Hai người ngồi bên nhau tâm sự trải lòng mới đó thôi mà cũng đã qua thời gian khá dài. Ngoài trời lúc này không còn mờ ảo bởi màn đêm lạnh lẽo chưa tan hết nữa, thay vào đó là ông mặt trời dần dần nhô cao lên những ngọn tre đã tỏa ánh sáng tươi mới chan hòa khắp nơi, hài hòa ấm áp. Đầu giờ sang, chim kêu vang ríu ra ríu rít đón chào bình minh, từng giọt sương mai nặng trĩu đọng lại trên những chiếc lá non mang đến bầu không khí vô cùng mát mẻ tinh khôi. Sau một đêm mưa rào dai dẳng, tất cả mọi vật như được thay một tầng áo mới, sáng sủa, khoan khoái và mang màu sắc tươi đẹp hơn.
Khung cảnh tuyệt vời như thế hầu như ảnh hưởng rất tích cực đến tâm trạng vủa con người, hay bởi vì con người đang chìm vào sự ấm áp của tình yêu mà cảm thấy vui vẻ hơn, yêu đời hơn, thậm chí là hạnh phúc hơn nữa.
Đối với ai không biết, chứ đối với Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong đang ân ái tay trong tay, thật thâm tình ôm người mình yêu vào lòng thì có gì ấm áp hơn nữa. Họ đang tưng bừng, háo hức, say mê tận hưởng giây phút mà cả hai người đã chờ đợi từ lâu lắm rồi. Và mong sao thời gian có thể ngừng trôi cho giây phút này mãi mãi lắng đọng lại đây, cho hai trái tim cảm nhận được luồng nhiệt đang sôi trào mãnh liệt minh chứng cho tình yêu mà phải khó khăn lắm họ mới đến với nhau được, phải tuyệt đối trân trọng những gì đang có.
Hoa Vân Phong vỗ nhẹ lên vai của Diệp Tri Thu, anh nói:
- Tri Thu, em buông anh ra, anh đi lấy cháo cho em ăn, rồi còn uống thuốc nữa.
Diệp Tri Thu bĩu môi, kéo áo anh không cho anh đứng dậy cô nhõng nhẽo:
- Anh đúng là người không biết lãng mạn chút nào. Lúc hai người đang có giây phút lắng đọng bên nhau, anh không nên phá hỏng chứ. Hừ!
Hoa Vân Phong cười khẽ, cũng không phản bác lại cô mà chấp nhận tiếp thu:
- Được rồi, anh biết rồi mà. Vậy để khi khác em từ từ dạy anh biết cái gì là lãng mạn nhé. Còn bây giờ thì có chuyện cần thiết hơn phải làm, sức khỏe em quan trọng nhất. Ngoan đi, nghe lời!
Diệp Tri Thu vốn không tình nguyện chút nào nhưng khi nghe anh nói “ngoan đi, nghe lời” tim cô lại như có giọt mật nhỏ vào, ngọt ngọt hương hương. Cô mỉm cười nói:
- Anh đi mau rồi vào ngay với em đó nhe!
Hoa Vân Phong cười cười, cúi người chính xác không chút nào lầm lẫn hôn lên cái trán trơn mịn của cô. Sau đó xoay người lại đi ra ngoài.
Diệp Tri Thu vẫn ngồi trên giường, không biết do Hoa Vân Phong chăm sóc khéo hay vì trong lòng cô đang hạnh phúc mà bệnh lại đến như núi đổ rồi đi như mây bay. Cô chẳng cảm thấy mình có chỗ nào không khỏe hết, mà ngược lại cơ thể dường như tràn đầy sức sống, nhìn mọi vật đều thấy sao mà đẹp đẽ lạ thường. Cô nghĩ về anh, nghĩ về những lời anh nói rồi đột nhiên ha ha cười to, sau đó chột dạ ngó quanh không biết có ai thấy hành động kì cục lúc nãy của cô không, cuối cùng là cảm thấy mắc cỡ đến đỏ cả mặt, kéo cái mền lên đắp kín đầu mình.
Diệp Tri Thu đắp kín mền có chút ngạt thở, sau hồi lâu cô chịu hết nổi mơi tung mền ra và ngồi bật dậy, không ngờ bụng cô lại nhói đau một cái. Đây không phải cảm giác nhất thời, mà là từ khi thức dậy đến giờ vẫn âm ỉ đau như vậy. Nhưng khi đó có Hoa Vân Phong ở đây, tinh thần cô bị chi phối nhiều lắm, nên không có đặc biệt chú ý, nhưng bây giờ cơn đau dai dẳng lại quá rõ ràng.
Diệp Tri Thu suy nghĩ hồi lâu, mặt cô tái đi, chẳng lẽ đến kì kinh nguyệt? Sao không đúng lúc gì hết. Trước kia chu kỳ cũng không đều, có khi sớm có khi muộn. Haiz, khổ thật tại sao lại đến vào lúc này không biết. Ngồi đây suy đoán làm gì, cô nhỏm người dậy quỳ gối trên giường nhìn đến chỗ mình nằm vừa rồi… A, quả nhiên lưu lại dấu vết thật chói mắt.
Drap giường trải sẵn là màu xanh nước biển nhẹ nhàng tươi sáng, giờ bị “cái kia” của cô nhuộm một mảnh khác màu thật nổi bật. Diệp Tri Thu ảo não chính bản thân mình. Nhưng cũng không trách cô được, bởi vì chu kì của cô đến không đều đặn, rối loạn lên hết, chính cô cũng không biết khi nào nó sẽ “ghé thăm”!
Diệp Tri Thu cũng không chần chừ, nếu ngồi đây hoài không chịu xử lý thì khi Hoa Vân Phong vào sẽ xấu hổ chết mất. Cô và anh vừa xác lập mối quan hệ, vẫn chưa được tự nhiên lắm trong chuyện riêng tư này. Để cho anh biết chắc cô phải kiếm cái lỗ nào trốn mới được. Nghĩ vậy, Diệp Tri Thu nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy ào vào trong phòng tắm trốn luôn trong đó.
Hoa Vân Phong hâm nóng cháo xong vào phòng thì cảm giác của anh nói cho anh rằng không có Diệp Tri Thu trong phòng. Anh trở ra phía ngoài và đến ngay phòng tắm đứng đó đợi cô. Vì anh nghĩ rằng cô đi vệ sinh hay gì đó mà thôi, không ngờ Diệp Tri Thu lâu quá không bước ra, Hoa vân Phong có phần sốt ruột. Anh lo lắng cô mới vừa bệnh xong còn suy yếu, có khi nào té ngã hay ngất xỉu phía trong hay không. Cho nên anh không kiềm lòng được gõ cửa, gọi:
- Tri Thu, em làm gì trong đó lâu quá vậy? Em có sao không?... Tri Thu!
Một hồi lâu không ai trả lời, Hoa Vân Phong sốt ruột định gọi lần nữa thì nghe tiếng mở chốt cửa. Diệp Tri Thu chỉ mở he hé chừa cái khe nhỏ để thò đầu ra ngoài nói chuyện với anh thôi. Cô nói:
- Em… Em không sao!
Mới nói xong thì bụng dưới lại truyền đến cảm giác đau nhói. Cô không khỏi ôm bụng, miệng khe khẽ rên rỉ: “Ai da… hừ!”.
Tiếng phát ra không lớn nhưng cũng bị Hoa Vân Phong phát hiện, anh khẩn trương đỡ lấy khung cửa, tay đặt lên tấm ván cửa định sẽ đẩy vào trong. Diệp Tri Thu hoảng hốt vội ngăn lại:
- Em nói không sao mà… Anh… anh đi ra ngoài trước đi… Lát em ra mà…
Cánh cửa bị Hoa Vân Phong đẩy ra một khoảng lớn hơn lúc nãy, bất chợt sắc mặt anh khẽ biến, tia lo lắng lại dầy thêm một phần, anh hỏi:
- Tri Thu, em bị chảy máu sao? Anh ngửi thấy mùi máu!
Diệp Tri Thu ảo não: Trời ạ, sao cái mũi anh thính dữ không biết... Hừ, mà cũng không trách được, mỗi khi cô đau bụng dữ dội thì “cái kia” lại ra rất nhiều thì, dường như muốn lấy hết máu của cô đi vậy! Cô thầm than: Haiz! Này tiêu rồi, bị anh nói trúng rồi, nhưng cô không phải bị thương thông thường… Diệp Tri Thu hoảng hốt rụt đầu vào và khép cửa lại, khóa chốt!
Hoa Vân Phong vẫn không bỏ cuộc, anh muốn biết nguyên nhân cho nên tiếp tục gõ cửa và gọi cô không ngừng. Diệp Tri Thu nghe tiếng anh lo lắng, cô cũng không đành lòng. Mặc khác, nếu cô không nói rõ cho anh biết nhất định một lát phải đền cái cửa mới cho người ta mất thôi. Nghĩ vậy, Diệp Tri Thu vặn vẹo thân mình, không tình nguyện chút nào mở cửa…
Mới ló đầu ra cô đã nói ngay vì sợ rằng Hoa Vân Phong sẽ tung cửa mà vào thì mắc cỡ chết. Cô nói:
- Anh đừng lo. Em thật ra không có bị thương chỗ nào hết trơn á. Chỉ là… chỉ là… cái kia tới thôi.
Câu nói của Diệp Tri Thu chỉ có mình cô hiểu, người ta là con trai nào biết “cái kia” theo ý cô là cái gì? Hoa Vân Phong nhất thời lặng im suy xét một lát. Không lâu sao mặt anh bắt đầu ửng đỏ, anh nghĩ ra “cái kia” mà cô nói là gì rồi. Anh nhanh chóng bước lui về sau một bước, chuẩn bị rời đi:
- À, nếu không có gì thì anh đi ra ngoài đợi em, có gì em gọi anh biết không? Nhưng em phải nhanh lên, đừng để mình bị nhiễm lạnh nữa đó!
Diệp Tri Thu muốn nói lại thôi. Cô cắn cắn môi ráng chịu đựng cái bụng đau đớn, mồ hôi như ứa ra sắp ướt cả lưng áo. Bóng Hoa Vân Phong vừa khuất vào phía cửa bếp thì Diệp Tri Thu chịu đựng không được nữa, cô gọi lại anh:
- Vân Phong… giúp em một chuyện được không?
Hoa Vân Phong phản ứng cực nhanh quay đầu lại, lần theo vách đi trở lại. Diệp Tri Thu không tốn thời gian nữa, cô sợ chần chừ máu của cô sẽ cạn hết mất. cô nói:
- Anh biết em đến cái kia… nhưng mà có điều… em không đem theo đồ dùng khi đến cái kia rồi. Anh… anh có thể nghĩ cách giúp em không?
Cái này thật sự làm khó Hoa Vân Phong, người ta sinh ra đã làm con trai rồi và tương lai nếu không có gì thay đổi sẽ trở thành một người đàn ông thì chuyện của phụ nữ này bảo anh giải quyết thế nào đây? Nan giải quá đi! Nhưng Hoa Vân Phong nghe được Diệp Tri Thu lâu lâu lại phát ra tiếng hít hà nho nhỏ, báo hiệu cô không được thoải mái thì tim anh cũng bắt đầu khó chịu ngay. Tuy chuyện phụ nữ này nọ anh không biết rõ, nhưng kiến thức y học và giáo dục giới tính cũng nắm được vài phần, huống gì đây là người yêu của anh, anh không thể bỏ mặc không lo!
Hoa Vân Phong nói vọng vào trong:
- Tri Thu, đợi anh một chút, anh đi mua đồ em cần ngay đây. Nhưng mà em không được để bản thân nhiễm lạnh nữa nghe không?
Diệp Tri Thu gật gù “Ờ…ờ…!” hai tiếng. sau đó đóng cửa, ngồi xổm ôm bụng mà kêu rên…
Hoa Vân Phong đi xuống cầu thang, đưa tay về phía trước tránh né vật cản, chân cũng phối hợp theo bản năng và cứ thế anh bắt đầu từng bước khó khăn di chuyển về trước. Cây gậy của anh đã mất từ hôm qua, trong nhà cũng không có vật nào thay thế được, nên anh quyết định cứ như vậy mà đi.
Ở vùng quê, xa xa mới có một cái nhà chứ không phải chen chúc đến nỗi ngạt thở như ở nơi phố thị đông đúc. Người dân Nam bộ cũng mộc mạc, gần gũi, dễ mến như khung cảnh nơi đây. Bình thường vào buổi sáng tờ mờ, nếu vào vụ mùa thì họ cùng nhau ra đồng thăm lúa, còn có vài người phụ nữ thì đi chợ sớm. Trên đường đi lúc nào cũng có tiếng nói nói cười cười thấm đẫm hồn quê, không như vào buổi chiều tối hôm qua, mọi nhà hầu như đóng cửa vào nhà rất sớm nên trên đường cũng lặng ngắc buồn tẻ.
Đường đi vẫn là sỏi đá gập ghềnh, Hoa Vân Phong bước một bước là phải cẩn thận một bước và khi anh xuất hiện thì lại trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người. Không nói gì đến cách di chuyển khó khăn của anh, mới nhìn vào đã biết là một người mù. Còn hơn thế nữa, khi bất kì người nào nhìn đến anh đều không hẹn mà cùng làm một động tác, đó là hít vào một hơi thật sâu. Vì sao ư? Bởi vì trông anh giống một diễn viên điện ảnh đang đóng một bộ phim hơn là một người có khiếm khuyết trên cơ thể. Có người trải qua mà không kiềm lòng được tán thưởng:
- Mèn ơi, đang đóng phim hả?
- Từ đó tới giờ tui (tôi) chưa thấy ai mà đẹp trai dữ dậy (vậy) đó ông thần ơi!
Và còn nữa:
- Quá sức gồi (rồi)! Đẹp trai ghê á…
Phần lớn thốt ra những lời này là các cô gái. Tuy rằng chỉ bẽn lẽn nói không lớn tiếng, nhưng cũng không tránh khỏi lỗ tai Hoa Vân Phong. Nếu trong trường hợp nào khác thì anh nhất định ương ngạnh không bao giờ chịu nhờ vả ai đâu, cho dù là lần mò cả một ngày cũng không cần sự giúp đỡ. Nhưng bây giờ thì khác, anh vì cô gái nhỏ ở nhà, cho nên không được chậm trễ.
Hoa Vân Phong dừng lại bước chân. Anh chậm rãi quay đầu lại muốn điều chỉnh “tầm nhìn” của mình về phía những người đó. Và rồi anh lên tiếng hỏi thăm:
- Xin chào mọi người. Không biết có ai vui lòng chỉ cho tôi chỗ nào bán… à không… chỉ cho tôi tiệm tạp hóa có được không?
Đi kèm theo tiếng nói trầm thấp mê mẫn lòng người chính là đôi môi khẽ nâng phô bày một nụ cười làm điên đảo chúng sinh. Nói thế không ngoa, bởi vì chính Hoa Vân Phong cũng không biết được uy lực nụ cười của mình như thế nào đâu.
Mọi người dường như không hẹn mà cùng nín thở, không những các cô mà còn có các dì các cô hơi lớn tuổi cũng phải xuýt xoa khen ngợi: Một người cao to đẹp trai đã khó thấy, lại còn ăn nói có lễ nghĩa phép tắc nữa thì thời đại bây giờ hiếm thấy lắm rồi!
Bỗng đâu có một bà cũng khoảng sáu mươi mấy bảy mươi tuổi, bà chen qua đám đông tiến lên phía trước. Bà bước đến gần Hoa Vân Phong, cố ngẩng cao đầu nhìn chàng trai cao lớn trước mặt, thốt lên mấy tiếng ngọng nghịu vì hàm răng cửa đã không còn:
- Nhìn quen quen… mà nhớ hổng (không) ga (ra)!
Nói xong còn nhâu mày suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc đăm chiêu. Hoa Vân Phong nghe tiếng nói là đà phía dưới mình, anh hơi cúi người xuống, lễ phép hỏi:
- Bà ơi, cho con hỏi chỗ nào là tiệm tạp hóa vậy ạ?
Bà lão không trả lời anh mà lại nói vấn đề mình đang suy nghĩ:
- Hình như có đóng phim hả? Hèn dì (gì) quen hé! Ầy, mà cũng hông (không) đúng…
Rồi như chợt nhớ ra chàng trai này hỏi mình cái gì đó, bà xấu hổ cười cười, tự nhiên mà nắm lấy tay anh vỗ vỗ nhẹ nhàng:
- Thông cảm hé, tại thấy lạ nên hỏi mấy câu thôi hà. Mà con kiếm tiệm tạp hóa hả? Ừ, nó ở đằng kia kìa… mà thôi… bà già chớ chưa lẫn. Đi thôi, đi theo bà!
Thế là với sự thân thiện đáng kính của bà lão, Hoa Vân Phong cứ để cho bà nắm tay mình dẫn đi. Phía sau đó là một mảnh hỗn độn, có tiếng bàn luận, có tiếng khen, cũng có cả những lời tiếc nuối, tội nghiệp… Hoa Vân Phong khẽ cười, không sao cả, anh quen rồi, mười tám năm sống trong bóng tối, lỗ tai cũng nghe đầy những lời này, hoàn toàn không sao cả!
Bà lão dẫn anh đi tới nơi, bà nói:
- Tới gồi (rồi) con! Con mua cái dì (gì) cần bà dúp (giúp) hông (không) hả?
Hoa Vân Phong cũng không chần chừ thời gian thêm nữa, vả lại chuyện này phụ nữ đương nhiên hiểu rõ hơn anh rồi. Nên anh nhanh chóng đáp:
- Vậy con cảm ơn bà trước! Bà mua dùm (giúp) con một… bịch (gói) băng vệ sinh… được không bà?
Khó nói chết được, bảo một người con trai nói ra chuyện này quả thật ngượng ngùng. Mà còn đang nhờ vả người khác nữa chứ! Hoa Vân Phong nói xong cả gương mặt dường như được nhuộm một tầng ửng hồng. Đúng là sự kì diệu của tình yêu làm con người ta thay đổi bản thân lúc nào không hay. Vì người mình yêu có thể bỏ hết ngoài tai những lời khen chê, chế nhạo. Có thể vì người mình yêu làm những chuyện tưởng chừng như nhỏ nhặt thế thôi nhưng lại vô cùng ấm áp, đó là điều may mắn, vì trên thế giới cũng không ít những người cả đời đều không được hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc tràn ngập cõi lòng này.
Bà lão cười hiền hòa:
- Mắc cỡ cái dì (gì)? Dậy (vậy) mới là con trai chớ. Nhiều đứa nói yêu người ta lắm, nhưng nói mà hổng (không) có làm. Con dỏi (giỏi) lắm nha, biết dì (vì) người mình yêu mà làm mấy chiện (chuyện) biết sẽ bị người ta chọc quê (cười nhạo) mà không quan tâm. Ừ, bà thích con gồi (rồi) đó!
Những lời mộc mạc đậm đà tình nghĩa này Hoa Vân Phong đã không còn được nghe cách đây mười tám năm rồi. Thực ra quê gốc của anh không ở thành phố C mà là ở miền Tây sông nước hữu tình này đây. Cho nên khi nói chuyện với họ, anh cũng dùng phương ngữ cho gần gũi và gợi nhớ về một thời mình đã gắn bó với những người chân chất thật thà như thế này.
Bà lão mua xong đi ra, Hoa Vân Phong nói xong lời cảm tạ rồi lễ phép mời bà lão rời đi trước rồi anh mới trở về. Nhưng bà lão không chịu, bà nói:
- Bà hông (không) có bận, để bà đưa về cho, sáng nào bà cũng đi tập thể dục cho khỏe đó mà. Trên ti di (ti-vi) người ta thường nói phải tập thể dục mới sống dui (vui), sống khỏe dì (gì) đó… Ầy, coi bà kìa, nói nhiều quá gồi (rồi). Thôi, đi thôi con!
Lần này bà lão cùng niềm nở nắm lấy bàn tay của anh dẫn đi một mạch. Hoa Vân Phong cũng quen rồi nên không khán cự nữa. Cũng không biết vì người ở đây cho anh cảm giác thân quen mà anh tình nguyện gỡ bỏ chướng ngại trong lòng mình hay chăng. Hay bởi vì buổi sáng anh đã bộc bạch hết những chuyện trước kia của mình, kể cả nguyên nhân vì sao anh không thích người khác đụng chạm vào mình. Có lẽ từ trước đến nay đó chỉ là bí mật của riêng anh, cho nên khi đã nói ra hết rồi thì vướng mắc cũng theo lời nói mà bay đi hết.
Khung cảnh tuyệt vời như thế hầu như ảnh hưởng rất tích cực đến tâm trạng vủa con người, hay bởi vì con người đang chìm vào sự ấm áp của tình yêu mà cảm thấy vui vẻ hơn, yêu đời hơn, thậm chí là hạnh phúc hơn nữa.
Đối với ai không biết, chứ đối với Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong đang ân ái tay trong tay, thật thâm tình ôm người mình yêu vào lòng thì có gì ấm áp hơn nữa. Họ đang tưng bừng, háo hức, say mê tận hưởng giây phút mà cả hai người đã chờ đợi từ lâu lắm rồi. Và mong sao thời gian có thể ngừng trôi cho giây phút này mãi mãi lắng đọng lại đây, cho hai trái tim cảm nhận được luồng nhiệt đang sôi trào mãnh liệt minh chứng cho tình yêu mà phải khó khăn lắm họ mới đến với nhau được, phải tuyệt đối trân trọng những gì đang có.
Hoa Vân Phong vỗ nhẹ lên vai của Diệp Tri Thu, anh nói:
- Tri Thu, em buông anh ra, anh đi lấy cháo cho em ăn, rồi còn uống thuốc nữa.
Diệp Tri Thu bĩu môi, kéo áo anh không cho anh đứng dậy cô nhõng nhẽo:
- Anh đúng là người không biết lãng mạn chút nào. Lúc hai người đang có giây phút lắng đọng bên nhau, anh không nên phá hỏng chứ. Hừ!
Hoa Vân Phong cười khẽ, cũng không phản bác lại cô mà chấp nhận tiếp thu:
- Được rồi, anh biết rồi mà. Vậy để khi khác em từ từ dạy anh biết cái gì là lãng mạn nhé. Còn bây giờ thì có chuyện cần thiết hơn phải làm, sức khỏe em quan trọng nhất. Ngoan đi, nghe lời!
Diệp Tri Thu vốn không tình nguyện chút nào nhưng khi nghe anh nói “ngoan đi, nghe lời” tim cô lại như có giọt mật nhỏ vào, ngọt ngọt hương hương. Cô mỉm cười nói:
- Anh đi mau rồi vào ngay với em đó nhe!
Hoa Vân Phong cười cười, cúi người chính xác không chút nào lầm lẫn hôn lên cái trán trơn mịn của cô. Sau đó xoay người lại đi ra ngoài.
Diệp Tri Thu vẫn ngồi trên giường, không biết do Hoa Vân Phong chăm sóc khéo hay vì trong lòng cô đang hạnh phúc mà bệnh lại đến như núi đổ rồi đi như mây bay. Cô chẳng cảm thấy mình có chỗ nào không khỏe hết, mà ngược lại cơ thể dường như tràn đầy sức sống, nhìn mọi vật đều thấy sao mà đẹp đẽ lạ thường. Cô nghĩ về anh, nghĩ về những lời anh nói rồi đột nhiên ha ha cười to, sau đó chột dạ ngó quanh không biết có ai thấy hành động kì cục lúc nãy của cô không, cuối cùng là cảm thấy mắc cỡ đến đỏ cả mặt, kéo cái mền lên đắp kín đầu mình.
Diệp Tri Thu đắp kín mền có chút ngạt thở, sau hồi lâu cô chịu hết nổi mơi tung mền ra và ngồi bật dậy, không ngờ bụng cô lại nhói đau một cái. Đây không phải cảm giác nhất thời, mà là từ khi thức dậy đến giờ vẫn âm ỉ đau như vậy. Nhưng khi đó có Hoa Vân Phong ở đây, tinh thần cô bị chi phối nhiều lắm, nên không có đặc biệt chú ý, nhưng bây giờ cơn đau dai dẳng lại quá rõ ràng.
Diệp Tri Thu suy nghĩ hồi lâu, mặt cô tái đi, chẳng lẽ đến kì kinh nguyệt? Sao không đúng lúc gì hết. Trước kia chu kỳ cũng không đều, có khi sớm có khi muộn. Haiz, khổ thật tại sao lại đến vào lúc này không biết. Ngồi đây suy đoán làm gì, cô nhỏm người dậy quỳ gối trên giường nhìn đến chỗ mình nằm vừa rồi… A, quả nhiên lưu lại dấu vết thật chói mắt.
Drap giường trải sẵn là màu xanh nước biển nhẹ nhàng tươi sáng, giờ bị “cái kia” của cô nhuộm một mảnh khác màu thật nổi bật. Diệp Tri Thu ảo não chính bản thân mình. Nhưng cũng không trách cô được, bởi vì chu kì của cô đến không đều đặn, rối loạn lên hết, chính cô cũng không biết khi nào nó sẽ “ghé thăm”!
Diệp Tri Thu cũng không chần chừ, nếu ngồi đây hoài không chịu xử lý thì khi Hoa Vân Phong vào sẽ xấu hổ chết mất. Cô và anh vừa xác lập mối quan hệ, vẫn chưa được tự nhiên lắm trong chuyện riêng tư này. Để cho anh biết chắc cô phải kiếm cái lỗ nào trốn mới được. Nghĩ vậy, Diệp Tri Thu nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy ào vào trong phòng tắm trốn luôn trong đó.
Hoa Vân Phong hâm nóng cháo xong vào phòng thì cảm giác của anh nói cho anh rằng không có Diệp Tri Thu trong phòng. Anh trở ra phía ngoài và đến ngay phòng tắm đứng đó đợi cô. Vì anh nghĩ rằng cô đi vệ sinh hay gì đó mà thôi, không ngờ Diệp Tri Thu lâu quá không bước ra, Hoa vân Phong có phần sốt ruột. Anh lo lắng cô mới vừa bệnh xong còn suy yếu, có khi nào té ngã hay ngất xỉu phía trong hay không. Cho nên anh không kiềm lòng được gõ cửa, gọi:
- Tri Thu, em làm gì trong đó lâu quá vậy? Em có sao không?... Tri Thu!
Một hồi lâu không ai trả lời, Hoa Vân Phong sốt ruột định gọi lần nữa thì nghe tiếng mở chốt cửa. Diệp Tri Thu chỉ mở he hé chừa cái khe nhỏ để thò đầu ra ngoài nói chuyện với anh thôi. Cô nói:
- Em… Em không sao!
Mới nói xong thì bụng dưới lại truyền đến cảm giác đau nhói. Cô không khỏi ôm bụng, miệng khe khẽ rên rỉ: “Ai da… hừ!”.
Tiếng phát ra không lớn nhưng cũng bị Hoa Vân Phong phát hiện, anh khẩn trương đỡ lấy khung cửa, tay đặt lên tấm ván cửa định sẽ đẩy vào trong. Diệp Tri Thu hoảng hốt vội ngăn lại:
- Em nói không sao mà… Anh… anh đi ra ngoài trước đi… Lát em ra mà…
Cánh cửa bị Hoa Vân Phong đẩy ra một khoảng lớn hơn lúc nãy, bất chợt sắc mặt anh khẽ biến, tia lo lắng lại dầy thêm một phần, anh hỏi:
- Tri Thu, em bị chảy máu sao? Anh ngửi thấy mùi máu!
Diệp Tri Thu ảo não: Trời ạ, sao cái mũi anh thính dữ không biết... Hừ, mà cũng không trách được, mỗi khi cô đau bụng dữ dội thì “cái kia” lại ra rất nhiều thì, dường như muốn lấy hết máu của cô đi vậy! Cô thầm than: Haiz! Này tiêu rồi, bị anh nói trúng rồi, nhưng cô không phải bị thương thông thường… Diệp Tri Thu hoảng hốt rụt đầu vào và khép cửa lại, khóa chốt!
Hoa Vân Phong vẫn không bỏ cuộc, anh muốn biết nguyên nhân cho nên tiếp tục gõ cửa và gọi cô không ngừng. Diệp Tri Thu nghe tiếng anh lo lắng, cô cũng không đành lòng. Mặc khác, nếu cô không nói rõ cho anh biết nhất định một lát phải đền cái cửa mới cho người ta mất thôi. Nghĩ vậy, Diệp Tri Thu vặn vẹo thân mình, không tình nguyện chút nào mở cửa…
Mới ló đầu ra cô đã nói ngay vì sợ rằng Hoa Vân Phong sẽ tung cửa mà vào thì mắc cỡ chết. Cô nói:
- Anh đừng lo. Em thật ra không có bị thương chỗ nào hết trơn á. Chỉ là… chỉ là… cái kia tới thôi.
Câu nói của Diệp Tri Thu chỉ có mình cô hiểu, người ta là con trai nào biết “cái kia” theo ý cô là cái gì? Hoa Vân Phong nhất thời lặng im suy xét một lát. Không lâu sao mặt anh bắt đầu ửng đỏ, anh nghĩ ra “cái kia” mà cô nói là gì rồi. Anh nhanh chóng bước lui về sau một bước, chuẩn bị rời đi:
- À, nếu không có gì thì anh đi ra ngoài đợi em, có gì em gọi anh biết không? Nhưng em phải nhanh lên, đừng để mình bị nhiễm lạnh nữa đó!
Diệp Tri Thu muốn nói lại thôi. Cô cắn cắn môi ráng chịu đựng cái bụng đau đớn, mồ hôi như ứa ra sắp ướt cả lưng áo. Bóng Hoa Vân Phong vừa khuất vào phía cửa bếp thì Diệp Tri Thu chịu đựng không được nữa, cô gọi lại anh:
- Vân Phong… giúp em một chuyện được không?
Hoa Vân Phong phản ứng cực nhanh quay đầu lại, lần theo vách đi trở lại. Diệp Tri Thu không tốn thời gian nữa, cô sợ chần chừ máu của cô sẽ cạn hết mất. cô nói:
- Anh biết em đến cái kia… nhưng mà có điều… em không đem theo đồ dùng khi đến cái kia rồi. Anh… anh có thể nghĩ cách giúp em không?
Cái này thật sự làm khó Hoa Vân Phong, người ta sinh ra đã làm con trai rồi và tương lai nếu không có gì thay đổi sẽ trở thành một người đàn ông thì chuyện của phụ nữ này bảo anh giải quyết thế nào đây? Nan giải quá đi! Nhưng Hoa Vân Phong nghe được Diệp Tri Thu lâu lâu lại phát ra tiếng hít hà nho nhỏ, báo hiệu cô không được thoải mái thì tim anh cũng bắt đầu khó chịu ngay. Tuy chuyện phụ nữ này nọ anh không biết rõ, nhưng kiến thức y học và giáo dục giới tính cũng nắm được vài phần, huống gì đây là người yêu của anh, anh không thể bỏ mặc không lo!
Hoa Vân Phong nói vọng vào trong:
- Tri Thu, đợi anh một chút, anh đi mua đồ em cần ngay đây. Nhưng mà em không được để bản thân nhiễm lạnh nữa nghe không?
Diệp Tri Thu gật gù “Ờ…ờ…!” hai tiếng. sau đó đóng cửa, ngồi xổm ôm bụng mà kêu rên…
Hoa Vân Phong đi xuống cầu thang, đưa tay về phía trước tránh né vật cản, chân cũng phối hợp theo bản năng và cứ thế anh bắt đầu từng bước khó khăn di chuyển về trước. Cây gậy của anh đã mất từ hôm qua, trong nhà cũng không có vật nào thay thế được, nên anh quyết định cứ như vậy mà đi.
Ở vùng quê, xa xa mới có một cái nhà chứ không phải chen chúc đến nỗi ngạt thở như ở nơi phố thị đông đúc. Người dân Nam bộ cũng mộc mạc, gần gũi, dễ mến như khung cảnh nơi đây. Bình thường vào buổi sáng tờ mờ, nếu vào vụ mùa thì họ cùng nhau ra đồng thăm lúa, còn có vài người phụ nữ thì đi chợ sớm. Trên đường đi lúc nào cũng có tiếng nói nói cười cười thấm đẫm hồn quê, không như vào buổi chiều tối hôm qua, mọi nhà hầu như đóng cửa vào nhà rất sớm nên trên đường cũng lặng ngắc buồn tẻ.
Đường đi vẫn là sỏi đá gập ghềnh, Hoa Vân Phong bước một bước là phải cẩn thận một bước và khi anh xuất hiện thì lại trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người. Không nói gì đến cách di chuyển khó khăn của anh, mới nhìn vào đã biết là một người mù. Còn hơn thế nữa, khi bất kì người nào nhìn đến anh đều không hẹn mà cùng làm một động tác, đó là hít vào một hơi thật sâu. Vì sao ư? Bởi vì trông anh giống một diễn viên điện ảnh đang đóng một bộ phim hơn là một người có khiếm khuyết trên cơ thể. Có người trải qua mà không kiềm lòng được tán thưởng:
- Mèn ơi, đang đóng phim hả?
- Từ đó tới giờ tui (tôi) chưa thấy ai mà đẹp trai dữ dậy (vậy) đó ông thần ơi!
Và còn nữa:
- Quá sức gồi (rồi)! Đẹp trai ghê á…
Phần lớn thốt ra những lời này là các cô gái. Tuy rằng chỉ bẽn lẽn nói không lớn tiếng, nhưng cũng không tránh khỏi lỗ tai Hoa Vân Phong. Nếu trong trường hợp nào khác thì anh nhất định ương ngạnh không bao giờ chịu nhờ vả ai đâu, cho dù là lần mò cả một ngày cũng không cần sự giúp đỡ. Nhưng bây giờ thì khác, anh vì cô gái nhỏ ở nhà, cho nên không được chậm trễ.
Hoa Vân Phong dừng lại bước chân. Anh chậm rãi quay đầu lại muốn điều chỉnh “tầm nhìn” của mình về phía những người đó. Và rồi anh lên tiếng hỏi thăm:
- Xin chào mọi người. Không biết có ai vui lòng chỉ cho tôi chỗ nào bán… à không… chỉ cho tôi tiệm tạp hóa có được không?
Đi kèm theo tiếng nói trầm thấp mê mẫn lòng người chính là đôi môi khẽ nâng phô bày một nụ cười làm điên đảo chúng sinh. Nói thế không ngoa, bởi vì chính Hoa Vân Phong cũng không biết được uy lực nụ cười của mình như thế nào đâu.
Mọi người dường như không hẹn mà cùng nín thở, không những các cô mà còn có các dì các cô hơi lớn tuổi cũng phải xuýt xoa khen ngợi: Một người cao to đẹp trai đã khó thấy, lại còn ăn nói có lễ nghĩa phép tắc nữa thì thời đại bây giờ hiếm thấy lắm rồi!
Bỗng đâu có một bà cũng khoảng sáu mươi mấy bảy mươi tuổi, bà chen qua đám đông tiến lên phía trước. Bà bước đến gần Hoa Vân Phong, cố ngẩng cao đầu nhìn chàng trai cao lớn trước mặt, thốt lên mấy tiếng ngọng nghịu vì hàm răng cửa đã không còn:
- Nhìn quen quen… mà nhớ hổng (không) ga (ra)!
Nói xong còn nhâu mày suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc đăm chiêu. Hoa Vân Phong nghe tiếng nói là đà phía dưới mình, anh hơi cúi người xuống, lễ phép hỏi:
- Bà ơi, cho con hỏi chỗ nào là tiệm tạp hóa vậy ạ?
Bà lão không trả lời anh mà lại nói vấn đề mình đang suy nghĩ:
- Hình như có đóng phim hả? Hèn dì (gì) quen hé! Ầy, mà cũng hông (không) đúng…
Rồi như chợt nhớ ra chàng trai này hỏi mình cái gì đó, bà xấu hổ cười cười, tự nhiên mà nắm lấy tay anh vỗ vỗ nhẹ nhàng:
- Thông cảm hé, tại thấy lạ nên hỏi mấy câu thôi hà. Mà con kiếm tiệm tạp hóa hả? Ừ, nó ở đằng kia kìa… mà thôi… bà già chớ chưa lẫn. Đi thôi, đi theo bà!
Thế là với sự thân thiện đáng kính của bà lão, Hoa Vân Phong cứ để cho bà nắm tay mình dẫn đi. Phía sau đó là một mảnh hỗn độn, có tiếng bàn luận, có tiếng khen, cũng có cả những lời tiếc nuối, tội nghiệp… Hoa Vân Phong khẽ cười, không sao cả, anh quen rồi, mười tám năm sống trong bóng tối, lỗ tai cũng nghe đầy những lời này, hoàn toàn không sao cả!
Bà lão dẫn anh đi tới nơi, bà nói:
- Tới gồi (rồi) con! Con mua cái dì (gì) cần bà dúp (giúp) hông (không) hả?
Hoa Vân Phong cũng không chần chừ thời gian thêm nữa, vả lại chuyện này phụ nữ đương nhiên hiểu rõ hơn anh rồi. Nên anh nhanh chóng đáp:
- Vậy con cảm ơn bà trước! Bà mua dùm (giúp) con một… bịch (gói) băng vệ sinh… được không bà?
Khó nói chết được, bảo một người con trai nói ra chuyện này quả thật ngượng ngùng. Mà còn đang nhờ vả người khác nữa chứ! Hoa Vân Phong nói xong cả gương mặt dường như được nhuộm một tầng ửng hồng. Đúng là sự kì diệu của tình yêu làm con người ta thay đổi bản thân lúc nào không hay. Vì người mình yêu có thể bỏ hết ngoài tai những lời khen chê, chế nhạo. Có thể vì người mình yêu làm những chuyện tưởng chừng như nhỏ nhặt thế thôi nhưng lại vô cùng ấm áp, đó là điều may mắn, vì trên thế giới cũng không ít những người cả đời đều không được hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc tràn ngập cõi lòng này.
Bà lão cười hiền hòa:
- Mắc cỡ cái dì (gì)? Dậy (vậy) mới là con trai chớ. Nhiều đứa nói yêu người ta lắm, nhưng nói mà hổng (không) có làm. Con dỏi (giỏi) lắm nha, biết dì (vì) người mình yêu mà làm mấy chiện (chuyện) biết sẽ bị người ta chọc quê (cười nhạo) mà không quan tâm. Ừ, bà thích con gồi (rồi) đó!
Những lời mộc mạc đậm đà tình nghĩa này Hoa Vân Phong đã không còn được nghe cách đây mười tám năm rồi. Thực ra quê gốc của anh không ở thành phố C mà là ở miền Tây sông nước hữu tình này đây. Cho nên khi nói chuyện với họ, anh cũng dùng phương ngữ cho gần gũi và gợi nhớ về một thời mình đã gắn bó với những người chân chất thật thà như thế này.
Bà lão mua xong đi ra, Hoa Vân Phong nói xong lời cảm tạ rồi lễ phép mời bà lão rời đi trước rồi anh mới trở về. Nhưng bà lão không chịu, bà nói:
- Bà hông (không) có bận, để bà đưa về cho, sáng nào bà cũng đi tập thể dục cho khỏe đó mà. Trên ti di (ti-vi) người ta thường nói phải tập thể dục mới sống dui (vui), sống khỏe dì (gì) đó… Ầy, coi bà kìa, nói nhiều quá gồi (rồi). Thôi, đi thôi con!
Lần này bà lão cùng niềm nở nắm lấy bàn tay của anh dẫn đi một mạch. Hoa Vân Phong cũng quen rồi nên không khán cự nữa. Cũng không biết vì người ở đây cho anh cảm giác thân quen mà anh tình nguyện gỡ bỏ chướng ngại trong lòng mình hay chăng. Hay bởi vì buổi sáng anh đã bộc bạch hết những chuyện trước kia của mình, kể cả nguyên nhân vì sao anh không thích người khác đụng chạm vào mình. Có lẽ từ trước đến nay đó chỉ là bí mật của riêng anh, cho nên khi đã nói ra hết rồi thì vướng mắc cũng theo lời nói mà bay đi hết.