Lặng lẽ đi vào trong lớp, bỏ lại Lam Hân Đồng và Điềm Mật đáng thương không biết nguyên nhân vì sao bị bỏ rơi. Diệp Tri Thu kia cũng không nói lời tạm biệt gì hết đã tự mình đào tẩu, Điềm Mật oán hận tố cáo với Lam Hân Đồng.
Lam Hân Đồng suy nghĩ hồi lâu, rồi chán nản đưa ra kết luận: “Chắc Tiểu Thu phải rời xa anh Lăng Khiêm của bạn ấy nên không vui thôi. Xong rồi! Anh trai mình chẳng lẽ hết cơ hội sao?” kèm theo tiếng thở dài và gương mặt khổ não.
Điềm Mật tiếp thu lời bạn, nhưng không cho là đúng: “Thấy vậy chứ chưa chắc là vậy!” ra vẻ nghiền ngẫm, lắc lắc đầu rồi gật gật đầu, bộ dáng như một triết gia đang bàn luận vấn đề quan trọng có ảnh hưởng toàn cầu vậy.
Thực ra hai cô gái cũng không biết rõ lý do, đoán mò vậy thôi. Điềm Mật tiếp xúc gần gũi hơn với Diệp Tri Thu, nhưng tính tình cô hơi trẻ con chưa biết sâu xa quan sát cùng suy xét, nên những lời nói lúc nãy cũng chỉ là nói bừa nhưng lại đúng mới hay chứ!
Hai cô bạn chia tay nhau, Điềm Mật về lớp của mình. Lam Hân Đồng vào chỗ ngồi, hai cô vẫn ngồi kế nhau, nhưng Diệp Tri Thu chẳng quan tâm gì đến cô. Cô lắc lắc tay Diệp Tri Thu: “Tiểu Thu, bạn không sao chớ?”
Nãy giờ Diệp Tri Thu vẫn không them quan tâm ai hết, chìm đắm trong sự tiếc nuối bản thân. Chẳng lẽ bây giờ xin vắng trở về tìm người kia.
Hạ quyết tâm, Diệp Tri Thu không kịp suy nghĩ lợi hại gì hết, chạy ù ra ngoài, bất chấp ngoài sau tiếng Lam Hân Đồng kêu gọi. Hành động kỳ lạ của Diệp Tri Thu làm cả lớp trố mắt nhìn, có kẻ cười, có người không hiểu ánh mắt tìm tòi… Diệp Tri Thu mặc kệ, cô vẫn duy trì suy nghĩ của mình. Con tim cô mạnh hơn và đã chiến thắng lý trí.
Bỏ lại sau lưng bao lời bàn tán xôn xao, bỏ qua cô giảng viên béo lùn khó tính, Diệp Tri Thu chạy theo tiếng gọi con tim.
-----------
Ở căn nhà trọ trong một hẻm nhỏ, sáng nay cũng như mọi ngày, khu vực này là khu nhà lâu năm, chỉ thường có những người già, con cái của họ đã đi đến trung tâm thành phố để mở hàng buôn bán sớm hoặc đã đi xa đến các thành phố khác làm việc.
Nên các dãy nhà ở đây khá yên lặng, sáng sớm họ sẽ ra ngoài tản bộ, đánh cờ hoặc uống trà bàn chuyện thế sự, nhàng nhã vô cùng.
Vì thế không gây nên một tiếng động ồn ào nào ngoài tiếng chim ríu rít ca hát trên những cành cây cao, đó cũng chính là nguyên nhân Phùng Kiến Quân thức dậy trễ.
Hỏng rồi, thức trễ còn để Phong ca của anh kêu mãi không dậy, còn tưởng lúc ở nhà bà nội đánh thức anh, anh đều nói: “Nội ơi, công việc của con không vội, đi ban đêm cũng được, cho con ngủ thêm chút thôi!” đòi ngủ thêm nữa chứ.
Anh Phong thật hết cách với tên lười biếng này, xóc lên chăn, sờ lên mặt nắm cái mũi của Phùng Kiến Quân lại không buông ra. Ngạt thở cũng tỉnh thôi.
Anh không cần gọi Phùng Kiến Quân thức dậy cũng được, cho hắn ngủ đến trưa rồi cùng về thành phố C. Nhưng nếu không gọi, lát nữa tỉnh lại không thấy anh, hắn lại ầm ỉ cho mà xem. Thằng nhóc này, nuôi mãi không lớn.
Phùng Kiến Quân bị ngạt thở, há miệng ra thở gấp, mở mắt ra định sẵn giọng lên mắng đứa nào dám làm chuyện này với anh chứ, nhưng vừa thấy là Phong ca thì anh ỉu xìu. Gãi gãi đầu, nói: “Phong ca, chào buổi sáng!”
- “Cho cậu 5 phút, chậm thì ở lại!” – Anh Phong luôn là người có quy định nghiêm túc về thời gian.
Phùng Kiến Quân có cảm giác may mắn khi mình không ở chung nhà với Phong ca, nếu không, theo kiểu huấn luyện quân đội này, chắc anh chết sớm.
Anh Phong không nói thêm điều gì, chậm rãi dò đường đi ra ngoài phòng khách ngồi đợi. Còn Phùng Kiến Quân thì dùng ‘tốc độ ánh sáng’ hoàn thành hết tất cả thủ tục của buổi sáng sau khi thức dậy: đánh răng, rửa mặt, thay quần áo…đều là một lúc làm hai việc mới mong kịp thời gian đã được Phong ca quy định, thật khổ mà!
Khi Phùng Kiến Quân bước ra khỏi cửa nhà tắm, anh không quên liếc nhìn mặt mình trong gương, hoàn hảo, đẹp trai rồi, xuất phát thôi. Cười hì hì, anh đi ra ngoài thì nghe tiếng mưa rất to, xong rồi, trời mưa sẽ làm trễ giờ mất thôi, vả lại anh cũng không để Phong ca đi mưa như vậy.
Nghĩ xong, Phùng Kiến Quân chạy đến sô pha nói với anh Phong: “Phong ca, mưa rồi, hay là để em gọi taxi đi nhe, nếu không trễ giờ mấy em nhỏ đợi không hay!” trưng cầu ý kiến.
- “Ừm!” – Anh Phong cũng không nói nhiều. Nhưng trong lòng không khỏi buồn bã, anh muốn gặp lại cô gái đó, dù chỉ nghe thanh âm ấy một lần nữa cũng được. Xem ra là định mệnh, trời đã an bày mưa to như thế vì không muốn cho anh và cô gặp lại sao?
Phùng Kiến Quân được Phong ca đồng ý, vội vả chạy đi lấy điện thoại gọi xe taxi. Rất nhanh một chếc xe taxi màu xanh lá cây dừng lại trước cửa nhà trọ nhỏ.
Phùng Kiến Quân cùng Phong ca của anh lên xe. Chiếc xe khởi động máy, chầm chậm chạy đi trong làn mưa bạc.
--------
Lúc này Diệp Tri Thu cả người ướt như chuột lột, cô không ngờ trời lại vô cớ đổ mưa, ban đầu nghĩ là mưa không lớn, cô vẫn cố chạy xe đến nơi hôm trước. Nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt. Ướt đẫm cả áo váy của cô.
Hôm nay cô mặc bộ váy dài qua đầu gối màu trắng, trên cổ thêu hoa văn nổi nhẹ nhàng cùng hai tay ngắn có ren. Thời khắc này chẳng nhìn ra vẻ đẹp vốn có ấy, mà thay vào đó là cảnh tượng thảm hại của nó và chủ nhân.
Diệp Tri Thu mặc kệ, cô chỉ lo nhìn quanh quẩn, mong tìm được người kia. Cô thừa biết khả năng gặp được không cao, bởi lẽ không ai trời mưa mà đi bộ ngoài đường. Vả lại, anh lại không nhìn thấy đường, thời tiết khắc nghiệt như thế này chắc không ra lộ mà dạo đâu.
Thế nhưng Diệp Tri Thu vẫn ngoan cố đợi, dù cho cơ hội có mỏng manh cô vẫn không buông tha.
Tâm sự trong lòng cô có ai hiểu rõ, tuy chỉ mới gặp anh thôi, nhưng cô có cảm giác như quen anh từ rất lâu trước kia rồi. Nhiều lần gặp anh trong mơ, lặp đi lặp lại, Diệp Tri Thu lại càng khẳng định, rất có khả năng, anh là tình nhân của cô ở kiếp trước.
Diệp Tri Thu đứng đợi khoảng 15 phút, trên đường không một bóng người, khu này thường vắng vẻ, giờ trời mưa lại càng cô quạnh, bỗng có một chiếc xe taxi màu xanh lá chạy sát qua bên người cô.
Do đường mưa bùn lầy, có những vũng nước đọng nên khi xe đi qua hậu quả để lại là váy dài của Diệp Tri Thu càng thêm thê thảm, dính đầy vết bùn đất loang lỗ.
Nhưng Diệp Tri Thu vẫn chưa kịp lo lắng cho bộ dáng của mình có bao nhiêu chật vật, thì giống như một tia cảm xúc nào đó chợt xẹt nhanh qua trong lòng cô. Tim cô bỗng đập nhanh một cái, hình như còn có một chút nhói đau nữa.
Không hiểu vì sao, cô có cảm giác như đã bỏ lỡ cái gì rồi.
Chiếc xe taxi đưa khách đến nơi, dừng lại.
Phùng Kiến Quân vội vã xuống xe, mở ra cây dù đã mang theo sẵn, tiếp Phong ca của anh xuống xe. Lúc này anh Phong không cự tuyệt Phùng Kiến Quân giúp đỡ, một tay anh nắm gậy đò đường, một tay để cho Phùng Kiến Quân dẫn đến bậc thềm.
Sau khi bước vào hành lang không còn mưa ướt nữa, Phùng Kiến Quân xếp lại cây dù. Nhìn qua Phong ca, hỏi: “Phong ca không sao chớ?”
Anh hỏi vậy là do từ lúc ra cửa đến giờ, khi ngồi trên xe taxi anh lén nhìn trộm Phong ca, anh thấy Phong ca vẫn nhíu lại đôi mày rậm ẩn hiện sau đôi kính đen âm u, môi mím chặt, vẻ mặt như có điều gì đó ẩn nhẫn.
- “Không sao!” – Anh Phong lên tiếng.
- “Chớ không phải anh bị đau sao, đúng rồi, tên bác sĩ kia nói chân anh mỗi khi trời mưa đều đau mà. Phong ca hay là…” – Phùng Kiến Quân vẫn chưa nói xong, anh Phong đã cắt ngang lời anh, nhưng giọng vẫn từ tốn, không một chút hờn giận.
- “Nhiều chuyện quá, anh đã nói không sao, cậu lãi nhãi nữa thì về nhà trọ đợi anh!” – anh Phong không muốn cậu em này lo lắng.
Đúng, chân anh hơi đau, anh chịu được. Nhưng trong lòng bất an không hiểu sao anh lại cảm thấy khó chịu như thế. Lúc ngồi trên xe taxi, anh không biết rõ bên ngoài đã đến nơi đó chưa, nhưng xe đi được một lúc thì tim anh đập mạnh một cái, y như lần đầu cô gái đó ngã vào lòng anh vậy.
Phùng Kiến Quân không tiếp tục ầm ĩ, chỉ đành lặng yên đi theo Phong ca của anh vào trong.
Cả buổi sáng, tâm tình anh Phong không tập trung được. Anh vẫn vui chơi với mấy đứa trẻ, nhưng trái tim lại gửi về nơi đâu mất rồi.
Còn Diệp Tri Thu, cả buổi sáng cô đứng dưới mưa, rồi mưa nhỏ dần, đến những tia nắng xuyên qua làn mây trắng chiếu rọi cả mặt đường. Cô vẫn chờ, vẫn đợi cho đến khi gần 11 giờ trưa, bạn thân của cô là Điềm Mật nhận được tin nhắn của Lam Hân Đồng nói bỗng dưng Diệp Tri Thu bỏ tiết học mới hớt hơ hớt hãi chạy đi tìm hồi lâu mới gặp được cô bạn ở chỗ này.
Điềm Mật không tin vào mắt mình khi gặp bạn, Diệp Tri Thu vẫn xinh đẹp, nhưng giống như ‘mĩ nhân bệnh’ vậy. Sắc mặt tái nhợt, quần áo ướt rồi khô để lại dấu nhăn nhúm cùng bùn đất, mà ánh mắt thì cứ nhìn đâu tận phía xa xăm.
Điềm Mật tiến lên ôm lấy bạn, hỏi bạn có chuyện gì xảy ra. Diệp Tri Thu chỉ lắc đầu không nói. Lặng lẽ lấy xe đạp quay hướng về nhà.
Điềm Mật thắc mắc lắm, nhưng nhìn bạn như vậy cũng không tiện hỏi nhiều, vội vội vàng vàng đạp xe theo bạn, ‘hộ tống’ bạn về nhà.
Nói khéo hay không, hai cô bạn vừa mới đi khỏi thì Phùng Kiến Quân và anh Phong cũng xuất hiện ở đầu ngõ. Họ về nhà trọ thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho chuyến bay lúc 13 giờ về thành phố C.
Lam Hân Đồng suy nghĩ hồi lâu, rồi chán nản đưa ra kết luận: “Chắc Tiểu Thu phải rời xa anh Lăng Khiêm của bạn ấy nên không vui thôi. Xong rồi! Anh trai mình chẳng lẽ hết cơ hội sao?” kèm theo tiếng thở dài và gương mặt khổ não.
Điềm Mật tiếp thu lời bạn, nhưng không cho là đúng: “Thấy vậy chứ chưa chắc là vậy!” ra vẻ nghiền ngẫm, lắc lắc đầu rồi gật gật đầu, bộ dáng như một triết gia đang bàn luận vấn đề quan trọng có ảnh hưởng toàn cầu vậy.
Thực ra hai cô gái cũng không biết rõ lý do, đoán mò vậy thôi. Điềm Mật tiếp xúc gần gũi hơn với Diệp Tri Thu, nhưng tính tình cô hơi trẻ con chưa biết sâu xa quan sát cùng suy xét, nên những lời nói lúc nãy cũng chỉ là nói bừa nhưng lại đúng mới hay chứ!
Hai cô bạn chia tay nhau, Điềm Mật về lớp của mình. Lam Hân Đồng vào chỗ ngồi, hai cô vẫn ngồi kế nhau, nhưng Diệp Tri Thu chẳng quan tâm gì đến cô. Cô lắc lắc tay Diệp Tri Thu: “Tiểu Thu, bạn không sao chớ?”
Nãy giờ Diệp Tri Thu vẫn không them quan tâm ai hết, chìm đắm trong sự tiếc nuối bản thân. Chẳng lẽ bây giờ xin vắng trở về tìm người kia.
Hạ quyết tâm, Diệp Tri Thu không kịp suy nghĩ lợi hại gì hết, chạy ù ra ngoài, bất chấp ngoài sau tiếng Lam Hân Đồng kêu gọi. Hành động kỳ lạ của Diệp Tri Thu làm cả lớp trố mắt nhìn, có kẻ cười, có người không hiểu ánh mắt tìm tòi… Diệp Tri Thu mặc kệ, cô vẫn duy trì suy nghĩ của mình. Con tim cô mạnh hơn và đã chiến thắng lý trí.
Bỏ lại sau lưng bao lời bàn tán xôn xao, bỏ qua cô giảng viên béo lùn khó tính, Diệp Tri Thu chạy theo tiếng gọi con tim.
-----------
Ở căn nhà trọ trong một hẻm nhỏ, sáng nay cũng như mọi ngày, khu vực này là khu nhà lâu năm, chỉ thường có những người già, con cái của họ đã đi đến trung tâm thành phố để mở hàng buôn bán sớm hoặc đã đi xa đến các thành phố khác làm việc.
Nên các dãy nhà ở đây khá yên lặng, sáng sớm họ sẽ ra ngoài tản bộ, đánh cờ hoặc uống trà bàn chuyện thế sự, nhàng nhã vô cùng.
Vì thế không gây nên một tiếng động ồn ào nào ngoài tiếng chim ríu rít ca hát trên những cành cây cao, đó cũng chính là nguyên nhân Phùng Kiến Quân thức dậy trễ.
Hỏng rồi, thức trễ còn để Phong ca của anh kêu mãi không dậy, còn tưởng lúc ở nhà bà nội đánh thức anh, anh đều nói: “Nội ơi, công việc của con không vội, đi ban đêm cũng được, cho con ngủ thêm chút thôi!” đòi ngủ thêm nữa chứ.
Anh Phong thật hết cách với tên lười biếng này, xóc lên chăn, sờ lên mặt nắm cái mũi của Phùng Kiến Quân lại không buông ra. Ngạt thở cũng tỉnh thôi.
Anh không cần gọi Phùng Kiến Quân thức dậy cũng được, cho hắn ngủ đến trưa rồi cùng về thành phố C. Nhưng nếu không gọi, lát nữa tỉnh lại không thấy anh, hắn lại ầm ỉ cho mà xem. Thằng nhóc này, nuôi mãi không lớn.
Phùng Kiến Quân bị ngạt thở, há miệng ra thở gấp, mở mắt ra định sẵn giọng lên mắng đứa nào dám làm chuyện này với anh chứ, nhưng vừa thấy là Phong ca thì anh ỉu xìu. Gãi gãi đầu, nói: “Phong ca, chào buổi sáng!”
- “Cho cậu 5 phút, chậm thì ở lại!” – Anh Phong luôn là người có quy định nghiêm túc về thời gian.
Phùng Kiến Quân có cảm giác may mắn khi mình không ở chung nhà với Phong ca, nếu không, theo kiểu huấn luyện quân đội này, chắc anh chết sớm.
Anh Phong không nói thêm điều gì, chậm rãi dò đường đi ra ngoài phòng khách ngồi đợi. Còn Phùng Kiến Quân thì dùng ‘tốc độ ánh sáng’ hoàn thành hết tất cả thủ tục của buổi sáng sau khi thức dậy: đánh răng, rửa mặt, thay quần áo…đều là một lúc làm hai việc mới mong kịp thời gian đã được Phong ca quy định, thật khổ mà!
Khi Phùng Kiến Quân bước ra khỏi cửa nhà tắm, anh không quên liếc nhìn mặt mình trong gương, hoàn hảo, đẹp trai rồi, xuất phát thôi. Cười hì hì, anh đi ra ngoài thì nghe tiếng mưa rất to, xong rồi, trời mưa sẽ làm trễ giờ mất thôi, vả lại anh cũng không để Phong ca đi mưa như vậy.
Nghĩ xong, Phùng Kiến Quân chạy đến sô pha nói với anh Phong: “Phong ca, mưa rồi, hay là để em gọi taxi đi nhe, nếu không trễ giờ mấy em nhỏ đợi không hay!” trưng cầu ý kiến.
- “Ừm!” – Anh Phong cũng không nói nhiều. Nhưng trong lòng không khỏi buồn bã, anh muốn gặp lại cô gái đó, dù chỉ nghe thanh âm ấy một lần nữa cũng được. Xem ra là định mệnh, trời đã an bày mưa to như thế vì không muốn cho anh và cô gặp lại sao?
Phùng Kiến Quân được Phong ca đồng ý, vội vả chạy đi lấy điện thoại gọi xe taxi. Rất nhanh một chếc xe taxi màu xanh lá cây dừng lại trước cửa nhà trọ nhỏ.
Phùng Kiến Quân cùng Phong ca của anh lên xe. Chiếc xe khởi động máy, chầm chậm chạy đi trong làn mưa bạc.
--------
Lúc này Diệp Tri Thu cả người ướt như chuột lột, cô không ngờ trời lại vô cớ đổ mưa, ban đầu nghĩ là mưa không lớn, cô vẫn cố chạy xe đến nơi hôm trước. Nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt. Ướt đẫm cả áo váy của cô.
Hôm nay cô mặc bộ váy dài qua đầu gối màu trắng, trên cổ thêu hoa văn nổi nhẹ nhàng cùng hai tay ngắn có ren. Thời khắc này chẳng nhìn ra vẻ đẹp vốn có ấy, mà thay vào đó là cảnh tượng thảm hại của nó và chủ nhân.
Diệp Tri Thu mặc kệ, cô chỉ lo nhìn quanh quẩn, mong tìm được người kia. Cô thừa biết khả năng gặp được không cao, bởi lẽ không ai trời mưa mà đi bộ ngoài đường. Vả lại, anh lại không nhìn thấy đường, thời tiết khắc nghiệt như thế này chắc không ra lộ mà dạo đâu.
Thế nhưng Diệp Tri Thu vẫn ngoan cố đợi, dù cho cơ hội có mỏng manh cô vẫn không buông tha.
Tâm sự trong lòng cô có ai hiểu rõ, tuy chỉ mới gặp anh thôi, nhưng cô có cảm giác như quen anh từ rất lâu trước kia rồi. Nhiều lần gặp anh trong mơ, lặp đi lặp lại, Diệp Tri Thu lại càng khẳng định, rất có khả năng, anh là tình nhân của cô ở kiếp trước.
Diệp Tri Thu đứng đợi khoảng 15 phút, trên đường không một bóng người, khu này thường vắng vẻ, giờ trời mưa lại càng cô quạnh, bỗng có một chiếc xe taxi màu xanh lá chạy sát qua bên người cô.
Do đường mưa bùn lầy, có những vũng nước đọng nên khi xe đi qua hậu quả để lại là váy dài của Diệp Tri Thu càng thêm thê thảm, dính đầy vết bùn đất loang lỗ.
Nhưng Diệp Tri Thu vẫn chưa kịp lo lắng cho bộ dáng của mình có bao nhiêu chật vật, thì giống như một tia cảm xúc nào đó chợt xẹt nhanh qua trong lòng cô. Tim cô bỗng đập nhanh một cái, hình như còn có một chút nhói đau nữa.
Không hiểu vì sao, cô có cảm giác như đã bỏ lỡ cái gì rồi.
Chiếc xe taxi đưa khách đến nơi, dừng lại.
Phùng Kiến Quân vội vã xuống xe, mở ra cây dù đã mang theo sẵn, tiếp Phong ca của anh xuống xe. Lúc này anh Phong không cự tuyệt Phùng Kiến Quân giúp đỡ, một tay anh nắm gậy đò đường, một tay để cho Phùng Kiến Quân dẫn đến bậc thềm.
Sau khi bước vào hành lang không còn mưa ướt nữa, Phùng Kiến Quân xếp lại cây dù. Nhìn qua Phong ca, hỏi: “Phong ca không sao chớ?”
Anh hỏi vậy là do từ lúc ra cửa đến giờ, khi ngồi trên xe taxi anh lén nhìn trộm Phong ca, anh thấy Phong ca vẫn nhíu lại đôi mày rậm ẩn hiện sau đôi kính đen âm u, môi mím chặt, vẻ mặt như có điều gì đó ẩn nhẫn.
- “Không sao!” – Anh Phong lên tiếng.
- “Chớ không phải anh bị đau sao, đúng rồi, tên bác sĩ kia nói chân anh mỗi khi trời mưa đều đau mà. Phong ca hay là…” – Phùng Kiến Quân vẫn chưa nói xong, anh Phong đã cắt ngang lời anh, nhưng giọng vẫn từ tốn, không một chút hờn giận.
- “Nhiều chuyện quá, anh đã nói không sao, cậu lãi nhãi nữa thì về nhà trọ đợi anh!” – anh Phong không muốn cậu em này lo lắng.
Đúng, chân anh hơi đau, anh chịu được. Nhưng trong lòng bất an không hiểu sao anh lại cảm thấy khó chịu như thế. Lúc ngồi trên xe taxi, anh không biết rõ bên ngoài đã đến nơi đó chưa, nhưng xe đi được một lúc thì tim anh đập mạnh một cái, y như lần đầu cô gái đó ngã vào lòng anh vậy.
Phùng Kiến Quân không tiếp tục ầm ĩ, chỉ đành lặng yên đi theo Phong ca của anh vào trong.
Cả buổi sáng, tâm tình anh Phong không tập trung được. Anh vẫn vui chơi với mấy đứa trẻ, nhưng trái tim lại gửi về nơi đâu mất rồi.
Còn Diệp Tri Thu, cả buổi sáng cô đứng dưới mưa, rồi mưa nhỏ dần, đến những tia nắng xuyên qua làn mây trắng chiếu rọi cả mặt đường. Cô vẫn chờ, vẫn đợi cho đến khi gần 11 giờ trưa, bạn thân của cô là Điềm Mật nhận được tin nhắn của Lam Hân Đồng nói bỗng dưng Diệp Tri Thu bỏ tiết học mới hớt hơ hớt hãi chạy đi tìm hồi lâu mới gặp được cô bạn ở chỗ này.
Điềm Mật không tin vào mắt mình khi gặp bạn, Diệp Tri Thu vẫn xinh đẹp, nhưng giống như ‘mĩ nhân bệnh’ vậy. Sắc mặt tái nhợt, quần áo ướt rồi khô để lại dấu nhăn nhúm cùng bùn đất, mà ánh mắt thì cứ nhìn đâu tận phía xa xăm.
Điềm Mật tiến lên ôm lấy bạn, hỏi bạn có chuyện gì xảy ra. Diệp Tri Thu chỉ lắc đầu không nói. Lặng lẽ lấy xe đạp quay hướng về nhà.
Điềm Mật thắc mắc lắm, nhưng nhìn bạn như vậy cũng không tiện hỏi nhiều, vội vội vàng vàng đạp xe theo bạn, ‘hộ tống’ bạn về nhà.
Nói khéo hay không, hai cô bạn vừa mới đi khỏi thì Phùng Kiến Quân và anh Phong cũng xuất hiện ở đầu ngõ. Họ về nhà trọ thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho chuyến bay lúc 13 giờ về thành phố C.