Mọi chuyện tiến hành lưu loát đến khi đặt chân xuống mặt đất bình an, Hoa Vân Phong đột nhiên ở phía sau Diệp Tri Thu lên tiếng:
- Lúc nãy cô Chu nhắc đến chuyện giả dạng thành người mua bánh lần gặp mặt đầu tiên.
Ban đầu Diệp Tri Thu cũng ngỡ ngàng với tính cách này của anh, nhưng sau đó cô đúc kết được một điều: Khi nào anh không muốn nói thì có dùng đao kề vào cổ, anh cũng không chịu nói. Còn nếu khi nào tự dưng có hứng thú thì tự anh nói ra thôi, không cần phải ép buộc. Người này tính cách cổ quái quá đi thôi!
Cô nàng thắc mắc hỏi lại anh:
- Nhưng lúc đó anh cũng chưa biết cô ấy là ai mà đúng không?
Hoa Vân Phong đáp:
- Đúng. Nhưng tuyệt đối không phải là người đi xin thật sự!
Diệp Tri Thu không hỏi anh vì sao anh biết, mặc dù cô tận mắt chứng kiến Chu Lệ dùng “khổ nhục kế” cầm nguyên cả túi rác to đùng hôi hám hòng đánh lừa khứu giác của Hoa Vân Phong. Vì Diệp Tri Thu rõ ràng nhất, anh không phải đánh giá thế giới này bằng đơn thuần chỉ một giác quan như thế, hơn nữa anh có một bộ não vô cùng nhạy bén, cô Chu dù có rào trước đón sau nhưng là giả đương nhiên mãi mãi không thể là thật được!
Cô chỉ hỏi anh:
- Nhưng anh biết cô ấy không phải khổ sở thật, tại sao vẫn cho đồ rồi cho tiền nữa? Chẳng lẽ anh biết người ta lừa mình còn cố đâm đầu vào, ngốc nghếch!
Hoa Vân Phong không cho điều cô nói là đúng:
- Điều này anh nhớ đã trả lời em rồi mà. Anh cảm thấy không có gì không tốt, nếu thật sự có người lừa mình thì chứng tỏ trên thế giới bớt đi một người khổ sở.
Diệp Tri Thu nghe câu trước thì mơ hồ lắm, cô không nhớ ra anh đã nói hồi nào. Nhưng đến câu sau thì cô nghe thấy quen tai lắm. Ờ, chắc là anh có nói qua rồi, xem kìa cái trí nhớ của cô kém quá đi mất.
Diệp Tri Thu không nói gì nhiều, chỉ gật gù đồng ý rồi “Ừ… ừ!” hai tiếng. Tiếp tục kéo anh đi về phía trước. Hoa Vân Phong đi rất chậm, không gian xung quanh anh lúc này hầu như rối loạn, chui vào lỗ tai anh đủ thứ mọi âm thanh hỗn tạp, thật khiến anh đau đầu. Hoa Vân Phong theo thói quen nhíu mày lại, mỗi bước chân của anh lúc này chỉ dựa hoàn toàn vào sự dẫn dắt của Diệp Tri Thu mà thôi. Nếu có lơ là mà buông tay ra, nhất định anh không tìm được phương hướng.
Diệp Tri Thu thật vui vẻ khi chứng kiến khung cảnh ở đây, kiến trúc chùa miếu truyền thống, mang nét cổ điển mà uy nghi, toát lên được phong thái của một vùng đất linh thiêng về mặt tâm linh đáng để du khách thập phương tìm đến. Kiến trúc nơi đây làm Diệp Tri Thu liên tưởng ngay đến hai chữ “Cung đình”, có thể nào sánh với kiến trúc cung đình Huế không nhỉ? Ờ thì cô cũng không phân biệt được rõ ràng, có thể khác nhau về quy mô, có thể khác nhau về mục đích hình thành và sử dụng… nhưng trong lòng cô thầm nghĩ ở đất nước thân yêu của mình cũng có những công trình vĩ đại đáng để thế giới ngưỡng mộ chứ đâu phải thua kém chi các cường quốc khác. Đúng là được tận mắt ngắm nhìn thì càng tự hào hơn về quê hương xứ sở.
Cô muốn chia sẻ điều này với người cô yêu. Cô quay sang nói với Hoa Vân Phong:
- Vân Phong à, em nói anh nghe, ở đây không những đông người mà còn rất đẹp nữa đó. Trước mặt chúng ta chắc hẳn được gọi là chánh điện đi. Nó cao ơi là cao! Tòa nhà có ba tầng, mái ngói ống màu xanh, mái cong vút lên trên trông rất nghệ thuật nha… ờ, còn có tường làm bằng đá, mỗi viên rất to, hơn một bàn tay ấy. Dưới mái ngói có treo rất nhiều lồng đèn, nhất định xem vào buổi tối sẽ đẹp lung linh luôn đó. Còn có ghế đá đặt dọc theo mặt tường nữa, nhưng mà người ta ngồi kín hết rồi…
Nói đến đây cô tạm ngừng trong chốc lát, rồi đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó vội la lên:
- … Ây nha, mọi người đâu hết rồi ta?
Nói xong Diệp Tri Thu còn nhón chân, đưa mắt phóng tầm nhìn ra xa xa tìm kiếm, nhưng đông người quá, nhiễu loạn tầm nhìn, cô không tài nào thấy được đoàn người của mình. Suy nghĩ một lúc sau, Diệp Tri Thu nói với Hoa Vân Phong:
- Vân Phong ơi, anh đứng đây đợi em chút nha, em đi tìm mọi người cái đã, rồi mình cùng vào trong hé…
Vừa nói cô vừa lô kéo cánh tay anh dẫn anh vào một góc gần bên có vẻ thưa người, kế bên có chậu cây được cắt tỉa tỉ mỉ gọn gàng. Diệp Tri Thu nhanh chóng thực hiện quyết định của mình chạy đi như con thỏ nhỏ hoàn toàn không nghe ngoài sau Hoa Vân Phong gọi lại cô, anh chỉ mới cất tiếng “Tri Thu,…” thì tiếng bước chân của cô cũng hòa vào dòng người nhộn nhịp kia, không còn phân biệt được tung tích nữa. Anh đành phải an phận đặt đâu đứng đó mà chờ cô quay trở lại vậy.
Diệp Tri Thu quanh quẩn tìm kiếm, không biết đi qua bao nhiêu con đường vòng vèo, chen lấn bao nhiêu con người đang nhắng nhít vào cúng viếng, cô rốt cuộc tìm được bà nội cùng Hà Thúy Bình. Cô thở phì phò, ôm bụng nói:
- Haiz! Tìm được mọi người rồi, làm con tưởng lạc mất rồi chứ… mọi người đi vào trong này cũng không đợi chúng con nữa à!
Bà nội cười móm mém ngẩng đầu nhìn Diệp Tri Thu, nói:
- Vui không con, lát nữa vào thấp hương với bà hé. Mau vào trong thôi, khó khăn lắm mới chen vô đây được. Mệt muốn chết luôn hà!
Diệp Tri Thu gật đầu đồng ý. Lúc này Điềm Mật cùng Phùng Kiến Quân và Chu Lệ cũng tìm được đến nơi này. Hà Thúy Bình nhăn mày, ngó trước ngó sau, bà hỏi Diệp Tri Thu:
- Vân Phong đâu con?
Diệp Tri Thu mới nhớ đến mình để lại Hoa Vân Phong ở một bên của cửa ra vào, cô ngây thơ không biết vấn đề nghiêm trọng liền nói:
- Lúc nãy con nói với anh ấy con đi tìm mọi người, anh ấy còn đứng ở phía trước đợi con đó!
Nhìn dáng vẻ ngây thơ vô số tội của Diệp Tri Thu, Hà Thúy Bình muốn trách cũng không thốt nên lời được. Bà hỏi Diệp Tri Thu:
- Con mau tìm về chỗ lúc nãy rồi đưa Vân Phong đến đây đi!
Diệp Tri Thu nghe được trong giọng nói của Hà Thúy Bình cất chứa dày đặc sự lo lắng. Cô cảm thấy có điều không ổn rồi, hành động vô tâm của cô tưởng chừng không có gì to tác lại ảnh hưởng rất lớn đến người cô yêu. Tim cô đập thình thịch, cô nhắm mắt lại, ngay lập tức mọi âm thanh hỗn độn như đồng thời ùa vào trong tai cô. Nào là tiếng nói, tiếng cười, có cả tiếng la hét bảo nhường đường đi… rồi đủ thứ mùi vị bay vào xoang mũi: mùi nhang đèn ngạt thở, mùi nước hoa nồng đậm và nhiều mùi hỗn tạp đủ cả. Trời ạ, cô chỉ mới ngắn ngủn vài giây chìm vào thế giới như vậy đã không chịu nỗi muốn vùng vẫy thoát ra rồi, mà Hoa Vân Phong của cô lại bị cô bỏ lại một mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ đối với anh…
Mở mắt ra, đầu óc quay cuồng, nước mắt dâng trào vỡ tan ở khóe mi. Cô có cảm giác như mới vừa nếm thử men rượu nồng say, choáng váng thiếu chút té ngã xuống nếu không có sự nhanh nhẹn đỡ lấy của Phùng Kiến Quân. Anh lo lắng gọi cô:
- Chị dâu, không sao chứ? Chỗ nào không khỏe hả? Mùi nhang nồng quá phải không? Hay là ra ngoài một chút…
Diệp Tri Thu không đợi anh nói xong, cô vội vàng nắm tay Hà Thúy Bình đang đứng đối diện mình, giọng khẩn cầu:
- Tìm… tìm Vân Phong đi. Con không nhớ con vào đây bằng đường nào nữa.
Mọi thứ như quay cuồng trước mắt cô. Cô quả thật làm sai rồi. Vân Phong, anh có thể tha thứ cho em không?
Hà Thúy Bình thấy vậy cũng không nỡ trách. Con là con của bà, bà đương nhiên đau lòng, nhưng cô bé cũng vô tội mà, nó còn quá nhỏ để kiềm chế tính tình của bản thân. Vấn đề là phải mau tìm con trai mới được. Bà thở dài rồi nói với Phùng Kiến Quân:
- Kiến Quân nhanh đi tìm Vân Phong đi! Tri Thu, con đến bên chỗ trống nghĩ ngơi chút đi.
Nói xong bà và Điềm Mật cùng tiến lên đỡ cô, nhưng phút chốc Diệp Tri Thu vùng vẫy khỏi vòng tay của bạn mà chạy ra ngoài, vừa đi vừa nói thầm:
- Vân Phong, đợi em. Em đến ngay!
Đúng là hai người yêu nhau có một sợi dây vô hình liên kết, cho nên Phùng Kiến Quân nhanh chóng chạy khắp nơi mà cũng vẫn bỏ qua chỗ Hoa Vân Phong đang đứng, chỉ có Diệp Tri Thu bước đến thì nhìn thấy anh ngay. Thực ra đầu óc cô quay cuồng, phương hướng phân không rõ, cũng chẳng nhớ nổi mình đã bỏ anh lại nơi nào. Cô chỉ chạy theo chỉ dẫn của con tim, cho đến khi gặp được anh...
Anh vẫn đứng nguyên nơi đó, chỉ là Diệp Tri Thu đến gần nhìn kỹ thì cây gậy trên tay anh không còn nữa, hai tay anh đang níu lấy thân cây cảnh kế bên như đang nắm cái phao cứu hộ. Dáng vẻ anh làm cô thật đau lòng.
Vẻ mặt khẩn trương, ẩn ẩn sau lớp kính đen vẫn thấy được mày rậm nhíu lại, thân mình hơi khom về phía trước, đôi tai thì theo chuyển động của đầu mà nghiêng qua nghiêng lại dường như muốn nghe đến tiếng bước chân của cô sẽ trở lại đón anh… Trời ạ, lòng dạ cô tan nát!
Cô lúc nào cũng luôn miệng nói sẽ mang đến điều tốt đẹp cho anh, nhưng chỉ là nói, cô có làm được đâu, mà chính cô lại là người đẩy anh vào khốn cảnh… Cô thật sự không còn mặt mũi đi gặp anh nữa, cho nên cô vẫn đứng đó trơ mắt nhìn anh mà không dám tiến thêm bước nào…
Bỗng nhiên Hoa Vân Phong dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang chăm chứ nhìn vào anh, anh nghiêng tai về hướng cô đang đứng, vẻ mặt mờ mịt không xác định khẽ kêu một tiếng:
- Tri Thu…
Diệp Tri Thu nghe tiếng anh gọi đó nhưng lại lắc đầu liên tục, sợ hãi không dám đến gần anh như một đứa con nít làm sai chuyện bị phụ huynh bắt gặp đe dọa sẽ bị đánh đòn vậy. Cô càng lui về phía sau giống như là muốn chạy trốn thật nhanh. Hoa Vân Phong không nghe được tiếng cô đáp lại, nhưng cảm giác của anh đối với cô chưa bao giờ sai lầm cả, anh chắc chắn điều đó, nên anh thử lại một lần nữa. Lần này anh giơ một tay về phía trước huơ huơ trong không trung, miệng thì gọi tên cô:
- Tri Thu, sao em không đến đây?
Diệp Tri Thu đôi mắt đều đỏ, cô vẫn lắc đầu nhưng đôi chân thì không nghe lời, nó cứ hướng về phía anh mà đi. Cho đến khi vừa đến trước mặt anh, tay cô không tự chủ được đã giơ lên nắm lấy tay anh. Như bao lần vẫn vậy, hễ anh giơ tay ra là cô sẽ nhanh chóng bắt lấy. Thuận thế nắm được tay cô, Hoa Vân Phong kéo cô lại gần anh hơn, ai ngờ Diệp Tri Thu lại ngả hẳn vào ngực anh mà khóc rống…
Tiếng khóc cô lớn đến nỗi náo động cả không gian rộng lớn, tiếng ồn ào đột nhiên im bặt, mọi người đều quay lại tìm kiếm nguyên nhân phát ra tiếng động quái lạ giữa nơi tôn nghiêm này. Diệp Tri Thu bất cần, lúc này chẳng sợ cả thế giới có cười nhạo cô, cô cũng không quan tâm, việc cô muốn làm duy nhất lúc này là khóc thôi.
Hoa Vân Phong ôm trong lòng cô gái nhỏ, cô gái này vẫn mau nước mắt như vậy, lần nào khóc là long trời lở đất chứ không phải vừa. Anh cũng bối rối vỗ vỗ lưng cô và cất tiếng trấn an:
- Tri Thu, sao lại khóc rồi? Chuyện gì vậy em?
Diệp Tri Thu bướng bỉnh không nói, mà căn bản lúc này muốn nói cũng không nói được, cổ họng nghèn nghẹn, nước mắt vỡ đê, lời lẽ nói ra còn có thể nghe được sao, cho nên cô chỉ úp mặt trong ngực anh mà không ngừng lắc đầu nức nở.
Hoa Vân Phong không ngốc, anh hiểu vì sao cô khóc, anh biết vì sao cô đến trước mặt anh mà không dám tiến lên gần anh. Bởi vì nguyên do đó chính là cô sợ hãi. Cô sợ anh sẽ trách móc cô vì sao bỏ lại anh một mình nơi đây. Cô sợ anh sẽ cho cô là bạn gái không biết cách chăm sóc, rồi chán ghét cô gì đó… đại loại theo cách nghĩ ngây thơ của cô là như vậy.
Anh tiếp tục đỡ mặt cô lên, muốn hướng tầm nhìn của cô nhìn thẳng vào anh. Diệp Tri Thu ban đầu có chút kháng cự, nhưng sau đó không thể chiến thắng lực lượng của anh được nên đành xuôi theo. Rồi trong phút chốc chạm vào tầm mắt là tròng kính đen vô hồn làm cho cô như gặp đến nỗi ám ảnh nào đó đáng sợ, cô nhắm mắt lại, sống chết không chịu nhìn thẳng anh. Điều này Hoa Vân Phong không hề hay biết, mà thay vào đó anh cất tiếng nói trầm ấm như mọi khi nhưng mang theo vài phần năn nỉ, vài phần nghiêm nghị và âm lượng chỉ đủ dành cho cô nghe mà thôi:
- Tri Thu à. Em cứ khóc mãi làm cho lòng dạ anh rất khó chịu em biết không? Anh cũng như bao người đàn ông khác, khi yêu luôn muốn cho người mình yêu vui vẻ nhất, lúc nào cũng tràn đầy tiếng cười, nếu có nước mắt cũng chỉ là những giọt nước mắt hạnh phúc. Nhưng anh ngay cả điều cơ bản này đều làm không được, vì mỗi lần em ở bên cạnh anh, em cũng luôn rơi lệ vì đau lòng, vì hối tiếc, vì tự trách. Mỗi lần như vậy anh lại càng thấm thía sự thất bại, nói đúng hơn điều đó càng nhắc nhở anh rằng: Hãy nên tỉnh mộng có thể trở thành một người đàn ông toàn vẹn đến yêu em đi! Có nghĩa là… anh cảm thấy mình là một phế nhân, rất vô dụng!
Từng lời nói ấy không khác gì những nhát dao đâm thẳng vào tim Diệp Tri Thu, rỉ máu. Cô nấc nghẹn nhìn anh, vẫn cứ làm động tác lắc đầu mà không thốt nên câu. Bối rối vì không biết làm cách nào cho anh hiểu lòng cô bây giờ, do quá gấp rút nên Diệp Tri Thu bị chính mình sặc đến, làm cô ho khan không ngừng được.
Hoa Vân Phong cuống lên giúp cô vuốt lưng, thoáng ra một quãng thời gian, Diệp Tri Thu mới điều chỉnh tốt tâm trạng. Cô mới cất tiếng nói:
- Không… đừng nói... nói vậy! Em… không… không thích… nghe!
Hoa Vân Phong thật không đành lòng để cô gái mình yêu phải thương tâm như vậy khi nghe mình thốt ra lời tàn nhẫn đó. Nhưng anh biết, anh làm vậy là có tác dụng, chỉ có cách này mới có thể ngừng lại nước mắt của cô hiệu quả nhất. Anh không ngại ở trên vết thương của mình xát muối, bởi vì nó đã sớm chai lì với những cảm giác đâu xót. Thế nên hiện tại điều quan trọng nhất đối với anh đó chính là trái tim mách bảo nó chỉ duy trì được nhịp đập khi tồn tại tình yêu, mà tình yêu đó chỉ có một mình cô gái nhỏ này có thể mang đến mà thôi.
Thực hiện được “ý đồ”, Hoa Vân Phong khẽ nâng khóe môi nở nụ cười thật đạm. Anh thủ thỉ vào tai cô:
- Tri Thu, em biết đau lòng vì anh tại sao không nghĩ anh cũng sẽ đau lòng vì em? Em đã từng hứa với anh sẽ không vì đôi mắt này của anh mà phải khóc, mới đó đã quên rồi sao? Em khóc, quả thật giống như ai bóp nát tim anh vậy. Nín đi em!
Diệp Tri Thu nghe anh nói, nhưng người ta đang khóc làm sao mà như cái vòi nước bảo dừng là ngừng ngay được chứ? Cô hít hít cái mũi, khịt khịt chưa rút hết nước mắt.
Hoa Vân Phong nghe tiếng cũng biết sắp chặn được dòng nước lũ này rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, nếu không đùa một chút cho cô vui thì bộ dạng này quả thật làm anh không chịu nổi. Anh lại tiếp tục nói:
- Tri Thu à, nếu như em vẫn tiếp tục khóc thì bảo vệ sẽ đến bắt anh lên đồn công an đó!
Diệp Tri Thu ngây ngô nghe anh nói vậy trong lòng sinh ra lo lắng, theo bản năng rúc vào gần anh hơn nữa, hai tay níu chặt lấy vạt áo sau lưng anh, đứt quãng cất tiếng nói:
- Cái… cái gì? Ai bắt anh? Tại… sao… hả?
Hoa Vân Phong khẽ thì thầm vào tai cô:
- Thì tội… bắt nạt con gái nhà người ta, chọc cô ấy khóc mãi không chịu nín chứ gì?
Diệp Tri Thu hiểu ngay ý nghĩa câu nói của anh, cô vừa cười vừa mang nước mắt, khuôn mặt méo mó trong rất buồn cười, nếu Hoa Vân Phong mà thấy được nhất định lại bị cười đến đau bụng mất thôi.
Ở phía cách đó không xa, mọi người hầu như bị hai nhân vật chính này thu hút tầm mắt, họ vẫn đứng nhìn chăm chú nãy giờ. Có người bảo:
- Chắc đang đóng phim!
Có người thực tế hơn không cho như vậy, mà nói rằng:
- Ôi, tình yêu! Bọn trẻ bây giờ ở nơi công cộng cũng không chừa, nhất là nơi linh thiêng nữa. Hừ, thiệt tình hết nói…!
Cũng không ít người khen hai “nhân vật chính” quá đẹp đôi, cả hai người đều có gương mặt thu hút anh nhìn, hễ nhìn là không muốn rời mắt…
Diệp Tri Thu mắc cỡ vô cùng, cả người như con thằn lằn biến hình ẩn vào phía trong bóng dáng cao lớn của Hoa Vân Phong. Ây, cô lại gây họa!
Lát sau Hoa Vân Phong lại đổ thêm dầu vào lửa, anh nói:
- Tri Thu à, nếu em cứ bám anh như thế này, ngày mai chúng ta sẽ được lên truyền hình đó!
Á, Diệp Tri Thu nho nhỏ hét lên một tiếng, cấp tốc theo trong lòng anh nhảy ra. Mặt cô đỏ sắp vắt ra máu được đây nè. Hoa Vân Phong này, còn chọc cô nữa… ghét ghê vậy đó!
- Lúc nãy cô Chu nhắc đến chuyện giả dạng thành người mua bánh lần gặp mặt đầu tiên.
Ban đầu Diệp Tri Thu cũng ngỡ ngàng với tính cách này của anh, nhưng sau đó cô đúc kết được một điều: Khi nào anh không muốn nói thì có dùng đao kề vào cổ, anh cũng không chịu nói. Còn nếu khi nào tự dưng có hứng thú thì tự anh nói ra thôi, không cần phải ép buộc. Người này tính cách cổ quái quá đi thôi!
Cô nàng thắc mắc hỏi lại anh:
- Nhưng lúc đó anh cũng chưa biết cô ấy là ai mà đúng không?
Hoa Vân Phong đáp:
- Đúng. Nhưng tuyệt đối không phải là người đi xin thật sự!
Diệp Tri Thu không hỏi anh vì sao anh biết, mặc dù cô tận mắt chứng kiến Chu Lệ dùng “khổ nhục kế” cầm nguyên cả túi rác to đùng hôi hám hòng đánh lừa khứu giác của Hoa Vân Phong. Vì Diệp Tri Thu rõ ràng nhất, anh không phải đánh giá thế giới này bằng đơn thuần chỉ một giác quan như thế, hơn nữa anh có một bộ não vô cùng nhạy bén, cô Chu dù có rào trước đón sau nhưng là giả đương nhiên mãi mãi không thể là thật được!
Cô chỉ hỏi anh:
- Nhưng anh biết cô ấy không phải khổ sở thật, tại sao vẫn cho đồ rồi cho tiền nữa? Chẳng lẽ anh biết người ta lừa mình còn cố đâm đầu vào, ngốc nghếch!
Hoa Vân Phong không cho điều cô nói là đúng:
- Điều này anh nhớ đã trả lời em rồi mà. Anh cảm thấy không có gì không tốt, nếu thật sự có người lừa mình thì chứng tỏ trên thế giới bớt đi một người khổ sở.
Diệp Tri Thu nghe câu trước thì mơ hồ lắm, cô không nhớ ra anh đã nói hồi nào. Nhưng đến câu sau thì cô nghe thấy quen tai lắm. Ờ, chắc là anh có nói qua rồi, xem kìa cái trí nhớ của cô kém quá đi mất.
Diệp Tri Thu không nói gì nhiều, chỉ gật gù đồng ý rồi “Ừ… ừ!” hai tiếng. Tiếp tục kéo anh đi về phía trước. Hoa Vân Phong đi rất chậm, không gian xung quanh anh lúc này hầu như rối loạn, chui vào lỗ tai anh đủ thứ mọi âm thanh hỗn tạp, thật khiến anh đau đầu. Hoa Vân Phong theo thói quen nhíu mày lại, mỗi bước chân của anh lúc này chỉ dựa hoàn toàn vào sự dẫn dắt của Diệp Tri Thu mà thôi. Nếu có lơ là mà buông tay ra, nhất định anh không tìm được phương hướng.
Diệp Tri Thu thật vui vẻ khi chứng kiến khung cảnh ở đây, kiến trúc chùa miếu truyền thống, mang nét cổ điển mà uy nghi, toát lên được phong thái của một vùng đất linh thiêng về mặt tâm linh đáng để du khách thập phương tìm đến. Kiến trúc nơi đây làm Diệp Tri Thu liên tưởng ngay đến hai chữ “Cung đình”, có thể nào sánh với kiến trúc cung đình Huế không nhỉ? Ờ thì cô cũng không phân biệt được rõ ràng, có thể khác nhau về quy mô, có thể khác nhau về mục đích hình thành và sử dụng… nhưng trong lòng cô thầm nghĩ ở đất nước thân yêu của mình cũng có những công trình vĩ đại đáng để thế giới ngưỡng mộ chứ đâu phải thua kém chi các cường quốc khác. Đúng là được tận mắt ngắm nhìn thì càng tự hào hơn về quê hương xứ sở.
Cô muốn chia sẻ điều này với người cô yêu. Cô quay sang nói với Hoa Vân Phong:
- Vân Phong à, em nói anh nghe, ở đây không những đông người mà còn rất đẹp nữa đó. Trước mặt chúng ta chắc hẳn được gọi là chánh điện đi. Nó cao ơi là cao! Tòa nhà có ba tầng, mái ngói ống màu xanh, mái cong vút lên trên trông rất nghệ thuật nha… ờ, còn có tường làm bằng đá, mỗi viên rất to, hơn một bàn tay ấy. Dưới mái ngói có treo rất nhiều lồng đèn, nhất định xem vào buổi tối sẽ đẹp lung linh luôn đó. Còn có ghế đá đặt dọc theo mặt tường nữa, nhưng mà người ta ngồi kín hết rồi…
Nói đến đây cô tạm ngừng trong chốc lát, rồi đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó vội la lên:
- … Ây nha, mọi người đâu hết rồi ta?
Nói xong Diệp Tri Thu còn nhón chân, đưa mắt phóng tầm nhìn ra xa xa tìm kiếm, nhưng đông người quá, nhiễu loạn tầm nhìn, cô không tài nào thấy được đoàn người của mình. Suy nghĩ một lúc sau, Diệp Tri Thu nói với Hoa Vân Phong:
- Vân Phong ơi, anh đứng đây đợi em chút nha, em đi tìm mọi người cái đã, rồi mình cùng vào trong hé…
Vừa nói cô vừa lô kéo cánh tay anh dẫn anh vào một góc gần bên có vẻ thưa người, kế bên có chậu cây được cắt tỉa tỉ mỉ gọn gàng. Diệp Tri Thu nhanh chóng thực hiện quyết định của mình chạy đi như con thỏ nhỏ hoàn toàn không nghe ngoài sau Hoa Vân Phong gọi lại cô, anh chỉ mới cất tiếng “Tri Thu,…” thì tiếng bước chân của cô cũng hòa vào dòng người nhộn nhịp kia, không còn phân biệt được tung tích nữa. Anh đành phải an phận đặt đâu đứng đó mà chờ cô quay trở lại vậy.
Diệp Tri Thu quanh quẩn tìm kiếm, không biết đi qua bao nhiêu con đường vòng vèo, chen lấn bao nhiêu con người đang nhắng nhít vào cúng viếng, cô rốt cuộc tìm được bà nội cùng Hà Thúy Bình. Cô thở phì phò, ôm bụng nói:
- Haiz! Tìm được mọi người rồi, làm con tưởng lạc mất rồi chứ… mọi người đi vào trong này cũng không đợi chúng con nữa à!
Bà nội cười móm mém ngẩng đầu nhìn Diệp Tri Thu, nói:
- Vui không con, lát nữa vào thấp hương với bà hé. Mau vào trong thôi, khó khăn lắm mới chen vô đây được. Mệt muốn chết luôn hà!
Diệp Tri Thu gật đầu đồng ý. Lúc này Điềm Mật cùng Phùng Kiến Quân và Chu Lệ cũng tìm được đến nơi này. Hà Thúy Bình nhăn mày, ngó trước ngó sau, bà hỏi Diệp Tri Thu:
- Vân Phong đâu con?
Diệp Tri Thu mới nhớ đến mình để lại Hoa Vân Phong ở một bên của cửa ra vào, cô ngây thơ không biết vấn đề nghiêm trọng liền nói:
- Lúc nãy con nói với anh ấy con đi tìm mọi người, anh ấy còn đứng ở phía trước đợi con đó!
Nhìn dáng vẻ ngây thơ vô số tội của Diệp Tri Thu, Hà Thúy Bình muốn trách cũng không thốt nên lời được. Bà hỏi Diệp Tri Thu:
- Con mau tìm về chỗ lúc nãy rồi đưa Vân Phong đến đây đi!
Diệp Tri Thu nghe được trong giọng nói của Hà Thúy Bình cất chứa dày đặc sự lo lắng. Cô cảm thấy có điều không ổn rồi, hành động vô tâm của cô tưởng chừng không có gì to tác lại ảnh hưởng rất lớn đến người cô yêu. Tim cô đập thình thịch, cô nhắm mắt lại, ngay lập tức mọi âm thanh hỗn độn như đồng thời ùa vào trong tai cô. Nào là tiếng nói, tiếng cười, có cả tiếng la hét bảo nhường đường đi… rồi đủ thứ mùi vị bay vào xoang mũi: mùi nhang đèn ngạt thở, mùi nước hoa nồng đậm và nhiều mùi hỗn tạp đủ cả. Trời ạ, cô chỉ mới ngắn ngủn vài giây chìm vào thế giới như vậy đã không chịu nỗi muốn vùng vẫy thoát ra rồi, mà Hoa Vân Phong của cô lại bị cô bỏ lại một mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ đối với anh…
Mở mắt ra, đầu óc quay cuồng, nước mắt dâng trào vỡ tan ở khóe mi. Cô có cảm giác như mới vừa nếm thử men rượu nồng say, choáng váng thiếu chút té ngã xuống nếu không có sự nhanh nhẹn đỡ lấy của Phùng Kiến Quân. Anh lo lắng gọi cô:
- Chị dâu, không sao chứ? Chỗ nào không khỏe hả? Mùi nhang nồng quá phải không? Hay là ra ngoài một chút…
Diệp Tri Thu không đợi anh nói xong, cô vội vàng nắm tay Hà Thúy Bình đang đứng đối diện mình, giọng khẩn cầu:
- Tìm… tìm Vân Phong đi. Con không nhớ con vào đây bằng đường nào nữa.
Mọi thứ như quay cuồng trước mắt cô. Cô quả thật làm sai rồi. Vân Phong, anh có thể tha thứ cho em không?
Hà Thúy Bình thấy vậy cũng không nỡ trách. Con là con của bà, bà đương nhiên đau lòng, nhưng cô bé cũng vô tội mà, nó còn quá nhỏ để kiềm chế tính tình của bản thân. Vấn đề là phải mau tìm con trai mới được. Bà thở dài rồi nói với Phùng Kiến Quân:
- Kiến Quân nhanh đi tìm Vân Phong đi! Tri Thu, con đến bên chỗ trống nghĩ ngơi chút đi.
Nói xong bà và Điềm Mật cùng tiến lên đỡ cô, nhưng phút chốc Diệp Tri Thu vùng vẫy khỏi vòng tay của bạn mà chạy ra ngoài, vừa đi vừa nói thầm:
- Vân Phong, đợi em. Em đến ngay!
Đúng là hai người yêu nhau có một sợi dây vô hình liên kết, cho nên Phùng Kiến Quân nhanh chóng chạy khắp nơi mà cũng vẫn bỏ qua chỗ Hoa Vân Phong đang đứng, chỉ có Diệp Tri Thu bước đến thì nhìn thấy anh ngay. Thực ra đầu óc cô quay cuồng, phương hướng phân không rõ, cũng chẳng nhớ nổi mình đã bỏ anh lại nơi nào. Cô chỉ chạy theo chỉ dẫn của con tim, cho đến khi gặp được anh...
Anh vẫn đứng nguyên nơi đó, chỉ là Diệp Tri Thu đến gần nhìn kỹ thì cây gậy trên tay anh không còn nữa, hai tay anh đang níu lấy thân cây cảnh kế bên như đang nắm cái phao cứu hộ. Dáng vẻ anh làm cô thật đau lòng.
Vẻ mặt khẩn trương, ẩn ẩn sau lớp kính đen vẫn thấy được mày rậm nhíu lại, thân mình hơi khom về phía trước, đôi tai thì theo chuyển động của đầu mà nghiêng qua nghiêng lại dường như muốn nghe đến tiếng bước chân của cô sẽ trở lại đón anh… Trời ạ, lòng dạ cô tan nát!
Cô lúc nào cũng luôn miệng nói sẽ mang đến điều tốt đẹp cho anh, nhưng chỉ là nói, cô có làm được đâu, mà chính cô lại là người đẩy anh vào khốn cảnh… Cô thật sự không còn mặt mũi đi gặp anh nữa, cho nên cô vẫn đứng đó trơ mắt nhìn anh mà không dám tiến thêm bước nào…
Bỗng nhiên Hoa Vân Phong dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang chăm chứ nhìn vào anh, anh nghiêng tai về hướng cô đang đứng, vẻ mặt mờ mịt không xác định khẽ kêu một tiếng:
- Tri Thu…
Diệp Tri Thu nghe tiếng anh gọi đó nhưng lại lắc đầu liên tục, sợ hãi không dám đến gần anh như một đứa con nít làm sai chuyện bị phụ huynh bắt gặp đe dọa sẽ bị đánh đòn vậy. Cô càng lui về phía sau giống như là muốn chạy trốn thật nhanh. Hoa Vân Phong không nghe được tiếng cô đáp lại, nhưng cảm giác của anh đối với cô chưa bao giờ sai lầm cả, anh chắc chắn điều đó, nên anh thử lại một lần nữa. Lần này anh giơ một tay về phía trước huơ huơ trong không trung, miệng thì gọi tên cô:
- Tri Thu, sao em không đến đây?
Diệp Tri Thu đôi mắt đều đỏ, cô vẫn lắc đầu nhưng đôi chân thì không nghe lời, nó cứ hướng về phía anh mà đi. Cho đến khi vừa đến trước mặt anh, tay cô không tự chủ được đã giơ lên nắm lấy tay anh. Như bao lần vẫn vậy, hễ anh giơ tay ra là cô sẽ nhanh chóng bắt lấy. Thuận thế nắm được tay cô, Hoa Vân Phong kéo cô lại gần anh hơn, ai ngờ Diệp Tri Thu lại ngả hẳn vào ngực anh mà khóc rống…
Tiếng khóc cô lớn đến nỗi náo động cả không gian rộng lớn, tiếng ồn ào đột nhiên im bặt, mọi người đều quay lại tìm kiếm nguyên nhân phát ra tiếng động quái lạ giữa nơi tôn nghiêm này. Diệp Tri Thu bất cần, lúc này chẳng sợ cả thế giới có cười nhạo cô, cô cũng không quan tâm, việc cô muốn làm duy nhất lúc này là khóc thôi.
Hoa Vân Phong ôm trong lòng cô gái nhỏ, cô gái này vẫn mau nước mắt như vậy, lần nào khóc là long trời lở đất chứ không phải vừa. Anh cũng bối rối vỗ vỗ lưng cô và cất tiếng trấn an:
- Tri Thu, sao lại khóc rồi? Chuyện gì vậy em?
Diệp Tri Thu bướng bỉnh không nói, mà căn bản lúc này muốn nói cũng không nói được, cổ họng nghèn nghẹn, nước mắt vỡ đê, lời lẽ nói ra còn có thể nghe được sao, cho nên cô chỉ úp mặt trong ngực anh mà không ngừng lắc đầu nức nở.
Hoa Vân Phong không ngốc, anh hiểu vì sao cô khóc, anh biết vì sao cô đến trước mặt anh mà không dám tiến lên gần anh. Bởi vì nguyên do đó chính là cô sợ hãi. Cô sợ anh sẽ trách móc cô vì sao bỏ lại anh một mình nơi đây. Cô sợ anh sẽ cho cô là bạn gái không biết cách chăm sóc, rồi chán ghét cô gì đó… đại loại theo cách nghĩ ngây thơ của cô là như vậy.
Anh tiếp tục đỡ mặt cô lên, muốn hướng tầm nhìn của cô nhìn thẳng vào anh. Diệp Tri Thu ban đầu có chút kháng cự, nhưng sau đó không thể chiến thắng lực lượng của anh được nên đành xuôi theo. Rồi trong phút chốc chạm vào tầm mắt là tròng kính đen vô hồn làm cho cô như gặp đến nỗi ám ảnh nào đó đáng sợ, cô nhắm mắt lại, sống chết không chịu nhìn thẳng anh. Điều này Hoa Vân Phong không hề hay biết, mà thay vào đó anh cất tiếng nói trầm ấm như mọi khi nhưng mang theo vài phần năn nỉ, vài phần nghiêm nghị và âm lượng chỉ đủ dành cho cô nghe mà thôi:
- Tri Thu à. Em cứ khóc mãi làm cho lòng dạ anh rất khó chịu em biết không? Anh cũng như bao người đàn ông khác, khi yêu luôn muốn cho người mình yêu vui vẻ nhất, lúc nào cũng tràn đầy tiếng cười, nếu có nước mắt cũng chỉ là những giọt nước mắt hạnh phúc. Nhưng anh ngay cả điều cơ bản này đều làm không được, vì mỗi lần em ở bên cạnh anh, em cũng luôn rơi lệ vì đau lòng, vì hối tiếc, vì tự trách. Mỗi lần như vậy anh lại càng thấm thía sự thất bại, nói đúng hơn điều đó càng nhắc nhở anh rằng: Hãy nên tỉnh mộng có thể trở thành một người đàn ông toàn vẹn đến yêu em đi! Có nghĩa là… anh cảm thấy mình là một phế nhân, rất vô dụng!
Từng lời nói ấy không khác gì những nhát dao đâm thẳng vào tim Diệp Tri Thu, rỉ máu. Cô nấc nghẹn nhìn anh, vẫn cứ làm động tác lắc đầu mà không thốt nên câu. Bối rối vì không biết làm cách nào cho anh hiểu lòng cô bây giờ, do quá gấp rút nên Diệp Tri Thu bị chính mình sặc đến, làm cô ho khan không ngừng được.
Hoa Vân Phong cuống lên giúp cô vuốt lưng, thoáng ra một quãng thời gian, Diệp Tri Thu mới điều chỉnh tốt tâm trạng. Cô mới cất tiếng nói:
- Không… đừng nói... nói vậy! Em… không… không thích… nghe!
Hoa Vân Phong thật không đành lòng để cô gái mình yêu phải thương tâm như vậy khi nghe mình thốt ra lời tàn nhẫn đó. Nhưng anh biết, anh làm vậy là có tác dụng, chỉ có cách này mới có thể ngừng lại nước mắt của cô hiệu quả nhất. Anh không ngại ở trên vết thương của mình xát muối, bởi vì nó đã sớm chai lì với những cảm giác đâu xót. Thế nên hiện tại điều quan trọng nhất đối với anh đó chính là trái tim mách bảo nó chỉ duy trì được nhịp đập khi tồn tại tình yêu, mà tình yêu đó chỉ có một mình cô gái nhỏ này có thể mang đến mà thôi.
Thực hiện được “ý đồ”, Hoa Vân Phong khẽ nâng khóe môi nở nụ cười thật đạm. Anh thủ thỉ vào tai cô:
- Tri Thu, em biết đau lòng vì anh tại sao không nghĩ anh cũng sẽ đau lòng vì em? Em đã từng hứa với anh sẽ không vì đôi mắt này của anh mà phải khóc, mới đó đã quên rồi sao? Em khóc, quả thật giống như ai bóp nát tim anh vậy. Nín đi em!
Diệp Tri Thu nghe anh nói, nhưng người ta đang khóc làm sao mà như cái vòi nước bảo dừng là ngừng ngay được chứ? Cô hít hít cái mũi, khịt khịt chưa rút hết nước mắt.
Hoa Vân Phong nghe tiếng cũng biết sắp chặn được dòng nước lũ này rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, nếu không đùa một chút cho cô vui thì bộ dạng này quả thật làm anh không chịu nổi. Anh lại tiếp tục nói:
- Tri Thu à, nếu như em vẫn tiếp tục khóc thì bảo vệ sẽ đến bắt anh lên đồn công an đó!
Diệp Tri Thu ngây ngô nghe anh nói vậy trong lòng sinh ra lo lắng, theo bản năng rúc vào gần anh hơn nữa, hai tay níu chặt lấy vạt áo sau lưng anh, đứt quãng cất tiếng nói:
- Cái… cái gì? Ai bắt anh? Tại… sao… hả?
Hoa Vân Phong khẽ thì thầm vào tai cô:
- Thì tội… bắt nạt con gái nhà người ta, chọc cô ấy khóc mãi không chịu nín chứ gì?
Diệp Tri Thu hiểu ngay ý nghĩa câu nói của anh, cô vừa cười vừa mang nước mắt, khuôn mặt méo mó trong rất buồn cười, nếu Hoa Vân Phong mà thấy được nhất định lại bị cười đến đau bụng mất thôi.
Ở phía cách đó không xa, mọi người hầu như bị hai nhân vật chính này thu hút tầm mắt, họ vẫn đứng nhìn chăm chú nãy giờ. Có người bảo:
- Chắc đang đóng phim!
Có người thực tế hơn không cho như vậy, mà nói rằng:
- Ôi, tình yêu! Bọn trẻ bây giờ ở nơi công cộng cũng không chừa, nhất là nơi linh thiêng nữa. Hừ, thiệt tình hết nói…!
Cũng không ít người khen hai “nhân vật chính” quá đẹp đôi, cả hai người đều có gương mặt thu hút anh nhìn, hễ nhìn là không muốn rời mắt…
Diệp Tri Thu mắc cỡ vô cùng, cả người như con thằn lằn biến hình ẩn vào phía trong bóng dáng cao lớn của Hoa Vân Phong. Ây, cô lại gây họa!
Lát sau Hoa Vân Phong lại đổ thêm dầu vào lửa, anh nói:
- Tri Thu à, nếu em cứ bám anh như thế này, ngày mai chúng ta sẽ được lên truyền hình đó!
Á, Diệp Tri Thu nho nhỏ hét lên một tiếng, cấp tốc theo trong lòng anh nhảy ra. Mặt cô đỏ sắp vắt ra máu được đây nè. Hoa Vân Phong này, còn chọc cô nữa… ghét ghê vậy đó!