Diệp Tri Thu đột nhiên từ trên người anh tuột xuống, Hoa Vân Phong sợ cô sẽ lăn xuống sàn nên lấy tay chặn cô lại. Cũng may, cô nàng đã an toàn ngồi cạnh bên người anh. Lúc này cô mới nói:
- Nè, có phải anh nói chuyện ngọt ngào để chọc em vui thành nghiện rồi không?
Hoa Vân Phong bị cô hỏi có phần ngạc nhiên. Chẳng lẽ cô không thích? Anh hỏi có chút khẩn trương:
- Em không thích sao?
Diệp Tri Thu thấy anh bị cô đùa giỡn cho sắc mặt hơi trầm xuống thì khoái chí muốn cười to. Thật là, anh lớn hơn cô bao nhiêu tuổi mà còn ngây thơ hơn cô nữa chứ…
Hoa Vân Phong nghe tiếng cô khụt khịt trong cổ họng và bờ vai đang run lên, anh đoán là cô đang cười trộm. Hèn gì cô lại vội vã từ trên người anh trèo xuống…
Đột nhiên anh nói hơi lớn tiếng:
- Tri Thu, đừng động đậy!
Diệp Tri Thu ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra, vẻ mặt vẫn còn đọng lại nét cười chưa tiêu tan hết, mà dường như bị câu lệnh của anh điểm huyệt.
Hoa Vân Phong đưa tay lên mặt cô, sờ qua sờ lại một lát. Sau đó anh đưa ra kết luận:
- Mặt cười không thoải mái, các cơ bị chèn ép không được tự nhiên co giãn… Sau này muốn cười thì cứ cười, sao phải làm khó mình như vậy chứ? Sẽ mau có nếp nhăn cho coi.
Ngay sau đó, Diệp Tri Thu mới hoàn hồn rút lại nét cười trên mặt. Ồ, thì ra anh muốn “xem” khi cô cười là như thế nào? Thiệt là, làm cô giật cả mình. Ai oán, cô chu môi:
- Hừ, tại anh đó, làm người ta hết hồn à. Nên mới có nét mặt thấy ghê như vậy đó.
Hoa Vân Phong còn thật tình nhắc nhở:
- Vậy thì em phải làm quen đi. Sau này anh sẽ thường xuyên hành động như vậy. Đó là cách thức của riêng anh, em luyện tập cho tự nhiên một chút.
Một thoáng gì đó dồn ép trái tim cô. Cô lại đặt tay anh lên mặt mình, nói:
- Xem đi. Bây giờ người ta bình thường rồi nè.
Hoa Vân Phong rút tay lại ôm ngang hông cô, không thèm ‘xem’ gương mặt cô nữa:
- Không xem. Bây giờ không thú vị…
Diệp Tri Thu mới ngớ ra. Há, giỏi lắm! Anh dám bày trò chọc ghẹo cô kiểu đó nữa à. Hừ… thiệt tình phải phạt mới sợ hay sao?
Diệp Tri Thu cắn lại môi dưới, ánh mắt toát lên một tia ‘tàn nhẫn’. Cô chìa ngón tay trỏ ra và bắt đầu làm chuyện mà anh ghét nhất. Đó chính là “thọt lét”. Phải biết Hoa Vân Phong sợ nhột đến mức nào. Thực ra hiện tượng ‘sợ nhột’ này là bẩm sinh, vì một đứa trẻ 21 ngày tuổi đã biết nhột là gì rồi. Hơn nữa cảm giác của Hoa Vân Phong nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, nên không tránh khỏi sợ hãi cảm giác “vui vẻ” đáng sợ này.
Một người như anh vốn chưa bao giờ có tiếng cười quá mức sổ sàng, thế mà giờ đây không điều khiển được nữa rồi. Anh cười chuyển từ khanh khách đến cười sằng sặc. Điều đó làm Diệp Tri Thu vô cùng khoái chí, cô thích anh cười thoải mái như thế này, làm cô cũng cười theo rộn rã.
Hai người hầu như tạo thành cơn hỗn chiến ở trên ghế dài. Một người ra sức tấn công còn một người tận lực trốn tránh. Và cứ thế một chiếc ghế nhỏ bé lại như trở thành chiến địa ác liệt. Trong khi bị cảm giác nhột nhạo tấn công, Hoa Vân Phong vẫn chưa bao giờ lơ là việc bảo vệ cô nàng. Lo rằng cô quá phấn khích mà bị ngã xuống sàn nhà. Nên anh vốn không có chỗ nào để trốn mà còn phải dùng một tay ngăn cản “nhất dương chỉ” của cô tấn công vào vùng sườn hai bên hông (nơi dễ nhột nhất của anh), còn một tay thì ôm eo cô đề phòng cô ngã xuống sẽ khiến anh đau lòng chết mất. Cho nên “Ngư ông đắc lợi”, Diệp Tri Thu quá dễ dàng mà trừng phạt anh theo ý muốn của cô.
Trong không gian tràn ngập tiếng cười của hai người làm rộn rã bầu không khí về đêm vốn lạnh dần báo hiệu thời tiết sắp chuyển vào xuân, con người hầu như cũng hòa mình vào sự tưng bừng, sôi nổi của mùa xuân tình yêu, một tình yêu đã sớm nhen nhóm, nảy nở từ rất lâu nhưng đến nay mới có cơ hội bùng cháy thắm đượm tình ý mặn nồng.
-------------------------
Điện thoại “tích… tích…” rất lâu mới có người nghe máy.
Phùng Kiến Quân gắt gỏng:
- Gì? Tên ôn thần!
Bên này hung hãn la hét:
- Phùng Kiến Quân chết tiệt! Cậu chết ở đâu vậy hả? Gọi muốn cháy cái máy mà không có nghe gì hết!
Phùng Kiến Quân uất hận nhìn trân trân cái màn hình điện thoại đang hiển thị người gọi là Bạch Thiệu Đông, mà không cần xem cũng biết giọng nói chẳng khi nào từ tốn hòa nhã của tên ôn thần này rồi. Hừ, anh có xúc động muốn đập vỡ tan tành cái máy để tên ôn thần không lên tiếng được nữa. Nhưng dù gì đây là tài sản của anh nha, nếu có muốn đập thì kiếm ngay cái mặt của hắn mà đập, tội tình gì đập cái di động để rồi lười đi mua cái khác…
Mà cũng chẳng trách Bạch Thiệu Đông được, vì anh mới vừa bị Tô Uyển Thanh làm cho tan nát cõi lòng. Chuyện cũng thật miên man, vẫn luôn là nỗi đau như bao lần bị cô gái ấy đối xử lạnh nhạt thôi.
Số là Bạch Thiệu Đông đến phòng làm việc của Tô Uyển Thanh tìm cớ để được gặp cô một cái, có thế anh mới chú tâm vào công việc được. Nếu không thì mắt anh lúc nào cũng phóng ra ngoài cửa, còn bằng không thì dường như ảo giác luôn xuất hiện, bên tai hầu như lúc nào cũng nghe thấy tiếng bước chân của cô tiến đến gần nơi này. Tâm trạng rối loạn là thế làm sao có thể chuyên tâm chuyện gì được!
Bạch Thiệu Đông mới bước vào đã thấy Tô Uyển Thanh đang cầm điện thoại trên tay ngẩng người. Anh gọi cô hai tiếng cô cũng không có phản ứng. Anh bất đắc dĩ tiến lên gần, đứng trước mặt cô mà nói:
- Bác sĩ Thanh, cô không khỏe trong người sao? Sắc mặt có vẻ…
Chưa nói trọn câu thì đã bị phản ứng của Tô Uyển Thanh làm cho giật cả mình:
- Phó viện trưởng, anh vào phòng người khác cũng không chịu gõ cửa. Phép lịch sự tối thiểu này anh cũng không biết hay sao?
Bạch Thiệu Đông đang hưng trí bừng bừng muốn đến gặp cô để mời cô đi một buổi tiệc rượu tối nay mà anh đại diện cho ban lãnh đạo bệnh viện để tham dự, nhưng mà hình như cô đang có chuyện không vui thì phải…
Anh chỉ ngơ ngẩn nhìn cô mà không nói câu nào. Một hồi lâu sau anh mới cất tiếng nói:
- Khi nãy tôi gõ cửa ba lần rồi, vả lại khi vào tôi có gọi cô hai tiếng mà cô không trả lời. Nhìn sắc mặt cô có phần sa sút, tôi nghĩ chắc có lẽ mấy ngày nay quá bận rộn ảnh hưởng sức khỏe của cô, nên mới mạo muội quan tâm vài câu. Nếu điều đó làm cô không vui thì cho tôi xin lỗi đi!
Câu nói thật dài của anh mang theo âm điệu trầm thấp, ẩn ẩn đâu đó sự hụt hẫng. Tô Uyển Thanh giật mình, lúc này cô mới ý thức được trong lời nói của mình có phần quá đáng, vô tình làm cho lòng quan tâm của người ta bị tổn thương. Cô hơi cúi đầu đưa mắt nhìn đi nơi khác không dám nhìn thẳng vào người đối diện. Một phần cảm giác áy náy dâng lên trong lòng. Cô là một người có trách nhiệm, cũng biết mình không đúng thì phải nhận lỗi, cho nên Tô Uyển Thanh nhanh chóng lấy lại sự kiêu ngạo và lãnh đạm của mình. Cô nói với anh:
- Cảm ơn phó viện trưởng đã quan tâm. Có lẽ tâm trạng của tôi dạo này không ổn định do áp lực công việc… À, anh tìm tôi có việc gì?
Lần nào cô cũng hỏi anh câu này. Không có việc thì không tìm cô được sao? Hai người ở cùng một nơi làm việc mà như xa tận chân trời. Bạch Thiệu Đông hắng giọng một cái, cũng quyết định nói thật mục đích đến đây:
- Đương nhiên có việc cần cô giúp… Ờ, tối nay 7 giờ rưỡi có thiếp mời đi dự tiệc rượu. Cô cũng biết những buổi tiệc xã giao này cần phải mang theo bạn nhảy… Tôi thì không có ai đi cùng… tôi không biết có thể mời bác sĩ Thanh đi cùng hay không?
Một câu nói ra mà ngắt quãng nhiều đoạn như vậy quả thật không phải phong cách ăn nói lưu loát, miệng lưỡi trơn tru như Bạch Thiệu Đông của trước kia, hay nói đúng hơn là trước mặt Tô Uyển Thanh thì anh lại cảm thấy nghèo từ ngữ, miệng khô lưỡi thắt, vốn chẳng biết bắt đầu từ đâu và phải nói như thế nào. Mặc khác còn sợ nếu sơ suất gì đó trong lời nói có thể làm cô ấy không thích, điều đó sẽ giày vò anh chết mất.
Tô Uyển Thanh lẳng lặng quan sát một chút người đối diện. Cô có tài quan sát rất lợi hại, có thể nhìn vào mắt đối phương mà đoán biết thật giả trong lời nói. Trước kia khi đối mặt với anh ta, cô chưa bao giờ muốn nhìn thẳng mặt hay quan tâm phân tích những lời nói của anh ta, vì bất kỳ cái gì xuất phát từ miệng anh cô cũng đều cho là giả dối.
Nay có dịp được nhìn người này, quả thật ánh mắt toát lên sự chân thành, có phần sợ hãi, mà nếu cô đoán không lầm thì anh đang sợ cô không đồng ý. Mà nghĩ cũng thật lạ, dạo này anh thường xuyên đến tìm cô, có thể dùng hai từ “mặt dày” đến để hình dung còn thấy chưa đủ. Cô có cảm giác từ chán ghét đến chết lặng, giờ là vô cảm luôn rồi. Nhiều lúc là đuổi khéo, đuổi thẳng rồi đến mặc kệ cho anh ngồi đối diện mà lải nhải hết chuyện trên trời dưới đất còn cô thì chẳng có mảy may xúc động, chỉ xem anh như là một vật trang trí sinh động mà thôi.
Lần này cũng không ngoại lệ, cho dù Bạch Thiệu Đông có giở hết chiêu trò, dùng cạn lời lẽ để thuyết phục cô thì kết quả chẳng phải đều như nhau!
Bạch Thiệu Đông hăng hái múa võ mồm:
- Bác sĩ Thanh à, cô phải biết bệnh viện chúng ta là bệnh viện danh tiếng mới được mời đi dự loại tiệc này của giới thượng lưu thành phố. Tôi thấy hàng ngày cô làm việc rất tận tâm, chăm chỉ mà thật sự rất lo lắng cho sức khỏe của cô. Làm bác sĩ phải chú ý sức khỏe của bản thân trước thì mới có đủ tinh lực hoàn thành tốt được nhiệm vụ được chứ. Thì đây là cơ hội rất thích hợp để vừa giải khuây vừa được tiếp xúc với nhiều người rất thú vị. Đến lúc đó cô sẽ thích cho mà xem… Bình thường cô luôn cho tôi rào cản phân biệt chức vị, nhưng mà lần này cô có thể cho tôi được với tư cách một người bạn đến mời cô cùng tôi đến đó một chút không? Nếu đến đó mà không làm cô vui vẻ thì ngay lập tức tôi đưa cô về, đừng lo lắng gì cả. Bác sĩ Thanh, cô thấy sao?
Thấy cái gì chứ? Tô Uyển Thanh chỉ thấy một chữ “phiền” nhắm thẳng lên đầu đây này.
Đối với các cô gái khác thì Bạch Thiệu Đông không cần phải hao hơi tổn tiếng như vậy đâu, chỉ cần nhìn thấy vẻ bề ngoài cùng địa vị của anh thôi thì chỉ cần một cái ngoắc tay là đủ. Đằng này, anh đứng nói cả buổi trời mà vẻ mặt của cô nàng này vẫn dửng dưng như nghe chuyện không liên quan đến mình. Ai bảo cô ấy đã trao chiếc chìa khóa trái tim mình cho một người khác rồi chứ, nhưng người ta cứ mãi không chịu đến mở ra mà thôi…
Tô Uyển Thanh đợi anh nói xong và cũng không biết sao cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt mang theo hăm hở chờ mong của anh ta. Cô quyết tuyệt nói ngay:
- Cảm ơn phó viện trưởng đã quan tâm cấp dưới như vậy. Việc làm thì ai cũng phải làm, nhiều người còn bận rộn hơn tôi. Nếu anh có lòng như vậy thì hãy dành cơ hội này cho người khác cần nó hơn tôi đi. Vả lại tối nay tôi có dự định của mình rồi. Mong anh thông cảm!
Từ chối, lại là từ chối. Cô còn nhẫn tâm với anh thêm bao nhiêu lần nữa đây. Mà thật lạ, sao lần nào cô cự tuyệt anh chỉ thầm oán bản thân mình, nghĩ rằng mình làm không đủ tốt nên cô mới không hồi tâm chuyển ý, chứ chưa bao giờ trách hờn cô cả.
Bạch Thiệu Đông cố nặn ra một nụ cười méo mó hoàn toàn khó coi khi kết hợp với gương mặt tuấn tú của anh. Anh nói:
- Nếu cô đã nói vậy thì… chỉ biết hẹn lại lần sau thôi. Buổi tối vui vẻ! Xin chào.
Nói câu chào tạm biệt rồi anh cũng xoay người ra phía cửa. Tô Uyển Thanh thoáng thấy được trong đôi mắt anh ẩn chứa niềm đâu thương. Cô thở dài một hơi, tự phiền não chính bản thân mình dạo này sao cứ chú ý đến cảm xúc của người kia như vậy. Và cũng tự dưng buồn bực trong lòng, Tô Uyển Thanh bước ra khỏi ghế đi đi lại lại trong phòng một cách vô thức, sau đó cô lại nhìn lên đồng hồ, đã là 5 giờ 15 phút rồi. Trong dạ thầm nghĩ: Chắc không lâu nữa Vân Phong sẽ đến bệnh viện thôi, vì anh đã có lời hứa với bác sĩ điều trị là tối nay sẽ ở lại bệnh viện. Cô mong chờ quá đi! Đáng lẽ ra tối nay cô không có ca trực, nhưng cô đã chủ động yêu cầu được ở lại chỉ để được gặp anh thôi.
Bạch Thiệu Đông sau khi đóng cánh cửa phòng sau lưng lại, tâm hồn anh cũng dường như bị nhốt tại bên trong. Cất bước rời đi nơi đó mà bàn chân nặng như đổ thêm chì, có lẽ tâm trạng nặng nề đã ảnh hưởng chi phối. Anh thở dài, nhìn lên trần nhà lặng lẽ một màu trắng, trong đầu trống rỗng, chỉ quanh quẩn toàn những lời nói cự tuyệt của Tô Uyển Thanh, cổ họng đắng chát, cố nặn ra một nụ cười tự giễu, sau đó lắc lắc đầu rồi rảo bước thật nhanh hướng về phía thang máy. Thật sự tình yêu là một căn bệnh, mà hễ trái tim nào đã mắc bệnh này thì chỉ có một liều thuốc để trị mà thôi, đó chính là một trái tim khác có cùng chung nhịp đập!
Thế là tiệc rượu này Bạch Thiệu Đông vẫn đi, anh vẫn mang trên mặt nụ cười xán lạn như mọi khi, tuy nhiên trong lòng chẳng có chút nào là vui sướng cả. Xã giao, tiệc rượu, mọi người ồn ào chúc tụng nhau những lời khách sáo, nịnh bợ, vuốt đuôi cũng không thiếu. Bạch Thiệu Đông chỉ chào qua một lượt tất cả mọi người rồi sau đó ngồi một mình trong góc khuất mà uống rượu buồn.
Ngồi đó không lâu, Bạch Thiệu Đông lại bị một cô gái đến làm phiền. Nếu như bình thường anh không ngần ngại mà buông lời trêu ghẹo, nhưng từ khi biết mình thật lòng yêu Tô Uyển Thanh, anh dường như thay đổi thành con người khác, giống như vị hòa thượng không động lòng trước nữ sắc nữa, ngoại trừ người con gái kia. Nhưng mà anh muốn bình yên mà chẳng được, cô gái đến mời anh nhảy là con gái út của một bệnh nhân nhập viện vì nhồi máu cơ tim không lâu trước đó và anh là bác sĩ riêng cho gia đình họ, nhà họ Trương danh tiếng, là cổ đông lớn của Thịnh Á. Cô gái này đem lòng mến anh và anh cũng đã từng có qua lại với cô ta. Bây giờ anh chỉ muốn cắt đứt mọi mối liên quan để không làm tăng thêm vết nhơ, để cho Tô Uyển Thanh hoàn toàn tin tưởng anh.
Thế nên anh đã khéo léo từ chối:
- Xin lỗi em, hôm nay anh hơi mệt trong người, với lại uống khá nhiều rượu, có lẽ anh phải cáo lỗi với mọi người xin về trước. Em đừng buồn anh nhé!
Cô gái kia tuy trong lòng tiếc nuối nhưng không tiện làm mất phẩm giá, cô cười đáp:
- Được rồi, hẹn anh dịp khác. Chú ý sức khỏe. Và còn nữa… Em rất nhớ anh!
Câu cuối cùng cô kề sát vào lỗ tai anh mà nói, hơi nóng tỏa ra từ hơi thở của cô làm Bạch Thiệu Đông không được tự nhiên lui về phía sau. Trước kia anh không quá ghét mùi son phấn nồng nặc, nhưng giờ đây anh chỉ thích cách trang điểm và mùi hương thoang thoảng trên người của Tô Uyển Thanh mà thôi, còn các cô gái khác thì hoàn toàn bị anh xếp vào loại “tục khí”.
Bạch Thiệu Đông nói:
- Thật sự xin lỗi, làm em thất vọng rồi!
Từ chối, không chỉ dịp này mà là tất cả những cơ hội sau này. Từ chối, không chỉ xã giao thông thường mà là quan hệ nam nữ. Nói xong, Bạch Thiệu Đông nhẹ gật đầu chào tạm biệt rồi hướng về phía đại sảnh mà đi, để lại cô gái đứng đó với vẻ mặt không mấy tốt đẹp…
Bạch Thiệu Đông cáo biệt ra về. Bước ra phía ngoài khách sạn hóng làn gió tự nhiên bên ngoài cảm giác cơn say giảm đi ít nhiều, tuy nhiên trong lòng vẫn còn buồn bực không yên. Lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Hoa Vân Phong nhưng thông tin thu được là đầu dây bên kia tắt máy. Chắc là hết pin thôi. Điều này thật lạ, Hoa Vân Phong từ khi sử dụng di động đến nay chưa bao giờ để cho điện thoại hết pin tắt máy như thế này cả. Suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc Bạch Thiệu Đông đã hiểu, anh thì thầm một mình:
- Người ta có bạn có đôi, còn ta thui thủi bơ vơ một mình! Ha ha…
Cười tự giễu, anh tiếp tục nhấn số khác. Đầu giây bên kia lâu lắm mới bắt máy và sau đó là vang lên tiếng nói cộc lốc của Phùng Kiến Quân…
Phùng Kiến Quân đâu có chịu thua, ăn miếng thì trả miếng thôi, ai sợ ai nào. Anh gắt vào điện thoại như muốn làm thủng cả màng nhĩ của người gọi đến:
- Ôn thần! Điên sao? Mới ra viện à?
Bạch Thiệu Đông không có ý kiến. Bởi vì ngày nào anh không vào bệnh viện, tên này quên chức trách của anh là gì rồi sao? Hừ!
Anh bình thản nói:
- Bệnh viện tôi ở còn nhiều hơn ở nhà đấy!
Phùng Kiến Quân thiếu điều muốn hộc một búng máu, anh thật sự bị chọc tức điên lên rồi. Anh cố ý mắng Bạch Thiệu Đông mới từ viện tâm thần đi ra cho nên mới nổi giận lung tung, đúng là đầu óc không bình thường mà. Cái tên ôn thần này buồn quá không có gì làm rồi gọi điện thoại phá phách anh thế này sao! Anh không thể nào nói chuyện với hắn nổi nữa mà… Không chịu yếu thế, anh đang suy tính tìm từ gì để mắng lại thì đột nhiên nghe Bạch Thiệu Đông hạ giọng:
- Người anh em tốt. Tối nay tôi mời cậu uống vài ly có chịu không?
Phùng Kiến Quân vốn định nổi điên lên, nhưng nghe câu nói không có mùa xuân của tên ôn thần thì anh cũng không nỡ từ chối:
- Được rồi. Đi thì đi.
Bạch Thiệu Đông tìm được chiến hữu cũng cảm thấy thoải mái một chút, anh nói:
- Đến Tương Phùng!
Lúc này Phùng Kiến Quân mới thật sự nổi điên:
- Đến Tương Phùng mà còn dám nói mời tôi. Chẳng phải là của tôi hay sao… lần nào không miễn phí. Hừ!
Bạch Thiệu Đông vò đầu bứt tóc: Tên này có chịu im đi không? Nếu anh điên lên sẽ phá nát cái Tương Phùng của hắn đó…
Anh hít sâu một hơi gằng từng tiếng:
- Đồ... keo… kiệt! Tôi mua hết cái quán Bar của cậu cũng được đó…
Phùng Kiến Quân cười ha ha vào điện thoại:
- Ha ha! Tên ôn thần, anh bị lừa… vui quá. Mắng người khác có làm anh quên đi chuyện bực mình không? Đây là cách tôi học được từ Phong ca đó. Hay quá còn gì.
Bạch Thiệu Đông nghe xong thì oán khí chợt xông lên đầu. Mà ngẫm lại cũng đúng, anh tốn công phí sức cãi với tên dở hơi kia nên cũng tạm quên đi nỗi thương cảm. Nhưng vẫn cố chấp không chịu cảm ơn hắn đâu, anh nói:
- Đợi khi gặp nhau nói trực tiếp không được sao mà phải nói qua điện thoại hả, có biết tốn tiền không? Đồ lãng phí tài nguyên!
Tuy hiện tại anh có thừa khả năng trong tiền bạc, nhưng thời thơ ấu cũng đã trải qua quá nhiều đau thương, mất mát và thấm thía cảm giác không có tiền, không có cơm ăn là như thế nào. Cho nên những lời này xem ra nói không quá phù hợp với thân phận và địa vị hiện tại, nhưng anh vẫn nói ra thật thuận miệng.
Phùng Kiến Quân phản bát:
- Hừ, khi nãy ai bảo tôi keo kiệt giờ lại mắng lãng phí? Ha… còn anh, đường đường là phó viện trưởng lại sợ tốn bấy nhiêu tiền lẻ… ai mới là keo kiệt đây?
Bạch Thiệu Đông nhíu mày: Tên này càng nói càng nhảm rồi. Anh cũng không thích đôi co. Chỉ ngắn gọn nói một câu:
- Đi thôi, nhiều chuyện quá!
Học theo ngữ khí của Hoa Vân Phong để nói chuyện và lập tức ngắt máy, Phùng Kiến Quân mới chịu im miệng, nếu không chắc hai người “nấu cháo” đến nát nhừ cái điện thoại ra quá!
Sau đó là ở Tương Phùng chỉ có ba chàng trai tụ họp, còn người kia thì còn đang vô tư ở nhà ôm người đẹp…
- Nè, có phải anh nói chuyện ngọt ngào để chọc em vui thành nghiện rồi không?
Hoa Vân Phong bị cô hỏi có phần ngạc nhiên. Chẳng lẽ cô không thích? Anh hỏi có chút khẩn trương:
- Em không thích sao?
Diệp Tri Thu thấy anh bị cô đùa giỡn cho sắc mặt hơi trầm xuống thì khoái chí muốn cười to. Thật là, anh lớn hơn cô bao nhiêu tuổi mà còn ngây thơ hơn cô nữa chứ…
Hoa Vân Phong nghe tiếng cô khụt khịt trong cổ họng và bờ vai đang run lên, anh đoán là cô đang cười trộm. Hèn gì cô lại vội vã từ trên người anh trèo xuống…
Đột nhiên anh nói hơi lớn tiếng:
- Tri Thu, đừng động đậy!
Diệp Tri Thu ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra, vẻ mặt vẫn còn đọng lại nét cười chưa tiêu tan hết, mà dường như bị câu lệnh của anh điểm huyệt.
Hoa Vân Phong đưa tay lên mặt cô, sờ qua sờ lại một lát. Sau đó anh đưa ra kết luận:
- Mặt cười không thoải mái, các cơ bị chèn ép không được tự nhiên co giãn… Sau này muốn cười thì cứ cười, sao phải làm khó mình như vậy chứ? Sẽ mau có nếp nhăn cho coi.
Ngay sau đó, Diệp Tri Thu mới hoàn hồn rút lại nét cười trên mặt. Ồ, thì ra anh muốn “xem” khi cô cười là như thế nào? Thiệt là, làm cô giật cả mình. Ai oán, cô chu môi:
- Hừ, tại anh đó, làm người ta hết hồn à. Nên mới có nét mặt thấy ghê như vậy đó.
Hoa Vân Phong còn thật tình nhắc nhở:
- Vậy thì em phải làm quen đi. Sau này anh sẽ thường xuyên hành động như vậy. Đó là cách thức của riêng anh, em luyện tập cho tự nhiên một chút.
Một thoáng gì đó dồn ép trái tim cô. Cô lại đặt tay anh lên mặt mình, nói:
- Xem đi. Bây giờ người ta bình thường rồi nè.
Hoa Vân Phong rút tay lại ôm ngang hông cô, không thèm ‘xem’ gương mặt cô nữa:
- Không xem. Bây giờ không thú vị…
Diệp Tri Thu mới ngớ ra. Há, giỏi lắm! Anh dám bày trò chọc ghẹo cô kiểu đó nữa à. Hừ… thiệt tình phải phạt mới sợ hay sao?
Diệp Tri Thu cắn lại môi dưới, ánh mắt toát lên một tia ‘tàn nhẫn’. Cô chìa ngón tay trỏ ra và bắt đầu làm chuyện mà anh ghét nhất. Đó chính là “thọt lét”. Phải biết Hoa Vân Phong sợ nhột đến mức nào. Thực ra hiện tượng ‘sợ nhột’ này là bẩm sinh, vì một đứa trẻ 21 ngày tuổi đã biết nhột là gì rồi. Hơn nữa cảm giác của Hoa Vân Phong nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, nên không tránh khỏi sợ hãi cảm giác “vui vẻ” đáng sợ này.
Một người như anh vốn chưa bao giờ có tiếng cười quá mức sổ sàng, thế mà giờ đây không điều khiển được nữa rồi. Anh cười chuyển từ khanh khách đến cười sằng sặc. Điều đó làm Diệp Tri Thu vô cùng khoái chí, cô thích anh cười thoải mái như thế này, làm cô cũng cười theo rộn rã.
Hai người hầu như tạo thành cơn hỗn chiến ở trên ghế dài. Một người ra sức tấn công còn một người tận lực trốn tránh. Và cứ thế một chiếc ghế nhỏ bé lại như trở thành chiến địa ác liệt. Trong khi bị cảm giác nhột nhạo tấn công, Hoa Vân Phong vẫn chưa bao giờ lơ là việc bảo vệ cô nàng. Lo rằng cô quá phấn khích mà bị ngã xuống sàn nhà. Nên anh vốn không có chỗ nào để trốn mà còn phải dùng một tay ngăn cản “nhất dương chỉ” của cô tấn công vào vùng sườn hai bên hông (nơi dễ nhột nhất của anh), còn một tay thì ôm eo cô đề phòng cô ngã xuống sẽ khiến anh đau lòng chết mất. Cho nên “Ngư ông đắc lợi”, Diệp Tri Thu quá dễ dàng mà trừng phạt anh theo ý muốn của cô.
Trong không gian tràn ngập tiếng cười của hai người làm rộn rã bầu không khí về đêm vốn lạnh dần báo hiệu thời tiết sắp chuyển vào xuân, con người hầu như cũng hòa mình vào sự tưng bừng, sôi nổi của mùa xuân tình yêu, một tình yêu đã sớm nhen nhóm, nảy nở từ rất lâu nhưng đến nay mới có cơ hội bùng cháy thắm đượm tình ý mặn nồng.
-------------------------
Điện thoại “tích… tích…” rất lâu mới có người nghe máy.
Phùng Kiến Quân gắt gỏng:
- Gì? Tên ôn thần!
Bên này hung hãn la hét:
- Phùng Kiến Quân chết tiệt! Cậu chết ở đâu vậy hả? Gọi muốn cháy cái máy mà không có nghe gì hết!
Phùng Kiến Quân uất hận nhìn trân trân cái màn hình điện thoại đang hiển thị người gọi là Bạch Thiệu Đông, mà không cần xem cũng biết giọng nói chẳng khi nào từ tốn hòa nhã của tên ôn thần này rồi. Hừ, anh có xúc động muốn đập vỡ tan tành cái máy để tên ôn thần không lên tiếng được nữa. Nhưng dù gì đây là tài sản của anh nha, nếu có muốn đập thì kiếm ngay cái mặt của hắn mà đập, tội tình gì đập cái di động để rồi lười đi mua cái khác…
Mà cũng chẳng trách Bạch Thiệu Đông được, vì anh mới vừa bị Tô Uyển Thanh làm cho tan nát cõi lòng. Chuyện cũng thật miên man, vẫn luôn là nỗi đau như bao lần bị cô gái ấy đối xử lạnh nhạt thôi.
Số là Bạch Thiệu Đông đến phòng làm việc của Tô Uyển Thanh tìm cớ để được gặp cô một cái, có thế anh mới chú tâm vào công việc được. Nếu không thì mắt anh lúc nào cũng phóng ra ngoài cửa, còn bằng không thì dường như ảo giác luôn xuất hiện, bên tai hầu như lúc nào cũng nghe thấy tiếng bước chân của cô tiến đến gần nơi này. Tâm trạng rối loạn là thế làm sao có thể chuyên tâm chuyện gì được!
Bạch Thiệu Đông mới bước vào đã thấy Tô Uyển Thanh đang cầm điện thoại trên tay ngẩng người. Anh gọi cô hai tiếng cô cũng không có phản ứng. Anh bất đắc dĩ tiến lên gần, đứng trước mặt cô mà nói:
- Bác sĩ Thanh, cô không khỏe trong người sao? Sắc mặt có vẻ…
Chưa nói trọn câu thì đã bị phản ứng của Tô Uyển Thanh làm cho giật cả mình:
- Phó viện trưởng, anh vào phòng người khác cũng không chịu gõ cửa. Phép lịch sự tối thiểu này anh cũng không biết hay sao?
Bạch Thiệu Đông đang hưng trí bừng bừng muốn đến gặp cô để mời cô đi một buổi tiệc rượu tối nay mà anh đại diện cho ban lãnh đạo bệnh viện để tham dự, nhưng mà hình như cô đang có chuyện không vui thì phải…
Anh chỉ ngơ ngẩn nhìn cô mà không nói câu nào. Một hồi lâu sau anh mới cất tiếng nói:
- Khi nãy tôi gõ cửa ba lần rồi, vả lại khi vào tôi có gọi cô hai tiếng mà cô không trả lời. Nhìn sắc mặt cô có phần sa sút, tôi nghĩ chắc có lẽ mấy ngày nay quá bận rộn ảnh hưởng sức khỏe của cô, nên mới mạo muội quan tâm vài câu. Nếu điều đó làm cô không vui thì cho tôi xin lỗi đi!
Câu nói thật dài của anh mang theo âm điệu trầm thấp, ẩn ẩn đâu đó sự hụt hẫng. Tô Uyển Thanh giật mình, lúc này cô mới ý thức được trong lời nói của mình có phần quá đáng, vô tình làm cho lòng quan tâm của người ta bị tổn thương. Cô hơi cúi đầu đưa mắt nhìn đi nơi khác không dám nhìn thẳng vào người đối diện. Một phần cảm giác áy náy dâng lên trong lòng. Cô là một người có trách nhiệm, cũng biết mình không đúng thì phải nhận lỗi, cho nên Tô Uyển Thanh nhanh chóng lấy lại sự kiêu ngạo và lãnh đạm của mình. Cô nói với anh:
- Cảm ơn phó viện trưởng đã quan tâm. Có lẽ tâm trạng của tôi dạo này không ổn định do áp lực công việc… À, anh tìm tôi có việc gì?
Lần nào cô cũng hỏi anh câu này. Không có việc thì không tìm cô được sao? Hai người ở cùng một nơi làm việc mà như xa tận chân trời. Bạch Thiệu Đông hắng giọng một cái, cũng quyết định nói thật mục đích đến đây:
- Đương nhiên có việc cần cô giúp… Ờ, tối nay 7 giờ rưỡi có thiếp mời đi dự tiệc rượu. Cô cũng biết những buổi tiệc xã giao này cần phải mang theo bạn nhảy… Tôi thì không có ai đi cùng… tôi không biết có thể mời bác sĩ Thanh đi cùng hay không?
Một câu nói ra mà ngắt quãng nhiều đoạn như vậy quả thật không phải phong cách ăn nói lưu loát, miệng lưỡi trơn tru như Bạch Thiệu Đông của trước kia, hay nói đúng hơn là trước mặt Tô Uyển Thanh thì anh lại cảm thấy nghèo từ ngữ, miệng khô lưỡi thắt, vốn chẳng biết bắt đầu từ đâu và phải nói như thế nào. Mặc khác còn sợ nếu sơ suất gì đó trong lời nói có thể làm cô ấy không thích, điều đó sẽ giày vò anh chết mất.
Tô Uyển Thanh lẳng lặng quan sát một chút người đối diện. Cô có tài quan sát rất lợi hại, có thể nhìn vào mắt đối phương mà đoán biết thật giả trong lời nói. Trước kia khi đối mặt với anh ta, cô chưa bao giờ muốn nhìn thẳng mặt hay quan tâm phân tích những lời nói của anh ta, vì bất kỳ cái gì xuất phát từ miệng anh cô cũng đều cho là giả dối.
Nay có dịp được nhìn người này, quả thật ánh mắt toát lên sự chân thành, có phần sợ hãi, mà nếu cô đoán không lầm thì anh đang sợ cô không đồng ý. Mà nghĩ cũng thật lạ, dạo này anh thường xuyên đến tìm cô, có thể dùng hai từ “mặt dày” đến để hình dung còn thấy chưa đủ. Cô có cảm giác từ chán ghét đến chết lặng, giờ là vô cảm luôn rồi. Nhiều lúc là đuổi khéo, đuổi thẳng rồi đến mặc kệ cho anh ngồi đối diện mà lải nhải hết chuyện trên trời dưới đất còn cô thì chẳng có mảy may xúc động, chỉ xem anh như là một vật trang trí sinh động mà thôi.
Lần này cũng không ngoại lệ, cho dù Bạch Thiệu Đông có giở hết chiêu trò, dùng cạn lời lẽ để thuyết phục cô thì kết quả chẳng phải đều như nhau!
Bạch Thiệu Đông hăng hái múa võ mồm:
- Bác sĩ Thanh à, cô phải biết bệnh viện chúng ta là bệnh viện danh tiếng mới được mời đi dự loại tiệc này của giới thượng lưu thành phố. Tôi thấy hàng ngày cô làm việc rất tận tâm, chăm chỉ mà thật sự rất lo lắng cho sức khỏe của cô. Làm bác sĩ phải chú ý sức khỏe của bản thân trước thì mới có đủ tinh lực hoàn thành tốt được nhiệm vụ được chứ. Thì đây là cơ hội rất thích hợp để vừa giải khuây vừa được tiếp xúc với nhiều người rất thú vị. Đến lúc đó cô sẽ thích cho mà xem… Bình thường cô luôn cho tôi rào cản phân biệt chức vị, nhưng mà lần này cô có thể cho tôi được với tư cách một người bạn đến mời cô cùng tôi đến đó một chút không? Nếu đến đó mà không làm cô vui vẻ thì ngay lập tức tôi đưa cô về, đừng lo lắng gì cả. Bác sĩ Thanh, cô thấy sao?
Thấy cái gì chứ? Tô Uyển Thanh chỉ thấy một chữ “phiền” nhắm thẳng lên đầu đây này.
Đối với các cô gái khác thì Bạch Thiệu Đông không cần phải hao hơi tổn tiếng như vậy đâu, chỉ cần nhìn thấy vẻ bề ngoài cùng địa vị của anh thôi thì chỉ cần một cái ngoắc tay là đủ. Đằng này, anh đứng nói cả buổi trời mà vẻ mặt của cô nàng này vẫn dửng dưng như nghe chuyện không liên quan đến mình. Ai bảo cô ấy đã trao chiếc chìa khóa trái tim mình cho một người khác rồi chứ, nhưng người ta cứ mãi không chịu đến mở ra mà thôi…
Tô Uyển Thanh đợi anh nói xong và cũng không biết sao cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt mang theo hăm hở chờ mong của anh ta. Cô quyết tuyệt nói ngay:
- Cảm ơn phó viện trưởng đã quan tâm cấp dưới như vậy. Việc làm thì ai cũng phải làm, nhiều người còn bận rộn hơn tôi. Nếu anh có lòng như vậy thì hãy dành cơ hội này cho người khác cần nó hơn tôi đi. Vả lại tối nay tôi có dự định của mình rồi. Mong anh thông cảm!
Từ chối, lại là từ chối. Cô còn nhẫn tâm với anh thêm bao nhiêu lần nữa đây. Mà thật lạ, sao lần nào cô cự tuyệt anh chỉ thầm oán bản thân mình, nghĩ rằng mình làm không đủ tốt nên cô mới không hồi tâm chuyển ý, chứ chưa bao giờ trách hờn cô cả.
Bạch Thiệu Đông cố nặn ra một nụ cười méo mó hoàn toàn khó coi khi kết hợp với gương mặt tuấn tú của anh. Anh nói:
- Nếu cô đã nói vậy thì… chỉ biết hẹn lại lần sau thôi. Buổi tối vui vẻ! Xin chào.
Nói câu chào tạm biệt rồi anh cũng xoay người ra phía cửa. Tô Uyển Thanh thoáng thấy được trong đôi mắt anh ẩn chứa niềm đâu thương. Cô thở dài một hơi, tự phiền não chính bản thân mình dạo này sao cứ chú ý đến cảm xúc của người kia như vậy. Và cũng tự dưng buồn bực trong lòng, Tô Uyển Thanh bước ra khỏi ghế đi đi lại lại trong phòng một cách vô thức, sau đó cô lại nhìn lên đồng hồ, đã là 5 giờ 15 phút rồi. Trong dạ thầm nghĩ: Chắc không lâu nữa Vân Phong sẽ đến bệnh viện thôi, vì anh đã có lời hứa với bác sĩ điều trị là tối nay sẽ ở lại bệnh viện. Cô mong chờ quá đi! Đáng lẽ ra tối nay cô không có ca trực, nhưng cô đã chủ động yêu cầu được ở lại chỉ để được gặp anh thôi.
Bạch Thiệu Đông sau khi đóng cánh cửa phòng sau lưng lại, tâm hồn anh cũng dường như bị nhốt tại bên trong. Cất bước rời đi nơi đó mà bàn chân nặng như đổ thêm chì, có lẽ tâm trạng nặng nề đã ảnh hưởng chi phối. Anh thở dài, nhìn lên trần nhà lặng lẽ một màu trắng, trong đầu trống rỗng, chỉ quanh quẩn toàn những lời nói cự tuyệt của Tô Uyển Thanh, cổ họng đắng chát, cố nặn ra một nụ cười tự giễu, sau đó lắc lắc đầu rồi rảo bước thật nhanh hướng về phía thang máy. Thật sự tình yêu là một căn bệnh, mà hễ trái tim nào đã mắc bệnh này thì chỉ có một liều thuốc để trị mà thôi, đó chính là một trái tim khác có cùng chung nhịp đập!
Thế là tiệc rượu này Bạch Thiệu Đông vẫn đi, anh vẫn mang trên mặt nụ cười xán lạn như mọi khi, tuy nhiên trong lòng chẳng có chút nào là vui sướng cả. Xã giao, tiệc rượu, mọi người ồn ào chúc tụng nhau những lời khách sáo, nịnh bợ, vuốt đuôi cũng không thiếu. Bạch Thiệu Đông chỉ chào qua một lượt tất cả mọi người rồi sau đó ngồi một mình trong góc khuất mà uống rượu buồn.
Ngồi đó không lâu, Bạch Thiệu Đông lại bị một cô gái đến làm phiền. Nếu như bình thường anh không ngần ngại mà buông lời trêu ghẹo, nhưng từ khi biết mình thật lòng yêu Tô Uyển Thanh, anh dường như thay đổi thành con người khác, giống như vị hòa thượng không động lòng trước nữ sắc nữa, ngoại trừ người con gái kia. Nhưng mà anh muốn bình yên mà chẳng được, cô gái đến mời anh nhảy là con gái út của một bệnh nhân nhập viện vì nhồi máu cơ tim không lâu trước đó và anh là bác sĩ riêng cho gia đình họ, nhà họ Trương danh tiếng, là cổ đông lớn của Thịnh Á. Cô gái này đem lòng mến anh và anh cũng đã từng có qua lại với cô ta. Bây giờ anh chỉ muốn cắt đứt mọi mối liên quan để không làm tăng thêm vết nhơ, để cho Tô Uyển Thanh hoàn toàn tin tưởng anh.
Thế nên anh đã khéo léo từ chối:
- Xin lỗi em, hôm nay anh hơi mệt trong người, với lại uống khá nhiều rượu, có lẽ anh phải cáo lỗi với mọi người xin về trước. Em đừng buồn anh nhé!
Cô gái kia tuy trong lòng tiếc nuối nhưng không tiện làm mất phẩm giá, cô cười đáp:
- Được rồi, hẹn anh dịp khác. Chú ý sức khỏe. Và còn nữa… Em rất nhớ anh!
Câu cuối cùng cô kề sát vào lỗ tai anh mà nói, hơi nóng tỏa ra từ hơi thở của cô làm Bạch Thiệu Đông không được tự nhiên lui về phía sau. Trước kia anh không quá ghét mùi son phấn nồng nặc, nhưng giờ đây anh chỉ thích cách trang điểm và mùi hương thoang thoảng trên người của Tô Uyển Thanh mà thôi, còn các cô gái khác thì hoàn toàn bị anh xếp vào loại “tục khí”.
Bạch Thiệu Đông nói:
- Thật sự xin lỗi, làm em thất vọng rồi!
Từ chối, không chỉ dịp này mà là tất cả những cơ hội sau này. Từ chối, không chỉ xã giao thông thường mà là quan hệ nam nữ. Nói xong, Bạch Thiệu Đông nhẹ gật đầu chào tạm biệt rồi hướng về phía đại sảnh mà đi, để lại cô gái đứng đó với vẻ mặt không mấy tốt đẹp…
Bạch Thiệu Đông cáo biệt ra về. Bước ra phía ngoài khách sạn hóng làn gió tự nhiên bên ngoài cảm giác cơn say giảm đi ít nhiều, tuy nhiên trong lòng vẫn còn buồn bực không yên. Lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Hoa Vân Phong nhưng thông tin thu được là đầu dây bên kia tắt máy. Chắc là hết pin thôi. Điều này thật lạ, Hoa Vân Phong từ khi sử dụng di động đến nay chưa bao giờ để cho điện thoại hết pin tắt máy như thế này cả. Suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc Bạch Thiệu Đông đã hiểu, anh thì thầm một mình:
- Người ta có bạn có đôi, còn ta thui thủi bơ vơ một mình! Ha ha…
Cười tự giễu, anh tiếp tục nhấn số khác. Đầu giây bên kia lâu lắm mới bắt máy và sau đó là vang lên tiếng nói cộc lốc của Phùng Kiến Quân…
Phùng Kiến Quân đâu có chịu thua, ăn miếng thì trả miếng thôi, ai sợ ai nào. Anh gắt vào điện thoại như muốn làm thủng cả màng nhĩ của người gọi đến:
- Ôn thần! Điên sao? Mới ra viện à?
Bạch Thiệu Đông không có ý kiến. Bởi vì ngày nào anh không vào bệnh viện, tên này quên chức trách của anh là gì rồi sao? Hừ!
Anh bình thản nói:
- Bệnh viện tôi ở còn nhiều hơn ở nhà đấy!
Phùng Kiến Quân thiếu điều muốn hộc một búng máu, anh thật sự bị chọc tức điên lên rồi. Anh cố ý mắng Bạch Thiệu Đông mới từ viện tâm thần đi ra cho nên mới nổi giận lung tung, đúng là đầu óc không bình thường mà. Cái tên ôn thần này buồn quá không có gì làm rồi gọi điện thoại phá phách anh thế này sao! Anh không thể nào nói chuyện với hắn nổi nữa mà… Không chịu yếu thế, anh đang suy tính tìm từ gì để mắng lại thì đột nhiên nghe Bạch Thiệu Đông hạ giọng:
- Người anh em tốt. Tối nay tôi mời cậu uống vài ly có chịu không?
Phùng Kiến Quân vốn định nổi điên lên, nhưng nghe câu nói không có mùa xuân của tên ôn thần thì anh cũng không nỡ từ chối:
- Được rồi. Đi thì đi.
Bạch Thiệu Đông tìm được chiến hữu cũng cảm thấy thoải mái một chút, anh nói:
- Đến Tương Phùng!
Lúc này Phùng Kiến Quân mới thật sự nổi điên:
- Đến Tương Phùng mà còn dám nói mời tôi. Chẳng phải là của tôi hay sao… lần nào không miễn phí. Hừ!
Bạch Thiệu Đông vò đầu bứt tóc: Tên này có chịu im đi không? Nếu anh điên lên sẽ phá nát cái Tương Phùng của hắn đó…
Anh hít sâu một hơi gằng từng tiếng:
- Đồ... keo… kiệt! Tôi mua hết cái quán Bar của cậu cũng được đó…
Phùng Kiến Quân cười ha ha vào điện thoại:
- Ha ha! Tên ôn thần, anh bị lừa… vui quá. Mắng người khác có làm anh quên đi chuyện bực mình không? Đây là cách tôi học được từ Phong ca đó. Hay quá còn gì.
Bạch Thiệu Đông nghe xong thì oán khí chợt xông lên đầu. Mà ngẫm lại cũng đúng, anh tốn công phí sức cãi với tên dở hơi kia nên cũng tạm quên đi nỗi thương cảm. Nhưng vẫn cố chấp không chịu cảm ơn hắn đâu, anh nói:
- Đợi khi gặp nhau nói trực tiếp không được sao mà phải nói qua điện thoại hả, có biết tốn tiền không? Đồ lãng phí tài nguyên!
Tuy hiện tại anh có thừa khả năng trong tiền bạc, nhưng thời thơ ấu cũng đã trải qua quá nhiều đau thương, mất mát và thấm thía cảm giác không có tiền, không có cơm ăn là như thế nào. Cho nên những lời này xem ra nói không quá phù hợp với thân phận và địa vị hiện tại, nhưng anh vẫn nói ra thật thuận miệng.
Phùng Kiến Quân phản bát:
- Hừ, khi nãy ai bảo tôi keo kiệt giờ lại mắng lãng phí? Ha… còn anh, đường đường là phó viện trưởng lại sợ tốn bấy nhiêu tiền lẻ… ai mới là keo kiệt đây?
Bạch Thiệu Đông nhíu mày: Tên này càng nói càng nhảm rồi. Anh cũng không thích đôi co. Chỉ ngắn gọn nói một câu:
- Đi thôi, nhiều chuyện quá!
Học theo ngữ khí của Hoa Vân Phong để nói chuyện và lập tức ngắt máy, Phùng Kiến Quân mới chịu im miệng, nếu không chắc hai người “nấu cháo” đến nát nhừ cái điện thoại ra quá!
Sau đó là ở Tương Phùng chỉ có ba chàng trai tụ họp, còn người kia thì còn đang vô tư ở nhà ôm người đẹp…