Hoa Vân Phong làm việc lúc nào cũng chuyên chú. Bởi vì không nhìn thấy nên anh luôn đặt ý thức cao độ, mong muốn làm được tốt nhất, lại càng khiến Diệp Tri Thu có xúc động muốn hôn vào môi anh một cái quá đi thôi!
Bàn tay của anh vốn ấm áp nay cộng thêm tác dụng của nước gừng làm vùng bụng của Diệp Tri Thu dường như nóng bỏng, lan tỏa cả cơ thể, nóng lên cả mặt… Nên lúc này nếu có ai trông thấy vẻ mặt của Diệp Tri Thu thì chỉ có thể nhận xét một câu rằng: Mặt đỏ như Quan Công!
Cô chẳng những cảm thấy tê dại cả người mà còn có một luồng khí nóng cứ lan tràn toàn thân, dường như đang thôi thúc cô làm “chuyện xấu” vậy.
Và không cần phải nói, “chuyện xấu” đã xảy ra khi lí trí không đánh bại được con tim. Diệp Tri Thu nhô người ra phía trước, hai tay nâng mặt của Hoa Vân Phong lên và ấn một nụ hôn thật mạnh, thật nhanh vào môi của anh. Hoa Vân Phong chưa kịp đề phòng đã bị cô hôn trộm, anh nào chịu để yên, cứ thuận thế phản công lại cô. Anh dùng một tay ấn cổ của cô và hôn lại cô một cách dịu dàng thắm thiết.
Hai người hôn môi nồng nhiệt quyến luyến, giống như thâm tình từ nhiều năm tích tụ lại, nay được thỏa mãn thì vỡ òa mãnh liệt. Hoa Vân Phong vốn dĩ cũng không biết hôn môi phải thực hiện như thế nào. Vì từ nhỏ anh chưa bao giờ được nhìn thấy ba mẹ có cử chỉ thân mật cả. Họ không cãi nhau đã là may mắn lắm rồi, nào có được phút giây nào mặn mà hạnh phúc. Có chăng chỉ là giả tạo để cho người ngoài nhìn vào phải khen ngợi một gia đình quá hạnh phúc cả giới thượng lưu, trong khi sự thực lại sáo rỗng hữu danh vô thực.
Lúc ấy còn quá nhỏ, anh chưa biết thế nào là hôn môi cả. Mà lớn lên thì hai mắt đã không nhìn thấy gì, cùng với tính tình cách xa người khác ngàn dặm thì chẳng thể nào có một lần trải nghiệm. Nhưng tối đêm qua, Diệp Tri Thu đã dạy cho anh biết tường tận. Đó chính là sự kiện đút thuốc cho cô bằng miệng, sự tưởng nhầm trong cơn mê mang của Diệp Tri Thu đã đáp trả anh một nụ hôn nồng nhiệt.
Lưỡi cô không xương mềm mại như con rắn uốn éo thân mình luồn lách vào từng ngõ ngách trong miệng anh, nó quấn lấy lưỡi anh, mãnh liệt mà hút vào như muốn nuốt trọn một cổ thâm tình sâu kín. Môi cô ngọt ngào trơn bóng, xúc cảm thật tốt, cứ cọ qua cọ lại ma sát với môi anh, làm cả cơ thể anh nóng bỏng, môi khô lưỡi khát. Và anh cũng rất nhanh trí học thuộc làu các chiêu thức của Diệp Tri Thu để hôm nay “tấn công” lại cô.
Anh thực hành cực kỳ tốt, với lại phản ứng bình thường giữa nam và nữ đã tạo ra sự nồng nhiệt không ngăn lại được. Cho đến khi cả hai người cùng cạn kiệt hơi thở thì mới hổn hển rời khỏi nhau. Mà dường như vẫn còn luyến tiếc lắm vậy, Diệp Tri Thu lúc này hai tay siếc chặt lấy cổ anh trông bộ dáng như con bạch tuột quấn quýt lấy con mồi. Cả hai cần có thời gian định thần lại và rồi cùng nhau nở nụ cười hạnh phúc.
Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Sao hả? Em hết đau rồi chứ gì?
Diệp Tri Thu cười hì hì:
- Hết rồi. Công nhận cách trị liệu này hay thiệt đó. Sau này mỗi lần em đau… anh cứ làm vậy đi. Nhé…
Hoa Vân Phong nhéo cái mũi đang hếch lên vì đắc chí của cô. Anh ân yếm nói:
- Con mèo tham ăn. Không cho!
Nói xong anh nở nụ cười mê hoặc càng làm Diệp Tri Thu kém chút nữa sặc cả máu mũi. Cô còn muốn ăn mà… Diệp Tri Thu nghĩ ra một sáng kiến, lôi kéo tay anh không chịu buông, làm nũng bằng giọng nhừa nhựa:
- Vân Phong, honey! Em đói bụng, sáng giờ em có ăn gì đâu!
Hoa Vân Phong cũng không bị cô làm cho mắc bẫy, anh bình tĩnh đỡ cô đứng dậy, tay xoa đầu cô, nói:
- Anh có hâm nóng cháo rồi, ngồi xuống ăn!
Diệp Tri Thu vẫn không chịu bỏ cuộc cứ kéo anh lắc lư, hầu như cả cơ thể bám lên người anh làm Hoa Vân Phong rất khó di chuyển. Anh không lo bản thân xảy ra chuyện gì mà chỉ sợ lỡ như mình té ngã sẽ kéo theo cô gái nhỏ này mà thôi. Nên anh nói với cô:
- Tri Thu, nếu như em muốn người khác cười nhạo thì cứ tiếp tục thế này đi…
Ngay lập tức câu nói của Hoa Vân Phong có uy lực rất to lớn, Diệp Tri Thu nhanh chóng từ trên người anh trượt xuống, cười hì hì nắm lấy tay anh:
- Đi thôi, ha ha… Trời lạnh thiệt!
Mắc cỡ rồi kìa! Đánh trống lãng cũng là một trong những biệt tài của Diệp Tri Thu. Cô tuy rằng rất thích khi được âu yếm bên người mình yêu nhưng mà người ta vẫn là con gái nha, người ta cũng ngại nhiều người nhìn thấy rồi chọc ghẹo chứ à!
Diệp Tri Thu bị ép buộc phải ngồi trở lại bàn, lúc này cô lại nhõng nhẽo nói không muốn ăn. Hoa Vân Phong nghiêm khắc hẳn lên:
- Phải ăn rồi còn uống thuốc, em không nghe lời anh sẽ không nói chuyện với em nữa đó!
Anh biết điểm yếu của Diệp Tri Thu là gì mà. Phải dùng biện pháp “mạnh” mới có thể ép cô trở vào khuôn khổ. Diệp Tri Thu mếu máo ngồi xuống bàn ăn, cô không thích ăn cháo nha! Hồi nhỏ dù có bệnh đến cỡ nào, không ăn là không ăn, còn nếu ăn được thì chỉ uống nước canh hay ăn cơm nấu hơi mềm mà thôi, chứ không thích ăn cái thứ lỏng lỏng vô màu vô vị này. Nhưng Diệp Tri Thu lập tức bị hớp hồn bởi món cháo chẳng những ngạt ngào thơm ngát, còn ngon đến lạ thường.
Mùi vị thì khỏi chê, hơi cay cay nồng nồng, hạt cháo mềm mại, chỉ cần cho một miếng nhỏ vào miệng đã cảm nhận được mùi hương lan tỏa thấm đều từng tế bào vị giác. Chưa dừng ở đây, ngào ngạt mùi thơm như mời như gọi làm cái mũi Diệp Tri Thu cứ hít hà, tham lam tận hưởng. Ây, cái này không phải “Yêu ai yêu cả đường đi…” đâu, mà là thật sự đó. Phải công nhận từ một người ghét cay ghét đắng món cháo bây giờ lại trở thành Fan hâm mộ độc quyền của món cháo mang tên “Tình yêu” này rồi!
Hoa Vân Phong cầm sẵn ly nước đợi cô khi nào ăn xong thì có thể uống thuốc. Mà Diệp Tri Thu hễ có món nào ăn ngon là khi nào cái bụng hết chỗ chưa mới chịu buông bát đũa, lần này cũng vậy, cô đòi anh cho cô thêm chén nữa, rồi chén nữa. Rốt cuộc, Diệp Tri Thu đỡ cái bụng no căng của mình ra mà nhìn mấy viên thuốc nhỏ lắc đầu, bĩu môi giọng đáng thương:
- Vân Phong, này cũng tại anh đó. Nấu cháo ngon quá làm gì. Em ăn nhiều quá bây giờ không uống thuốc nỗi nữa đâu. Hì, hay là vầy đi, lát nữa đợi khi thức ăn tiêu hóa bớt rồi hãy uống được không?
Chớp chớp đôi mắt nhung xinh đẹp nhìn anh khẩn cầu. Hoa Vân Phong nào có cách khác, anh đành phải đồng ý. Diệp Tri Thu lém lĩnh nghĩ rằng: lát nữa chắc bận rộn nhiều chuyện anh cũng quên việc cho cô uống thuốc thôi, thế là cô có thể thoát nạn rồi. Nhưng chính cô là người hay quên thì có, chứ Hoa Vân Phong đời nào lơ đãng như vậy.
Diệp Tri Thu dắt tay Hoa Vân Phong ra khỏi phòng bếp thì tiếng xì xào đột nhiên im bặt. Không nói cũng biết mọi người đang bàn luận chuyện gì rồi. Diệp Tri Thu xấu hổ che mặt, cô lùi về hai bước trốn phía sau lưng Hoa Vân Phong. Còn Hoa Vân Phong thì thần sắc nhìn qua vẫn bình tĩnh như không có gì liên quan đến mình, nhưng ở sau mang tai cũng ẩn ẩn chuyển hồng. Diệp Tri Thu đứng ngoài sau anh nên thấy rõ ràng hết, cô không nhịn được ôm miệng mỉm cười.
Mọi người đương nhiên phải thắc mắc chuyện “bí ẩn” hôm qua nhiều lắm. Nhưng dù gì cũng là “người lớn” nha, không tiện tò mò chuyện của mấy đứa nhỏ đâu. Mặt khác hai đứa nhỏ này da mặt thật mỏng, chọc chúng mới có mấy câu mà mặt đứa nào đứa nấy như trái bồ quân rồi. Bà nội Phùng Kiến Quân lúc nãy cũng lên tiếng thở dài:
- Tiếc quá đi thôi. Thời nay có cái loại máy gì đó có thể ghi hình lén được phải không? Kiến Quân, con không chuẩn bị cái đó hả?
Phùng Kiến Quân thở dài:
- Bà nội, bà có nhắc con đâu à? Sao giờ trách con?
Nói thiệt là anh cũng tiếc chứ bộ!
Bà nội vỗ đầu anh, mắng:
- Tuổi trẻ không nhạy bén!
Điềm Mật tiếp lời:
- Kỳ lạ, có trùng hợp vậy không? Sao hôm qua cúp điện vậy chứ?
Bà nội cười ha ha:
- Là sáng kiến của bà đó, mấy đứa thấy có hay không? Sáng kiến này bà đúc kết từ chuyện nghe một người bạn ở hội người cao tuổi nói với bà. Bà quên nước nào rồi, nhưng nghe nói vào lúc 7 giờ tối là cho cúp điện toàn thành phố để… gia tăng dân số… ha ha! Bà chỉ áp dụng nhưng “có chọn lọc” thôi. Bà bảo Kiến Quân vận dụng quan hệ với người ta cho tắt cầu dao chính dẫn điện qua sông… ha ha!
Điềm Mật thè lưỡi:
- Bà ơi, nếu con biết nhất định con không cho Tiểu Thu ở đây tối qua rồi.
Bà nội không cho là đúng, bà nói:
- Này, con có thể nghi ngờ phẩm chất của bất kỳ ai, kể cả Kiến Quân nhà bà, nhưng không thể nghi ngờ Vân Phong được. Nó tuyệt đối không phải hạng người sẽ làm chuyện khi dễ con gái nhà người ta. Mà này, hai đứa là bạn tốt của nhau, con hỏi Tri Thu xem tối qua xảy ra chuyện gì đi, sẽ dễ hơn là bà đi hỏi phải không?
Điềm Mật nghe vậy thấy cũng hợp tình hợp lí, dù chỉ mới quen nhau một thời gian không lâu, nhưng cô dám khẳng định mọi người bên cạnh và kể cả Hoa Vân Phong tuyệt không phải người làm chuyện trái với đạo lí. Mà nếu có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì tội phạm nhất định là cô bạn thân của cô, mà người dẫn dụ người khác phạm tội mới là Hoa Vân Phong!
Còn Phùng Kiến Quân thì mếu máo đáng thương: Bà nội có phải là bà nội ruột của mình không ta? Sao lúc nào cũng bên Phong ca, còn anh giống như đứa nhỏ bị nhặt về từ gốc mít vậy đó! Khổ thân quá…
Tiếng nói chuyện không vang lên nữa trong giây lát khi Hoa Vân Phong và Diệp Tri Thu bước ra khỏi phòng bếp. Thực ra Phùng Kiến Quân khi tìm xong cái cây có thể thay thế cây gậy của Phong ca thì cũng ầm ĩ đòi rình xem hai nhân vật chính đang “diễn” đến phần nào rồi. Nhung lại bị bà nội và mẹ nuôi mỗi người nhéo một bên tai lôi trở ra phòng khách. Thật khổ! Anh có cảm giác tất cả các cô gái và kể cả phụ nữ trung niên hay lão niên đều yêu quí một mình Phong ca. Anh quả thật có sự tủi thân không nhẹ!
Diệp Tri Thu là cô gái đơn thuần, mới bước ra không khí bỗng nhiên im ắng làm cho cô có phần bàng hoàng, cô hỏi:
- Mật Mật, bạn khai mau, nói xấu gì mình đó?
Điềm Mật bĩu môi hất mặt ra vẻ không quan tâm cô bạn:
- Hừ, Tiểu Thu chết tiệt, trọng sắc khinh bạn, có mới nới cũ. Mình nói xấu bạn đó thì sao hả? Sao hả…
Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong đã chính thức công khai mối quan hệ, chẳng những lúc nào cũng dính nhau như sam, mà cô gái còn khép nép, e thẹn quyết tâm trở thành một cô bạn gái đúng nghĩa của anh chàng. Cô tự nhủ rằng phải điều chỉnh tính cách cho phù hợp với người cô yêu, ít ra phải đạt tiêu chuẩn “Công, dung, ngôn, hạnh” mới được. Nhưng mà chung quy cô vẫn còn là một cô gái trẻ, gắn liền với tuổi thanh xuân cùng những trò đùa dai và bướng bỉnh. Nên khi nghe Diềm Mật thách thức mình, vẻ mặt trào phúng như muốn cười nhạo cô vậy. Diệp Tri Thu cũng phối họp cô bạn, cả hai cùng cãi qua cãi lại, rượt đuổi nhau chạy khắp nhà. Đến khi chạy đủ rồi và cũng mệt lả người, Điềm Mật giơ tay đầu hàng:
- Tiểu Thu, bạn muốn giết mình hả? Sáng sớm mình chưa có ăn cái gì hết á, làm sao có sức cho bạn đuổi hả? Hừ, để khi mình nạp đầy năng lượng, thách bạn chạy kịp mình…
Điềm Mật chu môi oán trách, hai tay chống trên đầu gối thở phì phò mà ánh mắt vẫn nhìn cô bạn như đe dọa: Hãy đợi đấy!
Hành động ngây thơ của hai cô gái làm mọi người ở đây cười ha ha. Hoa Vân Phong cũng không tránh khỏi vui vẻ khi được không khí này làm tâm trạng trở nên tươi sáng. Anh chưa bao giờ trải qua thời kỳ vô ưu vô lo như vậy, trước năm tám tuổi cũng vậy, cho đến giờ vẫn thế. Chỉ là khía cạnh để anh phải lo toan không giống trước kia nữa thôi. Anh mang trên người một nhiệm vụ quan trọng, từ lời ủy thác của ông nội đến cái chết bất ngờ của ba mình, Hoa Vân Phong biết khi đối mặt với kẻ thù nhất định sẽ không tránh khỏi cả hai cùng tổn hại.
Trước kia chỉ có mẹ anh là mối bận tâm của anh, nhưng anh cũng đã dàn xếp ổn thỏa chuẩn bị cho tất cả rủi ro. Thế mà bây giờ có Diệp Tri Thu bên cạnh, khi đã chấp nhận tình cảm của cô tuyệt đối anh sẽ tận lực tránh đi tình trạng lưỡng bại câu thương, hơn nữa anh phải cho cô gái nhỏ này trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên đời.
Mọi người cùng nhau rời khỏi căn nhà sàn đơn sơ mộc mạc để chuẩn bị cuộc hành trình tiếp theo. Diệp Tri Thu theo thói quen nắm lấy tay Hoa Vân Phong mà đi, mà nhắc đến cũng thấy lạ kì, vì sao từ lúc anh nói yêu cô thì lúc nào cô cũng cảm thấy thời gian mình ở bên anh mãi mãi không bao giờ đủ. Cũng như việc nắm tay chẳng hạn, cứ muốn nắm mãi thôi. Nhưng Hoa Vân Phong lại từ chối, anh mỉm cười nói với cô:
- Tri Thu, đi theo cách này anh không quen, có thể như bình thường được không?
Thế là anh chủ động chuyển từ bàn tay cô lần theo cánh tay nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, anh lùi ra sau một bước và vẫn duy trì khoảng cách giữa hai người là một cánh tay.
Diệp Tri Thu vẫn không mấy hài lòng, ý của anh là một tay sẽ đặt lên đầu vai cô, một tay cứ kiên trì dùng gậy dò đường. Điều đó làm cho Diệp Tri Thu cảm thấy mất mát vô cùng. Vì với cách đi này, hai người không thể nào thân mật được rồi, cô cũng không thể kề sát mà tựa vào vai anh nữa.
Diệp Tri Thu ngán ngẫm thở dài. Hoa Vân Phong hiểu nhưng anh cũng không nói gì thêm, cứ như vậy tiếp tục đi về phíc trước. Sau nhiều lần thở dài cố ý cho anh nghe để anh hỏi cô vì sao, khi đó cô sẽ nói cho anh biết mình đang không vui cái gì, nhưng đợi mãi không thấy anh hỏi. Diệp Tri Thu đành phải im lặng bỏ cuộc.
Và từ đó đến khi qua đò sang sông, những việc cần làm để giúp anh lên đò, xuống đò Diệp Tri Thu đều cẩn thận làm tốt, nhưng đồng thời cũng không nói thêm một câu nào. Cô biết mình giận hờn là vu vơ, làm sao trách anh được. Anh đã nói rồi đó thôi, đi theo cách đó anh khó di chuyển, đáng lẽ ra cô phải vì anh mà đồng ý một cách vui vẻ mới đúng, sao lại buồn bực quá thế này?
Ngồi ổn trên xe, đương nhiên là Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong ngồi cùng một băng ghế rồi. Nhưng cô vẫn một mực không chịu nói chuyện. Đối với Hoa Vân Phong thì không gian yên lặng sẽ thích hợp làm cho anh có thể lắng nghe thế giới này được rõ ràng hơn, cho nên từ trước đến nay anh không thích nói nhiều hay những nơi ồn ào. Nhưng mà bên cạnh mình lúc này là cô gái mình yêu hơn cả sinh mệnh, anh không muốn cô ở bên cạnh anh là một sự tẻ nhạt. Anh phải làm sao để khi cô yêu anh không phải chịu bất kì áp lực nào, mà anh thầm hứa sẽ thay đổi tính cách trầm lặng mà mình, phải hòa nhập cùng tính cách của cô, vui tươi, đôi khi sôi nổi hào hứng.
Hoa Vân Phong quay đầu qua phía cô, đưa tay tìm bàn tay cô. Diệp Tri Thu cũng không bướng bỉnh, lặng lẽ không tiếng động nắm lấy tay anh. Cô không phải giận anh, chỉ là đang suy nghĩ mình làm cái gì không tốt nên anh mới còn khoảng cách với cô như vậy thôi.
Hoa Vân Phong hỏi:
- Em sao vậy? Sao không nói chuyện với anh?
Biết mà còn cố hỏi, người này thiệt là… Diệp Tri Thu liếc mắt sang anh, lại cũng như bao lần nhìn thấy đầu tiên chính là đôi mắt kính đen vô hồn ấy. Cô không khỏi mềm lòng hẳn đi. Cô nói bằng giọng lí nhí:
- Ờ … Thì cũng không có gì… chỉ là… ây, mà thôi đi. Không có cái gì hết trơn á!
Diệp Tri Thu thấy hành động làm ngơ của mình quá mức trẻ con nên cũng không muốn nói cho anh nghe làm gì. Nhưng Hoa Vân Phong nghe vào tai lại không yên tâm. Anh nói:
- Tri Thu à, em giận anh chuyện gì thì nói anh biết. Anh không nhìn thấy nên đôi khi làm việc không được chu toàn. Còn nữa, anh lại không thấy được biểu hiện nét mặt của em như thế nào nên không biết em có tâm sự gì hay không. Em hiểu cho anh nhé Tri Thu!
Hoa Vân Phong muốn chính miệng Diệp Tri Thu nói ra yêu cầu của mình về anh. Đến khi đó anh mới có thể hoàn toàn hiểu được trọn vẹn điều gì cô cần ở người yêu, chứ không phải để anh tự mình suy đoán trong khi cách tiếp cận thông tin của anh có phần thua thiệt so với những người bình thường. Anh không muốn mình làm ra hành động gì khiến cô không vui, anh mong muốn là cô cùng anh bước ra thế giới tươi sáng chứ không phải anh kéo cô vào trong bóng tối vô tận như con ác ma nuốt chửng lấy anh suốt mười mấy năm nay!
Bàn tay của anh vốn ấm áp nay cộng thêm tác dụng của nước gừng làm vùng bụng của Diệp Tri Thu dường như nóng bỏng, lan tỏa cả cơ thể, nóng lên cả mặt… Nên lúc này nếu có ai trông thấy vẻ mặt của Diệp Tri Thu thì chỉ có thể nhận xét một câu rằng: Mặt đỏ như Quan Công!
Cô chẳng những cảm thấy tê dại cả người mà còn có một luồng khí nóng cứ lan tràn toàn thân, dường như đang thôi thúc cô làm “chuyện xấu” vậy.
Và không cần phải nói, “chuyện xấu” đã xảy ra khi lí trí không đánh bại được con tim. Diệp Tri Thu nhô người ra phía trước, hai tay nâng mặt của Hoa Vân Phong lên và ấn một nụ hôn thật mạnh, thật nhanh vào môi của anh. Hoa Vân Phong chưa kịp đề phòng đã bị cô hôn trộm, anh nào chịu để yên, cứ thuận thế phản công lại cô. Anh dùng một tay ấn cổ của cô và hôn lại cô một cách dịu dàng thắm thiết.
Hai người hôn môi nồng nhiệt quyến luyến, giống như thâm tình từ nhiều năm tích tụ lại, nay được thỏa mãn thì vỡ òa mãnh liệt. Hoa Vân Phong vốn dĩ cũng không biết hôn môi phải thực hiện như thế nào. Vì từ nhỏ anh chưa bao giờ được nhìn thấy ba mẹ có cử chỉ thân mật cả. Họ không cãi nhau đã là may mắn lắm rồi, nào có được phút giây nào mặn mà hạnh phúc. Có chăng chỉ là giả tạo để cho người ngoài nhìn vào phải khen ngợi một gia đình quá hạnh phúc cả giới thượng lưu, trong khi sự thực lại sáo rỗng hữu danh vô thực.
Lúc ấy còn quá nhỏ, anh chưa biết thế nào là hôn môi cả. Mà lớn lên thì hai mắt đã không nhìn thấy gì, cùng với tính tình cách xa người khác ngàn dặm thì chẳng thể nào có một lần trải nghiệm. Nhưng tối đêm qua, Diệp Tri Thu đã dạy cho anh biết tường tận. Đó chính là sự kiện đút thuốc cho cô bằng miệng, sự tưởng nhầm trong cơn mê mang của Diệp Tri Thu đã đáp trả anh một nụ hôn nồng nhiệt.
Lưỡi cô không xương mềm mại như con rắn uốn éo thân mình luồn lách vào từng ngõ ngách trong miệng anh, nó quấn lấy lưỡi anh, mãnh liệt mà hút vào như muốn nuốt trọn một cổ thâm tình sâu kín. Môi cô ngọt ngào trơn bóng, xúc cảm thật tốt, cứ cọ qua cọ lại ma sát với môi anh, làm cả cơ thể anh nóng bỏng, môi khô lưỡi khát. Và anh cũng rất nhanh trí học thuộc làu các chiêu thức của Diệp Tri Thu để hôm nay “tấn công” lại cô.
Anh thực hành cực kỳ tốt, với lại phản ứng bình thường giữa nam và nữ đã tạo ra sự nồng nhiệt không ngăn lại được. Cho đến khi cả hai người cùng cạn kiệt hơi thở thì mới hổn hển rời khỏi nhau. Mà dường như vẫn còn luyến tiếc lắm vậy, Diệp Tri Thu lúc này hai tay siếc chặt lấy cổ anh trông bộ dáng như con bạch tuột quấn quýt lấy con mồi. Cả hai cần có thời gian định thần lại và rồi cùng nhau nở nụ cười hạnh phúc.
Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Sao hả? Em hết đau rồi chứ gì?
Diệp Tri Thu cười hì hì:
- Hết rồi. Công nhận cách trị liệu này hay thiệt đó. Sau này mỗi lần em đau… anh cứ làm vậy đi. Nhé…
Hoa Vân Phong nhéo cái mũi đang hếch lên vì đắc chí của cô. Anh ân yếm nói:
- Con mèo tham ăn. Không cho!
Nói xong anh nở nụ cười mê hoặc càng làm Diệp Tri Thu kém chút nữa sặc cả máu mũi. Cô còn muốn ăn mà… Diệp Tri Thu nghĩ ra một sáng kiến, lôi kéo tay anh không chịu buông, làm nũng bằng giọng nhừa nhựa:
- Vân Phong, honey! Em đói bụng, sáng giờ em có ăn gì đâu!
Hoa Vân Phong cũng không bị cô làm cho mắc bẫy, anh bình tĩnh đỡ cô đứng dậy, tay xoa đầu cô, nói:
- Anh có hâm nóng cháo rồi, ngồi xuống ăn!
Diệp Tri Thu vẫn không chịu bỏ cuộc cứ kéo anh lắc lư, hầu như cả cơ thể bám lên người anh làm Hoa Vân Phong rất khó di chuyển. Anh không lo bản thân xảy ra chuyện gì mà chỉ sợ lỡ như mình té ngã sẽ kéo theo cô gái nhỏ này mà thôi. Nên anh nói với cô:
- Tri Thu, nếu như em muốn người khác cười nhạo thì cứ tiếp tục thế này đi…
Ngay lập tức câu nói của Hoa Vân Phong có uy lực rất to lớn, Diệp Tri Thu nhanh chóng từ trên người anh trượt xuống, cười hì hì nắm lấy tay anh:
- Đi thôi, ha ha… Trời lạnh thiệt!
Mắc cỡ rồi kìa! Đánh trống lãng cũng là một trong những biệt tài của Diệp Tri Thu. Cô tuy rằng rất thích khi được âu yếm bên người mình yêu nhưng mà người ta vẫn là con gái nha, người ta cũng ngại nhiều người nhìn thấy rồi chọc ghẹo chứ à!
Diệp Tri Thu bị ép buộc phải ngồi trở lại bàn, lúc này cô lại nhõng nhẽo nói không muốn ăn. Hoa Vân Phong nghiêm khắc hẳn lên:
- Phải ăn rồi còn uống thuốc, em không nghe lời anh sẽ không nói chuyện với em nữa đó!
Anh biết điểm yếu của Diệp Tri Thu là gì mà. Phải dùng biện pháp “mạnh” mới có thể ép cô trở vào khuôn khổ. Diệp Tri Thu mếu máo ngồi xuống bàn ăn, cô không thích ăn cháo nha! Hồi nhỏ dù có bệnh đến cỡ nào, không ăn là không ăn, còn nếu ăn được thì chỉ uống nước canh hay ăn cơm nấu hơi mềm mà thôi, chứ không thích ăn cái thứ lỏng lỏng vô màu vô vị này. Nhưng Diệp Tri Thu lập tức bị hớp hồn bởi món cháo chẳng những ngạt ngào thơm ngát, còn ngon đến lạ thường.
Mùi vị thì khỏi chê, hơi cay cay nồng nồng, hạt cháo mềm mại, chỉ cần cho một miếng nhỏ vào miệng đã cảm nhận được mùi hương lan tỏa thấm đều từng tế bào vị giác. Chưa dừng ở đây, ngào ngạt mùi thơm như mời như gọi làm cái mũi Diệp Tri Thu cứ hít hà, tham lam tận hưởng. Ây, cái này không phải “Yêu ai yêu cả đường đi…” đâu, mà là thật sự đó. Phải công nhận từ một người ghét cay ghét đắng món cháo bây giờ lại trở thành Fan hâm mộ độc quyền của món cháo mang tên “Tình yêu” này rồi!
Hoa Vân Phong cầm sẵn ly nước đợi cô khi nào ăn xong thì có thể uống thuốc. Mà Diệp Tri Thu hễ có món nào ăn ngon là khi nào cái bụng hết chỗ chưa mới chịu buông bát đũa, lần này cũng vậy, cô đòi anh cho cô thêm chén nữa, rồi chén nữa. Rốt cuộc, Diệp Tri Thu đỡ cái bụng no căng của mình ra mà nhìn mấy viên thuốc nhỏ lắc đầu, bĩu môi giọng đáng thương:
- Vân Phong, này cũng tại anh đó. Nấu cháo ngon quá làm gì. Em ăn nhiều quá bây giờ không uống thuốc nỗi nữa đâu. Hì, hay là vầy đi, lát nữa đợi khi thức ăn tiêu hóa bớt rồi hãy uống được không?
Chớp chớp đôi mắt nhung xinh đẹp nhìn anh khẩn cầu. Hoa Vân Phong nào có cách khác, anh đành phải đồng ý. Diệp Tri Thu lém lĩnh nghĩ rằng: lát nữa chắc bận rộn nhiều chuyện anh cũng quên việc cho cô uống thuốc thôi, thế là cô có thể thoát nạn rồi. Nhưng chính cô là người hay quên thì có, chứ Hoa Vân Phong đời nào lơ đãng như vậy.
Diệp Tri Thu dắt tay Hoa Vân Phong ra khỏi phòng bếp thì tiếng xì xào đột nhiên im bặt. Không nói cũng biết mọi người đang bàn luận chuyện gì rồi. Diệp Tri Thu xấu hổ che mặt, cô lùi về hai bước trốn phía sau lưng Hoa Vân Phong. Còn Hoa Vân Phong thì thần sắc nhìn qua vẫn bình tĩnh như không có gì liên quan đến mình, nhưng ở sau mang tai cũng ẩn ẩn chuyển hồng. Diệp Tri Thu đứng ngoài sau anh nên thấy rõ ràng hết, cô không nhịn được ôm miệng mỉm cười.
Mọi người đương nhiên phải thắc mắc chuyện “bí ẩn” hôm qua nhiều lắm. Nhưng dù gì cũng là “người lớn” nha, không tiện tò mò chuyện của mấy đứa nhỏ đâu. Mặt khác hai đứa nhỏ này da mặt thật mỏng, chọc chúng mới có mấy câu mà mặt đứa nào đứa nấy như trái bồ quân rồi. Bà nội Phùng Kiến Quân lúc nãy cũng lên tiếng thở dài:
- Tiếc quá đi thôi. Thời nay có cái loại máy gì đó có thể ghi hình lén được phải không? Kiến Quân, con không chuẩn bị cái đó hả?
Phùng Kiến Quân thở dài:
- Bà nội, bà có nhắc con đâu à? Sao giờ trách con?
Nói thiệt là anh cũng tiếc chứ bộ!
Bà nội vỗ đầu anh, mắng:
- Tuổi trẻ không nhạy bén!
Điềm Mật tiếp lời:
- Kỳ lạ, có trùng hợp vậy không? Sao hôm qua cúp điện vậy chứ?
Bà nội cười ha ha:
- Là sáng kiến của bà đó, mấy đứa thấy có hay không? Sáng kiến này bà đúc kết từ chuyện nghe một người bạn ở hội người cao tuổi nói với bà. Bà quên nước nào rồi, nhưng nghe nói vào lúc 7 giờ tối là cho cúp điện toàn thành phố để… gia tăng dân số… ha ha! Bà chỉ áp dụng nhưng “có chọn lọc” thôi. Bà bảo Kiến Quân vận dụng quan hệ với người ta cho tắt cầu dao chính dẫn điện qua sông… ha ha!
Điềm Mật thè lưỡi:
- Bà ơi, nếu con biết nhất định con không cho Tiểu Thu ở đây tối qua rồi.
Bà nội không cho là đúng, bà nói:
- Này, con có thể nghi ngờ phẩm chất của bất kỳ ai, kể cả Kiến Quân nhà bà, nhưng không thể nghi ngờ Vân Phong được. Nó tuyệt đối không phải hạng người sẽ làm chuyện khi dễ con gái nhà người ta. Mà này, hai đứa là bạn tốt của nhau, con hỏi Tri Thu xem tối qua xảy ra chuyện gì đi, sẽ dễ hơn là bà đi hỏi phải không?
Điềm Mật nghe vậy thấy cũng hợp tình hợp lí, dù chỉ mới quen nhau một thời gian không lâu, nhưng cô dám khẳng định mọi người bên cạnh và kể cả Hoa Vân Phong tuyệt không phải người làm chuyện trái với đạo lí. Mà nếu có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì tội phạm nhất định là cô bạn thân của cô, mà người dẫn dụ người khác phạm tội mới là Hoa Vân Phong!
Còn Phùng Kiến Quân thì mếu máo đáng thương: Bà nội có phải là bà nội ruột của mình không ta? Sao lúc nào cũng bên Phong ca, còn anh giống như đứa nhỏ bị nhặt về từ gốc mít vậy đó! Khổ thân quá…
Tiếng nói chuyện không vang lên nữa trong giây lát khi Hoa Vân Phong và Diệp Tri Thu bước ra khỏi phòng bếp. Thực ra Phùng Kiến Quân khi tìm xong cái cây có thể thay thế cây gậy của Phong ca thì cũng ầm ĩ đòi rình xem hai nhân vật chính đang “diễn” đến phần nào rồi. Nhung lại bị bà nội và mẹ nuôi mỗi người nhéo một bên tai lôi trở ra phòng khách. Thật khổ! Anh có cảm giác tất cả các cô gái và kể cả phụ nữ trung niên hay lão niên đều yêu quí một mình Phong ca. Anh quả thật có sự tủi thân không nhẹ!
Diệp Tri Thu là cô gái đơn thuần, mới bước ra không khí bỗng nhiên im ắng làm cho cô có phần bàng hoàng, cô hỏi:
- Mật Mật, bạn khai mau, nói xấu gì mình đó?
Điềm Mật bĩu môi hất mặt ra vẻ không quan tâm cô bạn:
- Hừ, Tiểu Thu chết tiệt, trọng sắc khinh bạn, có mới nới cũ. Mình nói xấu bạn đó thì sao hả? Sao hả…
Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong đã chính thức công khai mối quan hệ, chẳng những lúc nào cũng dính nhau như sam, mà cô gái còn khép nép, e thẹn quyết tâm trở thành một cô bạn gái đúng nghĩa của anh chàng. Cô tự nhủ rằng phải điều chỉnh tính cách cho phù hợp với người cô yêu, ít ra phải đạt tiêu chuẩn “Công, dung, ngôn, hạnh” mới được. Nhưng mà chung quy cô vẫn còn là một cô gái trẻ, gắn liền với tuổi thanh xuân cùng những trò đùa dai và bướng bỉnh. Nên khi nghe Diềm Mật thách thức mình, vẻ mặt trào phúng như muốn cười nhạo cô vậy. Diệp Tri Thu cũng phối họp cô bạn, cả hai cùng cãi qua cãi lại, rượt đuổi nhau chạy khắp nhà. Đến khi chạy đủ rồi và cũng mệt lả người, Điềm Mật giơ tay đầu hàng:
- Tiểu Thu, bạn muốn giết mình hả? Sáng sớm mình chưa có ăn cái gì hết á, làm sao có sức cho bạn đuổi hả? Hừ, để khi mình nạp đầy năng lượng, thách bạn chạy kịp mình…
Điềm Mật chu môi oán trách, hai tay chống trên đầu gối thở phì phò mà ánh mắt vẫn nhìn cô bạn như đe dọa: Hãy đợi đấy!
Hành động ngây thơ của hai cô gái làm mọi người ở đây cười ha ha. Hoa Vân Phong cũng không tránh khỏi vui vẻ khi được không khí này làm tâm trạng trở nên tươi sáng. Anh chưa bao giờ trải qua thời kỳ vô ưu vô lo như vậy, trước năm tám tuổi cũng vậy, cho đến giờ vẫn thế. Chỉ là khía cạnh để anh phải lo toan không giống trước kia nữa thôi. Anh mang trên người một nhiệm vụ quan trọng, từ lời ủy thác của ông nội đến cái chết bất ngờ của ba mình, Hoa Vân Phong biết khi đối mặt với kẻ thù nhất định sẽ không tránh khỏi cả hai cùng tổn hại.
Trước kia chỉ có mẹ anh là mối bận tâm của anh, nhưng anh cũng đã dàn xếp ổn thỏa chuẩn bị cho tất cả rủi ro. Thế mà bây giờ có Diệp Tri Thu bên cạnh, khi đã chấp nhận tình cảm của cô tuyệt đối anh sẽ tận lực tránh đi tình trạng lưỡng bại câu thương, hơn nữa anh phải cho cô gái nhỏ này trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên đời.
Mọi người cùng nhau rời khỏi căn nhà sàn đơn sơ mộc mạc để chuẩn bị cuộc hành trình tiếp theo. Diệp Tri Thu theo thói quen nắm lấy tay Hoa Vân Phong mà đi, mà nhắc đến cũng thấy lạ kì, vì sao từ lúc anh nói yêu cô thì lúc nào cô cũng cảm thấy thời gian mình ở bên anh mãi mãi không bao giờ đủ. Cũng như việc nắm tay chẳng hạn, cứ muốn nắm mãi thôi. Nhưng Hoa Vân Phong lại từ chối, anh mỉm cười nói với cô:
- Tri Thu, đi theo cách này anh không quen, có thể như bình thường được không?
Thế là anh chủ động chuyển từ bàn tay cô lần theo cánh tay nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, anh lùi ra sau một bước và vẫn duy trì khoảng cách giữa hai người là một cánh tay.
Diệp Tri Thu vẫn không mấy hài lòng, ý của anh là một tay sẽ đặt lên đầu vai cô, một tay cứ kiên trì dùng gậy dò đường. Điều đó làm cho Diệp Tri Thu cảm thấy mất mát vô cùng. Vì với cách đi này, hai người không thể nào thân mật được rồi, cô cũng không thể kề sát mà tựa vào vai anh nữa.
Diệp Tri Thu ngán ngẫm thở dài. Hoa Vân Phong hiểu nhưng anh cũng không nói gì thêm, cứ như vậy tiếp tục đi về phíc trước. Sau nhiều lần thở dài cố ý cho anh nghe để anh hỏi cô vì sao, khi đó cô sẽ nói cho anh biết mình đang không vui cái gì, nhưng đợi mãi không thấy anh hỏi. Diệp Tri Thu đành phải im lặng bỏ cuộc.
Và từ đó đến khi qua đò sang sông, những việc cần làm để giúp anh lên đò, xuống đò Diệp Tri Thu đều cẩn thận làm tốt, nhưng đồng thời cũng không nói thêm một câu nào. Cô biết mình giận hờn là vu vơ, làm sao trách anh được. Anh đã nói rồi đó thôi, đi theo cách đó anh khó di chuyển, đáng lẽ ra cô phải vì anh mà đồng ý một cách vui vẻ mới đúng, sao lại buồn bực quá thế này?
Ngồi ổn trên xe, đương nhiên là Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong ngồi cùng một băng ghế rồi. Nhưng cô vẫn một mực không chịu nói chuyện. Đối với Hoa Vân Phong thì không gian yên lặng sẽ thích hợp làm cho anh có thể lắng nghe thế giới này được rõ ràng hơn, cho nên từ trước đến nay anh không thích nói nhiều hay những nơi ồn ào. Nhưng mà bên cạnh mình lúc này là cô gái mình yêu hơn cả sinh mệnh, anh không muốn cô ở bên cạnh anh là một sự tẻ nhạt. Anh phải làm sao để khi cô yêu anh không phải chịu bất kì áp lực nào, mà anh thầm hứa sẽ thay đổi tính cách trầm lặng mà mình, phải hòa nhập cùng tính cách của cô, vui tươi, đôi khi sôi nổi hào hứng.
Hoa Vân Phong quay đầu qua phía cô, đưa tay tìm bàn tay cô. Diệp Tri Thu cũng không bướng bỉnh, lặng lẽ không tiếng động nắm lấy tay anh. Cô không phải giận anh, chỉ là đang suy nghĩ mình làm cái gì không tốt nên anh mới còn khoảng cách với cô như vậy thôi.
Hoa Vân Phong hỏi:
- Em sao vậy? Sao không nói chuyện với anh?
Biết mà còn cố hỏi, người này thiệt là… Diệp Tri Thu liếc mắt sang anh, lại cũng như bao lần nhìn thấy đầu tiên chính là đôi mắt kính đen vô hồn ấy. Cô không khỏi mềm lòng hẳn đi. Cô nói bằng giọng lí nhí:
- Ờ … Thì cũng không có gì… chỉ là… ây, mà thôi đi. Không có cái gì hết trơn á!
Diệp Tri Thu thấy hành động làm ngơ của mình quá mức trẻ con nên cũng không muốn nói cho anh nghe làm gì. Nhưng Hoa Vân Phong nghe vào tai lại không yên tâm. Anh nói:
- Tri Thu à, em giận anh chuyện gì thì nói anh biết. Anh không nhìn thấy nên đôi khi làm việc không được chu toàn. Còn nữa, anh lại không thấy được biểu hiện nét mặt của em như thế nào nên không biết em có tâm sự gì hay không. Em hiểu cho anh nhé Tri Thu!
Hoa Vân Phong muốn chính miệng Diệp Tri Thu nói ra yêu cầu của mình về anh. Đến khi đó anh mới có thể hoàn toàn hiểu được trọn vẹn điều gì cô cần ở người yêu, chứ không phải để anh tự mình suy đoán trong khi cách tiếp cận thông tin của anh có phần thua thiệt so với những người bình thường. Anh không muốn mình làm ra hành động gì khiến cô không vui, anh mong muốn là cô cùng anh bước ra thế giới tươi sáng chứ không phải anh kéo cô vào trong bóng tối vô tận như con ác ma nuốt chửng lấy anh suốt mười mấy năm nay!