Lại một ngày mới bắt đầu, Diệp Tri Thu vẫn còn giấu đầu trong ổ chăn, luyến tiếc chui ra ngoài. Trời vào thu, từng cơn gió nhẹ mang theo hơi nước mát lạnh buổi sớm mai làm người ta chỉ muốn lười biếng một chút.
Nhưng Diệp Tri Thu không thể, cô phải thức dậy thôi. Hạ quyết tâm bao nhiêu gặp lại người kia không thể để cái lười của mình đánh bại dễ dàng thế được.
Đã hai ngày rồi không được gặp lại anh, Diệp Tri Thu cảm giác như tam thu, biền biệt, nhớ nhung dằn xé cõi lòng.
Chuẩn bị ổn thỏa, Diệp Tri Thu đi xuống lầu. Hôm nay đã nói với Điềm Mật là cô tự đi được đảm bảo không trễ, cô nàng sẽ không đến làm ‘kì đà’ nữa!
Dưới phòng ăn đã có đủ mặt mọi người, chuẩn bị ăn bửa sáng. Mới nhìn đã biết, anh Lăng Khiêm vì lệch múi giờ, ngủ không ngon giấc rồi, nhìn mắt gấu mèo kìa!
Ngồi vào bàn ăn, Diệp Tri Thu nhìn Sở Lăng Khiêm lo lắng: “Anh Lăng Khiêm, ngủ không được thì ngủ thêm tí nữa đi, anh thức dậy sớm làm gì đâu?”
Sở Lăng Khiêm cầm ly rượu vang nhấp một chút, từ từ nói: “Trưa nay anh đi về rồi, sáng nay thức sớm đưa em đi học rồi về luôn. Vả lại anh cũng ngủ không được.”
Diệp Tri Thu nghe nói hôm nay anh Lăng Khiêm muốn đưa mình đến trường, gấp đến độ không kịp nuốt xuống thức ăn trong miệng, vội xua tay kêu to: “Không cần đâu, em đi xe đạp mà, tự em đi được, không cần đưa thiệt đó!” nói năng lộn xộn, nước canh nóng làm mũi cô bị nồng, sặc sụa, hai má đỏ ửng, trông thực tức cười.
Sở Lăng Khiêm vội lấy qua khăn giấy cho cô lau miệng, trách móc: “Tiểu Thu, em cẩn thận chút. Gì mà gấp đến vậy. Anh đưa em đi học một chút thôi, không ảnh hưởng gì, còn nữa, anh cũng muốn biết môi trường học tập của em như thế nào anh mới yên tâm được.”
Vốn dĩ Sở Lăng Khiêm muốn đến trường học của Diệp Tri Thu là để ‘thị uy’. Chứng minh cho các cậu trai biết rằng Diệp Tri Thu là hoa đã có chủ.
Diệp Tri Thu sắc mặt tối sầm, khóe miệng cứng đờ. Không thể cấm cản anh Lăng Khiêm đưa mình đến trường, nhưng nếu đi với anh, mình làm sao gặp người kia đây. Ông trời ơi, có biết là mỗi đêm cô phải ôm chiếc đồng hồ ‘tín vật định tình’ ấy thì mới ngủ được sao?
Cớ chi lại cướp mất hết cơ hội này đến cơ hội khác của cô. Diệp Tri Thu rầu rĩ.
Ôm vẻ mặt không tình không nguyện bước vào trong xe của Sở Lăng Khiêm. Diệp Tri Thu ảo não, cô có cảm giác nếu hôm nay mà không được gặp người kia, thì một dự cảm nào đó nói với cô rằng: “Chờ đi. Lâu lắm đấy!”.
Diệp Tri Thu lo lắng, sợ hãi, nét cười lại vắng vẻ trên môi hồng xinh đẹp.
Sở Lăng Khiêm vừa lái xe, vừa liếc nhìn Diệp Tri Thu qua kính chiếu hậu. Lần nào cũng vậy, anh thích điều chỉnh kính chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt Diệp Tri Thu, để lúc nào cũng được trông thấy cô dù đang làm chuyện gì quan trọng, không giây phút nào muốn bỏ lỡ gương mặt ấy.
Thấy Diệp Tri Thu nãy giờ vẻ mặt ưu tư, anh không khỏi thắc mắc: “Tiểu Thu, có phải sắp xa anh nên không vui phải không?”
Diệp Tri Thu vội lấy lại tinh thần: “Không phải…à…ý của em là em đương nhiên không vui, em buồn chết được. Không biết khi nào mới được gặp lại.” chuyện này xọ chuyện kia, Diệp Tri Thu đang nói lên đúng tâm trạng của mình, nhưng không phải dành cho Sở Lăng Khiêm.
Sở Lăng Khiêm mỉm cười âu yếm, nhìn cô càng thêm vài phần tình cảm: “Công chúa của anh, sẽ gặp lại sớm thôi em à!” trong tim Sở Lăng Khiêm cứ rung động, cô gái nhỏ không nỡ rời xa anh.
Diệp Tri Thu không nói gì, gật gật đầu, chỉ mong là sớm gặp lại.
Đến trường, Sở Lăng Khiêm đi theo Diệp Tri Thu hướng lớp học. Lúc này cũng gặp hai bạn tốt Điềm Mật và Lam Hân Đồng, bên cạnh còn có Lam Tĩnh Hiên.
Hai cô bạn tiến lên kéo tay Diệp Tri Thu. Điềm Mật bắt chuyện trước: “Mĩ nữ, sắc mặt ủ rủ quá, hay là còn buồn ngủ hả?”
Diệp Tri Thu không có tâm trạng đùa, nói lại: “Mật Mật bạn hôm nào không chọc giận mình thì ăn cơm không ngon à?”’
Lam Hân Đồng lại thấy hai cô bạn sắp “bùng nổ chiến tranh”. Cô kín đáo khuyên giải: “Bởi vậy thương nhau quá cắn nhau đau mà, hai bạn không có tình ý với nhau đó chứ, lúc nào cũng như oan gia.”
Lúc này đang im lặng Lam Tĩnh Hiên cũng góp vui: “Không thể nào, Điềm Mật anh không biết, nhưng tiểu Thu của anh không thể nào có chuyện đó. Phải không tiểu Thu?”
Lam Tĩnh Hiên thấy có người thanh niên đứng sau Diệp Tri Thu cũng đã muốn không thuận mắt rồi, nên cố ý nói ‘tiểu Thu của anh’ chọc tức người kia.
Còn Sở Lăng Khiêm nghe đến ‘tiểu Thu của anh’ lại như có nhiều con kiến đục khoét trong lòng anh, khó chịu cực hạn. Ai dám tranh tiểu Thu với anh, tên đó chán sống. Hai nam nhân tuấn mĩ cho nhau cái nhìn cảnh cáo, đầy lửa khiêu chiến.
Diệp Tri Thu cười cười xem như đáp lại đáp lại Lam Tĩnh Hiên. Mà không biết lúc này giữa hai chàng trai đã khơi dậy sóng ngầm.
Ba cô bạn cùng đi phía trước, nói nói cười cười, hoàn toàn bỏ quên hai người đi phía sau.
Sở Lăng Khiêm không nhìn thẳng vào Lam Tĩnh Hiên mà đạm giọng nói: “Đừng để tôi biết cậu làm phiền tiểu Thu!”
Lam Tĩnh Hiên không có độ ấm trong giọng nói trả lời người mà anh chẳng có chút thiện cảm nào: “Sẽ…không…như …anh …mong….muốn!” gằn từng tiếng một, Lam Tĩnh Hiên làm sao chịu người uy hiếp.
- “Rồi cậu sẽ hối hận!” – Sở Lăng Khiêm phun ra một câu tuyên bố đầy nguy hiểm.
Cười lạnh, Lam Tĩnh Hiên bình tĩnh cho người kia một tia xem thường.
Sau khi Diệp Tri Thu đến lớp, Sở Lăng Khiêm cũng từ biệt cô. Anh phải đuổi kịp chuyến bay sáng nay về nước Mĩ.
Lam Tĩnh Hiên cũng đi ngay sau đó, anh có tiết học.
Các bạn nữ trong lớp được ‘đại khai nhãn giới’ khi thấy Lam Tĩnh Hiên – sinh viên xuất sắc Khoa kinh tế, tuấn tú, lịch sự và một anh khác không biết tên, chưa từng gặp qua, đại soái ca nha…đều bị Diệp Tri Thu hồ ly tinh kia hút hồn.
Không thể nuốt nổi cơn tức tối, các bạn nữ đi ngang qua Diệp Tri Thu chỉ chừa cho cô cặp mắt trắng dã, đáng khinh, đáng ghét, đáng hận!
Diệp Tri Thu biết hết, nhưng cô mặc kệ, không có tâm trạng suy nghĩ nữa. Cô mất hứng vì lại không có cơ hội tái kiến người tình trong mộng của mình, có tâm sự rồi mà lúc này có ai còn dám chọc cô, chắc cô sẽ như con nhím bắn hết gai vào người họ cho thỏa cơn giận…hừ!
Nhưng Diệp Tri Thu không thể, cô phải thức dậy thôi. Hạ quyết tâm bao nhiêu gặp lại người kia không thể để cái lười của mình đánh bại dễ dàng thế được.
Đã hai ngày rồi không được gặp lại anh, Diệp Tri Thu cảm giác như tam thu, biền biệt, nhớ nhung dằn xé cõi lòng.
Chuẩn bị ổn thỏa, Diệp Tri Thu đi xuống lầu. Hôm nay đã nói với Điềm Mật là cô tự đi được đảm bảo không trễ, cô nàng sẽ không đến làm ‘kì đà’ nữa!
Dưới phòng ăn đã có đủ mặt mọi người, chuẩn bị ăn bửa sáng. Mới nhìn đã biết, anh Lăng Khiêm vì lệch múi giờ, ngủ không ngon giấc rồi, nhìn mắt gấu mèo kìa!
Ngồi vào bàn ăn, Diệp Tri Thu nhìn Sở Lăng Khiêm lo lắng: “Anh Lăng Khiêm, ngủ không được thì ngủ thêm tí nữa đi, anh thức dậy sớm làm gì đâu?”
Sở Lăng Khiêm cầm ly rượu vang nhấp một chút, từ từ nói: “Trưa nay anh đi về rồi, sáng nay thức sớm đưa em đi học rồi về luôn. Vả lại anh cũng ngủ không được.”
Diệp Tri Thu nghe nói hôm nay anh Lăng Khiêm muốn đưa mình đến trường, gấp đến độ không kịp nuốt xuống thức ăn trong miệng, vội xua tay kêu to: “Không cần đâu, em đi xe đạp mà, tự em đi được, không cần đưa thiệt đó!” nói năng lộn xộn, nước canh nóng làm mũi cô bị nồng, sặc sụa, hai má đỏ ửng, trông thực tức cười.
Sở Lăng Khiêm vội lấy qua khăn giấy cho cô lau miệng, trách móc: “Tiểu Thu, em cẩn thận chút. Gì mà gấp đến vậy. Anh đưa em đi học một chút thôi, không ảnh hưởng gì, còn nữa, anh cũng muốn biết môi trường học tập của em như thế nào anh mới yên tâm được.”
Vốn dĩ Sở Lăng Khiêm muốn đến trường học của Diệp Tri Thu là để ‘thị uy’. Chứng minh cho các cậu trai biết rằng Diệp Tri Thu là hoa đã có chủ.
Diệp Tri Thu sắc mặt tối sầm, khóe miệng cứng đờ. Không thể cấm cản anh Lăng Khiêm đưa mình đến trường, nhưng nếu đi với anh, mình làm sao gặp người kia đây. Ông trời ơi, có biết là mỗi đêm cô phải ôm chiếc đồng hồ ‘tín vật định tình’ ấy thì mới ngủ được sao?
Cớ chi lại cướp mất hết cơ hội này đến cơ hội khác của cô. Diệp Tri Thu rầu rĩ.
Ôm vẻ mặt không tình không nguyện bước vào trong xe của Sở Lăng Khiêm. Diệp Tri Thu ảo não, cô có cảm giác nếu hôm nay mà không được gặp người kia, thì một dự cảm nào đó nói với cô rằng: “Chờ đi. Lâu lắm đấy!”.
Diệp Tri Thu lo lắng, sợ hãi, nét cười lại vắng vẻ trên môi hồng xinh đẹp.
Sở Lăng Khiêm vừa lái xe, vừa liếc nhìn Diệp Tri Thu qua kính chiếu hậu. Lần nào cũng vậy, anh thích điều chỉnh kính chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt Diệp Tri Thu, để lúc nào cũng được trông thấy cô dù đang làm chuyện gì quan trọng, không giây phút nào muốn bỏ lỡ gương mặt ấy.
Thấy Diệp Tri Thu nãy giờ vẻ mặt ưu tư, anh không khỏi thắc mắc: “Tiểu Thu, có phải sắp xa anh nên không vui phải không?”
Diệp Tri Thu vội lấy lại tinh thần: “Không phải…à…ý của em là em đương nhiên không vui, em buồn chết được. Không biết khi nào mới được gặp lại.” chuyện này xọ chuyện kia, Diệp Tri Thu đang nói lên đúng tâm trạng của mình, nhưng không phải dành cho Sở Lăng Khiêm.
Sở Lăng Khiêm mỉm cười âu yếm, nhìn cô càng thêm vài phần tình cảm: “Công chúa của anh, sẽ gặp lại sớm thôi em à!” trong tim Sở Lăng Khiêm cứ rung động, cô gái nhỏ không nỡ rời xa anh.
Diệp Tri Thu không nói gì, gật gật đầu, chỉ mong là sớm gặp lại.
Đến trường, Sở Lăng Khiêm đi theo Diệp Tri Thu hướng lớp học. Lúc này cũng gặp hai bạn tốt Điềm Mật và Lam Hân Đồng, bên cạnh còn có Lam Tĩnh Hiên.
Hai cô bạn tiến lên kéo tay Diệp Tri Thu. Điềm Mật bắt chuyện trước: “Mĩ nữ, sắc mặt ủ rủ quá, hay là còn buồn ngủ hả?”
Diệp Tri Thu không có tâm trạng đùa, nói lại: “Mật Mật bạn hôm nào không chọc giận mình thì ăn cơm không ngon à?”’
Lam Hân Đồng lại thấy hai cô bạn sắp “bùng nổ chiến tranh”. Cô kín đáo khuyên giải: “Bởi vậy thương nhau quá cắn nhau đau mà, hai bạn không có tình ý với nhau đó chứ, lúc nào cũng như oan gia.”
Lúc này đang im lặng Lam Tĩnh Hiên cũng góp vui: “Không thể nào, Điềm Mật anh không biết, nhưng tiểu Thu của anh không thể nào có chuyện đó. Phải không tiểu Thu?”
Lam Tĩnh Hiên thấy có người thanh niên đứng sau Diệp Tri Thu cũng đã muốn không thuận mắt rồi, nên cố ý nói ‘tiểu Thu của anh’ chọc tức người kia.
Còn Sở Lăng Khiêm nghe đến ‘tiểu Thu của anh’ lại như có nhiều con kiến đục khoét trong lòng anh, khó chịu cực hạn. Ai dám tranh tiểu Thu với anh, tên đó chán sống. Hai nam nhân tuấn mĩ cho nhau cái nhìn cảnh cáo, đầy lửa khiêu chiến.
Diệp Tri Thu cười cười xem như đáp lại đáp lại Lam Tĩnh Hiên. Mà không biết lúc này giữa hai chàng trai đã khơi dậy sóng ngầm.
Ba cô bạn cùng đi phía trước, nói nói cười cười, hoàn toàn bỏ quên hai người đi phía sau.
Sở Lăng Khiêm không nhìn thẳng vào Lam Tĩnh Hiên mà đạm giọng nói: “Đừng để tôi biết cậu làm phiền tiểu Thu!”
Lam Tĩnh Hiên không có độ ấm trong giọng nói trả lời người mà anh chẳng có chút thiện cảm nào: “Sẽ…không…như …anh …mong….muốn!” gằn từng tiếng một, Lam Tĩnh Hiên làm sao chịu người uy hiếp.
- “Rồi cậu sẽ hối hận!” – Sở Lăng Khiêm phun ra một câu tuyên bố đầy nguy hiểm.
Cười lạnh, Lam Tĩnh Hiên bình tĩnh cho người kia một tia xem thường.
Sau khi Diệp Tri Thu đến lớp, Sở Lăng Khiêm cũng từ biệt cô. Anh phải đuổi kịp chuyến bay sáng nay về nước Mĩ.
Lam Tĩnh Hiên cũng đi ngay sau đó, anh có tiết học.
Các bạn nữ trong lớp được ‘đại khai nhãn giới’ khi thấy Lam Tĩnh Hiên – sinh viên xuất sắc Khoa kinh tế, tuấn tú, lịch sự và một anh khác không biết tên, chưa từng gặp qua, đại soái ca nha…đều bị Diệp Tri Thu hồ ly tinh kia hút hồn.
Không thể nuốt nổi cơn tức tối, các bạn nữ đi ngang qua Diệp Tri Thu chỉ chừa cho cô cặp mắt trắng dã, đáng khinh, đáng ghét, đáng hận!
Diệp Tri Thu biết hết, nhưng cô mặc kệ, không có tâm trạng suy nghĩ nữa. Cô mất hứng vì lại không có cơ hội tái kiến người tình trong mộng của mình, có tâm sự rồi mà lúc này có ai còn dám chọc cô, chắc cô sẽ như con nhím bắn hết gai vào người họ cho thỏa cơn giận…hừ!