Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong vẫn quấn quýt bên nhau không chịu buông lỏng một phút thời gian nào cả. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai phải cách xa người yêu là nỗi lòng ai cũng không vui vẻ được.
Vừa mới đó hai người đùa giỡn rất vui vẻ, mà giờ đây ai cũng không chịu nói với ai câu nào. Không khí lặng ngắt, lạnh lẽ như tờ, chỉ nghe thấy tiếng hít thở trầm trọng của nhau mà thôi.
Hoa Vân Phong vẫn duy trì động tác mà anh rất thích làm đó là vuốt tóc cô. Nhè nhẹ, nhè nhẹ như thế, anh mơn trớn nâng niu mái tóc mềm mại bồng bền của cô mà không biết chán. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cứ vang lên trong không gian u tịch, cái cảm giác sắp chia xa sao mà bịn rịn thế này, chắc tối đêm nay hai người chẳng thể nào ngủ ngon được.
Hoa Vân Phong là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí nặng nề này, cho nên anh lên tiếng trước:
- Mèo con à, em ngồi đây đợi anh một lát.
Diệp Tri Thu nghe anh nói như vậy bỗng nhiên phản ứng cực mạnh. Cô cuống quýt nắm lấy cánh tay anh không chịu buông:
- Không được. Anh đừng đi mà. Em sợ!
Hoa Vân Phong vỗ nhẹ lên lưng cô mà trấn an:
- Sợ gì chứ? Em ngồi ở đây anh cũng không đi xa mà.
Diệp Tri Thu níu anh chặt hơn:
- Nhưng… nhưng… tối quá… em…
Con mèo nhỏ này của anh thật là nhát gan. Vậy mà nhiều lúc còn tự vỗ ngực chứng tỏ mình không sợ trời không sợ đất đấy, khí phách ấy biến đâu mất rồi? Hoa Vân Phong mỉm cười:
- Mèo con, anh vốn định đi bật đèn mà.
Diệp Tri Thu lắc đầu, dù trong bóng tối chẳng ai thấy được, à mà nếu có ánh sáng thì người đối diện cũng đâu có biết. Cô mếu máo nói:
- Không! Em đi theo anh. Em sợ tối mà cũng… sợ ma nữa.
Cô cứ kiên quyết bám lấy anh không tha. Không còn cách nào khác, Hoa Vân Phong đành phải mang cô theo, dù chỉ mấy bước ngắn ngủn mà cũng không rời ra được… Nhưng càng làm Diệp Tri Thu bất ngờ hơn là anh lại chẳng để cô tự đi mà dùng cách bế bổng cô lên mà di chuyển.
Diệp Tri Thu bất ngờ hét to:
- Á…
Trời ạ, không phải cô không tin tưởng anh, cô cũng chẳng sợ té ngã, vì nếu chẳng may có ngã xuống, cái “đệm” chẳng có nhiều thịt này cũng không bao giờ để cô phải chịu đau. Cô biết chắc điều đó. Nhưng mà anh lại thích làm những chuyện thót tim thế này… ôi, nói thật lòng là cô cũng thích lắm!
Hoa Vân Phong ghé vào tai cô nói:
- Sợ chưa mèo con?
Diệp Tri Thu cười ha ha thách thức:
- Sợ cái gì?
Hoa Vân Phong còn thật sự trả lời cô:
- Thì chẳng phải em hét lớn như vậy là do sợ té sao?
Diệp Tri Thu bỗng nhiên buông ra hai tay vốn đang ôm lấy cổ anh. Chẳng những thế, cô còn bướng bỉnh lắc lắc thân mình vài cái. Khi cảm nhận được Hoa Vân Phong khẩn trương siết chặt vòng tay sợ cô té ngã, cô lại cười đến thật vui vẻ:
- Ha ha, không sợ! Có anh ở bên em, em chẳng sợ cái gì hết!
Hoa Vân Phong chỉ cười mà không nói, anh biết mình lại thành công đánh lạc hướng cô lần nữa. Cô gái này mới nói sợ tối, sợ ma và đòi theo anh dù chỉ có mấy bước chân, thế mà giờ đây hỏi lại thì quên mất chuyện khi nãy rồi. Thật đáng yêu!
Bật đèn xong, Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Em xem đồng hồ giúp anh, mấy giờ rồi?
Diệp Tri Thu không dài dòng, cô biết cái đồng hồ treo tường đang nằm đối diện thôi. Cô liếc mắt nhìn một cái rồi báo cho anh thời gian:
- 7 giờ 30 phút. Có chuyện gì sao?
Hoa Vân Phong trong lòng thầm nghĩ: Không tốt rồi. Nhất định ở bệnh viện có người đang mắng anh không ngừng vì anh thất hứa với ông cho xem.
Thở dài, anh nói với cô:
- Mèo con, bây giờ cũng trễ rồi, hay là em về nhà bà ngoại Điềm Mật nghỉ ngơi đi. Cả ngày nay em cũng mệt mỏi lắm còn gì, ngày mai còn phải lên đường về nhà nữa.
Mặc dù trong lòng không nỡ chút nào, nhưng cũng không thể giữ cô mãi bên mình được. Với lại tình huống của anh hiện tại, nếu để cô biết được mà đòi theo anh đi bệnh viện thì anh lại càng không đành lòng. Với tính cách của cô nếu biết anh phải ở trong bệnh viện một đêm, nhất định sẽ đòi ở lại cho bằng được.
Diệp Tri Thu chu môi, hai mắt đã ngân ngấn nước, dường như chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua là vỡ òa ra vậy. Cô nghẹn ngào:
- Sớm vậy sao? Em còn muốn ở đây chút nữa, được không? Vân Phong, được đi mà!...
Tuyệt chiêu nhõng nhẽo lần này cô dùng không thành công rồi. Bởi vì Hoa Vân Phong không cho phép nó thành công. Anh kìm lại trong lòng xúc động muốn đáp ứng cô. Anh là người đã hứa thì nhất định phải làm cho bằng được, cho nên nguyên tắc này anh không thể thay đổi. Anh nói với cô:
- Mèo con, em nghe lời anh lần này đi. Anh đưa em về rồi còn đi đến chỗ hẹn với một người quen nữa. Nhất định em không muốn anh trở thành người thất hứa, không đáng tin cậy phải không?
Diệp Tri Thu nghe vậy cái miệng càng kéo dài ra thêm nữa. Cô mếu máo cho thấy thái độ không quá đồng thuận, nhưng cô đương nhiên không muốn anh trở thành người như thế, vậy thì còn đâu là người cô yêu nữa chứ. Đầu óc ngây thơ của Diệp Tri Thu chỉ đủ phân tích bấy nhiêu thôi, cô ngập ngừng gật đầu, nói giọng ỉu xìu:
- Được rồi… Em đồng ý!
Hoa Vân Phong thưởng cho cô một nụ hôn giữa trán. Mới đó mà anh đã rất quen thuộc với chiều cao và các vị trí trên gương mặt cô rồi, cho nên mỗi lần hôn, anh không cần đưa tay thăm dò trước nữa mà chính xác hành động luôn.
Hai người cùng nắm tay nhau bước vào thang máy, lúc này Hà Thúy Bình lắng nghe được động tĩnh mới từ nhà đối diện bước ra. Bà về từ sớm, nhưng không muốn quấy rầy bọn nhỏ cho nên mới “tạm trú” bên nhà hàng xóm. Đương nhiên không phải nhà của bà Tám nhiều chuyện nhất khu này rồi…
Hà Thúy Bình lúc nào cũng muốn khoe cho tất cả mọi người biết con trai đã có bạn gái, vả lại cô gái còn xinh đẹp hơn người như vậy, đó là niềm hãnh diện của bà. Nhưng mà bà biết tánh tình của con trai, nó không thích nổi bật và ồn ào, cứ thuận theo tự nhiên là được, nên bà cũng không tiện khoe khoang cho lắm, mặc dù trong lòng rất muốn. Vì người ta thường nói “Người hay khoe khoang về vợ và ví tiền thường xuyên thì có nguy cơ phải đem co mượn cả hai”! Vì thế có thứ tốt hãy nên giấu kỹ là tốt nhất… hì!
Taxi đưa Diệp Tri Thu đến nhà bà ngoại của Điềm Mật, Hoa Vân Phong tiếp tục đến ngay bệnh viện. Trước đó nếu không có sự quấy rối của Điềm Mật, không biết đến khi nào mới tách được đôi sam đang dính chặt này ra nữa…
Lúc đó Điềm Mật nhe răng cười chọc ghẹo:
- Này, hai người kia, nãy giờ tôi đứng trên lầu nhìn thấy xe ngừng lâu lắm rồi mà đợi hoài không thấy Tiểu Thu đi lên, còn tưởng xảy ra chuyện gì chứ. Ai ngờ hai người lại đứng đây đóng phim tình cảm à!
Hoa Vân Phong không nói gì, còn Diệp Tri Thu thì đỏ cả mặt, giơ tay vỗ vào lưng bạn một cái, mắng:
- Hừ, Mật Mật, bạn có im đi không. Người ta… người ta mắc cỡ muốn chết à!
Điềm Mật cười ha ha hướng về phía Hoa Vân Phong nói:
- Ha, anh thật quá giỏi rồi. Anh có thể cải tạo một cô nàng rất bá đạo trở thành con mèo đã bị mài nhẵn móng vuốt rồi. Biết mắc cỡ nữa kìa… Xem đó, sởn cả gai óc… ui… ha ha!
Diệp Tri Thu cắn môi, đành phải buông tay Hoa Vân Phong ra, nói nhỏ với anh:
- Thôi, em vào nhà đây... Anh về cẩn thận!
Hoa Vân Phong chỉ mỉm cười và gật đầu với cô. Sau đó anh định quay lại tìm phương hướng của Điềm Mật để chào tạm biệt thì Diệp Tri Thu dường như biết trước ý định của anh nên ngăn lại:
- Thôi, không cần chào bạn ấy đâu. Anh đi lo việc của anh đi… Còn bạn ấy để em xử lý…
Hoa Vân Phong lắc đầu nhéo mũi cô một cái, đúng là cô gái lém lỉnh, cô ngây thơ như vậy và anh muốn cô mãi mãi vui vẻ như bây giờ, sẽ chẳng có vướng bận nào trong tâm trí làm mất đi vẻ trong sáng này của cô. Anh hướng về phía Điềm Mật mà gật nhẹ đầu xem như thay thế cho lời chào. Sau đó, anh mở cửa xe và cúi người vào trong.
Lúc này Điềm Mật vẫn còn thong dong đứng đó, nhìn bạn với ánh mắt thách thức:
- Ha, Tiểu Thu, không giả thục nữ nữa đi. Người ta đi rồi bạn định làm gì mình đây?
Diệp Tri Thu không nói gì, cô giương lên khóe môi cười “tà ác”. Cô lại hướng ánh mắt về phía cô bạn, mắt cô khi mở to làm cho người ta có cảm giác giống một đôi pha lê rực lên trong đêm tối. Cô giơ hai bàn tay mình lên, những ngón tay có phần móng không quá dài được cắt tỉa vô cùng sạch sẽ gọn gàng lúc này được cô sử dụng làm ‘móng vuốt’ hung hăng đưa về phía Điềm Mật và rượt đuổi…
Điềm Mật thấy dáng vẻ dữ tợn này đương nhiên cô biết chuyện gì sắp xảy ra. Cô vừa tức tốc chuẩn bị ba chân bốn cẳng lao nhanh vào nhà trốn tránh con mèo Diệp Tri Thu thi triển móng vuốt, vừa luôn miệng oa oa gọi:
- Hoa Vân Phong, anh quay lại cứu tôi. Người yêu của anh muốn ám sát tôi kìa… không chịu đâu, có gì anh hoàn toàn chịu trách nhiệm đó… á…
Tiếng la hét mất hút trong căn nhà to lớn. Chiếc xe chở Hoa Vân Phong cũng dần rời xa chỗ đó, nên anh cũng chỉ nghe loáng thoáng bấy nhiêu thôi. Đầu óc anh lại bắt đầu phát họa về hình ảnh một dáng vẻ nhỏ nhắn, duyên dáng đang bướng bỉnh với trò đùa của mình, giống như một chú chim bé tẻo teo đang tung tăng nhảy nhót trên cành cây cao, vô tư vô lự. Khóe miệng anh nâng lên một nụ cười hoàn mĩ… Tri Thu! Dù không từng giây từng phút ở bên cạnh em, nhưng em luôn vẫn mãi ở trong tâm trí anh. Lòng anh rạo rực, trên môi vẫn lưu trũ nụ cười đó cho tới khi đến nơi hẹn…
Nhưng khi đến bệnh viện thì thật sự anh cười không nổi nữa, bởi vì anh đang bị vị bác sĩ già giáo huấn một trận.
Bác sĩ già mắng:
- Thằng nhóc, cháu hứa với ta cái gì? Giờ này mới đến, cháu biết ta đợi mấy tiếng đồng hồ không hả? Đáng lẽ ra giờ này ta đã về đến nhà nằm vắt chân lên mà nghỉ ngơi rồi, phí sức ở đây đợi cháu để mang thêm bệnh tức nữa. Hại ta nhịn đói từ chiều đến giờ. Nói xem, cháu biết tội chưa hả?
Hoa Vân Phong không nói gì. Từ trước đến nay vẫn thế, đối với lời dạy dỗ từ người lớn anh chưa bao giờ có lời lẽ nào cãi lại cả, vẫn duy trì thái độ hiếu kính đối với họ. Điều đó không có nghĩa là những điều họ nói là hoàn toàn đúng, đôi khi họ vẫn có sai. Nhưng thái độ của anh không phải là không phân biệt lẽ phải mà là kính trọng họ, theo kiểu “Trưởng giả lập, ấu vật tọa. Trưởng giả tọa, mạng nãi tọa. Tôn trưởng tiền, thanh yêu đê. Đê bất văn, khước phi nghi. Tiền tất xu, thoái tất trì. Vấn khởi đối, thị vật di” (Người lớn đứng, nhỏ chớ ngồi. Người lớn ngồi, cho phép ngồi. Trước người lớn, phải nói nhỏ. Nhỏ không nghe, không đúng phép. Đến phải nhanh, lui phải chậm. Khi hỏi đáp, mắt nhìn thẳng). Chẳng trách mọi người lại yêu mến anh như vậy!
Hoa Vân Phong không nói gì cả, thái độ vẫn ôn hòa, lễ độ. Anh giơ tay lên, trên tay anh đang xách một cái bọc nilong, bên trong đó là hộp đựng thức ăn. Nhìn sơ qua là biết món ăn có thể khiến vị bác sĩ già hết càu nhàu, trách móc.
Vị bác sĩ già hí mắt nhìn Hoa Vân Phong, bỉu môi, nói:
- Thằng nhóc này hôm nay biết hối lộ nữa à?
Miệng nói như thế nhưng tay ông thì lại nhanh chóng cầm lấy phần thức ăn đó. Thật hài lòng cười thầm trong bụng: Hừ, thằng nhóc này cũng thật biết điều đó nha. Nhưng ông không mở hộp ra ăn ngay, mà đặt nó sang một bên. Sau đó chuẩn bị các công đoạn cần thiết để tiến hành rửa mắt, thay băng cho Hoa Vân Phong.
Ông bác sĩ có thói quen như thế này, đó là khi làm việc miệng vẫn không ngừng nói. Thậm chí khi vào phẫu thuật cần phải tập trung cao độ thì ông lại bảo mọi người xung quanh mình đưa ra ý kiến hoặc các vấn đề thắc mắc về ca mổ để hỏi ông. Nếu không có ai đưa ra nghi vấn thì chính ông sẽ là người hỏi. Vì vậy có một số người rất sợ phải vào phẫu thuật chung với ông hoặc các sinh viên Khoa mắt trường đại học rất sợ khi thực tập mà gặp phải ông. Những vấn đề ông hỏi đến nếu không biết thì chắc chắn rằng điểm trung bình cuối khóa cũng sẽ chẳng hay ho gì.
Ngược lại không ít người lại vô cùng thích thú khi được làm việc chung với ông, chẳng hạn như Tô Uyển Thanh. Cô là một cô gái thông minh và luôn nghiêm túc trong công việc. Mỗi khi có cơ hội tốt như vậy, cô chẳng ngại ngần gì mà không đặt vấn đề để bổ sung kiến thức cho mình và vị bác sĩ này cũng rất yêu quý cô.
Vị bác sĩ nói:
- Thằng nhóc, xem ra không tệ, giảm sưng rồi… À, mà ta nhìn ra một điều này, ta hỏi cháu, có phải có bạn gái rồi không?
Không biết vì bị ông bác sĩ chạm vào vết thương nên sinh ra cảm giác đau đớn hay vì chuyện ông hỏi làm Hoa Vân Phong bất ngờ, mày anh nhíu lại, vẫn chưa trả lời ông.
Ông bác sĩ cười khà khà:
- Ta nói cho mà nghe này. Ta có thể nhìn ra được đấy, giấu làm gì cho mệt không biết. Nói thật ra thì ta hiếu kỳ muốn biết cô gái nào có diễm phúc được thằng nhóc yêu đây!
Hoa Vân Phong vẫn không nói. Anh chỉ cong lên khóe môi bày ra một đường cong tuyệt đẹp. Nụ cười này của anh cho thấy trong lòng anh đang rất vui, rất hạnh phúc khi nhớ về người anh yêu, mà ẩn chứa trong đó cả sự hãnh diện nữa. Nhưng anh chọn cách im lặng…
Ông bác sĩ già bắt đầu hấp tấp rồi. Cái thằng nhóc đáng chết, nói chuyện với nó mà như nói với ai vậy đó, chẳng thèm quan tâm ông chút nào. Tức một nỗi là không khai thác được thông tin mà ông muốn biết mới làm ông nôn nao chứ… Ông hỏi tiếp:
- Thằng nhóc, nhất định cháu biết trong bệnh viện này có một cô gái vô cùng xuất sắc đang thầm mến cháu chứ?
Nói thẳng luôn rồi đấy. Thật ra ông nhận thấy tình cảm của cô gái này từ lâu rồi. Chỉ là sao bọn chúng cứ ‘Tương kính như tân’ thế này, đến cả ông cũng phải sốt cả ruột. Hoa Vân Phong không ngốc, anh đã hiểu tâm ý của Uyển Thanh từ lâu, nhưng anh không có cách nào đáp lại được bởi vì người anh yêu không phải cô. Nhiều lần anh đã thể hiện rõ chủ kiến của mình cho cô thấy để tự cô từ bỏ ý định, nhưng rõ ràng là tính cách của cô chẳng thể nào dễ dàng bị lay động như vậy. Khi đã xác định quan hệ tình cảm với Diệp Tri Thu thì nhất định anh sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói rõ với Tô Uyển Thanh, để cô khỏi phải đợi chờ rồi rước vào vô vọng. Vì trái tim anh sẽ mãi mãi không thể dung nạp bất cứ người con gái nào khác ngoài Diệp Tri Thu.
Con người Tô Uyển Thanh cao ngạo từ trong cốt cách. Vì thế Hoa Vân Phong mới suy nghĩ cho người em gái này, một khi anh nói thẳng với cô thì chẳng những làm tổn thương trái tim cô mà còn cả tôn nghiêm của cô nữa, như thế chỉ có thể để tự Tô Uyển Thanh thấy khó mà rút lui là cách tốt nhất. Hơn nữa, con người cô cũng khá cố chấp và nếu mối tình này không được như ý nguyện, nó sẽ làm hằn lên tì vết khó có thể phai nhòa trong trái tim cô. Chưa đến dạng bất đắc dĩ, anh không thể đem đến tổn thương sâu sắc cho cô gái này được. Hoa Vân Phong là một người đàn ông có bản lĩnh bao nhiêu chăng nữa thì anh cũng là một con người bằng xương bằng thịt, trái tim cũng không phải bằng sắt đá tạo thành, đôi lúc vì cảm tình mà không thể quyết đoán cũng là đương nhiên, nhưng tuyệt đối không phải một chân giẫm hai thuyền.
Hoa Vân Phong cúi đầu thở dài, điều này anh không muốn nó xảy ra chút nào. Anh thật tình không muốn làm tổn thương bất kỳ ai mà đặc biệt là những người anh quan tâm, chẳng hạn như lúc này việc ám chỉ của vị bác sĩ đang hướng đến cô gái đó – Tô Uyển Thanh, người anh luôn xem là em gái!
Hoa Vân Phong nói:
- Cháu biết!
Chỉ thế thôi sao? Ông bác sĩ lại đau đầu. Cái thằng này kiệm lời thấy mà sợ luôn. Nói câu nào cũng ngắn ngủn như vậy thì… quả thật chọc ông tức chết!
Ông còn định hỏi thêm nữa để mong rằng có thể “khai thác” thêm, nhưng tiếng gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ của ông, nhất thời ông quên mất mình vừa định hỏi cái gì rồi. Ôi tuổi già!
Thôi, quên đi! Ông đứng dậy ra mở cửa cho người đó. Vừa mở vừa ló đầu tóc đã bạc trắng xóa của mình ra trước mà ánh mắt thì cũng không ngước lên nhìn thử xem rốt cuộc là ai, ông hỏi:
- Chuyện gì?
Một giọng nữ trong trẻo, dịu dàng vang lên:
- Chào bác sĩ Mạnh, cháu đến hỏi một chút, sao giờ này mà trưởng khoa còn ở đây?
Lúc này ông mới ngẩng đầu lên nhìn, ôi… mà cũng chẳng cần nhìn ông cũng thừa biết người đến là ai. Ông liếc xéo cô một cái, nhường đường cho cô và nói:
- Biết còn hỏi! Đố thử là người khác thì bác sĩ Thanh của chúng ta có ngó tới hay không…
Tô Uyển Thanh cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, nhưng cô biết điều chỉnh cảm xúc rất tốt, hầu như từ trước đến nay chưa bao giờ để lộ bất kỳ sơ hở nào, cô nhanh chóng giấu đi phần dị thường qua nét mặt do ngượng ngùng tạo thành… thế mà chẳng thể nào qua được đôi mắt lão niên quá mức tinh tường của ông bác sĩ già.
Ông không chọc ghẹo cô mà chọn cách im lặng, chỉ cười cười rồi cho qua câu chuyện. Tiếp đó ông nói:
- Vào đây đúng lúc đó. Ta xử lý xong rồi, cháu băng lại cho nó đi!
Nói xong, ông ngồi ạch xuống chiếc ghế dựa thoải mái của mình mà mở hộp thức ăn ra, đưa mũi hít hà một hơi rõ to, sau đó ngẩng mặt lên mang theo vẻ hưởng thụ. Không biết ông nói cho ai nghe hay chỉ là thì thầm trong miệng: “Cái thằng này hiểu ý ông già này quá. Cháo sườn quá ngon. Hừ… cháo nhuyễn, vài cọng sườn non, hành lá, gia vị vừa ăn… quá thơm ngon… ưm… ”. Dáng vẻ như chìm vào mê ly của ông làm người ta chỉ nhìn thôi đã thèm chảy nước miếng rồi. Thế nhưng chưa đủ, ai mà nhìn đến tướng ăn của ông thì quả thật không nhận ra ông là một vị bác sĩ được nhiều người tôn kính, bề ngoài trang nhã mỗi khi xuất hiện trước đám đông, thế mà đối với những người thân quen, ông lại buông lỏng tính tình như thế.
Vừa mới đó hai người đùa giỡn rất vui vẻ, mà giờ đây ai cũng không chịu nói với ai câu nào. Không khí lặng ngắt, lạnh lẽ như tờ, chỉ nghe thấy tiếng hít thở trầm trọng của nhau mà thôi.
Hoa Vân Phong vẫn duy trì động tác mà anh rất thích làm đó là vuốt tóc cô. Nhè nhẹ, nhè nhẹ như thế, anh mơn trớn nâng niu mái tóc mềm mại bồng bền của cô mà không biết chán. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cứ vang lên trong không gian u tịch, cái cảm giác sắp chia xa sao mà bịn rịn thế này, chắc tối đêm nay hai người chẳng thể nào ngủ ngon được.
Hoa Vân Phong là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí nặng nề này, cho nên anh lên tiếng trước:
- Mèo con à, em ngồi đây đợi anh một lát.
Diệp Tri Thu nghe anh nói như vậy bỗng nhiên phản ứng cực mạnh. Cô cuống quýt nắm lấy cánh tay anh không chịu buông:
- Không được. Anh đừng đi mà. Em sợ!
Hoa Vân Phong vỗ nhẹ lên lưng cô mà trấn an:
- Sợ gì chứ? Em ngồi ở đây anh cũng không đi xa mà.
Diệp Tri Thu níu anh chặt hơn:
- Nhưng… nhưng… tối quá… em…
Con mèo nhỏ này của anh thật là nhát gan. Vậy mà nhiều lúc còn tự vỗ ngực chứng tỏ mình không sợ trời không sợ đất đấy, khí phách ấy biến đâu mất rồi? Hoa Vân Phong mỉm cười:
- Mèo con, anh vốn định đi bật đèn mà.
Diệp Tri Thu lắc đầu, dù trong bóng tối chẳng ai thấy được, à mà nếu có ánh sáng thì người đối diện cũng đâu có biết. Cô mếu máo nói:
- Không! Em đi theo anh. Em sợ tối mà cũng… sợ ma nữa.
Cô cứ kiên quyết bám lấy anh không tha. Không còn cách nào khác, Hoa Vân Phong đành phải mang cô theo, dù chỉ mấy bước ngắn ngủn mà cũng không rời ra được… Nhưng càng làm Diệp Tri Thu bất ngờ hơn là anh lại chẳng để cô tự đi mà dùng cách bế bổng cô lên mà di chuyển.
Diệp Tri Thu bất ngờ hét to:
- Á…
Trời ạ, không phải cô không tin tưởng anh, cô cũng chẳng sợ té ngã, vì nếu chẳng may có ngã xuống, cái “đệm” chẳng có nhiều thịt này cũng không bao giờ để cô phải chịu đau. Cô biết chắc điều đó. Nhưng mà anh lại thích làm những chuyện thót tim thế này… ôi, nói thật lòng là cô cũng thích lắm!
Hoa Vân Phong ghé vào tai cô nói:
- Sợ chưa mèo con?
Diệp Tri Thu cười ha ha thách thức:
- Sợ cái gì?
Hoa Vân Phong còn thật sự trả lời cô:
- Thì chẳng phải em hét lớn như vậy là do sợ té sao?
Diệp Tri Thu bỗng nhiên buông ra hai tay vốn đang ôm lấy cổ anh. Chẳng những thế, cô còn bướng bỉnh lắc lắc thân mình vài cái. Khi cảm nhận được Hoa Vân Phong khẩn trương siết chặt vòng tay sợ cô té ngã, cô lại cười đến thật vui vẻ:
- Ha ha, không sợ! Có anh ở bên em, em chẳng sợ cái gì hết!
Hoa Vân Phong chỉ cười mà không nói, anh biết mình lại thành công đánh lạc hướng cô lần nữa. Cô gái này mới nói sợ tối, sợ ma và đòi theo anh dù chỉ có mấy bước chân, thế mà giờ đây hỏi lại thì quên mất chuyện khi nãy rồi. Thật đáng yêu!
Bật đèn xong, Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Em xem đồng hồ giúp anh, mấy giờ rồi?
Diệp Tri Thu không dài dòng, cô biết cái đồng hồ treo tường đang nằm đối diện thôi. Cô liếc mắt nhìn một cái rồi báo cho anh thời gian:
- 7 giờ 30 phút. Có chuyện gì sao?
Hoa Vân Phong trong lòng thầm nghĩ: Không tốt rồi. Nhất định ở bệnh viện có người đang mắng anh không ngừng vì anh thất hứa với ông cho xem.
Thở dài, anh nói với cô:
- Mèo con, bây giờ cũng trễ rồi, hay là em về nhà bà ngoại Điềm Mật nghỉ ngơi đi. Cả ngày nay em cũng mệt mỏi lắm còn gì, ngày mai còn phải lên đường về nhà nữa.
Mặc dù trong lòng không nỡ chút nào, nhưng cũng không thể giữ cô mãi bên mình được. Với lại tình huống của anh hiện tại, nếu để cô biết được mà đòi theo anh đi bệnh viện thì anh lại càng không đành lòng. Với tính cách của cô nếu biết anh phải ở trong bệnh viện một đêm, nhất định sẽ đòi ở lại cho bằng được.
Diệp Tri Thu chu môi, hai mắt đã ngân ngấn nước, dường như chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua là vỡ òa ra vậy. Cô nghẹn ngào:
- Sớm vậy sao? Em còn muốn ở đây chút nữa, được không? Vân Phong, được đi mà!...
Tuyệt chiêu nhõng nhẽo lần này cô dùng không thành công rồi. Bởi vì Hoa Vân Phong không cho phép nó thành công. Anh kìm lại trong lòng xúc động muốn đáp ứng cô. Anh là người đã hứa thì nhất định phải làm cho bằng được, cho nên nguyên tắc này anh không thể thay đổi. Anh nói với cô:
- Mèo con, em nghe lời anh lần này đi. Anh đưa em về rồi còn đi đến chỗ hẹn với một người quen nữa. Nhất định em không muốn anh trở thành người thất hứa, không đáng tin cậy phải không?
Diệp Tri Thu nghe vậy cái miệng càng kéo dài ra thêm nữa. Cô mếu máo cho thấy thái độ không quá đồng thuận, nhưng cô đương nhiên không muốn anh trở thành người như thế, vậy thì còn đâu là người cô yêu nữa chứ. Đầu óc ngây thơ của Diệp Tri Thu chỉ đủ phân tích bấy nhiêu thôi, cô ngập ngừng gật đầu, nói giọng ỉu xìu:
- Được rồi… Em đồng ý!
Hoa Vân Phong thưởng cho cô một nụ hôn giữa trán. Mới đó mà anh đã rất quen thuộc với chiều cao và các vị trí trên gương mặt cô rồi, cho nên mỗi lần hôn, anh không cần đưa tay thăm dò trước nữa mà chính xác hành động luôn.
Hai người cùng nắm tay nhau bước vào thang máy, lúc này Hà Thúy Bình lắng nghe được động tĩnh mới từ nhà đối diện bước ra. Bà về từ sớm, nhưng không muốn quấy rầy bọn nhỏ cho nên mới “tạm trú” bên nhà hàng xóm. Đương nhiên không phải nhà của bà Tám nhiều chuyện nhất khu này rồi…
Hà Thúy Bình lúc nào cũng muốn khoe cho tất cả mọi người biết con trai đã có bạn gái, vả lại cô gái còn xinh đẹp hơn người như vậy, đó là niềm hãnh diện của bà. Nhưng mà bà biết tánh tình của con trai, nó không thích nổi bật và ồn ào, cứ thuận theo tự nhiên là được, nên bà cũng không tiện khoe khoang cho lắm, mặc dù trong lòng rất muốn. Vì người ta thường nói “Người hay khoe khoang về vợ và ví tiền thường xuyên thì có nguy cơ phải đem co mượn cả hai”! Vì thế có thứ tốt hãy nên giấu kỹ là tốt nhất… hì!
Taxi đưa Diệp Tri Thu đến nhà bà ngoại của Điềm Mật, Hoa Vân Phong tiếp tục đến ngay bệnh viện. Trước đó nếu không có sự quấy rối của Điềm Mật, không biết đến khi nào mới tách được đôi sam đang dính chặt này ra nữa…
Lúc đó Điềm Mật nhe răng cười chọc ghẹo:
- Này, hai người kia, nãy giờ tôi đứng trên lầu nhìn thấy xe ngừng lâu lắm rồi mà đợi hoài không thấy Tiểu Thu đi lên, còn tưởng xảy ra chuyện gì chứ. Ai ngờ hai người lại đứng đây đóng phim tình cảm à!
Hoa Vân Phong không nói gì, còn Diệp Tri Thu thì đỏ cả mặt, giơ tay vỗ vào lưng bạn một cái, mắng:
- Hừ, Mật Mật, bạn có im đi không. Người ta… người ta mắc cỡ muốn chết à!
Điềm Mật cười ha ha hướng về phía Hoa Vân Phong nói:
- Ha, anh thật quá giỏi rồi. Anh có thể cải tạo một cô nàng rất bá đạo trở thành con mèo đã bị mài nhẵn móng vuốt rồi. Biết mắc cỡ nữa kìa… Xem đó, sởn cả gai óc… ui… ha ha!
Diệp Tri Thu cắn môi, đành phải buông tay Hoa Vân Phong ra, nói nhỏ với anh:
- Thôi, em vào nhà đây... Anh về cẩn thận!
Hoa Vân Phong chỉ mỉm cười và gật đầu với cô. Sau đó anh định quay lại tìm phương hướng của Điềm Mật để chào tạm biệt thì Diệp Tri Thu dường như biết trước ý định của anh nên ngăn lại:
- Thôi, không cần chào bạn ấy đâu. Anh đi lo việc của anh đi… Còn bạn ấy để em xử lý…
Hoa Vân Phong lắc đầu nhéo mũi cô một cái, đúng là cô gái lém lỉnh, cô ngây thơ như vậy và anh muốn cô mãi mãi vui vẻ như bây giờ, sẽ chẳng có vướng bận nào trong tâm trí làm mất đi vẻ trong sáng này của cô. Anh hướng về phía Điềm Mật mà gật nhẹ đầu xem như thay thế cho lời chào. Sau đó, anh mở cửa xe và cúi người vào trong.
Lúc này Điềm Mật vẫn còn thong dong đứng đó, nhìn bạn với ánh mắt thách thức:
- Ha, Tiểu Thu, không giả thục nữ nữa đi. Người ta đi rồi bạn định làm gì mình đây?
Diệp Tri Thu không nói gì, cô giương lên khóe môi cười “tà ác”. Cô lại hướng ánh mắt về phía cô bạn, mắt cô khi mở to làm cho người ta có cảm giác giống một đôi pha lê rực lên trong đêm tối. Cô giơ hai bàn tay mình lên, những ngón tay có phần móng không quá dài được cắt tỉa vô cùng sạch sẽ gọn gàng lúc này được cô sử dụng làm ‘móng vuốt’ hung hăng đưa về phía Điềm Mật và rượt đuổi…
Điềm Mật thấy dáng vẻ dữ tợn này đương nhiên cô biết chuyện gì sắp xảy ra. Cô vừa tức tốc chuẩn bị ba chân bốn cẳng lao nhanh vào nhà trốn tránh con mèo Diệp Tri Thu thi triển móng vuốt, vừa luôn miệng oa oa gọi:
- Hoa Vân Phong, anh quay lại cứu tôi. Người yêu của anh muốn ám sát tôi kìa… không chịu đâu, có gì anh hoàn toàn chịu trách nhiệm đó… á…
Tiếng la hét mất hút trong căn nhà to lớn. Chiếc xe chở Hoa Vân Phong cũng dần rời xa chỗ đó, nên anh cũng chỉ nghe loáng thoáng bấy nhiêu thôi. Đầu óc anh lại bắt đầu phát họa về hình ảnh một dáng vẻ nhỏ nhắn, duyên dáng đang bướng bỉnh với trò đùa của mình, giống như một chú chim bé tẻo teo đang tung tăng nhảy nhót trên cành cây cao, vô tư vô lự. Khóe miệng anh nâng lên một nụ cười hoàn mĩ… Tri Thu! Dù không từng giây từng phút ở bên cạnh em, nhưng em luôn vẫn mãi ở trong tâm trí anh. Lòng anh rạo rực, trên môi vẫn lưu trũ nụ cười đó cho tới khi đến nơi hẹn…
Nhưng khi đến bệnh viện thì thật sự anh cười không nổi nữa, bởi vì anh đang bị vị bác sĩ già giáo huấn một trận.
Bác sĩ già mắng:
- Thằng nhóc, cháu hứa với ta cái gì? Giờ này mới đến, cháu biết ta đợi mấy tiếng đồng hồ không hả? Đáng lẽ ra giờ này ta đã về đến nhà nằm vắt chân lên mà nghỉ ngơi rồi, phí sức ở đây đợi cháu để mang thêm bệnh tức nữa. Hại ta nhịn đói từ chiều đến giờ. Nói xem, cháu biết tội chưa hả?
Hoa Vân Phong không nói gì. Từ trước đến nay vẫn thế, đối với lời dạy dỗ từ người lớn anh chưa bao giờ có lời lẽ nào cãi lại cả, vẫn duy trì thái độ hiếu kính đối với họ. Điều đó không có nghĩa là những điều họ nói là hoàn toàn đúng, đôi khi họ vẫn có sai. Nhưng thái độ của anh không phải là không phân biệt lẽ phải mà là kính trọng họ, theo kiểu “Trưởng giả lập, ấu vật tọa. Trưởng giả tọa, mạng nãi tọa. Tôn trưởng tiền, thanh yêu đê. Đê bất văn, khước phi nghi. Tiền tất xu, thoái tất trì. Vấn khởi đối, thị vật di” (Người lớn đứng, nhỏ chớ ngồi. Người lớn ngồi, cho phép ngồi. Trước người lớn, phải nói nhỏ. Nhỏ không nghe, không đúng phép. Đến phải nhanh, lui phải chậm. Khi hỏi đáp, mắt nhìn thẳng). Chẳng trách mọi người lại yêu mến anh như vậy!
Hoa Vân Phong không nói gì cả, thái độ vẫn ôn hòa, lễ độ. Anh giơ tay lên, trên tay anh đang xách một cái bọc nilong, bên trong đó là hộp đựng thức ăn. Nhìn sơ qua là biết món ăn có thể khiến vị bác sĩ già hết càu nhàu, trách móc.
Vị bác sĩ già hí mắt nhìn Hoa Vân Phong, bỉu môi, nói:
- Thằng nhóc này hôm nay biết hối lộ nữa à?
Miệng nói như thế nhưng tay ông thì lại nhanh chóng cầm lấy phần thức ăn đó. Thật hài lòng cười thầm trong bụng: Hừ, thằng nhóc này cũng thật biết điều đó nha. Nhưng ông không mở hộp ra ăn ngay, mà đặt nó sang một bên. Sau đó chuẩn bị các công đoạn cần thiết để tiến hành rửa mắt, thay băng cho Hoa Vân Phong.
Ông bác sĩ có thói quen như thế này, đó là khi làm việc miệng vẫn không ngừng nói. Thậm chí khi vào phẫu thuật cần phải tập trung cao độ thì ông lại bảo mọi người xung quanh mình đưa ra ý kiến hoặc các vấn đề thắc mắc về ca mổ để hỏi ông. Nếu không có ai đưa ra nghi vấn thì chính ông sẽ là người hỏi. Vì vậy có một số người rất sợ phải vào phẫu thuật chung với ông hoặc các sinh viên Khoa mắt trường đại học rất sợ khi thực tập mà gặp phải ông. Những vấn đề ông hỏi đến nếu không biết thì chắc chắn rằng điểm trung bình cuối khóa cũng sẽ chẳng hay ho gì.
Ngược lại không ít người lại vô cùng thích thú khi được làm việc chung với ông, chẳng hạn như Tô Uyển Thanh. Cô là một cô gái thông minh và luôn nghiêm túc trong công việc. Mỗi khi có cơ hội tốt như vậy, cô chẳng ngại ngần gì mà không đặt vấn đề để bổ sung kiến thức cho mình và vị bác sĩ này cũng rất yêu quý cô.
Vị bác sĩ nói:
- Thằng nhóc, xem ra không tệ, giảm sưng rồi… À, mà ta nhìn ra một điều này, ta hỏi cháu, có phải có bạn gái rồi không?
Không biết vì bị ông bác sĩ chạm vào vết thương nên sinh ra cảm giác đau đớn hay vì chuyện ông hỏi làm Hoa Vân Phong bất ngờ, mày anh nhíu lại, vẫn chưa trả lời ông.
Ông bác sĩ cười khà khà:
- Ta nói cho mà nghe này. Ta có thể nhìn ra được đấy, giấu làm gì cho mệt không biết. Nói thật ra thì ta hiếu kỳ muốn biết cô gái nào có diễm phúc được thằng nhóc yêu đây!
Hoa Vân Phong vẫn không nói. Anh chỉ cong lên khóe môi bày ra một đường cong tuyệt đẹp. Nụ cười này của anh cho thấy trong lòng anh đang rất vui, rất hạnh phúc khi nhớ về người anh yêu, mà ẩn chứa trong đó cả sự hãnh diện nữa. Nhưng anh chọn cách im lặng…
Ông bác sĩ già bắt đầu hấp tấp rồi. Cái thằng nhóc đáng chết, nói chuyện với nó mà như nói với ai vậy đó, chẳng thèm quan tâm ông chút nào. Tức một nỗi là không khai thác được thông tin mà ông muốn biết mới làm ông nôn nao chứ… Ông hỏi tiếp:
- Thằng nhóc, nhất định cháu biết trong bệnh viện này có một cô gái vô cùng xuất sắc đang thầm mến cháu chứ?
Nói thẳng luôn rồi đấy. Thật ra ông nhận thấy tình cảm của cô gái này từ lâu rồi. Chỉ là sao bọn chúng cứ ‘Tương kính như tân’ thế này, đến cả ông cũng phải sốt cả ruột. Hoa Vân Phong không ngốc, anh đã hiểu tâm ý của Uyển Thanh từ lâu, nhưng anh không có cách nào đáp lại được bởi vì người anh yêu không phải cô. Nhiều lần anh đã thể hiện rõ chủ kiến của mình cho cô thấy để tự cô từ bỏ ý định, nhưng rõ ràng là tính cách của cô chẳng thể nào dễ dàng bị lay động như vậy. Khi đã xác định quan hệ tình cảm với Diệp Tri Thu thì nhất định anh sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói rõ với Tô Uyển Thanh, để cô khỏi phải đợi chờ rồi rước vào vô vọng. Vì trái tim anh sẽ mãi mãi không thể dung nạp bất cứ người con gái nào khác ngoài Diệp Tri Thu.
Con người Tô Uyển Thanh cao ngạo từ trong cốt cách. Vì thế Hoa Vân Phong mới suy nghĩ cho người em gái này, một khi anh nói thẳng với cô thì chẳng những làm tổn thương trái tim cô mà còn cả tôn nghiêm của cô nữa, như thế chỉ có thể để tự Tô Uyển Thanh thấy khó mà rút lui là cách tốt nhất. Hơn nữa, con người cô cũng khá cố chấp và nếu mối tình này không được như ý nguyện, nó sẽ làm hằn lên tì vết khó có thể phai nhòa trong trái tim cô. Chưa đến dạng bất đắc dĩ, anh không thể đem đến tổn thương sâu sắc cho cô gái này được. Hoa Vân Phong là một người đàn ông có bản lĩnh bao nhiêu chăng nữa thì anh cũng là một con người bằng xương bằng thịt, trái tim cũng không phải bằng sắt đá tạo thành, đôi lúc vì cảm tình mà không thể quyết đoán cũng là đương nhiên, nhưng tuyệt đối không phải một chân giẫm hai thuyền.
Hoa Vân Phong cúi đầu thở dài, điều này anh không muốn nó xảy ra chút nào. Anh thật tình không muốn làm tổn thương bất kỳ ai mà đặc biệt là những người anh quan tâm, chẳng hạn như lúc này việc ám chỉ của vị bác sĩ đang hướng đến cô gái đó – Tô Uyển Thanh, người anh luôn xem là em gái!
Hoa Vân Phong nói:
- Cháu biết!
Chỉ thế thôi sao? Ông bác sĩ lại đau đầu. Cái thằng này kiệm lời thấy mà sợ luôn. Nói câu nào cũng ngắn ngủn như vậy thì… quả thật chọc ông tức chết!
Ông còn định hỏi thêm nữa để mong rằng có thể “khai thác” thêm, nhưng tiếng gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ của ông, nhất thời ông quên mất mình vừa định hỏi cái gì rồi. Ôi tuổi già!
Thôi, quên đi! Ông đứng dậy ra mở cửa cho người đó. Vừa mở vừa ló đầu tóc đã bạc trắng xóa của mình ra trước mà ánh mắt thì cũng không ngước lên nhìn thử xem rốt cuộc là ai, ông hỏi:
- Chuyện gì?
Một giọng nữ trong trẻo, dịu dàng vang lên:
- Chào bác sĩ Mạnh, cháu đến hỏi một chút, sao giờ này mà trưởng khoa còn ở đây?
Lúc này ông mới ngẩng đầu lên nhìn, ôi… mà cũng chẳng cần nhìn ông cũng thừa biết người đến là ai. Ông liếc xéo cô một cái, nhường đường cho cô và nói:
- Biết còn hỏi! Đố thử là người khác thì bác sĩ Thanh của chúng ta có ngó tới hay không…
Tô Uyển Thanh cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, nhưng cô biết điều chỉnh cảm xúc rất tốt, hầu như từ trước đến nay chưa bao giờ để lộ bất kỳ sơ hở nào, cô nhanh chóng giấu đi phần dị thường qua nét mặt do ngượng ngùng tạo thành… thế mà chẳng thể nào qua được đôi mắt lão niên quá mức tinh tường của ông bác sĩ già.
Ông không chọc ghẹo cô mà chọn cách im lặng, chỉ cười cười rồi cho qua câu chuyện. Tiếp đó ông nói:
- Vào đây đúng lúc đó. Ta xử lý xong rồi, cháu băng lại cho nó đi!
Nói xong, ông ngồi ạch xuống chiếc ghế dựa thoải mái của mình mà mở hộp thức ăn ra, đưa mũi hít hà một hơi rõ to, sau đó ngẩng mặt lên mang theo vẻ hưởng thụ. Không biết ông nói cho ai nghe hay chỉ là thì thầm trong miệng: “Cái thằng này hiểu ý ông già này quá. Cháo sườn quá ngon. Hừ… cháo nhuyễn, vài cọng sườn non, hành lá, gia vị vừa ăn… quá thơm ngon… ưm… ”. Dáng vẻ như chìm vào mê ly của ông làm người ta chỉ nhìn thôi đã thèm chảy nước miếng rồi. Thế nhưng chưa đủ, ai mà nhìn đến tướng ăn của ông thì quả thật không nhận ra ông là một vị bác sĩ được nhiều người tôn kính, bề ngoài trang nhã mỗi khi xuất hiện trước đám đông, thế mà đối với những người thân quen, ông lại buông lỏng tính tình như thế.