Trước khi tả, Diệp Tri Thu nhìn kỹ các hướng, cô thấy rằng hướng Hoa Vân Phong đang hướng mặt về nơi đó là đẹp nhất, còn trước mặt cô hiện tại là hướng về phía dòng sông lúc nãy vừa qua đò, chẳng có cái gì đặc sắc để nói. Hơn nữa, cô còn chuẩn bị vốn từ ngữ thật tốt, giống như là sắp tham gia vào một cuộc thi viết văn quan trọng.
Hoa Vân Phong lắng tai đợi nghe cô trả lời mình, nhưng đợi hẳn một lúc mà cô không chịu nói câu nào. Anh mới cảm thấy yêu cầu mình đưa ra có phải hay không đã làm khó cô? Cho nên anh mới lên tiếng:
- Thôi vậy, nếu không tiện, cô cũng không cần quan tâm lời tôi nói lúc nãy…
Diệp Tri Thu không đợi anh nói hết câu đã chạy ngay đến trước mặt anh phân bua với giọng thành khẩn:
- Không, không đâu, không phải…
Mỗi khi có chuyện gì gấp gáp thì cô đều nói năng lộn xộn!
Hoa Vân Phong trấn an cô:
- Tri Thu, có gì từ từ nói!
Diệp Tri Thu hối hả đến nỗi tim đập thình thịch, cô sợ anh sẽ giận cô. Cô điều chỉnh hơi thở, ngẩng đầu thẳng mặt anh và nhỏ giọng nói:
- Anh đừng giận nha. Tôi chỉ là muốn tìm từ ngữ và gốc độ tốt nhất để miêu tả cho anh nghe thôi mà.
Cùng lúc đó, Hoa Vân Phong cúi đầu xuống, với tư thế này, cô và anh dường như đang “trao đổi” ánh mắt cho nhau vậy. Cô ngẩng đầu, anh cúi đầu, trong khoảng cách gang tấc đó, hai người có thể hít vào hơi thở của nhau.
Nhịp thở của anh sâu mà mạnh mẽ, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, dịu mát như mùi bạc hà trong trẻo làm Diệp Tri Thu cảm thấy khí quản dường như tê tê rung động, cô tham lam hít sâu, hít sâu… Trong khi đó, Hoa Vân Phong cũng có cảm nhận tương tự. Anh tưởng như mình đi lạc vào trong một vườn trái cây ngọt lành đang mùa chín rộ. Mùi hương này sao mà ngọt ngào quá, hấp dẫn từng tế bào trong cơ thể anh, dường như đang bảo anh rằng: Hãy đến gần hơn chút nữa, chút nữa thôi là có thể chạm vào ngọn nguồn của mật ngọt.
Người ta thường nói “Tình yêu là phản ứng hóa học sinh ra a-xít”. Và lúc này đây, phản ứng hóa học đang làm cho hai người không tự chủ mà hướng đến gần nhau, chỉ còn một chút khoảng cách mỏng manh như tờ giấy nữa thôi là điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Nhưng… một tiếng động từ đâu vang lên đã làm hai đương sự cùng lúc giật mình. Rồi như có cảm giác bị người ta bắt tại trận mà chột dạ cùng nhau lùi về sau hai bước chân.
Chỗ đứng của Hoa Vân Phong phía sau có một cái ghế làm bằng thân cây dừa được mài giũa bóng láng. Do lúc này tâm trạng có hơi rối loạn, nên anh quên mất phía sau mình vẫn còn vật cản. Anh bị cái ghế chặn lại, chân mất thăng bằng làm cơ thể ngã ngửa ra sau. Diệp Tri Thu phản ứng cực nhanh giơ tay kéo tay anh lại. Cũng may, nhờ Hoa Vân Phong là người học võ nên mới vừa biết bản thân mất thăng bằng, anh đã nhanh chóng lấy lại thăng bằng, kết quả anh không có té ngã mà Diệp Tri Thu lại bất chợt nhào vào lòng anh, hai tay theo bản năng bám víu lấy áo của anh. Trông cô như con mèo nhỏ nằm gọn trong vòng tay rắn chắc an toàn của anh…
Cảnh này vừa xảy ra đã làm cho mấy người núp ló sau khe cửa sổ nhìn ra mảnh sân rộng này có phần đắc chí. Trước tiên vui nhất phải nói đến Hà Thúy Bình. Bà khe khẽ nói:
- Phải vậy chứ! Con trai, lần này không làm mẹ thất vọng nè. Giỏi lắm!
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, trên mặt ý cười chưa tan, nhưng bà nội Phùng Kiến Quân lại quay sang vỗ đầu anh ta mà mắng:
- Thằng quỷ nhỏ, suýt chút nữa bị con phá hư hết rồi. Khi cháu xem phim có quá nhập tâm vậy không hả?
Phùng Kiến Quân ủy khuất vuốt tóc:
- Bà nội à, con sai rồi! Nhưng mà không phải đã không có chuyện gì rồi sao? Trông hai người họ lúc này kìa… ôi, tình tứ làm sao!
Bà nội giơ sửa sửa lại gọng kính lão của mình, nhìn ra ngoài sân một lát mới gật gù cười móm mém:
- Hừ. Được rồi. Tha thứ cho cháu đó.
Phùng Kiến Quân như được “giải thoát”, xem như thoát nạn. Anh cũng đâu có muốn làm chuyện phá rối hai người họ đâu chứ. Chỉ là lúc nãy anh mới vừa tắm xong, định tìm bà nội hỏi thử xem tối nay ăn cái gì, mới có giờ này anh đã hơi đói bụng rồi. Ở thành phố anh chẳng có lúc nào cho cái miệng ngơi nghỉ, chỉ trừ lúc đi ngủ ra. Vì nếu anh không nói chuyện thì lại muốn ăn vặt. Khi anh còn nhỏ, bà nội thường mắng: “Thằng nhóc, cháu cứ ăn hàng kiểu này bà nội nuôi không nổi đâu à!”. Nhưng mà chưa bao giờ bà bỏ rơi anh cả, ngay khi anh quậy phá theo bọn xấu, hay lúc gia cảnh gặp khó khăn nhất…
Nhắc đến chuyện này phải nói đến trước đó khoảng mười lăm phút. Lúc đó, Phùng Kiến Quân tắm rửa xong trở ra thì chung quanh một mảnh lặng yên, không một bóng người. Đi ra phía trước tìm cũng không có, anh trở lại phía sau cũng chả thấy ai. Anh đến căn phòng của Điềm Mật và Diệp Tri Thu muốn tìm hai cô nói chuyện cho đỡ buồn. Nào ngờ khi giở tấm màn che thì thấy Điềm Mật đang nằm gọn trên giường, ôm gối mà ngủ say sưa. Phùng Kiến Quân thấy cô ngủ say cũng không có quấy rầy, anh che màn lại và đi ra ngoài. Lúc này, anh có cảm giác như mình đang chơi trò trốn tìm vậy, trong căn nhà nhỏ thế này mà đi kiếm mấy người còn lại phải chạy tới chạy lui mấy vòng. Hừ, chỉ còn một phòng thôi ngoài ra còn chỗ nào để trốn nữa? Nếu lại không có thì chắc họ đã đi ra ngoài rồi…
Mới vén tấm màn anh đã thấy mẹ nuôi và cô Chu Lệ hai người đứng hai bên, còn ở giữa chính là người thấp nhất – bà nội anh! Anh tò mò, nhưng cũng có ý tứ lắm, thấy mọi người chỉ thập thò nhìn qua khe cửa sổ nhỏ xíu thì chắc hẳn đang nhìn lén cái gì đó rồi. Anh mới rón rén đi đến gần, khều khều vai Hà Thúy Bình, nói nhỏ:
- Mọi người đang làm gì vậy?
Hà Thúy Bình giật hết cả mình, bà nhéo lỗ tai anh mà nói:
- Xuỵt! Nhỏ tiếng nghe không? Mẹ đang rình coi Vân Phong và Tri Thu đó. Xem kìa, xem kìa…
Phùng Kiến Quân vốn rất cao, anh chỉ cần đưa đầu về phía trước một chút là có thể dễ dàng nhìn thấy diễn cảnh bên dưới rồi, không cần chiếm chỗ của ba người phía trước. Anh há hốc mồm khi thấy hai người ngoài đó giữ tư thế ngưỡng cổ - cúi đầu ái muội thật lâu. Sau đó, họ dần dần nhích lại gần nhau hơn như hai nam châm khác cực theo nguyên lí bình thường sẽ hút nhau vậy. Phùng Kiến Quân hiếu kì muốn xem cho rõ hơn Phong ca của anh lần đầu tiên trong đời trao nụ hôn cho một người con gái là như thế nào và anh cũng rất muốn chia sẻ điều này cho hai tên ôn thần ở nhà. Anh lấy cái điện thoại di động trong túi ra … hừ, hai tên đó sẽ ngưỡng mộ chết mất… ha ha!
Phùng Kiến Quân đưa cái di động gần sát khe cửa để mong có được gốc chụp đẹp nhất để ghi hình lại. Nào ngờ do quá đà nên anh đã vô tình đụng tay vào cánh cửa, khe cửa ngay lập tức bị đóng sầm lại, đương nhiên âm thanh rất chói tai trong cái không gian im lặng như tờ này…
Sau khi xảy ra sự cố, mọi người điều tự giật mình không hẹn mà cùng nhau lập tức ngồi xuống trốn sau khung cửa. Bà nội Phùng Kiến Quân nhéo lỗ tai anh đè giọng mắng :
- Cháu làm cái gì vậy hả? Ôi, thiệt là…
Trách cái gì đây khi mọi chuyện đã xảy ra rồi. Phùng Kiến Quân tự biết lỗi sai ở mình, nên không nói câu nào biện bạch. Anh chỉ cẩn thận đứng dậy, hé mở khung cửa sổ thật nhẹ nhàng… thì may mắn thấy được màn diễn đang ôm nhau thắm thiết của “hai nhân vật chính”…
Hoa Vân phong và Diệp Tti Thu dường như bị thôi miên, hai người cứ giữ tư thế đó rất lâu, mê luyến hương vị của nhau đến nổi quên buông ra đối phương, cũng nhất thời quên mất phải có bất kỳ ngượng ngùng gì hết. Sau một hồi lâu, bỗng nhiên cả hai người đang chìm đắm trong hạnh phúc lại cùng tỉnh ngộ cùng một lúc. Cả Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong đều tự buông ra đối phương, cũng không di chuyển xa, chỉ đơn giản là không còn dích như sam nữa thôi. Và hai người cùng cất tiếng nói xấu hổ:
- Xin lỗi!
- Xin lỗi!
Ai xin lỗi ai? Đều không phải là lỗi của ai cả. Không khí trở nên ngưng trọng, phút chốc mọi người rình xem dường như nín thở trông chờ kết quả tốt, ai ngờ…
Diệp Tri Thu lấy lại tinh thần tương đối nhanh, cô tìm chuyện khác để xí xóa sự ngượng ngùng này:
- Hay là anh ngồi xuống đi, tôi sẽ từ từ miêu tả cảnh vật cho anh nghe!
Hoa Vân Phong gật đầu. Anh đưa tay ra phía sau, cúi người xuống tìm ghế ngồi. Diệp Tri Thu cũng thật tự nhiên giúp đỡ đưa tay anh chạm vào mặt ghế. Hoa Vân Phong nói:
- Cảm ơn! Tri Thu, cô cũng ngồi xuống đi!
Diệp Tri Thu đương nhiên không ngại, cô cũng nhẹ nhàng ngồi bên cạnh anh. Tuy nhiên vẫn còn ngại ngùng mà cách anh một khoảng khá xa. Cô đặt tay lên ngực điều hòa lại nhịp tim, hít sâu để bình ổn hơi thở. Sau đó cô chầm chậm cất tiếng trong trẻo:
- Chúng ta ngồi thế này là đối diện với một khung cảnh vô cùng mộc mạc nhưng lại đủ màu sắc tươi đẹp, có cây cối, có sông nước tạo nên một bức tranh bình dị ấm áp lòng người. Đó chính là hàng cây cao cao, xanh um bát ngát như tạo thành một dãy rào vô cùng chắc chắn bảo vệ những bông lúa đang mùa nở rộ ở cánh đồng phía dưới. Cánh đồng bạt ngàn với vô vàn bông lúa chin, trông xa xa như những dãy lụa mềm mại óng ánh sắc vàng rực rỡ trong nắng chiều dịu dàng. Dãy lúa kéo dài xa tít nối liền với chân trời mang sắc vàng cam ấm áp khi mặt trời từ từ lặn về tây sau một ngày làm việc mệt mỏi dâng hiến ánh sáng chan hòa cho mọi vật. Và kia, ẩn ẩn hiện hiện nhấp nhô những đường cong tuyệt hảo của dãy Thất Sơn hùng vĩ mọc giữa vùng đồng bằng, đó cũng là nét đặc trưng chỉ của riêng An Giang xinh đẹp.
Diệp Tri Thu hào hứng nói không ngừng. Mạch văn chương cứ tuôn trào vô thức mà không để ý bộ dạng của mình lúc này như là một thi nhân, quá mức nhập tâm. Không biết khi nào cô đã đứng dậy, phóng tầm mắt ra xa ngắm nhìn cẩn thận từng chi tiết, cái đầu nhỏ không ngừng chuyển động để có những lời lẽ hay nhất nói cho anh nghe, miệng thì không dứt lời, một hơi có thể nói dài như vậy… đúng là cô gái đáng yêu!
Hoa Vân Phong vẫn im lặng lắng nghe, dường như anh đang ngưng thần để tổng hợp thông tin từ miêu tả của cô để vẽ lại bức tranh trong đầu. Chuyện này tưởng dễ nhưng lại vô cùng khó đối với Hoa Vân Phong. Màu sắc không có, đường nét cũng mơ hồ. Anh chẳng thể nào nhớ nổi màu vàng của những bông lúa là như thế nào, cũng không nhớ màu da cam của buổi chiều tà… Mày anh càng nhíu càng sâu. Cùng lúc Diệp Tri Thu trông thấy điều này, làm trái tim cô lại quặn đau.
Cô tìm cách đánh lạc hướng suy nghĩ của anh:
- Này, anh đứng dậy, đến đây…
Cô tự nhiên dắt tay anh chạm đến một cái cây thật cao, đường kính thân khoảng 30cm. Cô biết loại cây này, vì khi đến thành phố C cô đã từng thấy qua ở nhà bà ngoại của Điềm Mật, lúc đó cô cũng có hỏi về nó, bà nói cho cô biết đó chính là cây hoa hoàng hậu, bà nói khi nó nở hoa rất nhiều và đẹp mắt. Và chính cô khi đó cũng được thưởng thức vẻ đẹp say lòng đó. Nên Diệp Tri Thu muốn nói cho Hoa Vân Phong biết nó xinh đẹp như thế nào.
Cô bắt đầu miêu tả tiếp:
- Anh chạm vào là thân cây của một loài hoa rất đẹp. Hoa nó màu vàng óng ánh, màu vàng tươi mới. Hoa nở thành từng chùm treo ngược như những cái lồng đèn, được tạo thành từ những bông hoa nho nhỏ như những cánh bướm xòe rộng đôi cánh xinh đẹp khoe sắc dưới nắng vàng… Lúc này đây chúng đang mùa nở rộ và sai hoa, làm cho một vầng trời như sáng rực tô điểm cho khung cảnh nơi đây càng thêm sinh động, nhìn vào chúng ta sẽ có cảm giác say mê choáng ngợp… thật sự rất đẹp!
Diệp Tri Thu nói xong vẻ mặt còn chưa rút hết nét si mê thì nghe tiếng Hoa Vân Phong hỏi:
- Cô nói là cây hoa hoàng hậu?
Diệp Tri Thu nghiêng đầu nhìn anh, cô nói:
- Ờ đúng vậy! Anh hay thiệt đó, tôi chưa nói nó tên gì mà anh cũng đoán ra… hì!
Hoa Vân Phong theo bản năng ngẩng đầu lên dường như muốn ngắm nhìn những gì mà Diệp Tri Thu nói là xinh đẹp đó, nhưng vô ích, vẫn một mảng tối đen, đôi mày anh nhăn lại giống nhu đang suy nghĩ cái gì đó. Diệp Tri Thu quan sát thấy điều này, không yên lòng, cô nghĩ chắc cô cách tả của cô quá khó hiểu hay cô nói sai điều gì… Ây, nói đến nói sai thì quả thật là có. Cô thừa nhận vì để cho anh biết được bên cạnh anh có một cây hoa hoàng hậu xinh đẹp này mà cô đã nói dối, thực ra nó không nở hoa mà cô lại nói sinh động y như đang mùa nở rộ vậy…
Diệp Tri Thu bất an hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Hoa Vân Phong không muốn làm hưng trí của cô bị quét sạch, nên anh lắc đầu nói:
- Không có gì! Chỉ là đột nhiên nhớ đến một sự tình, nhưng có lẽ tôi nhớ lầm…. À, đúng rồi, tôi muốn nói cảm ơn cô. Cô miêu tả rất hay, rất sinh động, giàu cảm xúc, làm cho tôi cảm thấy cảnh vật rất gần bên tôi, chỉ cần với tay ra là có thể nắm bắt được.
Diệp Tri Thu nghe anh khen mình, cái mũi hếch lên, gương mặt lộ ra thần thái tự hào, do kích động vì những lời khen đó nên đôi má đỏ hây hây, kết hợp với hai cái lúm đồng tiền duyên dáng đã tạo cho nhan sắc cô nàng như tỏa sáng giữa nắng chiều dần buông.
Diệp Tri Thu không thích hư vinh, những lời khen cô nghe không ít, nhưng nếu là của anh lại có tác dụng rất lớn đối với cô. Lời nói đó chạm vào trái tim làm nó rung lên vì vui sướng, làm cô cảm thấy mình rốt cuộc cũng có thể làm điều gì đó đáng kể xua đi mây đen dày đặc u ám trong cuộc sống của anh, bây giờ và mãi mãi về sau. Cô vững tin vào điều đó!
Sắc chiều dần kéo đến khi mặt trời khuất bóng sau dãy núi như làn sương mù phía xa xa. Cảnh vật cũng trở nên mờ ảo hẳn đi, mọi thứ như phủ một tấm áo choàng màu tối báo hiệu màn đêm sắp buông xuống. Hai người vẫn còn ngồi đó, im lặng. Diệp Tri Thu thỉnh thoảng liếc sang nhìn Hoa Vân Phong. Cô không biết anh đang suy nghĩ cái gì. Bình thường nếu như rơi vào tình trạng không lời nói, không tiếng động, xung quanh lạnh ngắt như tờ này, Diệp Tri Thu rất mau buồn chán. Nhưng hiện tại ngồi bên cạnh cô là Hoa Vân Phong, cô chẳng cảm thấy chán chường gì cả. Cô nghĩ, cho dù có bảo cô ngồi đây với anh mà không nói lời nào một tiếng, hai tiếng, hay là lâu hơn… tính bằng thời gian cả đời cũng được, cô cũng vui vẻ chấp nhận! Tình yêu thật vĩ đại!
Hoa Vân Phong đột nhiên nghiêng đầu hỏi cô:
- Mặt trời lặn rồi sao?
Diệp Tri Thu ngạc nhiên quay sang nhìn anh, cô thốt lên:
- Ờ, đúng rồi. Anh hay quá, sao anh biết được vậy?
Hoa Vân Phong môi mang ý cười, lắc đầu nói:
- Trực giác!
Diệp Tri Thu đung đưa hai chân, một ngón tay trỏ giơ ra gãi gãi thái dương, mắt nheo lại dường như đang nghiền ngẫm. Lát sau cô nói:
- Cái này có được gọi là giác quan thứ sáu không?
Hoa Vân Phong gật đầu:
- Ùm, chính là nó!
Mỗi lần nói chuyện với anh đều là cô nói nhiều nhất thôi, không khí xem ra có phần tẻ nhạt, nhưng đối với cô như thế đã là quá đủ. Trước kia cô không hiểu, khi đọc tiểu thuyết của Điềm Mật đưa, cô cứ thắc mắc không biết sao mà các cặp tình nhân có thể ngồi hàng giờ bên nhau mà không chán? Và trước đó cô cũng nghĩ, thà rằng cho cô cái điện thoại tán gẫu với bạn bè hoặc lên facebook cũng được chứ đừng kêu cô ngồi mấy tiếng đồng hồ mà không nói chuyện, nhất là vào những đêm khuya thanh vắng, chắc chắn sẽ làm cô sợ ma chết đó! Mà bây giờ chính mình trong hoàn cảnh này cô mới hiểu, chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu, thì từng giây từng phút trôi qua đều là niềm vui, đều là hạnh phúc.
Hoa Vân Phong lắng tai đợi nghe cô trả lời mình, nhưng đợi hẳn một lúc mà cô không chịu nói câu nào. Anh mới cảm thấy yêu cầu mình đưa ra có phải hay không đã làm khó cô? Cho nên anh mới lên tiếng:
- Thôi vậy, nếu không tiện, cô cũng không cần quan tâm lời tôi nói lúc nãy…
Diệp Tri Thu không đợi anh nói hết câu đã chạy ngay đến trước mặt anh phân bua với giọng thành khẩn:
- Không, không đâu, không phải…
Mỗi khi có chuyện gì gấp gáp thì cô đều nói năng lộn xộn!
Hoa Vân Phong trấn an cô:
- Tri Thu, có gì từ từ nói!
Diệp Tri Thu hối hả đến nỗi tim đập thình thịch, cô sợ anh sẽ giận cô. Cô điều chỉnh hơi thở, ngẩng đầu thẳng mặt anh và nhỏ giọng nói:
- Anh đừng giận nha. Tôi chỉ là muốn tìm từ ngữ và gốc độ tốt nhất để miêu tả cho anh nghe thôi mà.
Cùng lúc đó, Hoa Vân Phong cúi đầu xuống, với tư thế này, cô và anh dường như đang “trao đổi” ánh mắt cho nhau vậy. Cô ngẩng đầu, anh cúi đầu, trong khoảng cách gang tấc đó, hai người có thể hít vào hơi thở của nhau.
Nhịp thở của anh sâu mà mạnh mẽ, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, dịu mát như mùi bạc hà trong trẻo làm Diệp Tri Thu cảm thấy khí quản dường như tê tê rung động, cô tham lam hít sâu, hít sâu… Trong khi đó, Hoa Vân Phong cũng có cảm nhận tương tự. Anh tưởng như mình đi lạc vào trong một vườn trái cây ngọt lành đang mùa chín rộ. Mùi hương này sao mà ngọt ngào quá, hấp dẫn từng tế bào trong cơ thể anh, dường như đang bảo anh rằng: Hãy đến gần hơn chút nữa, chút nữa thôi là có thể chạm vào ngọn nguồn của mật ngọt.
Người ta thường nói “Tình yêu là phản ứng hóa học sinh ra a-xít”. Và lúc này đây, phản ứng hóa học đang làm cho hai người không tự chủ mà hướng đến gần nhau, chỉ còn một chút khoảng cách mỏng manh như tờ giấy nữa thôi là điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Nhưng… một tiếng động từ đâu vang lên đã làm hai đương sự cùng lúc giật mình. Rồi như có cảm giác bị người ta bắt tại trận mà chột dạ cùng nhau lùi về sau hai bước chân.
Chỗ đứng của Hoa Vân Phong phía sau có một cái ghế làm bằng thân cây dừa được mài giũa bóng láng. Do lúc này tâm trạng có hơi rối loạn, nên anh quên mất phía sau mình vẫn còn vật cản. Anh bị cái ghế chặn lại, chân mất thăng bằng làm cơ thể ngã ngửa ra sau. Diệp Tri Thu phản ứng cực nhanh giơ tay kéo tay anh lại. Cũng may, nhờ Hoa Vân Phong là người học võ nên mới vừa biết bản thân mất thăng bằng, anh đã nhanh chóng lấy lại thăng bằng, kết quả anh không có té ngã mà Diệp Tri Thu lại bất chợt nhào vào lòng anh, hai tay theo bản năng bám víu lấy áo của anh. Trông cô như con mèo nhỏ nằm gọn trong vòng tay rắn chắc an toàn của anh…
Cảnh này vừa xảy ra đã làm cho mấy người núp ló sau khe cửa sổ nhìn ra mảnh sân rộng này có phần đắc chí. Trước tiên vui nhất phải nói đến Hà Thúy Bình. Bà khe khẽ nói:
- Phải vậy chứ! Con trai, lần này không làm mẹ thất vọng nè. Giỏi lắm!
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, trên mặt ý cười chưa tan, nhưng bà nội Phùng Kiến Quân lại quay sang vỗ đầu anh ta mà mắng:
- Thằng quỷ nhỏ, suýt chút nữa bị con phá hư hết rồi. Khi cháu xem phim có quá nhập tâm vậy không hả?
Phùng Kiến Quân ủy khuất vuốt tóc:
- Bà nội à, con sai rồi! Nhưng mà không phải đã không có chuyện gì rồi sao? Trông hai người họ lúc này kìa… ôi, tình tứ làm sao!
Bà nội giơ sửa sửa lại gọng kính lão của mình, nhìn ra ngoài sân một lát mới gật gù cười móm mém:
- Hừ. Được rồi. Tha thứ cho cháu đó.
Phùng Kiến Quân như được “giải thoát”, xem như thoát nạn. Anh cũng đâu có muốn làm chuyện phá rối hai người họ đâu chứ. Chỉ là lúc nãy anh mới vừa tắm xong, định tìm bà nội hỏi thử xem tối nay ăn cái gì, mới có giờ này anh đã hơi đói bụng rồi. Ở thành phố anh chẳng có lúc nào cho cái miệng ngơi nghỉ, chỉ trừ lúc đi ngủ ra. Vì nếu anh không nói chuyện thì lại muốn ăn vặt. Khi anh còn nhỏ, bà nội thường mắng: “Thằng nhóc, cháu cứ ăn hàng kiểu này bà nội nuôi không nổi đâu à!”. Nhưng mà chưa bao giờ bà bỏ rơi anh cả, ngay khi anh quậy phá theo bọn xấu, hay lúc gia cảnh gặp khó khăn nhất…
Nhắc đến chuyện này phải nói đến trước đó khoảng mười lăm phút. Lúc đó, Phùng Kiến Quân tắm rửa xong trở ra thì chung quanh một mảnh lặng yên, không một bóng người. Đi ra phía trước tìm cũng không có, anh trở lại phía sau cũng chả thấy ai. Anh đến căn phòng của Điềm Mật và Diệp Tri Thu muốn tìm hai cô nói chuyện cho đỡ buồn. Nào ngờ khi giở tấm màn che thì thấy Điềm Mật đang nằm gọn trên giường, ôm gối mà ngủ say sưa. Phùng Kiến Quân thấy cô ngủ say cũng không có quấy rầy, anh che màn lại và đi ra ngoài. Lúc này, anh có cảm giác như mình đang chơi trò trốn tìm vậy, trong căn nhà nhỏ thế này mà đi kiếm mấy người còn lại phải chạy tới chạy lui mấy vòng. Hừ, chỉ còn một phòng thôi ngoài ra còn chỗ nào để trốn nữa? Nếu lại không có thì chắc họ đã đi ra ngoài rồi…
Mới vén tấm màn anh đã thấy mẹ nuôi và cô Chu Lệ hai người đứng hai bên, còn ở giữa chính là người thấp nhất – bà nội anh! Anh tò mò, nhưng cũng có ý tứ lắm, thấy mọi người chỉ thập thò nhìn qua khe cửa sổ nhỏ xíu thì chắc hẳn đang nhìn lén cái gì đó rồi. Anh mới rón rén đi đến gần, khều khều vai Hà Thúy Bình, nói nhỏ:
- Mọi người đang làm gì vậy?
Hà Thúy Bình giật hết cả mình, bà nhéo lỗ tai anh mà nói:
- Xuỵt! Nhỏ tiếng nghe không? Mẹ đang rình coi Vân Phong và Tri Thu đó. Xem kìa, xem kìa…
Phùng Kiến Quân vốn rất cao, anh chỉ cần đưa đầu về phía trước một chút là có thể dễ dàng nhìn thấy diễn cảnh bên dưới rồi, không cần chiếm chỗ của ba người phía trước. Anh há hốc mồm khi thấy hai người ngoài đó giữ tư thế ngưỡng cổ - cúi đầu ái muội thật lâu. Sau đó, họ dần dần nhích lại gần nhau hơn như hai nam châm khác cực theo nguyên lí bình thường sẽ hút nhau vậy. Phùng Kiến Quân hiếu kì muốn xem cho rõ hơn Phong ca của anh lần đầu tiên trong đời trao nụ hôn cho một người con gái là như thế nào và anh cũng rất muốn chia sẻ điều này cho hai tên ôn thần ở nhà. Anh lấy cái điện thoại di động trong túi ra … hừ, hai tên đó sẽ ngưỡng mộ chết mất… ha ha!
Phùng Kiến Quân đưa cái di động gần sát khe cửa để mong có được gốc chụp đẹp nhất để ghi hình lại. Nào ngờ do quá đà nên anh đã vô tình đụng tay vào cánh cửa, khe cửa ngay lập tức bị đóng sầm lại, đương nhiên âm thanh rất chói tai trong cái không gian im lặng như tờ này…
Sau khi xảy ra sự cố, mọi người điều tự giật mình không hẹn mà cùng nhau lập tức ngồi xuống trốn sau khung cửa. Bà nội Phùng Kiến Quân nhéo lỗ tai anh đè giọng mắng :
- Cháu làm cái gì vậy hả? Ôi, thiệt là…
Trách cái gì đây khi mọi chuyện đã xảy ra rồi. Phùng Kiến Quân tự biết lỗi sai ở mình, nên không nói câu nào biện bạch. Anh chỉ cẩn thận đứng dậy, hé mở khung cửa sổ thật nhẹ nhàng… thì may mắn thấy được màn diễn đang ôm nhau thắm thiết của “hai nhân vật chính”…
Hoa Vân phong và Diệp Tti Thu dường như bị thôi miên, hai người cứ giữ tư thế đó rất lâu, mê luyến hương vị của nhau đến nổi quên buông ra đối phương, cũng nhất thời quên mất phải có bất kỳ ngượng ngùng gì hết. Sau một hồi lâu, bỗng nhiên cả hai người đang chìm đắm trong hạnh phúc lại cùng tỉnh ngộ cùng một lúc. Cả Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong đều tự buông ra đối phương, cũng không di chuyển xa, chỉ đơn giản là không còn dích như sam nữa thôi. Và hai người cùng cất tiếng nói xấu hổ:
- Xin lỗi!
- Xin lỗi!
Ai xin lỗi ai? Đều không phải là lỗi của ai cả. Không khí trở nên ngưng trọng, phút chốc mọi người rình xem dường như nín thở trông chờ kết quả tốt, ai ngờ…
Diệp Tri Thu lấy lại tinh thần tương đối nhanh, cô tìm chuyện khác để xí xóa sự ngượng ngùng này:
- Hay là anh ngồi xuống đi, tôi sẽ từ từ miêu tả cảnh vật cho anh nghe!
Hoa Vân Phong gật đầu. Anh đưa tay ra phía sau, cúi người xuống tìm ghế ngồi. Diệp Tri Thu cũng thật tự nhiên giúp đỡ đưa tay anh chạm vào mặt ghế. Hoa Vân Phong nói:
- Cảm ơn! Tri Thu, cô cũng ngồi xuống đi!
Diệp Tri Thu đương nhiên không ngại, cô cũng nhẹ nhàng ngồi bên cạnh anh. Tuy nhiên vẫn còn ngại ngùng mà cách anh một khoảng khá xa. Cô đặt tay lên ngực điều hòa lại nhịp tim, hít sâu để bình ổn hơi thở. Sau đó cô chầm chậm cất tiếng trong trẻo:
- Chúng ta ngồi thế này là đối diện với một khung cảnh vô cùng mộc mạc nhưng lại đủ màu sắc tươi đẹp, có cây cối, có sông nước tạo nên một bức tranh bình dị ấm áp lòng người. Đó chính là hàng cây cao cao, xanh um bát ngát như tạo thành một dãy rào vô cùng chắc chắn bảo vệ những bông lúa đang mùa nở rộ ở cánh đồng phía dưới. Cánh đồng bạt ngàn với vô vàn bông lúa chin, trông xa xa như những dãy lụa mềm mại óng ánh sắc vàng rực rỡ trong nắng chiều dịu dàng. Dãy lúa kéo dài xa tít nối liền với chân trời mang sắc vàng cam ấm áp khi mặt trời từ từ lặn về tây sau một ngày làm việc mệt mỏi dâng hiến ánh sáng chan hòa cho mọi vật. Và kia, ẩn ẩn hiện hiện nhấp nhô những đường cong tuyệt hảo của dãy Thất Sơn hùng vĩ mọc giữa vùng đồng bằng, đó cũng là nét đặc trưng chỉ của riêng An Giang xinh đẹp.
Diệp Tri Thu hào hứng nói không ngừng. Mạch văn chương cứ tuôn trào vô thức mà không để ý bộ dạng của mình lúc này như là một thi nhân, quá mức nhập tâm. Không biết khi nào cô đã đứng dậy, phóng tầm mắt ra xa ngắm nhìn cẩn thận từng chi tiết, cái đầu nhỏ không ngừng chuyển động để có những lời lẽ hay nhất nói cho anh nghe, miệng thì không dứt lời, một hơi có thể nói dài như vậy… đúng là cô gái đáng yêu!
Hoa Vân Phong vẫn im lặng lắng nghe, dường như anh đang ngưng thần để tổng hợp thông tin từ miêu tả của cô để vẽ lại bức tranh trong đầu. Chuyện này tưởng dễ nhưng lại vô cùng khó đối với Hoa Vân Phong. Màu sắc không có, đường nét cũng mơ hồ. Anh chẳng thể nào nhớ nổi màu vàng của những bông lúa là như thế nào, cũng không nhớ màu da cam của buổi chiều tà… Mày anh càng nhíu càng sâu. Cùng lúc Diệp Tri Thu trông thấy điều này, làm trái tim cô lại quặn đau.
Cô tìm cách đánh lạc hướng suy nghĩ của anh:
- Này, anh đứng dậy, đến đây…
Cô tự nhiên dắt tay anh chạm đến một cái cây thật cao, đường kính thân khoảng 30cm. Cô biết loại cây này, vì khi đến thành phố C cô đã từng thấy qua ở nhà bà ngoại của Điềm Mật, lúc đó cô cũng có hỏi về nó, bà nói cho cô biết đó chính là cây hoa hoàng hậu, bà nói khi nó nở hoa rất nhiều và đẹp mắt. Và chính cô khi đó cũng được thưởng thức vẻ đẹp say lòng đó. Nên Diệp Tri Thu muốn nói cho Hoa Vân Phong biết nó xinh đẹp như thế nào.
Cô bắt đầu miêu tả tiếp:
- Anh chạm vào là thân cây của một loài hoa rất đẹp. Hoa nó màu vàng óng ánh, màu vàng tươi mới. Hoa nở thành từng chùm treo ngược như những cái lồng đèn, được tạo thành từ những bông hoa nho nhỏ như những cánh bướm xòe rộng đôi cánh xinh đẹp khoe sắc dưới nắng vàng… Lúc này đây chúng đang mùa nở rộ và sai hoa, làm cho một vầng trời như sáng rực tô điểm cho khung cảnh nơi đây càng thêm sinh động, nhìn vào chúng ta sẽ có cảm giác say mê choáng ngợp… thật sự rất đẹp!
Diệp Tri Thu nói xong vẻ mặt còn chưa rút hết nét si mê thì nghe tiếng Hoa Vân Phong hỏi:
- Cô nói là cây hoa hoàng hậu?
Diệp Tri Thu nghiêng đầu nhìn anh, cô nói:
- Ờ đúng vậy! Anh hay thiệt đó, tôi chưa nói nó tên gì mà anh cũng đoán ra… hì!
Hoa Vân Phong theo bản năng ngẩng đầu lên dường như muốn ngắm nhìn những gì mà Diệp Tri Thu nói là xinh đẹp đó, nhưng vô ích, vẫn một mảng tối đen, đôi mày anh nhăn lại giống nhu đang suy nghĩ cái gì đó. Diệp Tri Thu quan sát thấy điều này, không yên lòng, cô nghĩ chắc cô cách tả của cô quá khó hiểu hay cô nói sai điều gì… Ây, nói đến nói sai thì quả thật là có. Cô thừa nhận vì để cho anh biết được bên cạnh anh có một cây hoa hoàng hậu xinh đẹp này mà cô đã nói dối, thực ra nó không nở hoa mà cô lại nói sinh động y như đang mùa nở rộ vậy…
Diệp Tri Thu bất an hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Hoa Vân Phong không muốn làm hưng trí của cô bị quét sạch, nên anh lắc đầu nói:
- Không có gì! Chỉ là đột nhiên nhớ đến một sự tình, nhưng có lẽ tôi nhớ lầm…. À, đúng rồi, tôi muốn nói cảm ơn cô. Cô miêu tả rất hay, rất sinh động, giàu cảm xúc, làm cho tôi cảm thấy cảnh vật rất gần bên tôi, chỉ cần với tay ra là có thể nắm bắt được.
Diệp Tri Thu nghe anh khen mình, cái mũi hếch lên, gương mặt lộ ra thần thái tự hào, do kích động vì những lời khen đó nên đôi má đỏ hây hây, kết hợp với hai cái lúm đồng tiền duyên dáng đã tạo cho nhan sắc cô nàng như tỏa sáng giữa nắng chiều dần buông.
Diệp Tri Thu không thích hư vinh, những lời khen cô nghe không ít, nhưng nếu là của anh lại có tác dụng rất lớn đối với cô. Lời nói đó chạm vào trái tim làm nó rung lên vì vui sướng, làm cô cảm thấy mình rốt cuộc cũng có thể làm điều gì đó đáng kể xua đi mây đen dày đặc u ám trong cuộc sống của anh, bây giờ và mãi mãi về sau. Cô vững tin vào điều đó!
Sắc chiều dần kéo đến khi mặt trời khuất bóng sau dãy núi như làn sương mù phía xa xa. Cảnh vật cũng trở nên mờ ảo hẳn đi, mọi thứ như phủ một tấm áo choàng màu tối báo hiệu màn đêm sắp buông xuống. Hai người vẫn còn ngồi đó, im lặng. Diệp Tri Thu thỉnh thoảng liếc sang nhìn Hoa Vân Phong. Cô không biết anh đang suy nghĩ cái gì. Bình thường nếu như rơi vào tình trạng không lời nói, không tiếng động, xung quanh lạnh ngắt như tờ này, Diệp Tri Thu rất mau buồn chán. Nhưng hiện tại ngồi bên cạnh cô là Hoa Vân Phong, cô chẳng cảm thấy chán chường gì cả. Cô nghĩ, cho dù có bảo cô ngồi đây với anh mà không nói lời nào một tiếng, hai tiếng, hay là lâu hơn… tính bằng thời gian cả đời cũng được, cô cũng vui vẻ chấp nhận! Tình yêu thật vĩ đại!
Hoa Vân Phong đột nhiên nghiêng đầu hỏi cô:
- Mặt trời lặn rồi sao?
Diệp Tri Thu ngạc nhiên quay sang nhìn anh, cô thốt lên:
- Ờ, đúng rồi. Anh hay quá, sao anh biết được vậy?
Hoa Vân Phong môi mang ý cười, lắc đầu nói:
- Trực giác!
Diệp Tri Thu đung đưa hai chân, một ngón tay trỏ giơ ra gãi gãi thái dương, mắt nheo lại dường như đang nghiền ngẫm. Lát sau cô nói:
- Cái này có được gọi là giác quan thứ sáu không?
Hoa Vân Phong gật đầu:
- Ùm, chính là nó!
Mỗi lần nói chuyện với anh đều là cô nói nhiều nhất thôi, không khí xem ra có phần tẻ nhạt, nhưng đối với cô như thế đã là quá đủ. Trước kia cô không hiểu, khi đọc tiểu thuyết của Điềm Mật đưa, cô cứ thắc mắc không biết sao mà các cặp tình nhân có thể ngồi hàng giờ bên nhau mà không chán? Và trước đó cô cũng nghĩ, thà rằng cho cô cái điện thoại tán gẫu với bạn bè hoặc lên facebook cũng được chứ đừng kêu cô ngồi mấy tiếng đồng hồ mà không nói chuyện, nhất là vào những đêm khuya thanh vắng, chắc chắn sẽ làm cô sợ ma chết đó! Mà bây giờ chính mình trong hoàn cảnh này cô mới hiểu, chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu, thì từng giây từng phút trôi qua đều là niềm vui, đều là hạnh phúc.