Trời sáng rồi mà Phùng Kiến Quân và Điềm Mật vẫn còn ham ngủ lăn qua lăn lại kêu mãi không chịu dậy. Bà nội và Hà Thúy Bình quyết định bỏ hai con heo lười ở đây cho chúng ngủ thêm tí nữa. Còn họ thì qua sông trở về ngôi nhà sàn xem tình hình Hoa Vân Phong và Diệp Tri Thu thế nào rồi, không biết sau một đêm mua gió mà còn mất điện nữa thì… chuyện gì xảy ra nhỉ?
Riêng Chu Lệ vì sợ mình đi nhiều lần chạm mặt Hoa Vân Phong không khéo sẽ bị phát hiện, mà đặc biệt ở phút cuối cùng thì quả thật sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất thôi, nên cô quyết định ở lại đây không đi.
Bà nội và Hà Thúy Bình qua sông, trong lòng họ cũng nôn nao không biết kế hoạch dày công nghiên cứu, tính toán và có sự phối hợp rất chặt chẽ này có làm cho hai đứa nhỏ đến được với nhau không.
Khi vào đến nhà, không có ai cả, cảnh nhà vắng tanh. Hà Thúy Bình có chút sốt ruột, bà quay sang hỏi bà nội:
- Bà nội Kiến Quân, sao không thấy bọn nhỏ vậy ta? Có khi nào xảy ra chuyện gì không?
Bà nội cũng không nao núng, bà bình tĩnh nói:
- Khoan hãy nóng vội, chúng ta đi vô trong xem thử, chắc đâu đó thôi mà. Mà con nghĩ kỹ đi, có chuyện gì được chứ, Vân Phong là đứa biết chăm sóc cho người khác lắm, nó không để con bé xảy ra chuyện gì đâu.
Nói xong cả hai cùng nhau đi thẳng vào phía trong, khi vào phòng của Diệp Tri Thu cũng không có ai nhưng họ lại thấy gối mền lung tung. Hà Thúy Bình đi đến giở cái mền lên định gấp lại thì… giật bắn người, bà vội kéo bà nội Kiến Quân đến bên giường và chỉ vào đó:
- Không xong rồi, bọn nhỏ… bọn nhỏ đã làm chuyện đó rồi sao?
Bà nội Kiến Quân cũng mở to mắt, đẩy đẩy cái mắt kính lão của mình để nhìn cho kỹ. Lát sau bà trầm ngâm:
- Không phải đâu! Vân Phong là đứa nhỏ như thế nào con còn không biết sao? Làm mẹ người ta đó à! Nói gì cũng không tin nó có thể “Ăn cơm trước kẻng” như vậy được. Với tính tình của nó, khi nào chưa cưới con gái người ta về nhà, tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện trái với luân thường đạo lí đâu mà.
Hà Thúy Bình đương nhiên tin tưởng vào phẩm chất của con trai mình, nhưng mà người ta chẳng phải có câu “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”? Bà nghĩ con trai mình có thể bình tĩnh khi đối diện với cô gái mình yêu suốt cả một đêm như vậy hay không? Mặt mày nhăn nhó, Hà Thúy Bình quyết định tìm cho bằng được hai nhân vật chính để hỏi rõ ràng.
Bà nội cùng Hà Thúy Bình đi đến phòng bếp rồi phòng tắm, thấy phòng tắm đóng cửa. Bà nội giơ tay gõ gõ. Diệp Tri Thu nghe tiếng ngỡ rằng Hoa Vân Phong đã về, cô vội vặn mở chốt cửa, mang theo vẻ mặt ửng hồng vô cùng duyên dáng bởi vì mắc cỡ. Nhưng có ai ngờ không phải người cô đợi mà là…
Diệp Tri Thu mấp máy đôi môi:
- Hả? Sao lại là… chào bà nội, chào dì Bình!
Hà Thúy Bình giành ngay lượt nói:
- Tri Thu à, con trốn trong này làm gì vậy? Vân Phong đâu?
Diệp Tri Thu ngượng ngùng thú thật:
- Con... anh ấy… à, là như vầy, con tới “cái kia”, anh ấy đi ra ngoài “mua đồ” cho con rồi!
Hà Thúy Bình há hốc miệng, bà nội thì cười ha ha. Bà nội nói:
- Ôi, thì ra là vậy. Mới nãy dì Bình của con còn nghĩ đến chuyện ghê gớm hơn kìa. Mà bà hỏi con cái này nhe, tối qua con với Vân Phong ở nhà… có chuyện gì xảy ra không?
Nghe xong câu hỏi, mặt của Diệp Tri Thu càng đỏ lên dữ dội. Cô uốn éo thân mình, không có trả lời đúng câu hỏi mà hứa hẹn:
- Con… cái này để nói sau có được không bà.? Hiện giờ con đau bụng quá à!
Bà nội và Hà Thúy Bình cũng không ép buộc, vì đồng là phận nữ, hiểu rõ mỗi khi đến chu kỳ là có người đau đến bán sống bán chết đấy chứ. Hai người đành thôi, nói với Diệp Tri Thu họ sẽ ra ngoài đợi.
--------------------------------------
Lúc này bà lão xa lạ cũng đưa Hoa Vân Phong đến nơi. Anh vì muốn cảm ơn bà đã mời bà vào ngồi nghỉ chốc lát, nhưng bà đã từ chối không vào, nói là ở nhà bọn cháu đang đợi mình về. Hoa Vân Phong cũng không miễn cưỡng, hai người chào nhau vài câu rồi bà lão bước đi.
Bà lão rời đi được một quãng đường chừng mười mấy bước chân, bỗng nhiên dừng lại, ngoáy đầu nhìn theo bóng lưng Hoa Vân Phong đang tìm cách chậm rãi hướng lên cầu thang. Bà nhăn mày lại suy nghĩ gì đó rồi lại thì thầm:
- Ngó quen quen, mà hông (không) nhớ mới lạ chớ! Hừ…
Hoa Vân Phong vào trong nhà, mới qua khỏi cửa đã bị Hà Thúy Bình bất ngờ xông lên kéo tay lại truy vấn:
- Thằng nhóc, tối qua làm gì con người ta mà mẹ thấy thái độ của Tri Thu là lạ làm sao á?
Hoa Vân Phong bình tĩnh nói với mẹ anh:
- Bà nội, mẹ! Hiện giờ cô ấy là bạn gái con rồi. Chẳng phải mọi người bày nhiều trò như vậy bởi vì kết quả này sao?... Mẹ à, con đem cái này vào cho cô ấy rồi trở ra nói rõ với hai người sau!
Hoa Vân Phong đem “bửu bối” vào trong và đứng đó đợi Diệp Tri Thu thay quần áo xong mới cùng cô đi ra. Bà nội và Hà Thúy Bình ngạc nhiên trố mắt khi thấy hai đứa nhỏ nắm tay nhau thân mật lắm. Diệp Tri Thu nắm lấy cánh tay của Hoa Vân Phong và hơi nấp sau lưng anh, bẽn lẽn bước ra ngoài như nàng dâu mới về nhà chồng còn bỡ ngỡ, lạ lẫm với mẹ chồng vậy. Cách di chuyển này đối với Hoa Vân Phong là rất khó đi. Theo kiểu này trông vào giống như anh đang dẫn đường cho cô hơn.
Nhìn hai trẻ hòa hợp đẹp đôi như thế cũng vượt quá dự đoán của mọi người rồi. Ban đầu bà nội Kiến Quân nghĩ ra rất nhiều cách, bà nói tình cảm phải từ từ vun đắp mới được, đây chỉ mới là trò đầu tiên trong kế hoạch mà thôi, nào ngờ chỉ mới “ra tay” một lần đã trúng mục tiêu rồi sao?
Bà nội tiến lên hỏi:
- Hai đứa quả thật xác định là đang quen nhau phải không? Chứ không phải hùa nhau gạt bọn già này chớ hả?
Diệp Tri Thu đang đến ngày kinh nguyệt trong người không thoải mái vả lại đôi môi cũng có chút khô kết hợp với sắc mặt hơi tái nhợt sau một hồi bệnh đêm qua, nhưng nháy mắt lại trở nên ửng hồng vì thẹn thùng. Cô cúi đầu mím môi lắc lắc cái tay đang được Hoa Vân Phong nắm, ý bảo anh trả lời đi!
Hoa Vân Phong cười nói:
- Không đâu bà ơi. Bà và mẹ yên tâm. Mọi người tốn nhiều công sức như vậy con nào dám lừa gạt chứ. Chỉ là nguyên nhân ở nơi con mới chậm trễ thổ lộ lòng mình với Tri Thu thôi. Là do con không tốt, để mọi người phải vì con lo lắng nhiều rồi.
Hà Thúy Bình rơm rớm nước mắt, bà nắm tay con trai:
- Thằng nhóc, con nói cái gì vậy chứ? Mọi người làm vậy chỉ là muốn con vui vẻ hạnh phúc thôi. Hai đứa như vậy mẹ mừng lắm rồi… Ờ, nói cho mẹ nghe chuyện tối qua như thế nào?
Hoa Vân Phong gật đầu và bắt đầu kể:
- Tối qua, vào lúc mất điện, Tri Thu có tỏ bày tình yêu của em ấy với con, nhưng con lại buông ra lời lẽ không hay làm em ấy tổn thương. Sau khi Tri Thu bỏ chạy vào trong mưa, con mới ý thức được là con không thể sống thiếu Tri Thu được, sợ hãi mất đi... Thế là sau đó con tìm được Tri Thu, chúng con đã trải lòng với nhau và hiện tại chúng con chính thức chấp nhận tình cảm của nhau!
Bà nội và Hà Thúy Bình cũng không truy hỏi nhiều, chỉ biết trước mắt hai đứa cải thiện mối quan hệ, như thế đã tốt lắm, không có tổn thương gì là yên tâm rồi. Chuyện của bọn nhỏ cũng không tiện xen vào nhiều. Hà Thúy Bình chỉ thở dài một hơi rồi nói trong tiếc nuối:
- Haiz! Tối qua định tạo cơ hội cho hai đứa ở riêng bên nhau nên mới bày trò trốn đi. Rồi mọi người cùng nhau nổi hứng qua bên kia sông. Rốt cuộc trời mưa, không có đò đưa trở về…. Mẹ lo cho hai đứa muốn chết luôn vậy đó, hầu như cả đêm trằn trọc không ngủ được luôn!
Ý của bà là không có ở nhà để được biết tường tận chuyện tối qua. Mà Diệp Tri Thu không hiểu nên cô nói bằng giọng lí nhí:
- Dạ, tối qua mất điện thật đáng sợ dì ơi. Ở đây xa xa mới có một cái nhà… lúc đó càng thêm hoang vắng, con sợ ma muốn chết á!
Hà Thúy Bình và nà nội cùng cười tít mắt. Bà nội gật gù nói:
- Ừ, thì nhờ vậy đó nên mới như vầy nè!
Bà vừa nói vừa đưa hai ngón tay trỏ dựng thẳng lên rồi di chuyển sát sát lại với nhau, mắt bà nháy nháy, miệng cười toe toát không khép lại được. Lần này Diệp Tri Thu không hiểu sai ý nữa, cô đỏ mặt và lại rút lui về trốn sau lưng Hoa Vân Phong.
Lúc này ngoài cửa có hai người ào ào mà đi vào, đó chẳng ai khác là Điềm Mật và Phùng Kiến Quân.
Phùng Kiến Quân mới bước vào đã ồn ào:
- Bà nội, mẹ nuôi! Hai người chơi xấu, sao đi mà không gọi bọn con? Hừ…
Rồi đến bên cạnh Hoa Vân Phong định nói cái gì đó với anh, nhưng phút chốc nhìn thấy Phong ca nắm tay của Diệp Tri Thu nhất thời hóa đá, mở miệng mà không biết nói gì. Điềm Mật cũng nhìn thấy điều đó, nhưng cô nhanh trí hơn, kéo Phùng Kiến Quân qua một bên, giả vờ như cái gì cũng không biết để tránh cho cô bạn của cô ngại ngùng:
- Này, anh đứng đây cản đường làm gì, mau tránh ra… Bà nội ơi, chúng ta khi nào tiếp tục đi ạ, cái bụng của cháu kêu vang rồi nè!
Bà nội nhìn Điềm Mật nhăn lại cái mũi thật đáng yêu, bà cười nói:
- Ây, không biết bà có may mắn như mẹ Vân Phong không đây. Con trai người ta đã có bạn gái rồi đó, còn thằng cháu nhà tôi chừng nào mới cưới cháu dâu cho tôi đây?
Câu nói hàm ý của bà ngay lập tức được Hà Thúy Bình tiếp tục:
- Hay là như vầy đi, Kiến Quân, con cũng phải can đảm chút tiến đến với Điềm Mật luôn đi. Vậy thì có thể nói là niềm vui nhân đôi rồi phải không?
Điều này chính là chuyện bà nội Phùng Kiến Quân mong muốn đã lâu. Trước kia bà nhầm lẫn Diệp Tri Thu là bạn gái của Phùng Kiến Quân làm bà mừng hụt một phen, nhưng cô gái Điềm Mật cũng không có tệ nha. Xinh đẹp, đáng yêu, lại càng tươi sáng, thông minh, khi trò chuyện với Kiến Quân nhà bà cũng không e lệ thẹn thùng. Nhiều khi nghe hai đứa trẻ này đối đáp, bà nội thiếu chút nữa là bị chọc cười cho sặc sụa. Nếu hai đứa có thể kết thành đôi thì cỡ nào vui vẻ cửa nhà, đúng không?
Bà Nội vừa nói xong, Điềm Mật và Phùng Kiến Quân đều đồng loạt xua tay, lắc đầu lia lịa, không hẹn mà cùng la hét om sòm:
- Không…!
- Đừng mà…!
Cái gì “Không”, cái gì “Đừng mà”? Đương sự quả thật không như mấy người lớn suy nghĩ là có tình ý với nhau, họ sạch trong sạch trắng đó! Điềm Mật tình nguyện đi theo mọi người bày trò lần này đến lần khác là chỉ vì giúp cô bạn thân của mình mà thôi, chứ cô đã yêu anh Tĩnh Hiên rồi thì dù sông cạn non mòn thề không thay đổi. Còn Phùng Kiến Quân thì vẫn khư khư ôm cái suy nghĩ: Con gái phiền phức! Nào có chịu bị ràng buộc bởi khuôn khổ gia đình, có vợ quản thúc thật là mất tự do. Anh vui đùa tự nhiên với Điềm Mật chỉ với một lí do, cô không giống mấy đứa con gái ẻo lả anh từng gặp, cô rất xứng đáng để anh kết nghĩa anh em. Chỉ thế mà thôi!
Diệp Tri Thu thấy thế vội đánh lạc hướng mọi người:
- Mật Mật đáng ghét này, bạn làm gì không mang theo điện thoại hả? Đêm qua mình gọi thì nghe reo ở trong nhà…
Điềm Mật nhanh trí biết cô bạn giải vây cho mình nên vội vàng hưởng ứng:
- Ha ha! Tại mình nghĩ đi có chút xíu rồi về nên không mang theo máy! Mình bỏ ở nhà để sạc thêm pin thôi mà. Hì hì!
Phùng Kiến Quân có tật giật mình, cũng sợ “chị dâu” sẽ chất vấn đến mình, nên anh nói luôn:
- Chị dâu à, còn điện thoại của em thì có mang theo… nhưng hết pin mà không có hay… ha ha!
Một tiếng “chị dâu” làm tim Diệp Tri Thu đập thình thịch. Cô không tự chủ mà siết chặt bàn tay đan ngón vào nhau với Hoa Vân Phong. Hiểu ý cô nàng, anh dùng tay kia nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cô, không hiểu sao hành động này của anh làm Diệp Tri Thu cảm thấy mình đỡ mắc cỡ hơn, nhưng vẫn không tránh khỏi mặt đỏ hây hây, cắn cắn môi dưới…
Lúc này Hoa Vân Phong lo lắng cô gái của mình sẽ bị Phùng Kiến Quân thích bát nháo này làm thẹn thùng, nên anh đã đột ngột lên tiếng:
- Kiến Quân, cậu đi tìm cho anh một cây gậy khác đi, gậy của anh đêm qua rơi mất rồi!
Phùng Kiến Quân nghe vậy lập tức bị chuyện tối hôm qua hấp dẫn ngay, anh rất muốn biết giữa Phong ca và chị dâu đã xảy ra chuyện gì mà mới sáng sớm lại thay đổi thái độ như vậy. Thế là anh vột miệng hỏi:
- Phong ca, tối qua xảy ra chuyện gì mà đến nỗi mất cây gậy vậy? … Trời ạ, Phong ca, lúc nãy đứng xa không thấy… ha ha, môi của anh…
Phùng Kiến Quân nhìn thấy trên môi của Hoa Vân Phong có dấu răng rất rõ rệt, anh mừng rỡ hô to, ai ngờ lại bị Hoa Vân Phong vẻ mặt lạnh ngắt, cố tỏ ra bình tĩnh, gằn gọng mắng:
- Nhiều chuyện. Đi mau!
Uy lực của Phong ca là không thể nghi ngờ, Phùng Kiến Quân quá hiểu biết điều đó mà, thà rằng Phong ca nói một câu dài, còn đỡ hơn chỉ nói ngắn gọn mấy từ. Đó là ra lệnh, nếu không nhanh chóng làm theo sẽ thảm đó! Nên anh không dám chần chừ, mặc dù trong đầu vẫn rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Anh biết Phong ca không thể nói là tự bản thân cắn mình đi? Thôi vậy, Phong ca bảo đi là phải đi. Anh phóng mấy bước nhanh như bay, chỉ mới một hai bước đã trực tiếp chạm đất mà không cần đi từng nấc thang, cái này nếu nói theo cách khoa trương thì trong mấy phim kiếm hiệp người ta gọi là khinh công đấy.
Mọi người cũng vì chuyện này nên mới ngồi nán lại chờ Phùng Kiến Quân về sẽ cùng đi. Cho đến khi mọi người vào phòng sửa soạn đồ đạc thì Hoa Vân Phong hỏi Diệp Tri Thu:
- Tri Thu, em có còn đau bụng không?
Diệp Tri Thu gật đầu kèm theo than thở:
- Vẫn còn, nó cứ đau âm ỉ hoài à.
Hoa Vân Phong thở dài lo lắng như chính bản thân anh bị đau vậy. Anh kéo cô cùng đi vào bếp, bảo cô ngồi trên ghế đợi anh một lát, anh sẽ chuẩn bị cách làm giảm đau cho cô. Hoa Vân Phong tất bật leng keng trong bếp một lát, anh đem đến cho Diệp Tri Thu thau nước ấm có pha chút muối bảo cô ngâm chân, sau đó là nước gừng giã nát, nói rằng cô phải thoa lên vùng bụng dưới như thế mới có thể ấm bụng giảm đau, lưu thông mạch máu, giảm tình trạng tắc kinh.
Diệp Tri Thu cũng ngây ngốc làm theo, nhưng cô chỉ qua loa xoa xoa có hai ba cái là nói xong rồi. Hoa Vân Phong lắc đầu, nói:
- Tri Thu, phải xoa nhiều chút mới được.
Diệp Tri Thu chu môi:
- Nhưng mà mỏi tay!
Cô nói cũng là thật chứ không phải cố ý làm nũng, nhưng nghe vào tai Hoa Vân Phong thì lại là một phen nhõng nhẽo. Anh nói với cô:
- Nếu em không ngại, vậy để anh xoa cho!
Xuất phát từ sự quan tâm cô thôi, chứ anh nào có ý định sẽ lợi dụng tình hình mà làm chuyện xấu à nha! Diệp Tri Thu cũng không thấy có cái gì không ổn, chẳng phải cô và anh hiện tại là bạn trai bạn gái với nhau rồi sao? Còn ngại ngùng làm gì?
Nhưng mà suy nghĩ của hai người sai lầm rồi, khi Hoa Vân Phong đặt bàn tay ấm áp của anh vào bụng cô, Diệp Tri Thu bỗng nhiên cảm thấy thật sự không ổn. Cô thì ngồi trên ghế, Hoa Vân Phong thì nửa ngồi xổm nửa khụy gối xuống mặt sàn. Ở góc độ này đầu anh hơi ngẩng lên mà cô thì không ngừng dán mắt vào mặt anh. Cô lại phạm bệnh háo sắc! Nhìn vẻ mặt anh chuyên tâm vì cô mà xoa nước gừng thật động lòng người mà. Người ta nói không sai, đàn ông đẹp nhất khi họ chú tâm vào công việc. Mà Hoa Vân Phong là một ví dụ điển hình nhất và cũng mê hoặc nhất, Diệp Tri Thu tự tin tuyên bố điều đó, chẳng những trong mắt cô anh là số một mà còn là hình tượng mẫu mực trong lòng các cô gái. Một nửa kia biết lo lắng chăm sóc cho bạn gái mà lại đẹp trai đến chảy nước miếng thì ai mà không ngất ngây cơ chứ?
Riêng Chu Lệ vì sợ mình đi nhiều lần chạm mặt Hoa Vân Phong không khéo sẽ bị phát hiện, mà đặc biệt ở phút cuối cùng thì quả thật sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất thôi, nên cô quyết định ở lại đây không đi.
Bà nội và Hà Thúy Bình qua sông, trong lòng họ cũng nôn nao không biết kế hoạch dày công nghiên cứu, tính toán và có sự phối hợp rất chặt chẽ này có làm cho hai đứa nhỏ đến được với nhau không.
Khi vào đến nhà, không có ai cả, cảnh nhà vắng tanh. Hà Thúy Bình có chút sốt ruột, bà quay sang hỏi bà nội:
- Bà nội Kiến Quân, sao không thấy bọn nhỏ vậy ta? Có khi nào xảy ra chuyện gì không?
Bà nội cũng không nao núng, bà bình tĩnh nói:
- Khoan hãy nóng vội, chúng ta đi vô trong xem thử, chắc đâu đó thôi mà. Mà con nghĩ kỹ đi, có chuyện gì được chứ, Vân Phong là đứa biết chăm sóc cho người khác lắm, nó không để con bé xảy ra chuyện gì đâu.
Nói xong cả hai cùng nhau đi thẳng vào phía trong, khi vào phòng của Diệp Tri Thu cũng không có ai nhưng họ lại thấy gối mền lung tung. Hà Thúy Bình đi đến giở cái mền lên định gấp lại thì… giật bắn người, bà vội kéo bà nội Kiến Quân đến bên giường và chỉ vào đó:
- Không xong rồi, bọn nhỏ… bọn nhỏ đã làm chuyện đó rồi sao?
Bà nội Kiến Quân cũng mở to mắt, đẩy đẩy cái mắt kính lão của mình để nhìn cho kỹ. Lát sau bà trầm ngâm:
- Không phải đâu! Vân Phong là đứa nhỏ như thế nào con còn không biết sao? Làm mẹ người ta đó à! Nói gì cũng không tin nó có thể “Ăn cơm trước kẻng” như vậy được. Với tính tình của nó, khi nào chưa cưới con gái người ta về nhà, tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện trái với luân thường đạo lí đâu mà.
Hà Thúy Bình đương nhiên tin tưởng vào phẩm chất của con trai mình, nhưng mà người ta chẳng phải có câu “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”? Bà nghĩ con trai mình có thể bình tĩnh khi đối diện với cô gái mình yêu suốt cả một đêm như vậy hay không? Mặt mày nhăn nhó, Hà Thúy Bình quyết định tìm cho bằng được hai nhân vật chính để hỏi rõ ràng.
Bà nội cùng Hà Thúy Bình đi đến phòng bếp rồi phòng tắm, thấy phòng tắm đóng cửa. Bà nội giơ tay gõ gõ. Diệp Tri Thu nghe tiếng ngỡ rằng Hoa Vân Phong đã về, cô vội vặn mở chốt cửa, mang theo vẻ mặt ửng hồng vô cùng duyên dáng bởi vì mắc cỡ. Nhưng có ai ngờ không phải người cô đợi mà là…
Diệp Tri Thu mấp máy đôi môi:
- Hả? Sao lại là… chào bà nội, chào dì Bình!
Hà Thúy Bình giành ngay lượt nói:
- Tri Thu à, con trốn trong này làm gì vậy? Vân Phong đâu?
Diệp Tri Thu ngượng ngùng thú thật:
- Con... anh ấy… à, là như vầy, con tới “cái kia”, anh ấy đi ra ngoài “mua đồ” cho con rồi!
Hà Thúy Bình há hốc miệng, bà nội thì cười ha ha. Bà nội nói:
- Ôi, thì ra là vậy. Mới nãy dì Bình của con còn nghĩ đến chuyện ghê gớm hơn kìa. Mà bà hỏi con cái này nhe, tối qua con với Vân Phong ở nhà… có chuyện gì xảy ra không?
Nghe xong câu hỏi, mặt của Diệp Tri Thu càng đỏ lên dữ dội. Cô uốn éo thân mình, không có trả lời đúng câu hỏi mà hứa hẹn:
- Con… cái này để nói sau có được không bà.? Hiện giờ con đau bụng quá à!
Bà nội và Hà Thúy Bình cũng không ép buộc, vì đồng là phận nữ, hiểu rõ mỗi khi đến chu kỳ là có người đau đến bán sống bán chết đấy chứ. Hai người đành thôi, nói với Diệp Tri Thu họ sẽ ra ngoài đợi.
--------------------------------------
Lúc này bà lão xa lạ cũng đưa Hoa Vân Phong đến nơi. Anh vì muốn cảm ơn bà đã mời bà vào ngồi nghỉ chốc lát, nhưng bà đã từ chối không vào, nói là ở nhà bọn cháu đang đợi mình về. Hoa Vân Phong cũng không miễn cưỡng, hai người chào nhau vài câu rồi bà lão bước đi.
Bà lão rời đi được một quãng đường chừng mười mấy bước chân, bỗng nhiên dừng lại, ngoáy đầu nhìn theo bóng lưng Hoa Vân Phong đang tìm cách chậm rãi hướng lên cầu thang. Bà nhăn mày lại suy nghĩ gì đó rồi lại thì thầm:
- Ngó quen quen, mà hông (không) nhớ mới lạ chớ! Hừ…
Hoa Vân Phong vào trong nhà, mới qua khỏi cửa đã bị Hà Thúy Bình bất ngờ xông lên kéo tay lại truy vấn:
- Thằng nhóc, tối qua làm gì con người ta mà mẹ thấy thái độ của Tri Thu là lạ làm sao á?
Hoa Vân Phong bình tĩnh nói với mẹ anh:
- Bà nội, mẹ! Hiện giờ cô ấy là bạn gái con rồi. Chẳng phải mọi người bày nhiều trò như vậy bởi vì kết quả này sao?... Mẹ à, con đem cái này vào cho cô ấy rồi trở ra nói rõ với hai người sau!
Hoa Vân Phong đem “bửu bối” vào trong và đứng đó đợi Diệp Tri Thu thay quần áo xong mới cùng cô đi ra. Bà nội và Hà Thúy Bình ngạc nhiên trố mắt khi thấy hai đứa nhỏ nắm tay nhau thân mật lắm. Diệp Tri Thu nắm lấy cánh tay của Hoa Vân Phong và hơi nấp sau lưng anh, bẽn lẽn bước ra ngoài như nàng dâu mới về nhà chồng còn bỡ ngỡ, lạ lẫm với mẹ chồng vậy. Cách di chuyển này đối với Hoa Vân Phong là rất khó đi. Theo kiểu này trông vào giống như anh đang dẫn đường cho cô hơn.
Nhìn hai trẻ hòa hợp đẹp đôi như thế cũng vượt quá dự đoán của mọi người rồi. Ban đầu bà nội Kiến Quân nghĩ ra rất nhiều cách, bà nói tình cảm phải từ từ vun đắp mới được, đây chỉ mới là trò đầu tiên trong kế hoạch mà thôi, nào ngờ chỉ mới “ra tay” một lần đã trúng mục tiêu rồi sao?
Bà nội tiến lên hỏi:
- Hai đứa quả thật xác định là đang quen nhau phải không? Chứ không phải hùa nhau gạt bọn già này chớ hả?
Diệp Tri Thu đang đến ngày kinh nguyệt trong người không thoải mái vả lại đôi môi cũng có chút khô kết hợp với sắc mặt hơi tái nhợt sau một hồi bệnh đêm qua, nhưng nháy mắt lại trở nên ửng hồng vì thẹn thùng. Cô cúi đầu mím môi lắc lắc cái tay đang được Hoa Vân Phong nắm, ý bảo anh trả lời đi!
Hoa Vân Phong cười nói:
- Không đâu bà ơi. Bà và mẹ yên tâm. Mọi người tốn nhiều công sức như vậy con nào dám lừa gạt chứ. Chỉ là nguyên nhân ở nơi con mới chậm trễ thổ lộ lòng mình với Tri Thu thôi. Là do con không tốt, để mọi người phải vì con lo lắng nhiều rồi.
Hà Thúy Bình rơm rớm nước mắt, bà nắm tay con trai:
- Thằng nhóc, con nói cái gì vậy chứ? Mọi người làm vậy chỉ là muốn con vui vẻ hạnh phúc thôi. Hai đứa như vậy mẹ mừng lắm rồi… Ờ, nói cho mẹ nghe chuyện tối qua như thế nào?
Hoa Vân Phong gật đầu và bắt đầu kể:
- Tối qua, vào lúc mất điện, Tri Thu có tỏ bày tình yêu của em ấy với con, nhưng con lại buông ra lời lẽ không hay làm em ấy tổn thương. Sau khi Tri Thu bỏ chạy vào trong mưa, con mới ý thức được là con không thể sống thiếu Tri Thu được, sợ hãi mất đi... Thế là sau đó con tìm được Tri Thu, chúng con đã trải lòng với nhau và hiện tại chúng con chính thức chấp nhận tình cảm của nhau!
Bà nội và Hà Thúy Bình cũng không truy hỏi nhiều, chỉ biết trước mắt hai đứa cải thiện mối quan hệ, như thế đã tốt lắm, không có tổn thương gì là yên tâm rồi. Chuyện của bọn nhỏ cũng không tiện xen vào nhiều. Hà Thúy Bình chỉ thở dài một hơi rồi nói trong tiếc nuối:
- Haiz! Tối qua định tạo cơ hội cho hai đứa ở riêng bên nhau nên mới bày trò trốn đi. Rồi mọi người cùng nhau nổi hứng qua bên kia sông. Rốt cuộc trời mưa, không có đò đưa trở về…. Mẹ lo cho hai đứa muốn chết luôn vậy đó, hầu như cả đêm trằn trọc không ngủ được luôn!
Ý của bà là không có ở nhà để được biết tường tận chuyện tối qua. Mà Diệp Tri Thu không hiểu nên cô nói bằng giọng lí nhí:
- Dạ, tối qua mất điện thật đáng sợ dì ơi. Ở đây xa xa mới có một cái nhà… lúc đó càng thêm hoang vắng, con sợ ma muốn chết á!
Hà Thúy Bình và nà nội cùng cười tít mắt. Bà nội gật gù nói:
- Ừ, thì nhờ vậy đó nên mới như vầy nè!
Bà vừa nói vừa đưa hai ngón tay trỏ dựng thẳng lên rồi di chuyển sát sát lại với nhau, mắt bà nháy nháy, miệng cười toe toát không khép lại được. Lần này Diệp Tri Thu không hiểu sai ý nữa, cô đỏ mặt và lại rút lui về trốn sau lưng Hoa Vân Phong.
Lúc này ngoài cửa có hai người ào ào mà đi vào, đó chẳng ai khác là Điềm Mật và Phùng Kiến Quân.
Phùng Kiến Quân mới bước vào đã ồn ào:
- Bà nội, mẹ nuôi! Hai người chơi xấu, sao đi mà không gọi bọn con? Hừ…
Rồi đến bên cạnh Hoa Vân Phong định nói cái gì đó với anh, nhưng phút chốc nhìn thấy Phong ca nắm tay của Diệp Tri Thu nhất thời hóa đá, mở miệng mà không biết nói gì. Điềm Mật cũng nhìn thấy điều đó, nhưng cô nhanh trí hơn, kéo Phùng Kiến Quân qua một bên, giả vờ như cái gì cũng không biết để tránh cho cô bạn của cô ngại ngùng:
- Này, anh đứng đây cản đường làm gì, mau tránh ra… Bà nội ơi, chúng ta khi nào tiếp tục đi ạ, cái bụng của cháu kêu vang rồi nè!
Bà nội nhìn Điềm Mật nhăn lại cái mũi thật đáng yêu, bà cười nói:
- Ây, không biết bà có may mắn như mẹ Vân Phong không đây. Con trai người ta đã có bạn gái rồi đó, còn thằng cháu nhà tôi chừng nào mới cưới cháu dâu cho tôi đây?
Câu nói hàm ý của bà ngay lập tức được Hà Thúy Bình tiếp tục:
- Hay là như vầy đi, Kiến Quân, con cũng phải can đảm chút tiến đến với Điềm Mật luôn đi. Vậy thì có thể nói là niềm vui nhân đôi rồi phải không?
Điều này chính là chuyện bà nội Phùng Kiến Quân mong muốn đã lâu. Trước kia bà nhầm lẫn Diệp Tri Thu là bạn gái của Phùng Kiến Quân làm bà mừng hụt một phen, nhưng cô gái Điềm Mật cũng không có tệ nha. Xinh đẹp, đáng yêu, lại càng tươi sáng, thông minh, khi trò chuyện với Kiến Quân nhà bà cũng không e lệ thẹn thùng. Nhiều khi nghe hai đứa trẻ này đối đáp, bà nội thiếu chút nữa là bị chọc cười cho sặc sụa. Nếu hai đứa có thể kết thành đôi thì cỡ nào vui vẻ cửa nhà, đúng không?
Bà Nội vừa nói xong, Điềm Mật và Phùng Kiến Quân đều đồng loạt xua tay, lắc đầu lia lịa, không hẹn mà cùng la hét om sòm:
- Không…!
- Đừng mà…!
Cái gì “Không”, cái gì “Đừng mà”? Đương sự quả thật không như mấy người lớn suy nghĩ là có tình ý với nhau, họ sạch trong sạch trắng đó! Điềm Mật tình nguyện đi theo mọi người bày trò lần này đến lần khác là chỉ vì giúp cô bạn thân của mình mà thôi, chứ cô đã yêu anh Tĩnh Hiên rồi thì dù sông cạn non mòn thề không thay đổi. Còn Phùng Kiến Quân thì vẫn khư khư ôm cái suy nghĩ: Con gái phiền phức! Nào có chịu bị ràng buộc bởi khuôn khổ gia đình, có vợ quản thúc thật là mất tự do. Anh vui đùa tự nhiên với Điềm Mật chỉ với một lí do, cô không giống mấy đứa con gái ẻo lả anh từng gặp, cô rất xứng đáng để anh kết nghĩa anh em. Chỉ thế mà thôi!
Diệp Tri Thu thấy thế vội đánh lạc hướng mọi người:
- Mật Mật đáng ghét này, bạn làm gì không mang theo điện thoại hả? Đêm qua mình gọi thì nghe reo ở trong nhà…
Điềm Mật nhanh trí biết cô bạn giải vây cho mình nên vội vàng hưởng ứng:
- Ha ha! Tại mình nghĩ đi có chút xíu rồi về nên không mang theo máy! Mình bỏ ở nhà để sạc thêm pin thôi mà. Hì hì!
Phùng Kiến Quân có tật giật mình, cũng sợ “chị dâu” sẽ chất vấn đến mình, nên anh nói luôn:
- Chị dâu à, còn điện thoại của em thì có mang theo… nhưng hết pin mà không có hay… ha ha!
Một tiếng “chị dâu” làm tim Diệp Tri Thu đập thình thịch. Cô không tự chủ mà siết chặt bàn tay đan ngón vào nhau với Hoa Vân Phong. Hiểu ý cô nàng, anh dùng tay kia nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cô, không hiểu sao hành động này của anh làm Diệp Tri Thu cảm thấy mình đỡ mắc cỡ hơn, nhưng vẫn không tránh khỏi mặt đỏ hây hây, cắn cắn môi dưới…
Lúc này Hoa Vân Phong lo lắng cô gái của mình sẽ bị Phùng Kiến Quân thích bát nháo này làm thẹn thùng, nên anh đã đột ngột lên tiếng:
- Kiến Quân, cậu đi tìm cho anh một cây gậy khác đi, gậy của anh đêm qua rơi mất rồi!
Phùng Kiến Quân nghe vậy lập tức bị chuyện tối hôm qua hấp dẫn ngay, anh rất muốn biết giữa Phong ca và chị dâu đã xảy ra chuyện gì mà mới sáng sớm lại thay đổi thái độ như vậy. Thế là anh vột miệng hỏi:
- Phong ca, tối qua xảy ra chuyện gì mà đến nỗi mất cây gậy vậy? … Trời ạ, Phong ca, lúc nãy đứng xa không thấy… ha ha, môi của anh…
Phùng Kiến Quân nhìn thấy trên môi của Hoa Vân Phong có dấu răng rất rõ rệt, anh mừng rỡ hô to, ai ngờ lại bị Hoa Vân Phong vẻ mặt lạnh ngắt, cố tỏ ra bình tĩnh, gằn gọng mắng:
- Nhiều chuyện. Đi mau!
Uy lực của Phong ca là không thể nghi ngờ, Phùng Kiến Quân quá hiểu biết điều đó mà, thà rằng Phong ca nói một câu dài, còn đỡ hơn chỉ nói ngắn gọn mấy từ. Đó là ra lệnh, nếu không nhanh chóng làm theo sẽ thảm đó! Nên anh không dám chần chừ, mặc dù trong đầu vẫn rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Anh biết Phong ca không thể nói là tự bản thân cắn mình đi? Thôi vậy, Phong ca bảo đi là phải đi. Anh phóng mấy bước nhanh như bay, chỉ mới một hai bước đã trực tiếp chạm đất mà không cần đi từng nấc thang, cái này nếu nói theo cách khoa trương thì trong mấy phim kiếm hiệp người ta gọi là khinh công đấy.
Mọi người cũng vì chuyện này nên mới ngồi nán lại chờ Phùng Kiến Quân về sẽ cùng đi. Cho đến khi mọi người vào phòng sửa soạn đồ đạc thì Hoa Vân Phong hỏi Diệp Tri Thu:
- Tri Thu, em có còn đau bụng không?
Diệp Tri Thu gật đầu kèm theo than thở:
- Vẫn còn, nó cứ đau âm ỉ hoài à.
Hoa Vân Phong thở dài lo lắng như chính bản thân anh bị đau vậy. Anh kéo cô cùng đi vào bếp, bảo cô ngồi trên ghế đợi anh một lát, anh sẽ chuẩn bị cách làm giảm đau cho cô. Hoa Vân Phong tất bật leng keng trong bếp một lát, anh đem đến cho Diệp Tri Thu thau nước ấm có pha chút muối bảo cô ngâm chân, sau đó là nước gừng giã nát, nói rằng cô phải thoa lên vùng bụng dưới như thế mới có thể ấm bụng giảm đau, lưu thông mạch máu, giảm tình trạng tắc kinh.
Diệp Tri Thu cũng ngây ngốc làm theo, nhưng cô chỉ qua loa xoa xoa có hai ba cái là nói xong rồi. Hoa Vân Phong lắc đầu, nói:
- Tri Thu, phải xoa nhiều chút mới được.
Diệp Tri Thu chu môi:
- Nhưng mà mỏi tay!
Cô nói cũng là thật chứ không phải cố ý làm nũng, nhưng nghe vào tai Hoa Vân Phong thì lại là một phen nhõng nhẽo. Anh nói với cô:
- Nếu em không ngại, vậy để anh xoa cho!
Xuất phát từ sự quan tâm cô thôi, chứ anh nào có ý định sẽ lợi dụng tình hình mà làm chuyện xấu à nha! Diệp Tri Thu cũng không thấy có cái gì không ổn, chẳng phải cô và anh hiện tại là bạn trai bạn gái với nhau rồi sao? Còn ngại ngùng làm gì?
Nhưng mà suy nghĩ của hai người sai lầm rồi, khi Hoa Vân Phong đặt bàn tay ấm áp của anh vào bụng cô, Diệp Tri Thu bỗng nhiên cảm thấy thật sự không ổn. Cô thì ngồi trên ghế, Hoa Vân Phong thì nửa ngồi xổm nửa khụy gối xuống mặt sàn. Ở góc độ này đầu anh hơi ngẩng lên mà cô thì không ngừng dán mắt vào mặt anh. Cô lại phạm bệnh háo sắc! Nhìn vẻ mặt anh chuyên tâm vì cô mà xoa nước gừng thật động lòng người mà. Người ta nói không sai, đàn ông đẹp nhất khi họ chú tâm vào công việc. Mà Hoa Vân Phong là một ví dụ điển hình nhất và cũng mê hoặc nhất, Diệp Tri Thu tự tin tuyên bố điều đó, chẳng những trong mắt cô anh là số một mà còn là hình tượng mẫu mực trong lòng các cô gái. Một nửa kia biết lo lắng chăm sóc cho bạn gái mà lại đẹp trai đến chảy nước miếng thì ai mà không ngất ngây cơ chứ?