Diệp Tri Thu ngồi xổm xuống, đưa tay khẽ chạm vào vai anh. Tức thời như có một luồng điện xẹt qua làm Hoa vân Phong giật bắn người, anh vẫn không ngẩng đầu lên mà lần nữa nhắc lại câu nói trước đó với thái độ dữ tợn hơn khi nãy:
- Đi ra ngoài!... Cô đi đi!
Diệp Tri Thu bị tiếng quát tháo của anh làm kinh sợ. Cô ngã ngồi trên mặt sàn, sững sờ nhìn anh trừng trừng. Cô lấy hết dũng khí để nói:
- Anh không sao chứ?…
Chưa nói hết câu cô thấy Hoa Vân Phong đứng dậy. Hai tay anh giơ lên trong không trung lần tìm và chạm vào cánh cửa, anh lập tức không do dự mà muốn đóng cửa lại. Diệp Tri Thu vẫn còn ngồi đó, thấy thế cô bật đứng dậy, dùng hết sức lực của mình ngăn cản cánh cửa kia. Nhưng không được, chẳng những sức của cô không bì kịp anh mà ngay cả bản thân cô cũng bị đẩy ra phía ngoài lúc nào không hay. Và rồi cánh cửa đóng sầm trước mặt cô, Diệp Tri Thu vẫn đứng trơ ra như một con búp bê gỗ, không có linh hồn, không có cảm giác.
Thật sự mà nói lúc này đầu óc cô rối loạn lắm. Cô trượt dài theo cánh cửa và ngồi ngây ngốc dưới sàn nhà mà khóc nức nở. Cô khóc nhưng cố nén không phát ra tiếng, cô sợ anh nghe thấy sẽ đuổi cô đi xa hơn nữa. Nhưng vì sao lại thế này? Chẳng phải đang tốt lắm sao?
Diệp Tri Thu bắt đầu xâu chuỗi lại các sự kiện từ trước đến nay kể từ khi gặp Hoa Vân Phong: Ban đầu gặp gỡ, cô đã biết đôi mắt anh không nhìn thấy. Sau khi quen dần, cô biết đó không phải là bẩm sinh mà là xảy ra sự cố ngoài ý muốn, mặc dù không biết chính xác là vì cái gì, nhưng dì Bình cũng có nhắc nhở cô rằng không được nhắc đến chuyện quá khứ và nhất là sự thật về đôi mắt với anh. Qua nhiều lúc tiếp xúc, cô cứ cảm giác được là trong lòng anh có cái gì đó vướng mắc nên mới cố tình lãng tránh tình cảm của cô. Thế rồi đến hôm nay, mới đó thôi, trên tay cô cầm là một con mắt giả, dạng khuyết lõm hình bán nguyệt…
Diệp Tri Thu vốn không phải thông minh, có thể cô hiểu được những chuyện này quá muộn và có phần thái quá trong phản ứng, nhưng cô thật lòng không ghét bỏ hay chê bai gì anh hết. Lúc nãy cô giật mình ném đi vật đó chỉ là cô quá mức bất ngờ mà thôi, nếu như anh nói với cô sớm hơn, nhất định không có chuyện đó xảy ra.
Cô thương anh lắm, đau lòng không nói nên lời. Nước mắt cứ tự nhiên không tiếng động tuôn ra không ngừng. Diệp Tri Thu dựa đầu vào cửa, cô nói thầm: Nhất định phải đợi anh bước ra, cô sẽ chính miệng nói cho anh biết, cô không sợ hãi, dù anh có biến đổi thành như thế nào đi nữa, anh vẫn là anh, là người cô yêu nhất trên đời!
Hoa Vân Phong sau khi đóng cửa lại cũng thẫn thờ trong vô thức, một lần nữa ngồi quỵ gối dưới sàn mà tìm kiếm vật mới bị Diệp Tri Thu “ghét bỏ” vứt ra xa. Mò mẫm không định hướng cho đến khi chạm vào nó, anh lại đem nó bắt đến trong lòng bàn tay siết chặt, bất giác trên môi nở một nụ cười tự giễu. Hoa Vân Phong không định giấu giếm Diệp Tri Thu bí mật này, tuy nhiên anh chưa định sẽ nói với cô ngay lúc mới bắt đầu tiếp nhận tình yêu của nhau.
Anh định khi cô đã dần dần thích ứng với việc làm bạn gái của một người khiếm khuyết như anh, sau đó mới tìm cơ hội thích hợp bộc bạch với cô. Trong khi cô gái nhỏ chưa có một chút chuẩn bị tâm lí nào cả, đối với bất kì ai khi chứng kiến điều này cũng sẽ làm họ sợ hãi, huống chi là cô, một cô gái mỏng manh, yếu đuối chưa bao giờ va chạm với những thứ kinh tởm như thế! Hoa Vân Phong âm thầm day dứt và cũng cảm thấy may mắn một điều, cũng may cô chưa nhìn thấy gương mặt anh lúc nãy, nơi được gọi là đôi mắt nếu không có vật đang cầm trên tay này “trang trí” sẽ trông rất đáng sợ!
Tâm tư hoang mang, rối loạn, Hoa Vân Phong đặt lưng dựa vào trên cánh của phòng tắm. Và cứ thế một tiếng, hai tiếng đồng hồ trôi qua. Ngồi đến chân tê gối mỏi cũng không phát giác. Bốn bề lúc này tiếng mưa đã ngừng hẳn, chỉ còn lại tiếng ếch nhái kêu vang, bóng đêm nặng nề vây quanh anh, vào lúc này lại càng làm anh cảm thấy trơ trọi, cảm giác bất lực lan tràn trong tim. Anh không biết như thế nào đối mặt với Diệp Tri Thu đây. Cô có còn dám nhìn thẳng anh hay sẽ sợ hãi mà tránh xa anh. Suy nghĩ này hoàn toàn xuất phát từ sự tự ti của bản thân, chứ anh không hề nghi ngờ tình cảm của cô dành cho mình.
Hoa Vân Phong cứ ngồi đó, tưởng chừng sẽ là suốt một đêm. Ai ngờ nửa đêm anh nghe thấy tiếng ho khan, bắt đầu là một hai cái, sau đó dồn dập không thôi. Không có nghi ngờ vào lỗ tai của mình, Hoa Vân Phong khẳng định đây là tiếng ho của Diệp Tri Thu. Bản thân nghĩ rằng không biết đối mặt với cô như thế nào, nhưng lo lắng vẫn là không thể tránh khỏi. Anh yêu cô hơn sinh mệnh làm sao không quan tâm. Tạm dẹp hết tất cả lòng tự trọng hay tự ti đáng ghét, anh đỡ vách nhà đứng dậy, bởi vì ngồi quá lâu đến nỗi chân tê cứng, khó lòng mà di chuyển ngay được. Anh phải dùng tốc độ rất chậm để xoa bóp hai chân, nhất là chân phải của mình, vào lúc trời mưa hay trở gió đều đau kinh khủng. Sau đó anh đến chỗ đã đặt mắt kính lần nữa đeo vào, che giấu cái mà anh cho là xấu xí không thể bại lộ trước mặt của Diệp Tri Thu.
Hoa Vân Phong vừa mới kéo mở chốt cửa, chỉ mới hé mở được một nửa thì vật gì đó mềm mại ngã vào chân anh. Hoa Vân Phong lấy tay sờ thử, anh chạm vào khuôn mặt mềm mại của Diệp Tri Thu nhưng mà sao lại nóng bỏng như thế này. Anh cuống quýt ngồi xổm xuống, một tay đỡ đầu cô giữ trong khuỷu tay, một tay thăm đến cái trán của cô, một luồng nhiệt như muốn đốt cháy tim anh. Cô phát sốt!
Không chậm trễ, Hoa Vân Phong cẩn thận ẵm ngang người cô, lần dò từng bước chân trở lại trong phòng và đặt cô nằm ổn xuống giường.
Anh cúi thấp người áp má mình vào trán của cô để kiểm tra nhiệt độ. Theo suy đoán thì cô phát sốt đã qua một thời gian khá dài. Nhiệt độ rất cao, phải nhanh chóng hạ sốt mới được.
Anh định đứng dậy rời đi thì Diệp Tri Thu nắm chặt tay anh không chịu buông. Miệng cô lầm bầm nói cái gì đó nghe không rõ. Hoa Vân Phong đành phải cúi đầu xuống áp sát lỗ tại cô mà thì thầm:
- Tri Thu, em buông tay anh ra đi. Anh đi nấu nước lau người hạ sốt cho em được không?
Đương nhiên cô gái không biết anh nói cái gì, bởi vì đầu óc cô lúc này cứ quây cuồng, đau muốn vỡ ra. Trong tiềm thức, cô chỉ biết anh đã nhẫn tâm đuổi cô ra không ngoài không thương tiếc. Cô lầm bầm mê sảng:
- Đừng… không đi… không sợ…yêu anh…
Từng tiếng ngắt quãng của Diệp Tri Thu thật khó hiểu, nhưng người nghe duy nhất ở đây lại vô cùng tường tận. Anh biết cô rất yêu anh, nhưng vì bất ngờ cầm trên tay một vật quá đáng sợ nên mới có hành động như vậy thôi. Anh nào có trách hay giận hờn gì cô đâu. Diệp Tri Thu ngốc, sao lại ngồi trước cửa chịu gió lạnh để nhiễm bệnh không biết? Cô có biết, cô đau một anh đau mười không? Ngốc nghếch!
Hoa Vân Phong nhẹ nhàng ấn môi hôn vào trán cô một cái. Anh xoa xoa bàn tay đang nắm chặt của cô, đến khi cô bắt đầu thả lỏng, anh nhanh chóng rút tay mình ra. Lúc này Diệp Tri Thu hoàn toàn không hay biết.
Khi anh rời đi, độ ấm trên tay không còn nữa, tuy không biết điều gì mà cảm thấy mất mát, nhưng Diệp Tri Thu vẫn khó chịu nhíu mày, cổ họng hừ hừ ra tiếng, cả người vả mồ hôi như tắm mà miệng thì cứ thều thào “Lạnh, lạnh…”, trong vô thức cô lần tay tìm kiếm cái mền để đắp lên người.
Hoa Vân Phong nấu nước cũng không quá thuận lợi, cách bày trí phòng bếp anh không quen thuộc, phải mất thời gian nhiều hơn cho việc tìm kiếm các vật dụng cần thiết. Khi anh nấu xong nước, tìm một cái thau đổ nước ra, hòa với một ít nước lạnh cho độ ấm vừa phải, sau đó lấy bốn cái khăn lông nhỏ rồi đi vào phòng của Diệp Tri Thu.
Việc đầu tiên Hoa vân Phong làm là giở tung cái mền cô đang đắp trên người ra cho thoáng để nhanh hạ nhiệt. Sau đó anh thấm khăn lông vào nước, vắt thật khô ráo, rồi đặt vào trên trán của cô. Tiếp theo làm như vậy đối với vùng cổ và dưới cánh tay. Động tác của anh thật nhẹ nhàng ân cần. Sau thời gian 3-5 phút anh lặp lại lần nữa các động tác trên nhưng mỗi lần thay đổi khăn, anh đều âu yếm áp nhẹ má mình lên trán cô thăm dò độ ấm.
Anh lấy thuốc hạ sốt cùng một ly nước dỗ Diệp Tri Thu uống. Biết chuyến đi xa có nhiều tình huống xảy ra, nên anh đã chu đáo chuẩn bị tất cả những thứ này. Anh không có kinh nghiệm đi chơi xa, nhưng thông qua cẩm nang du lịch hay thực tế nhất chính là thời thơ ấu đã trải qua việc bôn ba khắp nơi làm kinh nghiệm, anh chuẩn bị khá đầy đủ những thứ cần thiết.
Nghĩ dễ hơn làm, khi Hoa Vân Phong đỡ Diệp Tri Thu dậy, nói khẽ vào tai cô:
- Tri Thu, em uống thuốc đi. Uống vào mau hết bệnh!
Dỗ dành như dỗ trẻ con, Diệp Tri Thu cũng giống như một đứa trẻ cứng đầu to xác. Cô chẳng những không uống mà bướng bỉnh mím môi rất chặt. Hoa Vân Phong sợ tay mình sử dụng lực nhiều quá làm đau cô, nên anh từ bỏ chuyện “ép buộc” cô uống thuốc theo cách thông thường. Vậy thì phải thay thế bằng cách khác, Hoa Vân Phong đem viên thuốc đưa vào miệng mình nhai nhai thật nhuyễn, thuốc này rất đắng, nhưng mặt anh vẫn không nhăn nhó chút nào. Tiếp đó anh hớp một miếng nước, kề môi sát vào môi cô…
Diệp Tri Thu mơ màng nhưng vẫn cảm nhận được làn môi của mình có cái gì đó xâm nhập. Mềm mềm, động đậy nhẹ nhàng mà đẩy khóe môi cô ra, thật thoải mái. “Cái gì đó” như muốn tiến sâu hơn vào miệng cô, Diệp Tri Thu hoàn toàn phối hợp hé mở đôi môi đón nhận. Sau đó có thứ gì chảy vào miệng, rồi “vật thể lạ” mềm mại không xương cứ len lõi quấn quít lấy lưỡi của cô. Cảm giác thật ngọt ngào!
Nhưng bỗng chốc “vật thể lạ” hình như chơi đủ rồi không thèm chơi nữa, nó từ từ muốn rút khỏi miệng cô. Diệp Tri Thu không cam lòng, cô còn quyến luyến phút giây ngọt ngào lan tỏa toàn thân đó. Cô định há miệng la lên bảo nó đừng rời khỏi, nhưng nếu cô há miệng nó sẽ tuột mất thì làm sao? Cho nên cô quyết định cắn chặt hai hàm răng để giữ nó lại…
Hoa Vân Phong đút thuốc cho cô theo “cách lạ” này hoàn toàn không xuất phát từ dục vọng. Nhưng khi tiến sâu chạm vào lưỡi cô anh không khống chế được mình nữa. Vị đắng của thuốc hầu như được hòa tan bởi mật ngọt tình yêu. Không ngờ cô gái này vốn đang ngủ say lại hành động vượt quá suy đoán của anh. Cô hôn môi anh rất say đắm, hầu như không chịu buông tha. Đến khi anh thấy không thể cứ như vậy chậm trễ thời gian hạ sốt cho cô, anh định đứng dậy rời đi thì cô gái cắn vào môi anh đau điếng. Hai hàm răng giữ chặt không chịu buông ra làm môi của Hoa Vân Phong hằn lên dấu răng vô cùng rõ ràng, thậm chí còn chảy cả máu nữa.
Hoa Vân Phong lắc đầu sủng nịch cười cười, anh hôn nhẹ lên trán cô một cái. Sau đó tiếp tục lau nước. Cứ như vậy anh thay ba lần nước, nhiệt độ cũng không còn quá gây gắt như lúc đầu. Thế này anh mới yên tâm đi nấu cháo giải cảm cho cô.
Khi cháo nấu xong Hoa Vân Phong sẽ không ngốc gì sử dụng lại chiêu “đút thuốc” mới nãy để làm lại. Cũng may lần này chỉ cần đưa chiếc muỗng lên miệng là Diệp Tri Thu ngoan ngoãn há môi nuốt vào. Chắc là tại vì cô gái tham lam này nghĩ rằng sẽ được hưởng thụ sự mềm mại ngọt ngào trước đó thêm một lần nữa nên vô thức mà mở miệng tiếp nhận.
Diệp Tri Thu mông lung tỉnh dậy khi trời đã tờ mờ sáng. Cô cảm thấy cả người mỏi nhừ, lười biếng nằm lại trên giường không muốn hoạt động. Cô không hiểu sao mình lại nằm trên giường vậy? Chẳng phải cô ngồi trước cửa phòng tắm sao? Hay là anh đã mang cô về phòng trong lúc cô ngủ say? Suy nghĩ nhiều lắm cứ quay vòng trong đầu. Bất chợt tấm màn bị giở lên, một người tiến vào không ai khác chính là Hoa Vân Phong.
Diệp Tri Thu thấy anh nhưng không lên tiếng. Cô sợ như tối hôm qua… Anh có khi nào lại mắng cô không? Ủy khuất nhớ lại cảnh tượng đã xảy ra, Diệp Tri Thu lại cay mắt muốn khóc.
Hoa Vân Phong đi đến bên giường, anh khom lưng xuống trước giường hôn nhẹ lên trán cô lần nữa để thăm dò nhiệt độ. Diệp Tri Thu trợn mắt há mồm, cô đang mơ chăng, nếu mơ thì đừng tỉnh lại được không? Hạnh phúc quá đi mất! Cô cứ lặng im không dám lên tiếng cũng không dám thở mạnh, nhưng vẫn bị anh phát hiện. Hoa Vân Phong nói chuyện với cô:
- Em tỉnh rồi?
Diệp Tri Thu cắn môi, khẽ “Ờ!” một tiếng xem như trả lời. Hoa Vân Phong chuyển tư thế ngồi lên giường, tay anh lần tìm tay cô nắm chặt, anh nói:
- Ngốc quá. Sao ngồi ngoài cửa làm gì để bị cảm vậy chứ?
Diệp Tri Thu nghe lời nói trách móc mang đậm sự đau lòng của anh, cô cũng thấy an ủi phần nào. Cô ngẩng đầu nhìn anh chứ không lên tiếng, điều này làm Hoa Vân Phong không ngờ tới được. Anh hỏi cô:
- Tri Thu, có phải còn giận anh hay không? Sao không nói chuyện với anh vậy?
Cô liếc anh một cái rồi bướng bỉnh kéo mền qua trùm kín đầu. Hoa Vân Phong cảm nhận được luồng gió, đoán hành động của cô, anh mỉm cười rồi vỗ vỗ lên người đang trốn trong chăn kia, và nói:
- Trốn làm gì? Giở ra đi Tri Thu. Em muốn mình sốt trở lại à? Hồi tối anh lo muốn chết!
Cái gì? Cô bị sốt sao? Thế mà cô tưởng mình lười biếng ngủ say thôi chứ? Diệp Tri Thu lúc này mới chịu chui ra, cô nói chuyện với anh:
- Anh lo làm gì? Không phải đuổi người ta đi sao?
Hoa Vân Phong nhận lỗi:
- Anh sai rồi. Anh không nên nặng lời với em như vậy…
Diệp Tri Thu được nước lấn tới:
- Còn chưa hết đâu…. Mới nãy còn kêu người ta bằng “cô” nữa!
Hoa Vân Phong ngẩng ra. Lời anh nói lúc đó bản thân anh cũng không ngờ mình lại thay đổi cách xưng hô như vậy… anh đưa tay lần tìm tay cô, nắm chặt và nói:
- Anh xin lỗi rồi mà. Từ này về sau không có chuyện đó nữa. Tuyệt đối!
Diệp Tri Thu chu môi, lúc này không biết nước mắt từ đâu mà lại nhiều như thế, cứ lặng lẽ rơi xuống không tiếng động. Cảm giác được giọt nước mát lạnh rơi trên tay mình, Hoa Vân Phong khẩn trương đưa tay lần theo cánh tay cô rồi chạm đến hai bên má, một mảng lớn nước mắt. Anh đau lòng muốn chết, vội nói:
- Tri Thu, có gì nói ra đi em, đừng khóc thầm như vậy!
Sụt sùi trong nước mắt, Diệp Tri Thu ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe đáng thương vô cùng. Cô nghẹn ngào nói:
- Vậy thì anh cũng phải hứa với em, sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng nói thật cho em biết được không? Anh cứ giấu trong lòng, em không hiểu… em… hic… không biết làm gì để giúp anh. Nên em cảm thấy bản thân thật không xứng đáng là bạn gái của anh.
Cô nói trong nức nở làm tim Hoa Vân Phong như bị những giọt nước mắt ấy hòa tan. Có người con gái yêu mình như vậy trước kia ngay cả suy nghĩ anh còn chưa từng nghĩ qua. Nay thật sự đã không xa vời, cô đang ngồi trước mặt anh đây, đang chạm vào nhau đây tùy thời tùy khắc có thể ôm cô vào lòng mà nghe tiếng nói ngọt ngào của cô… Trái tim anh từng đợt từng đợt gợn sóng. Tri Thu, có em bên anh, thật tốt!
- Đi ra ngoài!... Cô đi đi!
Diệp Tri Thu bị tiếng quát tháo của anh làm kinh sợ. Cô ngã ngồi trên mặt sàn, sững sờ nhìn anh trừng trừng. Cô lấy hết dũng khí để nói:
- Anh không sao chứ?…
Chưa nói hết câu cô thấy Hoa Vân Phong đứng dậy. Hai tay anh giơ lên trong không trung lần tìm và chạm vào cánh cửa, anh lập tức không do dự mà muốn đóng cửa lại. Diệp Tri Thu vẫn còn ngồi đó, thấy thế cô bật đứng dậy, dùng hết sức lực của mình ngăn cản cánh cửa kia. Nhưng không được, chẳng những sức của cô không bì kịp anh mà ngay cả bản thân cô cũng bị đẩy ra phía ngoài lúc nào không hay. Và rồi cánh cửa đóng sầm trước mặt cô, Diệp Tri Thu vẫn đứng trơ ra như một con búp bê gỗ, không có linh hồn, không có cảm giác.
Thật sự mà nói lúc này đầu óc cô rối loạn lắm. Cô trượt dài theo cánh cửa và ngồi ngây ngốc dưới sàn nhà mà khóc nức nở. Cô khóc nhưng cố nén không phát ra tiếng, cô sợ anh nghe thấy sẽ đuổi cô đi xa hơn nữa. Nhưng vì sao lại thế này? Chẳng phải đang tốt lắm sao?
Diệp Tri Thu bắt đầu xâu chuỗi lại các sự kiện từ trước đến nay kể từ khi gặp Hoa Vân Phong: Ban đầu gặp gỡ, cô đã biết đôi mắt anh không nhìn thấy. Sau khi quen dần, cô biết đó không phải là bẩm sinh mà là xảy ra sự cố ngoài ý muốn, mặc dù không biết chính xác là vì cái gì, nhưng dì Bình cũng có nhắc nhở cô rằng không được nhắc đến chuyện quá khứ và nhất là sự thật về đôi mắt với anh. Qua nhiều lúc tiếp xúc, cô cứ cảm giác được là trong lòng anh có cái gì đó vướng mắc nên mới cố tình lãng tránh tình cảm của cô. Thế rồi đến hôm nay, mới đó thôi, trên tay cô cầm là một con mắt giả, dạng khuyết lõm hình bán nguyệt…
Diệp Tri Thu vốn không phải thông minh, có thể cô hiểu được những chuyện này quá muộn và có phần thái quá trong phản ứng, nhưng cô thật lòng không ghét bỏ hay chê bai gì anh hết. Lúc nãy cô giật mình ném đi vật đó chỉ là cô quá mức bất ngờ mà thôi, nếu như anh nói với cô sớm hơn, nhất định không có chuyện đó xảy ra.
Cô thương anh lắm, đau lòng không nói nên lời. Nước mắt cứ tự nhiên không tiếng động tuôn ra không ngừng. Diệp Tri Thu dựa đầu vào cửa, cô nói thầm: Nhất định phải đợi anh bước ra, cô sẽ chính miệng nói cho anh biết, cô không sợ hãi, dù anh có biến đổi thành như thế nào đi nữa, anh vẫn là anh, là người cô yêu nhất trên đời!
Hoa Vân Phong sau khi đóng cửa lại cũng thẫn thờ trong vô thức, một lần nữa ngồi quỵ gối dưới sàn mà tìm kiếm vật mới bị Diệp Tri Thu “ghét bỏ” vứt ra xa. Mò mẫm không định hướng cho đến khi chạm vào nó, anh lại đem nó bắt đến trong lòng bàn tay siết chặt, bất giác trên môi nở một nụ cười tự giễu. Hoa Vân Phong không định giấu giếm Diệp Tri Thu bí mật này, tuy nhiên anh chưa định sẽ nói với cô ngay lúc mới bắt đầu tiếp nhận tình yêu của nhau.
Anh định khi cô đã dần dần thích ứng với việc làm bạn gái của một người khiếm khuyết như anh, sau đó mới tìm cơ hội thích hợp bộc bạch với cô. Trong khi cô gái nhỏ chưa có một chút chuẩn bị tâm lí nào cả, đối với bất kì ai khi chứng kiến điều này cũng sẽ làm họ sợ hãi, huống chi là cô, một cô gái mỏng manh, yếu đuối chưa bao giờ va chạm với những thứ kinh tởm như thế! Hoa Vân Phong âm thầm day dứt và cũng cảm thấy may mắn một điều, cũng may cô chưa nhìn thấy gương mặt anh lúc nãy, nơi được gọi là đôi mắt nếu không có vật đang cầm trên tay này “trang trí” sẽ trông rất đáng sợ!
Tâm tư hoang mang, rối loạn, Hoa Vân Phong đặt lưng dựa vào trên cánh của phòng tắm. Và cứ thế một tiếng, hai tiếng đồng hồ trôi qua. Ngồi đến chân tê gối mỏi cũng không phát giác. Bốn bề lúc này tiếng mưa đã ngừng hẳn, chỉ còn lại tiếng ếch nhái kêu vang, bóng đêm nặng nề vây quanh anh, vào lúc này lại càng làm anh cảm thấy trơ trọi, cảm giác bất lực lan tràn trong tim. Anh không biết như thế nào đối mặt với Diệp Tri Thu đây. Cô có còn dám nhìn thẳng anh hay sẽ sợ hãi mà tránh xa anh. Suy nghĩ này hoàn toàn xuất phát từ sự tự ti của bản thân, chứ anh không hề nghi ngờ tình cảm của cô dành cho mình.
Hoa Vân Phong cứ ngồi đó, tưởng chừng sẽ là suốt một đêm. Ai ngờ nửa đêm anh nghe thấy tiếng ho khan, bắt đầu là một hai cái, sau đó dồn dập không thôi. Không có nghi ngờ vào lỗ tai của mình, Hoa Vân Phong khẳng định đây là tiếng ho của Diệp Tri Thu. Bản thân nghĩ rằng không biết đối mặt với cô như thế nào, nhưng lo lắng vẫn là không thể tránh khỏi. Anh yêu cô hơn sinh mệnh làm sao không quan tâm. Tạm dẹp hết tất cả lòng tự trọng hay tự ti đáng ghét, anh đỡ vách nhà đứng dậy, bởi vì ngồi quá lâu đến nỗi chân tê cứng, khó lòng mà di chuyển ngay được. Anh phải dùng tốc độ rất chậm để xoa bóp hai chân, nhất là chân phải của mình, vào lúc trời mưa hay trở gió đều đau kinh khủng. Sau đó anh đến chỗ đã đặt mắt kính lần nữa đeo vào, che giấu cái mà anh cho là xấu xí không thể bại lộ trước mặt của Diệp Tri Thu.
Hoa Vân Phong vừa mới kéo mở chốt cửa, chỉ mới hé mở được một nửa thì vật gì đó mềm mại ngã vào chân anh. Hoa Vân Phong lấy tay sờ thử, anh chạm vào khuôn mặt mềm mại của Diệp Tri Thu nhưng mà sao lại nóng bỏng như thế này. Anh cuống quýt ngồi xổm xuống, một tay đỡ đầu cô giữ trong khuỷu tay, một tay thăm đến cái trán của cô, một luồng nhiệt như muốn đốt cháy tim anh. Cô phát sốt!
Không chậm trễ, Hoa Vân Phong cẩn thận ẵm ngang người cô, lần dò từng bước chân trở lại trong phòng và đặt cô nằm ổn xuống giường.
Anh cúi thấp người áp má mình vào trán của cô để kiểm tra nhiệt độ. Theo suy đoán thì cô phát sốt đã qua một thời gian khá dài. Nhiệt độ rất cao, phải nhanh chóng hạ sốt mới được.
Anh định đứng dậy rời đi thì Diệp Tri Thu nắm chặt tay anh không chịu buông. Miệng cô lầm bầm nói cái gì đó nghe không rõ. Hoa Vân Phong đành phải cúi đầu xuống áp sát lỗ tại cô mà thì thầm:
- Tri Thu, em buông tay anh ra đi. Anh đi nấu nước lau người hạ sốt cho em được không?
Đương nhiên cô gái không biết anh nói cái gì, bởi vì đầu óc cô lúc này cứ quây cuồng, đau muốn vỡ ra. Trong tiềm thức, cô chỉ biết anh đã nhẫn tâm đuổi cô ra không ngoài không thương tiếc. Cô lầm bầm mê sảng:
- Đừng… không đi… không sợ…yêu anh…
Từng tiếng ngắt quãng của Diệp Tri Thu thật khó hiểu, nhưng người nghe duy nhất ở đây lại vô cùng tường tận. Anh biết cô rất yêu anh, nhưng vì bất ngờ cầm trên tay một vật quá đáng sợ nên mới có hành động như vậy thôi. Anh nào có trách hay giận hờn gì cô đâu. Diệp Tri Thu ngốc, sao lại ngồi trước cửa chịu gió lạnh để nhiễm bệnh không biết? Cô có biết, cô đau một anh đau mười không? Ngốc nghếch!
Hoa Vân Phong nhẹ nhàng ấn môi hôn vào trán cô một cái. Anh xoa xoa bàn tay đang nắm chặt của cô, đến khi cô bắt đầu thả lỏng, anh nhanh chóng rút tay mình ra. Lúc này Diệp Tri Thu hoàn toàn không hay biết.
Khi anh rời đi, độ ấm trên tay không còn nữa, tuy không biết điều gì mà cảm thấy mất mát, nhưng Diệp Tri Thu vẫn khó chịu nhíu mày, cổ họng hừ hừ ra tiếng, cả người vả mồ hôi như tắm mà miệng thì cứ thều thào “Lạnh, lạnh…”, trong vô thức cô lần tay tìm kiếm cái mền để đắp lên người.
Hoa Vân Phong nấu nước cũng không quá thuận lợi, cách bày trí phòng bếp anh không quen thuộc, phải mất thời gian nhiều hơn cho việc tìm kiếm các vật dụng cần thiết. Khi anh nấu xong nước, tìm một cái thau đổ nước ra, hòa với một ít nước lạnh cho độ ấm vừa phải, sau đó lấy bốn cái khăn lông nhỏ rồi đi vào phòng của Diệp Tri Thu.
Việc đầu tiên Hoa vân Phong làm là giở tung cái mền cô đang đắp trên người ra cho thoáng để nhanh hạ nhiệt. Sau đó anh thấm khăn lông vào nước, vắt thật khô ráo, rồi đặt vào trên trán của cô. Tiếp theo làm như vậy đối với vùng cổ và dưới cánh tay. Động tác của anh thật nhẹ nhàng ân cần. Sau thời gian 3-5 phút anh lặp lại lần nữa các động tác trên nhưng mỗi lần thay đổi khăn, anh đều âu yếm áp nhẹ má mình lên trán cô thăm dò độ ấm.
Anh lấy thuốc hạ sốt cùng một ly nước dỗ Diệp Tri Thu uống. Biết chuyến đi xa có nhiều tình huống xảy ra, nên anh đã chu đáo chuẩn bị tất cả những thứ này. Anh không có kinh nghiệm đi chơi xa, nhưng thông qua cẩm nang du lịch hay thực tế nhất chính là thời thơ ấu đã trải qua việc bôn ba khắp nơi làm kinh nghiệm, anh chuẩn bị khá đầy đủ những thứ cần thiết.
Nghĩ dễ hơn làm, khi Hoa Vân Phong đỡ Diệp Tri Thu dậy, nói khẽ vào tai cô:
- Tri Thu, em uống thuốc đi. Uống vào mau hết bệnh!
Dỗ dành như dỗ trẻ con, Diệp Tri Thu cũng giống như một đứa trẻ cứng đầu to xác. Cô chẳng những không uống mà bướng bỉnh mím môi rất chặt. Hoa Vân Phong sợ tay mình sử dụng lực nhiều quá làm đau cô, nên anh từ bỏ chuyện “ép buộc” cô uống thuốc theo cách thông thường. Vậy thì phải thay thế bằng cách khác, Hoa Vân Phong đem viên thuốc đưa vào miệng mình nhai nhai thật nhuyễn, thuốc này rất đắng, nhưng mặt anh vẫn không nhăn nhó chút nào. Tiếp đó anh hớp một miếng nước, kề môi sát vào môi cô…
Diệp Tri Thu mơ màng nhưng vẫn cảm nhận được làn môi của mình có cái gì đó xâm nhập. Mềm mềm, động đậy nhẹ nhàng mà đẩy khóe môi cô ra, thật thoải mái. “Cái gì đó” như muốn tiến sâu hơn vào miệng cô, Diệp Tri Thu hoàn toàn phối hợp hé mở đôi môi đón nhận. Sau đó có thứ gì chảy vào miệng, rồi “vật thể lạ” mềm mại không xương cứ len lõi quấn quít lấy lưỡi của cô. Cảm giác thật ngọt ngào!
Nhưng bỗng chốc “vật thể lạ” hình như chơi đủ rồi không thèm chơi nữa, nó từ từ muốn rút khỏi miệng cô. Diệp Tri Thu không cam lòng, cô còn quyến luyến phút giây ngọt ngào lan tỏa toàn thân đó. Cô định há miệng la lên bảo nó đừng rời khỏi, nhưng nếu cô há miệng nó sẽ tuột mất thì làm sao? Cho nên cô quyết định cắn chặt hai hàm răng để giữ nó lại…
Hoa Vân Phong đút thuốc cho cô theo “cách lạ” này hoàn toàn không xuất phát từ dục vọng. Nhưng khi tiến sâu chạm vào lưỡi cô anh không khống chế được mình nữa. Vị đắng của thuốc hầu như được hòa tan bởi mật ngọt tình yêu. Không ngờ cô gái này vốn đang ngủ say lại hành động vượt quá suy đoán của anh. Cô hôn môi anh rất say đắm, hầu như không chịu buông tha. Đến khi anh thấy không thể cứ như vậy chậm trễ thời gian hạ sốt cho cô, anh định đứng dậy rời đi thì cô gái cắn vào môi anh đau điếng. Hai hàm răng giữ chặt không chịu buông ra làm môi của Hoa Vân Phong hằn lên dấu răng vô cùng rõ ràng, thậm chí còn chảy cả máu nữa.
Hoa Vân Phong lắc đầu sủng nịch cười cười, anh hôn nhẹ lên trán cô một cái. Sau đó tiếp tục lau nước. Cứ như vậy anh thay ba lần nước, nhiệt độ cũng không còn quá gây gắt như lúc đầu. Thế này anh mới yên tâm đi nấu cháo giải cảm cho cô.
Khi cháo nấu xong Hoa Vân Phong sẽ không ngốc gì sử dụng lại chiêu “đút thuốc” mới nãy để làm lại. Cũng may lần này chỉ cần đưa chiếc muỗng lên miệng là Diệp Tri Thu ngoan ngoãn há môi nuốt vào. Chắc là tại vì cô gái tham lam này nghĩ rằng sẽ được hưởng thụ sự mềm mại ngọt ngào trước đó thêm một lần nữa nên vô thức mà mở miệng tiếp nhận.
Diệp Tri Thu mông lung tỉnh dậy khi trời đã tờ mờ sáng. Cô cảm thấy cả người mỏi nhừ, lười biếng nằm lại trên giường không muốn hoạt động. Cô không hiểu sao mình lại nằm trên giường vậy? Chẳng phải cô ngồi trước cửa phòng tắm sao? Hay là anh đã mang cô về phòng trong lúc cô ngủ say? Suy nghĩ nhiều lắm cứ quay vòng trong đầu. Bất chợt tấm màn bị giở lên, một người tiến vào không ai khác chính là Hoa Vân Phong.
Diệp Tri Thu thấy anh nhưng không lên tiếng. Cô sợ như tối hôm qua… Anh có khi nào lại mắng cô không? Ủy khuất nhớ lại cảnh tượng đã xảy ra, Diệp Tri Thu lại cay mắt muốn khóc.
Hoa Vân Phong đi đến bên giường, anh khom lưng xuống trước giường hôn nhẹ lên trán cô lần nữa để thăm dò nhiệt độ. Diệp Tri Thu trợn mắt há mồm, cô đang mơ chăng, nếu mơ thì đừng tỉnh lại được không? Hạnh phúc quá đi mất! Cô cứ lặng im không dám lên tiếng cũng không dám thở mạnh, nhưng vẫn bị anh phát hiện. Hoa Vân Phong nói chuyện với cô:
- Em tỉnh rồi?
Diệp Tri Thu cắn môi, khẽ “Ờ!” một tiếng xem như trả lời. Hoa Vân Phong chuyển tư thế ngồi lên giường, tay anh lần tìm tay cô nắm chặt, anh nói:
- Ngốc quá. Sao ngồi ngoài cửa làm gì để bị cảm vậy chứ?
Diệp Tri Thu nghe lời nói trách móc mang đậm sự đau lòng của anh, cô cũng thấy an ủi phần nào. Cô ngẩng đầu nhìn anh chứ không lên tiếng, điều này làm Hoa Vân Phong không ngờ tới được. Anh hỏi cô:
- Tri Thu, có phải còn giận anh hay không? Sao không nói chuyện với anh vậy?
Cô liếc anh một cái rồi bướng bỉnh kéo mền qua trùm kín đầu. Hoa Vân Phong cảm nhận được luồng gió, đoán hành động của cô, anh mỉm cười rồi vỗ vỗ lên người đang trốn trong chăn kia, và nói:
- Trốn làm gì? Giở ra đi Tri Thu. Em muốn mình sốt trở lại à? Hồi tối anh lo muốn chết!
Cái gì? Cô bị sốt sao? Thế mà cô tưởng mình lười biếng ngủ say thôi chứ? Diệp Tri Thu lúc này mới chịu chui ra, cô nói chuyện với anh:
- Anh lo làm gì? Không phải đuổi người ta đi sao?
Hoa Vân Phong nhận lỗi:
- Anh sai rồi. Anh không nên nặng lời với em như vậy…
Diệp Tri Thu được nước lấn tới:
- Còn chưa hết đâu…. Mới nãy còn kêu người ta bằng “cô” nữa!
Hoa Vân Phong ngẩng ra. Lời anh nói lúc đó bản thân anh cũng không ngờ mình lại thay đổi cách xưng hô như vậy… anh đưa tay lần tìm tay cô, nắm chặt và nói:
- Anh xin lỗi rồi mà. Từ này về sau không có chuyện đó nữa. Tuyệt đối!
Diệp Tri Thu chu môi, lúc này không biết nước mắt từ đâu mà lại nhiều như thế, cứ lặng lẽ rơi xuống không tiếng động. Cảm giác được giọt nước mát lạnh rơi trên tay mình, Hoa Vân Phong khẩn trương đưa tay lần theo cánh tay cô rồi chạm đến hai bên má, một mảng lớn nước mắt. Anh đau lòng muốn chết, vội nói:
- Tri Thu, có gì nói ra đi em, đừng khóc thầm như vậy!
Sụt sùi trong nước mắt, Diệp Tri Thu ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe đáng thương vô cùng. Cô nghẹn ngào nói:
- Vậy thì anh cũng phải hứa với em, sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng nói thật cho em biết được không? Anh cứ giấu trong lòng, em không hiểu… em… hic… không biết làm gì để giúp anh. Nên em cảm thấy bản thân thật không xứng đáng là bạn gái của anh.
Cô nói trong nức nở làm tim Hoa Vân Phong như bị những giọt nước mắt ấy hòa tan. Có người con gái yêu mình như vậy trước kia ngay cả suy nghĩ anh còn chưa từng nghĩ qua. Nay thật sự đã không xa vời, cô đang ngồi trước mặt anh đây, đang chạm vào nhau đây tùy thời tùy khắc có thể ôm cô vào lòng mà nghe tiếng nói ngọt ngào của cô… Trái tim anh từng đợt từng đợt gợn sóng. Tri Thu, có em bên anh, thật tốt!