũng là một cây văn nghệ của trường đó nha. Nhớ lại thời kỳ đó… ôi, thời oanh liệt nay còn đâu!
Điềm Mật và Diệp Tri Thu đều bị vẻ mặt tức cười của Chu Lệ chọc cười. Hai cô phá lên cười to, đến bác tài xế ngoài trước cũng không nhịn được cười khụt khịt đến đỏ cả mặt. Không gian vui vẻ hài hòa lắm, mà dường như khi nào có mấy cô gái này xuất hiện đều mang lại sự vui tươi bằng những tiếng cười sảng khoái của tuổi trẻ, cùng với thật nhiều các câu nói khó đỡ hóm hĩnh.
Hôm nay Hà Thúy Bình và Hoa Vân Phong không đi mở tiệm bánh, bởi vì họ đứng đây đợi mọi người cùng đi “cúng chùa tạ lễ cuối năm”. Khi mọi người bàn bạc “âm mưu” đã sẵn sàng kế hoạch, chỉ cần Hoa Vân Phong đồng ý đi cùng thì bước quan trọng nhất đã hoàn thành. Nhưng khi Hà Thúy Bình thuyết phục con trai thì anh lại đưa ra các lí do thoái thác. Như đã dự đoán, bà cứ nằng nặc bắt anh phải đi cho bằng được. Nào là hết lời phân tích thiệt hơn của chuyện cúng tạ lễ, nào là mẹ già rồi đi một mình không ai chăm sóc trên đường… đủ mọi lý do!
Theo quan niệm của bà thì nhất định phải cầu xin cho anh được bình an, khỏe mạnh vì đứa con trai này là tất cả của bà; mặt khác bà còn cầu cho mình sớm có con dâu. Nay tất cả đều như nguyện, bà vui mừng lắm, thế nên bảo anh cũng phải cùng đi mới được. Mà đằng sau đó là muốn tạo cơ hội cho anh và Diệp Tri Thu có nhiều hơn không gian được tiếp xúc cũng như xây dựng tình cảm.
Hoa Vân Phong biết mẹ lo lắng cho mình, mọi năm mẹ anh đều không quản ngại vất vả để cầu phúc cho anh. Nhưng mấy năm nay, mọi việc cúng và tạ lễ đều do mẹ anh cùng hai bà cháu Phùng Kiến Quân đi thôi, chưa có lần nào mẹ bảo anh đi. Bình thường chuyện đi xa hoặc đến những nơi đông đúc mẹ anh đều tự hạn chế không bảo anh theo. Hoa Vân Phong không thể không nghĩ đến chuyện này nhất định có liên quan đến Diệp Tri Thu. Mẹ anh cứ luôn miệng kêu ca phải sớm có con dâu, rồi khen Diệp Tri Thu đủ điều tốt đẹp…
Và đúng như Hoa Vân Phong dự đoán, hai người đứng dưới lầu đợi không lâu thì nghe tiếng chào hỏi của Diệp Tri Thu và Điềm Mật khi họ đi đến điểm hẹn…
Còn Chu Lệ cũng đi theo, nhưng không dám lên tiếng. Đó là bởi vì Chu Lệ còn sợ rằng Hoa Vân Phong sẽ nhận ra mình, nên cô chọn cách “âm thầm” đi theo chứ tuyệt đối không phát ra âm thanh. Điều này cũng đã được báo trước cho mọi người nên không ai lật tẩy Chu Lệ cả.
Cả hai cô gái đều tươi cười như hoa đi càng gần đến chỗ hai mẹ con đang đứng. Điềm Mật vui vẻ chào hỏi trước:
- Chào dì Bình,… chào anh!
Hoa Vân Phong gật đầu chào lại, Hà Thúy Bình cũng cười tít mắt, bà kéo tay Diệp Tri Thu âu yếm:
- Đến rồi, đi sớm vậy có mệt không con?
Diệp Tri Thu lắc đầu, nhìn lén sang Hoa Vân Phong, thấy sắc mặt của anh cũng bình thường chứ không vì nghe tiếng cô mà có điều khó chịu gì hết. Cô mới thầm yên tâm. Từ hôm được Hà Thúy Bình báo cho biết chuyến đi có Hoa Vân Phong, cô cứ canh cánh trong lòng không biết anh có chịu đi khi biết có cô đi chung không nữa… Dì Bình dùng cách gì thuyết phục anh mà hay vậy?
Diệp Tri Thu trả lời tiếng nhỏ như mèo kêu:
- Dạ không mệt dì ơi, chỉ có một tiếng đồng hồ thôi mà!
Hà Thúy Bình cười cười:
- Đúng rồi, nhưng lát nữa thì mệt hơn đó nhe con. Ngồi xe phải hơn năm tiếng đồng hồ mới tới nghe con!
Diệp Tri Thu cũng chưa hình dung được chuyện đó có gì mệt mỏi, chỉ là ngồi trên xe cho người ta chở thôi mà… nhưng đến khi trải nghiệm cô mới biết cái gì là mệt mỏi, từ hồi cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ trải qua!
Trước khi đi mọi người được phân công chỗ ngồi cũng đã chứa đựng sẵn “âm mưu”! Xe là do tài xế của Phùng Kiến Quân lái đến đón mọi nguời, Hà Thúy Bình vốn đang đứng gần HoaVân Phong bỗng nhiên chuyển hướng lên xe trước, rồi phân phó:
- Bây giờ chúng ta cùng ngồi xe và khi đi đường cũng chia theo cặp để hỗ trợ lẫn nhau nhé! Dì tính vầy, dì ngồi ghế cuối cho, lát nữa ngồi chung với bà nội Kiến Quân. Điềm Mật con ngồi dãy ghế tiếp theo. Còn lại hai đứa tự biết rồi hé. Đi thôi!
Hoa Vân Phong đương nhiên biết “còn lại hai đứa” là ai. Chính là anh với Diệp Tri Thu thôi. Mẹ anh cũng thiệt là, phân phó kiểu gì vậy chứ? Lúc này cánh tay đột nhiên có người giật giật. Sau lưng anh đi tới, vang lên tiếng Diệp Tri Thu:
- Tôi với anh một nhóm đó. Được không?
Chưa bao giờ nói câu “Không được!” với cô, giờ phút này cũng không còn cách nào khác, đành chấp nhận thôi. Hoa Vân Phong gật gật đầu xem như đồng ý rồi. Cánh tay anh bị Diệp Tri Thu nắm chặt quá, thậm chí móng tay cô siết vào da thịt của anh. Đương nhiên sức của cô không làm anh đau được, nhưng như vậy đủ cho thấy cô gái rất căng thằng khi chung nhóm với anh. Hoa Vân Phong mới bước được hai bước đã dừng lại, Diệp Tri Thu không hiểu chuyện gì, cô hỏi:
- Sao anh không đi nữa?
Cô sợ anh đổi ý không chịu đi theo cô, hay là không muốn cô dẫn đường?
Hoa Vân Phong trả lời:
- Vì cô căng thẳng quá, thả lỏng đi. Khi dắt tay tôi cũng không cần nắm chặt như vậy!
Diệp Tri Thu lúc này mới nhìn xuống chỗ cô đang nắm khuỷu tay anh, tay áo đã nhăn nhúm một mảnh lớn. Chết rồi! - Diệp Tri Thu âm thầm kêu gào trong lòng. Cô lại làm chuyện anh không thích.
Hoa Vân Phong không nghe cô nói, cũng đoán biết suy nghĩ cô lúc này. Anh nói:
- Không phải cô làm không tốt, mà là như vậy vừa phí sức của cô, vừa khó di chuyển cho cả hai chúng ta. Từ từ đi, cô sẽ quen với cách dẫn đường thôi. Bây giờ tốt nhất là để tôi đặt tay lên vai cô nhé!
Diệp Tri Thu âm thầm gật đầu, lại quên mất anh nhìn không thấy. Hồi lâu sau Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Tri Thu, tôi nói vậy cô thấy có được không?
Ngữ khí nhẹ nhàng làm lòng dạ nào không mền nhũn cho được! Diệp Tri Thu cũng không phải đang giận hờn gì anh, mà cô đang tự trách mình và không biết đến khi nào cô mới làm tốt phận sự là “bạn gái” của người ta đây? Suy nghĩ vậy thôi mặt cô lại đỏ lựng lên hết. Mắc cỡ quá đi!
Diệp Tri Thu nhanh chóng phản hồi lại anh:
- Ờ, tôi nghe rồi.
Nói xong cô nắm tay anh đặt lên vai mình. Vì đã có lần ăn ý trước đó, nên lần này hai người lại phối hợp quá nhịp nhàng. Làm cho mấy người có âm mưu trên xe cũng trố mắt mà nhìn.
Diệp Tri Thu đi phía trước, lúc đến gần bậc thang để lên xe cô có nhắc nhở anh trước. Sau đó cô xoay người, hai tay đỡ tay anh cẩn thận từng tí một. Nhưng ai tinh mắt nhất định nhìn ra được cô gái đang khẩn trương. Diệp Tri Thu cũng bất tri bất giác không hề hay biết, hai lòng bàn tay cô đã ứa ra rất nhiều mồ hôi, ẩm ướt.
Hơi nóng từ lòng bàn tay cô xuyên qua vải áo mỏng manh làm Hoa Vân Phong có thể cảm nhận được hết điều gì đang xảy ra cho cô gái. Và cũng chính vì bận lo suy xét đến tâm trạng Diệp Tri Thu mà anh quên mất chiều cao của mình vốn vượt qua rất nhiều so với khung cửa của xe. Mặc dù đã khom người xuống nhưng lại không đủ thấp để tránh vật cản, cho nên đầu anh đụng mạnh vào khung cửa đến nỗi Hà Thúy Bình nghe mà còn giật cả mình.
Bà đau lòng chết mất, con trai bà chịu đau cũng như ai đang cắt máu trong tim bà vậy. Bà vừa định nhỏm dậy hỏi han thì Chu Lệ đã kéo bà ngồi xuống, cô không nói chỉ dùng vài cái nháy mắt để ra hiệu. Hà Thúy Bình hiểu ý, nên ngồi yên trở lại và tiếp tục quan sát…
Chỉ còn có Điềm Mật vẫn vô tâm không biết là bởi vì cô đang đeo tai nghe để nghe nhạc, còn mắt thì dán vào chiếc điện thoại mà đọc tiểu thuyết.
Phản ứng đầu tiên khi Hoa Van Phong va chạm vào đầu không phải tiếng rên rỉ của anh, vì cũng không đến mức quá đau mà lên tiếng, cũng không thể mất phong độ mà than thở trước mặt một cô gái. Mà trước đó là tiếng la lên đau đớn của Diệp Tri Thu như chính cô là người bị va chạm chứ không phải anh:
- Á…. Chết rồi!
Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Cô sao vậy?
Diệp Tri Thu nói:
- Cái này tôi hỏi anh mới đúng đó. Anh đau không? Xin lỗi nhe, tôi không…
Rối rắm quá cho nên câu giải thích cũng không rõ rang. Cô dường như toát nhiều mồ hôi hơn nữa, cả sống lưng cũng ẩm ướt lành lạnh và khỏi phải nói đôi tay đang nắm chặt trên cẳng tay Hoa Vân Phong càng lúc càng tăng lực lượng.
Hoa Vân Phong cười với cô:
- Không sao, không đau chút nào. Cô đừng lo!
Diệp Tri Thu dời một tay đưa về phía cái trán đang dần chuyển sang màu đỏ của anh định xoa xoa cho bớt đau, nhưng giữa chừng thì cô dừng lại. Phần lí trí còn sót lại nói với cô rằng: Ở đây còn nhiều người như vậy, cô không mắc cỡ thì cũng phải nghĩ cho anh, từ trước đến nay anh không thích người khác đụng chạm, hôm nay được tiếp xúc với anh thế này đã là may mắn cho cô lắm rồi, nếu cô vượt quá giới hạn có lẽ anh sẽ tìm cách tránh xa cô thì nguy.
Diệp Tri Thu hỏi như thì thầm:
- Không đau thật sao? Tôi thấy trán anh đỏ hết rồi kìa!
Hoa Vân Phong quả quyết với cô:
- Thật mà. Người nào va chạm mà không để lại vết đỏ đâu. Vả lại cô cũng thấy đó không có vết trầy xước phải không? Tôi không có lí do gì để phải nói dối cô cả!
Diệp Tri Thu đương nhiên biết làn da anh rất trắng và có vẻ mỏng manh nên mới dễ thấy ửng đỏ lên như vậy. Nhìn bề ngoài người khác rất dễ tưởng rằng anh là người yếu ớt, đôi khi ủy mị như con gái. Nhưng thật sự khi tiếp xúc với anh nhiều mới biết điều đó hoàn toàn ngược lại. Diệp Tri Thu nghĩ: Người ta đẹp trai thôi mà, đẹp đến từng “milimet” thì có gì sai chứ? Nhiều quan điểm lại cho rằng người như vậy thường có tính tình dễ dàng xao động, tâm trạng không ổn định, theo kiểu “sợ bóng sợ gió”, thua kém mọi người. Nhưng Diệp Tri Thu chắc chắn rằng tất cả đều sai khi nói về anh. Hơn nữa cô còn tự hào khi đi bên anh, vì có không ít những ánh mắt ghen tị đang nhìn về hướng này kia kìa!
Diệp Tri Thu nói:
- Ờ, thì tôi tin anh mà, nhưng có gì phải nói tôi biết nghe không? Đừng cố một mình chịu đựng đó. Tôi đôi khi khờ lắm, không tự đoán biết được đâu!
Hoa Vân Phong mỉm cười gật đầu:
- Được rồi, tôi nghe cô. Chúng ta mau vào chỗ ngồi thôi, đừng để mọi người đợi lâu.
Diệp Tri Thu nghưe anh nói “tôi nghe cô” thì lại có từng đợt sóng gợn trong tim. Người con gái nào không vui sướng đến chết mất khi nghe người mình yêu nói “Anh nghe lời em”! Hì… trường hợp này chẳng phải cũng tương tự thế thôi.
Diệp Tri Thu dẫn anh đến bên ghế. Hoa Vân Phong bảo cô vào trong ngồi gần cửa sổ. Ga-lăng thế còn gì!
Diệp Tri Thu cũng có ngồi qua xe hơi, nhưng chưa đi xe lớn như thế này mà còn với nhiều người nữa. Cô nghe dì Bình nói là đi cũng khá xa, ngồi xe liên tục mấy tiếng đồng hồ mới tới nơi. Diệp Tri Thu đương nhiên chưa từng trải nghiệm được sự mệt mỏi của chuyến đi dài là như thế nào. Vì bình thường cô chỉ quanh quẩn trong cái thành phố thơ mộng của mình, cho nên đây là lần đầu tiên.
Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, tài xế bắt đầu khởi động xe đến nhà Phùng Kiến Quân đón hai bà cháu của anh. Đến nơi, cửa xe vừa mở ra đã nghe tiếng nói rất to của bà nội anh:
- Chào mọi người. Ha… ha…! Vui quá, đi thôi, đi thôi!
Phùng Kiến Quân từ ngoài sau chạy vội đến, đưa vật nhỏ gì đó nhét vào tai bà nội, miệng thì không ngừng nói:
- Bà nội ơi, đã nói đi xa với mọi người cần có máy trợ thính mà. Bà muốn dọa người ta sợ chạy hết sao? Bà nói chuyện lớn đến trên lầu con còn nghe đó.
Bà nội anh mắng to:
- Thằng nhóc con, bà đánh mông mày. Dám nói bà vậy à? Biết vậy hồi đó bà nuôi con gà còn biết đẻ trứng cho bà ăn, còn con thiệt là… hừ. Mặc kệ luôn!
Phùng Kiến Quân vuốt ve lưng bà dỗ dành như đối với một đứa trẻ:
- Thôi mà, con xin lỗi bà được chưa nè. Mau lên xe thôi, người ta đợi mình kìa bà nội.
Bà nội nghe vậy cười móm mém:
- Ờ, đi thôi, đi chơi…
Bà nội là vậy, già cả nhưng tính tình rất vui vẻ, hễ ai nói đi đâu chơi là bà vui như vậy đó. Tính tình này cũng được di truyền thành công đến đời của Phùng Kiến Quân đây, nói anh còn trẻ con quả thật không sai chút nào.
Khi lên xe, bà nội được Phùng Kiến Quân đỡ xuống ngồi chung với Hà Thúy Bình cùng Chu Lệ. Còn anh thì hí hửng chạy đến ngồi kế Điềm Mật…
Phùng Kiến Quân nói:
- Điềm Mật, cô né sang bên cho tôi ngồi với!
Điềm Mật không nghe anh nói vì bận nghe nhạc rồi, nhưng cô cảm giác được bên cạnh có người xuất hiện, nên ngẩng đầu lên xem xét. Cô gỡ tai nghe và hỏi lại:
- Gì?
Nói chuyện với Phùng Kiến Quân cộc lốc như con trai đồng lứa, Điềm Mật cần gì phải thục nữ với anh ta?
Phùng Kiến Quân kiên nhẫn năn nỉ:
- Em gái yêu, em cho anh ngồi chung đi. Mọi người đều có cặp rồi, em kêu anh ngồi với ai đây?
Đôi mắt long lanh ướt át làm Điềm Mật nổi cả da gà. Cô quay mặt chỗ khác, hừ… đừng lấy sắc dụ dỗ cô nha, trái tim cô đã có chủ rồi đó. Không chịu thỏa hiệp!
Phùng Kiến Quân hết chuyện để nói rồi, người mà anh xem là anh em này quá cứng rắn, ha ha... nhưng anh thích biết làm sao bây giờ!
Phùng Kiến Quân đành phải cầu cứu binh:
- Bà nội, mẹ nuôi, cô… à không... Mọi người giúp con đi…
Anh vừa định gọi thêm Chu Lệ rồi bỗng nhớ ra không thể kêu, nên mới tìm cách lấp lửng cho qua. Cả ba người được đặt niềm tin đó dửng dưng mà cười ha ha, chỉ có Diệp Tri Thu lên tiếng trách móc:
- Ê, tôi là bạn thân của Điềm Mật đây nè. Sao anh không cầu xin tôi hả? Tôi nói là bạn ấy chịu liền mà!
Phùng Kiến Quân xoay người nhìn Diệp Tri Thu, nãy giờ tuy thấy nhưng không để ý nha, Phong ca của anh và cô gái này ngồi gần nhau như vầy giống một đôi tình lữ quá, thật là xứng đôi. Anh mỉm cười với Diệp Tri Thu rồi nói:
- Hì, chị dâu tương lai nhờ chị nhé!
Mới vừa nói xong Hoa Vân Phong mày kiếm nhíu lại, anh hắng giọng một cái, Phùng Kiến Quân lập tức im miệng. Diệp Tri Thu thì khoái chí cười toe toét nhưng cố gắng kiềm chế sợ Hoa Vân Phong nghe được đến nổi đỏ cả mặt.
Cô gật đầu đồng ý, sau đó cúi đầu câm điện thoại mà nhắn tin cho Điềm Mật. Điềm Mật sau khi nói chuyện với Phùng Kiến Quân xong thì lại đeo tai nghe vào. Chẳng cần quan tâm anh có giở trò cầu cứu ai thì cô cũng không lay động. Lúc này thấy tin nhắn của Diệp Tri Thu như sau:
“Mật Mật, xem như bạn giúp mình đi. Bạn cho anh ta ngồi gần bạn cho anh ta im miệng chút, nếu không anh ta phá hỏng chuyện tốt của mình đó. Như vậy mình sẽ rất buồn, mình không muốn đâu!”
Chẳng ai biết nội dung cuộc nói chuyện là như thế nào. Chỉ biết kết quả là Điềm Mật nói thì thầm trong miệng:
- Thôi được rồi. Hy sinh luôn là mình! Hừ…
Nói rồi liếc nhìn Phùng Kiến Quân giơ một ngón tay ra hiệu, ngoắc anh một cái, sau đó chỉ mạnh xuống chỗ ngồi, và cuối cùng là cô nàng ngoảnh mặt trở về trên màn hình di động tiếp tục đọc truyện.
Phùng Kiến Quân thấy được phép thì nhanh chóng ngồi. Nhưng tính tình vẫn còn trẻ con mà tắc lưỡi lầm bầm:
- Hừ. Con gái vầy là ế chắc!
Điềm Mật không biết đã vặn nhỏ tiếng nhạc trong máy nghe hồi nào, vì ngồi với một tên ngả ngớn không đàng hoàng này, cô phải đề cao cảnh giác! Nên câu vừa rồi của Phùng Kiến Quân cô nghe được. Cô quay sang hét lớn:
- Đứng lên! Đi ra!
Mọi người cũng ngơ ngác không biết chuyện gì, chỉ có Hoa Vân Phong bình tĩnh hơn hết, vì anh nghe được câu nói của Phùng Kiến Quân và cũng dự đoán đúng một điều, đó là nhất định với tính cách của Điềm Mật thì người anh em này của anh phải gặp thảm cảnh rồi…
Phùng Kiến Quân đột nhiên bị hét lớn cũng giật mình. Anh nhìn cô trợn tròn mắt, một lúc sau mới hồi tỉnh một tí. Anh cười hì hì năn nỉ:
- Điềm Mật dễ thương, dịu dàng nhất trần đời. Ai cưới được em là có đạo hạnh tu hiền từ mấy ngàn năm trước. Em bớt giận, em bớt giận. Giận mau già lắm đó! Hì.
Điềm Mật được dùng lời lẽ hay ho để vuốt đuôi chẳng những không vui mà còn thêm bực mình, cô gắt gỏng:
- Nịn bợ! Hừ…
Những người còn lại trong xe cùng òa cười, tài xế cũng không nhịn được mà hùa theo. Phùng Kiến Quân giận chó mắng mèo, mọi người ở đây đều là người đáng để anh tôn trọng, nên không mắng ai được. Chỉ duy có tài xế là cấp dưới của anh nên anh có quyền . Và thế là tài xế bị xui xẻo:
- Này, cười cái gì? Mau lái xe. Đến trễ là anh biến luôn đi!
Thật quá đau khổ mà, phận làm công là vậy. Ông chủ vui thì còn có sắc mặt tốt để xem, còn người ta mà bực bội thì mọi tội lỗi đều đổ lên đầu mình. Haiz!